Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng

Chương 60: Nước ở chỗ cháu ngọt thật đấy

60@-

Hơn nữa Nguyễn Tĩnh thật lòng tốt với cô, nên Tô Niệm Niệm cũng sẵn sàng an ủi hai vợ chồng ông bà ấy một chút.


“Dì biết mà. Hôm nay dì đến để mang cho cháu mấy bộ đồ dày. Dì vừa lên phố mua được hai cái áo, cháu nhớ giữ ấm đấy nhé.”


Nguyễn Tĩnh thở dài một hơi: “Nếu lúc trước không có cháu chống đỡ cùng bọn dì, dì với chú Tần e là đã sụp đổ rồi…”


Câu sau bà không nói tiếp, chỉ lấy đồ ra đưa cho Tô Niệm Niệm thử.


“Không cần đâu dì ơi, hôm nay cháu cũng vừa mua mấy bộ rồi, dì cầm về đi.” Cộng thêm đống đồ mà Nguyễn Tĩnh mang tới, đừng nói là mùa đông năm nay, đến mùa ĐSng năm cô cũng đủ mặc đồ mới rồi.


Ngoài ra, Nguyễn Tĩnh còn mua cả mấy món khác mà Tô Niệm Niệm không ngờ tới, nhưng toàn là đồ hữu dụng thật sự.


“Con bé ngốc, người trong nhà còn chẳng thèm quan tâm cháu, nếu dì cũng không quan tâm cháu nữa thì sao được?”


Nguyễn Tĩnh vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, rồi lấy ra một ít đồ ăn vặt và kem dưỡng da đưa cho cô: “Cháu để trong phòng mình, ra ngoài thì nhớ khóa cửa cẩn thận.”


“Trái cây là dì mang cho cả nhà, còn lại đều là mua riêng cho cháu đấy.”


“Dì còn phải về nhà một chuyến nên không nán lại lâu được.” Nói rồi bà đứng dậy định đi, nhưng Tô Niệm Niệm kéo tay bà lại: “Dì uống cốc nước đã, dì ngồi với cháu một lát nhé.”


Nước trong phòng Tô Niệm Niệm là nước suối linh tuyền lấy từ không gian ra, cô thấy Nguyễn Tĩnh trông không được khỏe nên mới cho bà uống chút nước ấy.



Kiếp trước, Tần Tiêu Bắc dù có hoàn thành nhiệm vụ và trở về sau khoảng ba năm, nhưng trong mấy năm đó bố mẹ anh vì lo lắng mà ngày càng xuống sức. Sau khi anh được thăng chức lên làm đoàn trưởng không bao lâu, bố mẹ anh cũng lần lượt qua đời.


Tô Niệm Niệm cảm thấy với tính cách tốt bụng như hai người họ thì không nên có kết cục như vậy. Sau này cô phải cố gắng để họ uống nhiều nước linh tuyền, mong rằng sức khỏe sẽ khá lên.


Nguyễn Tĩnh thở dài, ngồi xuống mép giường của Tô Niệm Niệm rồi uống nước.


Hai người trò chuyện đứt quãng một lúc, Nguyễn Tĩnh uống liền hai cốc nước, rồi bỗng nhiên cảm thấy toàn thân nóng lên như được sưởi ấm từ bên trong.


“Nước ở chỗ cháu ngọt thật đấy,” bà nói, cảm giác ấm áp lan khắp cơ thể khiến tâm trạng cũng dễ chịu hơn nhiều, “Niệm Niệm, cháu đúng là niềm an ủi duy nhất của dì với chú Tần!”


“Dì à, sau này nếu dì buồn, cứ đến tìm cháu. Cháu có thể đi dạo với dì, nói chuyện với dì, nhất định chúng ta sẽ vượt qua được khoảng thời gian khó khăn này.”


Tô Niệm Niệm không nói thêm gì nữa, nhưng ánh mắt Nguyễn Tĩnh nhìn cô đã hoàn toàn khác.


Bà mỉm cười gật đầu: “Vậy dì đi trước đây.”


Nói rồi bà rời khỏi phòng, đặt đĩa trái cây mua sẵn lên bàn như là phần cho cả nhà Tô.


Tô Niệm Niệm tiễn bà ra cửa rồi quay trở lại. Vương Tú Liên vừa thái rau hẹ vừa lạnh giọng nói: “Đừng tưởng người ta tốt với con thật, con mà cứ thế này thì…”


Tô Niệm Niệm chẳng buồn nghe tiếp, quay người vào phòng, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.


Nếu mẹ ruột của cô còn sống, có lẽ cô còn chịu khó nghe mấy câu, chứ Vương Tú Liên là cái thá gì?



Sống hai kiếp người rồi, chẳng lẽ cô còn không rõ?


Bà ta mà cũng xứng?


Tô Niệm Niệm vào phòng, lập tức vào không gian để đọc mấy cuốn sách nghiên cứu mỹ phẩm dưỡng da.


Cô đọc hơn hai tiếng, bụng bắt đầu réo, lúc này mới duỗi người, đem đồ ăn mua ban ngày ra ăn.


Vừa ăn vừa xem những gì học được trong sách hôm nay. Trong sách có đủ thứ: dưỡng da, làm đẹp, cấp ẩm, thậm chí còn có cả trị nám và trị mụn.


Có thể nói, chỉ cần là sản phẩm làm đẹp có thể dùng trên người, sách đều ghi lại hết, chỉ cần từ từ nghiên cứu là được.


Tô Niệm Niệm lướt qua một lượt, quyết định sẽ bắt đầu nghiên cứu sản phẩm dưỡng ẩm trước.


Nếu làm sản phẩm dưỡng ẩm, cần một số loại thảo dược thuần thiên nhiên, phối hợp với nước linh tuyền rồi điều chế, là có thể ra thành phẩm.


Về phần dược liệu, cô có thể tự trồng trong không gian.


Chỉ là hạt giống thảo dược không dễ kiếm, nhưng cô vẫn quyết định sáng mai đi chợ mua rau sẽ tranh thủ hỏi thử.


Vừa ăn vừa suy nghĩ, ăn xong thì cũng đã tối, Tô Niệm Niệm lại duỗi lưng, tiếp tục nghiên cứu công thức cấp ẩm, sau đó mới đi nghỉ ngơi.


---



Sáng hôm sau.


Bán rau buổi sáng và chiều như thường lệ, nhưng Tô Niệm Niệm quyết định thu dọn sạp sớm hai tiếng. Cô mỉm cười chào Lý Đại Hoa.


“Trên đường về nhớ cẩn thận nhé, mấy hôm nay trời lạnh, tối qua lại còn mưa, đường trơn lắm đấy!”


Lý Đại Hoa có quan hệ khá thân thiết với Tô Niệm Niệm, gần như ngày nào cũng nhắc nhở cô như vậy.


“Vâng ạ!”


Nói xong, Tô Niệm Niệm liền rời đi trước. Tối hôm qua có mưa, sáng nay cô mang theo một chiếc ô.


May là sau khi rời nhà trời vẫn chưa mưa lại. Cô ghé qua khu chợ nhỏ gần đó dạo một vòng. Khu chợ này không có quá nhiều mặt hàng, nhưng Tô Niệm Niệm cũng tìm được vài loại thảo dược còn nguyên rễ.


Những loại dược liệu này chính là thứ cô đang cần, nhưng so với mô tả trong sách thì vẫn còn thiếu một chút.


“Bác ơi, bác có thể giúp cháu tìm thêm hai loại dược liệu nữa không ạ? Cháu cần loại còn rễ và có thể bảo quản được lâu!”


Căn biệt thự lớn trong không gian của cô thì cái gì cũng tốt, chỉ là không có chức năng mua sắm, chẳng biết bao giờ mới nâng cấp được.


Hiện tại, nếu muốn có dược liệu, Tô Niệm Niệm chỉ có thể đến những khu chợ lớn tìm mua, hoặc là trực tiếp nhờ người khác tìm hộ.


Vì thời nay, trên núi vẫn còn khá nhiều dược liệu quý. Chỉ cần cô có nhu cầu và trả giá hợp lý, chắc chắn sẽ có người sẵn lòng giúp đỡ.



Dù làm ra bất cứ sản phẩm nào, tiêu chí đầu tiên phải là an toàn và lành tính, phù hợp với mọi loại da, không gây dị ứng hay kích ứng.


Mà thảo dược thiên nhiên thì rõ ràng là lựa chọn tốt nhất.


Cộng thêm nước linh tuyền trong không gian của cô nữa, đúng là "liên minh hoàn hảo", đảm bảo không có bất cứ vấn đề gì.


“Cô bé, cháu đang tìm loại thuốc gì thế?”


Người bán hàng là một ông lão, trạc ngoài sáu mươi, nhưng tinh thần vẫn còn minh mẫn, lanh lợi.


Những loại thuốc bày trước mặt ông đa số đều còn nguyên rễ. Khi Tô Niệm Niệm đến hỏi, ông bảo đây là những dược liệu mới lấy về, gần như loại nào cũng có thể trồng sống được. Ông sống nhờ vào việc tìm những thứ này để bán nuôi gia đình.


Tô Niệm Niệm nói cho ông biết tên những dược liệu mình cần, ông lão gật đầu: “Được được, mấy thứ đó bác đều có thể tìm được. Cháu cần khi nào?”


Hai người nhanh chóng bàn bạc xong thời gian và địa điểm giao dịch. Sau khi giải quyết xong việc này, Tô Niệm Niệm cũng yên tâm phần nào.


Chỉ cần ông lão tìm được dược liệu còn nguyên rễ, cô có thể đem trồng trong mảnh ruộng trong không gian.


Hiện tại cô có tám mẫu ruộng.


Nếu trồng kín hết thì vẫn còn dư ra một ít, cô có thể dành một mẫu để trồng thuốc, sau đó từ từ mở rộng dần.


Sau khi trò chuyện thêm với ông lão, Tô Niệm Niệm mới biết ông sống bằng nghề này, trước kia còn bán cho tiệm thuốc. Nhưng sau này tiệm thu mua ít lại, ông đành chuyển ra chợ ngồi bán lẻ.


Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng Truyện Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng Story Chương 60: Nước ở chỗ cháu ngọt thật đấy
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...