Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Chương 50: Chẳng lẽ Tô Niệm Niệm đang lừa dối mọi người?
64@-
Bây giờ vẫn chưa thể ép Bạch Quân Dịch phải đưa ra quyết định gì, dù sao thì cũng mới vừa nhận lương chưa được bao lâu.
Qua l một thời gian nữa, trước khi tháng sau phát lương, cô sẽ lại lấy đứa bé ra làm cớ.
Bạch Quân Dịch bước vào phòng, thấy Tô Tiểu Tiểu đã ngủ rồi. Nhìn khuôn mặt nghiêng của cô, trong lòng anh dâng lên một cảm xúc phức tạp, không thể gọi tên.
Ban đầu anh chỉ muốn chăm sóc cho Dương Uyển Như thật tốt, bởi vì trước đó do bị cuốn vào cảm giác mới mẻ khi ở cạnh Tô Tiểu Tiểu nên đã có phần lơ là với Dương Uyển Như.
Nhưng giờ đây, Tô Tiểu Tiểu lại mang thai, hơn nữa trong bụng cô là con ruột của anh, làm sao anh có thể mặc kệ được?
Chuyện này đúng là khó vẹn toàn cả đôi bên.
Tối nay anh cố ý vào phòng trễ là vì sợ Tô Tiểu Tiểu sẽ đưa ra yêu cầu gì đó.
Không ngờ cô chẳng nói gì cả, chỉ lặng lẽ ngủ rồi.
Điều này khiến anh càng thấy khó chịu trong lòng.
Bạch Quân Dịch ngồi ở mép giường hồi lâu, suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn quyết định phải đối xử tốt với Tô Tiểu Tiểu. Dù sao từ đầu cô cũng chưa từng tính toán gì, giờ còn sẵn lòng sinh con cho anh.
Đó là trách nhiệm của một người đàn ông, cũng là trách nhiệm của một người cha.
Nghĩ đến đó, trong lòng anh cũng thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.
---
Sáng hôm sau.
Tô Tiểu Tiểu vừa mới thức dậy, chuẩn bị xuống bếp nấu cơm sáng thì đã thấy Vương Tú Phân làm xong hết rồi.
“Tiểu Tiểu, mẹ làm xong cơm sáng rồi, mau đến ăn đi.”
Tô Tiểu Tiểu vô cùng bất ngờ. Từ khi gả vào nhà này, ngày nào cô cũng là người dậy sớm nấu cơm, lo liệu ba bữa ăn và việc nhà.
Không ngờ mới mang thai thôi mà mẹ chồng đã xuống bếp thay cô.
Trong lòng vừa kinh ngạc vừa ấm áp, cô nhanh chóng ngồi xuống bàn ăn.
Lúc này, Bạch San San từ trong phòng đi ra.
“Chị dâu hôm nay định về rồi à, vậy có phải nên ra phố mua chút đồ không?”
Bạch San San cười tươi như hoa, Tô Tiểu Tiểu gật đầu: “Cũng có định mua chút ít, nhưng chị không định vào trong thành nữa, chị muốn ra chợ rau lớn gần đây.”
Chợ rau lớn đó bán khá nhiều đồ, bình thường nhà họ cũng mua ở đó nên Vương Tú Phân cũng không nghĩ gì nhiều.
Nghe nói Tô Tiểu Tiểu không đi thành phố nữa, gương mặt Bạch San San lập tức xụ xuống, không còn vẻ rạng rỡ tươi sáng như lúc nãy.
“Đừng có bám lấy chị dâu con nữa!” Vương Tú Phân trừng mắt nhìn cô con gái út, “Đừng tưởng mẹ không biết con đang toan tính cái gì. Giờ chị dâu con đang mang thai, phải giữ gìn sức khỏe cho tốt!”
Vương Tú Phân trước đây vẫn biết cô con gái út cứ bám lấy Tô Tiểu Tiểu xin tiền mua đồ, hoặc nài nỉ đòi chị dắt đi mua sắm.
Chỉ là trước kia bà làm ngơ cho qua.
Nhưng giờ thì khác rồi, trong bụng Tô Tiểu Tiểu là cháu đích tôn nhà họ Bạch, chuyện này không thể lơ là được.
Nếu cứ để mặc vậy, nhỡ Tô Tiểu Tiểu không có tiền mua đồ ăn thì chẳng phải thiệt thòi cho cháu nội sao?
Thế thì không được!
“Sau này mẹ sẽ cố gắng về nhà giúp con nấu cơm, nếu hôm nào mẹ không về được thì con tự nấu chút gì đó, việc gì nặng quá thì đừng làm.”
Vương Tú Phân như biến thành một con người khác, khiến Tô Tiểu Tiểu cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Cả nhà ăn sáng xong, Tô Tiểu Tiểu xách đồ ra chợ. Cô định mua ít rau mang về.
Dù sao cũng phải báo tin mang thai cho bố mẹ, nhất định phải ăn mừng đàng hoàng một chút, ít nhất cũng phải mua được miếng thịt, tốt hơn nữa thì có thể mua thêm con cá.
Thịt thì mua ở khu gần đó, còn rau thì quay lại chợ gần nhà mua cho tiện, vì cô cũng sợ mang nhiều đồ quá sẽ ảnh hưởng đến em bé trong bụng.
Dù sao mẹ mình cũng từng trải, nếu có lời khuyên gì thì cứ làm theo, sau này chắc chắn có thể nuôi con trắng trẻo bụ bẫm.
Khóe môi Tô Tiểu Tiểu nở nụ cười ngọt ngào, thỉnh thoảng lại đưa tay xoa nhẹ bụng, cảm giác thật khác lạ!
Vừa đến chợ lớn, Tô Tiểu Tiểu đã nhìn thấy Tô Niệm Niệm.
Ban đầu cô chỉ định đi quanh một vòng xem có loại rau nào mới không, không ngờ lại bắt gặp Tô Niệm Niệm đang rao hàng ở bên kia.
Cô đi không sớm, đến nơi đúng lúc đông người mua bán. Tô Niệm Niệm vừa rao vừa cân rau bán, rất nhiều người vây quanh.
Tô Tiểu Tiểu đứng nhìn mà thấy khó hiểu.
Tô Niệm Niệm đúng là từng nói với cả nhà đã tìm được công việc, nhưng chưa từng nói là đi bán rau, mà nhìn cũng không giống đang bán thuê.
Vốn dĩ lãi từ việc bán rau chẳng được bao nhiêu, nếu còn phải thuê người bán thì chắc chắn không lời lãi gì, nên tám phần là Tô Niệm Niệm tự mình bán.
Lúc đầu trông thấy Tô Niệm Niệm, Tô Tiểu Tiểu còn tưởng mình nhìn nhầm.
Nhưng rồi thấy từng người một đến mua hàng, ai nấy đều vui vẻ chào hỏi, còn Tô Niệm Niệm thì cười rạng rỡ…
Ừm?
Không phải Tô Niệm Niệm từng rất đau lòng vì chuyện Tần Tiêu Bắc mất sao? Sao bây giờ lại có thể cười vui vẻ thế này?
Lẽ nào Tô Niệm Niệm đang lừa dối mọi người?
Tô Tiểu Tiểu thấy lòng rối như tơ vò. Cô đứng nhìn một lúc nữa, lại thấy Tô Niệm Niệm nhét tiền vào túi, rồi tiếp tục niềm nở chào khách.
Cô nghĩ chắc Tô Niệm Niệm thực sự đang đi làm… nhưng trong lòng vẫn không muốn tin rằng cô ấy lại đang tự mình bán rau.
Nếu là làm công cho người khác thì với lượng người mua như thế, đúng là cũng có thể kiếm được chút ít.
Tô Tiểu Tiểu đứng bên này mấy phút, phát hiện việc buôn bán của Tô Niệm Niệm rất ổn định, hơn nữa ai đến mua cũng đều mua khá nhiều.
Cô ta vốn định đi qua xem thử, nhưng lại nghĩ nếu bị phát hiện thì sẽ khó xử, nên chỉ đứng bên này quan sát một lúc. Mười phút mà ít nhất có năm sáu người mua rau, mỗi người ít nhất cũng mua từ hai cân trở lên.
Cô ta đứng xem nửa ngày, trong lòng vẫn nghĩ Tô Niệm Niệm chỉ là đang bán rau thuê cho người khác, thế là cũng không để tâm nhiều nữa, quay đi mua thịt trước đã rồi tính sau.
Cô ta đi sang khu bán thịt, mua một miếng thịt nạc và một con cá.
Ở nhà họ Bạch, hầu như đều là cô ta nấu nướng, nên đều làm những món cả nhà yêu thích. Hôm nay cô ta đang mang thai, tất nhiên là phải để Vương Tú Liên nấu một bữa thật ngon cho mình.
Quay lại bên cạnh mẹ ruột, chính là muốn ăn gì thì được ăn nấy.
Tô Tiểu Tiểu mua xong thịt và cá, hơi tốn chút thời gian. Đến khi quay về thì vừa đúng lúc đến giờ cơm trưa, cô ta nghĩ chắc bên này tan rồi, thôi ăn bát mì rồi về cũng được.
Vừa gạt chuyện của Tô Niệm Niệm sang một bên, ai ngờ mới bước đến cổng chợ thì đã thấy Tô Niệm Niệm chạy về phía một bà bán cơm.
“Thím ơi, hôm nay vẫn hai suất như hôm trước nhé, hôm nay có món gì ngon vậy ạ?”
Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Bây giờ vẫn chưa thể ép Bạch Quân Dịch phải đưa ra quyết định gì, dù sao thì cũng mới vừa nhận lương chưa được bao lâu.
Qua l một thời gian nữa, trước khi tháng sau phát lương, cô sẽ lại lấy đứa bé ra làm cớ.
Bạch Quân Dịch bước vào phòng, thấy Tô Tiểu Tiểu đã ngủ rồi. Nhìn khuôn mặt nghiêng của cô, trong lòng anh dâng lên một cảm xúc phức tạp, không thể gọi tên.
Ban đầu anh chỉ muốn chăm sóc cho Dương Uyển Như thật tốt, bởi vì trước đó do bị cuốn vào cảm giác mới mẻ khi ở cạnh Tô Tiểu Tiểu nên đã có phần lơ là với Dương Uyển Như.
Nhưng giờ đây, Tô Tiểu Tiểu lại mang thai, hơn nữa trong bụng cô là con ruột của anh, làm sao anh có thể mặc kệ được?
Chuyện này đúng là khó vẹn toàn cả đôi bên.
Tối nay anh cố ý vào phòng trễ là vì sợ Tô Tiểu Tiểu sẽ đưa ra yêu cầu gì đó.
Không ngờ cô chẳng nói gì cả, chỉ lặng lẽ ngủ rồi.
Điều này khiến anh càng thấy khó chịu trong lòng.
Bạch Quân Dịch ngồi ở mép giường hồi lâu, suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn quyết định phải đối xử tốt với Tô Tiểu Tiểu. Dù sao từ đầu cô cũng chưa từng tính toán gì, giờ còn sẵn lòng sinh con cho anh.
Đó là trách nhiệm của một người đàn ông, cũng là trách nhiệm của một người cha.
Nghĩ đến đó, trong lòng anh cũng thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.
---
Sáng hôm sau.
Tô Tiểu Tiểu vừa mới thức dậy, chuẩn bị xuống bếp nấu cơm sáng thì đã thấy Vương Tú Phân làm xong hết rồi.
“Tiểu Tiểu, mẹ làm xong cơm sáng rồi, mau đến ăn đi.”
Tô Tiểu Tiểu vô cùng bất ngờ. Từ khi gả vào nhà này, ngày nào cô cũng là người dậy sớm nấu cơm, lo liệu ba bữa ăn và việc nhà.
Không ngờ mới mang thai thôi mà mẹ chồng đã xuống bếp thay cô.
Trong lòng vừa kinh ngạc vừa ấm áp, cô nhanh chóng ngồi xuống bàn ăn.
Lúc này, Bạch San San từ trong phòng đi ra.
“Chị dâu hôm nay định về rồi à, vậy có phải nên ra phố mua chút đồ không?”
Bạch San San cười tươi như hoa, Tô Tiểu Tiểu gật đầu: “Cũng có định mua chút ít, nhưng chị không định vào trong thành nữa, chị muốn ra chợ rau lớn gần đây.”
Chợ rau lớn đó bán khá nhiều đồ, bình thường nhà họ cũng mua ở đó nên Vương Tú Phân cũng không nghĩ gì nhiều.
Nghe nói Tô Tiểu Tiểu không đi thành phố nữa, gương mặt Bạch San San lập tức xụ xuống, không còn vẻ rạng rỡ tươi sáng như lúc nãy.
“Đừng có bám lấy chị dâu con nữa!” Vương Tú Phân trừng mắt nhìn cô con gái út, “Đừng tưởng mẹ không biết con đang toan tính cái gì. Giờ chị dâu con đang mang thai, phải giữ gìn sức khỏe cho tốt!”
Vương Tú Phân trước đây vẫn biết cô con gái út cứ bám lấy Tô Tiểu Tiểu xin tiền mua đồ, hoặc nài nỉ đòi chị dắt đi mua sắm.
Chỉ là trước kia bà làm ngơ cho qua.
Nhưng giờ thì khác rồi, trong bụng Tô Tiểu Tiểu là cháu đích tôn nhà họ Bạch, chuyện này không thể lơ là được.
Nếu cứ để mặc vậy, nhỡ Tô Tiểu Tiểu không có tiền mua đồ ăn thì chẳng phải thiệt thòi cho cháu nội sao?
Thế thì không được!
“Sau này mẹ sẽ cố gắng về nhà giúp con nấu cơm, nếu hôm nào mẹ không về được thì con tự nấu chút gì đó, việc gì nặng quá thì đừng làm.”
Vương Tú Phân như biến thành một con người khác, khiến Tô Tiểu Tiểu cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Cả nhà ăn sáng xong, Tô Tiểu Tiểu xách đồ ra chợ. Cô định mua ít rau mang về.
Dù sao cũng phải báo tin mang thai cho bố mẹ, nhất định phải ăn mừng đàng hoàng một chút, ít nhất cũng phải mua được miếng thịt, tốt hơn nữa thì có thể mua thêm con cá.
Thịt thì mua ở khu gần đó, còn rau thì quay lại chợ gần nhà mua cho tiện, vì cô cũng sợ mang nhiều đồ quá sẽ ảnh hưởng đến em bé trong bụng.
Dù sao mẹ mình cũng từng trải, nếu có lời khuyên gì thì cứ làm theo, sau này chắc chắn có thể nuôi con trắng trẻo bụ bẫm.
Khóe môi Tô Tiểu Tiểu nở nụ cười ngọt ngào, thỉnh thoảng lại đưa tay xoa nhẹ bụng, cảm giác thật khác lạ!
Vừa đến chợ lớn, Tô Tiểu Tiểu đã nhìn thấy Tô Niệm Niệm.
Ban đầu cô chỉ định đi quanh một vòng xem có loại rau nào mới không, không ngờ lại bắt gặp Tô Niệm Niệm đang rao hàng ở bên kia.
Cô đi không sớm, đến nơi đúng lúc đông người mua bán. Tô Niệm Niệm vừa rao vừa cân rau bán, rất nhiều người vây quanh.
Tô Tiểu Tiểu đứng nhìn mà thấy khó hiểu.
Tô Niệm Niệm đúng là từng nói với cả nhà đã tìm được công việc, nhưng chưa từng nói là đi bán rau, mà nhìn cũng không giống đang bán thuê.
Vốn dĩ lãi từ việc bán rau chẳng được bao nhiêu, nếu còn phải thuê người bán thì chắc chắn không lời lãi gì, nên tám phần là Tô Niệm Niệm tự mình bán.
Lúc đầu trông thấy Tô Niệm Niệm, Tô Tiểu Tiểu còn tưởng mình nhìn nhầm.
Nhưng rồi thấy từng người một đến mua hàng, ai nấy đều vui vẻ chào hỏi, còn Tô Niệm Niệm thì cười rạng rỡ…
Ừm?
Không phải Tô Niệm Niệm từng rất đau lòng vì chuyện Tần Tiêu Bắc mất sao? Sao bây giờ lại có thể cười vui vẻ thế này?
Lẽ nào Tô Niệm Niệm đang lừa dối mọi người?
Tô Tiểu Tiểu thấy lòng rối như tơ vò. Cô đứng nhìn một lúc nữa, lại thấy Tô Niệm Niệm nhét tiền vào túi, rồi tiếp tục niềm nở chào khách.
Cô nghĩ chắc Tô Niệm Niệm thực sự đang đi làm… nhưng trong lòng vẫn không muốn tin rằng cô ấy lại đang tự mình bán rau.
Nếu là làm công cho người khác thì với lượng người mua như thế, đúng là cũng có thể kiếm được chút ít.
Tô Tiểu Tiểu đứng bên này mấy phút, phát hiện việc buôn bán của Tô Niệm Niệm rất ổn định, hơn nữa ai đến mua cũng đều mua khá nhiều.
Cô ta vốn định đi qua xem thử, nhưng lại nghĩ nếu bị phát hiện thì sẽ khó xử, nên chỉ đứng bên này quan sát một lúc. Mười phút mà ít nhất có năm sáu người mua rau, mỗi người ít nhất cũng mua từ hai cân trở lên.
Cô ta đứng xem nửa ngày, trong lòng vẫn nghĩ Tô Niệm Niệm chỉ là đang bán rau thuê cho người khác, thế là cũng không để tâm nhiều nữa, quay đi mua thịt trước đã rồi tính sau.
Cô ta đi sang khu bán thịt, mua một miếng thịt nạc và một con cá.
Ở nhà họ Bạch, hầu như đều là cô ta nấu nướng, nên đều làm những món cả nhà yêu thích. Hôm nay cô ta đang mang thai, tất nhiên là phải để Vương Tú Liên nấu một bữa thật ngon cho mình.
Quay lại bên cạnh mẹ ruột, chính là muốn ăn gì thì được ăn nấy.
Tô Tiểu Tiểu mua xong thịt và cá, hơi tốn chút thời gian. Đến khi quay về thì vừa đúng lúc đến giờ cơm trưa, cô ta nghĩ chắc bên này tan rồi, thôi ăn bát mì rồi về cũng được.
Vừa gạt chuyện của Tô Niệm Niệm sang một bên, ai ngờ mới bước đến cổng chợ thì đã thấy Tô Niệm Niệm chạy về phía một bà bán cơm.
“Thím ơi, hôm nay vẫn hai suất như hôm trước nhé, hôm nay có món gì ngon vậy ạ?”
Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Đánh giá:
Truyện Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Story
Chương 50: Chẳng lẽ Tô Niệm Niệm đang lừa dối mọi người?
10.0/10 từ 26 lượt.