Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng

Chương 47: Tiền của Bạch Quân Dịch cho ai tiêu rồi

70@-

Tiểu Thạch cũng ôm chặt lấy chân anh nói rất nhớ anh, hy vọng anh có thể dẫn cậu bé đi chơi một chút.


Anh cảm thấy bản thân vẫn còn được cần đến, lại thêm cảm giác tội lỗi với Dương Uyển Như, nghĩ rằng mình vì kết hôn mà lơ là cô ấy.


Vì thế, anh bắt đầu đến đó thường xuyên hơn.


Đúng là đã lơ là gia đình.


Hơn nữa, lương của anh đã tăng không ít, nhưng Bạch Quân Dịch lại không hiểu rõ ý của Tô Tiểu Tiểu khi cô nói vậy.


“Em nghĩ, trước khi anh được thăng chức, mỗi tháng anh vẫn cho em 30 đồng để chi tiêu. Bây giờ anh được thăng chức rồi, có thể tăng thêm một chút được không?”


Tô Tiểu Tiểu không nói thẳng, vừa rồi hai người mới thân mật xong, giờ cô làm nũng.


Bạch Quân Dịch nghe vậy khẽ nhíu mày, ban đầu trong lòng có hơi không thoải mái, nhưng sau đó nghĩ lại — người phụ nữ bên cạnh mình dù sao cũng là vợ.


Ra ngoài làm gì cũng mang theo thể diện của mình.


Nếu vợ mình không có tiền tiêu, bị người ta chê cười, cuối cùng mất mặt vẫn là mình.


Sau khi Tô Tiểu Tiểu nói xong liền khoác tay anh, dựa vào vai anh, không nói thêm gì nữa, cũng không thúc ép.


Bạch Quân Dịch trong lòng giằng co một lúc, nghĩ lại thấy Tô Tiểu Tiểu cũng coi như hiểu chuyện, không như mấy người đàn bà chanh chua khác gào thét đòi hỏi.


Lương của mình đúng là tăng lên kha khá, thôi thì cho thêm chút cũng được.



“Vậy sau này cho em thêm 10 đồng nữa.”


Bạch Quân Dịch bất ngờ nhượng bộ.


Nhưng Tô Tiểu Tiểu nghe xong thì chớp chớp mắt — lương anh ấy tăng tận 50 đồng, mà chỉ cho mình thêm có 10?


Ít quá rồi đấy chứ?


Cho mình 40 đồng, anh ta vẫn còn 110 đồng!


Số tiền này dùng vào đâu?


Chi tiêu thế chẳng phải là quá lớn rồi sao?


Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút, trước tiên cảm ơn Bạch Quân Dịch, sau đó mới nhẹ nhàng hỏi:


“Chi tiêu trong quân đội lớn đến thế cơ à?”


Bạch Quân Dịch dù có hơi mất kiên nhẫn, nhưng nghĩ dù gì đây cũng là vợ mình, liền thật thà kể ra:


“Trừ chi tiêu hằng ngày trong đơn vị, mỗi tháng anh gửi ông nội 20 đồng dưỡng lão, cho em gái 20 đồng.”


Tô Tiểu Tiểu gật đầu, vậy thì vẫn còn 70 đồng.


Nhưng 70 đồng trong đơn vị thì đâu tiêu hết?


“Phần còn lại, anh gửi cho vợ liệt sĩ – người đồng đội cũ của anh – 40 đồng.”



“Còn lại thì giữ lại chi tiêu hằng ngày, thỉnh thoảng mua chút đồ cho gia đình.”


Câu cuối này Tô Tiểu Tiểu có thể hiểu được — vì đúng là Bạch Quân Dịch thỉnh thoảng sẽ mua cá, thịt cho gia đình.


Gửi tiền cho ông nội và em gái thì không có vấn đề gì.


Dù sao ông nội cũng già cả, còn em gái sau này lớn lên kiếm tiền có thể báo đáp lại gia đình.


Nhưng… tại sao lại đưa nhiều cho Dương Uyển Như như vậy?


“Vợ chiến hữu của anh chẳng phải có tiền trợ cấp sao?”


Tô Tiểu Tiểu thấy có điều gì đó không ổn.


Người hy sinh thì quân đội sẽ có khoản tiền trợ cấp, một lần là không ít.


Thêm nữa, chẳng phải còn có ông bà nội của đứa bé sao?


Chẳng lẽ ông bà không nuôi cháu?


“Tiền trợ cấp dùng hết rồi. Bố mẹ đồng đội anh cũng là quân nhân, thường xuyên đi công tác, không ở nhà.”


“Không ở nhà nên không chăm sóc được. Hơn nữa bố mẹ của đồng đội anh không thích Uyển Như cho lắm.”


“Họ cũng không thích đứa cháu đó, vì trước đây Uyển Như và đồng đội anh cưới nhau xong không chịu sống chung với nhà chồng. Nên họ luôn cho rằng là do Uyển Như ly gián quan hệ giữa con trai họ và gia đình.”


“Vì thế nên cũng chẳng giúp đỡ được bao nhiêu. Mỗi tháng cho được vài đồng là nhiều lắm.”



“Hai mẹ con cô ấy thật sự rất đáng thương. Nếu không có anh giúp đỡ, thì không biết họ sống thế nào... nên anh phải giúp một tay.”


Bạch Quân Dịch vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt, còn trong đầu Tô Tiểu Tiểu thì như có tiếng “ong ong”.


Một ký ức từ kiếp trước chợt ùa về.


Kiếp trước, cô từng nghe người khác nói rằng Bạch Quân Dịch sống rất tiết kiệm.


Nhưng sự tiết kiệm ấy lại không hề bị người khác chê cười, vì ai cũng ca ngợi rằng anh là người đàn ông tốt, lương tháng phát ra đều đưa hết cho vợ.


Cho nên mới sống chật vật như vậy.


Người người đều khen ngợi Bạch Quân Dịch hết lời.


Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, Tô Tiểu Tiểu cảm thấy… tất cả chỉ là ảo tưởng.


Không trách kiếp trước Tô Niệm Niệm lại so đo như vậy, thì ra là vì tiền lương của Bạch Quân Dịch – phần lớn đều đưa cho người phụ nữ khác.


Giúp đỡ thì không nói, đằng này là đưa tiền thẳng tay, thỉnh thoảng còn mua đồ đem tặng, như vậy thì quá lố rồi.


Trước kia còn có thể bỏ qua, nhưng bây giờ cô và anh ta đã kết hôn, vậy mà phần lớn tiền lương vẫn đưa cho Dương Uyển Như không chút do dự, còn bản thân thì phải mở miệng xin từng đồng. Trong hoàn cảnh như vậy, Tô Tiểu Tiểu cảm thấy mình dường như cũng có thể hiểu được Tô Niệm Niệm của kiếp trước.


Không có người phụ nữ nào có thể chấp nhận việc chồng mình vất vả kiếm tiền, rồi đem hết đưa cho một người phụ nữ khác tiêu xài cả, đúng không?


Dù người kia có đáng thương đi chăng nữa, thì còn có bao nhiêu người khác có thể giúp đỡ cô ta. Hơn nữa Dương Uyển Như tay chân lành lặn, chẳng lẽ không thể kiếm việc gì đó trong quân khu mà làm sao?


Nghe nói trong quân khu cũng có chính sách hỗ trợ nhất định đối với những trường hợp khó khăn, ví dụ như mỗi tháng sẽ được phụ cấp thêm năm sáu đồng.



Dương Uyển Như tại sao lại chỉ biết ở nhà trông con suốt ngày?


“Nếu cô ấy chịu tìm việc gì đó mà làm thì chắc cũng đỡ vất vả hơn, cuộc sống có lẽ cũng sẽ khá hơn, kiếm thêm được ít tiền.” Tô Tiểu Tiểu vô tình nói một câu, nhưng Bạch Quân Dịch lại nhíu mày.


“Uyển Như sức khỏe không tốt, không thể làm việc được. Làm việc mà vất vả quá thì sẽ đổ bệnh, đến lúc đó số tiền kiếm được còn không đủ trả viện phí!”


Bạch Quân Dịch nói xong câu đó thì không nói gì thêm, còn Tô Tiểu Tiểu cũng không dám nói nữa, chỉ cười gật đầu: “Ừ cũng được, dù sao bây giờ chúng ta chưa có con.”


“Đợi sau này có con rồi, chúng ta vẫn nên tính toán kỹ lưỡng một chút, dù gì thì nuôi con cũng cần nhiều chi phí.”


Bạch Quân Dịch nhìn thấy nụ cười trên mặt Tô Tiểu Tiểu không phải giả tạo nên cũng không nghĩ ngợi gì thêm.


Nhưng trong lòng lại bất giác nảy sinh một suy nghĩ.


Con của anh với Tô Tiểu Tiểu sẽ như thế nào nhỉ?


Có đáng yêu như Tiểu Thạch Đầu không?


Nếu thật sự có con rồi, anh đúng là cần phải tiết kiệm hơn một chút, vì con cái là chuyện rất tốn kém.


Nghĩ đến đây, Bạch Quân Dịch lật người nằm xuống ngủ trước. Tô Tiểu Tiểu nhìn trần nhà, trong lòng thì vô cùng khó chịu.


Nói là đưa cho ông nội để dưỡng già thì còn hiểu được, đưa cho em gái thì khỏi phải bàn – sau này con bé làm ăn có thể báo đáp cả nhà.


Nhưng tại sao lại phải đưa nhiều tiền như vậy cho Dương Uyển Như? Cho một chút để cứu trợ thì còn hiểu, mười mấy hai mươi đồng cũng được. Đằng này, số tiền đó đã gần bằng tiền tiêu của cô – người làm vợ!


Mà cô còn phải lo sinh hoạt trong nhà nữa! Cô còn phải đi chợ mua thức ăn đấy!


Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng Truyện Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng Story Chương 47: Tiền của Bạch Quân Dịch cho ai tiêu rồi
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...