Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Chương 45: Hoá ra là trong lòng chột dạ
55@-
“Thật ra đôi lúc cháu thấy hai cô cũng giỏi đấy, cháu có mối đặc biệt mới lấy được rau kiểu đó, chắc mọi người đều không có,”
“Thế mà hai cô vẫn lấy được, chứng tỏ không đơn giản. Nhưng cháu thật không hiểu, sao ngày nào hai bác cũng phải bán y hệt rau của cháu?”
Nói xong, Tô Niệm Niệm nhún vai một cái, hai bà thím bị chọc tức đến mức không nói nên lời.
“Không nói nữa nhé hai cô, cháu còn việc phải làm.” Nói xong, cô cúi đầu sắp xếp lại rau củ. Chưa đầy một lúc, khách hàng lại kéo đến.
Có người mới lần đầu đến chợ, đi từ sạp của hai bà thím kia tới.
Hai bà bị chọc giận từ trước, thấy có người tới liền nhanh chóng chào mời: “Đậu giá và cà chua bên cô là tươi nhất đấy!”
“Thế bán bao nhiêu một cân?”
Hai người phụ nữ trẻ cùng đi tới vừa hỏi xong, thì bên sạp của Tô Niệm Niệm đã có hai khách quen tới mua hàng.
“Tiểu Tô, mau cân cho bác ít cà chua, cỡ bốn, năm cân gì đó!”
Tô Niệm Niệm trợn to mắt, “Bác mang về làm gì mà nhiều vậy ạ?”
“Về nấu ăn!” Bác gái cười không khép miệng, “Cháu không biết chứ, mấy đứa cháu trai nhà bác mê cà chua khoai tây bên cháu lắm, nói thật là rau bên cháu đứa nào cũng thích!”
“Mấy hôm trước bác không ra đây mua được, mua đại ngoài chợ gần nhà, kết quả thằng nhỏ giận dỗi đến mức không chịu ăn cơm!”
“Thế nên sáng nay bác phải đến sớm, chứ để thằng nhỏ gầy đi thì bác đau lòng lắm!”
Tô Niệm Niệm vội vàng cân rau giúp bác. Một bà khác cũng mua khá nhiều, toàn là mua về cho con cháu ăn.
Hai người phụ nữ trẻ đứng gần đó nghe thấy thì bắt đầu dao động, lén thì thầm với nhau: “Hay là mình sang bên kia mua nhỉ? Người ta có khách quen, chứng tỏ rau ngon thật, mình mới tới đây, lỡ bị lừa thì sao?”
Bà thím bên kia nghe được câu đó thì tức đến phát run, vỗ đùi cái đét. Hít sâu một hơi, bà ta gào lên:
“Đừng có qua đó! Khách quen gì chứ, toàn người thuê về diễn kịch thôi!”
“Rau bên tôi mới gọi là tươi, sáng nay mới nhập về, đảm bảo vị ngon!”
Bà ta cố gắng hết sức để tâng bốc đống rau của mình.
Hai người phụ nữ trẻ ban đầu cũng có ý định chọn vài quả cà chua, nhưng đúng lúc đó, lại có thêm mấy khách quen đến chỗ Tô Niệm Niệm, chen chúc thành một đám.
Tô Niệm Niệm nói đậu giá hôm nay không còn nhiều, khách lập tức tranh nhau mua.
Một khách mua được chen ra khỏi đám đông, thấy có người hỏi thì nói ngay:
“Rau bên cô ấy thật sự rất ngon, đậu giá là dùng nước sạch ủ, ăn vào ngọt hơn hẳn mấy chỗ khác!”
Người phụ nữ kia nói thật thà: “Nhưng bên này bảo là khách quen toàn là diễn viên thuê về thôi…”
Bà khách mua được đậu giá nghe xong thì liếc xéo sang sạp bên kia.
“Tiểu Tô!”
Bà ta đột nhiên bật cười ha ha, khiến cả khu chợ đổ dồn ánh mắt sang.
“Sao thế bác?” Tô Niệm Niệm vừa bán hàng vừa ngẩng đầu lên hỏi.
Bà khách nhìn quanh rồi nói lớn: “Cái người bên trái cháu bảo rằng bọn bác là khách thuê về diễn kịch, hay là cháu nói rõ luôn đi, mỗi ngày cháu trả cho bọn bác bao nhiêu tiền diễn vai khách quen vậy?”
Bà này thực sự quý Tô Niệm Niệm. Vì rau ngon, con cháu trong nhà thích, lại thường xuyên được cô cho thêm hành, gừng, hoặc rau, ai lại không thích?
Tô Niệm Niệm biết bà bênh mình nên mỉm cười, tiếp tục cân rau rồi nói:
“Cháu còn chẳng thuê nổi. Mọi người cũng biết, bán rau lời lãi chẳng bao nhiêu. Nhập ít thì giá cao, nhập nhiều lại sợ bán không hết. Giờ lại đi thuê người diễn kịch? Thế thì cháu ngu thật rồi!”
Lời vừa dứt, ánh mắt mọi người liền đổ dồn về phía hai bà thím kia.
Một bà khách nhanh mồm nhanh miệng: “Hai người đừng ở đây nói xấu người ta nữa. Rau các người có tươi gì đâu, toàn là hàng mấy hôm trước.”
“Mỗi ngày về nhà lại ngâm vào nước, lần trước tôi mua về ăn vừa dở vừa nhiều nước. Nói thật, có khi một phần tiền là trả cho... nước đấy!”
Lời này vừa ra, ai nấy đều giật mình.
Rồi lập tức tỉnh ra.
Họ vốn dĩ hay mua ở khu chợ này, ngày trước khi chưa có Tô Niệm Niệm, do hai sạp kia nằm ngay đầu chợ nên đón được nhiều khách. Nhưng bây giờ… ai mà còn bị lừa nữa?
Mọi người đều không muốn đi sâu vào bên trong lựa rau, nên tiện tay cứ mua luôn mấy sạp phía trước.
Mua về rồi, đúng là thấy rau không ngon lắm, lại còn nhiều nước, nhưng lúc đó cũng chẳng ai nghĩ nhiều.
Giờ nghe bà dì kia nói vậy, họ mới chợt hiểu ra: rau bị nhiều nước không phải vì tươi mà là do người bán đem rau tồn về ngâm nước để giữ độ tươi.
Ngâm nước thì nhìn rau sẽ tươi lâu hơn, nhưng đồng thời rau cũng hút nước vào trong.
Thế chẳng phải trước giờ họ toàn bỏ tiền ra… mua nước về nhà?
Nghĩ thông chuyện đó, ai nấy đều thấy không vui chút nào.
“Các người là ghen tỵ với con bé đó chứ gì! Rau người ta vừa tươi vừa ngon, lại chẳng hề bị ướt sũng!”
“Tôi nói hai người đấy, sao thấy người khác buôn bán tốt một chút là khó chịu vậy? Hay là trong lòng có tật giật mình?”
“Từ nay hai người đừng bán rau nữa thì hơn!”
Vài bà cô tức giận mắng không ngớt. Suốt trong lúc đó, Tô Niệm Niệm vẫn nhẹ nhàng bảo họ cứ để cô cân rau cho xong trước rồi nói gì thì nói sau.
Có vài người nghĩ tới chuyện trước kia từng mua phải rau ngâm nước, cơn tức nghẹn không nuốt nổi, đứng tại chỗ hét toáng lên, bảo người khác đừng dại mà mua rau của hai người kia nữa.
Mua bán mà, chỉ cần có người bảo rau nhà ai đó không ngon, thì người khác sẽ e dè ngay, chẳng ai muốn mạo hiểm cả.
Trong suốt một tuần sau đó, ngày nào cũng có mấy người phụ nữ từng bị lừa mua rau ngập nước tới đứng bên kia đầu chợ la lớn.
Hai bà bán rau kia cũng từng định đi báo công an, nhưng ngặt nỗi trong lòng vốn có tật, vì họ đúng là có đem rau về nhà ngâm nước thật. Có lần thấy có người gây sự, họ cũng buông lời dọa nạt.
Không ngờ đối phương chẳng những không sợ mà còn đứng thẳng người, tay chống nạnh, quát to:
“Đi đi! Đi mà gọi công an tới xem, xem công an là sẽ phạt chúng tôi hay hai người! Mặt dày tới mức này đúng là hết thuốc chữa!”
Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
“Thật ra đôi lúc cháu thấy hai cô cũng giỏi đấy, cháu có mối đặc biệt mới lấy được rau kiểu đó, chắc mọi người đều không có,”
“Thế mà hai cô vẫn lấy được, chứng tỏ không đơn giản. Nhưng cháu thật không hiểu, sao ngày nào hai bác cũng phải bán y hệt rau của cháu?”
Nói xong, Tô Niệm Niệm nhún vai một cái, hai bà thím bị chọc tức đến mức không nói nên lời.
“Không nói nữa nhé hai cô, cháu còn việc phải làm.” Nói xong, cô cúi đầu sắp xếp lại rau củ. Chưa đầy một lúc, khách hàng lại kéo đến.
Có người mới lần đầu đến chợ, đi từ sạp của hai bà thím kia tới.
Hai bà bị chọc giận từ trước, thấy có người tới liền nhanh chóng chào mời: “Đậu giá và cà chua bên cô là tươi nhất đấy!”
“Thế bán bao nhiêu một cân?”
Hai người phụ nữ trẻ cùng đi tới vừa hỏi xong, thì bên sạp của Tô Niệm Niệm đã có hai khách quen tới mua hàng.
“Tiểu Tô, mau cân cho bác ít cà chua, cỡ bốn, năm cân gì đó!”
Tô Niệm Niệm trợn to mắt, “Bác mang về làm gì mà nhiều vậy ạ?”
“Về nấu ăn!” Bác gái cười không khép miệng, “Cháu không biết chứ, mấy đứa cháu trai nhà bác mê cà chua khoai tây bên cháu lắm, nói thật là rau bên cháu đứa nào cũng thích!”
“Mấy hôm trước bác không ra đây mua được, mua đại ngoài chợ gần nhà, kết quả thằng nhỏ giận dỗi đến mức không chịu ăn cơm!”
“Thế nên sáng nay bác phải đến sớm, chứ để thằng nhỏ gầy đi thì bác đau lòng lắm!”
Tô Niệm Niệm vội vàng cân rau giúp bác. Một bà khác cũng mua khá nhiều, toàn là mua về cho con cháu ăn.
Hai người phụ nữ trẻ đứng gần đó nghe thấy thì bắt đầu dao động, lén thì thầm với nhau: “Hay là mình sang bên kia mua nhỉ? Người ta có khách quen, chứng tỏ rau ngon thật, mình mới tới đây, lỡ bị lừa thì sao?”
Bà thím bên kia nghe được câu đó thì tức đến phát run, vỗ đùi cái đét. Hít sâu một hơi, bà ta gào lên:
“Đừng có qua đó! Khách quen gì chứ, toàn người thuê về diễn kịch thôi!”
“Rau bên tôi mới gọi là tươi, sáng nay mới nhập về, đảm bảo vị ngon!”
Bà ta cố gắng hết sức để tâng bốc đống rau của mình.
Hai người phụ nữ trẻ ban đầu cũng có ý định chọn vài quả cà chua, nhưng đúng lúc đó, lại có thêm mấy khách quen đến chỗ Tô Niệm Niệm, chen chúc thành một đám.
Tô Niệm Niệm nói đậu giá hôm nay không còn nhiều, khách lập tức tranh nhau mua.
Một khách mua được chen ra khỏi đám đông, thấy có người hỏi thì nói ngay:
“Rau bên cô ấy thật sự rất ngon, đậu giá là dùng nước sạch ủ, ăn vào ngọt hơn hẳn mấy chỗ khác!”
Người phụ nữ kia nói thật thà: “Nhưng bên này bảo là khách quen toàn là diễn viên thuê về thôi…”
Bà khách mua được đậu giá nghe xong thì liếc xéo sang sạp bên kia.
“Tiểu Tô!”
Bà ta đột nhiên bật cười ha ha, khiến cả khu chợ đổ dồn ánh mắt sang.
“Sao thế bác?” Tô Niệm Niệm vừa bán hàng vừa ngẩng đầu lên hỏi.
Bà khách nhìn quanh rồi nói lớn: “Cái người bên trái cháu bảo rằng bọn bác là khách thuê về diễn kịch, hay là cháu nói rõ luôn đi, mỗi ngày cháu trả cho bọn bác bao nhiêu tiền diễn vai khách quen vậy?”
Bà này thực sự quý Tô Niệm Niệm. Vì rau ngon, con cháu trong nhà thích, lại thường xuyên được cô cho thêm hành, gừng, hoặc rau, ai lại không thích?
Tô Niệm Niệm biết bà bênh mình nên mỉm cười, tiếp tục cân rau rồi nói:
“Cháu còn chẳng thuê nổi. Mọi người cũng biết, bán rau lời lãi chẳng bao nhiêu. Nhập ít thì giá cao, nhập nhiều lại sợ bán không hết. Giờ lại đi thuê người diễn kịch? Thế thì cháu ngu thật rồi!”
Lời vừa dứt, ánh mắt mọi người liền đổ dồn về phía hai bà thím kia.
Một bà khách nhanh mồm nhanh miệng: “Hai người đừng ở đây nói xấu người ta nữa. Rau các người có tươi gì đâu, toàn là hàng mấy hôm trước.”
“Mỗi ngày về nhà lại ngâm vào nước, lần trước tôi mua về ăn vừa dở vừa nhiều nước. Nói thật, có khi một phần tiền là trả cho... nước đấy!”
Lời này vừa ra, ai nấy đều giật mình.
Rồi lập tức tỉnh ra.
Họ vốn dĩ hay mua ở khu chợ này, ngày trước khi chưa có Tô Niệm Niệm, do hai sạp kia nằm ngay đầu chợ nên đón được nhiều khách. Nhưng bây giờ… ai mà còn bị lừa nữa?
Mọi người đều không muốn đi sâu vào bên trong lựa rau, nên tiện tay cứ mua luôn mấy sạp phía trước.
Mua về rồi, đúng là thấy rau không ngon lắm, lại còn nhiều nước, nhưng lúc đó cũng chẳng ai nghĩ nhiều.
Giờ nghe bà dì kia nói vậy, họ mới chợt hiểu ra: rau bị nhiều nước không phải vì tươi mà là do người bán đem rau tồn về ngâm nước để giữ độ tươi.
Ngâm nước thì nhìn rau sẽ tươi lâu hơn, nhưng đồng thời rau cũng hút nước vào trong.
Thế chẳng phải trước giờ họ toàn bỏ tiền ra… mua nước về nhà?
Nghĩ thông chuyện đó, ai nấy đều thấy không vui chút nào.
“Các người là ghen tỵ với con bé đó chứ gì! Rau người ta vừa tươi vừa ngon, lại chẳng hề bị ướt sũng!”
“Tôi nói hai người đấy, sao thấy người khác buôn bán tốt một chút là khó chịu vậy? Hay là trong lòng có tật giật mình?”
“Từ nay hai người đừng bán rau nữa thì hơn!”
Vài bà cô tức giận mắng không ngớt. Suốt trong lúc đó, Tô Niệm Niệm vẫn nhẹ nhàng bảo họ cứ để cô cân rau cho xong trước rồi nói gì thì nói sau.
Có vài người nghĩ tới chuyện trước kia từng mua phải rau ngâm nước, cơn tức nghẹn không nuốt nổi, đứng tại chỗ hét toáng lên, bảo người khác đừng dại mà mua rau của hai người kia nữa.
Mua bán mà, chỉ cần có người bảo rau nhà ai đó không ngon, thì người khác sẽ e dè ngay, chẳng ai muốn mạo hiểm cả.
Trong suốt một tuần sau đó, ngày nào cũng có mấy người phụ nữ từng bị lừa mua rau ngập nước tới đứng bên kia đầu chợ la lớn.
Hai bà bán rau kia cũng từng định đi báo công an, nhưng ngặt nỗi trong lòng vốn có tật, vì họ đúng là có đem rau về nhà ngâm nước thật. Có lần thấy có người gây sự, họ cũng buông lời dọa nạt.
Không ngờ đối phương chẳng những không sợ mà còn đứng thẳng người, tay chống nạnh, quát to:
“Đi đi! Đi mà gọi công an tới xem, xem công an là sẽ phạt chúng tôi hay hai người! Mặt dày tới mức này đúng là hết thuốc chữa!”
Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Đánh giá:
Truyện Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Story
Chương 45: Hoá ra là trong lòng chột dạ
10.0/10 từ 26 lượt.