Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng

Chương 42: Lùi một bước để tiến ba bước

65@-

“Đây là tiền sinh hoạt tháng này, em cầm lấy mà lo cho em với Tiểu Thạch Đầu ăn uống cho tử tế, đừng để con gầy rộc đi đấy.”


Hôm qua vừa lĩnh lương, hôm nay trong túi Bạch Quân Dịch vẫn còn kha khá tiền. Tháng nào anh cũng làm vậy, bởi trong lòng anh luôn cảm thấy mình đang chăm sóc người con gái mà anh yêu thương nhất.


Nếu không vì những định kiến xã hội, thì cô gái anh yêu sớm đã trở thành vợ hợp pháp của anh, tất cả tiền nong trong nhà cũng đều là của cô ấy.


Huống hồ khi đó Tô Tiểu Tiểu cũng từng nói, cô có thể chấp nhận việc anh chăm sóc cho Uyển Như. Vì thế anh mới đồng ý cưới Tô Tiểu Tiểu.


Vậy nên, chia một phần lương cho Uyển Như cũng chẳng có gì to tát, dù sao trong nhà vẫn đủ chi dùng, lại còn có bố mẹ và ông nội nữa mà.


Dương Uyển Như vừa thấy phong bì liền biết bên trong là tiền – tháng nào cũng giống nhau cả.


Có khoản tiền này, lại thêm việc Bạch Quân Dịch thỉnh thoảng mang cá thịt đến nhà, cuộc sống của cô và Tiểu Thạch Đầu cũng tạm gọi là đầy đủ.


Nhưng cô vẫn giả vờ từ chối như mọi khi.


“Không cần đâu.”


Dương Uyển Như hai tay xoắn lấy vạt áo, nhỏ giọng nói: “Thật sự không cần đâu. Bây giờ anh đã có vợ rồi, tiền nên để cho vợ anh dùng, em không thể dùng số tiền này được.”


“Em với Tiểu Thạch Đầu sống cũng ổn lắm rồi, nếu thực sự không được thì em có thể đi làm thuê, lau dọn nhà cửa cũng được mà.”


Nghe vậy, lòng Bạch Quân Dịch như thắt lại. Anh nắm chặt tay Dương Uyển Như, đầy xót xa.



“Em nói gì thế hả!”


Anh biết làm lao công rất cực khổ, nếu cô gái mình yêu phải đi làm những việc như thế thì anh đau lòng chết mất. Không thể nào để chuyện đó xảy ra!


“Cho dù anh đã kết hôn, nhưng anh vẫn sẽ chăm sóc em. Người anh yêu là em, người anh muốn cưới cũng là em. Nếu không vì họ, thì em đã là vợ anh từ lâu rồi!”


“Đừng nghĩ mấy chuyện vớ vẩn nữa. Số tiền này em cứ nhận đi. Anh vừa mới được thăng chức, nên lương tháng này cũng nhiều.”


“Sau này anh còn phải đi làm nhiệm vụ, cộng thêm phụ cấp phó đoàn trưởng nữa, chắc chắn thu nhập sẽ khá hơn. Em cứ yên tâm. Anh sẽ chăm sóc em với Tiểu Thạch, coi nó như con ruột của mình.”


Nói xong, Bạch Quân Dịch dang tay ôm chầm lấy Dương Uyển Như.


Hai người ôm nhau trong phòng, còn Tiểu Thạch Đầu thì đang chơi món đồ chơi mới được anh mua cho ở phòng bên.


Cùng lúc đó, buổi chiều Tô Tiểu Tiểu đã nấu xong bữa tối nhưng mãi chẳng thấy ai về.


Lúc ăn cơm, ông nội cũng nhíu mày hỏi chuyện.


“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”


Ông cụ lạnh mặt, nếu đoán không nhầm thì chắc Bạch Quân Dịch lại đến tìm Dương Uyển Như rồi.


Ông từng gặp Dương Uyển Như, biết rõ cô ta là người rất thâm sâu, chẳng chịu cưới cháu mình mà lại đi lấy người khác. Chồng chết rồi, lại quay ra dây dưa với cháu trai mình một cách đường hoàng.


Nếu Bạch Quân Dịch còn tiếp tục nhập nhằng với cô ta, để Tô Tiểu Tiểu phát hiện rồi chạy đến đơn vị làm ầm lên, thì chức phó đoàn trưởng của nó cũng đừng hòng giữ được.



Vì trong quân đội, đạo đức cá nhân là yếu tố vô cùng quan trọng.


Nếu gia đình mà lộn xộn, tai tiếng bủa vây, dù không bị giáng chức thì cũng có thể bị điều sang nơi khác, coi như bị cho ra rìa.


Như thế thì thiệt thòi quá lớn.


“Ông ơi, chắc là anh Dịch đang bận ở đơn vị thôi ạ.” Tô Tiểu Tiểu dịu dàng đáp, rồi gắp cho ông một miếng thịt, “Chắc anh ấy sắp về rồi, ông nếm thử món này con nấu chiều nay xem có ngon không.”


Ông nội thở dài – cũng may là Tô Tiểu hiểu chuyện, nếu đổi lại là Tô Niệm Niệm…


Thôi, lát nữa vẫn phải gọi thằng nhóc ấy vào nói cho rõ.


Bên này bữa cơm vừa dọn xong, Tô Tiểu Tiểu còn chưa kịp thu dọn bát đũa, thì Bạch Quân Dịch đã từ ngoài bước vào. Anh ta vẫn còn nở nụ cười, nhưng khi bước qua cửa chính liền thu lại vẻ mặt vui vẻ ấy.


“Quân Dịch, vào đây một lát, ông có chuyện muốn nói với cháu.”


Ông nội nói xong liền quay người đi vào phòng trong.


Bố mẹ Bạch nhìn con trai, chỉ biết thở dài.


Bởi họ cũng nghĩ y như vậy:


Bạch Quân Dịch – chắc chắn lại vừa từ chỗ Dương Uyển Như về.


Trước khi Tô Tiểu Tiểu gả vào nhà này, Bạch Quân Dịch đã thường xuyên làm như vậy, lần nào về nhà cũng bị bố mẹ mắng cho một trận.



Thế mà anh ta vẫn không chịu sửa!


Vừa rồi họ không tiện nói gì trước mặt Tô Tiểu Tiểu, vì con trai vất vả lắm mới cưới được một cô vợ.


Nếu bây giờ xảy ra chuyện gì thì không chỉ ảnh hưởng đến tiền đồ của con trai, mà còn ảnh hưởng đến danh tiếng của gia đình họ trong khu nhà tập thể.


Bố mẹ nhà họ Bạch thật sự không muốn can thiệp chuyện này nữa, Bạch Quân Dịch hơi thấy lạ, liền đi theo ông cụ vào phòng.


Tô Tiểu Tiểu không nói một lời, yên lặng thu dọn bát đũa rồi dọn dẹp sạch sẽ căn bếp.


Bạch San San từ bên ngoài bước vào, ghé sát tai Tô Tiểu Tiểu thì thầm:


“Chị dâu, chị nói sẽ dẫn em đi mua đồ đấy, bao giờ mình đi vậy?”


Bạch San San thật sự rất muốn mua vài món trang sức nhỏ, nếu mua được thì sau này ra ngoài tụ tập với mấy cô bạn sẽ có thể nở mày nở mặt. Ai cũng biết cô có một người chị dâu tốt.


Hai người thì thầm với nhau trong phòng, đúng lúc đó Bạch Quân Dịch bị ông cụ mắng xong, mặt mày u ám đi ra.


Vừa ra đến cửa thì bắt gặp Bạch San San và Tô Tiểu Tiểu đang nói chuyện.


Vừa rồi Tô Tiểu Tiểu đã đồng ý với Bạch San San là ngày mai sẽ đưa cô ấy đi mua sắm.


Thấy Bạch Quân Dịch nhìn Tô Tiểu Tiểu bằng gương mặt lạnh lùng, ánh mắt Bạch San San đảo một vòng, thầm nghĩ: xem ra chị dâu có rất nhiều tiền đây, nếu không thì sao lại luôn sẵn sàng mua đồ cho mình?


Đã thế thì phải tranh thủ lấy lòng chị dâu thôi. Nhỡ sau này chị ấy không chịu mua cho mình nữa thì tiêu!



Bạch San San ngẩng cổ nói:


“Anh, anh dùng cái mặt đó để nhìn chị dâu làm gì thế!”


“Chiều nay ông nội hỏi anh đi đâu, chị dâu còn nói anh bận việc ở đơn vị đó!” Bạch San San lấy hết can đảm đứng ra nói đỡ cho Tô Tiểu Tiểu.


Nghe đến đây, Bạch Quân Dịch nhìn Tô Tiểu Tiểu một lúc, sau đó không nói gì thêm.


“Anh à, sau này nhất định phải tốt với chị dâu đấy, chị ấy tốt với em lắm!” Thấy Bạch Quân Dịch không tức giận, Bạch San San lại tiếp tục xích lại gần.


Nghe câu đó, Tô Tiểu Tiểu thấy lòng ấm áp. Xem ra mình đối xử tốt với Bạch San San cũng không uổng công.


Sau này nếu Bạch San San có làm ăn buôn bán gì, chắc chắn cũng không quên người chị dâu này — giờ đã biết đứng ra nói giúp mình rồi.


Tô Tiểu Tiểu vui vẻ, chủ động khoác tay Bạch Quân Dịch.


“Dạo này mới thăng chức, chắc bận lắm đúng không? Tối nay để em chuẩn bị nước cho anh ngâm chân, chúng ngủ một giấc thật thoải mái nhé!”


Nói xong, cô kéo Bạch Quân Dịch cùng vào phòng.


Bạch San San thì nghĩ tới chuyện mai được chị dâu dẫn đi mua trang sức, trong lòng thấy cực kỳ hân hoan.


Tô Tiểu Tiểu đúng là một người chị dâu tốt thật — từ lúc cô vào nhà đến giờ, cái gì cũng mua cho cô.


Từ trang sức nhỏ xinh, đến váy đẹp và giày da, mua cho cô mấy bộ liền!


Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng Truyện Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng Story Chương 42: Lùi một bước để tiến ba bước
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...