Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Chương 40: Con gái tôi có mắt nhìn thật tốt
70@-
Tiểu Thạch Đầu vừa nhìn thấy Bạch Quân Dịch liền vui mừng lao tới, sau khi anh bước vào cửa, cậu bé mở miệng nói:
“Chú Bạch, con với mẹ đều nghĩ là sau khi chú lấy vợ rồi sẽ không đến thăm chúng con nữa.”
“Không ngờ chú vẫn tới, con thật sự rất nhớ chú Bạch, chú có nhớ con không ạ?”
Thạch Đầu nói chuyện mạch lạc, rành mạch. Nghe vậy, Bạch Quân Dịch mỉm cười gật đầu, xoa đầu cậu bé:
“Dạo trước chú bận chút việc, bây giờ không phải đến thăm con rồi sao? Chú còn mang theo cá và thịt nữa.”
“Vài hôm nữa chú lại đến, sẽ mua thêm ít trứng gà, để mẹ nấu cho con bồi bổ cơ thể nhé.”
Đang nói thì Bạch Quân Dịch bước vào nhà, Dương Uyển Như nghe thấy động tĩnh thì cố tình làm ra vẻ buồn bã đau thương.
Bạch Quân Dịch vừa vào nhà, cô liền giả vờ thất thần đứng xào rau, mặc kệ dầu bắn lên cổ tay.
“Á!”
Cô kêu khẽ một tiếng, nhìn vết dầu bắn rồi giả vờ giật mình. Bạch Quân Dịch vội vàng bước tới, nắm lấy tay cô:
“Sao vậy? Em đang nghĩ gì mà mất tập trung thế?”
Dương Uyển Như tỏ ra xúc động, ánh mắt ngấn nước:
“Sao anh lại đến? Em cứ tưởng anh sẽ không bao giờ đến nữa…”
“Không đúng, em không nên nói vậy, anh đã kết hôn rồi, em không thể để anh bị ảnh hưởng gì cả.”
Nói xong, cô còn lùi về phía sau vài bước, làm ra vẻ biết chừng mực. Bạch Quân Dịch nhìn cô, trong lòng vừa thấy xót xa vừa có chút áy náy.
Trước đây, anh luôn nghĩ mình một lòng một dạ với Dương Uyển Như, dù sau khi kết hôn cũng vậy.
Nhưng sau khi cưới Tô Tiểu Tiểu, sống chung một thời gian, anh cảm thấy cô cũng không tệ, có thể cùng cô sống một cuộc sống gia đình đàng hoàng.
Lần này là lần đầu tiên anh đến thăm Dương Uyển Như sau khi kết hôn. Trước đó vì bận, sau này thì do bị Tô Tiểu Tiểu quấn lấy cả ngày, không có thời gian ghé qua.
“Em hiểu lòng anh mà. Trái tim anh vẫn luôn hướng về em, Uyển Như, em đừng tránh né anh như vậy.”
Bạch Quân Dịch chủ động tiến lại gần. Hai người trò chuyện một lúc, anh mới mang cá và thịt vào bếp.
“Trời ơi,” Dương Uyển Như thấy anh mang đồ đến thì vội vàng lắc đầu, “Thôi thôi, anh mang mấy thứ này về đi. Nhà em không cần đâu, quý giá thế này, tiền bạc đâu phải gió bay tới.”
Lần gần đây nhất mẹ con cô được ăn thịt đã là nửa tháng trước.
Nhưng cô vẫn phải giả vờ từ chối như vậy — có như thế Bạch Quân Dịch mới thấy cô đáng thương, mới tiếp tục đối xử tốt. Cô hiểu rất rõ điều này.
Quả nhiên, sau khi nghe cô nói vậy, trong lòng Bạch Quân Dịch hơi khó chịu. Suy nghĩ một lát, anh quyết định ở lại ăn cơm.
“Thịt này em nấu ít thôi, phần còn lại để làm thịt muối, cá cũng để dành cho lần sau. Từ nay, mỗi tuần anh sẽ tới thăm hai mẹ con một lần.”
Nghe những lời đó, trong lòng Dương Uyển Như thoáng thấy vui.
Bạch Quân Dịch ở lại ăn cơm, sau đó dạo quanh một vòng rồi mới về nhà.
Về đến nơi, anh lại ân ái với Tô Tiểu Tiểu như bình thường.
Vài ngày sau, vì chức vị của Tần Tiêu Bắc không thể để trống mãi nên trong vài người đang giữ chức doanh trưởng, cấp trên bắt đầu cân nhắc người thay thế.
Đúng lúc này, Bạch Quân Dịch vừa hoàn thành xuất sắc một nhiệm vụ, nhận được rất nhiều lời tiến cử lên làm phó đoàn trưởng.
Anh thuận lợi được thăng chức.
Chiều hôm đó, Tô Tiểu Tiểu vui vẻ về nhà, tươi cười kể cho Tô Niệm Niệm và mọi người nghe chuyện này.
Tô Niệm Niệm vẫn mặt không cảm xúc.
Quỹ đạo kiếp này vẫn giống kiếp trước — sau khi Bạch Quân Dịch được thăng chức, cha cô là Tô Kiến Quốc cũng được đề bạt lên làm doanh trưởng.
Vài ngày nữa là có thể nộp đơn xin chuyển vào khu nhà dành cho quân nhân.
Cả nhà bọn họ chẳng mấy chốc sẽ dọn tới nơi mới.
“Sau này Quân Dịch thăng chức rồi, cả nhà các con sẽ được sống sung sướng. Con gái mẹ đúng là có mắt nhìn người!”
Vương Tú Liên cười tươi như hoa. Tô Kiến Quốc ho nhẹ hai tiếng, muốn bà đừng nói nữa.
Nhưng Vương Tú Liên làm sao có thể che giấu nổi niềm vui sướng trong lòng?
Trước đây con gái bà nói những lời khó tin kia, bà thực sự không hề tin chút nào. Sau này mới nhận ra là do mình quá nông cạn.
Về sau nhất định phải tin tưởng con gái hơn mới được.
Con gái sống tốt, làm mẹ như bà cũng được nhờ một chút. Ví dụ như mấy hôm trước, Tiểu Tiểun' còn mua tặng bà một chiếc áo khoác mới.
Những lời này, Tô Niệm Niệm nghe mà chẳng thấy cảm động chút nào. Bởi vì cô biết rõ, chỉ hai năm nữa thôi, khi Tần Tiêu Bắc quay về, anh sẽ thăng lên chức đoàn trưởng.
Điều quan trọng hơn là hai năm nay anh ấy “giả chết”, nên tiền lương, phụ cấp sẽ được truy lĩnh một lần, còn có thêm một khoản tiền thưởng lớn nữa.
Tô Niệm Niệm biết được điều này là do kiếp trước từng nghe mấy người trong khu nhà quân nhân bàn tán.
Đám chị em trong khu nhà ấy đúng là nhiều chuyện, chuyện nhà nào cũng có thể nghe ngóng rõ ràng.
Chỉ cần cô giữ được bình tĩnh, sau này cuộc sống của Tần Tiêu Bắc sẽ ngày càng tốt.
Huống hồ, hai ba năm tới, cô cũng có thể kiếm được không ít tiền.
Mọi thứ đều phải dựa vào chính mình, không cần bận tâm đến những chuyện vô căn cứ kia.
Việc thăng chức khiến Tô Kiến Quốc vui mừng ra mặt, ông ho nhẹ một tiếng, ngăn Vương Tú Liên đừng nói thêm gì nữa, rồi bắt đầu mở tiệc ăn mừng.
Tô Tiểu Tiểu thì cảm thấy cuộc sống của mình ngày càng thuận lợi: cha được thăng chức, chồng cũng được thăng chức, đúng là xuôi chèo mát mái.
Ngồi chơi thêm một lát, cô ta liền ra về.
Cô và Bạch Quân Dịch vẫn ngày ngày náo loạn, nhưng dường như cả hai đều rất hưởng thụ cái cảm giác ấy.
Tô Niệm Niệm thì tùy ý ăn qua loa chút cơm rồi quay về không gian của mình.
Dạo gần đây, cô vẫn luôn tận hưởng việc ngâm mình tắm rửa bằng nước linh tuyền, rửa mặt bằng nước linh tuyền, lại còn ngày nào cũng ăn ngon, thế nên quả thật đã mũm mĩm lên không ít.
Cô tự nhủ sau này vẫn nên kiểm soát lại một chút thì hơn.
Ngày hôm sau, Vương Tú Liên tìm Tô Niệm Niệm nói chuyện, hỏi cô mỗi tháng được bao nhiêu tiền lương.
Tô Niệm Niệm nghe là biết bà ta có ý gì, liền nói: “Mỗi tháng con được 15 đồng.”
Thực ra, giờ cô bán rau mỗi tháng thu được gần năm sáu chục đồng, sau này bán nhiều hơn, mỗi ngày kiếm được ít nhất năm sáu đồng là chuyện bình thường.
Tính ra một tháng đã sắp vượt qua mốc trăm đồng rồi.
Chẳng qua cô nói mình chỉ được 15 đồng là vì mức lương đó rất phổ biến với con gái thời này.
Ai cũng chỉ kiếm được chừng ấy tiền.
Vương Tú Liên nghe vậy thì nói:
“Đã kiếm được mười lăm đồng một tháng thì chắc để lại ít tiền sinh hoạt cũng không sao đâu nhỉ?”
Trong mắt bà ta, kiếm được 15 đồng một tháng đã là khá rồi.
Nếu ở nhà không làm gì, thì một xu cũng không có.
Nhưng đã ra ngoài đi làm kiếm được tiền, lại để mẹ lo hết việc nhà, vậy thì đương nhiên nên đưa ra một phần để lo sinh hoạt phí cho gia đình.
Tô Niệm Niệm liền hỏi lại:
“Vậy mẹ nghĩ con nên để lại bao nhiêu?”
Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Tiểu Thạch Đầu vừa nhìn thấy Bạch Quân Dịch liền vui mừng lao tới, sau khi anh bước vào cửa, cậu bé mở miệng nói:
“Chú Bạch, con với mẹ đều nghĩ là sau khi chú lấy vợ rồi sẽ không đến thăm chúng con nữa.”
“Không ngờ chú vẫn tới, con thật sự rất nhớ chú Bạch, chú có nhớ con không ạ?”
Thạch Đầu nói chuyện mạch lạc, rành mạch. Nghe vậy, Bạch Quân Dịch mỉm cười gật đầu, xoa đầu cậu bé:
“Dạo trước chú bận chút việc, bây giờ không phải đến thăm con rồi sao? Chú còn mang theo cá và thịt nữa.”
“Vài hôm nữa chú lại đến, sẽ mua thêm ít trứng gà, để mẹ nấu cho con bồi bổ cơ thể nhé.”
Đang nói thì Bạch Quân Dịch bước vào nhà, Dương Uyển Như nghe thấy động tĩnh thì cố tình làm ra vẻ buồn bã đau thương.
Bạch Quân Dịch vừa vào nhà, cô liền giả vờ thất thần đứng xào rau, mặc kệ dầu bắn lên cổ tay.
“Á!”
Cô kêu khẽ một tiếng, nhìn vết dầu bắn rồi giả vờ giật mình. Bạch Quân Dịch vội vàng bước tới, nắm lấy tay cô:
“Sao vậy? Em đang nghĩ gì mà mất tập trung thế?”
Dương Uyển Như tỏ ra xúc động, ánh mắt ngấn nước:
“Sao anh lại đến? Em cứ tưởng anh sẽ không bao giờ đến nữa…”
“Không đúng, em không nên nói vậy, anh đã kết hôn rồi, em không thể để anh bị ảnh hưởng gì cả.”
Nói xong, cô còn lùi về phía sau vài bước, làm ra vẻ biết chừng mực. Bạch Quân Dịch nhìn cô, trong lòng vừa thấy xót xa vừa có chút áy náy.
Trước đây, anh luôn nghĩ mình một lòng một dạ với Dương Uyển Như, dù sau khi kết hôn cũng vậy.
Nhưng sau khi cưới Tô Tiểu Tiểu, sống chung một thời gian, anh cảm thấy cô cũng không tệ, có thể cùng cô sống một cuộc sống gia đình đàng hoàng.
Lần này là lần đầu tiên anh đến thăm Dương Uyển Như sau khi kết hôn. Trước đó vì bận, sau này thì do bị Tô Tiểu Tiểu quấn lấy cả ngày, không có thời gian ghé qua.
“Em hiểu lòng anh mà. Trái tim anh vẫn luôn hướng về em, Uyển Như, em đừng tránh né anh như vậy.”
Bạch Quân Dịch chủ động tiến lại gần. Hai người trò chuyện một lúc, anh mới mang cá và thịt vào bếp.
“Trời ơi,” Dương Uyển Như thấy anh mang đồ đến thì vội vàng lắc đầu, “Thôi thôi, anh mang mấy thứ này về đi. Nhà em không cần đâu, quý giá thế này, tiền bạc đâu phải gió bay tới.”
Lần gần đây nhất mẹ con cô được ăn thịt đã là nửa tháng trước.
Nhưng cô vẫn phải giả vờ từ chối như vậy — có như thế Bạch Quân Dịch mới thấy cô đáng thương, mới tiếp tục đối xử tốt. Cô hiểu rất rõ điều này.
Quả nhiên, sau khi nghe cô nói vậy, trong lòng Bạch Quân Dịch hơi khó chịu. Suy nghĩ một lát, anh quyết định ở lại ăn cơm.
“Thịt này em nấu ít thôi, phần còn lại để làm thịt muối, cá cũng để dành cho lần sau. Từ nay, mỗi tuần anh sẽ tới thăm hai mẹ con một lần.”
Nghe những lời đó, trong lòng Dương Uyển Như thoáng thấy vui.
Bạch Quân Dịch ở lại ăn cơm, sau đó dạo quanh một vòng rồi mới về nhà.
Về đến nơi, anh lại ân ái với Tô Tiểu Tiểu như bình thường.
Vài ngày sau, vì chức vị của Tần Tiêu Bắc không thể để trống mãi nên trong vài người đang giữ chức doanh trưởng, cấp trên bắt đầu cân nhắc người thay thế.
Đúng lúc này, Bạch Quân Dịch vừa hoàn thành xuất sắc một nhiệm vụ, nhận được rất nhiều lời tiến cử lên làm phó đoàn trưởng.
Anh thuận lợi được thăng chức.
Chiều hôm đó, Tô Tiểu Tiểu vui vẻ về nhà, tươi cười kể cho Tô Niệm Niệm và mọi người nghe chuyện này.
Tô Niệm Niệm vẫn mặt không cảm xúc.
Quỹ đạo kiếp này vẫn giống kiếp trước — sau khi Bạch Quân Dịch được thăng chức, cha cô là Tô Kiến Quốc cũng được đề bạt lên làm doanh trưởng.
Vài ngày nữa là có thể nộp đơn xin chuyển vào khu nhà dành cho quân nhân.
Cả nhà bọn họ chẳng mấy chốc sẽ dọn tới nơi mới.
“Sau này Quân Dịch thăng chức rồi, cả nhà các con sẽ được sống sung sướng. Con gái mẹ đúng là có mắt nhìn người!”
Vương Tú Liên cười tươi như hoa. Tô Kiến Quốc ho nhẹ hai tiếng, muốn bà đừng nói nữa.
Nhưng Vương Tú Liên làm sao có thể che giấu nổi niềm vui sướng trong lòng?
Trước đây con gái bà nói những lời khó tin kia, bà thực sự không hề tin chút nào. Sau này mới nhận ra là do mình quá nông cạn.
Về sau nhất định phải tin tưởng con gái hơn mới được.
Con gái sống tốt, làm mẹ như bà cũng được nhờ một chút. Ví dụ như mấy hôm trước, Tiểu Tiểun' còn mua tặng bà một chiếc áo khoác mới.
Những lời này, Tô Niệm Niệm nghe mà chẳng thấy cảm động chút nào. Bởi vì cô biết rõ, chỉ hai năm nữa thôi, khi Tần Tiêu Bắc quay về, anh sẽ thăng lên chức đoàn trưởng.
Điều quan trọng hơn là hai năm nay anh ấy “giả chết”, nên tiền lương, phụ cấp sẽ được truy lĩnh một lần, còn có thêm một khoản tiền thưởng lớn nữa.
Tô Niệm Niệm biết được điều này là do kiếp trước từng nghe mấy người trong khu nhà quân nhân bàn tán.
Đám chị em trong khu nhà ấy đúng là nhiều chuyện, chuyện nhà nào cũng có thể nghe ngóng rõ ràng.
Chỉ cần cô giữ được bình tĩnh, sau này cuộc sống của Tần Tiêu Bắc sẽ ngày càng tốt.
Huống hồ, hai ba năm tới, cô cũng có thể kiếm được không ít tiền.
Mọi thứ đều phải dựa vào chính mình, không cần bận tâm đến những chuyện vô căn cứ kia.
Việc thăng chức khiến Tô Kiến Quốc vui mừng ra mặt, ông ho nhẹ một tiếng, ngăn Vương Tú Liên đừng nói thêm gì nữa, rồi bắt đầu mở tiệc ăn mừng.
Tô Tiểu Tiểu thì cảm thấy cuộc sống của mình ngày càng thuận lợi: cha được thăng chức, chồng cũng được thăng chức, đúng là xuôi chèo mát mái.
Ngồi chơi thêm một lát, cô ta liền ra về.
Cô và Bạch Quân Dịch vẫn ngày ngày náo loạn, nhưng dường như cả hai đều rất hưởng thụ cái cảm giác ấy.
Tô Niệm Niệm thì tùy ý ăn qua loa chút cơm rồi quay về không gian của mình.
Dạo gần đây, cô vẫn luôn tận hưởng việc ngâm mình tắm rửa bằng nước linh tuyền, rửa mặt bằng nước linh tuyền, lại còn ngày nào cũng ăn ngon, thế nên quả thật đã mũm mĩm lên không ít.
Cô tự nhủ sau này vẫn nên kiểm soát lại một chút thì hơn.
Ngày hôm sau, Vương Tú Liên tìm Tô Niệm Niệm nói chuyện, hỏi cô mỗi tháng được bao nhiêu tiền lương.
Tô Niệm Niệm nghe là biết bà ta có ý gì, liền nói: “Mỗi tháng con được 15 đồng.”
Thực ra, giờ cô bán rau mỗi tháng thu được gần năm sáu chục đồng, sau này bán nhiều hơn, mỗi ngày kiếm được ít nhất năm sáu đồng là chuyện bình thường.
Tính ra một tháng đã sắp vượt qua mốc trăm đồng rồi.
Chẳng qua cô nói mình chỉ được 15 đồng là vì mức lương đó rất phổ biến với con gái thời này.
Ai cũng chỉ kiếm được chừng ấy tiền.
Vương Tú Liên nghe vậy thì nói:
“Đã kiếm được mười lăm đồng một tháng thì chắc để lại ít tiền sinh hoạt cũng không sao đâu nhỉ?”
Trong mắt bà ta, kiếm được 15 đồng một tháng đã là khá rồi.
Nếu ở nhà không làm gì, thì một xu cũng không có.
Nhưng đã ra ngoài đi làm kiếm được tiền, lại để mẹ lo hết việc nhà, vậy thì đương nhiên nên đưa ra một phần để lo sinh hoạt phí cho gia đình.
Tô Niệm Niệm liền hỏi lại:
“Vậy mẹ nghĩ con nên để lại bao nhiêu?”
Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Đánh giá:
Truyện Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Story
Chương 40: Con gái tôi có mắt nhìn thật tốt
10.0/10 từ 26 lượt.