Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng

Chương 38: Lẽ nào… Bạch San San vẫn chưa tìm được đường làm ăn?

72@-

Nhìn bữa cơm đơn giản do Vương Tú Liên nấu, Tô Niệm Niệm không có chút cảm giác thèm ăn nào, nghĩ đến trong không gian vẫn còn một phần cơm chưa đụng đến, cô cũng chỉ miễn cưỡng ăn qua loa vài miếng cho có lệ.


Tô Kiến Quốc thấy cô chỉ ăn chút xíu, liền sốt ruột:


“Con sao chỉ ăn có ngần ấy? Phải ăn nhiều lên chứ, nhìn con gầy gò xanh xao thế kia, ngày nào cũng ra ngoài buôn bán, không ăn sao chịu nổi?”


Dù trong lòng vẫn thiên vị Tô Tiểu Tiểu hơn, nhưng dẫu sao Tô Niệm Niệm vẫn là con gái ruột của ông, nên ông không thể không lo lắng.


Tô Niệm Niệm chỉ khẽ lắc đầu.


Giờ mới chỉ một tháng rưỡi trôi qua kể từ lúc tin tức "tử trận" được báo về.


Nguyễn Tĩnh vẫn thường xuyên ghé qua, mang theo đủ thứ đồ đạc, nhìn cô với ánh mắt đầy xót xa.


Cô phải tiếp tục đóng vai đau khổ thêm một thời gian nữa, ít nhất cũng phải vài tháng đến nửa năm, rồi mới có thể dần dần "hồi phục".


“Con à, ba đã nói rồi, người chết không thể sống lại, con cũng phải nghĩ thông suốt chứ. Sao đến giờ vẫn thế này?”


Tô Kiến Quốc lại định giảng giải thêm thì Tô Niệm Niệm đã xoay người bỏ về phòng.


Ông tức đến mức ngồi phịch xuống ghế.


Vương Tú Liên vội vàng dỗ dành:


“Ông cũng đừng vội, sau này tôi nấu thêm chút gì ngon ngon, biết đâu Niệm Niệm lại thích. Thôi, hai ta ăn trước đi.”



Tô Kiến Quốc nhìn dáng vẻ dịu dàng của Vương Tú Liên, trong lòng không khỏi thở dài cảm khái: cưới bà ấy đúng là sáng suốt, bao năm qua vẫn luôn biết điều, chu toàn.


Tô Niệm Niệm vào không gian, nghỉ ngơi một lát, gieo thêm ít giống, rồi đọc sách. Đợi khi bên ngoài yên tĩnh, cô chuẩn bị lấy phần cơm trưa trong không gian ra hâm lại ăn.


Không ngờ, vừa cầm lên đã phát hiện — hộp cơm vẫn còn nóng!


Hả?


Cô ngạc nhiên sờ kỹ lại lần nữa — đúng là còn ấm!


Tô Niệm Niệm lập tức vui mừng khôn xiết. Trước giờ cô chỉ nghĩ không gian có chức năng giữ tươi thực phẩm, không ngờ… còn có cả chức năng giữ ấm nữa!


Phát hiện này khiến cô phấn khích không thôi. Thế thì sau này khỏi cần hâm cơm, chỉ cần mua sẵn đồ ăn ngon, bỏ vào không gian là lúc nào cũng có cơm nóng canh ngọt.


Dù là hoa quả hay hộp cơm, lúc lấy ra đều thơm nức mũi như vừa mới nấu xong!


Tô Niệm Niệm sung sướng ôm hộp cơm đi lòng vòng, rồi ăn một bữa thật no nê. Hương vị vẫn giữ nguyên như buổi trưa, không hề thay đổi chút nào.


Ăn xong, cô lại lấy nước suối Linh tuyền trong không gian ra ngâm mình.


Ban ngày bận rộn buôn bán, còn phải cười nói tiếp khách, mệt mỏi là chuyện thường. Vậy nên tối về được ngâm nước linh tuyền, mọi mỏi mệt đều tan biến.


Tắm rửa xong, cô thả người nằm lên giường. Nghĩ lại, dạo này cứ cách một thời gian là cô lại phát hiện ra thêm một công năng mới của không gian.


Quả là trời cao thương xót!


Nghĩ đến đây, cô càng thấy phấn chấn, cứ thế mỉm cười mà thiếp đi lúc nào không hay.



---


Còn bên kia, cuộc sống của Tô Tiểu Tiểu dạo này cũng khá tốt, nhưng trong lòng vẫn có chút nghi hoặc.


Kiếp trước, vào thời điểm này, Bạch San San đã bắt đầu làm ăn buôn bán rồi. Vậy mà bây giờ, cô ta lại ngày nào cũng nằm nhà ngủ nướng, còn đặt đồ ăn mang tới tận nơi.


Chẳng lẽ… Bạch San San vẫn chưa tìm được đường làm ăn?


Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ một lúc, nhưng rồi cũng gạt hết sang một bên.


Chỉ cần mọi chuyện vẫn đi đúng quỹ đạo kiếp trước là được. Dù sao Tần Tiêu Bắc cũng đã "chết", có chậm vài bước thì Bạch San San vẫn sẽ bắt đầu làm ăn thôi. Có lẽ vì kiếp này mình trọng sinh, nên quỹ đạo mới bị xô lệch một chút.


Không sao cả, chỉ cần mình đối xử tốt với Bạch San San hơn, sau này cô ấy nhất định sẽ giúp đỡ mình.


Chỉ cần có cô ấy che chở, thì tương lai mình chắc chắn sẽ sống sung sướng.


Còn Tô Niệm Niệm ấy à — thì mặc kệ đi. Nhưng cô vẫn hy vọng rằng cuộc sống của Tô Niệm Niệm sẽ thật thảm hại.


Kiếp trước cô ta đã sống tốt như vậy rồi, kiếp này phải nhường lại cho mình chứ!


Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ một lát, cảm thấy đã lâu không gặp Tô Niệm Niệm, quyết định về nhà xem thử cô ta thế nào rồi, liệu có còn đau buồn dằn vặt như trước, không quên được Tần Tiêu Bắc nữa không.


---


Chiều hôm sau.


Tô Tiểu Tiểu nấu xong cơm cho nhà chồng, chào qua ông nội rồi xách đồ về nhà mẹ đẻ. Dù không ở trong khu tập thể nhưng cũng chỉ cách vài phút đi bộ.



“Tiểu Tiểu, con về rồi à? Mau lại đây, hôm nay mẹ mua được ít thịt, chiều nay làm món thịt xào nhé. Ăn luôn ở nhà mình cho vui!”


Vương Tú Liên đặt đồ xuống rồi vội vào bếp tiếp tục nấu nướng:


“Dạo này Tô Niệm Niệm thế nào rồi? Có phải vẫn đau khổ thê thảm? Không lẽ vẫn còn u sầu thương nhớ người đã khuất hả?”


“Cũng tàm tạm thôi, chỉ là mỗi ngày ăn uống không được bao nhiêu, nhìn thì có vẻ đang rất đau buồn, nhưng mặc kệ cô ta đi!”


“Chắc là vì được Tần Tiêu Bắc tặng cho quá nhiều thứ nên mới yêu sâu nặng như thế, thời gian trôi qua rồi cũng sẽ qua thôi.”


Vương Tú Liên cảm thấy có lẽ chỉ vì Tần Tiêu Bắc khá có tiền nên Tô Niệm Niệm mới luyến tiếc điều kiện như thế.


Dù gì thì Nguyễn Tĩnh cứ vài hôm lại ghé qua một lần, mỗi lần đều mang cho Tô Niệm Niệm rất nhiều đồ.


Nếu là bà, bà cũng bằng lòng đóng kịch một thời gian.


Chờ đến lúc lợi lộc kiếm đủ rồi, thì nói là mình đã buông bỏ, kiếm ai đó gả đại là xong chuyện.


Nghe mấy lời đó, Tô Tiểu Tiểu cũng gật gù đồng tình, còn hỏi Vương Tú Liên thêm vài câu, chẳng hạn như:


“Mẹ, chị ấy đi làm một tháng được bao nhiêu tiền vậy?”


“Mẹ không biết!”


Vương Tú Liên thật sự không biết, dạo gần đây bà cũng bận bịu suốt.


“Ngày nào mẹ cũng bận như thế, đáng lẽ phải hỏi thử chị ấy một tháng được bao nhiêu lương chứ. Dù sao thì cũng nên đưa chút tiền sinh hoạt về nhà đi!”



Tô Tiểu Tiểu thì thầm bên tai Vương Tú Liên, nói ra hết những tính toán trong lòng mình.


Vương Tú Liên nghĩ lại thấy cũng đúng, không thể cứ để vậy mãi được, chẳng khác gì chịu thiệt.


Tô Niệm Niệm cũng nên đưa cho bà một chút để mua rau.


Dù sao thì mỗi ngày bà đều bận rộn việc nhà, còn con bé thì chẳng thấy đâu.


Tô Tiểu Tiểu vừa đến không bao lâu, Tô Niệm Niệm đã về.


Ở nhà thì tỏ vẻ đau lòng muốn chết, nhưng ra đến chợ là tinh thần hăng hái.


Những bà hàng xóm không vừa mắt với cô thì bị cô chọc cho tức đến bật lại, cô liền gân cổ lên cãi lý.


Dù sao cô cũng là người sống hai đời rồi, mấy lời thị phi chẳng khiến cô để tâm.


Ai không tốt với cô thì cô chẳng cần khách sáo lại.


Đặc biệt là hai bà hàng xóm sát vách, giờ đây đã chẳng ai dám gây chuyện với cô, vì sức chiến đấu của cô thuộc hàng thượng thừa.


Vừa về đến nhà, Tô Niệm Niệm đã thấy Tô Tiểu Tiểu ngồi ở ghế.


Cô mặt không biểu cảm đi ngang qua, làm như không thấy, định vào phòng luôn, nhưng Tô Tiểu Tiểu lại gọi giật cô lại:


“Chị, em khó khăn lắm mới về được một chuyến, chị không định nói chuyện với em sao?”


Tô Niệm Niệm quay đầu, nét mặt lạnh tanh nhìn cô ta, không vào phòng nữa mà kéo ghế ngồi xuống, giọng dửng dưng:


“Nếu tôi nhớ không nhầm, thì cô mới vừa gả đi chưa đầy hai tháng, mà đã về đây sáu lần rồi, trung bình mỗi tuần một lần đấy.”


Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng Truyện Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng Story Chương 38: Lẽ nào… Bạch San San vẫn chưa tìm được đường làm ăn?
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...