Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng

Chương 26: Người có điều kiện tốt mệnh lại không dài

118@-

Vì vậy, Tô Niệm Niệm chỉ vào ngày cưới thứ hai trong cuốn sổ:


“Dì ơi, chúng ta chọn ngày này đi ạ. Ngày kia sát quá, e rằng chuẩn bị không kịp.”


“Với lại, em gái và em rể của cháu cũng cưới đúng ngày kia, cháu còn muốn đến uống rượu mừng nhà họ nữa. Cháu muốn hai bên cách nhau một chút.”


Tô Niệm Niệm nói thẳng suy nghĩ của mình.


Nghe xong, Nguyễn Tĩnh trầm ngâm một lúc, rồi gật đầu cho là có lý, bèn khoanh ngày kia lại, coi như loại khỏi danh sách.


Hai người tiếp tục bàn bạc về các chi tiết của hôn lễ.


Trong khi đó, Tần Tiêu Bắc và Tần Minh Nghiệp liệt kê ra một danh sách những thứ cần chuẩn bị trong vài ngày tới.


Tô Niệm Niệm hôm nay về nhà cũng sẽ báo với Tô Kiến Quốc và Vương Tú Liên trước, để hai bên tiện sắp xếp buổi gặp mặt.


Về phía Tần Tiêu Bắc, anh cũng cần viết báo cáo xin phép kết hôn – những thủ tục rắc rối này đều phải xử lý từng bước một.


Sau khi bàn gần xong mọi việc, Nguyễn Tĩnh nắm chặt tay Tô Niệm Niệm, nhẹ nhàng dặn dò:


“Dù cháu có suy nghĩ gì thì cứ nói với dì, cháu là con gái người ta nuôi khôn lớn, chúng ta tuyệt đối không làm sai sót bất kỳ lễ nghi hay phong tục nào đâu.”


“Vâng ạ.”


Tô Niệm Niệm nhìn khuôn mặt hiền từ của Nguyễn Tĩnh, trong lòng không khỏi chua xót khi nghĩ đến mẹ ruột của mình.


Nếu mẹ còn sống, chắc cũng sẽ dịu dàng thế này, có lẽ còn tự tay chải tóc cho cô trong ngày xuất giá.


Cô cảm thấy nghẹn ngào, lặng lẽ quay mặt đi, khẽ lau nước mắt.


“Sao vậy, Niệm Niệm?”


Nguyễn Tĩnh vội bỏ thứ trong tay xuống, lo lắng hỏi.


“Cháu không hài lòng chỗ nào trong quá trình tổ chức hôn lễ à? Cháu cứ nói với dì.”


Tô Niệm Niệm vội vàng lắc đầu:


“Không phải đâu dì, cháu chỉ… vừa rồi nghĩ đến mẹ ruột của mình.”


Hai kiếp người, đây vẫn là nỗi tiếc nuối lớn nhất trong lòng Tô Niệm Niệm.


Nghe đến đây, Nguyễn Tĩnh mới sực nhớ – mẹ hiện tại của Tô Niệm Niệm là mẹ kế.



Trước kia bà không để ý lắm, nhưng chỉ riêng việc Vương Tú Liên luôn miệng nói trong nhà chỉ có một đứa con gái, cũng đủ để bà hiểu cuộc sống của Tô Niệm Niệm ở nhà không hề dễ chịu.


Nguyễn Tĩnh siết chặt tay cô, kéo Tô Niệm Niệm tựa vào vai mình:


“Không sao cả, sau này nếu cháu gả vào nhà dì, dì nhất định sẽ đối xử tốt với cháu.”


“Dì sẽ coi cháu như con gái ruột.”


Lời này khiến Tô Niệm Niệm nghẹn lời.


Kiếp trước sống mấy chục năm, cô từng nghe qua vô số người nói rằng:


Không có bà mẹ chồng nào thật sự coi con dâu như con gái.


Tất cả chỉ là giả vờ.


Nhưng hiện tại, Tô Niệm Niệm lại muốn tin câu nói ấy.


Cô dựa vào vai Nguyễn Tĩnh, bật khóc thành tiếng.


Cô khóc suốt mấy phút mới bình tĩnh lại, xấu hổ lau nước mắt, cười cười:


“Vừa rồi nghe dì nói xúc động quá nên không kiềm được… Thật ngại quá, cháu khóc to như vậy…”


“Có gì mà ngại, sau này chúng ta là người một nhà mà.”


Nguyễn Tĩnh tiếp tục dặn dò Tô Niệm Niệm:


“Về đến nhà nhớ nói với ba mẹ cháu một tiếng. Bên dì cũng đang chuẩn bị, chúng ta hẹn nhau ở nhà hàng ngoài kia để bàn cụ thể, đỡ làm phiền gia đình.”


Tô Niệm Niệm gật đầu, thấy cách sắp xếp như vậy cũng hợp lý.


Sau đó cô ở lại thêm một lát rồi mới ra về.


Vừa về đến nhà, Nguyễn Tĩnh đã quay sang con trai ngồi đằng xa:


“Niệm Niệm sống trong nhà đó nhiều năm như vậy chắc chắn không dễ dàng. Sau này con cưới được người ta rồi, nhất định phải đối xử thật tốt.”


“Con cũng có thể xin phân nhà riêng, mấy hôm nữa làm báo cáo đi, rồi kết hợp nộp đơn xin kết hôn luôn, đừng kéo dài.”


“Lấy vợ là chuyện lớn, nhất định phải làm đủ mọi nghi thức, đừng để người ta coi thường.”


Tần Tiêu Bắc lập tức gật đầu đồng ý. Anh sẽ chuẩn bị đầy đủ tất cả.


Vừa nãy nhìn thấy Tô Niệm Niệm khóc đến như vậy, anh thầm hạ quyết tâm:



Cô cười lên đẹp lắm. Như nắng tháng hai xua tan băng giá, khiến lòng người cũng nở rộ.


Về đến nhà, Tô Niệm Niệm liền kể lại mọi việc:


“Họ muốn gặp ba mẹ, sau ngày kia sẽ đến. Địa điểm là nhà hàng lớn ở gần đây, nói chuyện hôn sự.”


Tô Tiểu Tiểu cũng đang ở đó.


Nghe nói Tô Niệm Niệm bắt đầu bàn chuyện cưới xin, cô ta tỏ ra rất hào hứng.


Dù sao cô ta và Bạch Quân Dịch đã đính hôn, lễ cưới cũng được định rồi.


Đời trước, hai chị em họ từng cưới cùng một ngày — tưởng là chuyện đẹp, ai ngờ đâu…


Cô ta thật sự rất mong chờ vài ngày sau khi Tô Niệm Niệm kết hôn, đột nhiên sẽ nhận được tin Tần Tiêu Bắc hy sinh.


Cô ta nghĩ, đến lúc đó Tô Niệm Niệm sẽ ra sao?


Chắc chắn sẽ suy sụp, sẽ phát điên lên mất.


Rồi bị người ta chỉ trỏ, nói là khắc chồng, là “sao chổi”.


Còn cô ta thì có thể an tâm sống những ngày tháng yên ổn bên Bạch Quân Dịch.


Thế là kiếp này, số phận của cô ta đã hoàn toàn thay đổi theo hướng thuận lợi, phải không?


Nghĩ đến đó, Tô Tiểu Tiểu thật sự cảm thấy sung sướng vô cùng.


“Được, vậy thì đi bàn chuyện cưới xin của con đi. Cũng đúng lúc, chuyện cưới xin của em con đã định rồi.” – Tô Kiến Quốc không có ý kiến gì, còn Vương Tú Liên suy nghĩ một chút rồi nói:


“Nhà con rể em con đưa tiềnsính lễ, đến lúc đó chúng ta sẽ đưa cho em con, của con cũng thế.”


“Bây giờ nhà mình nói cho rõ ràng, đến lúc đó đừng có trở mặt nói cái khác đấy.”


Nói xong, Tô Kiến Quốc quay đầu liếc Vương Tú Liên một cái, ra hiệu cho bà đừng nói mấy lời như thế vào lúc này.


Sao có thể nói những lời đó bây giờ chứ?


“Cũng tốt thôi.” – Tô Niệm Niệm không có phản ứng gì lớn, bình thản đáp:


“Giờ mẹ nói rõ ràng thì sau này mọi việc cũng dễ xử lý. Sính lễ bên đó đưa, chỉ cần đưa thẳng cho con là được rồi.”


“Đồ đạc khác cũng không cần chuẩn bị nhiều, cứ theo tiêu chuẩn của em con cũng được, hoặc ít hơn một chút cũng không sao.”


Tô Niệm Niệm vốn chẳng quan tâm mấy thứ đó.



Cô vẫn còn nhớ rất rõ, kiếp trước Tô Tiểu Tiểu rất thích khoe khoang sính lễ.


Nhà Tần Tiêu Bắc đưa sính lễ là 128 đồng.


Con số này khiến Tô Tiểu Tiểu tự hào suốt một thời gian dài.


Kiếp này chắc vẫn là con số ấy.


Tô Niệm Niệm chỉ cần cầm đủ số tiền ấy trong tay, còn hồi môn cho bao nhiêu, cô không quan tâm.


Vương Tú Liên nói thế chẳng qua là sợ sau này Tô Niệm Niệm làm ầm lên, bảo rằng sính lễ nhà họ Bạch đưa đều bị đưa cho Tô Tiểu Tiểu.


Thế nên bọn họ mới dứt khoát, muốn đưa thì đưa hết cho con gái bên đó, không dính dáng gì nữa.


“Được thôi.”


Nghe Tô Niệm Niệm nói vậy, Vương Tú Liên cũng thấy nhẹ nhõm.


Hồi môn thì chuẩn bị mấy chăn bông, bình nước, chậu rửa là được.


“Quần áo thì con tự lo liệu đi.” – Vương Tú Liên tiếp tục nói,


“Bên kia chắc chắn sẽ không đưa sính lễ ít đâu. Em con đã nhường lại một mối hôn sự tốt thế này cho con, đến lúc đó con phải thêm hồi môn cho nó đấy!”


Tô Niệm Niệm không đáp lời, ăn cơm xong liền về phòng.


Mẹ kế thì độc đoán, còn cha thì nhu nhược – một người chỉ muốn giữ yên ổn, nên tính cách đó khiến cái nhà này chẳng thể yên ấm.


Tô Niệm Niệm chẳng mong chờ gì thêm.


Cô trở lại phòng, mọi thứ vẫn như cũ.


Rồi hai ngày sau cũng đến – cái ngày hai nhà hẹn nhau ăn cơm để bàn chuyện hôn sự.


Chiều hôm đó, Tô Niệm Niệm cũng sớm dọn hàng về nhà, chỉnh trang qua một chút rồi cùng cả nhà đến nhà hàng.


Trên đường đi, Tô Tiểu Tiểu vẫn thân thiết khoác tay Vương Tú Liên, ríu rít:


“Mẹ, con thấy chuyện con và chị đổi hôn sự đúng là quá chuẩn luôn ấy. Anh Bạch đối xử với con rất tốt.”


“Có lẽ là do anh ấy không hợp với tính cách của chị, mà ngược lại, Phó đoàn Tần thì lại rất thích chị.”


“Tuy rằng cấp bậc hiện tại của anh Tần có vẻ cao hơn anh Bạch, nhưng con tin là sau này anh Bạch nhất định sẽ được thăng chức, anh ấy chắc chắn có tiền đồ.”


“Chúng con đổi người như vậy, là đôi bên cùng có lợi mà.”



Tô Niệm Niệm nghe xong vẫn không biểu lộ cảm xúc gì.


Cô biết rõ, những lời này chẳng qua là Tô Tiểu Tiểu bịa ra để chọc tức cô.


Bởi vì hiện tại, toàn bộ tâm tư của Bạch Quân Dịch đều dồn vào Dương Uyển Như.


Hôm đính hôn hôm đó, tuy Bạch Quân Dịch luôn nắm tay Tô Tiểu Tiểu, nhưng ánh mắt lại luôn hướng về Dương Uyển Như – dịu dàng như nước.


Bốn chữ “dịu dàng như nước” ấy, vĩnh viễn chỉ dành cho Dương Uyển Như mà thôi.


Mà Dương Uyển Như thì biết kiềm chế cảm xúc.


Tô Tiểu Tiểu ban đầu còn ra vẻ không để ý việc Bạch Quân Dịch chăm sóc vợ liệt sĩ của đồng đội.


Bởi vì cô ta đâu biết, Dương Uyển Như chính là mối tình đầu của Bạch Quân Dịch.


Một khi biết được sự thật, với tính khí nông nổi của cô ta, có khi còn làm loạn hơn cả Tô Niệm Niệm kiếp trước.


Bạch Quân Dịch liệu có thể chịu đựng nổi cô ta không?


Tô Niệm Niệm lắc đầu.


Cô chẳng còn bận tâm xem họ sống thế nào nữa.


Hiện tại, cuộc sống của cô đang rất ổn.


Tô Tiểu Tiểu nói luyên thuyên suốt cả chặng đường, nhìn thấy Tô Niệm Niệm không có phản ứng gì, thì tức đến nghiến răng, siết chặt nắm đấm.


Cô ta chắc chắn chỉ đang giả vờ!


Trong lòng chắc chắn khó chịu muốn chết!


Cả nhà đến nhà hàng, mới đợi được một lúc thì Tần Minh Nghiệp và Nguyễn Tĩnh đã đến, dẫn theo cả Tần Tiêu Bắc.


Vừa nhìn thấy Tần Tiêu Bắc, Tô Tiểu Tiểu lập tức sửng sốt – giống hệt như kiếp trước.


Đẹp trai thật đấy.


Dù nhìn ở góc nào cũng đẹp.


Cao ráo, khí chất mạnh mẽ.


Kiếp trước, cô ta từng vì cưới được người như vậy mà phấn khích đến mức mất ngủ.


Ai ngờ được…


Một người có điều kiện tốt như thế mệnh lại ngắn.


Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng Truyện Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng Story Chương 26: Người có điều kiện tốt mệnh lại không dài
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...