Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng

Chương 20: Đứa trẻ kén ăn cũng thích rau cô bán

114@-

Tô Niệm Niệm cảm thấy khả năng này là rất lớn.


Nếu thật sự đúng như vậy, thì từ nay về sau cô sẽ chỉ uống nước ở đây thôi.


Lâu dần có thể cải thiện thể chất.


Kiếp trước, vì làm quá nhiều việc, ngày nào cũng lo nghĩ, lại luôn ôm nỗi khổ sở vì sao Bạch Quân Dịch không yêu mình, cuối cùng cô đã khiến cơ thể suy sụp.


Cô chết trong bệnh viện với trái tim tan nát.


Ở kiếp này, cô nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân, tuyệt đối không để xảy ra vấn đề gì.


Mình đã có không gian tuyệt vời như thế này, lại thấy Tần Tiêu Bắc cũng không tệ, muốn cùng anh ấy nghiêm túc tìm hiểu. Thì phải sống thật lâu mới được.


Ý thức được linh tuyền có lợi ích lớn như vậy, trong lòng Tô Niệm Niệm càng thêm vui mừng.


Nhìn về phía vườn rau, trong đầu cô bất giác nảy ra một ý tưởng—liệu có thể dùng nước linh tuyền để tưới rau không?


Ý nghĩ vừa lóe lên, cô đã thấy từ đằng xa có thêm một đường ống dẫn nước.


Dẫn từ linh tuyền đến tận vườn rau.


Tưới tiêu hoàn toàn tự động.


Thấy những mầm rau con được tưới nước, khóe miệng Tô Niệm Niệm nhếch lên đầy phấn khởi.


Thật là quá tuyệt vời!


Nước linh tuyền vốn đã có tác dụng cải thiện thể chất, nếu dùng để tưới cây, chẳng phải rau củ sẽ phát triển vượt trội sao?


Kiếp trước, rau mà Bạch San San trồng có vị rất ngon, thỉnh thoảng còn mang về nhà chia sẻ. Lúc ấy, cô ta viện cớ là nhờ người quen mua giúp.


Kiếp trước, chính cô cũng từng thắc mắc: sao rau lại ngon đến vậy?


Giờ thì mọi thứ đã sáng tỏ.


Thì ra rau mà Bạch San San bán đều là sản phẩm từ không gian, rất có thể cũng được tưới bằng nước linh tuyền. Vì rau trồng ra luôn ngon ngọt, thanh mát hơn hẳn rau ngoài thị trường.


Nghĩ thông suốt điều này, Tô Niệm Niệm vô cùng hào hứng.


---



Sáng hôm sau.


Vẫn như hôm trước, Tô Niệm Niệm lại dạo quanh các chợ đầu mối một vòng.


Muốn buôn bán thì trước tiên phải nắm rõ giá cả thị trường—nguyên tắc làm ăn cô rất hiểu rõ.


Tối đó, khi trở lại không gian, vừa bước vào là cô đã thấy vườn rau xanh rì.


Cô chạy vội đến, gương mặt đầy vẻ không thể tin nổi.


Hôm qua chỉ mới là những mầm non bé xíu, mà hôm nay đã lớn thế này rồi!


Chẳng lẽ là do được tưới bằng linh tuyền?


Thật quá lợi hại!


Nếu tốc độ tăng trưởng như vậy, chưa đến vài ngày rau đã có thể thu hoạch—mình phải đi thuê sạp bán ngay thôi.


Hai hôm nay đi dò giá, cũng đã ngắm được chỗ hợp lý.


Nghĩ vậy, hôm sau ăn sáng xong, Tô Niệm Niệm lập tức đến chợ lớn nhất trong vùng, tìm người quản lý để thuê một sạp giá 15 tệ.


Thuê trong ba tháng, tổng cộng 45 tệ.


Lúc trả tiền, Tô Niệm Niệm hơi xót của.


Vì lần trước mua xe đẩy với giỏ đã tốn không ít, giờ lại tiêu đi một nửa số tiền còn lại trong túi.


Trên người cô chẳng còn bao nhiêu nữa.


Nhưng nghĩ đến việc bán rau rồi sẽ có dòng tiền ổn định, trong lòng cô lại tràn đầy háo hức.


Thuê xong sạp, nhìn đồng hồ cũng đã gần trưa, cô ra ngoài tìm chổi quét sạch sẽ sạp mới.


Dự đoán trong một hai ngày tới là có thể bắt đầu buôn bán.


Mỗi lần quay lại, vườn rau lại khiến cô bất ngờ.


Đợt rau này nếu bán hết, thì đợt kế tiếp chắc cũng gần thu hoạch rồi.


Gần như không bao giờ gián đoạn.


Tô Niệm Niệm nghĩ đến việc kinh doanh phát đạt, nụ cười trên mặt không giấu nổi.



Cô vui vẻ đi lại bên vườn rau, không ngừng ngắm nghía.


Nghỉ ngơi một lát, cô bắt đầu thu hoạch hết rau.


Sau khi xới đất lên, cô lấy hạt giống đã chuẩn bị từ trước ra gieo tiếp.


Hạt giống được gieo theo đợt, nên thời gian thu hoạch cũng không trùng nhau.


Đợt rau này bán xong, sẽ tiếp tục có rau mới để bán.


Xong hết mọi việc, Tô Niệm Niệm nhìn đồng hồ thấy cũng đã khuya, liền chuẩn bị nghỉ ngơi. Hạt giống gieo xuống, nước linh tuyền sẽ tự động tưới tiêu.


Giờ đây, mọi quy trình trong không gian đã hoàn toàn tự động hóa.


Tô Niệm Niệm ngoài việc gieo hạt ra thì chẳng cần lo thêm gì cả.


Còn rau sau khi thu hoạch, cô đã để hết vào giỏ trong không gian.


Ngày mai chỉ cần tìm ch* k*n đáo lấy ra là được.


Làm xong mọi việc, Tô Niệm Niệm vỗ vỗ tay.


Toàn bộ nước dùng trong không gian đều là nước linh tuyền, thậm chí có thể mang ra ngoài.


Nhưng hiện tại cô không định lấy ra ngoài.


Tô Niệm Niệm pha một tách trà hoa bằng nước linh tuyền, sau đó ngâm mình trong bồn tắm thư giãn.


Cuối cùng mới lên giường nằm nghỉ.


Mỗi ngày đều là một loại hưởng thụ khác nhau!


Cô cảm thán một câu, rồi nhắm mắt lại, chưa bao lâu đã ngủ say.


Sáng hôm sau ăn sáng xong, Tô Kiến Quốc và Vương Tú Liên ra ngoài, cô liền quay về phòng mình.


Lúc ra ngoài lần nữa, trong nhà không thấy động tĩnh gì, không rõ Tô Tiểu Tiểu đi đâu, cô cũng không quan tâm. Giả vờ như chẳng có chuyện gì, thoải mái ra khỏi nhà.


Lúc này còn sớm, cô nhanh chóng tới chợ lớn nhất, tìm một ch* k*n đáo gần đó, xác nhận không có ai rồi lấy xe đẩy và giỏ rau ra.


Rau đã được sắp lên giỏ từ trước.


Rau xanh mướt nằm trong giỏ khiến người ta nhìn thôi đã thấy vui mắt.



Sạp 15 tệ mà cô thuê cách cửa vào tầm mười mét, vị trí khá ổn.


Vừa đẩy xe tới sạp, một bác gái bên cạnh đã chú ý đến cải xanh của cô.


“Cô bé, rau cháu tươi quá! Nhập ở đâu đấy?”


Tô Niệm Niệm mỉm cười: “Rau nhà trồng ạ!”


Nói xong cô bắt đầu sắp xếp sạp rau, đem rau và giỏ bày lên.


Hai hôm nay quan sát thị trường, cô cũng đã chuẩn bị đủ đồ nghề, nào là cân, túi nilon…


Túi thì không miễn phí, mỗi cái một xu, có người cần, có người không – chuẩn bị sẵn vẫn hơn.


Xong xuôi mọi việc, cô còn lấy chiếc ghế gấp từ xe đẩy ra.


Đứng bán cả ngày rất mệt, có ghế ngồi sẽ đỡ hơn nhiều.


Sáng ăn hơi no, mà thời tiết mùa này lại không lạnh lắm nên Tô Niệm Niệm vừa ngồi xuống liền bắt đầu rao hàng.


Rao vài câu lác đác, có người nhìn rau nhưng chưa đến gần.


Tô Niệm Niệm cũng không vội – vì giờ chưa phải lúc đông khách, đa số người mua còn chưa tới.


Nhìn rau cô xanh mướt như vậy, mấy bác bán hàng xung quanh cũng tò mò kéo sang.


Thấy Tô Niệm Niệm còn trẻ, họ muốn dò xem nguồn hàng ở đâu.


“Các bác nhập hàng từ đâu thế? Cháu cũng nhập ở đó thôi, chỉ là dậy sớm hơn chút.” Tô Niệm Niệm giả vờ ngây ngô.


Mấy bác liếc mắt nhìn nhau.


Họ cũng dậy từ ba bốn giờ sáng để lấy hàng, nhưng chưa từng thấy rau đẹp thế này.


Dù sao hàng họ bán cũng đa dạng hơn, Tô Niệm Niệm chỉ bán mỗi cải xanh, chắc cũng không cạnh tranh nhiều.


“Thôi các bà đừng hỏi nữa,” một bà đối diện vừa xoa tay vừa nói, “Nếu người ta hỏi các bà lấy hàng ở đâu, các bà có nói thật không? Sao lại đi làm khó cô bé mới vào nghề thế?”


Nghe vậy, hai bác hai bên quay mặt đi, không thèm đôi co với bà kia.


Tô Niệm Niệm cảm kích, mỉm cười với người vừa lên tiếng. “Chỉ là một chuyện nhỏ thôi”.


Khoảng nửa tiếng sau, người mua bắt đầu đến đông hơn.



Tô Niệm Niệm đã khảo sát giá trước đó – cô bán cải xanh với giá 3 xu một cân, giống như các sạp khác.


Trong khu chợ cũng có hai ba người bán cải xanh, nhưng nhiều người vẫn thích lựa chọn kỹ, chưa mua ngay.


Một bác gái dừng lại nhìn rau của Tô Niệm Niệm.


“Rau này tươi ghê, bao nhiêu một cân?”


Tô Niệm Niệm lập tức đứng dậy: “Cải xanh ba xu một cân, bằng giá người ta thôi ạ.”


Bác gái này đã đi chợ mua rau cả chục năm, chỉ cần liếc qua là biết rau ngon hay không.


“Vậy lấy cho bác hai cân nhé. Nếu rau ngon, mai bác lại tới.”


Dù đều là cải xanh, nhưng rau của Tô Niệm Niệm nhìn tươi hơn, lá xanh mướt, ai nhìn cũng muốn mua.


Sau bác ấy, vài người khác cũng kéo đến, nhìn rau rồi quyết định chọn sạp của cô.


Cứ thế, khách bắt đầu ùn ùn kéo đến.


Tô Niệm Niệm có mấy giỏ rau, bán chưa đầy một tiếng đã hết hơn phân nửa.


Nếu bán thêm buổi trưa nữa, chắc có thể về sớm.


Cô vui lắm.


Một người phụ nữ đi ngang, nhìn cải xanh có vẻ ngon, nhưng vẫn còn do dự.


Tô Niệm Niệm thấy thế liền niềm nở mời chào:


“Chị ơi, rau em tươi lắm, mua chút về nấu canh cho con nhé!”


Người phụ nữ nhíu mày: “Con tôi không thích ăn rau, dinh dưỡng cũng không cân đối lắm…”


“Cải nhà em vị thật sự rất ngon, chị cứ mua ít về thử thôi. Nếu con chị thích ăn thì hôm khác quay lại nhé!”


Tô Niệm Niệm đã rình vài hôm để học cách bán rau, nên cũng có chút kinh nghiệm.


Người phụ nữ dường như bị thuyết phục, ngẫm nghĩ một lát rồi chọn mua hai cân cải.


Rau xanh mướt, nhìn thôi đã thấy vui.


Một cân cũng chỉ khoảng năm sáu cây.


Tô Niệm Niệm tươi cười: “Chị ăn ngon thì nhớ quay lại nhé!”


Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng Truyện Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng Story Chương 20: Đứa trẻ kén ăn cũng thích rau cô bán
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...