Quách Thống Lĩnh! Nhà Ngài Có Sói
62: Sắp Không Chịu Nổi
“Này Uri! Tôi có lý do chính đáng mà! Đừng bỏ chạy chứ!”
Lưu Y vội vàng kêu lên tuy nhiên bóng dáng của Uri chớp mắt đã biến mất dạng.
Không xong rồi! Hắn bỏ đi như vậy sẽ không hiểu nhầm ý của cô chứ?
Lưu Y thất vọng thở dài một hơi, sau đó nằm vật xuống ghế sô pha, chẳng buồn suy nghĩ thêm nữa.
Lát sau cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay, trong cơn mơ màng liền nhận thấy cơ thể mình bỗng nhiên nhẹ bẫng, có đôi tay to lớn nhẹ nhàng bế cô lên, ôm chặt vào lòng.
Lồng ngực rộng lớn rắn chắc có chút ấm áp, lại với mùi hương nam tính hoà cùng hơi thở mang theo sự chiếm hữu bủa vây lấy thân thể mềm mại của cô, thật sự rất dễ chịu.
Lại thêm một đêm cô càm thấy ngủ rất sâu.
Hai tuần sau khi Lưu Y đến Hong Kong.
Mấy ngày qua sức khoẻ của cô đã tốt lên rất nhiều, vận động cũng có chút linh hoạt hơn, thêm vào đó cô nhận ra dưới sự cho ăn của Quách Tử Tôn, bản thân cô đã béo lên không ít, nếu cứ đà này cô sợ sẽ bị hắn thành biến thành một con Sói lợn mất.
Ngoài ra còn có việc kỳ lạ là sau buổi tối hôm đó, cô gặp lại Uri trong dáng vẻ rất khác thường, mỗi lần xuất hiện trước mặt cô đều đeo khẩu trang và kính râm kín mít.
Dường như việc lần trước cô nói đã doạ tới Uri, khiến anh ta trở nên cảnh giác với cô hơn.
Sớm biết nam nhân này mỏng manh như vậy, cô đã chẳng trêu hoa ghẹo nguyệt làm gì.
Trời vừa chập tối, thành phố Hong Kong đã đắm chìm trong ánh sáng lung linh rực rỡ, giống như mọi ngày, sau khi đưa cô đi hóng gió Quách Tử Tôn sẽ quay về phòng, đợi sau khi cả hai tắm xong sẽ cùng cô xuống dưới phòng ăn.
Phải nói đến việc Quách Tử Tôn từ sau khi cô tỉnh dậy đến giờ, tối nào cũng trèo lên giường ôm cô ngủ, một đêm vài lần lại sờ nắn lung tung sau đó thì lặng lẽ bước vào nhà vệ sinh, dáng vẻ vô cùng khổ não.
Lúc này Quách Tử Tôn đang tắm, Lưu Y bèn bước đến đứng bên ngoài cửa phòng, căng thẳng lên tiếng:
“Tử Tôn, cho tôi mượn điện thoại của anh một lát được không? Tôi hứa sẽ không xâm phạm đến đời tư của anh, chỉ là tôi có một người bạn, muốn gọi điện để xem tình hình của người đó như thế nào.”
Đã nửa tháng trôi qua, cô không biết Phi Điểu đã an toàn sang đến Ma Cao chưa, sáng đó cô bỏ lại anh ta ở bến phà trong lòng thật sự rất áy náy, lỡ như Phi Điểu không đi mà ở lại Hong Kong đợi cô thì sẽ thế nào? Chắc không gặp chuyện gì nguy hiểm chứ?
Sau câu nói của Lưu Y, không gian lập tức trở nên yên lặng, chỉ còn nghe thấy âm thanh rất nhỏ của tiếng nước chảy, vài giây sau đó liền im bặt.
Lưu Y liếm cánh môi hồng, gấp rút nói: “Nếu không được, tôi có thể mượn của Uri…”
“Đem điện thoại lại đây!” Giọng Quách Tử Tôn qua cánh cửa, vang vọng.
Nghe vậy Lưu Y nhanh chóng chạy tới bàn, cầm lấy điện thoại của Quách Tử Tôn rồi quay lại đứng trước cửa.
“Vào đây!”
Cô mượn điện thoại thôi mà, tại sao lại phải vào trong đó làm gì? Không phải là nhân cơ hội lại giở trò xằng bậy với cô đó chứ?
Dường như đọc được suy nghĩ của Lưu Y, Quách Tử Tôn liền nhanh chóng tiếp lời: “Mật mã.”
Lưu Y chạm nhẹ vào màn hình, phát hiện ra mật mã
của điện thoại chính là sử dụng hình ảnh quét đồng tử để mở khoá, cô “à” lên một tiếng, ngay sau đó liền không chút cảnh giác mà nắm lấy tay cửa đẩy vào.
Chỉ chờ có thế Quách Tử Tôn liền kéo ngược cô vào trong, đem thân thể nhỏ bé bị ép chặt vào tường.
Đoạn hắn cúi đầu, định hôn cô.
Ngay lập tức Lưu Y vươn tay chặn lấy môi Quách Tử Tôn, gương mặt đỏ bừng bừng, hơi thở gấp gáp.
Ở trong không gian nóng nực, mùi hương thơm của sữa tắm lan tràn khắp nơi, len lỏi vào lồng ngực cô khiến tâm trí cô đột nhiên hỗn loạn.
Lần đầu tiên cô được trông thấy một thân hình đẹp đến vậy, toàn bộ đường nét sắc sảo như tạc tượng, cơ ngực rắn chắc, bờ vai màu đồng tráng kiện, đến đôi chân dài vững chãi đầy sức mạnh cũng đẹp đến không một nhược điểm, quan trọng là chỗ đó…
Mẹ kiếp! Nó vượt xa sức tượng tượng của cô.
“Tử Tôn… anh không được làm bậy!” Cô trừng mắt quát, gò má từ lúc nào đã đỏ ửng.
“Chẳng lẽ anh nghe giọng tôi thôi cũng phát dục được sao?”
“Ừ! Anh chợt nghĩ nếu cái giọng lảnh lót của em mà rên rỉ thì sẽ như thế nào? Chắc chắn sẽ là âm thanh tuyệt vời nhất mà anh được nghe.”
“Anh…đúng là vô sỉ!” Cô hơi cúi đầu, né tránh cái nhìn trần trụi, thèm khát của Quách Tử Tôn.
Trong không gian đượm mùi khích tình, gương mặt nhỏ nhắn khi tức giận càng thêm phần kiều diễm, mê hoặc, khiến bất kỳ gã đàn ông nào nhìn vào cũng hồn siêu phách tán.
Quách Tử Tôn thở dốc vài hơi, cánh môi phả nhẹ vào vành tai cô một làn hơi thở đầy nhục dục, vô sỉ cầu xin:
“Lưu Y…tối nay cho tôi được không?”
“Không được! Chẳng phải anh đã hứa sẽ không làm chuyện đó nếu như tôi không đồng ý sao? Vả lại… tôi… tôi tới tháng rồi!”
Sắc mặt Quách Tử Tôn tối sầm lại, yết hầu chuyển động lên xuống thấy rõ.
Rốt cuộc hắn phải nhịn đến bao giờ nữa đây, cơ thể hắn sắp không chịu nỗi nữa rồi, nếu bây giờ hắn mà hôn cô chắc chắn sẽ không kiềm chế mà ***** *** cô mất.
Một lát sau đó, Quách Tử Tôn mới thở nhẹ một hơi bất lực, giọng khàn khàn, mang một chút năn nỉ:
“Vậy em có thể… giúp tôi!”
Lưu Y lập tức lắc đầu nguầy nguậy, ánh mắt nâu trong veo thể hiện rõ sự kiên định.
“Nhưng mà…nó đã lên rồi!” Quách Tử Tôn nghiến răng, khó chịu nói.
“Anh nói được thì phải làm được, lên được thì cũng phải xuống được!”
“Em!” Quách Tử Tôn gầm một tiếng, lồng ngực căng phồng, gân xanh nổi rõ cả trên gương mặt nam tính, dụ người.
Nhìn chằm chằm vào Lưu Y, đe doạ: “Sói con em có tin tôi ăn em ngay tại đây không?”
“Quách Tử Tôn anh đừng có mà kích động, có gì chúng ta bình tĩnh nói chuyện.
Hay thế này đi…” Nói đến đây Lưu Y liền mạnh bạo cầm lấy tay hắn đang chống ở trên tường, từ từ đặt vào vật đang to lên ở giữa hai chân, đoạn lưu manh thỏ thẻ:
“Nam nhi đại trượng phu, vấn đề của mình hãy tự giải quyết đi! Đằng kia còn có tivi, hay tôi giúp anh mở vài bộ phim hành động đặc sắc nhé!”
Ấn đường Quách Tử Tôn nhíu lại, đồng tử hổ phách đỏ rực dần dần lan toả sự lạnh lẽo, âm u.
Một lát sau giữa không gian yên tĩnh liền phát ra âm thanh thâm trầm, giận dữ:
“Em! Cút ra ngoài cho tôi!”.
Quách Thống Lĩnh! Nhà Ngài Có Sói