Quách Thống Lĩnh! Nhà Ngài Có Sói

49: Trốn Khỏi Hong Kong

64@-


Lưu Y lập tức hạ một điểm vào đúng tử huyệt của hắn, khuôn mặt Tát Trấn Bang phút chốc đỏ như gà chọi, đồng tử mở to căng cứng, yết hầu vốn bị kéo dãn lên xuống cũng ngưng lại.
Hắn há hốc miệng như cá mắc cạn, đôi mày giật mạnh lên một cái, rồi sau đó từ từ hạ xuống, đến khi Lưu Y thu tay về thì cũng là lúc Tát Trấn Bang nằm gục chết dưới sàn.
Lúc này mấy tên đàn em của Tát Trấn Bang thân mình đều trở nên mềm nhũn, nhìn Lưu Y từ từ đứng dậy, ánh mắt sắc bén như sói, lại phảng phất luồng tử khí toả ra, khiến nỗi kinh hãi của chúng thực đã đạt tới cực điểm.
Ai mà ngờ được Sói Đen mà chúng xem thường lại đáng sợ đến thế này, chúng hoảng loạn la lên, theo đó mà điên cuồng nhả đạn.
Lưu Y chớp mắt bật người đạp mạnh lên lưng Tát Trấn Bang làm điểm tựa.
Trong cơn mưa đạn, cô nhẹ nhàng bay lên không trung, mũi bàn chân chạm xuống mặt bàn rồi tiếp tục nhảy lên phía trên cầu thang.

Thân thể nhẹ tựa như chim, lộn một vòng qua lan can, rồi sau đó chạy vào căn phòng trên tầng hai, nhanh chóng phi người xuống phía dưới.
“Lưu Y phía này!”
Phi Điểu đậu xe ở đầu ngõ nhỏ, trông thấy bóng Lưu Y xuất hiện liền nháy đèn ra hiệu, rồi nhanh chóng lết cái thân đầy thương tích di chuyển sang ghế bên cạnh.



Ngay lập tức, cô phóng như bay đến chỗ của hắn, để lại sau lưng tiếng đạn vẫn vang lên chát chúa.
Hai người họ nhanh chóng rời khỏi khu phố Đồng La Loan rồi trở về căn hộ của Lưu Y, đây là căn hộ đắt giá mà trước khi cô về Trung Quốc đã thuê, đương nhiên danh tính khi hoạt động đây cũng là một cái tên giả, trong ngăn kéo của cô có đến cả chục cái giấy tờ như vậy.
Sau khi xử lý vết thương cho Phi Điểu xong xuôi, cô liền lấy từ trong tủ ra một chiếc balo màu đen, cỡ nhỏ, đem nhặt mấy thứ đồ cần thiết ném vào trong.
Phi Điểu theo sát phía sau, chăm chú nhìn vào từng động tác của cô, vẫn không tin được chuyện vừa xảy ra, bèn lo lắng hỏi: “Lưu Y cô thật sự đã giết Tát Trấn Bang sao? Vậy chuyện con chip là thế nào?”
Không gian trong phòng có chút oi bức tuy nhiên cô không mở điều hoà, gương mặt dưới ánh đèn có chút ửng đỏ, làn da mềm mại không tỳ vết, đôi đồng tử trong suốt sáng ngời, như lóe ra thứ mỹ quang xinh đẹp.
Cánh môi hồng mỏng manh như hoa khẽ nhếch lên tạo thành ý cười, nụ cười này, giống như mực loang ra trên giấy Tuyên Thành thượng hạng, khiến ai nhìn vào cũng đều thần hồn điên đảo.
“Giết rồi! Con chip là đồ giả thôi, đồ thật bị…” Nói đến đây cổ họng cô như nghẹn lại, lời muốn nói đành nuốt vào trong.
“Hay tạm thời anh đến Vượng Giác lánh mặt một thời gian đi, tôi sẽ tìm cách liên lạc với anh sau.”
Phi Điểu nghe thấy vậy liền bất bình khiển trách: “Lưu Y! Bây giờ cô lại muốn bỏ rơi tôi sao?”
Lưu Y kéo mạnh chiếc khoá balo, tạo thành âm thanh sắc mượt, sau đó nhìn sang vẻ mặt khẩn trương của Phi Điểu, nhấn mạnh: “Không phải bỏ rơi mà là bảo toàn tính mạng.”
Hắn hiểu rõ mục đích của cô, càng hiểu rõ sự bảo vệ mà cô dành cho hắn, nên vội lắc đầu phản đối: “Tôi mặc kệ lý do của cô, tôi phải biết cô muốn đi đâu đã? Dù sao chuyện này ngay từ đầu cũng là do tôi kéo cô vào, nên không thể để cô một mình gặp nguy hiểm.”

Phi Điểu chỉ muốn lao đầu vào gối khóc một trận, anh đương nhiên tài tán không bằng Lưu Y, nói ra cũng giống như một trợ lý bé nhỏ.

Tại sao ngay từ đầu cô không trở thành minh tinh điện ảnh lại trở thành một sát thủ cơ chứ? Nếu như vậy, không phải mỗi ngày bọn họ đều có thể kê cao gối ngủ ngon sao?
“Lưu Y——” Phi Điểu kéo dài một hơi oán trách.
Cô như không màng để ý, tay vẫn thuần thục kiểm tra lại khẩu Glock, chừng một lát sau, liếc thấy dáng vẻ khổ não của hắn đang ngồi trên thành ghế sô pha mới lên tiếng nói:
“Trước nhất sẽ đến Ma Cao, nếu tình hình không ổn thì sẽ sang Ý.”
Chỉ chờ có thế hai mắt Phi Điểu sáng rực, nén đau đứng dậy, gật đầu: “Được! Tôi đi cùng cô.”
“Phi Điểu!” Cô trừng mắt nhìn hắn, gằn lên.
Phi Điểu lập tức như cún con cụp đuôi, nhanh chóng nghiêng đầu né tránh cái nhìn sát khí của cô, ngữ âm trầm xuống với dáng vẻ ấm ức: “Chúng không tìm được cô sẽ tha cho tôi chắc?”

Lưu Y bất lực thở dài…
Rất lâu sau tròng mắt nâu thâm thúy như trời đêm bên ngoài, rồi đột nhiên thu lại thành một chấm nhỏ, gương mặt mỹ lệ phảng phất tia cảnh giác, lãnh lẽo cất giọng:

Cảm giác như hơn nửa ngày trôi qua, Phi Điểu thẫn thờ nhìn về phía Lưu Y, gò má vốn đẹp như điêu khắc của hắn nay vì vết thương cũng trở nên cứng ngắc dị thường, giọng điệu cũng trở nên chậm chạp nhưng sâu sắc hơn…
“Mạng của tôi là do cô nhặt về, năm năm trước cũng vậy bây giờ cũng vậy.

Nếu cô muốn tôi canh ba chết tôi tuyệt đối sẽ không sống đến canh tư.”
......................
Bến phà Sheung Wan 5 giờ 30 phút sáng.
Do chuyến phà TurboJet khởi hành đi Ma Cao sớm nhất cũng vào 6 giờ sáng, nên Lưu Y và Phi Điểu đành ở trong xe ngồi đợi.
Có lẽ do quá mệt nên Phi Điểu liền ngủ thiếp đi, trong cơn mê còn vô thức gọi tên cô…
“Lưu Y! Cô đừng có mà bỏ tôi lại…”
Câu nói này làm Lưu Y bật cười, chỉ một lát sau không còn nghe hắn nói thêm gì nữa, không gian cũng chìm vào sự bình yên, tĩnh lặng.

Cô còn nghe rõ cả tiếng hô hấp đều đặn của hắn thở ra, kèm theo đó là ánh đèn đường từ bên ngoài hắt vào, phủ lên gương mặt anh tuấn một nét đẹp đặc biệt ấn tượng.

Phi Điểu là con lai, hơn cô 2 tuổi, hắn có một mái tóc màu nâu và đôi mắt xanh rất đẹp, tựa như ngọc lưu ly tỏa sáng, mê hồn.
Nhớ lại năm năm trước Phi Điểu bị người ta truy sát, chạy đến trước đầu xe của cô cầu cứu, tuy nhiên lúc đó cô chẳng màng để ý đến hắn mà lạnh lùng lái xe đi.
Cho đến một giờ sau tình cờ gặp lại, cô trông thấy chúng đem trói hắn rồi ném xuống biển.

Ánh mắt cuối cùng của hắn nhìn về phía cô khiến cô không đành lòng, kết quả sau đó chính là việc hắn bám theo cô cho đến bây giờ.
Trời gần sáng, Lưu Y cũng ngay lập tức đi mua vé, tuy nhiên cô đợi cho khách trên phà đông đúc rồi mới cùng Phi Điểu bước lên.

Nhưng chỉ lát sau, từ xa bất ngờ xuất hiện một đám người mặc áo đen, chúng hùng hổ bước tới, hung hăng rẽ đám đông, kiểm tra từng người một.
Mi tâm Lưu Y nhíu lại, cô biết rõ đó chính là đám người của Hải Lão phái đến để truy kích cô, cô sợ nếu như để chúng lên được phà, nhất định sẽ làm liên luỵ đến Phi Điểu, cho nên cô bày ra vẻ mặt tự nhiên, vỗ vai hắn, cười nói:
“Phi Điểu tôi vào nhà vệ sinh một lát.”.



Quách Thống Lĩnh! Nhà Ngài Có Sói
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quách Thống Lĩnh! Nhà Ngài Có Sói Truyện Quách Thống Lĩnh! Nhà Ngài Có Sói Story 49: Trốn Khỏi Hong Kong
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...