Quả Bưởi Ngọt Ngào
Chương 17: 17: Em Đang Ở Đâu
Editor: Lemon
“Sao anh vẫn còn ở đây?” Hứa Dữu còn mặc áo ngủ, lúc cô nhìn thấy Trình Uyên cả người đều có cảm giác kỳ lạ.
Trình Uyên dọn tới đây ở cũng đã được mấy ngày nay rồi, bình thường lúc Hứa Dữu thức dậy Trình Uyên đã đi làm, đây là lần đầu tiên gặp được Trình Uyên buổi sáng còn ở nhà, cô có hơi không quen.
Trình Uyên liếc nhìn cô một cái, gật đầu, sau đó tiếp tục khuấy sữa bò.
Hứa Dữu thấy anh không nhìn mình nữa thì lập tức xoay người.
“Bữa sáng sắp xong rồi em còn đi đâu?” Trình Uyên lên tiếng.
Hứa Dữu dừng chân, nhưng là vẫn chưa xoay người lại, cô dùng tay che mặt mình lại, cảm giác mặt có hơi đỏ lên, nhưng cũng may cô đưa lưng về phía Trình Uyên, anh không thấy được.
Cô nghĩ, Trình Uyên có thể ghét bỏ áo ngủ hình gấu của cô hay không? Nhưng mà nghĩ đến Trình Uyên nhìn thấy dép lê hình dâu tây của cô cũng không nói gì nha.
“…… Thay quần áo.”
Tựa hồ sau khi hai người họ kết hôn, rất nhiều chuyện đã không còn giới hạn.
Mấy ngày trước cô theo Trình Uyên đi gặp người nhà anh, cô nhờ Trình Uyên lấy băng vệ sinh giúp, ngẫu nhiên lúc vào phòng vệ sinh có thể gặp anh đang rửa mặt, hôm nay lại để anh nhìn thấy mình mặc đồ ngủ.
Mấy ngày nay cô cùng Trình Uyên ở chung giống như bạn thuê cùng nhà, từng người phân chia khu vực của mình, không can thiệp tới đối phương.
Buổi sáng mỗi ngày chính là lúc cô vui vẻ nhất, bởi vì lúc cô dậy Trình Uyên đã ra ngoài rồi.
Chỉ là không biết tại sao hôm nay Trình Uyên còn ở nhà.
“Thay quần áo xong ra ăn sáng.”
Trình Uyên nói.
Hứa Dữu gật đầu, vừa rồi cô có nhìn thoáng qua, bữa sáng Trình Uyên chuẩn bị chính là sữa bò kèm bánh mì nướng.
Hứa Dữu cũng không biết anh lấy đâu ra bánh mì nướng, cô nhớ rõ trong nhà chưa từng có bánh mì nướng.
Bình thường cô đều ăn sáng kiểu Trung Quốc, đối với bữa sáng kiểu Tây cô cũng không quen lắm.
Hứa Dữu cọ tới cọ lui một hồi mới ra, Trình Uyên vẫn chưa ăn mà đang cúi đầu xem di động, thấy cô ngồi xuống anh mới bắt đầu ăn.
“…hôm nay anh không đi làm à?”
Hứa Dữu thực hiếm thấy mở miệng đặt câu hỏi.
Biểu tình trên mặt Trình Uyên đều trở nên sinh động, Hứa Dữu bình thường đều sẽ không chủ động kiếm đề tài nói chuyện, đều là bị động đáp lời.
Hiện tại cô chủ động bắt chuyện có phải chứng tỏ anh ở trong lòng cô có một chút quan trọng hay không?
“Hôm nay tôi muốn đi công tác, 10 giờ bay, tôi nghĩ trực tiếp từ bên này ra sân bay luôn không cần sang công ty.”
Trình Uyên dừng một chút tiếp tục nói, “Công ty chi nhánh bên kia có chút việc cần tôi xử lý, hẳn là năm ngày sau mới về, em ở nhà một mình nhớ chú ý an toàn, đừng mở cửa cho người lạ, tôi có chìa khóa.”
Hứa Dữu cúi đầu cắn bánh mì nướng không mấy ngon lành, nghe anh nói khóe miệng nhịn không được hơi hơi nhếch lên.
Trình Uyên cũng cắn một miếng bánh mì, chỉ là đột nhiên anh cảm thấy miếng bánh mì này không có mùi vị gì cả, khó có thể nuốt xuống, sao anh lại cảm thấy sau khi Hứa Dữu nghe mình nói muốn đi công tác thì hơi cười cười.
Đột nhiên anh không còn muốn đi công tác nữa.
Công ty chi nhánh bên kia đúng thật là xảy ra chút vấn đề, nhưng cũng không phải vấn đề lớn lắm, không nhất định phải tự anh sang giải quyết, nếu không phải hôm qua bạn tốt Tống Khải Chi nói chuyện phiếm, cậu ta phát biểu ngu xuẩn anh cũng sẽ không lựa chọn hôm nay đi công tác.
Tống Khải Chi nghiêm túc nói, “Vợ chồng mới cưới kiêng kị nhất chính là không biết ngày đêm dính ở bên nhau, vậy rất nhanh sẽ chán, tốt nhất là duy trì cảm giác mẻ cảm, có một câu nói rất đúng: tiểu biệt thắng tân hôn.”
Trình Uyên cảm giác mình cũng cùng Hứa Dữu không biết ngày đêm dính ở bên nhau nha, sáng sớm lúc Trình Uyên đi làm Hứa Dữu còn chưa dậy, chờ đến buổi chiều anh tan tầm về thì cách thời gian đi ngủ không còn mấy tiếng, anh còn ngại thời gian hai người bọn họ ở chung một chỗ không đủ đâu.
Cho nên lời Tống Khải Chi có thể là có chút đạo lý, nhưng đối với hai người bọn họ căn bản là không thích hợp.
Ai từng nghĩ đêm qua anh đột nhiên mất ngủ.
Hai người bọn họ hiện tại đúng là đang ở chung, nhưng anh luôn cảm thấy quan hệ giữa hai người cũng không có tiến thêm bước nào.
Trước khi ngủ lại nghĩ tới một câu tiểu biệt thắng tân hôn của Tống Khải Chi.
Vì thế sáng nay đột nhiên Trình Uyên quyết định muốn đi công tác, đừng hỏi lý do, lý do chính là anh cũng muốn cảm nhận cảm giác tiểu biệt thắng tân hôn.
Nhưng hiện tại nhìn thấy dáng vẻ Hứa Dữu vui mừng như vậy liền không muốn đi công tác nữa, đừng nói mịa nó tiểu biệt thắng tân hôn, anh sợ lúc trở lại bà xã cũng quên mất anh.
Chỉ là lời đã nói ra anh cũng không biết làm cách nào để chữa cháy, chủ yếu là sợ sửa miệng sẽ không còn mặt mũi.
Trình Uyên cắn răng, không sao, anh đi một ngày liền lập tức trở lại, dù sao chuyện công ty ngoại trừ anh thì còn ai biết đâu?
Trình Uyên từ trong bóp da móc ra một tấm thẻ, đưa tới trước mặt cô.
Hứa Dữu ngẩng đầu nhìn anh tựa hồ là không tiếng động dò hỏi.
“Đây, em cầm, tôi đột nhiên nhớ tới ngươi bây giờ em đã là vợ trên danh nghĩa của tôi rồi, cả ngày ăn mặc keo kiệt, mặt mũi của tôi cũng không còn.”
Hứa Dữu nhẹ hớp một ngụm sữa bò, vết sữa dính trên vành môi, có vẻ cả người cô đều xinh xắn đáng yêu, Hứa Dữu đẩy tấm card màu đen trở về.
“…Tôi có tiền.”
Ánh mắt Trình Uyên tối sầm lại, “Tôi biết, nhưng luôn có lúc cần, ví dụ như lúc chúng ta tú ân ái cần tiêu tiền, hơn nữa tôi ở nhà của em dù sao cũng phải đưa chút tiền sinh hoạt gì đó, bằng không tôi thật sự giống như em nói, e.m b.a.o n.u.ôi tôi.”
Bao nuôi gì đó không phải cô nói bậy trước mặt mẹ mình sao, ai biết một người đàn ông như anh còn so đo nhiều như vậy.
Hứa Dữu: “…Vậy cũng đúng, đưa đây.”
Trình Uyên gật đầu, “Mật mã là ngày chúng ta kết hôn, em đừng hiểu lầm, tôi chỉ là thuần túy cảm thấy diễn trò phải diễn cho tới thôi.”
“Ừ.” Hứa Dữu nhìn thoáng qua thời gian, cô lại cảm thấy vui sướng trở về rồi, “Tới giờ rồi, anh còn không đi là trễ chuyến bay đấy.”
Trình Uyên cảm giác như có thứ gì đó nghẹn ở cổ họng, nuốt không xuống cũng phun không ra, vừa nghẹn vừa khó chịu.
“Tôi đi đây.”
Trình Uyên nói rồi đứng lên, đi vài bước lại quay đầu nhìn cô, nàng đặt miếng bánh mì trên bàn, chu cái miệng nhỏ uống sữa bò.
Lúc này Trình Uyên thật sự không nhìn lầm, Hứa Dữu thật sự rất vui vẻ, nhưng mà thôi, lúc cô cười rộ lên rất đẹp, anh cũng chưa từng thấy cô cười xán lạn như vậy.
--đây là bản edit của Lemon, đăng duy nhất tại [email protected]
Trình Uyên ở nhà cô sắp được một tuần, trong căn nhà nhỏ dần dần có rất nhiều đồ vật thuộc về anh, ví dụ như dép lê size lớn, dao cạo râu trong phòng tắm …vân vân.
Lúc mấy thứ này mới xuất hiện, Hứa Dữu thấy thế nào cũng không vừa mắt, nhưng sau mấy ngày cô lại cảm thấy mấy thứ này dần dần thuận mắt hơn.
Đồ vật là từ từ thuận mắt hơn, nhưng người thì không giống vậy, bọn họ ở chung một nhà, mỗi một lần nhìn thấy Trình Uyên cô vẫn cảm thấy Trình Uyên cùng căn nhà nhỏ này của cô quá không hợp.
Trình Uyên mỗi lần chạng vạng trở về trên người đều mặc tây trang, dáng vẻ tự phụ, khí chất bất phàm, thật sự là cùng căn nhà rách của cô không hợp nhau.
Hứa Dữu suy nghĩ một chút liền cất đồ của Trình Uyên vào túi, anh muốn đi công tác năm ngày lận, đến lúc đó lại đặt đồ lại vị trí cũ là được.
Trình Uyên không ở đây, Hứa Dữu cũng cảm giác thư thái hơn rất nhiều, cô vừa lúc nhân cơ hội này tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe một lần.
Hôm nay là ngày làm việc, hơn nữa thêm chút may mắn rất nhanh cô đã lên mạng lấy số được.
Hứa Dữu lên kế hoạch lộ trình, cảm giác hiện tại ra cửa vừa lúc thích hợp.
Hứa Dữu lấy ra một cái mắt kính không tròng đeo lên, lại phối hợp một chiếc váy sọc mộc mạc, trang điểm nhẹ nhàng, thực dễ dàng bị bao phủ trong đám người.
Bệnh viện rất nhiều người, nhìn tới nhìn lui đều là cảnh tượng vội vàng, cái này vừa lúc đúng ý Hứa Dữu, cứ như vậy cô sẽ không dễ bị người khác chú ý tới.
Lúc cô làm xong kiểm tra phát hiện đã là 5 giờ chiều, Hứa Dữu nghĩ tối nay làm món gì rồi, nhưng lúc cô muốn gọi xe về nhà thì phát hiện không thấy chìa khóa đâu.
Mặt trời lúc 5 giờ chiều không còn nóng như lúc giữa trưa, bây giờ giống như một ngọn đèn dầu sắp tắt, tản ra ánh sáng cùng hơi nóng cuối cùng trong ngày.
Hứa Dữu càng nghĩ càng hoảng, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Cô lập tức hủy đặt xe, chạy trở lại bệnh viện tìm chìa khóa.
Thỉnh thoảng có gió lạnh thổi qua, nhưng vẫn không làm tiêu tan khô nóng trong lòng cô.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, mới nhớ ra lúc cô ra khỏi nhà đã không có chìa khóa.
Như vậy cũng chỉ còn một loại khả năng, cô căn bản là đã quên mang chìa khóa ra cửa.
Hứa Dữu suy sụp ngồi xuống ghế đá công cộng trong bệnh viện, tới gần giờ tan tầm lượng người nhiều hơn nữa, nhưng có chút may mắn là mỗi người đều sắc mặt vội vàng tới nơi mình muốn đến, không có người rảnh rỗi để ý tới cô.
Sau khi Hứa Dữu mua căn nhà nhỏ kia chuyện đầu tiên cô làm chính là đổi ổ khóa, tất cả chìa khóa đều ở chỗ cô, sau khi Trình Uyên dọn qua cô mới đưa anh một chiếc chìa khóa.
Cũng may là đưa Trình Uyên một chìa, bằng không chuyện như hôm nay cô chỉ có thể gọi thợ sửa khóa tới bẻ.
Nhưng mà….Trình Uyên ĐI CÔNG TÁC rồi.
Anh nói phải năm ngày mới trở về, mà bây giờ mới ngày đầu tiên.
Hứa Dữu lấy ra di động click mở danh bạ, tìm đến hai chữ “Trình Uyên” liền dừng lại, ngón tay trắng nõn xẹt qua số điện thoại, nhưng là trước sau lại không ấn gọi.
Theo lý thuyết hiện tại đã xảy ra chuyện như này cô hẳn là gọi cho Trình Uyên, rốt cuộc chìa khóa duy nhất hiện đang ở trong tay anh.
Chỉ là, Hứa Dữu suy đi nghĩ lại, hình như gọi cho anh cũng không có tác dụng gì, Trình Uyên đã nói phải năm ngày sau mới có thể về, hiện tại gọi điện thoại sang đại khái cũng chỉ có thể thuyết minh tình huống thôi, sau đó thuận tiện thu hoạch được những lời trào phúng của anh.
Hứa Dữu cụp mắt, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh sáng nay anh lạnh lùng cao ngạo đưa thẻ cho mình.
Hứa Dữu tưởng tượng, bây giờ cô gọi cho anh Trình Uyên hắn hẳn là sẽ hung hăng trào phúng mình hai câu, sau đó liền cho cô hai lựa chọn, một là đổi khoá cửa, hai là bảo cô mấy ngày này ở khách sạn đi.
Để anh bỏ công việc trở về cô nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nếu kết quả là như thế chi bằng bây giờ cô tự tìm khách sạn ở luôn cho xong.
Dù sao mấy ngày nay anh cũng không ở đây, chuyện quên mang chìa khóa để qua mấy ngày rồi nói sau.
Cô nghĩ kĩ liền lên mạng tìm thông tin khách sạn, đúng lúc này điện thoại Hứa Dữu vang lên, người gọi tới đúng lúc là Trình Uyên.
“Em đang ở đâu?” Trình Uyên hỏi.
“Hả, ở nhà, sao vậy?”.
Quả Bưởi Ngọt Ngào