Phượng Nghịch Thiên Hạ
Chương 960: Đi ngược gió 1
Thành Tu La cũng không hoàn toàn tối tăm, phía sau cung điện vẫn có quang cảnh không tồi.
Suối chảy qua khe, cỏ cây sum xuê, còn có hồ nước yên ba mênh mông, mơ hồ có hơi nóng truyền đến, hẳn là suối nước nóng.
Một tòa nhà nhỏ cổ điển ưu nhã, mái cong phản vũ thấp thoáng sau bụi hoa cỏ, trong làn sương mờ trên hồ nước như ở chốn Bồng Lai tiên cảnh.
Hoàng Bắc Nguyệt bước xuống bậc thang gỗ của tòa nhà, sương sớm dính ướt bậc thang, vài mảnh cánh hoa rơi xuống, nàng đi tới một nửa đột nhiên đứng lại, con ngươi thanh lạnh ngước lên, nhìn về phía đối diện hồ nước có thần thú màu đen đang nghển cổ uống nước.
Tư thế cao ngạo như chẳng để bất cứ thứ gì trên thế gian vào mắt.
Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng nâng tay phất một cái, trên cây cánh hoa hồng nhạt liền bay xuống, một cỗ lực lượng kéo bay tới chỗ Huyễn Linh Thú.
Thần thú cao ngạo bị làm phiền, thờ ơ ngẩng đầu, cánh hoa rơi ở bên cạnh nó. Nó lại lạnh lùng bất động, cánh hoa không kịp tới gần thân thể liền hóa thành hư ảo, tiêu tán vô hình.
Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi qua, trên mặt hồ không kết băng, nhưng nàng lại trực tiếp dẫm trên mặt nước, từng bước một đi đến chỗ Huyễn Linh Thú.
Mỗi bước chân của nàng đặt xuống liền có khối băng xuất hiện, mà khi đi qua khối băng liền hòa tan.
Có thể điều khiển nguyên khí băng đến trình độ này cũng khiến người ta bội phục.
Nhưng Huyễn Linh Thú lại lạnh lùng nhìn nàng, biết người đến không có thiện ý.
"Lúc ở cùng Mặc Liên, ngươi không chịu xuất hiện nói chuyện với ta, hiện tại hắn không có ở đây, có thể trả lời câu hỏi của ta không?" Vừa tới gần nó vừa chậm rãi mở miệng, trên người mang theo khí băng lạnh, bao phủ xung quanh.
Song Huyễn Linh Thú cao ngạo hơn tất cả thần thú khác. Hắn căn bản khinh thường loài người ngoại trừ Mặc Liên, cho nên hắn là thần thú cấp bậc như vậy nhưng chưa bao giờ hóa thành hình người, thậm chí cũng rất hiếm mở miệng nói chuyện.
Kiêu ngạo từ trong máu, bởi vậy tạo ra áp lực bức người.
Hắn thản nhiên liếc Hoàng Bắc Nguyệt, không khó nhìn ra vẻ châm chọc trong ánh mắt của nó, xoay người làm ngơ nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt lại ngăn cản ở phía trước nó, khoanh tay nói: "Ngươi sẽ không vô nhân tính như thế, đúng không Nữu Nữu?"
Nghe đến cái tên mang theo ý cười kia, Huyễn Linh Thú gầm một tiếng phẫn nộ, nếu không phải cân nhắc Mặc Liên, hắn sẽ giết chết nha đầu không biết trời cao đất rộng này ngay lập tức!
Nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ kia, Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: "Nếu ta đi tìm Mặc Liên, nhờ hắn giúp ta, hắn nhất định sẽ bảo ngươi nói cho ta biết. Ta không tìm hắn, vì không muốn lợi dụng hắn. Mặc Liên càng tốt với ta, ta càng áy náy."
Nhắc tới Mặc Liên, trên người Huyễn Linh Thú giảm bớt không ít lệ khí. Nhưng đối với cô gái này vẫn có cảm giác không tín nhiệm.
Nàng quá thông minh, bởi vậy không thể không phòng bị.
Nó đi qua nàng, lưu lại một ánh mắt lãnh đạm, vẫn không chịu nói câu gì.
Nụ cười trên mặt Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi biến mất, giơ ngón tay lên, nguyên khí màu đen chậm rãi ngưng tụ, cuối cùng như thần đèn mà ngưng tụ thành một bóng người cao lớn.
Nguyên khí cường đại dao động khiến Huyễn Linh Thú dừng lại bước chân, xoay người nhìn lại, trong ánh mắt dần dần lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Là ngươi?" thần thú kiêu ngạo đến cực điểm rốt cuộc mở miệng.
Yểm ha ha cười rộ lên: "Thánh linh, ngươi vẫn vô tình như cũ."
"Hừ, ta vẫn nhận thấy trên người cô ta có lực lượng thần bí cường đại, không ngờ đúng là ngươi." Huyễn Linh Thú dừng bước chân, chậm rãi xoay người, mỉa mai nhìn hắn, "Không ngờ ngươi suy bại đến nước này."
"Trong lòng mỹ nhân, trong hương ôn nhu, ở sau xiêm y, cho dù trở thành mồ cũng tiêu diêu tự tại." Yểm hưởng thụ nói.
Hoàng Bắc Nguyệt nghe hắn nói xong chỉ muốn tống hắn trở lại hắc thủy cấm lao.
Huyễn Linh Thú cũng khinh thường hắn, hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi xuất hiện là muốn giúp cô ta?"
"Không thể không giúp a, người đang sống nhờ sao có thể không cúi đầu, ngươi nói đúng không?" Yểm trêu chọc nói.
"Về chuyện kia, ta chẳng biết gì hết." Huyễn Linh Thú lạnh lùng.
Yểm cười nói: "Thánh linh a, nói dối không phải là chuyện tốt, ngươi vừa nói dối, mặt liền đỏ kìa."
Hoàng Bắc Nguyệt rất muốn hỏi hắn, Huyễn Linh Thú toàn thân đen như mực, hắn nhìn thấy nó đỏ mặt lúc nào?
"Không biết chính là không biết!" Huyễn Linh Thú thờ ơ nói.
Yểm thu liễm nụ cười, thay đổi bằng vẻ ý vị cao thâm nói: "Ngươi không biết, hay không dám nói?"
Một câu nói nhất thời làm Huyễn Linh Thú giận dữ, gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên cánh màu đen mở ra, đánh mạnh về phía hắc khí ngưng tụ thành Yểm!
Yểm mặc dù không có thực thể, nhưng trong hắc khí cũng có tính mạng nguyên khí của hắn, bị Huyễn Linh Thú vỗ như vậy không đùa được, bởi vậy Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên tiến lên, ánh tuyết chợt lóe, cố hết sức ngăn cản một chiêu phẫn nộ của Huyễn Linh Thú!
Bước chân lui về phía sau từng bước, chạm vào trên tảng đá.
Huyễn Linh Thú lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, cặp mắt kia tràn ngập phẫn nộ, một cánh khác cũng chụp lại, phía trên chớp màu đen uy lực cường đại vờn quanh.
Yểm hô to một tiếng: "Mau tránh ra!"
Hoàng Bắc Nguyệt đương nhiên biết không thể đối kháng, điểm mũi chân thối lui, lui đến mặt hồ, tuyết ảnh chiến đao quét trên mặt hồ, bọt nước phóng lên trời, kết băng giữa không trung, khó khăn chặn lại ánh chớp hung mãnh màu đen của Huyễn Linh Thú.
Rầm...
Băng vỡ vụn, vô số cục băng rơi xuống, trên mặt hồ yên tĩnh biến mất, cục băng rơi xuống tạo thành vô số rung động.
Cô gái mặc y phục đỏ rực đứng trên mặt hồ, cầm tuyết ảnh chiến đao trong tay, lãnh khốc nhìn Huyễn Linh Thú.
Yểm đã sớm trở lại hắc thủy cấm lao, gãi gãi đầu nói: "Không ngờ hắn dễ bị chọc giận như vậy."
"Ngươi há miệng cũng không nói được lời nào tử tế.?" Hoàng Bắc Nguyệt thật muốn cho hắn một trận. Để hắn đi ra nói chuyện cùng Huyễn Linh Thú, ai biết chưa ra được hai phút đã chọc giận thần thú cao ngạo mạnh mẽ!
"Chẳng phải cũng vì ngươi mà nói chuyện sao?" Yểm ủy khuất nói.
"Hừ!" Hoàng Bắc Nguyệt hừ một tiếng, nhìn chằm chằm Huyễn Linh Thú, không dám khinh thường.
Huyễn Linh Thú cũng nhìn chằm chằm nàng, vẫn muốn tiếp tục tiến công, nhưng đột nhiên ánh mắt chợt tắt lệ khí, không cam lòng lùi ra phía sau.
Mặc Liên từ con đường nhỏ đi tới, hai mắt mờ mịt không có tâm tình, nhưng toàn thân sát khí vẫn có lực sát thương.
Trên gương mặt tái nhợt hiện lên vẻ giận dữ, Huyễn Linh Thú hung hăng nhìn Hoàng Bắc Nguyệt một cái liền trở lại trong không gian linh thú của Mặc Liên.
"Ta đột nhiên thấy đứa nhỏ này dễ nhìn hơn nhiều." Yểm ở trong hắc thủy cấm lao nhìn một màn này, đột nhiên trơ trẽn mở miệng, không biết người nào vẫn tuyên bố muốn dạy dỗ Mặc Liên một lần.
Hoàng Bắc Nguyệt không để ý tới hắn, thu hồi tuyết ảnh chiến đao, từ trên mặt hồ đi tới trước mặt Mặc Liên, giả bộ vô sự cười nói: "Sao ngươi lại tới?"
Mặc Liên áy náy, ân cần hỏi: "Bị thương?"
"Không có."
"Xin lỗi."
"Ta cùng Nữu Nữu chỉ giao lưu một chút, hắn rất lợi hại."
Mặc Liên nói: "Sát khí."
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, hóa ra hắn cảm giác có sát khí, hai mắt không nhìn thấy nhưng cảm giác rất nhạy cảm. Huống chi Huyễn Linh Thú là triệu hồi thú của hắn, tâm linh tương thông với hắn. Hắn tự biết vừa rồi không chỉ giao lưu, mà trên người Huyễn Linh Thú lộ ra sát ý mãnh liệt mới dẫn hắn tới.
"Là ta chọc hắn, hắn mới công kích ta." Hoàng Bắc Nguyệt cười nói, cũng không muốn ảnh hưởng tới cảm tình giữa hắn cùng Huyễn Linh Thú. Hắn là người cảm tình thần túy, so với người thường có chút cố chấp hơn.
Mặc Liên dường như dễ dàng tiếp nhận lý do này. Tuy nhiên trong lòng vẫn âm thầm giận dỗi Huyễn Linh Thú.
Đêm hôm đó, không biết Mặc Liên nói gì mà nửa đêm Huyễn Linh Thú lại không mời mà tới.
Hoàng Bắc Nguyệt đang nói chuyện với Nến Đỏ, nghe động tĩnh bên cửa sổ, Nến Đỏ liền mở cửa, sau đó nhìn thấy Huyễn Linh Thú như một ngọn núi nhỏ đứng bên ngoài.
Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: "Đã trễ thế này, chẳng lẽ ngươi nghĩ thông suốt?"
Huyễn Linh Thú lạnh lùng nhìn nàng, không có ý định đến gần, chỉ nói: "Về đoạn tình tuyệt ái, không thể hóa giải."
Có chút sửng sốt, Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng dần dần dâng lên nghi hoặc, nói: "Nhưng Linh tôn đã nói có cách hóa giải với ta."
"Hắn?" Huyễn Linh Thú hừ lạnh, hắn vốn không muốn nói nhiều, hiện tại nói vài câu khiến hắn rất khó chịu, bởi vậy lời ít mà ý nhiều, "Theo như lời hắn, có ít cơ hội còn hơn không."
"Vậy là sao?"
Huyễn Linh Thú không nhịn được xoay người, lạnh lùng nói: "Để Phong Liên Dực chết không phải có thể ngăn cản hắn đoạn tình tuyệt ái sao?"
Hoàng Bắc Nguyệt sửng sốt, lập tức giận dữ: "Hắn vậy mà gạt ta!".
Huyễn Linh Thú đã không cần để ý thêm, điều phải nói đã nói xong nên nó rời đi.
Ngoài cửa sổ im ắng, Hoàng Bắc Nguyệt nặng nề vỗ cái bàn, oán hận bóp nát một cái chén, ánh mắt lạnh liệt: "Yểm, Huyễn Linh Thú chỉ biết mỗi cách này sao?"
"Cái này, ta cũng không rõ ràng lắm." Yểm tỉ mỉ nói, nhưng hắn cảm giác Quân Ly cùng Huyễn Linh Thú không chỉ nghĩ đơn giản vậy, nhất định còn có biện pháp khác, nhưng bọn hắn không muốn nói ra.
Đương nhiên, hắn cũng không nói cho Hoàng Bắc Nguyệt.
Hoàng Bắc Nguyệt suy nghĩ một chút, càng nghĩ càng phẫn nộ, cuối cùng đứng lên, đá văng cửa đi tìm Quân Ly.
Vừa nghĩ tới đi gặp Linh tôn, Yểm liền trăm phần trăm không tình nguyện, cứ la hét trong hắc thủy cấm lao, sợ bị Hoàng Bắc Nguyệt tươi sống bán đứng.
Hoàng Bắc Nguyệt dọc đường đi mặt lạnh, người đi ngang qua thấy nàng đều tránh lui, không dám ngăn cản sát khí khủng bố.
Quân Ly không có trong phòng, hỏi người mới biết, hắn đi Hồ máu, Hoàng Bắc Nguyệt cũng lập tức đi tìm.
Cánh cửa vào Hồ máu đang mở, bên trong an tĩnh như cũ, chỉ có guồng nước ùng ục quay, không biết có bao nhiêu người táng thân ở đây.
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn quanh không thấy bóng dáng Quân Ly, đi dọc bờ Hồ máu, chậm rãi nói: "Quân Ly! Ngươi ra đây!"
Đáp lại chỉ là sự trống rỗng, trong Hồ máu an tĩnh đột ngột "rầm" một tiếng xuất hiện bọt khí.
Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu nhìn nơi phát ra tiếng động kia, cũng không có gì kỳ lạ. Sau khi bọt khí hiện, Hồ máu không có bất cứ động tĩnh gì nữa.
Lúc nhìn Hồ máu, đột nhiên cảm giác âm lãnh đến gần, nàng rất cảnh giác, nghiêng người vươn tay ra chộp về phía sau liền bắt được một cánh tay khác.
Chủ nhân cánh tay kia không hề phản kháng, nhìn lại mới phát hiện là Quân Ly, đôi mắt đỏ rực nhìn nàng.
"Sao Ngươi lại ở phía sau ta?" Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi buông tay ra.
Quân Ly chậm rãi đi tới đứng sóng vai với nàng, chỉ Hồ máu nói: "Nhìn thấy động tĩnh vừa rồi không?"
"Có." Nếu coi cái bong bóng là "động tĩnh" thì cũng coi là nhìn thấy.
Quân Ly nói: "Hai mươi năm qua, đây là lần thứ hai Ma thú Địa ngục có động tĩnh."
"A?" Hoàng Bắc Nguyệt chớp mi, không ngờ nàng có vinh hạnh to lớn như thế "Lần đầu tiên là lúc nào?".
"Lúc ngươi tới cứu Mặc Liên." Quân Ly thản nhiên nói.
Hoàng Bắc Nguyệt ngước mắt, lẳng lặng liếc hắn, Quân Ly cũng không trốn tránh, mặc nàng nhìn.
Lúc nàng tới cứu Mặc Liên không để ý động tĩnh trong Hồ máu, cũng đại khái là xuất một cái bọt khí đi, làm sao nàng để ý một cái bọt khí nhỏ được?
"Vậy Hồ máu có liên quan tới ta sao?".
Quân Ly lắc đầu, nói: "không quan hệ với ngươi, nhưng có liên quan tới Yểm ở hắc thủy cấm lao."
Yểm lớn tiếng nói: "Ngươi đừng nói bậy bạ oan uổng ta! Ta chẳng có vấn đề gì với Thành Tu La cả!"
Tiếng nói này chỉ Hoàng Bắc Nguyệt nghe được, Quân Ly thì không.
Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Ngươi đừng nói giỡn, Yểm tuy là ma thú nhưng hắn có liên quan gì tới Thành Tu La?"
Quân Ly không giải thích, khuôn mặt tuấn mỹ lãnh khốc cười lạnh, con ngươi màu đỏ chớp một cái đã giơ tay lên, đè vào bụng Hoàng Bắc Nguyệt.
Rút ra bài học từng bị hắn đánh cắp phù nguyên nên Hoàng Bắc Nguyệt luôn phòng thủ chu đáo trước hắn, đâu dễ để hắn được lợi? Cổ tay lộn một cái ngăn trở tay hắn.
"Quân Ly, táy máy tay chân không phải là thói quen tốt!"
Nàng đâu biết rằng dụng ý của Quân Ly không phải bụng nàng, chỉ ngụy trang mà thôi. Quân Ly biết nàng cẩn thận, sớm có phòng bị, bởi vậy chỉ thử dò xét, sau đó rút tay trở về.
Hoàng Bắc Nguyệt còn chưa thu hồi tay, đột nhiên hắn mở hai tay ra, bất ngờ ôm nàng vào lòng, động tác hơi lưu manh, khóa chặt thắt lưng nàng, để toàn thân nàng dán ở trên người hắn.
Động tác bá đạo nhưng không có sát khí, Hoàng Bắc Nguyệt đã sớm giơ tay lên đặt trên ngực hắn, lạnh lùng nói: "Ta không muốn đào ra một trái tim còn đang đập nhé."
Phượng Nghịch Thiên Hạ
Suối chảy qua khe, cỏ cây sum xuê, còn có hồ nước yên ba mênh mông, mơ hồ có hơi nóng truyền đến, hẳn là suối nước nóng.
Một tòa nhà nhỏ cổ điển ưu nhã, mái cong phản vũ thấp thoáng sau bụi hoa cỏ, trong làn sương mờ trên hồ nước như ở chốn Bồng Lai tiên cảnh.
Hoàng Bắc Nguyệt bước xuống bậc thang gỗ của tòa nhà, sương sớm dính ướt bậc thang, vài mảnh cánh hoa rơi xuống, nàng đi tới một nửa đột nhiên đứng lại, con ngươi thanh lạnh ngước lên, nhìn về phía đối diện hồ nước có thần thú màu đen đang nghển cổ uống nước.
Tư thế cao ngạo như chẳng để bất cứ thứ gì trên thế gian vào mắt.
Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng nâng tay phất một cái, trên cây cánh hoa hồng nhạt liền bay xuống, một cỗ lực lượng kéo bay tới chỗ Huyễn Linh Thú.
Thần thú cao ngạo bị làm phiền, thờ ơ ngẩng đầu, cánh hoa rơi ở bên cạnh nó. Nó lại lạnh lùng bất động, cánh hoa không kịp tới gần thân thể liền hóa thành hư ảo, tiêu tán vô hình.
Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi qua, trên mặt hồ không kết băng, nhưng nàng lại trực tiếp dẫm trên mặt nước, từng bước một đi đến chỗ Huyễn Linh Thú.
Mỗi bước chân của nàng đặt xuống liền có khối băng xuất hiện, mà khi đi qua khối băng liền hòa tan.
Có thể điều khiển nguyên khí băng đến trình độ này cũng khiến người ta bội phục.
Nhưng Huyễn Linh Thú lại lạnh lùng nhìn nàng, biết người đến không có thiện ý.
"Lúc ở cùng Mặc Liên, ngươi không chịu xuất hiện nói chuyện với ta, hiện tại hắn không có ở đây, có thể trả lời câu hỏi của ta không?" Vừa tới gần nó vừa chậm rãi mở miệng, trên người mang theo khí băng lạnh, bao phủ xung quanh.
Song Huyễn Linh Thú cao ngạo hơn tất cả thần thú khác. Hắn căn bản khinh thường loài người ngoại trừ Mặc Liên, cho nên hắn là thần thú cấp bậc như vậy nhưng chưa bao giờ hóa thành hình người, thậm chí cũng rất hiếm mở miệng nói chuyện.
Kiêu ngạo từ trong máu, bởi vậy tạo ra áp lực bức người.
Hắn thản nhiên liếc Hoàng Bắc Nguyệt, không khó nhìn ra vẻ châm chọc trong ánh mắt của nó, xoay người làm ngơ nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt lại ngăn cản ở phía trước nó, khoanh tay nói: "Ngươi sẽ không vô nhân tính như thế, đúng không Nữu Nữu?"
Nghe đến cái tên mang theo ý cười kia, Huyễn Linh Thú gầm một tiếng phẫn nộ, nếu không phải cân nhắc Mặc Liên, hắn sẽ giết chết nha đầu không biết trời cao đất rộng này ngay lập tức!
Nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ kia, Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: "Nếu ta đi tìm Mặc Liên, nhờ hắn giúp ta, hắn nhất định sẽ bảo ngươi nói cho ta biết. Ta không tìm hắn, vì không muốn lợi dụng hắn. Mặc Liên càng tốt với ta, ta càng áy náy."
Nhắc tới Mặc Liên, trên người Huyễn Linh Thú giảm bớt không ít lệ khí. Nhưng đối với cô gái này vẫn có cảm giác không tín nhiệm.
Nàng quá thông minh, bởi vậy không thể không phòng bị.
Nó đi qua nàng, lưu lại một ánh mắt lãnh đạm, vẫn không chịu nói câu gì.
Nụ cười trên mặt Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi biến mất, giơ ngón tay lên, nguyên khí màu đen chậm rãi ngưng tụ, cuối cùng như thần đèn mà ngưng tụ thành một bóng người cao lớn.
Nguyên khí cường đại dao động khiến Huyễn Linh Thú dừng lại bước chân, xoay người nhìn lại, trong ánh mắt dần dần lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Là ngươi?" thần thú kiêu ngạo đến cực điểm rốt cuộc mở miệng.
Yểm ha ha cười rộ lên: "Thánh linh, ngươi vẫn vô tình như cũ."
"Hừ, ta vẫn nhận thấy trên người cô ta có lực lượng thần bí cường đại, không ngờ đúng là ngươi." Huyễn Linh Thú dừng bước chân, chậm rãi xoay người, mỉa mai nhìn hắn, "Không ngờ ngươi suy bại đến nước này."
"Trong lòng mỹ nhân, trong hương ôn nhu, ở sau xiêm y, cho dù trở thành mồ cũng tiêu diêu tự tại." Yểm hưởng thụ nói.
Hoàng Bắc Nguyệt nghe hắn nói xong chỉ muốn tống hắn trở lại hắc thủy cấm lao.
Huyễn Linh Thú cũng khinh thường hắn, hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi xuất hiện là muốn giúp cô ta?"
"Không thể không giúp a, người đang sống nhờ sao có thể không cúi đầu, ngươi nói đúng không?" Yểm trêu chọc nói.
"Về chuyện kia, ta chẳng biết gì hết." Huyễn Linh Thú lạnh lùng.
Yểm cười nói: "Thánh linh a, nói dối không phải là chuyện tốt, ngươi vừa nói dối, mặt liền đỏ kìa."
Hoàng Bắc Nguyệt rất muốn hỏi hắn, Huyễn Linh Thú toàn thân đen như mực, hắn nhìn thấy nó đỏ mặt lúc nào?
"Không biết chính là không biết!" Huyễn Linh Thú thờ ơ nói.
Yểm thu liễm nụ cười, thay đổi bằng vẻ ý vị cao thâm nói: "Ngươi không biết, hay không dám nói?"
Một câu nói nhất thời làm Huyễn Linh Thú giận dữ, gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên cánh màu đen mở ra, đánh mạnh về phía hắc khí ngưng tụ thành Yểm!
Yểm mặc dù không có thực thể, nhưng trong hắc khí cũng có tính mạng nguyên khí của hắn, bị Huyễn Linh Thú vỗ như vậy không đùa được, bởi vậy Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên tiến lên, ánh tuyết chợt lóe, cố hết sức ngăn cản một chiêu phẫn nộ của Huyễn Linh Thú!
Bước chân lui về phía sau từng bước, chạm vào trên tảng đá.
Huyễn Linh Thú lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, cặp mắt kia tràn ngập phẫn nộ, một cánh khác cũng chụp lại, phía trên chớp màu đen uy lực cường đại vờn quanh.
Yểm hô to một tiếng: "Mau tránh ra!"
Hoàng Bắc Nguyệt đương nhiên biết không thể đối kháng, điểm mũi chân thối lui, lui đến mặt hồ, tuyết ảnh chiến đao quét trên mặt hồ, bọt nước phóng lên trời, kết băng giữa không trung, khó khăn chặn lại ánh chớp hung mãnh màu đen của Huyễn Linh Thú.
Rầm...
Băng vỡ vụn, vô số cục băng rơi xuống, trên mặt hồ yên tĩnh biến mất, cục băng rơi xuống tạo thành vô số rung động.
Cô gái mặc y phục đỏ rực đứng trên mặt hồ, cầm tuyết ảnh chiến đao trong tay, lãnh khốc nhìn Huyễn Linh Thú.
Yểm đã sớm trở lại hắc thủy cấm lao, gãi gãi đầu nói: "Không ngờ hắn dễ bị chọc giận như vậy."
"Ngươi há miệng cũng không nói được lời nào tử tế.?" Hoàng Bắc Nguyệt thật muốn cho hắn một trận. Để hắn đi ra nói chuyện cùng Huyễn Linh Thú, ai biết chưa ra được hai phút đã chọc giận thần thú cao ngạo mạnh mẽ!
"Chẳng phải cũng vì ngươi mà nói chuyện sao?" Yểm ủy khuất nói.
"Hừ!" Hoàng Bắc Nguyệt hừ một tiếng, nhìn chằm chằm Huyễn Linh Thú, không dám khinh thường.
Huyễn Linh Thú cũng nhìn chằm chằm nàng, vẫn muốn tiếp tục tiến công, nhưng đột nhiên ánh mắt chợt tắt lệ khí, không cam lòng lùi ra phía sau.
Mặc Liên từ con đường nhỏ đi tới, hai mắt mờ mịt không có tâm tình, nhưng toàn thân sát khí vẫn có lực sát thương.
Trên gương mặt tái nhợt hiện lên vẻ giận dữ, Huyễn Linh Thú hung hăng nhìn Hoàng Bắc Nguyệt một cái liền trở lại trong không gian linh thú của Mặc Liên.
"Ta đột nhiên thấy đứa nhỏ này dễ nhìn hơn nhiều." Yểm ở trong hắc thủy cấm lao nhìn một màn này, đột nhiên trơ trẽn mở miệng, không biết người nào vẫn tuyên bố muốn dạy dỗ Mặc Liên một lần.
Hoàng Bắc Nguyệt không để ý tới hắn, thu hồi tuyết ảnh chiến đao, từ trên mặt hồ đi tới trước mặt Mặc Liên, giả bộ vô sự cười nói: "Sao ngươi lại tới?"
Mặc Liên áy náy, ân cần hỏi: "Bị thương?"
"Không có."
"Xin lỗi."
"Ta cùng Nữu Nữu chỉ giao lưu một chút, hắn rất lợi hại."
Mặc Liên nói: "Sát khí."
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, hóa ra hắn cảm giác có sát khí, hai mắt không nhìn thấy nhưng cảm giác rất nhạy cảm. Huống chi Huyễn Linh Thú là triệu hồi thú của hắn, tâm linh tương thông với hắn. Hắn tự biết vừa rồi không chỉ giao lưu, mà trên người Huyễn Linh Thú lộ ra sát ý mãnh liệt mới dẫn hắn tới.
"Là ta chọc hắn, hắn mới công kích ta." Hoàng Bắc Nguyệt cười nói, cũng không muốn ảnh hưởng tới cảm tình giữa hắn cùng Huyễn Linh Thú. Hắn là người cảm tình thần túy, so với người thường có chút cố chấp hơn.
Mặc Liên dường như dễ dàng tiếp nhận lý do này. Tuy nhiên trong lòng vẫn âm thầm giận dỗi Huyễn Linh Thú.
Đêm hôm đó, không biết Mặc Liên nói gì mà nửa đêm Huyễn Linh Thú lại không mời mà tới.
Hoàng Bắc Nguyệt đang nói chuyện với Nến Đỏ, nghe động tĩnh bên cửa sổ, Nến Đỏ liền mở cửa, sau đó nhìn thấy Huyễn Linh Thú như một ngọn núi nhỏ đứng bên ngoài.
Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: "Đã trễ thế này, chẳng lẽ ngươi nghĩ thông suốt?"
Huyễn Linh Thú lạnh lùng nhìn nàng, không có ý định đến gần, chỉ nói: "Về đoạn tình tuyệt ái, không thể hóa giải."
Có chút sửng sốt, Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng dần dần dâng lên nghi hoặc, nói: "Nhưng Linh tôn đã nói có cách hóa giải với ta."
"Hắn?" Huyễn Linh Thú hừ lạnh, hắn vốn không muốn nói nhiều, hiện tại nói vài câu khiến hắn rất khó chịu, bởi vậy lời ít mà ý nhiều, "Theo như lời hắn, có ít cơ hội còn hơn không."
"Vậy là sao?"
Huyễn Linh Thú không nhịn được xoay người, lạnh lùng nói: "Để Phong Liên Dực chết không phải có thể ngăn cản hắn đoạn tình tuyệt ái sao?"
Hoàng Bắc Nguyệt sửng sốt, lập tức giận dữ: "Hắn vậy mà gạt ta!".
Huyễn Linh Thú đã không cần để ý thêm, điều phải nói đã nói xong nên nó rời đi.
Ngoài cửa sổ im ắng, Hoàng Bắc Nguyệt nặng nề vỗ cái bàn, oán hận bóp nát một cái chén, ánh mắt lạnh liệt: "Yểm, Huyễn Linh Thú chỉ biết mỗi cách này sao?"
"Cái này, ta cũng không rõ ràng lắm." Yểm tỉ mỉ nói, nhưng hắn cảm giác Quân Ly cùng Huyễn Linh Thú không chỉ nghĩ đơn giản vậy, nhất định còn có biện pháp khác, nhưng bọn hắn không muốn nói ra.
Đương nhiên, hắn cũng không nói cho Hoàng Bắc Nguyệt.
Hoàng Bắc Nguyệt suy nghĩ một chút, càng nghĩ càng phẫn nộ, cuối cùng đứng lên, đá văng cửa đi tìm Quân Ly.
Vừa nghĩ tới đi gặp Linh tôn, Yểm liền trăm phần trăm không tình nguyện, cứ la hét trong hắc thủy cấm lao, sợ bị Hoàng Bắc Nguyệt tươi sống bán đứng.
Hoàng Bắc Nguyệt dọc đường đi mặt lạnh, người đi ngang qua thấy nàng đều tránh lui, không dám ngăn cản sát khí khủng bố.
Quân Ly không có trong phòng, hỏi người mới biết, hắn đi Hồ máu, Hoàng Bắc Nguyệt cũng lập tức đi tìm.
Cánh cửa vào Hồ máu đang mở, bên trong an tĩnh như cũ, chỉ có guồng nước ùng ục quay, không biết có bao nhiêu người táng thân ở đây.
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn quanh không thấy bóng dáng Quân Ly, đi dọc bờ Hồ máu, chậm rãi nói: "Quân Ly! Ngươi ra đây!"
Đáp lại chỉ là sự trống rỗng, trong Hồ máu an tĩnh đột ngột "rầm" một tiếng xuất hiện bọt khí.
Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu nhìn nơi phát ra tiếng động kia, cũng không có gì kỳ lạ. Sau khi bọt khí hiện, Hồ máu không có bất cứ động tĩnh gì nữa.
Lúc nhìn Hồ máu, đột nhiên cảm giác âm lãnh đến gần, nàng rất cảnh giác, nghiêng người vươn tay ra chộp về phía sau liền bắt được một cánh tay khác.
Chủ nhân cánh tay kia không hề phản kháng, nhìn lại mới phát hiện là Quân Ly, đôi mắt đỏ rực nhìn nàng.
"Sao Ngươi lại ở phía sau ta?" Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi buông tay ra.
Quân Ly chậm rãi đi tới đứng sóng vai với nàng, chỉ Hồ máu nói: "Nhìn thấy động tĩnh vừa rồi không?"
"Có." Nếu coi cái bong bóng là "động tĩnh" thì cũng coi là nhìn thấy.
Quân Ly nói: "Hai mươi năm qua, đây là lần thứ hai Ma thú Địa ngục có động tĩnh."
"A?" Hoàng Bắc Nguyệt chớp mi, không ngờ nàng có vinh hạnh to lớn như thế "Lần đầu tiên là lúc nào?".
"Lúc ngươi tới cứu Mặc Liên." Quân Ly thản nhiên nói.
Hoàng Bắc Nguyệt ngước mắt, lẳng lặng liếc hắn, Quân Ly cũng không trốn tránh, mặc nàng nhìn.
Lúc nàng tới cứu Mặc Liên không để ý động tĩnh trong Hồ máu, cũng đại khái là xuất một cái bọt khí đi, làm sao nàng để ý một cái bọt khí nhỏ được?
"Vậy Hồ máu có liên quan tới ta sao?".
Quân Ly lắc đầu, nói: "không quan hệ với ngươi, nhưng có liên quan tới Yểm ở hắc thủy cấm lao."
Yểm lớn tiếng nói: "Ngươi đừng nói bậy bạ oan uổng ta! Ta chẳng có vấn đề gì với Thành Tu La cả!"
Tiếng nói này chỉ Hoàng Bắc Nguyệt nghe được, Quân Ly thì không.
Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Ngươi đừng nói giỡn, Yểm tuy là ma thú nhưng hắn có liên quan gì tới Thành Tu La?"
Quân Ly không giải thích, khuôn mặt tuấn mỹ lãnh khốc cười lạnh, con ngươi màu đỏ chớp một cái đã giơ tay lên, đè vào bụng Hoàng Bắc Nguyệt.
Rút ra bài học từng bị hắn đánh cắp phù nguyên nên Hoàng Bắc Nguyệt luôn phòng thủ chu đáo trước hắn, đâu dễ để hắn được lợi? Cổ tay lộn một cái ngăn trở tay hắn.
"Quân Ly, táy máy tay chân không phải là thói quen tốt!"
Nàng đâu biết rằng dụng ý của Quân Ly không phải bụng nàng, chỉ ngụy trang mà thôi. Quân Ly biết nàng cẩn thận, sớm có phòng bị, bởi vậy chỉ thử dò xét, sau đó rút tay trở về.
Hoàng Bắc Nguyệt còn chưa thu hồi tay, đột nhiên hắn mở hai tay ra, bất ngờ ôm nàng vào lòng, động tác hơi lưu manh, khóa chặt thắt lưng nàng, để toàn thân nàng dán ở trên người hắn.
Động tác bá đạo nhưng không có sát khí, Hoàng Bắc Nguyệt đã sớm giơ tay lên đặt trên ngực hắn, lạnh lùng nói: "Ta không muốn đào ra một trái tim còn đang đập nhé."
Phượng Nghịch Thiên Hạ
Đánh giá:
Truyện Phượng Nghịch Thiên Hạ
Story
Chương 960: Đi ngược gió 1
10.0/10 từ 43 lượt.