Phượng Nghịch Thiên Hạ
Chương 870: Tiếng tiêu hệ tình 6
Chuyện này phải làm thế nào cho phải?
Tào Tú Chi suy nghĩ nát óc cũng không có đáp án.
Thấy bọn họ càng ngày càng tới gần phòng của Hoàng Bắc Nguyệt, đột nhiên cửa phòng mở ra, Hoàng Bắc Nguyệt mặc chỉnh tề xuất hiện tại cửa, trên mặt che khăn lãnh đạm, đôi mắt sáng lạnh lùng liếc nhìn người chung quanh liền đi tới.
Nàng mặc dù mang thai, tuy nhiên nhìn qua vẫn rất bình thường, dường như không hề bị thương.
Nghĩ đến lúc nàng trở về với sắc mặt trắng bệch, Tào Tú Chi âm thầm thấy kỳ quặc. Bắc Nguyệt quận chúa chịu đựng thật tốt!
Sau đó cửa phòng Công chúa Anh Dạ cũng bị mở ra, Công chúa Anh Dạ cũng đi tới, bước chân ổn thỏa, thoạt nhìn cũng không có gì đáng ngại.
Kế tiếp, mấy cửa phòng cũng trước sau mở ra, mười vị tiểu mỹ nhân của Tào Tú Chi đều đi ra, vây quanh bên cạnh Tào Tú Chi, mỗi người đều che mặt lụa mỏng, ánh mắt bất mãn nhìn người của Thành Tu La.
"Hừ, tìm thích khách mà đến tận chỗ chúng ta, xem ra người của Nước Bắc Diệu rất không lịch sự!" Một vị mỹ nhân vừa mới ngủ đã bị đánh thức, bởi vậy tâm tình khó chịu.
Tào Tú Chi vội vàng an ủi nàng.
Người của Thành Tu La lục soát từng gian phòng, trong tay một người cầm một thứ như viên thủy tinh, lúc tiến vào, Hoàng Bắc Nguyệt cũng đã chú ý tới đồ vật kia.
Trong viên thủy tinh có một luồng nguyên khí phong xoay tròn, hẳn là Phong Liên Dực bỏ vào, lúc tiến vào, trêm viên thủy tinh mơ hồ tản mát ra tia sáng, vừa mới xong đã thấy tia sáng biến mất.
Người cầm viên thủy tinh rất khó hiểu, ở trong viện đi tới đi lui, thí nghiệm viên thủy tinh kia, nhưng vẫn không có phản ứng gì.
Trên trán hắn nhẹ nhàng đổ mồ hôi, sao lại không có động tĩnh? Vừa rồi rõ ràng là đuổi theo nguyên khí phong mà đến. Đến khi tới xung quanh dịch quán đột nhiên không có bấy cứ dấu vết gì!
Nếu mất dấu người thì sau khi trở về, bệ hạ khẳng định sẽ trừng phạt, nghĩ vậy, người nọ càng sốt ruột!
"Ở đâu?" Một người của Thành Tu La hỏi hắn.
Người nọ chỉ có thể thành thật lắc đầu, "Không gặp, giống như, giống như đã rời đi."
"Làm sao có thể! Chúng ta đã vây quanh, ngay cả con sâu cũng không bay ra được! Một người sống làm sao có thể rời đi?"
"Nhưng quả thật không có động tĩnh!" Người nọ giơ viên thủy tinh lên, bên trong mặc dù vẫn có nguyên khí phong xoay tròn của Phong Liên Dực, nhưng phía trên đã lờ mờ không ánh sáng.
"Không thể nào, người nọ tuyệt đối không thể chạy ra ngoài!" Mấy người Thành Tu La rất nghi hoặc, chung quanh vây chật như nêm cối, cho dù Người đeo mặt nạ quỷ hóa thành một trận gió cũng tuyệt đối không thổi ra được!
"Ta xem căn bản không phải có thích khách? Nước Bắc Diệu các ngươi lấy danh nghĩa tìm thích khách để làm chuyện bất chính thì có!" một tiểu mỹ nhân của Tào Tú Chi bắt đầu chanh chua nói.
Hoàng Bắc Nguyệt cười thầm, đắc tội phụ nữ quả nhiên không phải là chuyện tốt.
Mấy người của Thành Tu La chịu đựng tức giận, tiếp tục tìm kiếm không bỏ qua nửa tấc đất.
"Quận chúa, ngươi không sao chứ?" Nhìn Người của Thành Tu La đi xa, Tào Tú Chi liền nhân cơ hội nhỏ giọng hỏi Hoàng Bắc Nguyệt.
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, dưới cái khăn che mặt, dung mạo có vẻ hư ảo, mỉm cười, lắc lắc đầu.
Công chúa Anh Dạ cũng quay đầu lại nhìn nàng một cái, nhìn thấy thân thể của nàng dựa vào Nến Đỏ, tựa hồ là động tác lười biếng, nhưng Anh Dạ biết, nàng hiện tại sợ rằng đứng không vững.
"Nơi này có người! Đi ra!"
"Tìm được rồi sao? Mau ra đây!"
Một loạt tiếng hét truyền đến, Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng trầm xuống, tìm được rồi? Làm sao có thể?
Tào Tú Chi cũng không hiểu chút nào, lập tức ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một đám người của Thành Tu La vây quanh sân Công chúa Hi Hòa, một loạt tiếng đánh nhau truyền đến, rất nhanh yên tĩnh trở lại.
"Dừng tay! Là quốc trượng đại nhân đang ở đây, không được vô lễ!" Một tiếng hét lớn vang đến, người của Thành Tu La sửng sốt một chút, liền ngừng động thủ.
Một người bị đưa ra khỏi viện của Công chúa Hi Hòa, chính là Ngụy võ thần đã cải trang thành thị vệ!
Công chúa Hi Hòa đứng ở một bên, sắc mặt đỏ bừng.
Chẳng trách vừa rồi bà cố gắng ngăn cản người của Thành Tu La lục soát, hóa ra....
Hoàng Bắc Nguyệt khóe miệng nhếch lên một chút, như là chuyện trong dự tính, không có gì ngoài ý muốn.
Khuya khoắt, một nam nhân cải trang lẻn vào phòng một nữ tử thì có chuyện gì tốt?
Trên mặt người của Nước Bắc Diệu lộ ra vẻ phấn khích xem trò vui. Người của nước Đông Ly có một chút xấu hổ. Dù sao bị bị bắt tại trận chính là Nhiếp Chính Vương,người cầm quyền thực sự ở nước Đông Ly.
Trên mặt người của nước Nam Dực biểu tình phong phú hơn nhiều. Công chúa Hi Hòa người không dám nói lời nào, mà người của Tào Tú Chi mang đến khinh thường hừ một tiếng.
"Chẳng trách người của Nước Bắc Diệu gióng trống khua chiêng lục soát như thế, căn bản vốn không phải là vì thích khách, chính là vì phá Nước Đông Ly cùng Nước Nam Dực buổi tối len lén gặp mặt thương nghị đại sự sao? Ha ha..."
Những người phụ nữ mà Tào Tú Chi mang đến không có bản lĩnh, chỉ có cái miệng lợi hại!
Công chúa Hi Hòa nghe xong, trong mắt né sát khí, rất khó tin khuôn mặt ôn nhu lại có biểu cảm này.
"Câm miệng! Nơi này đến phiên ngươi người như thế xen miệng sao?" Công chúa Hi Hòa người bên cạnh cả giận nói.
Các tiểu mỹ nhân của Tào Tú Chi cười to, tha hồ chế ngạo châm chọc.
"Thân phận chúng ta đương nhiên không bằng công chúa điện hạ cao quý, tuy nhiên, chúng ta không bao giờ nửa đêm gặp nam nhân, còn bị bắt tại trận giữa đám đông!"
Những tiểu mỹ nhân đại khái cũng từng bị Công chúa Hi Hòa răn dạy, bởi vậy vừa có cơ hội là báo thù, mặc kệ bất cứ trường hợp gì.
Phụ nữ, quả nhiên là sinh vật không thể đắc tội.
Sắc mặt Ngụy võ thần cũng cực kỳ khó coi, hắn không ngờ nửa đêm len lén ẩn vào không bị người của Nước Nam Dực phát hiện, lại bị người của Nước Bắc Diệu phát hiện! Bị mất thể diện lôi ra, hắn hiện tại lại là quốc trượng Nước Bắc Diệu, việc này truyền ra, đối với con gái hắn vừa trở thành hoàng hậu cũng không tốt.
Bởi vậy lúc hắn đi qua Công chúa Hi Hòa, vẻ mặt không không vui, hừ một tiếng liền bước ra ngoài.
Công chúa Hi Hòa mở miệng muốn nói gì đó với hắn, nhưng lại không nói ra được, chỉ có thể nhìn hắn đi.
Không tìm được thích khách, nhưng lại phá đám chuyện của Công chúa Hi Hòa và Ngụy võ thần, người của Nước Bắc Diệu xạm mặt lại, Người của Thành Tu La cũng rất tức giận, không tìm được thích khách coi như xong, đắc tội phụ thân hoàng hậu, tội này gánh không nổi!
"Các vị, nếu thích khách không ở đây, mời trở về đi." Tào Tú Chi vẫy vẫy tay nói.
"Đã quấy rầy." Đội trưởng thị vệ nói xin lỗi, ngẩng đầu liếc nhìn Người của Thành Tu La, bọn họ cũng không có cách nào, quả thật đến nơi này thì hơi thở biến mất.
Người đeo mặt nạ quỷ có thể rời khỏi đây, cũng có thể có cách ẩn giấu hành tung, tóm lại, sau khi ra ngoài phải bao vây nơi này, trở về bẩm báo Hoàng thượng.
Hơn mười người lui ra ngoài, Tào Tú Chi cùng các phu nhân cũng tự về nghỉ ngơi, Công chúa Hi Hòa luôn luôn khinh thường những người này, càng huống chi bà chán ghét loại người phong lưu như Tào Tú Chi có ba vợ bốn nàng hầu, không thèm giải thích với hắn, mang theo người của chính mình trở về.
Trong viện thoáng cái im ắng, chỉ có ba người Hoàng Bắc Nguyệt.
"Chủ nhân, chúng ta vào thôi." Nến Đỏ lo lắng nói, dìu nàng đứng trong chốc lát cũng cảm giác nàng rất khổ cực, những người kia đi rồi, liền quay trở về phòng thôi.
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, nhìn thoáng qua Anh Dạ, nói: "Anh Dạ, vào đi thôi."
Phượng Nghịch Thiên Hạ
Tào Tú Chi suy nghĩ nát óc cũng không có đáp án.
Thấy bọn họ càng ngày càng tới gần phòng của Hoàng Bắc Nguyệt, đột nhiên cửa phòng mở ra, Hoàng Bắc Nguyệt mặc chỉnh tề xuất hiện tại cửa, trên mặt che khăn lãnh đạm, đôi mắt sáng lạnh lùng liếc nhìn người chung quanh liền đi tới.
Nàng mặc dù mang thai, tuy nhiên nhìn qua vẫn rất bình thường, dường như không hề bị thương.
Nghĩ đến lúc nàng trở về với sắc mặt trắng bệch, Tào Tú Chi âm thầm thấy kỳ quặc. Bắc Nguyệt quận chúa chịu đựng thật tốt!
Sau đó cửa phòng Công chúa Anh Dạ cũng bị mở ra, Công chúa Anh Dạ cũng đi tới, bước chân ổn thỏa, thoạt nhìn cũng không có gì đáng ngại.
Kế tiếp, mấy cửa phòng cũng trước sau mở ra, mười vị tiểu mỹ nhân của Tào Tú Chi đều đi ra, vây quanh bên cạnh Tào Tú Chi, mỗi người đều che mặt lụa mỏng, ánh mắt bất mãn nhìn người của Thành Tu La.
"Hừ, tìm thích khách mà đến tận chỗ chúng ta, xem ra người của Nước Bắc Diệu rất không lịch sự!" Một vị mỹ nhân vừa mới ngủ đã bị đánh thức, bởi vậy tâm tình khó chịu.
Tào Tú Chi vội vàng an ủi nàng.
Người của Thành Tu La lục soát từng gian phòng, trong tay một người cầm một thứ như viên thủy tinh, lúc tiến vào, Hoàng Bắc Nguyệt cũng đã chú ý tới đồ vật kia.
Trong viên thủy tinh có một luồng nguyên khí phong xoay tròn, hẳn là Phong Liên Dực bỏ vào, lúc tiến vào, trêm viên thủy tinh mơ hồ tản mát ra tia sáng, vừa mới xong đã thấy tia sáng biến mất.
Người cầm viên thủy tinh rất khó hiểu, ở trong viện đi tới đi lui, thí nghiệm viên thủy tinh kia, nhưng vẫn không có phản ứng gì.
Trên trán hắn nhẹ nhàng đổ mồ hôi, sao lại không có động tĩnh? Vừa rồi rõ ràng là đuổi theo nguyên khí phong mà đến. Đến khi tới xung quanh dịch quán đột nhiên không có bấy cứ dấu vết gì!
Nếu mất dấu người thì sau khi trở về, bệ hạ khẳng định sẽ trừng phạt, nghĩ vậy, người nọ càng sốt ruột!
"Ở đâu?" Một người của Thành Tu La hỏi hắn.
Người nọ chỉ có thể thành thật lắc đầu, "Không gặp, giống như, giống như đã rời đi."
"Làm sao có thể! Chúng ta đã vây quanh, ngay cả con sâu cũng không bay ra được! Một người sống làm sao có thể rời đi?"
"Nhưng quả thật không có động tĩnh!" Người nọ giơ viên thủy tinh lên, bên trong mặc dù vẫn có nguyên khí phong xoay tròn của Phong Liên Dực, nhưng phía trên đã lờ mờ không ánh sáng.
"Không thể nào, người nọ tuyệt đối không thể chạy ra ngoài!" Mấy người Thành Tu La rất nghi hoặc, chung quanh vây chật như nêm cối, cho dù Người đeo mặt nạ quỷ hóa thành một trận gió cũng tuyệt đối không thổi ra được!
"Ta xem căn bản không phải có thích khách? Nước Bắc Diệu các ngươi lấy danh nghĩa tìm thích khách để làm chuyện bất chính thì có!" một tiểu mỹ nhân của Tào Tú Chi bắt đầu chanh chua nói.
Hoàng Bắc Nguyệt cười thầm, đắc tội phụ nữ quả nhiên không phải là chuyện tốt.
Mấy người của Thành Tu La chịu đựng tức giận, tiếp tục tìm kiếm không bỏ qua nửa tấc đất.
"Quận chúa, ngươi không sao chứ?" Nhìn Người của Thành Tu La đi xa, Tào Tú Chi liền nhân cơ hội nhỏ giọng hỏi Hoàng Bắc Nguyệt.
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, dưới cái khăn che mặt, dung mạo có vẻ hư ảo, mỉm cười, lắc lắc đầu.
Công chúa Anh Dạ cũng quay đầu lại nhìn nàng một cái, nhìn thấy thân thể của nàng dựa vào Nến Đỏ, tựa hồ là động tác lười biếng, nhưng Anh Dạ biết, nàng hiện tại sợ rằng đứng không vững.
"Nơi này có người! Đi ra!"
"Tìm được rồi sao? Mau ra đây!"
Một loạt tiếng hét truyền đến, Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng trầm xuống, tìm được rồi? Làm sao có thể?
Tào Tú Chi cũng không hiểu chút nào, lập tức ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một đám người của Thành Tu La vây quanh sân Công chúa Hi Hòa, một loạt tiếng đánh nhau truyền đến, rất nhanh yên tĩnh trở lại.
"Dừng tay! Là quốc trượng đại nhân đang ở đây, không được vô lễ!" Một tiếng hét lớn vang đến, người của Thành Tu La sửng sốt một chút, liền ngừng động thủ.
Một người bị đưa ra khỏi viện của Công chúa Hi Hòa, chính là Ngụy võ thần đã cải trang thành thị vệ!
Công chúa Hi Hòa đứng ở một bên, sắc mặt đỏ bừng.
Chẳng trách vừa rồi bà cố gắng ngăn cản người của Thành Tu La lục soát, hóa ra....
Hoàng Bắc Nguyệt khóe miệng nhếch lên một chút, như là chuyện trong dự tính, không có gì ngoài ý muốn.
Khuya khoắt, một nam nhân cải trang lẻn vào phòng một nữ tử thì có chuyện gì tốt?
Trên mặt người của Nước Bắc Diệu lộ ra vẻ phấn khích xem trò vui. Người của nước Đông Ly có một chút xấu hổ. Dù sao bị bị bắt tại trận chính là Nhiếp Chính Vương,người cầm quyền thực sự ở nước Đông Ly.
Trên mặt người của nước Nam Dực biểu tình phong phú hơn nhiều. Công chúa Hi Hòa người không dám nói lời nào, mà người của Tào Tú Chi mang đến khinh thường hừ một tiếng.
"Chẳng trách người của Nước Bắc Diệu gióng trống khua chiêng lục soát như thế, căn bản vốn không phải là vì thích khách, chính là vì phá Nước Đông Ly cùng Nước Nam Dực buổi tối len lén gặp mặt thương nghị đại sự sao? Ha ha..."
Những người phụ nữ mà Tào Tú Chi mang đến không có bản lĩnh, chỉ có cái miệng lợi hại!
Công chúa Hi Hòa nghe xong, trong mắt né sát khí, rất khó tin khuôn mặt ôn nhu lại có biểu cảm này.
"Câm miệng! Nơi này đến phiên ngươi người như thế xen miệng sao?" Công chúa Hi Hòa người bên cạnh cả giận nói.
Các tiểu mỹ nhân của Tào Tú Chi cười to, tha hồ chế ngạo châm chọc.
"Thân phận chúng ta đương nhiên không bằng công chúa điện hạ cao quý, tuy nhiên, chúng ta không bao giờ nửa đêm gặp nam nhân, còn bị bắt tại trận giữa đám đông!"
Những tiểu mỹ nhân đại khái cũng từng bị Công chúa Hi Hòa răn dạy, bởi vậy vừa có cơ hội là báo thù, mặc kệ bất cứ trường hợp gì.
Phụ nữ, quả nhiên là sinh vật không thể đắc tội.
Sắc mặt Ngụy võ thần cũng cực kỳ khó coi, hắn không ngờ nửa đêm len lén ẩn vào không bị người của Nước Nam Dực phát hiện, lại bị người của Nước Bắc Diệu phát hiện! Bị mất thể diện lôi ra, hắn hiện tại lại là quốc trượng Nước Bắc Diệu, việc này truyền ra, đối với con gái hắn vừa trở thành hoàng hậu cũng không tốt.
Bởi vậy lúc hắn đi qua Công chúa Hi Hòa, vẻ mặt không không vui, hừ một tiếng liền bước ra ngoài.
Công chúa Hi Hòa mở miệng muốn nói gì đó với hắn, nhưng lại không nói ra được, chỉ có thể nhìn hắn đi.
Không tìm được thích khách, nhưng lại phá đám chuyện của Công chúa Hi Hòa và Ngụy võ thần, người của Nước Bắc Diệu xạm mặt lại, Người của Thành Tu La cũng rất tức giận, không tìm được thích khách coi như xong, đắc tội phụ thân hoàng hậu, tội này gánh không nổi!
"Các vị, nếu thích khách không ở đây, mời trở về đi." Tào Tú Chi vẫy vẫy tay nói.
"Đã quấy rầy." Đội trưởng thị vệ nói xin lỗi, ngẩng đầu liếc nhìn Người của Thành Tu La, bọn họ cũng không có cách nào, quả thật đến nơi này thì hơi thở biến mất.
Người đeo mặt nạ quỷ có thể rời khỏi đây, cũng có thể có cách ẩn giấu hành tung, tóm lại, sau khi ra ngoài phải bao vây nơi này, trở về bẩm báo Hoàng thượng.
Hơn mười người lui ra ngoài, Tào Tú Chi cùng các phu nhân cũng tự về nghỉ ngơi, Công chúa Hi Hòa luôn luôn khinh thường những người này, càng huống chi bà chán ghét loại người phong lưu như Tào Tú Chi có ba vợ bốn nàng hầu, không thèm giải thích với hắn, mang theo người của chính mình trở về.
Trong viện thoáng cái im ắng, chỉ có ba người Hoàng Bắc Nguyệt.
"Chủ nhân, chúng ta vào thôi." Nến Đỏ lo lắng nói, dìu nàng đứng trong chốc lát cũng cảm giác nàng rất khổ cực, những người kia đi rồi, liền quay trở về phòng thôi.
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, nhìn thoáng qua Anh Dạ, nói: "Anh Dạ, vào đi thôi."
Phượng Nghịch Thiên Hạ
Đánh giá:
Truyện Phượng Nghịch Thiên Hạ
Story
Chương 870: Tiếng tiêu hệ tình 6
10.0/10 từ 43 lượt.