Phượng Nghịch Thiên Hạ
Chương 772: Trở lại Nam Dực quốc (10)
“Bọn họ chỉ biết Bắc Nguyệt quận chúa đã trở lại, không biết ta là Nguyệt Dạ, về phần mấy người các ngươi không cần lo lắng, có Chi Chi ở đây, chắc chắn không ai nhận ra các ngươi.”
A Tát Lôi nhẹ nhàng thở ra một hơi, hóa ra Vương đã tính toán mọi chuyện đâu vào đấy cả rồi, bọn họ không cần lo nghĩ nhiều.
“Bây giờ Cát Khắc đại ca cần khải dưỡng thương, Vương, nếu có chuyện gì, cứ để chúng ta đi làm!” A Tát Lôi xoa xoa tay nói.
Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: “Gần đây cũng không có chuyện gì, mọi người yên tâm ở lại thành Lâm Hoài dưỡng thương một thời gian, A Tát Lôi, ngươi mang theo hai người ra ngoài thành giúp ta tìm hiểu một chỗ.”
“Nơi nào? Vương cứ việc căn dặn!”
Trong đôi mắt trong suốt hiện lên một chút ánh sáng thâm thúy, Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói: “Biệt Nguyệt sơn trang!”
“Biệt Nguyệt sơn trang?” A Tát Lôi lập lại lời nàng, lần đầu tiên nghe thấy tên này, nơi có thể để cho Vương chú ý đến, chắc chắn không tầm thường!
“Yên tâm đi Vương, giao cho ta!” A Tát Lôi quay người, nhanh như gió lốc thoáng cái đã ra ngoài, thật sự là hành động quá nhanh rồi!
Để cho tất cả đi nghỉ ngơi, muốn làm gì thì làm, chỉ giữ lại A Lệ Nhã giúp nàng đổi thuốc cho vết thương.
“Vương, vết thương của người khỏi thật nhanh!” Cởi bỏ băng gạc, A Lệ Nhã thấy miệng vết thương bây giờ gần như chỉ còn là một vết sẹo, không nhịn được sợ hãi than.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng có chút cảm thấy khó tin, có lẽ do phù nguyên bị lấy mất, nên tốc độ bình phục của vết thương vô cùng nhanh, mỗi ngày đều tốt lên.
Mà từ khi lấy được trâm hoa sen bằng bạch ngọc kia, nàng cảm thấy tốc độ vết thương hồi phục càng tăng nhanh.
Chẳng nhẽ là do lực lượng của trưởng công chúa và người kia, cùng nhau bảo vệ nàng sao không?
“A Lệ Nhã, ta cần nghỉ ngơi một lát, Băng và Tiểu Hổ giao cho ngươi chăm sóc, ngươi không cần trông coi nữa, bảo người đứng ngoài, bất kể ai tới cũng đừng để làm phiền ta.” Sau khi miệng vết thương được băng bó thật kĩ, nàng mơi dặn dò A Lệ Nhã.
” Vâng ạ!” A Lệ Nhã đáp lại một tiếng, rồi đi ra ngoài.
Hoàng Bắc Nguyệt ngã vào chiếc giường đã nhiều năm xa cách, chăn đệm ấm áp, có hương vị của người, không dính mưa dập gió vùi, cũng không cần đề phòng bị linh thú công kích bất ngờ, đây chính là cảm giác được ở nhà.
Nhưng Hoàng Bắc Nguyệt vẫn cảm thấy, hình như thiếu cái gì đó…
(Ân: Tỉ bỏ quên Lăng Nhi của ta rồi.)
Hoàng Bắc Nguyệt vừa suy nghĩ liền chợp mắt lúc nào không hay, nàng ngủ thẳng tới tận sáng hôm sau, mấy ngày đi đường vất vả tất cả đều tan biến hết.
Rời giường, lấy từ trong tủ ra một bộ quần áo màu hồng nhạt, màu sắc tươi tắn, lịch sự nhã nhặn khiến cho sát khí ở trên người nàng được che lấp đi không ít.
Làn váy nhẹ nhàng tao nhã cuốn vòng quanh eo nhỏ, trong lúc bước đi làn váy đong đưa làm tăng thêm vài phần xinh đẹp.
Dung mạo thanh lệ không dính bụi trần, giống như đóa hoa mai nở trong tuyết, khóe miệng thản nhiên nâng lên ý cười, vừa linh hoạt lại xinh đẹp tuyệt trần.
Ngũ quan tinh xảo xinh đẹp khó nén được hơi thở mạnh mẽ, dáng người uyển chuyển, tươi cười tao nhã cao quý.
Nàng mở cửa đi ra ngoài, mấy thủ vệ canh gác ngẩng đầu lên, đều ngây ngốc nhìn chăm chăm vào nàng, ngẩn ngơ nửa ngày mới nhận ra, thiếu nữ tuyệt sắc khuynh thành kia không phải là Già Dạ Chi Vương của bọn họ sao!
Lúc này mới lập tức đứng lên, gãi đầu ha ha cười nói: “Vương, sớm như vậy đã dậy rồi sao!”
Nàng đứng ở trước mặt bọn họ, hoàng bắc nguyệt cũng vẫn như thừng ngày, cười nói tùy ý với bọn họ, nói: “Đúng vậy, các ngươi ở đây có quen chưa?”
Phượng Nghịch Thiên Hạ
A Tát Lôi nhẹ nhàng thở ra một hơi, hóa ra Vương đã tính toán mọi chuyện đâu vào đấy cả rồi, bọn họ không cần lo nghĩ nhiều.
“Bây giờ Cát Khắc đại ca cần khải dưỡng thương, Vương, nếu có chuyện gì, cứ để chúng ta đi làm!” A Tát Lôi xoa xoa tay nói.
Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: “Gần đây cũng không có chuyện gì, mọi người yên tâm ở lại thành Lâm Hoài dưỡng thương một thời gian, A Tát Lôi, ngươi mang theo hai người ra ngoài thành giúp ta tìm hiểu một chỗ.”
“Nơi nào? Vương cứ việc căn dặn!”
Trong đôi mắt trong suốt hiện lên một chút ánh sáng thâm thúy, Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói: “Biệt Nguyệt sơn trang!”
“Biệt Nguyệt sơn trang?” A Tát Lôi lập lại lời nàng, lần đầu tiên nghe thấy tên này, nơi có thể để cho Vương chú ý đến, chắc chắn không tầm thường!
“Yên tâm đi Vương, giao cho ta!” A Tát Lôi quay người, nhanh như gió lốc thoáng cái đã ra ngoài, thật sự là hành động quá nhanh rồi!
Để cho tất cả đi nghỉ ngơi, muốn làm gì thì làm, chỉ giữ lại A Lệ Nhã giúp nàng đổi thuốc cho vết thương.
“Vương, vết thương của người khỏi thật nhanh!” Cởi bỏ băng gạc, A Lệ Nhã thấy miệng vết thương bây giờ gần như chỉ còn là một vết sẹo, không nhịn được sợ hãi than.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng có chút cảm thấy khó tin, có lẽ do phù nguyên bị lấy mất, nên tốc độ bình phục của vết thương vô cùng nhanh, mỗi ngày đều tốt lên.
Mà từ khi lấy được trâm hoa sen bằng bạch ngọc kia, nàng cảm thấy tốc độ vết thương hồi phục càng tăng nhanh.
Chẳng nhẽ là do lực lượng của trưởng công chúa và người kia, cùng nhau bảo vệ nàng sao không?
“A Lệ Nhã, ta cần nghỉ ngơi một lát, Băng và Tiểu Hổ giao cho ngươi chăm sóc, ngươi không cần trông coi nữa, bảo người đứng ngoài, bất kể ai tới cũng đừng để làm phiền ta.” Sau khi miệng vết thương được băng bó thật kĩ, nàng mơi dặn dò A Lệ Nhã.
” Vâng ạ!” A Lệ Nhã đáp lại một tiếng, rồi đi ra ngoài.
Hoàng Bắc Nguyệt ngã vào chiếc giường đã nhiều năm xa cách, chăn đệm ấm áp, có hương vị của người, không dính mưa dập gió vùi, cũng không cần đề phòng bị linh thú công kích bất ngờ, đây chính là cảm giác được ở nhà.
Nhưng Hoàng Bắc Nguyệt vẫn cảm thấy, hình như thiếu cái gì đó…
(Ân: Tỉ bỏ quên Lăng Nhi của ta rồi.)
Hoàng Bắc Nguyệt vừa suy nghĩ liền chợp mắt lúc nào không hay, nàng ngủ thẳng tới tận sáng hôm sau, mấy ngày đi đường vất vả tất cả đều tan biến hết.
Rời giường, lấy từ trong tủ ra một bộ quần áo màu hồng nhạt, màu sắc tươi tắn, lịch sự nhã nhặn khiến cho sát khí ở trên người nàng được che lấp đi không ít.
Làn váy nhẹ nhàng tao nhã cuốn vòng quanh eo nhỏ, trong lúc bước đi làn váy đong đưa làm tăng thêm vài phần xinh đẹp.
Dung mạo thanh lệ không dính bụi trần, giống như đóa hoa mai nở trong tuyết, khóe miệng thản nhiên nâng lên ý cười, vừa linh hoạt lại xinh đẹp tuyệt trần.
Ngũ quan tinh xảo xinh đẹp khó nén được hơi thở mạnh mẽ, dáng người uyển chuyển, tươi cười tao nhã cao quý.
Nàng mở cửa đi ra ngoài, mấy thủ vệ canh gác ngẩng đầu lên, đều ngây ngốc nhìn chăm chăm vào nàng, ngẩn ngơ nửa ngày mới nhận ra, thiếu nữ tuyệt sắc khuynh thành kia không phải là Già Dạ Chi Vương của bọn họ sao!
Lúc này mới lập tức đứng lên, gãi đầu ha ha cười nói: “Vương, sớm như vậy đã dậy rồi sao!”
Nàng đứng ở trước mặt bọn họ, hoàng bắc nguyệt cũng vẫn như thừng ngày, cười nói tùy ý với bọn họ, nói: “Đúng vậy, các ngươi ở đây có quen chưa?”
Phượng Nghịch Thiên Hạ
Đánh giá:
Truyện Phượng Nghịch Thiên Hạ
Story
Chương 772: Trở lại Nam Dực quốc (10)
10.0/10 từ 43 lượt.