Phượng Nghịch Thiên Hạ
Chương 618: Thoát khỏi hung ngục (6)
Hoàng Bắc Nguyệt thấy nàng đi tới, mà hai thiếu nữ vốn đi theo phía sau giờ phút này lại không thấy nữa, bởi vậy không khỏi có chút kỳ quái hỏi: “Thiên Đại Thiếu cung chủ, thủ hạ của ngươi đâu rồi?”
Thiên Đại Đông Nhi giơ trứng hung điểu trong tay lên, thản nhiên nói: “Thật sự là thủ hạ trung thành, ta sẽ tưởng nhớ tới bọn họ!”
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn nàng một cái, không cần Đông Lăng mở miệng thì nàng cũng hiểu được hai thiếu nữ xui xẻo kia đã gặp phải chuyện gì. Một cảm giác kỳ quái dâng lên trong lòng, Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu cười cười: “Quả nhiên là rất trung thành!”
Thiên Đại Đông Nhi mím môi, thoáng nhín về phía sau, nói: “ Kỳ lạ, lâu như vậy rồi mà sao con ma thú kia còn chưa đuổi theo!”
“Có lẽ nó bị lạc đường.” Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt nói, nắm chắc mỗi giây để khôi phục thân thể cùng chữa trị phù nguyên có chút hao tổn.
Thiên Đại Đông Nhi cau mày, nhìn dáng vẻ vân đạm phong khinh của Hoàng Bắc Nguyệt, nàng không nhịn được hỏi: “Nguyệt Dạ các hạ, vừa rồi Tề vương và ngươi ở cùng một chỗ, vậy tại sao bây giờ hai người lại không đi ra chung?”
“Chàng có việc trì hoãn, rất nhanh sẽ tới thôi!” Hoàng Bắc Nguyệt nhắm mắt lại, không muốn nhiều lời.
Thấy nàng trầm mặc nghỉ ngơi, dường như không muốn nhắc tới chuyện tình của Tề vương, Thiên Đại Đông Nhi cũng có chút không được tự nhiên. Nàng nhìn tấm mặt nạ quỷ đáng sợ trên khuôn mặt Hoàng Bắc Nguyệt, biết không thể đoán được suy nghĩ của nàng, cảm thấy nhàm chán, bởi vậy liền bỏ đi hấp thụ trứng hung điểu.
********* Bắc Nguyệt Hoàng Triều *********
Mà lúc này, khu vực phụ cận vực sâu đã bị hỏa diễm thiêu đốt đến đỏ bừng, cuối cùng không chịu nổi nữa mà nhanh chóng sụp đổ, biến thành một biển lửa. Ngọn lửa này không giống với những ngọn lửa bình thường, gần như thứ gì chạm vào đó sẽ lập tức bị đốt thành tro bụi.
Không khí xung quanh bị thiêu đốt đến mức vô cùng nóng bỏng, mỗi lần hô hấp, từng luồng nhiệt khí chảy vào miệng khiến cho phổi có cảm giác nóng rát đau đớn.
Ma thú thủ hộ đứng ở bên trong ngọn lửa thấp giọng gầm thét, hỏa diễm từ trong miệng nó không ngừng tuôn ra, ánh mắt dữ tợn nhìn thoáng qua phương hướng chạy trốn của đám lính đánh thuê.
Nó di chuyển về phía trước, nhưng chỉ mới đi được một bước, Hỏa Diễm Cự Thú bỗng nhiên đau đớn gầm nhẹ một tiếng, chân trước mềm nhũn, suýt chút nữa đã gục xuống đất.
Thở dốc hai tiếng, Hỏa Diễm Cư Thú lại lần nữa đứng lên, ngẩng đầu nhìn trời xanh gào thét, nhưng gào đến cỡ nào thì nó vẫn không thể tiến về phía trước dù chỉ là nửa bước!
Thân thể to lớn nhưng lại giống như một con trâu già, dù vô cùng căm phẫn nhưng lại chỉ có thể lực bất tòng tâm. Nó quay đầu về phía sau, một đoàn hỏa diễm từ trong miệng nó phun ra, đám lửa màu đỏ mang theo vài tia màu đen lập tức bắn về phía sau!
Ầm!
Phía sau giống như có một bức tường, ngọn lửa vừa phun ra đã bị dội ngược trở lại, sau đó nện lên người Hỏa Diễm Cư Thú khiến nó ngã nhào trên mặt đất!
Thấp giọng kêu “ngao ngao” vài tiếng, Hỏa Diễm Cự Thú hạ đầu xuống, lúc này, sợi dây xích trong suốt trên cổ nó mới lộ ra, một mực kéo dài đến tận sâu trong biển lửa.
Trong đôi mắt của Hỏa Diễm Cự Thú lộ ra quang mang căm hận cùng hung ác. Nó không cam lòng, nó là sinh vật cường hãn đến cỡ nào chứ, không ngờ lại bị cầm chân ở chỗ này, không thể tiến về phía trước dù chỉ một bước!
Thân là ma thú thủ hộ Tu La thành, kẻ thù từ bên ngoài đến xâm lấn, tùy tiện gây rối trong Tu La thành, đây là khiêu chiến với uy nghiêm của nó! Nó làm sao có thể ngồi yên không màng đến được?
Hỏa Diễm Cự Thú lại lần nữa đứng lên, hỏa diễm hừng hực thiêu đốt khắp người nó càng thêm mạnh mẽ. Nó quay đầu đi về phía cỗ lực lượng đang kéo mình, vừa đi vừa hung ác gầm thét, miệng mở to, một ngọn lửa hình cầu nhanh chóng xoay tròn trong miệng nó.
Phượng Nghịch Thiên Hạ
Thiên Đại Đông Nhi giơ trứng hung điểu trong tay lên, thản nhiên nói: “Thật sự là thủ hạ trung thành, ta sẽ tưởng nhớ tới bọn họ!”
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn nàng một cái, không cần Đông Lăng mở miệng thì nàng cũng hiểu được hai thiếu nữ xui xẻo kia đã gặp phải chuyện gì. Một cảm giác kỳ quái dâng lên trong lòng, Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu cười cười: “Quả nhiên là rất trung thành!”
Thiên Đại Đông Nhi mím môi, thoáng nhín về phía sau, nói: “ Kỳ lạ, lâu như vậy rồi mà sao con ma thú kia còn chưa đuổi theo!”
“Có lẽ nó bị lạc đường.” Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt nói, nắm chắc mỗi giây để khôi phục thân thể cùng chữa trị phù nguyên có chút hao tổn.
Thiên Đại Đông Nhi cau mày, nhìn dáng vẻ vân đạm phong khinh của Hoàng Bắc Nguyệt, nàng không nhịn được hỏi: “Nguyệt Dạ các hạ, vừa rồi Tề vương và ngươi ở cùng một chỗ, vậy tại sao bây giờ hai người lại không đi ra chung?”
“Chàng có việc trì hoãn, rất nhanh sẽ tới thôi!” Hoàng Bắc Nguyệt nhắm mắt lại, không muốn nhiều lời.
Thấy nàng trầm mặc nghỉ ngơi, dường như không muốn nhắc tới chuyện tình của Tề vương, Thiên Đại Đông Nhi cũng có chút không được tự nhiên. Nàng nhìn tấm mặt nạ quỷ đáng sợ trên khuôn mặt Hoàng Bắc Nguyệt, biết không thể đoán được suy nghĩ của nàng, cảm thấy nhàm chán, bởi vậy liền bỏ đi hấp thụ trứng hung điểu.
********* Bắc Nguyệt Hoàng Triều *********
Mà lúc này, khu vực phụ cận vực sâu đã bị hỏa diễm thiêu đốt đến đỏ bừng, cuối cùng không chịu nổi nữa mà nhanh chóng sụp đổ, biến thành một biển lửa. Ngọn lửa này không giống với những ngọn lửa bình thường, gần như thứ gì chạm vào đó sẽ lập tức bị đốt thành tro bụi.
Không khí xung quanh bị thiêu đốt đến mức vô cùng nóng bỏng, mỗi lần hô hấp, từng luồng nhiệt khí chảy vào miệng khiến cho phổi có cảm giác nóng rát đau đớn.
Ma thú thủ hộ đứng ở bên trong ngọn lửa thấp giọng gầm thét, hỏa diễm từ trong miệng nó không ngừng tuôn ra, ánh mắt dữ tợn nhìn thoáng qua phương hướng chạy trốn của đám lính đánh thuê.
Nó di chuyển về phía trước, nhưng chỉ mới đi được một bước, Hỏa Diễm Cự Thú bỗng nhiên đau đớn gầm nhẹ một tiếng, chân trước mềm nhũn, suýt chút nữa đã gục xuống đất.
Thở dốc hai tiếng, Hỏa Diễm Cư Thú lại lần nữa đứng lên, ngẩng đầu nhìn trời xanh gào thét, nhưng gào đến cỡ nào thì nó vẫn không thể tiến về phía trước dù chỉ là nửa bước!
Thân thể to lớn nhưng lại giống như một con trâu già, dù vô cùng căm phẫn nhưng lại chỉ có thể lực bất tòng tâm. Nó quay đầu về phía sau, một đoàn hỏa diễm từ trong miệng nó phun ra, đám lửa màu đỏ mang theo vài tia màu đen lập tức bắn về phía sau!
Ầm!
Phía sau giống như có một bức tường, ngọn lửa vừa phun ra đã bị dội ngược trở lại, sau đó nện lên người Hỏa Diễm Cư Thú khiến nó ngã nhào trên mặt đất!
Thấp giọng kêu “ngao ngao” vài tiếng, Hỏa Diễm Cự Thú hạ đầu xuống, lúc này, sợi dây xích trong suốt trên cổ nó mới lộ ra, một mực kéo dài đến tận sâu trong biển lửa.
Trong đôi mắt của Hỏa Diễm Cự Thú lộ ra quang mang căm hận cùng hung ác. Nó không cam lòng, nó là sinh vật cường hãn đến cỡ nào chứ, không ngờ lại bị cầm chân ở chỗ này, không thể tiến về phía trước dù chỉ một bước!
Thân là ma thú thủ hộ Tu La thành, kẻ thù từ bên ngoài đến xâm lấn, tùy tiện gây rối trong Tu La thành, đây là khiêu chiến với uy nghiêm của nó! Nó làm sao có thể ngồi yên không màng đến được?
Hỏa Diễm Cự Thú lại lần nữa đứng lên, hỏa diễm hừng hực thiêu đốt khắp người nó càng thêm mạnh mẽ. Nó quay đầu đi về phía cỗ lực lượng đang kéo mình, vừa đi vừa hung ác gầm thét, miệng mở to, một ngọn lửa hình cầu nhanh chóng xoay tròn trong miệng nó.
Phượng Nghịch Thiên Hạ
Đánh giá:
Truyện Phượng Nghịch Thiên Hạ
Story
Chương 618: Thoát khỏi hung ngục (6)
10.0/10 từ 43 lượt.