Phượng Nghịch Thiên Hạ
Chương 411: Hoàng hậu oai 5
“Bắc Nguyệt, chuyện tình của phụ thân ngươi, ngươi cũng không cần phải suy nghĩ nhiều nữa, Hoàng thượng đã vì ngươi làm chủ, ngươi cứ an tâm sống cho thật tốt, sau này còn có Hoàng tổ mẫu ở đây.” Thái hậu đưa tay chậm rãi vuốt đầu nàng, động tác mang theo một tia thương tiếc.
Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu nói: “Vâng, hết thảy đã có Hoàng tổ mẫu cùng Hoàng thượng làm chủ.”
Thái hậu nói: “Ai gia nghe nói ngươi có biểu hiện rất tốt trong cuộc tỉ thí của Linh Ương Học Viện. Ngươi đã có thiên phú như vậy thì phải cố gắng tu luyện cho thật tốt, tương lai trở thành một vị nữ anh hùng của Nam Dực quốc, để cho mẫu thân ngươi vì ngươi mà cảm thấy kiêu ngạo.”
“Vâng, Bắc Nguyệt nhớ kỹ.”
“Trời đêm lạnh rồi, ngươi đỡ ai gia trở về đi thôi.” Thái hậu hít một hơi không khí lạnh lẽo, run rẩy đứng lên.
Hoàng Bắc Nguyệt vội vàng dìu Thái hậu trở về. Đám người Hoàng hậu vẫn luôn đứng chờ ở cửa đại điện, không dám rời đi, vừa nhìn thấy Thái hậu tản bộ trở về, Hoàng hậu liền đi xuống cầu thang dìu bà vào trong.
Hoàng Bắc Nguyệt thối lui sang một bên, cùng Anh Dạ công chúa đứng chung một chỗ, Anh Dạ công chúa lặng lẽ hỏi: “Hoàng tổ mẫu đã nói cái gì với ngươi vậy?”
“Cũng không có gì, chỉ là an ủi ta mấy câu.” Một phen nói chuyện với Hoàng Bắc Nguyệt lúc nãy là vì Thái hậu không muốn nàng tiếp tục nghĩ đến chuyện tình của phủ Trưởng công chúa nữa. Bà chỉ mong nàng có được một cuộc sống đơn giản là tốt rồi.
Mặc dù trong lòng đã hiểu, thế nhưng bản tính quật cường của nàng lại không cho phép nàng bỏ qua chuyện tình của phủ Trưởng công chúa.
Vừa vào trong điện ngồi một chút, hạ nhân đã vội vã chạy tới thông báo, nói là có Nghi phi mang theo Kính vương tới thỉnh an Thái hậu.
Hoàng hậu vừa nghe, khuôn mặt vốn đang tươi cười trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo. Nàng sửa sang lại vạt áo, phong thái đoan trang ngồi xuống.
Thái hậu cười cười cho người truyền Nghi phi và Kính vương tiến vào. Kính vương là Đại hoàng tử, cũng là đứa cháu trai đầu tiên của Thái hậu, bởi vậy bà cũng rất yêu thương hắn.
Thái giám đi ra ngoài truyền lời, chỉ một lát sau, một phu nhân xinh đẹp mặc yên hà sắc chức cẩm cung trang đi vào (Dạ: cung trang bằng gấm thêu màu yên hà), bên người nàng là Kính vương khí vũ hiên ngang.
Nghi phi cùng Kính vương đi tới thỉnh an Thái hậu trước, tiếp đến hướng Hoàng hậu thi lễ, sau đó mới ngồi xuống.
Nghi phi mặc dù lớn hơn Hoàng hậu vài tuổi nhưng vẻ đẹp lại không hề thua kém nàng, về phần đại khí phượng nghi (Dạ: khí thế giống của bậc mẫu nghi thiên hạ) ngược lại còn nhỉnh hơn Hoàng hậu một ít.
Đôi mắt đẹp của Nghi phi khẽ đảo một vòng trên người Hoàng Bắc Nguyệt, nhãn thần mang theo vẻ bất mãn nhưng nàng vẫn nở nụ cười: “Đây là Bắc Nguyệt quận chúa sao? Nhiều năm không gặp, Bắc Nguyệt quận chúa càng ngày càng có phong phạm của Huệ Văn Trưởng công chúa năm đó nha.”
Hoàng Bắc Nguyệt nghe được trong lời nói mang theo ý tứ châm chọc, bởi vậy không khỏi nhíu mày, thần sắc của nàng thoáng cái trở nên nghiêm nghị hơn: “Nghi phi nương nương, Hoàng tổ mẫu vừa mới hồi cung không lâu, trên đường vất vả mệt nhọc, tâm tình khó khăn lắm mới tốt lên được một ít, không ngờ ngài lại nói về mẫu thân của ta, đây không phải là cố ý làm cho Hoàng tổ mẫu thương tâm sao?”
Sắc mặt Thái hậu quả nhiên có chút không vui, năm đó Huệ Văn Trưởng công chúa qua đời, Thái hậu thương tâm đến mức ngã bệnh. Nhiều năm như vậy, mọi người nếu muốn nhắc đến Huệ Văn Trưởng công chúa trước mặt Thái hậu đều luôn thật cẩn thận, Nghi phi lại cứ thẳng thắng nói ra như thế, đây không phải là cố ý làm cho Thái hậu không thoải mái hay sao?
Nghi phi lập tức quỳ xuống, sợ hãi nói: “Xin Thái hậu bớt giận, là do nô tì nhanh mồm nhanh miệng, nói lời không nên nói, xin Thái hậu trách phạt!”
Đôi môi đỏ mọng của Hoàng hậu có chút nhếch lên, nhiều năm rồi mới thấy được bộ dáng kinh sợ của Nghi phi, Bắc Nguyệt quận chúa này quả thật là một nha đầu linh hoạt khéo léo, tâm tư quỷ dị mà.
“Được rồi, đứng lên đi.” Thái hậu lạnh lùng nói, “Ai gia thì không sao, ai gia chỉ sợ Bắc Nguyệt đau lòng mà thôi. Nghi phi, ngươi làm trưởng bối, nói chuyện với tiểu bối cũng phải chú ý một chút.”
Phượng Nghịch Thiên Hạ
Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu nói: “Vâng, hết thảy đã có Hoàng tổ mẫu cùng Hoàng thượng làm chủ.”
Thái hậu nói: “Ai gia nghe nói ngươi có biểu hiện rất tốt trong cuộc tỉ thí của Linh Ương Học Viện. Ngươi đã có thiên phú như vậy thì phải cố gắng tu luyện cho thật tốt, tương lai trở thành một vị nữ anh hùng của Nam Dực quốc, để cho mẫu thân ngươi vì ngươi mà cảm thấy kiêu ngạo.”
“Vâng, Bắc Nguyệt nhớ kỹ.”
“Trời đêm lạnh rồi, ngươi đỡ ai gia trở về đi thôi.” Thái hậu hít một hơi không khí lạnh lẽo, run rẩy đứng lên.
Hoàng Bắc Nguyệt vội vàng dìu Thái hậu trở về. Đám người Hoàng hậu vẫn luôn đứng chờ ở cửa đại điện, không dám rời đi, vừa nhìn thấy Thái hậu tản bộ trở về, Hoàng hậu liền đi xuống cầu thang dìu bà vào trong.
Hoàng Bắc Nguyệt thối lui sang một bên, cùng Anh Dạ công chúa đứng chung một chỗ, Anh Dạ công chúa lặng lẽ hỏi: “Hoàng tổ mẫu đã nói cái gì với ngươi vậy?”
“Cũng không có gì, chỉ là an ủi ta mấy câu.” Một phen nói chuyện với Hoàng Bắc Nguyệt lúc nãy là vì Thái hậu không muốn nàng tiếp tục nghĩ đến chuyện tình của phủ Trưởng công chúa nữa. Bà chỉ mong nàng có được một cuộc sống đơn giản là tốt rồi.
Mặc dù trong lòng đã hiểu, thế nhưng bản tính quật cường của nàng lại không cho phép nàng bỏ qua chuyện tình của phủ Trưởng công chúa.
Vừa vào trong điện ngồi một chút, hạ nhân đã vội vã chạy tới thông báo, nói là có Nghi phi mang theo Kính vương tới thỉnh an Thái hậu.
Hoàng hậu vừa nghe, khuôn mặt vốn đang tươi cười trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo. Nàng sửa sang lại vạt áo, phong thái đoan trang ngồi xuống.
Thái hậu cười cười cho người truyền Nghi phi và Kính vương tiến vào. Kính vương là Đại hoàng tử, cũng là đứa cháu trai đầu tiên của Thái hậu, bởi vậy bà cũng rất yêu thương hắn.
Thái giám đi ra ngoài truyền lời, chỉ một lát sau, một phu nhân xinh đẹp mặc yên hà sắc chức cẩm cung trang đi vào (Dạ: cung trang bằng gấm thêu màu yên hà), bên người nàng là Kính vương khí vũ hiên ngang.
Nghi phi cùng Kính vương đi tới thỉnh an Thái hậu trước, tiếp đến hướng Hoàng hậu thi lễ, sau đó mới ngồi xuống.
Nghi phi mặc dù lớn hơn Hoàng hậu vài tuổi nhưng vẻ đẹp lại không hề thua kém nàng, về phần đại khí phượng nghi (Dạ: khí thế giống của bậc mẫu nghi thiên hạ) ngược lại còn nhỉnh hơn Hoàng hậu một ít.
Đôi mắt đẹp của Nghi phi khẽ đảo một vòng trên người Hoàng Bắc Nguyệt, nhãn thần mang theo vẻ bất mãn nhưng nàng vẫn nở nụ cười: “Đây là Bắc Nguyệt quận chúa sao? Nhiều năm không gặp, Bắc Nguyệt quận chúa càng ngày càng có phong phạm của Huệ Văn Trưởng công chúa năm đó nha.”
Hoàng Bắc Nguyệt nghe được trong lời nói mang theo ý tứ châm chọc, bởi vậy không khỏi nhíu mày, thần sắc của nàng thoáng cái trở nên nghiêm nghị hơn: “Nghi phi nương nương, Hoàng tổ mẫu vừa mới hồi cung không lâu, trên đường vất vả mệt nhọc, tâm tình khó khăn lắm mới tốt lên được một ít, không ngờ ngài lại nói về mẫu thân của ta, đây không phải là cố ý làm cho Hoàng tổ mẫu thương tâm sao?”
Sắc mặt Thái hậu quả nhiên có chút không vui, năm đó Huệ Văn Trưởng công chúa qua đời, Thái hậu thương tâm đến mức ngã bệnh. Nhiều năm như vậy, mọi người nếu muốn nhắc đến Huệ Văn Trưởng công chúa trước mặt Thái hậu đều luôn thật cẩn thận, Nghi phi lại cứ thẳng thắng nói ra như thế, đây không phải là cố ý làm cho Thái hậu không thoải mái hay sao?
Nghi phi lập tức quỳ xuống, sợ hãi nói: “Xin Thái hậu bớt giận, là do nô tì nhanh mồm nhanh miệng, nói lời không nên nói, xin Thái hậu trách phạt!”
Đôi môi đỏ mọng của Hoàng hậu có chút nhếch lên, nhiều năm rồi mới thấy được bộ dáng kinh sợ của Nghi phi, Bắc Nguyệt quận chúa này quả thật là một nha đầu linh hoạt khéo léo, tâm tư quỷ dị mà.
“Được rồi, đứng lên đi.” Thái hậu lạnh lùng nói, “Ai gia thì không sao, ai gia chỉ sợ Bắc Nguyệt đau lòng mà thôi. Nghi phi, ngươi làm trưởng bối, nói chuyện với tiểu bối cũng phải chú ý một chút.”
Phượng Nghịch Thiên Hạ
Đánh giá:
Truyện Phượng Nghịch Thiên Hạ
Story
Chương 411: Hoàng hậu oai 5
10.0/10 từ 43 lượt.