Phượng Nghịch Thiên Hạ
Chương 206: Khác nhau một trời một vực (17)
“Thật sự là bôi nhọ thanh danh của phủ trưởng công chúa!”
…
Nghe thấy những nghị luận mà một chút cũng không thèm che dấu, cả người Tiêu Vận phát run, không thể tượng tượng được bên ngoài lại đồn đãi nàng là người như vậy!
Ngày hôm qua rõ ràng là nàng không cẩn thận rơi xuống nước, được người của Tiêu Dao vương cứu lên, hơn nữa lúc ấy trên người nàng vẫn mặc quần áo, đâu như lời đồn đãi thật khiến nàng không chịu nổi!
“Các ngươi câm mồm! Các ngươi không biết tình hình thực tế, dựa vào cái gì nói như vậy?” Tiêu Vận nổi giận đùng đùng, hô to đứng lên, nghĩ muốn đem miệng của những người bịt kín hết lại.
“Nhị tỷ tỷ, tỉnh táo một chút đi!” Tiêu Trọng Lỗi sống chết lôi kéo nàng, Tiêu Viễn Trình cũng ở trên lưng ngựa quát: “Vận nhi, còn không mau trở về!”
Lúc này Tiêu Viễn Trình cũng tức giận đến sắp không chịu nổi, nữ nhi cùng con trai mà hắn sủng ái nhất, hiện tại cũng làm cho hắn vô cùng đau đầu.
Đầu tiên là Tiêu Trọng Kỳ, mang danh trộm bảo vật của phủ An Quốc công, khiến cho cả nhà bị người của phủ An Quốc công uy hiếp.
Hiện tại là Tiêu Vận, vốn có tiền đồ nhất là triệu hoán sư tam tinh, thành tựu trong tương lai sợ rằng sẽ vượt qua cả lão gia tử của Tiêu gia Tiêu Khải Nguyên, nói không chừng còn có thể gả vào trong hoàng thất!
Thật là tức chết hắn!
Đến cùng tại sao lại như vậy? Tiêu Trọng Kỳ cùng Tiêu Vận, đều là chỗ dựa tương lai của hắn, hiện tại thành ra như vậy, tâm huyết nửa đời của hắn coi như hết!
Tiêu Viễn Trình tức giận đến nỗi suýt chút từ trên lưng ngựa ngã sấp xuống, vội vàng gọi Tiêu Vận trở về, nhưng Tiêu Vận vẫn không cam lòng, nhất định phải giải thích với dân chúng.
Mà ở trong xe ngựa, Hoàng Bắc Nguyệt thoáng vén rèm lên nhìn một màn này, nhếch môi lên cười có đến vài phần tà khí.
Đặc biệt là người như Tiêu Vận cùng Tuyết di nương, mẹ con họ gieo xuống hậu quả xấu, bây giờ là lúc chậm rãi hoàn lại cho bọn họ!
“Tiểu thư vừa ra phép khích tướng, dùng thật là kì diệu!” Đông Lăng nhỏ giọng nói, nhìn thấy Hạ Hà chết đi, nàng cũng không cảm thấy sợ hãi hoặc là tiếc hận.
Hạ Hà, trước kia ỷ vào Tuyết di nương cùng Tiêu Vận, không biết kiêu ngạo bao nhiêu! Có lần vào mùa đông, ả đẩy tiểu thư vào trong hồ sen đã kết băng, lạnh giá như vậy khiến tiểu thư cả mùa đông đều phát sốt cùng ho khan, đã bao nhiêu năm, thân thể cũng không chuyển biến tốt.
Hạ Hà chết, đúng là gieo gió gặt bão, đúng là báo ứng!
“Chỗ nào là phép khích tướng của ta, rõ ràng là của ngươi.” Hoàng Bắc Nguyệt cười nhìn thoáng qua Đông Lăng, Đông Lăng thông minh, Hạ Hà cùng Tiêu Vận cộng lại so ra vẫn còn kém xa!
Đông Lăng ngại ngùng cười: “Nếu tiểu thư không nói, Đông Lăng làm sao dự đoán được? Mượn đao giết người, một hòn đá ném hai chim, mọi mưu kế, hết thảy đều là của tiểu thư, nô tỳ chỉ nói ra mà thôi.”
“Ngươi đấy, vừa mở miệng là chốc lát có kịch độc, chốc lát lại thoa mật nước, về sau ta phải đề phòng ngươi rồi.”
“Tiểu thư!” Đông Lăng chu cái miệng nhỏ nhắn, “Rõ ràng là chính người làm chuyện xấu, lại đổ trên đầu Đông Lăng, ngươi cũng là – ỷ mạnh hiếp yếu mà!”
Hoàng Bắc Nguyệt cười khì khì một tiếng, khuôn mặt thanh lệ toát lên vẻ tươi đẹp rung động lòng người –
Phượng Nghịch Thiên Hạ
…
Nghe thấy những nghị luận mà một chút cũng không thèm che dấu, cả người Tiêu Vận phát run, không thể tượng tượng được bên ngoài lại đồn đãi nàng là người như vậy!
Ngày hôm qua rõ ràng là nàng không cẩn thận rơi xuống nước, được người của Tiêu Dao vương cứu lên, hơn nữa lúc ấy trên người nàng vẫn mặc quần áo, đâu như lời đồn đãi thật khiến nàng không chịu nổi!
“Các ngươi câm mồm! Các ngươi không biết tình hình thực tế, dựa vào cái gì nói như vậy?” Tiêu Vận nổi giận đùng đùng, hô to đứng lên, nghĩ muốn đem miệng của những người bịt kín hết lại.
“Nhị tỷ tỷ, tỉnh táo một chút đi!” Tiêu Trọng Lỗi sống chết lôi kéo nàng, Tiêu Viễn Trình cũng ở trên lưng ngựa quát: “Vận nhi, còn không mau trở về!”
Lúc này Tiêu Viễn Trình cũng tức giận đến sắp không chịu nổi, nữ nhi cùng con trai mà hắn sủng ái nhất, hiện tại cũng làm cho hắn vô cùng đau đầu.
Đầu tiên là Tiêu Trọng Kỳ, mang danh trộm bảo vật của phủ An Quốc công, khiến cho cả nhà bị người của phủ An Quốc công uy hiếp.
Hiện tại là Tiêu Vận, vốn có tiền đồ nhất là triệu hoán sư tam tinh, thành tựu trong tương lai sợ rằng sẽ vượt qua cả lão gia tử của Tiêu gia Tiêu Khải Nguyên, nói không chừng còn có thể gả vào trong hoàng thất!
Thật là tức chết hắn!
Đến cùng tại sao lại như vậy? Tiêu Trọng Kỳ cùng Tiêu Vận, đều là chỗ dựa tương lai của hắn, hiện tại thành ra như vậy, tâm huyết nửa đời của hắn coi như hết!
Tiêu Viễn Trình tức giận đến nỗi suýt chút từ trên lưng ngựa ngã sấp xuống, vội vàng gọi Tiêu Vận trở về, nhưng Tiêu Vận vẫn không cam lòng, nhất định phải giải thích với dân chúng.
Mà ở trong xe ngựa, Hoàng Bắc Nguyệt thoáng vén rèm lên nhìn một màn này, nhếch môi lên cười có đến vài phần tà khí.
Đặc biệt là người như Tiêu Vận cùng Tuyết di nương, mẹ con họ gieo xuống hậu quả xấu, bây giờ là lúc chậm rãi hoàn lại cho bọn họ!
“Tiểu thư vừa ra phép khích tướng, dùng thật là kì diệu!” Đông Lăng nhỏ giọng nói, nhìn thấy Hạ Hà chết đi, nàng cũng không cảm thấy sợ hãi hoặc là tiếc hận.
Hạ Hà, trước kia ỷ vào Tuyết di nương cùng Tiêu Vận, không biết kiêu ngạo bao nhiêu! Có lần vào mùa đông, ả đẩy tiểu thư vào trong hồ sen đã kết băng, lạnh giá như vậy khiến tiểu thư cả mùa đông đều phát sốt cùng ho khan, đã bao nhiêu năm, thân thể cũng không chuyển biến tốt.
Hạ Hà chết, đúng là gieo gió gặt bão, đúng là báo ứng!
“Chỗ nào là phép khích tướng của ta, rõ ràng là của ngươi.” Hoàng Bắc Nguyệt cười nhìn thoáng qua Đông Lăng, Đông Lăng thông minh, Hạ Hà cùng Tiêu Vận cộng lại so ra vẫn còn kém xa!
Đông Lăng ngại ngùng cười: “Nếu tiểu thư không nói, Đông Lăng làm sao dự đoán được? Mượn đao giết người, một hòn đá ném hai chim, mọi mưu kế, hết thảy đều là của tiểu thư, nô tỳ chỉ nói ra mà thôi.”
“Ngươi đấy, vừa mở miệng là chốc lát có kịch độc, chốc lát lại thoa mật nước, về sau ta phải đề phòng ngươi rồi.”
“Tiểu thư!” Đông Lăng chu cái miệng nhỏ nhắn, “Rõ ràng là chính người làm chuyện xấu, lại đổ trên đầu Đông Lăng, ngươi cũng là – ỷ mạnh hiếp yếu mà!”
Hoàng Bắc Nguyệt cười khì khì một tiếng, khuôn mặt thanh lệ toát lên vẻ tươi đẹp rung động lòng người –
Phượng Nghịch Thiên Hạ
Đánh giá:
Truyện Phượng Nghịch Thiên Hạ
Story
Chương 206: Khác nhau một trời một vực (17)
10.0/10 từ 43 lượt.