Phượng Nghịch Thiên Hạ
Chương 1149: Vạn thú vô cương 1
Yểm, sao ngươi chưa đáp lại?
Hắc thủy chậm rãi chảy qua dưới chân, trên da lạnh lẽo, lạnh nổi da gà.
Hoàng Bắc Nguyệt đầu tóc bù xù, đứng ở ngoài cột đồng, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve cây cột màu đen quen thuộc này, nhẹ giọng nỉ non: "Yểm, ngươi không nghe được sao?"
Đáp lại nàng chỉ là tiếng nước tùy ý chảy xuôi.
Thở dài một tiếng, Hoàng Bắc Nguyệt xoay người, biến mất ở Hắc thủy Cấm lao.
Sau khi nàng rời khỏi, trong lao tù tối tăm vẫn an tĩnh trước sau như một, không có cực nhỏ hơi thở người, tựa hồ chưa từng có ai sinh sống.
Nằm ở trên giường, mở to mắt, Hoàng Bắc Nguyệt hít vào một hơi, vết thương trên người đúng là đau.
Trước kia cận thân chiến đấu rất ít khi đánh liều chết như vậy, bình thường không có đối thủ có thể kiên trì ba phút trong tay nàng. Chỉ có cao thủ mới có thể kiên trì, nhưng Yểm quá đáng sợ...
Hoàng Bắc Nguyệt ngồi xuống, cắn răng khởi động gân cốt, hiểu rõ nhất trái tim kề bên kiếm sẽ bị thương bất cứ lúc nào, tuy nhiên nàng sớm quen có to to nhỏ nhỏ vết thương, có Vạn Thú Vô Cương trong tay, vết thương của nàng luôn bình phục rất nhanh.
Đây là sáng sớm trong thành Yến Châu, đã qua một đêm sau trận chiến đấu đó.
Yểm bị phong ấn trong Hắc thủy Cấm lao vẫn không có tiếng động, không giống trước kia có thể liên lạc trong lòng với hắn.
Mà hiện tại hắn không muốn trao đổi với nàng hay là có nguyên nhân khác chứ?
Tuy nhiên nàng không có thời gian đi chứng thực, Băng Linh Huyễn Điểu theo lệnh nàng đem minh ước hòa đàm cùng Nước Bắc Diệu về Nước Nam Dực đã trở lại, An Quốc công muốn làm trò quỷ gì cũng không được nữa.
Huống chi lão gia hỏa kia, ở trong trận chiến đấu đó đã không có khả năng sống sót.
Chuyện này nàng không cần phải chịu trách nhiệm với bất kỳ kẻ nào, An Quốc công vừa chết, Tiết gia cũng ngã, mấy đứa con của An Quốc công đều là đồ vô dụng, nhất là Tiết Triệt kia.
Hiện tại chuyện trọng yếu nhất của nàng là tìm Tống Mịch!
Đẩy cửa đi ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy Mạnh Kỳ Thiên vội vã đi tới, vừa thấy nàng cũng không kịp chào hỏi đã nói: "Mặc Liên có tới không?"
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, nhìn khuôn mặt lúc nào cũng lộ vẻ tươi cười như gió xuân nhưng giờ phút này lại nghiêm trọng, nàng cũng không nhịn được căng thẳng.
"Ta vừa mới tỉnh, chưa từng thấy hắn, phát sinh chuyện gì?"
"Đối với Hồng Liên cùng Mặc Liên, Tống Mịch có phương pháp triệu hồi đặc thù, có thể để bọn họ bất tri bất giác đến bên cạnh hắn." Mạnh Kỳ Thiên sắc mặt càng khó nhìn, vội vàng xoay người đi ra ngoài.
"Trời chưa sáng, Đông nhi thấy hắn ra khỏi cửa đã biến mất, tưởng tới thăm ngươi."
Nghe vậy, Hoàng Bắc Nguyệt chột dạ, thẳng tắp trầm xuống.
Mặc Liên chưa từng tới đây, vậy hắn bị Tống Mịch mang đi sao?
Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Hoàng Bắc Nguyệt trầm xuống, không thèm nói đạo lý: "Đi tìm Tống Mịch!"
Mạnh Kỳ Thiên dừng bước chân, cau mày nói: "Ngươi cũng biết, Tống Mịch là cao thủ kết giới, hành tung luôn luôn thần bí, muốn tìm hắn tựa như tìm kim dưới đáy biển..."
Hoàng Bắc Nguyệt trầm ngâm chốc lát mới nói: "Có lẽ ta biết hắn ở đâu.
Nói xong liền bước đi, không để ý thân thể thương tổn, cố ý muốn ra ngoài.
Mạnh Kỳ Thiên thấy thế vội nói: "Hắn ở đâu, ta sẽ đi tìm."
"Ngươi đi vô dụng." Hoàng Bắc Nguyệt kiên quyết nói.
Đừng nói Tống Mịch thực lực sâu không lường được, riêng địa phương kia thì người bình thường cũng không thể xông vào.
Nhìn thấy nàng kiên quyết như vậy, Mạnh Kỳ Thiên không ngăn trở nữa, chỉ tỏ vẻ muốn đi theo nàng, nhưng Hoàng Bắc Nguyệt lại cười nói: "Mạnh Kỳ Thiên, chỗ kia không phải cứ có nhiều cao thủ tới thì có thêm trợ giúp, ngươi ở lại đi. Ta nhất định mang Mặc Liên về."
"Nhưng thương thế của ngươi chưa lành." Mạnh Kỳ Thiên tiếp tục kiên trì.
Hoàng Bắc Nguyệt vô tình lắc đầu, mỉm cười "Cứ yên tâm, mạng của ta cứng rắn, muốn ta chết không dễ như vậy a?"
Mạnh Kỳ Thiên lắc đầu thở dài: "Lan huân mà tồi, ngọc chẩn thì chiết. Ngươi cẩn thận, đề phòng... Mặc Liên."
Nụ cười trên mặt Hoàng Bắc Nguyệt hơi cứng ngắc, lập tức hỏi: "Đều nói hắn là người mang điềm xấu, vậy thì sao? Người ở cùng ta cũng không có kết cục tốt, chẳng lẽ từ nay về sau ta không thể đến gần bất kỳ ai sao?"
"Ngươi có thể nghĩ như vậy, đương nhiên đúng là tốt, Mặc Liên biết nhất định rất vui vẻ."
Đôi mắt vừa chuyển, Hoàng Bắc Nguyệt trêu chọc nhìn hắn: "Hắc, người như ngươi thoạt nhìn như gió xuân ấm áp, nhưng bản tính lạnh bạc, ta không biết, vì sao ngươi tốt với Mặc Liên như vậy?"
Bị hỏi vấn đề như vậy, Mạnh Kỳ Thiên trong nháy mắt sợ sệt, nhưng ngẫm nghĩ nửa giây liền cười nói: "Đại khái là bởi vì ở trong Điện Quang Diệu, hắn là người duy nhất tồn tại trong sạch. Chúng ta đầy người tà ác, chỉ có hắn vẫn bảo trì bản tính."
"Giống lời nói của ta, chờ Mặc Liên trở về, nhất định để hắn mời ngươi 3 chén rượu đi!"
"Ha ha ha..." Mạnh Kỳ Thiên ngửa đầu cười to "Ta chỉ cầu hắn đừng vì ngươi mà rời khỏi Điện Quang Diệu là vui rồi!"
"Ai có chí nấy, ngươi cần gì miễn cưỡng?" Hoàng Bắc Nguyệt chớp chớp mắt, một phen nói chuyện làm tâm tình nàng tốt đẹp, cảm giác vết thương trên người cũng không đau như vậy.
Nàng cùng Mạnh Kỳ Thiên bớt đi ác độc ngăn cách, lẳng lặng ngồi xuống, hai người thông minh có thể khoái chá nói chuyện với nhau, trở thành tri kỷ, hơn nữa có liên quan tới Mặc Liên nên càng thêm thân thiết.
Quan hệ giữa người với người rất vi diệu, tựa như củ hành tây, lột từng lớp vỏ mới thấy được nội tâm.
Sau khi cáo biệt với Mạnh Kỳ Thiên, Hoàng Bắc Nguyệt mang người của chính mình lập tức đi tới địa phương ở phía tây bầu trời - Tư U Cảnh!
Bầu trời nửa sáng nửa tối, mơ hồ có thể nhìn thấy thành trì hùng vĩ, xuất hiện tại quầng sáng vạn trượng trong trời chiều.
Băng Linh Huyễn Điểu bay bên dưới, Chi Chi đứng ở phía trước, động tác hai tay mặc dù không thuần thục, nhưng vẫn rất nghiêm túc kết ấn.
Gặp phải kết giới bên ngoài ngăn cản, không cần cố sức tấn công đều bị nàng phá vỡ.
Thân là Thiếu chủ Tư U Cảnh, điểm bản lĩnh nhỏ ấy tự nhiên là có!
Lúc tiến vào kết giới, pháo đài Tư U Cảnh xuất hiện trước mắt, tốc độ mở ra kết giới hết sức nhanh, bởi vậy nhất thời không ai phát giác.
Hoàng Bắc Nguyệt cẩn thận làm việc, tất cả mọi người giấu kín khí tức, lén lút bay vút qua một góc thành trì, không làm kinh động bất kỳ ai.
Sau một lát, Thổ vương mới như có cảm nhận gì đó mà đi ra, nhìn quanh bốn phía, tát tai một binh lính tuần tra hỏi: "Vừa rồi kết giới bị đánh mở đúng không?"
"Thổ Vương đại nhân, không bị đánh mở a!" Binh lính không hiểu ra sao.
"A, đúng không?" Thổ vương sờ sờ đầu nhẵn bóng, có lẽ vừa mới uống rượu sinh ra ảo giác, nặng nề vỗ đầu binh lính nói: "Trông coi tốt! Ngay cả con ruồi cũng không cho lọt vào!"
"Vâng, vâng.." Binh lính liên tiếp đáp ứng, bị một cái tát đau nhe răng trợn mắt a!
Bên này không hề biết, bên kia Hoàng Bắc Nguyệt đã lặng yên lẻn vào phủ Lôi Vương.
Trong Tư U Cảnh chỉ có Lôi Vương cho nàng tín nhiệm, nàng cũng không trông cậy vào Lôi Vương sẽ vì giúp nàng mà phản bội Dạ Vương, nàng chỉ muốn chuẩn bị một chút tin tức đáng tin.
Từng sinh sống vài ngày trong Phủ Lôi Vương, nàng đã sớm quen thuộc, một mạch đi tới thư phòng, nhìn thấy bên trong sáng đèn, trên cửa sổ chiếu ra hai bóng người liền ngẩn ra, nàng lặng lẽ tới gần.
"Đây là bệ hạ dự định, chúng ta thân là thần tử, tốt nhất không nên can thiệp." Tiếng nữ tử nhu uyển, đúng là Hỏa vương Hỏa Tịch.
Có người thở dài một tiếng, nghe tiếng tục tằng vậy đúng là Lôi Vương.
"Lôi Nộ đại ca, nếu cô ấy tới tìm ngươi, ngươi biết nên làm cái gì chứ?" Hỏa Tịch nói.
"Ta..." Giọng nói Lôi Vương rất uể oải, do dự một chút rồi gật đầu nói,"Ta biết rồi."
Đứng ở ngoài cửa sổ, trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt mát lạnh, cho dù bọn họ không nói rõ, nàng cũng rõ ràng lời kia nhằm vào nàng.
Không cảm thán lòng người dễ thay đổi, nhân tình mỏng, chỉ là lập trường khác nhau mà thôi, nàng cùng Lôi Vương không thể nói là giao tình gì, lần trước giúp nàng chạy ra Tư U Cảnh đã là tận tình tận nghĩa, nàng có thể yêu cầu thêm cái gì?
Không tiếng động cười một chút, Hoàng Bắc Nguyệt không dừng lại nhiều, thân ảnh như quỷ mị nhanh chóng biến mất trong sương mù hắc ám vô tận của Tư U Cảnh.
Đêm khuya một mình hành tẩu trong sương mù mới có thể cảm nhận được Tư U Cảnh đáng sợ. Trong sương mù vô số hồn phách phiêu du nặng nề than thở, như có như không xẹt qua bên tai, từng đợt cảm giác lạnh theo đuôi phía sau khiến người ta nổi da gà.
Cho dù nàng Hoàng Bắc Nguyệt không tin thần quỷ, nhưng tim cũng đập nhanh một chút.
Tuy nhiên cũng may đêm khuya ở Tư U Cảnh không có ai đi ra, bởi vậy nàng có thể thuận lợi tới ngoài vương cung.
Từ phía dưới nhìn vào ngọn tháp cao cao vút trong mây ở vương cung, phía trên mơ hồ có ngọn đèn., Chi Chi nói qua, Dạ Vương Tiêu Lan rất ít ở trong vương cung, hơn phân nửa thời gian đều ở trên ngọn tháp nhìn xa, có đôi khi nghe Lộc Nhai bói toán, có đôi khi một mình ngẩn người nhìn bầu trời đêm.
Tiến vào vương cung sẽ không dễ như vậy, nàng ẩn núp trong bóng đêm có thể nhìn thấy mấy người Dạ Ảnh ẩn núp bên ngoài vương cung, bọn họ là bóng dáng Dạ Vương, chỉ cần ở trong bóng tối, chắc chắn nhất định có bọn họ tồn tại.
Hoàng Bắc Nguyệt như rắn độc vồ mồi trong đêm khuya, một đôi mắt thanh lạnh nhìn chằm chằm một bóng lưng Dạ Ảnh, lúc hắn dừng lại nhìn quanh, đột nhiên đánh thốc lên, động tác hung mãnh mau lẹ, một tay bẻ gãy cổ của hắn, để hắn không hề có cơ hội cảnh báo cho đồng bạn.
Từ trên người Dạ Ảnh xui xẻo này xé ra áo choàng có dấu hiệu đặc biệt mặc vào, đá thi thể xuống chuồng chó dưới tường thành, sau đó liền nhảy lên, thoải mái tiến vào vương cung.
Dọc đường đi cũng rất thuận lợi, chỉ đến khi tới gần ngọn tháp mới bị hai Dạ Ảnh ngăn cản, vặn hỏi nàng đến làm gì, hơn nữa lại dùng ám hiệu.
Đối với người mình bình thường không cảnh giác nhiều, cho nên trước khi bọn họ kịp phản ứng đã bị lửa màu đen không một tiếng động chui ra từ ống tay áo Hoàng Bắc Nguyệt đốt cháy sạch không thừa lại hạt bụi.
Tháp cao 19 tầng, nhảy lên, trong phòng đỉnh cao nhất, đèn đuốc sáng trưng, Đại Tế Ti Lộc Nhai đang cầm mệnh bàn đối với mặt trăng phía xa vái lạy, ngón tay cẩn thận kết tính, đột nhiên mở to mắt.
Một khuôn mặt thanh lạnh tú lệ nhỏ nhắn chợt xuất hiện trước mắt, hai mắt đen nhánh như đêm lạnh lùng đánh giá hắn.
Lộc Nhai kinh ra một thân mồ hôi lạnh, thụt lùi từng bước, đánh vào cây cột, trong tay mệnh bàn cầm không chắc rơi xuống mặt đất.
Hoàng Bắc Nguyệt ngồi xổm trên lan can, cử chỉ ưu nhã nhanh nhẹn như mèo đen, áo choàng đường hoàng tùy ý bay múa trong gió đêm.
Nghe được động tĩnh, Dạ Vương chuyển xe lăn xoay người lại, một khắc nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt cũng ngây dại, tay đặt ở trên thành xe lăn, nhẹ nhàng nhấn một cái, ba giây sau vẫn không ai hưởng ứng.
"Các Dạ Ảnh trung thành của Dạ Vương bệ hạ đã hóa thành hồn phách phiêu bạc trong sương mù." Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười nói, từ lan can tiêu sái nhảy xuống, đi vào trong tháp cao.
Trực tiếp không nhìn Lộc Nhai, đi tới bên người Dạ Vương, ấn bả vai gầy gò của hắn nói:"Nể mặt Chi Chi, ta không làm tổn thương ngươi, tuy nhiên, ngươi tốt nhất biết điều một chút, hiểu không?"
Dạ Vương sắc mặt tái nhợt, cười lạnh một tiếng, trong cổ họng hự hự "Nghe nói ngươi phong ấn Yểm."
"Nếu ngươi biết thì hợp tác đi, ngươi hiện tại không phải đối thủ của ta."
"Ngươi muốn thế nào?" giọng nói của Dạ Vương khàn khàn, trong cổ họng ngứa, nhưng không ho khan ra.
"Tống Mịch ở đâu?" Nàng lạnh lùng hỏi.
Dạ Vương mím môi "Quả nhân không biết."
Ánh mắt chợt lóe, sát ý dần dần lên, tuy nhiên vẫn bị nàng mạnh mẽ đè xuống, hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, thả Chi Chi từ trong không gian linh thú ra.
"Dao nhi!" Rốt cuộc là cốt nhục thân tình, nhìn thấy Chi Chi, Dạ Vương thất thanh kinh hô.
Hoàng Bắc Nguyệt cười ôm chầm Chi Chi đi, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, Chi Chi như con mèo nhỏ bị đùa, đem mặt chôn vào lòng bàn tay nàng cọ sát, bộ dáng không tiền đồ, Dạ Vương nhìn mà tái mặt.
"Dạ Vương bệ hạ, là ta thương Chi Chi nên không giết ngươi, không hy vọng nàng nhỏ như vậy sẽ không có cha. Nàng còn là một đứa trẻ không hiểu chuyện, rất nhiều chuyện đều không có người dạy." Hoàng Bắc Nguyệt bình thản nói.
Chi Chi hợp thời dùng tiếng non nớt hô một tiếng: "Phụ vương, Nguyệt nhi tỷ tỷ không phải người xấu."
Dạ Vương chậm rãi nhắm mắt lại, nội tâm giãy dụa, rồi sau đó chậm rãi mở to mắt, nói: "Quả nhân một ngày ở vương vị phải cân nhắc vì Tư U Cảnh, do xá muội tạo thành tai hoạ, khiến một thế hệ này để quả nhân kết thúc đi. Dao nhi, cho dù không có phụ vương, ngươi cũng sẽ có ngày trưởng thành."
Nghe hắn nói xong, Hoàng Bắc Nguyệt phẫn nộ tiến lên nhéo áo hắn: "Ít nói nhảm! Tiêu Lan, đừng được voi đòi tiên, ta là truyền nhân của Hiên Viên Cẩn, nàng tạo thành tai nạn, tự có ta đến gánh chịu, ai muốn ngươi xen vào việc của người khác!"
"Ngươi là chủ nhân của Vạn Thú Vô Cương, ngươi không ham muốn sức mạnh từ nó sao?" Dạ Vương đột nhiên ngẩng đầu, người ốm yếu trong nháy mắt khí thế sắc bén, con ngươi lợi hại nhìn chằm chằm nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt hô hấp bị kiềm hãm, ham muốn?
Nàng ham muốn sức mạnh của Vạn Thú Vô Cương?
"Ha ha ha..." Từng tiếng cười nhẹ từ cổ họng nàng tràn ra, quỷ dị khiến người nghe rợn tóc gáy. "Vì khối ngọc này mà ta mất đi nhiều thứ như vậy, ta còn ham muốn nó sao?"
Bị tiếng cười quỷ dị của nàng dọa sợ, Dạ Vương ngửa ra sau, nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười quỷ dị của nàng.
"Nguyệt nhi tỷ tỷ......" Chi Chi nhát gan, chưa từng thấy Hoàng Bắc Nguyệt thất thường như vậy, đã sớm sợ đến tái mặt, vươn tay nhỏ bé kéo ống tay áo của nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi buông áo Dạ Vương ra, vẻ mặt khôi phục thái độ bình thường cùng lạnh lùng, nhẹ nhàng liếc Dạ Vương "Ngươi đã cố ý không nói, ta cũng không miễn cưỡng, ta biết Tống Mịch ở Tư U Cảnh, mặc kệ hắn ẩn thân ở nơi nào, ta quật ba thước cũng phải móc hắn ra!"
Dạ Vương kịch liệt ho khan, nhìn nàng xoay người ra ngoài, cả giận nói"Tư U Cảnh không phải do ngươi xằng bậy!"
"Ha ha ha..." Hoàng Bắc Nguyệt cuồng tiếu "Nực cười! Trên trời dưới đất, há có chỗ để Hoàng Bắc Nguyệt không thể xằng bậy? Ngươi không phải nói ta là người loạn mệnh sao? được, ta loạn cho ngươi xem!"
Nàng bước ra tháp cao, Dạ Vương kích động, từ xe lăn đứng lên, vội vàng đuổi theo ra "Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi biết hậu quả làm xằng bậy là cái gì không?"
"Nói nhảm! Không biết ta loạn ngươi làm gì?" Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh, Nến Đỏ từ trong không gian linh thú hiện thân, ngăn trở đường đi của Dạ Vương.
"Dạ Vương bệ hạ, Tư U Cảnh bị phá hủy, những hồn phách cô đơn không chỗ có đi sẽ dũng mãnh vào đại lục, hình thành lệ khí đáng sợ, ngưng tụ thành ma thú, có phải hay không?" Nến Đỏ cười nói.
Dạ Vương ngẩn ra, lẩm bẩm nói: "Nếu ngươi biết, vì sao vẫn..."
Hoàng Bắc Nguyệt xoay mặt, nói: "Ta hao tổn tâm cơ phong ấn Yểm cùng Quân Ly, đối địch cùng Thành Tu La, đuổi giết Tống Mịch, nhưng ngươi lại nói ta là người loạn mệnh, ta hiện tại đã hiểu vì sao Hiên Viên Cẩn hận Tư U Cảnh thấu xương"
Mấy câu nói làm Dạ Vương nhớ lại chuyện cũ trước kia, đột nhiên cảm giác trời đất nghiêng ngả "Ngươi khác Cẩn nhi."
"Ta quả thật khác cô ấy, ta không ngu như cô ấy, cuối cùng vẫn nương tay với Tư U Cảnh! Ta Hoàng Bắc Nguyệt không phụ người trong thiên hạ, người trong thiên hạ cũng đừng phụ ta, nếu không thì cùng chết"
Nàng nói một cách quyết liệt mà lãnh khốc, hốc mắt có chút phớt hồng, tiếng cười lạnh khiến mọi người trên tháp cao cũng rùng mình.
Nàng không nói chuyện giật gân, mà là uy hiếp thực sự!
Dạ Vương nhẹ giọng ho khan, hổi lâu nói: "Tống Mịch ở...phương Bắc."
Hoàng Bắc Nguyệt vừa nghe, lập tức đi ra ngoài, Dạ Vương gọi lại nàng: "Hoàng Bắc Nguyệt, thần linh nhìn hết thảy thế gian."
"Trên đời này không có thần!" Hoàng Bắc Nguyệt như chém đinh chặt sắt nói xong, chạy tới lan can bên ngoài tháp cao, triệu hồi ra Băng Linh Huyễn Điểu, phi thân lên, một người một chim nhanh chóng biến mất.
Dạ Vương cau mày nhìn sương mù dày đặc tràn ngập trong bóng đêm, nhẹ giọng thở dài: "Không tin thần, sao thần lại thấy ngươi?"
Phương Bắc Tư U Cảnh là một bãi đá lởm chởm, núi hoang không một ngọn cỏ, nói cũng kỳ quái, phía dưới dãy núi này có một sông lớn chảy ngang qua, nguồn nước sung túc như vậy mà trên núi không một ngọn cỏ.
Nơi núi non này vừa hiểm trở vừa khó đi, ngọn núi cao vút trong mây, chỗ bắc bộ là nơi tiếp giáp với đại lục, lướt qua núi non chính là phương Bắc Đại lục Tạp Nhĩ Tháp, cao nguyên hoang vu rộng lớn đóng băng.
Vùng này là nơi ma thú chiếm cứ, mặc dù trăm ngàn năm qua không nhiều người nhìn thấy ma thú, nhưng uy hiếp vẫn tồn tại.
Tống Mịch lựa chọn cư trú ở đây, nói vậy chính là coi trọng địa thế hiểm trở cùng hoàn cảnh ác liệt của núi non này.
Băng Linh Huyễn Điểu đứng bên vách núi dựng đứng, nơi này có sơn động, là cửa vào duy nhất của núi non này.
Hoàng Bắc Nguyệt nhảy khỏi lưng nó, để Băng Linh Huyễn Điểu trở lại không gian linh thú, một mình đi vào sơn động tối tăm.
Sơn động quả nhiên đen như mực, đưa tay không thấy năm ngón, Hoàng Bắc Nguyệt không đốt đèn, năng lực dựa vào bóng đêm nhìn kỹ vật, từng bước dò dẫm về phía trước.
Mặt đường gập ghềnh bất bình, không cẩn thận sẽ rơi vào hố sâu không thấy đáy, bởi vậy Hoàng Bắc Nguyệt đi rất cẩn thận, dưới phía dưới nền đất truyền đến tiếng nước chảy, con sông hẳn là chảy xuyên qua núi.
Hoàng Bắc Nguyệt đi rất cẩn thận, sau nửa canh giờ mới cảm giác mặt đường dần dần bằng phẳng một ít, nhưng xu thế càng ngày càng đi xuống, mà càng xuống sâu lại càng thấy rét lạnh thấu xương.
Nơi này rét lạnh khác với băng tuyết bên ngoài, thực sự lạnh đến sâu trong lòng, ngay cả nàng cũng rùng mình, không thể không điều động nguyên khí hỏa trong thân thể chạy chung quanh, bổ sung nhiệt lượng.
Tuy nhiên vì đi vào trong băng nguyên nên bóng tối dần tán đi, dần dần có ánh sáng băng tuyết đập vào mi mắt.
Nàng vội vàng bước nhanh hơn, rất nhanh đã tiến vào một nền đất bị đóng băng cứng trong sơn động, sơn động rất lớn, trên đỉnh đầu đều là nhũ băng cứng rắn sắc bén hạ xuống, mà dưới lòng bàn chân như chỉ có một tầng băng mỏng.
Phía dưới mơ hồ có tiếng nước chảy, mà cũng thường thường, có bóng đen khủng bố thật lớn đi qua.
Trong động băng im ắng, chỉ có tiếng bước chân của nàng quanh quẩn chung quanh, nàng từ nạp giới tìm áo choàng lông chồn tuyết trắng phủ thêm, vừa xoa xoa hai tay vừa đi lên phía trước.
Đi thật lâu, động băng dần dần thu nhỏ lại, biến thành một cái thông đạo thật dài, hai bên thông đạo có vô số động băng to to nhỏ nhỏ hình tròn.
Hoàng Bắc Nguyệt đi qua từng gian, không ngờ nhìn thấy Mặc Liên trong một gian đó, hoàn toàn là bất kỳ thoáng nhìn mà thấy Mặc Liên nằm ở đây.
Giật mình một cái, nàng dừng lại, bước chân chậm rãi thụt lùi, một mực lui tới cửa động chỗ Mặc Liên thì đứng lại, trái tim "thình thịch" nhảy dựng.
Sao hắn lại nằm đây không nhúc nhích?
Hắn sao vậy? tái nhợt như vậy? Giống như đã bị đóng băng.
Tiếng tim đập suýt bức điên nàng rồi.
Đôi môi Hoàng Bắc Nguyệt run rẩy, không biết vì rét lạnh, hay là đáy lòng sợ hãi.
Nàng rất sợ đi qua mò lấy một khối thân thể lạnh như băng, không có hô hấp...
"Mặc Liên?" Đứng ở cửa nhẹ nhàng hô một tiếng, trong động băng quanh quẩn tiếng của chính mình, nhưng không được hắn đáp lại.
Trong lòng quặn đau, đau đến khó tin, nàng đỏ mắt nhảy bật lên, ôm lấy thân thể đông cứng của Mặc Liên, vậy da thịt lạnh như băng làm nàng đột nhiên không nhịn được khóc lên, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Nàng đã mất đi nhiều như vậy, ông trời ơi, nếu như ngươi thật sự thấy thì mong ngươi giữ lại hắn.
"Mặc Liên! Mặc Liên!" Nàng lớn tiếng hô tên hắn, dùng sức nhấn nhân trung đông lạnh của hắn, khuôn mặt tái nhợt thoạt nhìn đáng thương như vậy.
Rốt cuộc, nàng thấy lông mày kết băng của hắn khẽ run lên một cái.
Hoàng Bắc Nguyệt lập tức khóc rống thất thanh, trong hai tay di chuyển nguyên khí hỏa ấm áp không ngừng xoa mặt của hắn: "Tỉnh lại, Mặc Liên, ta mang ngươi về nhà."
Về nhà?
Hắn từng hỏi thánh quân, nhà là cái gì?
Thánh quân nói cho hắn biết: "Mặc Liên, ngươi không có nhà."
Tại sao sẽ không? Nếu không có cái gì thì vì sao hắn đến trên đời này?
"Khụ khụ khụ......" Mặc Liên đột nhiên ho khan, trong cổ họng phun ra một hỗn hợp vụn băng, cố gắng mở to mắt, lông mi bị băng tuyết đông lạnh dính liền một chỗ, mở to mắt xé rách đau quá khiến hắn ướt cả mắt.
Nhưng vẫn cố gắng mở mắt ra.
Trong cặp mắt tối như mực phản chiếu khuôn mặt khóc của nàng, từng giọt nước mắt rơi trên mặt hắn, nóng bỏng kinh người.
Mặc Liên kinh ngạc nhìn nàng, nàng đang cầm mặt mình, gục đầu xuống, dán mặt của da mặt hắn, lớn tiếng khóc lên.
Hồi lâu, Mặc Liên mới giơ hai tay cứng ngắc lên, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nghẹn lời nói: "Đừng khóc."
Nước mắt của nàng đúng là chát, vậy nhất định là không tốt, vì sao thương tâm thành như vậy? Chẳng lẽ là vì hắn sao?
Nàng rốt cuộc quan tâm hắn sao?
Hoàng Bắc Nguyệt hút cái mũi ngẩng đầu lên, cố gắng lau nước mắt, thấp giọng nói: "Ta không khóc, nhìn thấy ngươi tỉnh lại, đây là vui sướng."
Cao hứng tại sao khóc? Hắn không biết a...
Nhìn nghi hoặc trong mắt hắn, Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: "Chỉ có rất vui sướng mới có thể khóc như vậy."
Mặc Liên đưa tay xoa xoa ánh mắt của nàng, sắp xếp ngôn từ rồi nói: "Mạnh Kỳ Thiên nói cho ta nghe chuyện xưa, ở nơi rất xa có một người nghèo cưới một nàng thiếu nữ chăn dê. Thiếu nữ chăn dê vừa khóc, nước mắt sẽ biến thành châu báu, người nọ bởi vậy mà trở thành giàu có, từ nay về sau cùng thiếu nữ chăn dê hạnh phúc ở trong căn nhà xa hoa."
Hoàng Bắc Nguyệt nín khóc mỉm cười, không ngờ loại người như Mạnh Kỳ Thiên không chỉ tinh thông mọi thứ, còn có thể kể loại chuyện chuyên môn lừa gạt con nít.
Chỉ có Mặc Liên mới có thể tin tưởng đồng thoại tốt đẹp như vậy.
"Nếu ta là người kia, thà rằng cả đời nghèo khó, cũng sẽ không để thiếu nữ chăn dê kia khóc." Mặc Liên cố gắng lau nước mắt của nàng "Ta yêu nàng, quyết sẽ không để nàng rơi một giọt nước mắt nào."
Nước mắt thật vất vả bị hắn lau khô, lại lần bị đồ đần cố chấp này làm rơi xuống...
Nhìn thấy nàng lại khóc, Mặc Liên liền luống cuống, vội vã ngồi xuống, ôm khuôn mặt nàng, ảo não chính mình không phải là thần, không thể đuổi hết nước mắt của nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt hít sâu một hơi, cố gắng nhẫn nại nước mắt xuống, nàng kỳ thật đúng là không thích khóc, lớn như vậy chưa từng khóc nhiều, nếu không phải thấy hắn lạnh như băng nằm ở đây, sao có thể khổ sở như vậy?
Mặc Liên rất vô tội, hắn không hợp với thời đại khát máu này, đúng là bạn thân của nàng.
Bắt đầu từ lúc Anh Dạ chết, chính mình chậm rãi mất đi tất cả, Phong Liên Dực, Quân Ly, Yểm, còn có Lạc Lạc bị phong ấn trí nhớ.
Nàng nghĩ nếu ngay cả Mặc Liên cũng mất đi, vậy sau làm bất cứ chuyện gì còn có ý nghĩa sao?
Càng muốn bảo vệ gì đó, đúng là lại càng dễ dàng mất đi.
Nàng cố gắng lau khô nước mắt, ngước khuôn mặt tươi cười nói: "Chúng ta rời khỏi đây trước, ngươi..."
Cúi đầu vừa nhìn, đột nhiên gương mặt đỏ ửng, vội vàng dời mắt, vừa rồi rất sốt ruột không chú ý nhìn, Mặc Liên nằm ở đây, trên người không một mảnh vải, oạch oạch......
Diễm phúc được nhìn, chà chà...
Mặc Liên không rõ lý do, chỉ thấy da mặt nàng đột nhiên đỏ ửng, vội vã bắt tay đi dò xét cái trán của nàng, ân cần hỏi: "Ngươi ngã bệnh?"
"Không!" Hoàng Bắc Nguyệt kiên định địa lắc đầu, tìm trong nạp giới của chính mình, thật vất vả tìm được một bộ nam trang thích hợp, trở tay đưa cho hắn,"Ngươi mặc quần áo vào trước!"
Mặc Liên tiếp nhận quần áo, từng cái từng cái khoác lên người, hồi lâu không thấy hắn động tĩnh, Hoàng Bắc Nguyệt đành hỏi:"Xong chưa?"
"Cái này," Mặc Liên lắc lắc một cái yếm hồng trên tay, trên mặt lộ tính trẻ con đơn thuần tinh khiết tươi cười "Cho ta làm gì?"
Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu vừa nhìn, chộp nhanh lại, nghĩ thầm một đời anh danh bị hủy trên tay hắn, thất sách thất sách, vạn phần thất sách...
Không đợi nàng cảm thán vì sai lầm của mình, hai mắt thoáng nhìn, đột nhiên nhìn thấy mặt vách băng thật lớn sau lưng Mặc Liên, bởi vì trong suốt như mặt kính nên rõ ràng chiếu rõ phần lưng của Mặc Liên.
Mặc Liên rất gầy, sau đó trên lưng vì vô cực thiên khóa mà vết sẹo chằng chịt.
Bốn cái khe hở phân bố từ bả vai xuống gần xương sống, trong đó một cái khe vẫn lộ ra một khóa tròn màu đen, hẳn là vô cực thiên khóa thứ tư chưa lấy ra.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy rõ vô cực thiên khóa, mặc dù khiếp sợ, nhưng không phải vì thế mà nàng nhìn chằm chằm.
Điều làm nàng khiếp sợ thực sự là trên da lưng Mặc Liên vẽ một đồ đằng bằng hai màu đen đỏ rất khủng bố.
Nói đó là đồ đằng, kỳ thật cũng không xác thực, bởi vì trong đồ hình phức tạp vẫn cất giấu một ít hoa văn bùa chú kỳ dị.
Trong nháy mắt nhìn thấy hoa văn bùa chú, sắc mặt Hoàng Bắc Nguyệt lập tức trở nên tái nhợt!
Hoa văn bùa chú bị bao vây trong đồ đằng, hơn nữa Hoa văn bùa chú đã hình thành.
Hoa văn bùa chú nhìn rất quen mắt, bởi vì nàng gần đây cùng Mạnh Kỳ Thiên nghiên cứu Thuật Chiêu Hồn, bởi vậy ngón tay nắm chặt loáng thoáng run rẩy.
Bộ dáng Mặc Liên dường như căn bản không phát hiện, hắn không biết trên lưng trừ vô cực thiên khóa còn có thêm một chú văn.
Không thấy được ánh mắt khiếp sợ của nàng, hắn trực tiếp kéo quần áo, chặn lại hình ảnh phản chiếu Hoa văn bùa chú cùng đồ đằng trên da lưng.
Hoàng Bắc Nguyệt khiếp sợ chưa kịp phục hồi tinh thần lại, nỗi lòng ngổn ngang hỗn loạn.
Đó là cái gì? Đến tột cùng là cái gì?
Mặc Liên rất nhanh mặc quần áo, xoay người lại, phát hiện hai mắt Hoàng Bắc Nguyệt nhìn hắn, ngây người một chút, tưởng quần áo không hợp thân.
Quần áo này không biết nàng đánh cướp từ đâu, lại để trong nạp giới chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, kỳ thật mặc ở trên người hắn hơi chật.
Trong nạp giới đều là bảo bối, bộ quần áo này cũng không phải vải vóc thô ráp, mặc dù kém băng phách áo lạnh của hắn trước kia, nhưng kiểu dáng đẹp hơn băng phách áo lạnh nhiều.
Mặc Liên ngẩng đầu, từ vách băng liếc nhìn mình một cái, quả thật khác trước kia.
Hắn quẫn bách gãi gãi đầu, chần chờ một chút, không xác định mở miệng: "Nguyệt..."
"Mặc Liên" vừa mở miệng, mới phát hiện trong cổ họng chính mình rất khô khốc "Sao ngươi lại bị Tống Mịch mang đến đây? Hắn, có động thủ với ngươi không?"
Nghe vậy, Mặc Liên có nghiêng đầu một chút, liền lắc đầu nói: "Ta thấy hắn, muốn đuổi theo, sau đột nhiên xuất hiện một kết giới nên không biết gì hết."
"Vậy..." Hoàng Bắc Nguyệt rất muốn hỏi hắn một chút, có biết hay Hoa văn bùa chú kỳ dị trên lưng là cái gì không, nhưng đột nhiên rất khó mở miệng.
Thuật Chiêu Hồn, nghe nói phải trả giá rất lớn mới có thể triệu hồi hồn phách ở lại thế gian.
Mặc Liên, ngươi rốt cuộc đánh đổi cái gì?
Thấy nàng thần sắc khác thường, Mặc Liên rất lo lắng, do dự một chút rồi trực tiếp duỗi tay ôm nàng một chút, giọng nói vì ngượng ngùng mà có chút rầu rĩ "Nguyệt, ngươi làm sao vậy?"
"Ta muốn biết chuyện về Thuật Chiêu Hồn." Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng thì thào "Nếu muốn triệu hồi hồn phách ở lại thì trả giá cái gì?"
Mặc Liên cả người chấn động, nhanh chóng buông nàng ra, chậm rãi lui về phía sau, ánh mắt lóe ra, không dám nhìn nàng.
"Mặc Liên." Hoàng Bắc Nguyệt đi lên, vuốt khuôn mặt tái nhợt của hắn "Nói cho ta biết, ngươi đánh đổi cái gì?"
Mặc Liên cúi thấp đầu, lông mi đen nhánh che hai mắt khiến nàng không nhìn thấy tới, chỉ có Hoa Kết Ngạnh mở ở khóe mắt, tràn ngập quỷ dị nhìn ánh mắt của nàng, tựa hồ hơi cười nhạo.
"Không phải sợ, người ở Tư U Cảnh lấy của ngươi cái gì, ta đều giúp ngươi lấy lại, ta không cho phép kỳ ai thương tổn ngươi!"
Hoàng Bắc Nguyệt kiên định nói, Dạ Vương nợ nàng một cái nhân tình, đáp ứng sẽ giúp nàng làm bất cứ chuyện gì, lúc ban đầu, nàng chính là vì Mặc Liên mới yêu cầu như vậy.
Bọn họ lấy của Mặc Liên cái gì đều phải hoàn trả!
Nghe được lời của nàng, trái tim Mặc Liên đập mạnh, chậm rãi ngước mặt lên, nở nụ cười nhìn khó coi nhưng xuất phát từ nội tâm mà nói: "Ta đánh đổi, đã có hồi báo."
Nàng không cho phép bất kỳ ai thương tổn hắn...
Những lời này quanh quẩn ở trong lòng hắn ngàn vạn lần, hồi tưởng lại, ngọt ngào như đường, đây là hồi báo tốt nhất.
Mặc kệ hắn đánh đổi cái gì cũng không sao.
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, cúi đầu, chậm rãi tựa đầu vào trên lồng ngực hắn, thật sâu hít một hơi "Mặc Liên, ngươi tốt như vậy, sẽ có người tốt xứng với ngươi, ta..."
"Ta chỉ thích ngươi." Không đợi nàng nói ra càng làm hắn luống cuống, Mặc Liên đã cướp lời.
Đi đâu mà tìm người tốt hơn nàng?
Trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt nổi lên cảm giác chua xót, cả đời này, có rất nhiều người nàng không thể cô phụ, Phong Liên Dực đúng là nàng yêu thương, mà Mặc Liên, đúng là nàng không đành lòng bỏ rơi.
Nàng phải làm sao bây giờ?
"Triệt nhi, ngươi yêu cô ta nhất định sẽ đau khổ." Tiếng Tống Mịch ngoài dự đoán vang lên.
Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên xoay người, hai mắt lợi hại liếc thấy kế giới bên ngoài động băng dao động, sau một lát, Tống Mịch ra khỏi kết giới, mặc trường bào màu xanh thanh nhã giống như trước, thoạt nhìn tao nhã lịch sự.
"Hừ! Ta đang lo không tìm được ngươi đây." Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh "Ngươi tự chui đầu vô lưới rồi."
Biết thực lực của nàng đã đạt tới đỉnh cao của Vạn Thú Vô Cương, bởi vậy Tống Mịch cũng không đi tới, giữ một khoảng cách nhìn bọn họ "Hoàng Bắc Nguyệt, Mặc Liên bị ngươi phá hủy, nếu không yêu ngươi, hắn sẽ là vũ khí tốt nhất trong tay ta."
"Câm miệng!" Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng quát, hai mắt lạnh lùng, vừa dứt lời, một đám dao băng bắn về phía mặt của hắn, hắn hiểm hiểm quay đầu, dao băng trực tiếp gắn vào tường băng sau lưng hắn, có thể nói mạo hiểm.
"Sức mạnh không thua kém Hiên Viên Vấn Thiên." Tống Mịch thản nhiên đánh giá một câu.
Hoàng Bắc Nguyệt híp mắt,"Ngươi sai rồi, ta mạnh mẽ hơn so với Vấn Thiên, hơn nữa ác hơn hắn!"
Tống Mịch không tỏ rõ ý kiến, nàng phong ấn Yểm vẫn bình yên vô sự, mặc dù có Mặc Liên trợ giúp, tuy nhiên, thực lực của nàng cũng rất khủng bố.
"Ta đến, không phải muốn đánh với ngươi." Tống Mịch ấm nhã mỉm cười, tuấn dật tiêu sái, khuôn mặt không già, thật sự là cả người lẫn vật vô hại, đáng tiếc không thể tiếp tục đóng kịch được nữa.
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng hỏi.
Tiêu Dao Vương lúc đầu khắp nơi chăm sóc nàng, trợ giúp nàng, vì nàng suy nghĩ, mà hiện tại lại đối chọi gay gắt, vận mệnh thật sự là trêu người a......
"Chúng ta làm giao dịch đi." Tống Mịch cười nhìn Mặc Liên "Ta dùng Mặc Liên, đổi lại Vạn Thú Vô Cương của ngươi, thế nào?".
Mặc Liên ngẩn ra, không tự chủ bắt được tay Hoàng Bắc Nguyệt, thấp giọng nói: "Đừng..."
Hoàng Bắc Nguyệt nắm tay lạnh như băng của hắn, tâm tư vừa chuyển liền hiểu đồ đằng trên lưng Mặc Liên, đúng là Tống Mịch giở trò quỷ.
Nuôi nhiều năm như vậy, Mặc Liên chính là vũ khí hắn đắc ý nhất, Tống Mịch làm sao có thể không nghĩ cách khống chế Mặc Liên chứ?
Căng thẳng trong lòng, cái giao dịch này của Tống Mịch kỳ thật không phải trưng cầu nàng đồng ý, chính là uy hiếp nàng!
Nếu nàng không đồng ý, hắn tự có biện pháp khống chế Mặc Liên.
Mà nếu nàng đồng ý, cho hắn Vạn Thú Vô Cương, hắn thật sự sẽ bỏ qua Mặc Liên sao?
Tâm niệm thay đổi thật nhanh, Hoàng Bắc Nguyệt nét mặt vẫn không biểu cảm, chỉ lạnh lùng nói: "Người không ký khế ước với Vạn Thú Vô Cương thì cầm nó cũng chẳng khác gì cầm một khối phế liệu, ngươi muốn làm gì?"
"Ta tự có cách mở ra, ngươi có đáp ứng hay không?"
"Ngươi giở trò quỷ trên lưng Mặc Liên?" Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày hỏi.
"Đương nhiên, không làm như vậy thì Thuật Chiêu Hồn sẽ cắn trả hắn, ngươi muốn biết hắn đánh đổi cái gì không?" Tống Mịch cười nói.
Mặc Liên sắc mặt đột biến, chợt lóe thân tới trước mặt Tống Mịch, một tay trảo ra ngoài, Tống Mịch tựa hồ đã sớm ngờ tới hắn làm như vậy, bởi vậy thân ảnh liền trốn vào trong kết giới, chỉ còn một trận tiếng cười khoái ý.
Mặc Liên đánh vào kết giới, trong nháy mắt máu tươi chảy ròng.
Hoàng Bắc Nguyệt vội vàng đi tới, vừa lấy băng gạc băng bó giúp hắn, vừa ngẩng đầu nhìn mặt của hắn, nổi giận...
Lần trước nhìn thấy Mặc Liên như vậy đúng là lúc bị rút đi bốn cây vô cực thiên khóa, hắn điên cuồng công kích nàng, mà hiện tại hắn vì nổi giận mà khuôn mặt vặn vẹo, thật sự khiến nàng rất kinh hãi.
Tống Mịch nói ra câu kia làm hắn đột nhiên phẫn nộ, vậy Tống Mịch muốn nói điều gì.
Nàng không hỏi, chỉ hơi an ủi cảm xúc Mặc Liên một chút, nói: "Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài trước."
Lôi kéo tay Mặc Liên đi ra ngoài, hắn rất nghe lời, cũng không phản kháng, ngoan ngoãn theo sát nàng.
Đi ở trong trời đất băng tuyết rét lạnh, hai người mặc áo choàng cũng lạnh phát run.
Không đi bao lâu, Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên nghe thấy tiếng nước chảy quen thuộc trong Hắc thủy Cấm lao truyền đến, từ lúc phong ấn Yểm ở bên trong, nàng chưa bao giờ nghe thấy bất cứ động tĩnh gì bên trong.
Mà lúc này, tiếng nước chảy kia phảng phất có người đi ở trong nước đen, ngược nước mà đi, tới gần cột đồng thì dừng lại.
Hoàng Bắc Nguyệt vui vẻ, tâm thần vừa động liền nhìn trong Hắc thủy Cấm lao.
Một ngọn đèn dầu cháy ở cách đó không xa, trên cột đồng trụ có vô số lá bùa an tĩnh kiên cố, nhìn vào sâu trong cột đồng chỉ là một mảnh đen nhánh, nàng ngừng thở, đợi một chút.
Tiếng nước dao động một chút, một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên: "Đi giết Quân Ly."
"Yểm?" Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, vui mừng lẫn sợ hãi hô trong lòng "Ngươi không sao chứ?!"
"Giết Quân Ly." Yểm đơn giản lập lại một lần, không muốn nói nhiều cùng nàng.
Nhưng nếu như thật sự không muốn quan tâm nàng, cần gì phải cố ý chạy tới nói với nàng cái này? Bất kể nàng sống hay chết, nhưng cuối cùng vẫn không khoanh tay đứng nhìn được.
Có thể nghe được hắn nói chuyện, trong lòng an tâm rất nhiều, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không đuổi theo hắn hỏi nhiều, hắn muốn nói tự nhiên sẽ nói, chỉ hơi chút nghi hoặc, lại nghiêm túc hỏi: "Tống Mịch bắt hắn, đến tột cùng có ích lợi gì?"
"Đồ đần, hắn tới tìm ngươi trao đổi Vạn Thú Vô Cương, chưa hiểu sao?" Yểm hừ một tiếng, nói.
Hoàng Bắc Nguyệt cau mày, nàng nghĩ tới khả năng này, nhưng không ngờ Tống Mịch sẽ thật sự làm như vậy, Vạn Thú Vô Cương mà không có thần thú hoàng tộc thì nó khinh thường ký khế ước.
Tống Mịch muốn lợi dụng Quân Ly hấp hối, trước hết ký khế ước cùng Quân Ly, sau đó thông qua khế ước quan hệ của Quân Ly cùng Vạn Thú Vô Cương thì hắn hắn đại khái cũng có thể liên lạc cùng Vạn Thú Vô Cương.
Có điều đi đường vòng như vậy thì Vạn Thú Vô Cương cắn trả rất đáng sợ, đối thần thú chỉ là hóa hồn, đối loài người thì khó mà nói...
Trừ phi, Tống Mịch đã có cách đảm bảo không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nếu thật sự nói như vậy, Tống Mịch tuyệt đối sẽ không khinh địch để nàng mang Mặc Liên rời đi.
Thấy nàng đã hiểu, Yểm không nói thêm gì, lần nữa biến mất ở trong Hắc thủy Cấm lao, không hề có tiếng động.
Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu, nhìn Mặc Liên ngoan ngoãn đi theo phía sau, trước tiên để Mặc Liên rời khỏi đây, nàng đi xử lý Tống Mịch rồi trở ra.
Quân Ly ở trong Lục Hồn Phong Ấn không đủ gây sợ hãi, sức mạnh của Tống Mịch toàn dựa vào đủ loại kết giới tinh diệu, nàng cẩn thận một chút cũng không có vấn đề, chỉ cần có thể giết Quân Ly là có thể giải quyết vấn đề.
Đáp ứng chuyện của Linh Tôn, nàng không thể nuốt lời, vì bảo trụ tôn nghiêm cuối cùng của Linh Tôn, nàng tuyệt sẽ không cho phép Tống Mịch lợi dụng hắn!
Nàng đang muốn mở miệng nói với Mặc Liên, không ngờ Mặc Liên vẫn an tĩnh trầm mặc lại mở miệng trước, hỏi: "Nguyệt, ngươi biết không? Có một loại sâu gọi phù du, chúng nó buổi sáng sinh ra, buổi tối sẽ chết, sớm sống chiều chết, cả đời ngắn ngủi như vậy."
"Thế giới loài sâu khác loài người, đối với bọn chúng thì sớm sống chiều chết đã có thể làm rất nhiều chuyện trong đời" Hoàng Bắc Nguyệt không hiểu nhìn hắn "Chuyện Phù du cũng là Mạnh Kỳ Thiên nói cho ngươi biết?"
Mặc Liên gật đầu, sau một lát liền tỉ mỉ nhìn nàng, thân thể đông lạnh phát run, môi xanh tím, nhưng cười vui vẻ.
"Nhìn ta làm chi?" Hoàng Bắc Nguyệt ngượng ngùng sờ sờ cái mũi "Mặc Liên, Chi Chi ở Tư U Cảnh, ngươi đi ra ngoài tìm Chi Chi được không?"
"Ta không đi." Mặc Liên vừa nói, chậm rãi rút bàn tay khỏi tay nàng, lưu luyến níu giữ độ ẫm trên đầu ngón tay nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, đột nhiên kinh ngạc hỏi: "Mặc Liên, ngươi muốn làm gì?"
Tay Mặc Liên vừa định bày kết giới ở chung quanh lại bị nàng đẩy ra, giọng nói tàn khốc "Ta sẽ đối phó Tống Mịch, không cần ngươi! Ngươi thành thành thật thật đi ra ngoài chờ ta!"
Lời của nàng rất nghiêm khắc sao? tại sao nghe nàng nói xong mà mắt Mặc Liên đã đỏ?
"Mặc Liên?" Nàng khó hiểu nhìn hắn.
"Cho dù ta chết, hắn cũng sẽ tìm được ta, khi đó không ai ngăn được hắn." Mặc Liên đỏ mắt nói.
"Ngươi nói cái gì?" Hoàng Bắc Nguyệt không hiểu, nhưng trong lòng nổi lên cảm giác sợ hãi khủng bố, khiến tia nhiệt độ cuối cùng trên người đều biến mất.
Mặc Liên lắc đầu, lui về phía sau, nước mắt đột nhiên rơi xuống, hắn nghẹn lời nói: "Ta là người mang điềm xấu... Nếu như hắn không nói, ta đã suýt quên, ta muốn ở chung một chỗ với ngươi, nhưng như thế không được, sẽ hại ngươi."
"Ngươi sẽ không hại ta, ngươi nói bậy bạ gì đó, Mặc Liên!" Hoàng Bắc Nguyệt hô to một tiếng, Mặc Liên đã xoay người chạy, nàng vừa định đuổi theo đã bị một bóng đen thật lớn đột nhiên che ở trước mặt.
Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên dừng lại, mặt như băng sương, quát lạnh nói: "Tránh ra!"
Huyễn Linh Thú cúi đầu, cao ngạo liếc nàng một cái, ngạo mạn nói: "Đừng cản đường hắn."
"Là ngươi chớ cản đường ta!" Hoàng Bắc Nguyệt hung ác nói, trong đôi mắt lửa giận hừng hực,"Tránh ra! Nếu không, ta không khách khí!"
Huyễn Linh Thú cao ngạo, không thèm để mắt tới sự uy hiếp của nàng, chỉ cười lạnh: "Ngươi có thể ngăn cản cái gì? số mệnh của Mặc Liên từ khi sinh ra đã quyết định, hắn căn bản không nên tới thế giới này."
Hoàng Bắc Nguyệt khó tin nhìn nó, mà đối phương chỉ ảm đạm nói: "Không có ai thương yêu hắn hơn ta, cho nên hắn muốn làm chuyện gì, ta nhất định sẽ giúp hắn hoàn thành."
"Ngươi không rõ cái gì gọi là yêu!" yêu? Để hắn đi chịu chết chính là yêu sao? nàng cũng không dự định nhiều lời, dù sao cũng không có tác dụng, không bằng trực tiếp động thủ!
Cản đường nàng? Chê cười!
Huyễn Linh Thú cũng biết không thể nói chuyện, điều động nguyên khí, sau đó miệng phun ra lửa đen, nhiệt độ nóng cháy trong nháy hòa tan hàn băng xung quanh!
Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng chợt lóe qua, chui ra khỏi lửa cháy, lóe ra ánh chớp phóng xuống.
"Roi Lôi Thần!"
Huyễn Linh Thú mặt không thay đổi huy động cánh, tưởng có thể dễ dàng tránh ra, nhưng không ngờ bên kia có bẫy rập!
"Bùa chú Lục đạo Thiên Nguyên!" Ngôi sao sáu cánh chợt lóe, trong nháy mắt nhốt một chân hắn, Hoa văn bùa chú màu đen bò lên thân thể.
Huyễn Linh Thú giận dữ: "Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi yêu hắn sao? như ngươi yêu Phong Liên Dực?"
Hoàng Bắc nguyệt tránh ra sau nó, định đuổi theo Mặc Liên, nhưng nghe nó nói vậy thì dừng lại bước chân, hơi xoay người nói:"Các ngươi đừng ép ta, mặc kệ ta yêu hắn hay không, ta đều phải cứu hắn!"
"Ha ha ha......" Huyễn Linh Thú cười lạnh, lần đầu tiên nghe được con thú cao ngạo này cười, mặc dù mang theo châm chọc "Nếu ngươi không yêu hắn thì đừng đi cứu hắn, chỉ có tình yêu của ngươi mới có thể cứu vớt hắn, không yêu hắn thì để hắn rời đi đi".
"Sống ở trên đời có rất nhiều tình cảm không giống như vậy, các ngươi không hiểu!" Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói hết, không tiếp tục nói cùng Huyễn Linh Thú, quay người lại rời đi.
Huyễn Linh Thú cười lạnh một tiếng "Hừ, ngươi không biết Mặc Liên..."
Dọc đường đuổi theo tới chỗ Mặc Liên nằm trong động băng, cũng không nhìn thấy bóng dáng của hắn, Hoàng Bắc Nguyệt không thể làm gì khác là tiếp tục đi về phía trước.
Có nhiều con đường nàng chưa đi qua, không thể không cẩn thận.
Trong vô số động băng đều im ắng, không có gì hết, nhưng đi về phía sau mới thấy trong động băng xuất hiện bóng người giống Mặc Liên, trần truồng nằm trên hàn băng, da tay xanh trắng, thoạt nhìn hẳn là đã chết.
Bị Tống Mịch chộp tới đây, những người này khẳng định không phải người bình thường, hoặc là có năng lực đặc thù, cũng có thể là cao thủ tuyệt thế.
Nhìn những người này, trong lòng của nàng càng bất an.
Phía trước dường như có cửa động, nàng nhanh bước chân qua, vừa định lao ra, đột nhiên ánh mặt bị hấp dẫn bởi một người trong động băng bên cạnh.
Chậm rãi lui về phía sau hai bước, đi vào cái động băng, có người ở bên trong, quần áo hoàn hảo quỳ rạp trên mặt đất, chung quanh thân thể, 6 cây cột màu đen vây quanh hắn, trên cây cột đã kết đầy băng.
Quân Ly trong Lục Hồn Phong Ấn, nhìn dáng vẻ của hắn vẫn hấp hối.
Hoàng Bắc Nguyệt đi qua ngồi xổm xuống, Vạn Thú Vô Cương lẳng lặng nằm ở trong nạp giới của nàng đột nhiên có chút dao động, dường như rất muốn ra.
Không để ý đến động tĩnh Vạn Thú Vô Cương, nàng chỉ đưa tay với vào Lục Hồn Phong Ấn, gạt sợi tóc buông xuống trên mặt Quân Ly ra.
Hắn nhắm mắt ngủ say, hô hấp nhỏ không thể nghe thấy, không hề có động tĩnh.
Lục Hồn Phong Ấn đã hoàn thành, hắn bị nhốt ở bên trong tạm thời không ra được, nhưng phải giết hắn mới được, nếu không hắn tĩnh dưỡng khôi phục sẽ thoát ra.
Nàng muốn lấy Hắc thủy Cấm lao phong ấn Quân Ly, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không tìm được bình chứa tốt, Hắc thủy Cấm lao nhất định cần một người thích hợp làm bình chứa.
Không dễ dàng tìm được người thích hợp. Nếu không có sức mạnh cường đại dung nạp Hắc thủy Cấm lao thì trái tim người kia sẽ bị ma tính ăn mòn.
Hơn nữa, đối với Linh Tôn mà nói, bị nhốt trong Hắc thủy Cấm lao càng mất sạch tôn nghiêm của hắn hơn là so với nhập ma, hắn kiêu ngạo thành như vậy, tình nguyện chết cũng không muốn bị nhốt cả đời.
Hiện tại động thủ sao?
Nàng cau mày nhìn Quân Ly không có động tĩnh, giơ tay lên, nguyên khí màu đen chậm rãi ngưng tụ...
Quân Ly dường như nhẹ nhàng hơi mở mắt, con ngươi đen nhánh tinh khiết thản nhiên liếc nàng một cái, môi tái nhợt hơi giương lên, vui mừng cười cười.
Tay nàng đột nhiên ngừng lại, nắm thật chặt tay, thấp giọng thì thào: "Sư phụ, ta không hạ thủ được..."
Quân Ly lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt đen nhánh an tĩnh an hòa, xa xưa như đám sương trong núi xa, hắn luôn luôn thanh tâm quả dục, không ham muốn như vậy, người tâm trong sáng, nếu không phải thành ma thì hắn vẫn nên như vậy.
"Ta hận số mệnh như vậy, chấm dứt đi..." Hắn chậm rãi mở miệng, đáy mắt đen nhánh chậm rãi bị màu đỏ ăn mòn.
Hoàng Bắc Nguyệt nắm chặt tay, tàn nhẫn quyết tâm.
Phượng Nghịch Thiên Hạ
Hắc thủy chậm rãi chảy qua dưới chân, trên da lạnh lẽo, lạnh nổi da gà.
Hoàng Bắc Nguyệt đầu tóc bù xù, đứng ở ngoài cột đồng, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve cây cột màu đen quen thuộc này, nhẹ giọng nỉ non: "Yểm, ngươi không nghe được sao?"
Đáp lại nàng chỉ là tiếng nước tùy ý chảy xuôi.
Thở dài một tiếng, Hoàng Bắc Nguyệt xoay người, biến mất ở Hắc thủy Cấm lao.
Sau khi nàng rời khỏi, trong lao tù tối tăm vẫn an tĩnh trước sau như một, không có cực nhỏ hơi thở người, tựa hồ chưa từng có ai sinh sống.
Nằm ở trên giường, mở to mắt, Hoàng Bắc Nguyệt hít vào một hơi, vết thương trên người đúng là đau.
Trước kia cận thân chiến đấu rất ít khi đánh liều chết như vậy, bình thường không có đối thủ có thể kiên trì ba phút trong tay nàng. Chỉ có cao thủ mới có thể kiên trì, nhưng Yểm quá đáng sợ...
Hoàng Bắc Nguyệt ngồi xuống, cắn răng khởi động gân cốt, hiểu rõ nhất trái tim kề bên kiếm sẽ bị thương bất cứ lúc nào, tuy nhiên nàng sớm quen có to to nhỏ nhỏ vết thương, có Vạn Thú Vô Cương trong tay, vết thương của nàng luôn bình phục rất nhanh.
Đây là sáng sớm trong thành Yến Châu, đã qua một đêm sau trận chiến đấu đó.
Yểm bị phong ấn trong Hắc thủy Cấm lao vẫn không có tiếng động, không giống trước kia có thể liên lạc trong lòng với hắn.
Mà hiện tại hắn không muốn trao đổi với nàng hay là có nguyên nhân khác chứ?
Tuy nhiên nàng không có thời gian đi chứng thực, Băng Linh Huyễn Điểu theo lệnh nàng đem minh ước hòa đàm cùng Nước Bắc Diệu về Nước Nam Dực đã trở lại, An Quốc công muốn làm trò quỷ gì cũng không được nữa.
Huống chi lão gia hỏa kia, ở trong trận chiến đấu đó đã không có khả năng sống sót.
Chuyện này nàng không cần phải chịu trách nhiệm với bất kỳ kẻ nào, An Quốc công vừa chết, Tiết gia cũng ngã, mấy đứa con của An Quốc công đều là đồ vô dụng, nhất là Tiết Triệt kia.
Hiện tại chuyện trọng yếu nhất của nàng là tìm Tống Mịch!
Đẩy cửa đi ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy Mạnh Kỳ Thiên vội vã đi tới, vừa thấy nàng cũng không kịp chào hỏi đã nói: "Mặc Liên có tới không?"
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, nhìn khuôn mặt lúc nào cũng lộ vẻ tươi cười như gió xuân nhưng giờ phút này lại nghiêm trọng, nàng cũng không nhịn được căng thẳng.
"Ta vừa mới tỉnh, chưa từng thấy hắn, phát sinh chuyện gì?"
"Đối với Hồng Liên cùng Mặc Liên, Tống Mịch có phương pháp triệu hồi đặc thù, có thể để bọn họ bất tri bất giác đến bên cạnh hắn." Mạnh Kỳ Thiên sắc mặt càng khó nhìn, vội vàng xoay người đi ra ngoài.
"Trời chưa sáng, Đông nhi thấy hắn ra khỏi cửa đã biến mất, tưởng tới thăm ngươi."
Nghe vậy, Hoàng Bắc Nguyệt chột dạ, thẳng tắp trầm xuống.
Mặc Liên chưa từng tới đây, vậy hắn bị Tống Mịch mang đi sao?
Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Hoàng Bắc Nguyệt trầm xuống, không thèm nói đạo lý: "Đi tìm Tống Mịch!"
Mạnh Kỳ Thiên dừng bước chân, cau mày nói: "Ngươi cũng biết, Tống Mịch là cao thủ kết giới, hành tung luôn luôn thần bí, muốn tìm hắn tựa như tìm kim dưới đáy biển..."
Hoàng Bắc Nguyệt trầm ngâm chốc lát mới nói: "Có lẽ ta biết hắn ở đâu.
Nói xong liền bước đi, không để ý thân thể thương tổn, cố ý muốn ra ngoài.
Mạnh Kỳ Thiên thấy thế vội nói: "Hắn ở đâu, ta sẽ đi tìm."
"Ngươi đi vô dụng." Hoàng Bắc Nguyệt kiên quyết nói.
Đừng nói Tống Mịch thực lực sâu không lường được, riêng địa phương kia thì người bình thường cũng không thể xông vào.
Nhìn thấy nàng kiên quyết như vậy, Mạnh Kỳ Thiên không ngăn trở nữa, chỉ tỏ vẻ muốn đi theo nàng, nhưng Hoàng Bắc Nguyệt lại cười nói: "Mạnh Kỳ Thiên, chỗ kia không phải cứ có nhiều cao thủ tới thì có thêm trợ giúp, ngươi ở lại đi. Ta nhất định mang Mặc Liên về."
"Nhưng thương thế của ngươi chưa lành." Mạnh Kỳ Thiên tiếp tục kiên trì.
Hoàng Bắc Nguyệt vô tình lắc đầu, mỉm cười "Cứ yên tâm, mạng của ta cứng rắn, muốn ta chết không dễ như vậy a?"
Mạnh Kỳ Thiên lắc đầu thở dài: "Lan huân mà tồi, ngọc chẩn thì chiết. Ngươi cẩn thận, đề phòng... Mặc Liên."
Nụ cười trên mặt Hoàng Bắc Nguyệt hơi cứng ngắc, lập tức hỏi: "Đều nói hắn là người mang điềm xấu, vậy thì sao? Người ở cùng ta cũng không có kết cục tốt, chẳng lẽ từ nay về sau ta không thể đến gần bất kỳ ai sao?"
"Ngươi có thể nghĩ như vậy, đương nhiên đúng là tốt, Mặc Liên biết nhất định rất vui vẻ."
Đôi mắt vừa chuyển, Hoàng Bắc Nguyệt trêu chọc nhìn hắn: "Hắc, người như ngươi thoạt nhìn như gió xuân ấm áp, nhưng bản tính lạnh bạc, ta không biết, vì sao ngươi tốt với Mặc Liên như vậy?"
Bị hỏi vấn đề như vậy, Mạnh Kỳ Thiên trong nháy mắt sợ sệt, nhưng ngẫm nghĩ nửa giây liền cười nói: "Đại khái là bởi vì ở trong Điện Quang Diệu, hắn là người duy nhất tồn tại trong sạch. Chúng ta đầy người tà ác, chỉ có hắn vẫn bảo trì bản tính."
"Giống lời nói của ta, chờ Mặc Liên trở về, nhất định để hắn mời ngươi 3 chén rượu đi!"
"Ha ha ha..." Mạnh Kỳ Thiên ngửa đầu cười to "Ta chỉ cầu hắn đừng vì ngươi mà rời khỏi Điện Quang Diệu là vui rồi!"
"Ai có chí nấy, ngươi cần gì miễn cưỡng?" Hoàng Bắc Nguyệt chớp chớp mắt, một phen nói chuyện làm tâm tình nàng tốt đẹp, cảm giác vết thương trên người cũng không đau như vậy.
Nàng cùng Mạnh Kỳ Thiên bớt đi ác độc ngăn cách, lẳng lặng ngồi xuống, hai người thông minh có thể khoái chá nói chuyện với nhau, trở thành tri kỷ, hơn nữa có liên quan tới Mặc Liên nên càng thêm thân thiết.
Quan hệ giữa người với người rất vi diệu, tựa như củ hành tây, lột từng lớp vỏ mới thấy được nội tâm.
Sau khi cáo biệt với Mạnh Kỳ Thiên, Hoàng Bắc Nguyệt mang người của chính mình lập tức đi tới địa phương ở phía tây bầu trời - Tư U Cảnh!
Bầu trời nửa sáng nửa tối, mơ hồ có thể nhìn thấy thành trì hùng vĩ, xuất hiện tại quầng sáng vạn trượng trong trời chiều.
Băng Linh Huyễn Điểu bay bên dưới, Chi Chi đứng ở phía trước, động tác hai tay mặc dù không thuần thục, nhưng vẫn rất nghiêm túc kết ấn.
Gặp phải kết giới bên ngoài ngăn cản, không cần cố sức tấn công đều bị nàng phá vỡ.
Thân là Thiếu chủ Tư U Cảnh, điểm bản lĩnh nhỏ ấy tự nhiên là có!
Lúc tiến vào kết giới, pháo đài Tư U Cảnh xuất hiện trước mắt, tốc độ mở ra kết giới hết sức nhanh, bởi vậy nhất thời không ai phát giác.
Hoàng Bắc Nguyệt cẩn thận làm việc, tất cả mọi người giấu kín khí tức, lén lút bay vút qua một góc thành trì, không làm kinh động bất kỳ ai.
Sau một lát, Thổ vương mới như có cảm nhận gì đó mà đi ra, nhìn quanh bốn phía, tát tai một binh lính tuần tra hỏi: "Vừa rồi kết giới bị đánh mở đúng không?"
"Thổ Vương đại nhân, không bị đánh mở a!" Binh lính không hiểu ra sao.
"A, đúng không?" Thổ vương sờ sờ đầu nhẵn bóng, có lẽ vừa mới uống rượu sinh ra ảo giác, nặng nề vỗ đầu binh lính nói: "Trông coi tốt! Ngay cả con ruồi cũng không cho lọt vào!"
"Vâng, vâng.." Binh lính liên tiếp đáp ứng, bị một cái tát đau nhe răng trợn mắt a!
Bên này không hề biết, bên kia Hoàng Bắc Nguyệt đã lặng yên lẻn vào phủ Lôi Vương.
Trong Tư U Cảnh chỉ có Lôi Vương cho nàng tín nhiệm, nàng cũng không trông cậy vào Lôi Vương sẽ vì giúp nàng mà phản bội Dạ Vương, nàng chỉ muốn chuẩn bị một chút tin tức đáng tin.
Từng sinh sống vài ngày trong Phủ Lôi Vương, nàng đã sớm quen thuộc, một mạch đi tới thư phòng, nhìn thấy bên trong sáng đèn, trên cửa sổ chiếu ra hai bóng người liền ngẩn ra, nàng lặng lẽ tới gần.
"Đây là bệ hạ dự định, chúng ta thân là thần tử, tốt nhất không nên can thiệp." Tiếng nữ tử nhu uyển, đúng là Hỏa vương Hỏa Tịch.
Có người thở dài một tiếng, nghe tiếng tục tằng vậy đúng là Lôi Vương.
"Lôi Nộ đại ca, nếu cô ấy tới tìm ngươi, ngươi biết nên làm cái gì chứ?" Hỏa Tịch nói.
"Ta..." Giọng nói Lôi Vương rất uể oải, do dự một chút rồi gật đầu nói,"Ta biết rồi."
Đứng ở ngoài cửa sổ, trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt mát lạnh, cho dù bọn họ không nói rõ, nàng cũng rõ ràng lời kia nhằm vào nàng.
Không cảm thán lòng người dễ thay đổi, nhân tình mỏng, chỉ là lập trường khác nhau mà thôi, nàng cùng Lôi Vương không thể nói là giao tình gì, lần trước giúp nàng chạy ra Tư U Cảnh đã là tận tình tận nghĩa, nàng có thể yêu cầu thêm cái gì?
Không tiếng động cười một chút, Hoàng Bắc Nguyệt không dừng lại nhiều, thân ảnh như quỷ mị nhanh chóng biến mất trong sương mù hắc ám vô tận của Tư U Cảnh.
Đêm khuya một mình hành tẩu trong sương mù mới có thể cảm nhận được Tư U Cảnh đáng sợ. Trong sương mù vô số hồn phách phiêu du nặng nề than thở, như có như không xẹt qua bên tai, từng đợt cảm giác lạnh theo đuôi phía sau khiến người ta nổi da gà.
Cho dù nàng Hoàng Bắc Nguyệt không tin thần quỷ, nhưng tim cũng đập nhanh một chút.
Tuy nhiên cũng may đêm khuya ở Tư U Cảnh không có ai đi ra, bởi vậy nàng có thể thuận lợi tới ngoài vương cung.
Từ phía dưới nhìn vào ngọn tháp cao cao vút trong mây ở vương cung, phía trên mơ hồ có ngọn đèn., Chi Chi nói qua, Dạ Vương Tiêu Lan rất ít ở trong vương cung, hơn phân nửa thời gian đều ở trên ngọn tháp nhìn xa, có đôi khi nghe Lộc Nhai bói toán, có đôi khi một mình ngẩn người nhìn bầu trời đêm.
Tiến vào vương cung sẽ không dễ như vậy, nàng ẩn núp trong bóng đêm có thể nhìn thấy mấy người Dạ Ảnh ẩn núp bên ngoài vương cung, bọn họ là bóng dáng Dạ Vương, chỉ cần ở trong bóng tối, chắc chắn nhất định có bọn họ tồn tại.
Hoàng Bắc Nguyệt như rắn độc vồ mồi trong đêm khuya, một đôi mắt thanh lạnh nhìn chằm chằm một bóng lưng Dạ Ảnh, lúc hắn dừng lại nhìn quanh, đột nhiên đánh thốc lên, động tác hung mãnh mau lẹ, một tay bẻ gãy cổ của hắn, để hắn không hề có cơ hội cảnh báo cho đồng bạn.
Từ trên người Dạ Ảnh xui xẻo này xé ra áo choàng có dấu hiệu đặc biệt mặc vào, đá thi thể xuống chuồng chó dưới tường thành, sau đó liền nhảy lên, thoải mái tiến vào vương cung.
Dọc đường đi cũng rất thuận lợi, chỉ đến khi tới gần ngọn tháp mới bị hai Dạ Ảnh ngăn cản, vặn hỏi nàng đến làm gì, hơn nữa lại dùng ám hiệu.
Đối với người mình bình thường không cảnh giác nhiều, cho nên trước khi bọn họ kịp phản ứng đã bị lửa màu đen không một tiếng động chui ra từ ống tay áo Hoàng Bắc Nguyệt đốt cháy sạch không thừa lại hạt bụi.
Tháp cao 19 tầng, nhảy lên, trong phòng đỉnh cao nhất, đèn đuốc sáng trưng, Đại Tế Ti Lộc Nhai đang cầm mệnh bàn đối với mặt trăng phía xa vái lạy, ngón tay cẩn thận kết tính, đột nhiên mở to mắt.
Một khuôn mặt thanh lạnh tú lệ nhỏ nhắn chợt xuất hiện trước mắt, hai mắt đen nhánh như đêm lạnh lùng đánh giá hắn.
Lộc Nhai kinh ra một thân mồ hôi lạnh, thụt lùi từng bước, đánh vào cây cột, trong tay mệnh bàn cầm không chắc rơi xuống mặt đất.
Hoàng Bắc Nguyệt ngồi xổm trên lan can, cử chỉ ưu nhã nhanh nhẹn như mèo đen, áo choàng đường hoàng tùy ý bay múa trong gió đêm.
Nghe được động tĩnh, Dạ Vương chuyển xe lăn xoay người lại, một khắc nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt cũng ngây dại, tay đặt ở trên thành xe lăn, nhẹ nhàng nhấn một cái, ba giây sau vẫn không ai hưởng ứng.
"Các Dạ Ảnh trung thành của Dạ Vương bệ hạ đã hóa thành hồn phách phiêu bạc trong sương mù." Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười nói, từ lan can tiêu sái nhảy xuống, đi vào trong tháp cao.
Trực tiếp không nhìn Lộc Nhai, đi tới bên người Dạ Vương, ấn bả vai gầy gò của hắn nói:"Nể mặt Chi Chi, ta không làm tổn thương ngươi, tuy nhiên, ngươi tốt nhất biết điều một chút, hiểu không?"
Dạ Vương sắc mặt tái nhợt, cười lạnh một tiếng, trong cổ họng hự hự "Nghe nói ngươi phong ấn Yểm."
"Nếu ngươi biết thì hợp tác đi, ngươi hiện tại không phải đối thủ của ta."
"Ngươi muốn thế nào?" giọng nói của Dạ Vương khàn khàn, trong cổ họng ngứa, nhưng không ho khan ra.
"Tống Mịch ở đâu?" Nàng lạnh lùng hỏi.
Dạ Vương mím môi "Quả nhân không biết."
Ánh mắt chợt lóe, sát ý dần dần lên, tuy nhiên vẫn bị nàng mạnh mẽ đè xuống, hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, thả Chi Chi từ trong không gian linh thú ra.
"Dao nhi!" Rốt cuộc là cốt nhục thân tình, nhìn thấy Chi Chi, Dạ Vương thất thanh kinh hô.
Hoàng Bắc Nguyệt cười ôm chầm Chi Chi đi, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, Chi Chi như con mèo nhỏ bị đùa, đem mặt chôn vào lòng bàn tay nàng cọ sát, bộ dáng không tiền đồ, Dạ Vương nhìn mà tái mặt.
"Dạ Vương bệ hạ, là ta thương Chi Chi nên không giết ngươi, không hy vọng nàng nhỏ như vậy sẽ không có cha. Nàng còn là một đứa trẻ không hiểu chuyện, rất nhiều chuyện đều không có người dạy." Hoàng Bắc Nguyệt bình thản nói.
Chi Chi hợp thời dùng tiếng non nớt hô một tiếng: "Phụ vương, Nguyệt nhi tỷ tỷ không phải người xấu."
Dạ Vương chậm rãi nhắm mắt lại, nội tâm giãy dụa, rồi sau đó chậm rãi mở to mắt, nói: "Quả nhân một ngày ở vương vị phải cân nhắc vì Tư U Cảnh, do xá muội tạo thành tai hoạ, khiến một thế hệ này để quả nhân kết thúc đi. Dao nhi, cho dù không có phụ vương, ngươi cũng sẽ có ngày trưởng thành."
Nghe hắn nói xong, Hoàng Bắc Nguyệt phẫn nộ tiến lên nhéo áo hắn: "Ít nói nhảm! Tiêu Lan, đừng được voi đòi tiên, ta là truyền nhân của Hiên Viên Cẩn, nàng tạo thành tai nạn, tự có ta đến gánh chịu, ai muốn ngươi xen vào việc của người khác!"
"Ngươi là chủ nhân của Vạn Thú Vô Cương, ngươi không ham muốn sức mạnh từ nó sao?" Dạ Vương đột nhiên ngẩng đầu, người ốm yếu trong nháy mắt khí thế sắc bén, con ngươi lợi hại nhìn chằm chằm nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt hô hấp bị kiềm hãm, ham muốn?
Nàng ham muốn sức mạnh của Vạn Thú Vô Cương?
"Ha ha ha..." Từng tiếng cười nhẹ từ cổ họng nàng tràn ra, quỷ dị khiến người nghe rợn tóc gáy. "Vì khối ngọc này mà ta mất đi nhiều thứ như vậy, ta còn ham muốn nó sao?"
Bị tiếng cười quỷ dị của nàng dọa sợ, Dạ Vương ngửa ra sau, nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười quỷ dị của nàng.
"Nguyệt nhi tỷ tỷ......" Chi Chi nhát gan, chưa từng thấy Hoàng Bắc Nguyệt thất thường như vậy, đã sớm sợ đến tái mặt, vươn tay nhỏ bé kéo ống tay áo của nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi buông áo Dạ Vương ra, vẻ mặt khôi phục thái độ bình thường cùng lạnh lùng, nhẹ nhàng liếc Dạ Vương "Ngươi đã cố ý không nói, ta cũng không miễn cưỡng, ta biết Tống Mịch ở Tư U Cảnh, mặc kệ hắn ẩn thân ở nơi nào, ta quật ba thước cũng phải móc hắn ra!"
Dạ Vương kịch liệt ho khan, nhìn nàng xoay người ra ngoài, cả giận nói"Tư U Cảnh không phải do ngươi xằng bậy!"
"Ha ha ha..." Hoàng Bắc Nguyệt cuồng tiếu "Nực cười! Trên trời dưới đất, há có chỗ để Hoàng Bắc Nguyệt không thể xằng bậy? Ngươi không phải nói ta là người loạn mệnh sao? được, ta loạn cho ngươi xem!"
Nàng bước ra tháp cao, Dạ Vương kích động, từ xe lăn đứng lên, vội vàng đuổi theo ra "Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi biết hậu quả làm xằng bậy là cái gì không?"
"Nói nhảm! Không biết ta loạn ngươi làm gì?" Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh, Nến Đỏ từ trong không gian linh thú hiện thân, ngăn trở đường đi của Dạ Vương.
"Dạ Vương bệ hạ, Tư U Cảnh bị phá hủy, những hồn phách cô đơn không chỗ có đi sẽ dũng mãnh vào đại lục, hình thành lệ khí đáng sợ, ngưng tụ thành ma thú, có phải hay không?" Nến Đỏ cười nói.
Dạ Vương ngẩn ra, lẩm bẩm nói: "Nếu ngươi biết, vì sao vẫn..."
Hoàng Bắc Nguyệt xoay mặt, nói: "Ta hao tổn tâm cơ phong ấn Yểm cùng Quân Ly, đối địch cùng Thành Tu La, đuổi giết Tống Mịch, nhưng ngươi lại nói ta là người loạn mệnh, ta hiện tại đã hiểu vì sao Hiên Viên Cẩn hận Tư U Cảnh thấu xương"
Mấy câu nói làm Dạ Vương nhớ lại chuyện cũ trước kia, đột nhiên cảm giác trời đất nghiêng ngả "Ngươi khác Cẩn nhi."
"Ta quả thật khác cô ấy, ta không ngu như cô ấy, cuối cùng vẫn nương tay với Tư U Cảnh! Ta Hoàng Bắc Nguyệt không phụ người trong thiên hạ, người trong thiên hạ cũng đừng phụ ta, nếu không thì cùng chết"
Nàng nói một cách quyết liệt mà lãnh khốc, hốc mắt có chút phớt hồng, tiếng cười lạnh khiến mọi người trên tháp cao cũng rùng mình.
Nàng không nói chuyện giật gân, mà là uy hiếp thực sự!
Dạ Vương nhẹ giọng ho khan, hổi lâu nói: "Tống Mịch ở...phương Bắc."
Hoàng Bắc Nguyệt vừa nghe, lập tức đi ra ngoài, Dạ Vương gọi lại nàng: "Hoàng Bắc Nguyệt, thần linh nhìn hết thảy thế gian."
"Trên đời này không có thần!" Hoàng Bắc Nguyệt như chém đinh chặt sắt nói xong, chạy tới lan can bên ngoài tháp cao, triệu hồi ra Băng Linh Huyễn Điểu, phi thân lên, một người một chim nhanh chóng biến mất.
Dạ Vương cau mày nhìn sương mù dày đặc tràn ngập trong bóng đêm, nhẹ giọng thở dài: "Không tin thần, sao thần lại thấy ngươi?"
Phương Bắc Tư U Cảnh là một bãi đá lởm chởm, núi hoang không một ngọn cỏ, nói cũng kỳ quái, phía dưới dãy núi này có một sông lớn chảy ngang qua, nguồn nước sung túc như vậy mà trên núi không một ngọn cỏ.
Nơi núi non này vừa hiểm trở vừa khó đi, ngọn núi cao vút trong mây, chỗ bắc bộ là nơi tiếp giáp với đại lục, lướt qua núi non chính là phương Bắc Đại lục Tạp Nhĩ Tháp, cao nguyên hoang vu rộng lớn đóng băng.
Vùng này là nơi ma thú chiếm cứ, mặc dù trăm ngàn năm qua không nhiều người nhìn thấy ma thú, nhưng uy hiếp vẫn tồn tại.
Tống Mịch lựa chọn cư trú ở đây, nói vậy chính là coi trọng địa thế hiểm trở cùng hoàn cảnh ác liệt của núi non này.
Băng Linh Huyễn Điểu đứng bên vách núi dựng đứng, nơi này có sơn động, là cửa vào duy nhất của núi non này.
Hoàng Bắc Nguyệt nhảy khỏi lưng nó, để Băng Linh Huyễn Điểu trở lại không gian linh thú, một mình đi vào sơn động tối tăm.
Sơn động quả nhiên đen như mực, đưa tay không thấy năm ngón, Hoàng Bắc Nguyệt không đốt đèn, năng lực dựa vào bóng đêm nhìn kỹ vật, từng bước dò dẫm về phía trước.
Mặt đường gập ghềnh bất bình, không cẩn thận sẽ rơi vào hố sâu không thấy đáy, bởi vậy Hoàng Bắc Nguyệt đi rất cẩn thận, dưới phía dưới nền đất truyền đến tiếng nước chảy, con sông hẳn là chảy xuyên qua núi.
Hoàng Bắc Nguyệt đi rất cẩn thận, sau nửa canh giờ mới cảm giác mặt đường dần dần bằng phẳng một ít, nhưng xu thế càng ngày càng đi xuống, mà càng xuống sâu lại càng thấy rét lạnh thấu xương.
Nơi này rét lạnh khác với băng tuyết bên ngoài, thực sự lạnh đến sâu trong lòng, ngay cả nàng cũng rùng mình, không thể không điều động nguyên khí hỏa trong thân thể chạy chung quanh, bổ sung nhiệt lượng.
Tuy nhiên vì đi vào trong băng nguyên nên bóng tối dần tán đi, dần dần có ánh sáng băng tuyết đập vào mi mắt.
Nàng vội vàng bước nhanh hơn, rất nhanh đã tiến vào một nền đất bị đóng băng cứng trong sơn động, sơn động rất lớn, trên đỉnh đầu đều là nhũ băng cứng rắn sắc bén hạ xuống, mà dưới lòng bàn chân như chỉ có một tầng băng mỏng.
Phía dưới mơ hồ có tiếng nước chảy, mà cũng thường thường, có bóng đen khủng bố thật lớn đi qua.
Trong động băng im ắng, chỉ có tiếng bước chân của nàng quanh quẩn chung quanh, nàng từ nạp giới tìm áo choàng lông chồn tuyết trắng phủ thêm, vừa xoa xoa hai tay vừa đi lên phía trước.
Đi thật lâu, động băng dần dần thu nhỏ lại, biến thành một cái thông đạo thật dài, hai bên thông đạo có vô số động băng to to nhỏ nhỏ hình tròn.
Hoàng Bắc Nguyệt đi qua từng gian, không ngờ nhìn thấy Mặc Liên trong một gian đó, hoàn toàn là bất kỳ thoáng nhìn mà thấy Mặc Liên nằm ở đây.
Giật mình một cái, nàng dừng lại, bước chân chậm rãi thụt lùi, một mực lui tới cửa động chỗ Mặc Liên thì đứng lại, trái tim "thình thịch" nhảy dựng.
Sao hắn lại nằm đây không nhúc nhích?
Hắn sao vậy? tái nhợt như vậy? Giống như đã bị đóng băng.
Tiếng tim đập suýt bức điên nàng rồi.
Đôi môi Hoàng Bắc Nguyệt run rẩy, không biết vì rét lạnh, hay là đáy lòng sợ hãi.
Nàng rất sợ đi qua mò lấy một khối thân thể lạnh như băng, không có hô hấp...
"Mặc Liên?" Đứng ở cửa nhẹ nhàng hô một tiếng, trong động băng quanh quẩn tiếng của chính mình, nhưng không được hắn đáp lại.
Trong lòng quặn đau, đau đến khó tin, nàng đỏ mắt nhảy bật lên, ôm lấy thân thể đông cứng của Mặc Liên, vậy da thịt lạnh như băng làm nàng đột nhiên không nhịn được khóc lên, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Nàng đã mất đi nhiều như vậy, ông trời ơi, nếu như ngươi thật sự thấy thì mong ngươi giữ lại hắn.
"Mặc Liên! Mặc Liên!" Nàng lớn tiếng hô tên hắn, dùng sức nhấn nhân trung đông lạnh của hắn, khuôn mặt tái nhợt thoạt nhìn đáng thương như vậy.
Rốt cuộc, nàng thấy lông mày kết băng của hắn khẽ run lên một cái.
Hoàng Bắc Nguyệt lập tức khóc rống thất thanh, trong hai tay di chuyển nguyên khí hỏa ấm áp không ngừng xoa mặt của hắn: "Tỉnh lại, Mặc Liên, ta mang ngươi về nhà."
Về nhà?
Hắn từng hỏi thánh quân, nhà là cái gì?
Thánh quân nói cho hắn biết: "Mặc Liên, ngươi không có nhà."
Tại sao sẽ không? Nếu không có cái gì thì vì sao hắn đến trên đời này?
"Khụ khụ khụ......" Mặc Liên đột nhiên ho khan, trong cổ họng phun ra một hỗn hợp vụn băng, cố gắng mở to mắt, lông mi bị băng tuyết đông lạnh dính liền một chỗ, mở to mắt xé rách đau quá khiến hắn ướt cả mắt.
Nhưng vẫn cố gắng mở mắt ra.
Trong cặp mắt tối như mực phản chiếu khuôn mặt khóc của nàng, từng giọt nước mắt rơi trên mặt hắn, nóng bỏng kinh người.
Mặc Liên kinh ngạc nhìn nàng, nàng đang cầm mặt mình, gục đầu xuống, dán mặt của da mặt hắn, lớn tiếng khóc lên.
Hồi lâu, Mặc Liên mới giơ hai tay cứng ngắc lên, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nghẹn lời nói: "Đừng khóc."
Nước mắt của nàng đúng là chát, vậy nhất định là không tốt, vì sao thương tâm thành như vậy? Chẳng lẽ là vì hắn sao?
Nàng rốt cuộc quan tâm hắn sao?
Hoàng Bắc Nguyệt hút cái mũi ngẩng đầu lên, cố gắng lau nước mắt, thấp giọng nói: "Ta không khóc, nhìn thấy ngươi tỉnh lại, đây là vui sướng."
Cao hứng tại sao khóc? Hắn không biết a...
Nhìn nghi hoặc trong mắt hắn, Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: "Chỉ có rất vui sướng mới có thể khóc như vậy."
Mặc Liên đưa tay xoa xoa ánh mắt của nàng, sắp xếp ngôn từ rồi nói: "Mạnh Kỳ Thiên nói cho ta nghe chuyện xưa, ở nơi rất xa có một người nghèo cưới một nàng thiếu nữ chăn dê. Thiếu nữ chăn dê vừa khóc, nước mắt sẽ biến thành châu báu, người nọ bởi vậy mà trở thành giàu có, từ nay về sau cùng thiếu nữ chăn dê hạnh phúc ở trong căn nhà xa hoa."
Hoàng Bắc Nguyệt nín khóc mỉm cười, không ngờ loại người như Mạnh Kỳ Thiên không chỉ tinh thông mọi thứ, còn có thể kể loại chuyện chuyên môn lừa gạt con nít.
Chỉ có Mặc Liên mới có thể tin tưởng đồng thoại tốt đẹp như vậy.
"Nếu ta là người kia, thà rằng cả đời nghèo khó, cũng sẽ không để thiếu nữ chăn dê kia khóc." Mặc Liên cố gắng lau nước mắt của nàng "Ta yêu nàng, quyết sẽ không để nàng rơi một giọt nước mắt nào."
Nước mắt thật vất vả bị hắn lau khô, lại lần bị đồ đần cố chấp này làm rơi xuống...
Nhìn thấy nàng lại khóc, Mặc Liên liền luống cuống, vội vã ngồi xuống, ôm khuôn mặt nàng, ảo não chính mình không phải là thần, không thể đuổi hết nước mắt của nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt hít sâu một hơi, cố gắng nhẫn nại nước mắt xuống, nàng kỳ thật đúng là không thích khóc, lớn như vậy chưa từng khóc nhiều, nếu không phải thấy hắn lạnh như băng nằm ở đây, sao có thể khổ sở như vậy?
Mặc Liên rất vô tội, hắn không hợp với thời đại khát máu này, đúng là bạn thân của nàng.
Bắt đầu từ lúc Anh Dạ chết, chính mình chậm rãi mất đi tất cả, Phong Liên Dực, Quân Ly, Yểm, còn có Lạc Lạc bị phong ấn trí nhớ.
Nàng nghĩ nếu ngay cả Mặc Liên cũng mất đi, vậy sau làm bất cứ chuyện gì còn có ý nghĩa sao?
Càng muốn bảo vệ gì đó, đúng là lại càng dễ dàng mất đi.
Nàng cố gắng lau khô nước mắt, ngước khuôn mặt tươi cười nói: "Chúng ta rời khỏi đây trước, ngươi..."
Cúi đầu vừa nhìn, đột nhiên gương mặt đỏ ửng, vội vàng dời mắt, vừa rồi rất sốt ruột không chú ý nhìn, Mặc Liên nằm ở đây, trên người không một mảnh vải, oạch oạch......
Diễm phúc được nhìn, chà chà...
Mặc Liên không rõ lý do, chỉ thấy da mặt nàng đột nhiên đỏ ửng, vội vã bắt tay đi dò xét cái trán của nàng, ân cần hỏi: "Ngươi ngã bệnh?"
"Không!" Hoàng Bắc Nguyệt kiên định địa lắc đầu, tìm trong nạp giới của chính mình, thật vất vả tìm được một bộ nam trang thích hợp, trở tay đưa cho hắn,"Ngươi mặc quần áo vào trước!"
Mặc Liên tiếp nhận quần áo, từng cái từng cái khoác lên người, hồi lâu không thấy hắn động tĩnh, Hoàng Bắc Nguyệt đành hỏi:"Xong chưa?"
"Cái này," Mặc Liên lắc lắc một cái yếm hồng trên tay, trên mặt lộ tính trẻ con đơn thuần tinh khiết tươi cười "Cho ta làm gì?"
Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu vừa nhìn, chộp nhanh lại, nghĩ thầm một đời anh danh bị hủy trên tay hắn, thất sách thất sách, vạn phần thất sách...
Không đợi nàng cảm thán vì sai lầm của mình, hai mắt thoáng nhìn, đột nhiên nhìn thấy mặt vách băng thật lớn sau lưng Mặc Liên, bởi vì trong suốt như mặt kính nên rõ ràng chiếu rõ phần lưng của Mặc Liên.
Mặc Liên rất gầy, sau đó trên lưng vì vô cực thiên khóa mà vết sẹo chằng chịt.
Bốn cái khe hở phân bố từ bả vai xuống gần xương sống, trong đó một cái khe vẫn lộ ra một khóa tròn màu đen, hẳn là vô cực thiên khóa thứ tư chưa lấy ra.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy rõ vô cực thiên khóa, mặc dù khiếp sợ, nhưng không phải vì thế mà nàng nhìn chằm chằm.
Điều làm nàng khiếp sợ thực sự là trên da lưng Mặc Liên vẽ một đồ đằng bằng hai màu đen đỏ rất khủng bố.
Nói đó là đồ đằng, kỳ thật cũng không xác thực, bởi vì trong đồ hình phức tạp vẫn cất giấu một ít hoa văn bùa chú kỳ dị.
Trong nháy mắt nhìn thấy hoa văn bùa chú, sắc mặt Hoàng Bắc Nguyệt lập tức trở nên tái nhợt!
Hoa văn bùa chú bị bao vây trong đồ đằng, hơn nữa Hoa văn bùa chú đã hình thành.
Hoa văn bùa chú nhìn rất quen mắt, bởi vì nàng gần đây cùng Mạnh Kỳ Thiên nghiên cứu Thuật Chiêu Hồn, bởi vậy ngón tay nắm chặt loáng thoáng run rẩy.
Bộ dáng Mặc Liên dường như căn bản không phát hiện, hắn không biết trên lưng trừ vô cực thiên khóa còn có thêm một chú văn.
Không thấy được ánh mắt khiếp sợ của nàng, hắn trực tiếp kéo quần áo, chặn lại hình ảnh phản chiếu Hoa văn bùa chú cùng đồ đằng trên da lưng.
Hoàng Bắc Nguyệt khiếp sợ chưa kịp phục hồi tinh thần lại, nỗi lòng ngổn ngang hỗn loạn.
Đó là cái gì? Đến tột cùng là cái gì?
Mặc Liên rất nhanh mặc quần áo, xoay người lại, phát hiện hai mắt Hoàng Bắc Nguyệt nhìn hắn, ngây người một chút, tưởng quần áo không hợp thân.
Quần áo này không biết nàng đánh cướp từ đâu, lại để trong nạp giới chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, kỳ thật mặc ở trên người hắn hơi chật.
Trong nạp giới đều là bảo bối, bộ quần áo này cũng không phải vải vóc thô ráp, mặc dù kém băng phách áo lạnh của hắn trước kia, nhưng kiểu dáng đẹp hơn băng phách áo lạnh nhiều.
Mặc Liên ngẩng đầu, từ vách băng liếc nhìn mình một cái, quả thật khác trước kia.
Hắn quẫn bách gãi gãi đầu, chần chờ một chút, không xác định mở miệng: "Nguyệt..."
"Mặc Liên" vừa mở miệng, mới phát hiện trong cổ họng chính mình rất khô khốc "Sao ngươi lại bị Tống Mịch mang đến đây? Hắn, có động thủ với ngươi không?"
Nghe vậy, Mặc Liên có nghiêng đầu một chút, liền lắc đầu nói: "Ta thấy hắn, muốn đuổi theo, sau đột nhiên xuất hiện một kết giới nên không biết gì hết."
"Vậy..." Hoàng Bắc Nguyệt rất muốn hỏi hắn một chút, có biết hay Hoa văn bùa chú kỳ dị trên lưng là cái gì không, nhưng đột nhiên rất khó mở miệng.
Thuật Chiêu Hồn, nghe nói phải trả giá rất lớn mới có thể triệu hồi hồn phách ở lại thế gian.
Mặc Liên, ngươi rốt cuộc đánh đổi cái gì?
Thấy nàng thần sắc khác thường, Mặc Liên rất lo lắng, do dự một chút rồi trực tiếp duỗi tay ôm nàng một chút, giọng nói vì ngượng ngùng mà có chút rầu rĩ "Nguyệt, ngươi làm sao vậy?"
"Ta muốn biết chuyện về Thuật Chiêu Hồn." Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng thì thào "Nếu muốn triệu hồi hồn phách ở lại thì trả giá cái gì?"
Mặc Liên cả người chấn động, nhanh chóng buông nàng ra, chậm rãi lui về phía sau, ánh mắt lóe ra, không dám nhìn nàng.
"Mặc Liên." Hoàng Bắc Nguyệt đi lên, vuốt khuôn mặt tái nhợt của hắn "Nói cho ta biết, ngươi đánh đổi cái gì?"
Mặc Liên cúi thấp đầu, lông mi đen nhánh che hai mắt khiến nàng không nhìn thấy tới, chỉ có Hoa Kết Ngạnh mở ở khóe mắt, tràn ngập quỷ dị nhìn ánh mắt của nàng, tựa hồ hơi cười nhạo.
"Không phải sợ, người ở Tư U Cảnh lấy của ngươi cái gì, ta đều giúp ngươi lấy lại, ta không cho phép kỳ ai thương tổn ngươi!"
Hoàng Bắc Nguyệt kiên định nói, Dạ Vương nợ nàng một cái nhân tình, đáp ứng sẽ giúp nàng làm bất cứ chuyện gì, lúc ban đầu, nàng chính là vì Mặc Liên mới yêu cầu như vậy.
Bọn họ lấy của Mặc Liên cái gì đều phải hoàn trả!
Nghe được lời của nàng, trái tim Mặc Liên đập mạnh, chậm rãi ngước mặt lên, nở nụ cười nhìn khó coi nhưng xuất phát từ nội tâm mà nói: "Ta đánh đổi, đã có hồi báo."
Nàng không cho phép bất kỳ ai thương tổn hắn...
Những lời này quanh quẩn ở trong lòng hắn ngàn vạn lần, hồi tưởng lại, ngọt ngào như đường, đây là hồi báo tốt nhất.
Mặc kệ hắn đánh đổi cái gì cũng không sao.
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, cúi đầu, chậm rãi tựa đầu vào trên lồng ngực hắn, thật sâu hít một hơi "Mặc Liên, ngươi tốt như vậy, sẽ có người tốt xứng với ngươi, ta..."
"Ta chỉ thích ngươi." Không đợi nàng nói ra càng làm hắn luống cuống, Mặc Liên đã cướp lời.
Đi đâu mà tìm người tốt hơn nàng?
Trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt nổi lên cảm giác chua xót, cả đời này, có rất nhiều người nàng không thể cô phụ, Phong Liên Dực đúng là nàng yêu thương, mà Mặc Liên, đúng là nàng không đành lòng bỏ rơi.
Nàng phải làm sao bây giờ?
"Triệt nhi, ngươi yêu cô ta nhất định sẽ đau khổ." Tiếng Tống Mịch ngoài dự đoán vang lên.
Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên xoay người, hai mắt lợi hại liếc thấy kế giới bên ngoài động băng dao động, sau một lát, Tống Mịch ra khỏi kết giới, mặc trường bào màu xanh thanh nhã giống như trước, thoạt nhìn tao nhã lịch sự.
"Hừ! Ta đang lo không tìm được ngươi đây." Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh "Ngươi tự chui đầu vô lưới rồi."
Biết thực lực của nàng đã đạt tới đỉnh cao của Vạn Thú Vô Cương, bởi vậy Tống Mịch cũng không đi tới, giữ một khoảng cách nhìn bọn họ "Hoàng Bắc Nguyệt, Mặc Liên bị ngươi phá hủy, nếu không yêu ngươi, hắn sẽ là vũ khí tốt nhất trong tay ta."
"Câm miệng!" Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng quát, hai mắt lạnh lùng, vừa dứt lời, một đám dao băng bắn về phía mặt của hắn, hắn hiểm hiểm quay đầu, dao băng trực tiếp gắn vào tường băng sau lưng hắn, có thể nói mạo hiểm.
"Sức mạnh không thua kém Hiên Viên Vấn Thiên." Tống Mịch thản nhiên đánh giá một câu.
Hoàng Bắc Nguyệt híp mắt,"Ngươi sai rồi, ta mạnh mẽ hơn so với Vấn Thiên, hơn nữa ác hơn hắn!"
Tống Mịch không tỏ rõ ý kiến, nàng phong ấn Yểm vẫn bình yên vô sự, mặc dù có Mặc Liên trợ giúp, tuy nhiên, thực lực của nàng cũng rất khủng bố.
"Ta đến, không phải muốn đánh với ngươi." Tống Mịch ấm nhã mỉm cười, tuấn dật tiêu sái, khuôn mặt không già, thật sự là cả người lẫn vật vô hại, đáng tiếc không thể tiếp tục đóng kịch được nữa.
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng hỏi.
Tiêu Dao Vương lúc đầu khắp nơi chăm sóc nàng, trợ giúp nàng, vì nàng suy nghĩ, mà hiện tại lại đối chọi gay gắt, vận mệnh thật sự là trêu người a......
"Chúng ta làm giao dịch đi." Tống Mịch cười nhìn Mặc Liên "Ta dùng Mặc Liên, đổi lại Vạn Thú Vô Cương của ngươi, thế nào?".
Mặc Liên ngẩn ra, không tự chủ bắt được tay Hoàng Bắc Nguyệt, thấp giọng nói: "Đừng..."
Hoàng Bắc Nguyệt nắm tay lạnh như băng của hắn, tâm tư vừa chuyển liền hiểu đồ đằng trên lưng Mặc Liên, đúng là Tống Mịch giở trò quỷ.
Nuôi nhiều năm như vậy, Mặc Liên chính là vũ khí hắn đắc ý nhất, Tống Mịch làm sao có thể không nghĩ cách khống chế Mặc Liên chứ?
Căng thẳng trong lòng, cái giao dịch này của Tống Mịch kỳ thật không phải trưng cầu nàng đồng ý, chính là uy hiếp nàng!
Nếu nàng không đồng ý, hắn tự có biện pháp khống chế Mặc Liên.
Mà nếu nàng đồng ý, cho hắn Vạn Thú Vô Cương, hắn thật sự sẽ bỏ qua Mặc Liên sao?
Tâm niệm thay đổi thật nhanh, Hoàng Bắc Nguyệt nét mặt vẫn không biểu cảm, chỉ lạnh lùng nói: "Người không ký khế ước với Vạn Thú Vô Cương thì cầm nó cũng chẳng khác gì cầm một khối phế liệu, ngươi muốn làm gì?"
"Ta tự có cách mở ra, ngươi có đáp ứng hay không?"
"Ngươi giở trò quỷ trên lưng Mặc Liên?" Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày hỏi.
"Đương nhiên, không làm như vậy thì Thuật Chiêu Hồn sẽ cắn trả hắn, ngươi muốn biết hắn đánh đổi cái gì không?" Tống Mịch cười nói.
Mặc Liên sắc mặt đột biến, chợt lóe thân tới trước mặt Tống Mịch, một tay trảo ra ngoài, Tống Mịch tựa hồ đã sớm ngờ tới hắn làm như vậy, bởi vậy thân ảnh liền trốn vào trong kết giới, chỉ còn một trận tiếng cười khoái ý.
Mặc Liên đánh vào kết giới, trong nháy mắt máu tươi chảy ròng.
Hoàng Bắc Nguyệt vội vàng đi tới, vừa lấy băng gạc băng bó giúp hắn, vừa ngẩng đầu nhìn mặt của hắn, nổi giận...
Lần trước nhìn thấy Mặc Liên như vậy đúng là lúc bị rút đi bốn cây vô cực thiên khóa, hắn điên cuồng công kích nàng, mà hiện tại hắn vì nổi giận mà khuôn mặt vặn vẹo, thật sự khiến nàng rất kinh hãi.
Tống Mịch nói ra câu kia làm hắn đột nhiên phẫn nộ, vậy Tống Mịch muốn nói điều gì.
Nàng không hỏi, chỉ hơi an ủi cảm xúc Mặc Liên một chút, nói: "Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài trước."
Lôi kéo tay Mặc Liên đi ra ngoài, hắn rất nghe lời, cũng không phản kháng, ngoan ngoãn theo sát nàng.
Đi ở trong trời đất băng tuyết rét lạnh, hai người mặc áo choàng cũng lạnh phát run.
Không đi bao lâu, Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên nghe thấy tiếng nước chảy quen thuộc trong Hắc thủy Cấm lao truyền đến, từ lúc phong ấn Yểm ở bên trong, nàng chưa bao giờ nghe thấy bất cứ động tĩnh gì bên trong.
Mà lúc này, tiếng nước chảy kia phảng phất có người đi ở trong nước đen, ngược nước mà đi, tới gần cột đồng thì dừng lại.
Hoàng Bắc Nguyệt vui vẻ, tâm thần vừa động liền nhìn trong Hắc thủy Cấm lao.
Một ngọn đèn dầu cháy ở cách đó không xa, trên cột đồng trụ có vô số lá bùa an tĩnh kiên cố, nhìn vào sâu trong cột đồng chỉ là một mảnh đen nhánh, nàng ngừng thở, đợi một chút.
Tiếng nước dao động một chút, một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên: "Đi giết Quân Ly."
"Yểm?" Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, vui mừng lẫn sợ hãi hô trong lòng "Ngươi không sao chứ?!"
"Giết Quân Ly." Yểm đơn giản lập lại một lần, không muốn nói nhiều cùng nàng.
Nhưng nếu như thật sự không muốn quan tâm nàng, cần gì phải cố ý chạy tới nói với nàng cái này? Bất kể nàng sống hay chết, nhưng cuối cùng vẫn không khoanh tay đứng nhìn được.
Có thể nghe được hắn nói chuyện, trong lòng an tâm rất nhiều, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không đuổi theo hắn hỏi nhiều, hắn muốn nói tự nhiên sẽ nói, chỉ hơi chút nghi hoặc, lại nghiêm túc hỏi: "Tống Mịch bắt hắn, đến tột cùng có ích lợi gì?"
"Đồ đần, hắn tới tìm ngươi trao đổi Vạn Thú Vô Cương, chưa hiểu sao?" Yểm hừ một tiếng, nói.
Hoàng Bắc Nguyệt cau mày, nàng nghĩ tới khả năng này, nhưng không ngờ Tống Mịch sẽ thật sự làm như vậy, Vạn Thú Vô Cương mà không có thần thú hoàng tộc thì nó khinh thường ký khế ước.
Tống Mịch muốn lợi dụng Quân Ly hấp hối, trước hết ký khế ước cùng Quân Ly, sau đó thông qua khế ước quan hệ của Quân Ly cùng Vạn Thú Vô Cương thì hắn hắn đại khái cũng có thể liên lạc cùng Vạn Thú Vô Cương.
Có điều đi đường vòng như vậy thì Vạn Thú Vô Cương cắn trả rất đáng sợ, đối thần thú chỉ là hóa hồn, đối loài người thì khó mà nói...
Trừ phi, Tống Mịch đã có cách đảm bảo không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nếu thật sự nói như vậy, Tống Mịch tuyệt đối sẽ không khinh địch để nàng mang Mặc Liên rời đi.
Thấy nàng đã hiểu, Yểm không nói thêm gì, lần nữa biến mất ở trong Hắc thủy Cấm lao, không hề có tiếng động.
Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu, nhìn Mặc Liên ngoan ngoãn đi theo phía sau, trước tiên để Mặc Liên rời khỏi đây, nàng đi xử lý Tống Mịch rồi trở ra.
Quân Ly ở trong Lục Hồn Phong Ấn không đủ gây sợ hãi, sức mạnh của Tống Mịch toàn dựa vào đủ loại kết giới tinh diệu, nàng cẩn thận một chút cũng không có vấn đề, chỉ cần có thể giết Quân Ly là có thể giải quyết vấn đề.
Đáp ứng chuyện của Linh Tôn, nàng không thể nuốt lời, vì bảo trụ tôn nghiêm cuối cùng của Linh Tôn, nàng tuyệt sẽ không cho phép Tống Mịch lợi dụng hắn!
Nàng đang muốn mở miệng nói với Mặc Liên, không ngờ Mặc Liên vẫn an tĩnh trầm mặc lại mở miệng trước, hỏi: "Nguyệt, ngươi biết không? Có một loại sâu gọi phù du, chúng nó buổi sáng sinh ra, buổi tối sẽ chết, sớm sống chiều chết, cả đời ngắn ngủi như vậy."
"Thế giới loài sâu khác loài người, đối với bọn chúng thì sớm sống chiều chết đã có thể làm rất nhiều chuyện trong đời" Hoàng Bắc Nguyệt không hiểu nhìn hắn "Chuyện Phù du cũng là Mạnh Kỳ Thiên nói cho ngươi biết?"
Mặc Liên gật đầu, sau một lát liền tỉ mỉ nhìn nàng, thân thể đông lạnh phát run, môi xanh tím, nhưng cười vui vẻ.
"Nhìn ta làm chi?" Hoàng Bắc Nguyệt ngượng ngùng sờ sờ cái mũi "Mặc Liên, Chi Chi ở Tư U Cảnh, ngươi đi ra ngoài tìm Chi Chi được không?"
"Ta không đi." Mặc Liên vừa nói, chậm rãi rút bàn tay khỏi tay nàng, lưu luyến níu giữ độ ẫm trên đầu ngón tay nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, đột nhiên kinh ngạc hỏi: "Mặc Liên, ngươi muốn làm gì?"
Tay Mặc Liên vừa định bày kết giới ở chung quanh lại bị nàng đẩy ra, giọng nói tàn khốc "Ta sẽ đối phó Tống Mịch, không cần ngươi! Ngươi thành thành thật thật đi ra ngoài chờ ta!"
Lời của nàng rất nghiêm khắc sao? tại sao nghe nàng nói xong mà mắt Mặc Liên đã đỏ?
"Mặc Liên?" Nàng khó hiểu nhìn hắn.
"Cho dù ta chết, hắn cũng sẽ tìm được ta, khi đó không ai ngăn được hắn." Mặc Liên đỏ mắt nói.
"Ngươi nói cái gì?" Hoàng Bắc Nguyệt không hiểu, nhưng trong lòng nổi lên cảm giác sợ hãi khủng bố, khiến tia nhiệt độ cuối cùng trên người đều biến mất.
Mặc Liên lắc đầu, lui về phía sau, nước mắt đột nhiên rơi xuống, hắn nghẹn lời nói: "Ta là người mang điềm xấu... Nếu như hắn không nói, ta đã suýt quên, ta muốn ở chung một chỗ với ngươi, nhưng như thế không được, sẽ hại ngươi."
"Ngươi sẽ không hại ta, ngươi nói bậy bạ gì đó, Mặc Liên!" Hoàng Bắc Nguyệt hô to một tiếng, Mặc Liên đã xoay người chạy, nàng vừa định đuổi theo đã bị một bóng đen thật lớn đột nhiên che ở trước mặt.
Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên dừng lại, mặt như băng sương, quát lạnh nói: "Tránh ra!"
Huyễn Linh Thú cúi đầu, cao ngạo liếc nàng một cái, ngạo mạn nói: "Đừng cản đường hắn."
"Là ngươi chớ cản đường ta!" Hoàng Bắc Nguyệt hung ác nói, trong đôi mắt lửa giận hừng hực,"Tránh ra! Nếu không, ta không khách khí!"
Huyễn Linh Thú cao ngạo, không thèm để mắt tới sự uy hiếp của nàng, chỉ cười lạnh: "Ngươi có thể ngăn cản cái gì? số mệnh của Mặc Liên từ khi sinh ra đã quyết định, hắn căn bản không nên tới thế giới này."
Hoàng Bắc Nguyệt khó tin nhìn nó, mà đối phương chỉ ảm đạm nói: "Không có ai thương yêu hắn hơn ta, cho nên hắn muốn làm chuyện gì, ta nhất định sẽ giúp hắn hoàn thành."
"Ngươi không rõ cái gì gọi là yêu!" yêu? Để hắn đi chịu chết chính là yêu sao? nàng cũng không dự định nhiều lời, dù sao cũng không có tác dụng, không bằng trực tiếp động thủ!
Cản đường nàng? Chê cười!
Huyễn Linh Thú cũng biết không thể nói chuyện, điều động nguyên khí, sau đó miệng phun ra lửa đen, nhiệt độ nóng cháy trong nháy hòa tan hàn băng xung quanh!
Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng chợt lóe qua, chui ra khỏi lửa cháy, lóe ra ánh chớp phóng xuống.
"Roi Lôi Thần!"
Huyễn Linh Thú mặt không thay đổi huy động cánh, tưởng có thể dễ dàng tránh ra, nhưng không ngờ bên kia có bẫy rập!
"Bùa chú Lục đạo Thiên Nguyên!" Ngôi sao sáu cánh chợt lóe, trong nháy mắt nhốt một chân hắn, Hoa văn bùa chú màu đen bò lên thân thể.
Huyễn Linh Thú giận dữ: "Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi yêu hắn sao? như ngươi yêu Phong Liên Dực?"
Hoàng Bắc nguyệt tránh ra sau nó, định đuổi theo Mặc Liên, nhưng nghe nó nói vậy thì dừng lại bước chân, hơi xoay người nói:"Các ngươi đừng ép ta, mặc kệ ta yêu hắn hay không, ta đều phải cứu hắn!"
"Ha ha ha......" Huyễn Linh Thú cười lạnh, lần đầu tiên nghe được con thú cao ngạo này cười, mặc dù mang theo châm chọc "Nếu ngươi không yêu hắn thì đừng đi cứu hắn, chỉ có tình yêu của ngươi mới có thể cứu vớt hắn, không yêu hắn thì để hắn rời đi đi".
"Sống ở trên đời có rất nhiều tình cảm không giống như vậy, các ngươi không hiểu!" Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói hết, không tiếp tục nói cùng Huyễn Linh Thú, quay người lại rời đi.
Huyễn Linh Thú cười lạnh một tiếng "Hừ, ngươi không biết Mặc Liên..."
Dọc đường đuổi theo tới chỗ Mặc Liên nằm trong động băng, cũng không nhìn thấy bóng dáng của hắn, Hoàng Bắc Nguyệt không thể làm gì khác là tiếp tục đi về phía trước.
Có nhiều con đường nàng chưa đi qua, không thể không cẩn thận.
Trong vô số động băng đều im ắng, không có gì hết, nhưng đi về phía sau mới thấy trong động băng xuất hiện bóng người giống Mặc Liên, trần truồng nằm trên hàn băng, da tay xanh trắng, thoạt nhìn hẳn là đã chết.
Bị Tống Mịch chộp tới đây, những người này khẳng định không phải người bình thường, hoặc là có năng lực đặc thù, cũng có thể là cao thủ tuyệt thế.
Nhìn những người này, trong lòng của nàng càng bất an.
Phía trước dường như có cửa động, nàng nhanh bước chân qua, vừa định lao ra, đột nhiên ánh mặt bị hấp dẫn bởi một người trong động băng bên cạnh.
Chậm rãi lui về phía sau hai bước, đi vào cái động băng, có người ở bên trong, quần áo hoàn hảo quỳ rạp trên mặt đất, chung quanh thân thể, 6 cây cột màu đen vây quanh hắn, trên cây cột đã kết đầy băng.
Quân Ly trong Lục Hồn Phong Ấn, nhìn dáng vẻ của hắn vẫn hấp hối.
Hoàng Bắc Nguyệt đi qua ngồi xổm xuống, Vạn Thú Vô Cương lẳng lặng nằm ở trong nạp giới của nàng đột nhiên có chút dao động, dường như rất muốn ra.
Không để ý đến động tĩnh Vạn Thú Vô Cương, nàng chỉ đưa tay với vào Lục Hồn Phong Ấn, gạt sợi tóc buông xuống trên mặt Quân Ly ra.
Hắn nhắm mắt ngủ say, hô hấp nhỏ không thể nghe thấy, không hề có động tĩnh.
Lục Hồn Phong Ấn đã hoàn thành, hắn bị nhốt ở bên trong tạm thời không ra được, nhưng phải giết hắn mới được, nếu không hắn tĩnh dưỡng khôi phục sẽ thoát ra.
Nàng muốn lấy Hắc thủy Cấm lao phong ấn Quân Ly, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không tìm được bình chứa tốt, Hắc thủy Cấm lao nhất định cần một người thích hợp làm bình chứa.
Không dễ dàng tìm được người thích hợp. Nếu không có sức mạnh cường đại dung nạp Hắc thủy Cấm lao thì trái tim người kia sẽ bị ma tính ăn mòn.
Hơn nữa, đối với Linh Tôn mà nói, bị nhốt trong Hắc thủy Cấm lao càng mất sạch tôn nghiêm của hắn hơn là so với nhập ma, hắn kiêu ngạo thành như vậy, tình nguyện chết cũng không muốn bị nhốt cả đời.
Hiện tại động thủ sao?
Nàng cau mày nhìn Quân Ly không có động tĩnh, giơ tay lên, nguyên khí màu đen chậm rãi ngưng tụ...
Quân Ly dường như nhẹ nhàng hơi mở mắt, con ngươi đen nhánh tinh khiết thản nhiên liếc nàng một cái, môi tái nhợt hơi giương lên, vui mừng cười cười.
Tay nàng đột nhiên ngừng lại, nắm thật chặt tay, thấp giọng thì thào: "Sư phụ, ta không hạ thủ được..."
Quân Ly lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt đen nhánh an tĩnh an hòa, xa xưa như đám sương trong núi xa, hắn luôn luôn thanh tâm quả dục, không ham muốn như vậy, người tâm trong sáng, nếu không phải thành ma thì hắn vẫn nên như vậy.
"Ta hận số mệnh như vậy, chấm dứt đi..." Hắn chậm rãi mở miệng, đáy mắt đen nhánh chậm rãi bị màu đỏ ăn mòn.
Hoàng Bắc Nguyệt nắm chặt tay, tàn nhẫn quyết tâm.
Phượng Nghịch Thiên Hạ
Đánh giá:
Truyện Phượng Nghịch Thiên Hạ
Story
Chương 1149: Vạn thú vô cương 1
10.0/10 từ 43 lượt.