Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1130: Công thành đoạt đất 1

Tân hoàng đăng cơ năm thứ nhất, sau một chiến dịch đại bại Nước Bắc Diệu ở Tấn thành. Nước Nam Dực bắt đầu chủ động tiến công thành thị biên cảnh Nước Bắc Diệu. Trong vòng một tháng đã hạ mười hai thành. Biên ải Nước Bắc Diệu hoảng hốt hướng đô thành thỉnh cầu viện binh.

Tháng năm, viện binh đến do lão tướng Vũ Văn Chiến tự mình nắm giữ ấn soái, dẫn bốn mươi vạn quân chạy tới tiền tuyến.

Mà một bên Nước Nam Dực suất lĩnh đại quân là Bắc Đường Du - đại thần cũ của Nước Tây Nhung. Hắn không có danh vọng trong quân của Nước Nam Dực, đại bộ phận tướng sĩ cũng từng nghe đại danh của hắn ở Nước Tây Nhung.

Song, tướng bên thua không thu phục được quân tâm, bởi vậy trong đội ngũ Nước Nam Dực binh lính tản mạn.

Duệ hầu Nguyệt Dạ đã mang một nhánh binh đi công thành, sau một hồi đại chiến bị thương đã dừng lại ở thành trì chiến được mà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

So sánh với quân tâm tan rã trong đại quân Nước Nam Dực, quân đội đại chấn Nước Bắc Diệu có lão tướng Thống soái, tinh thần cách quá xa. Không khai chiến đã rõ thắng bại.

Vũ Văn Chiến phòng thủ kiên cố thành Yến Châu, ra lệnh tướng sĩ thủ thành ngày đêm không ngừng chuẩn bị cung nỏ, hỏa tiễn, thiết trí bẫy rập trước thành, bắt thám tử của đối phương đi dò la ti tức.

Không hổ là lão tướng cáo già, kinh nghiệm phong phú. Đứa trẻ bình thường đúng là không thể so được.

Mặc dù mỗi lần tin tức thu được đều là quân tâm đối phương rối loạn, Vũ Văn Chiến cũng không hề buông lỏng cảnh giác.

Yến Châu ở ngoài sườn núi, duệ hầu Hoàng Bắc Nguyệt mang theo một nhánh quân tinh nhuệ đứng ở chỗ cao nhìn về phía xa, Yến Châu đúng là trọng trấn phương bắc của Nước Bắc Diệu, quân sự trọng yếu, bởi vậy hàng năm đều có trọng binh gác, một khi đánh hạ, Nước Bắc Diệu mất đi lá chắn phương bắc này, coi như mở cửa để nàng tùy tiện xông vào.

Tuy nhiên, lúc này Phong Liên Dực phái cái lão già Vũ Văn Chiến lại có phiền toái lớn.

Vũ Văn Địch vì bảo vệ bộ hạ trong cuộc chiến ở Tấn thành nên bị trọng thương, bây giờ vẫn nằm liệt giường, nếu không cũng sẽ không để cha già đã tháo giáp trở về đồng ruộng phải ra trận.

Hoàng Bắc Nguyệt rất là kiêng kỵ Vũ Văn Chiến, nàng tinh tế đọc tiểu sử điều tra Vũ Văn Chiến, cũng xem qua một ít binh pháp mưu lược hắn lưu lại.

Người này mang binh đặc biệt rất cẩn thận!

Mặc kệ đối thủ nhiều hay ít, hắn chưa bao giờ khinh thị, mang binh bốn mươi năm, khó một bại, là tướng quân thực sự thường chiến thắng.

Nàng vốn dự định dùng kế ly gián, thu mua đại thần Nước Bắc Diệu, tung lời rèm pha trước mặt Phong Liên Dực.

Vũ Văn Chiến đã già, hơn nữa lúc Phong Liên Dực đoạt vị, Vũ Văn Chiến đứng ở phe Thập nhất Hoàng tử. Lúc này Thập nhất Hoàng tử cũng về nước, nếu Vũ Văn Chiến thắng trận này, trong tay nắm trọng binh, khó bảo toàn hắn sẽ không có lòng mưu phản.

Loại chuyện này ở các triều đại cũng quen gặp, lấy bộ tộc Vũ Văn uy vọng ở Nước Bắc Diệu so sánh cùng Phong Liên Dực. Vũ Văn Chiến muốn phản thì sẽ được rất nhiều người ủng hộ.


Một khi thay đổi Vũ Văn Chiến, người phái tới cũng không liên quan gì tới gia tộc Vũ Văn, nàng điều tra qua võ tướng Nước Bắc Diệu, thay đổi tướng lĩnh khác cũng không cần quá lo lắng.

Nếu đổi lấy một kẻ chỉ biết lý luận suông, nàng ắt sẽ quật khởi! Đáng tiếc, mưu kế này bị Phong Liên Dực hiểu rõ, nên đại thần tiến cung ý kiến liền bị giết, chém đầu thị chúng, coi như cảnh cáo: Ai dám cấu kết cùng quân địch thì sẽ có kết quả như vậy!

Chà chà, đối thủ gian trá giống nàng, sao có thể dễ dàng rút lui?

Hoàng Bắc Nguyệt ngưng mi, nhìn dãy núi chung quanh chập trùng, không thể mượn địa hình, phía trước vùng đất bằng phẳng, tới thành Yến Châu mới có dãy núi cao vút, thành trì hiên ngang xây dựa vào núi.

Pháo đài chắc chắn bao quát phía dưới, chỉ cần có gió thổi cỏ lay lập tức sẽ bị lính gác phát hiện, sau đó hàng vạn hàng nghìn mũi tên, đạn pháo công kích. Trừ phi nàng có trăm vạn hùng binh cuồn cuộn không ngừng, nếu không thì chỉ có kết quả toàn quân bị diệt.

Tướng lĩnh phòng thủ thành trì kiên cố, đa mưu túc trí, trận chiến này quả thật rất đau đầu.

Roi ngựa trong tay nhẹ nhàng gõ vào lòng bàn tay, Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi quay đầu ngựa lại, nói:"Trở về thôi."

"Chủ nhân, trong quân hiện tại quân tâm không yên, Bắc Đường Du mới đến, lại là tướng quy hàng, sao chế trụ lòng quân được?" Nến Đỏ lo lắng nói.

"Ta tin hắn tự biết phải làm gì." Đối với Bắc Đường Du, Hoàng Bắc Nguyệt chưa từng lo lắng, khả năng của hắn từng nổi danh cùng Chiến Dã.

Lúc đầu nếu không phải vì nữ hoàng Thiên Đại Doanh, hắn không thể không đánh mà hàng.

Nến Đỏ giục ngựa đi theo nàng hỏi: "Vậy trận này đánh thế nào, chẳng lẽ cứ tiêu hao dần?"

"Đương nhiên không thể tiêu hao, chúng ta vận chuyển lương thảo đường xá xa xôi, lão cáo già Vũ Văn Chiến kia nhất định sẽ phái người chặt trước lương thảo chúng ta. Hắn là lão tướng, biết đánh như thế nào để giữ tổn thất ít nhất."

"Chúng ta đây làm sao bây giờ?" Nến Đỏ vừa nghe liền vội đến mức nghiêm trọng.

Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười, không hề lo lắng "Yên lặng theo dõi đi!"

Ba ngày sau, đêm khuya, một nhánh kỵ binh Nước Bắc Diệu lặng lẽ đi vòng đường núi đến phía sau Nước Nam Dực, suốt đêm tập kích, giữa đường cướp 60 vạn thạch lương thảo từ kho lúa đế đô tiếp tế tới, chặt đứt tiếp viện của Nước Nam Dực!

Đồng thời, Vũ Văn Chiến tự mình thống lĩnh năm nghìn người tinh nhuệ, trong đó có hơn hai mươi vị triệu hồi sư ngoài cấp 7.

Bọn họ lặng lẽ lẻn vào phía sau đại quân Nước Nam Dực, thiêu cháy sạch toàn bộ lương thảo trong 3 ngày.

Tướng sĩ Nước Nam Dực chỉ kịp phản ứng chỉnh lại quân ngũ, triển khai đội ngũ ứng chiến với 5000 quân tinh nhuệ!



Đáng tiếc Vũ Văn Chiến đã sớm có chuẩn bị, khi lửa bốc lên, cửa thành Yến Châu mở ra, mấy vạn đại quân lao tới, khiến đại quân Nước Nam Dực hoảng hốt không thể làm gì khác hơn là thổi kèn cho đại quân hướng về phía trước. Vì vậy, Vũ Văn Chiến dễ dàng mang binh tinh nhuệ rút lui.

Lui được nửa đường, bóng đêm đen nhánh, trong lửa cháy rừng rực, khẩu phần ba ngày của mấy chục vạn người đều bị cháy sạch, hết sức phẫn uất!

Nhưng nhìn lửa cháy nghi ngút, Vũ Văn Chiến nhíu chặt lông mày lại lẩm bẩm nói: "Bắc Đường Du là danh tướng đương thời, không thể không cảnh giác."

"Nguyên soái, xin mời nhìn lên không trung!" Một người binh lính đột nhiên kêu to lên.

Vũ Văn Chiến lập tức ngẩng đầu, chỉ thấy trời đêm bị ánh lửa chiếu sáng có vô số bóng đen thật lớn xẹt qua, bay rất cao, người bình thường không biết là cái gì.

Nhưng một số triệu hồi sư dựa vào nguyên khí cũng cảm nhận được, sắc mặt đại biến nói:"Là linh thú! Toàn bộ đều là linh thú phi hành a!"

"Trời ạ, làm sao lại có nhiều linh thú phi hành như vậy!"

Nơi này không có rừng rậm sâu thẳm, nói đại khái, linh thú hoàn toàn cách ly cùng thế giới nhân loại, chỉ một số linh thú kí khế ước với triệu hồi sư mới có thể xuất hiện ở chỗ loài người.

Dường như đáp lại sự khiếp sợ của bọn họ, linh thú trên trời cao xoay quanh một vòng, đột nhiên bay thấp, xẹt qua dãy núi, vô số cánh cuốn theo gió mạnh!

Nhìn hướng linh thú bay tới, trên mặt già nua của Vũ Văn Chiến đột nhiên lộ ra một chút sợ hãi "Không tốt! Nhanh chóng trở về thành!"

Vừa dứt lời, chỉ thấy trên lưng thú đang bay có bóng dáng con người đứng lên, nhìn kỹ là vô số cung thủ dũng mãnh.

Trong nháy mắt, vô số cung tên dày đặc như mưa từ trên trời giáng xuống, xa xa lập tức truyền đến tiếng kêu thảm liên tiếp cùng tiếng hô to.

Vũ Văn Chiến tái nhợt mặt, trước mắt tối sầm, không ngồi vững vàng mà ngã lăn trên đất.

"Nguyên soái!" tướng sĩ phía sau vội vàng dìu hắn.

Vũ Văn Chiến đẩy thủ hạ ra, hung hăng kéo ngựa quát to: "Trở về thành!"

Đoàn người nhanh như chớp chạy về thành Yến Châu.

Mà ở trên không vô số linh thú phi hành càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhanh.

Trên không thành Yến Châu hoàn toàn bị linh thú đen nhánh bao trùm.


Trong thành, tướng sĩ thủ thành cũng không ngồi không, sau loạt tên công kích thứ nhất, lập tức cả đội hình hợp tác, bổ sung vào chỗ cung thủ còn thiếu, vô số pháo đáp lễ bắn lên linh thú trên bầu trời!

Giữa không trung cũng có người kêu thảm té xuống, nhưng linh thú màu đen lại không sợ bất cứ mũi tên gì, người trên lưng đã bị bắn rơi, bọn họ vẫn bay xoay quanh không trung.

Không ít linh thú phun lửa và băng giá công kích, mà Yến Châu không yếu thế, trên tường thành rung chuyển, sau đó trước thành trì có một con rùa màu xanh thật lớn chui từ dưới đất lên.

Gai nhọn sắc bén mọc khắp cái đuôi dài, phía dưới mai rùa cứng rắn, bốn chân vươn đến, phía trước giơ móng vuốt lên, khoát tay đã đánh rơi bốn năm con linh thú bay trên bầu trời.

Đây là thần thú!

Thần thú bảo vệ Thành Yến Châu, Thanh Linh Địa Giáp Quy, thần thú câp 6!

Từng quốc gia, ở những thành trì trọng yếu, đặc biệt là thành trì quân sự đều lấy linh thú cường đại cùng triệu hồi sư trấn giữ. Lúc đại chiến, thời khắc sống còn buộc phải triệu hồi thần thú chứng tỏ sức mạnh cường đại đến mức nào.

Yến Châu là thành trì trọng yếu phương bắc của Nước Bắc Diệu, một khi thất thủ chẳng khác nào mở cửa sau cho địch tràn vào. Bởi vậy bao nhiêu người phải mất vô số công sức mới khiến Thanh Linh Địa Giáp Quy ngoan ngoãn trấn thủ ở đây.

Trăm ngàn năm qua, chưa từng có quốc gia nào có thể lướt qua Yến Châu, pháo đài thiên nhiên đã là lá chắn ngăn địch tốt nhất, mà cũng chẳng có quốc gia nào giám khiêu khích Thanh Linh Địa Giáp Quy.

Nước Bắc Diệu vẫn cường thịnh cũng là vì có 2 con thần thú, thứ nhất là Thanh Linh Địa Giáp Quy, thứ hai là thần thú trấn thủ thành Huy Kinh - Thiên hỏa Kỳ lân! Con thú này giống Ngàn năm huyền Tử Linh quy của Nước Nam Dực, đều là thần vật được sùng bái!

Rùa ở thời đại này tượng trưng cho sự mạnh mẽ, chắc chắn, dũng mãnh, từng quốc gia cũng thích lấy rùa đến trấn thủ!

Trong đêm đen, vô số linh thú bay qua thành Yến Châu, thế tới rào rạt, khác với cuộc chiến công thành bình thường, bởi vậy thủ thành không đợi được Vũ Văn Chiến đồng ý, vội vàng mời Thanh Linh Địa Giáp Quy ra!

Quyết sách gặp nguy không loạn rõ ràng chính xác, trên bầu trời phần lớn là linh thú, ở trước mặt thần thú đương nhiên không có nhiều ưu thế đáng kể.

Cả Đại lục Tạp Nhĩ Tháp, thần thú không có nhiều, bởi vậy, linh thú bình thường không dám so bì được sức mạnh thần thú cùng địa vị!

Song, nhìn Thanh Linh Địa Giáp Quy đảo qua đuôi, vừa nhấc móng vuốt đã đại sát bốn phía, thủ tướng vui vẻ cười nhạo mà không biết lúc này, trong đám linh thú trên không có một mảnh tuyết trong suốt đáp xuống.

Băng Linh Huyễn Điểu vừa xuất hiện, tiếng xé gió cùng băng giá bao phủ xuống, linh thú đều thối lui, nhường ra khoảng trống.

Áo bào đen tinh sảo bị gió thổi bay phần phật, thân thể mảnh mai xinh đẹp tuyệt trần như hoa sen nở rộ, quanh người nguyên khí màu đen quỷ dị, ánh sáng xanh như ẩn như hiện.

Con ngươi thanh lạnh thản nhiên nhìn Thanh Linh Địa Giáp Quy đang vui vẻ chém giết kêu gào rung trời, bên môi xẹt qua nụ cười châm chọc mà lãnh đạm.

Mà trên thành Yến Châu, Vũ Văn Chiến vội vàng gấp trở cũng vừa vặn leo lên thành lâu, mồ hôi không kịp lau, liếc mắt nhìn thấy thiếu nữ mặc y phục đen quỷ dị khống chế Băng Linh Huyễn Điểu.

"Đúng là cô ta!" Mắt Vũ Văn Chiến chợt lóe sáng, cô gái kia khuôn mặt xa lạ, nhưng hắn lại quen mắt Băng Linh Huyễn Điểu!

Trước khi tới đây đã nghe Vũ Văn Địch nói phải cẩn thận cô gái này, xem ra, lâu như vậy cô ta không xuất hiện là vì chuẩn bị trận tập kích tinh diệu tuyệt luân trên không trung này.

Tuy nhiên, Vũ Văn Địch cũng không hoảng, công thành chiến khác với cao thủ chiến đấu bình thường. Cao thủ chiến đấu hợp lại sức mạnh, còn công thành chiến hợp lại mưu lược cùng... trận pháp!

Rút kiếm bên hông ra, chỉ ngón tay lên bầu trời.

"Kết trận! Ngũ Hành Thất Sát trận!"

Hơn mười vị triệu hồi sư bay vù vù ra, tại phía sau Thanh Linh Địa Giáp Quy lập tức bày xong trận hình, năm loại nguyên khí hội tụ trong tay bọn họ, sau đó hội tụ vào một chỗ, trong khoảnh khắc liền hình thành một thanh bảo kiếm năm màu thật lớn!

Hoàng Bắc Nguyệt nghe nói qua loại Ngũ Hành Thất Sát trận này. Năm cao thủ thuộc tính khác nhau hợp lực lại, truyền tất cả nguyên khí thông qua trận pháp cho một người trung gian, loại lực lượng hội tụ này có thể cho người nọ tăng sức mạnh lên vô số lần!

Ví dụ chỉ cần trận pháp thuần thục thì một triệu hồi sư cấp 7 cũng có thể trở thành cao thủ Thiên cấp!

Mặc dù không duy trì lâu, tuy nhiên trong tác chiến, Ngũ Hành Thất Sát trận cũng là một loại trận pháp rất khủng bố!

Tuy nhiên, Hoàng Bắc Nguyệt chỉ lãnh đạm nhìn, người trong trận bắt cự kiếm nhảy lên lưng Thanh Linh Địa Giáp Quy, rít gào lên bầu trời, sau đó bước chân đạp ở hư không như giẫm trên đất bằng bình thường, xông lên chỗ nàng!

Hoàng Bắc Nguyệt khống chế Băng Linh Huyễn Điểu chợt lóe sang bên cạnh, Thanh Linh Địa Giáp Quy thuận thế đảo đuôi qua. Nàng lạnh lùng liếc mắt một cái, không tránh né, một tay đột nhiên vươn ra, mạnh mẽ bắt được đuôi đầy gai

Mà cùng lúc đó, trong nạp giới của nàng chợt lóe ánh sáng vàng, hổ gầm rống giận, Tiểu Hổ cả người tắm đầy lửa thánh màu vàng, vồ xuống Thanh Linh Địa Giáp Quy!

Hoàng Bắc Nguyệt lúc này mới triệu hồi ra Tuyết Ảnh Chiến Đao, dễ dàng giơ lên, chặn lại một kiếm của người nọ.

Người nọ cánh tay đau nhức, không thể tin nhìn nàng.

Làm sao có thể!

Bọn họ đi theo Vũ Văn Chiến chinh chiến thiên hạ nhiều năm. Ngũ Hành Thất Sát trận không ai thuần thục so với bọn họ!

Người trong kết trận tuyệt đối là cao thủ Thiên cấp! Nhưng nha đầu thoạt nhìn gầy teo này lại dễ dàng cản một chiêu của bọn họ?

"Không cần kinh ngạc, không phải đối thủ thì không cần phải đánh."

Phượng Nghịch Thiên Hạ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Phượng Nghịch Thiên Hạ Truyện Phượng Nghịch Thiên Hạ Story Chương 1130: Công thành đoạt đất 1
10.0/10 từ 43 lượt.
loading...