Phượng Nghịch Thiên Hạ
Chương 1079: Phù Du nửa tấc 1
"Ngươi......" Lặng lẽ rùng mình, Bắc Nguyệt quận chúa trên mặt nặn ra một nụ cười tươi, hơi quỳ gối "Tham kiến công chúa điện hạ."
"Quận chúa không cần đa lễ, theo quy củ thì ngươi là Ninh thân vương, tước vị ngang ta, không cần hành lễ."
Cô gái mặc váy đỏ tươi chân thành theo thềm đá đi tới, sắc mặt trang điểm tươi đẹp, che vẻ mặt vốn tái nhợt mất tự nhiên.
Dung mạo của nàng giống Bắc Nguyệt quận chúa như đúc, có điều một người thanh nhã như hoa lan trong thung lũng, mà một người như lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Màu đỏ rất hợp với nàng, thoáng cái làm tăng thêm vài phần vẻ đẹp của nàng, thiếu nữ mặc y phục đỏ đúng là Hồng Liên.
Ngón tay lạnh lẽo đỡ cánh tay Bắc Nguyệt quận chúa, nàng lập tức rụt lại.
"Hình như Quận chúa sợ ta." Hồng Liên thờ ơ đi tới một bên ngồi xuống, ánh mắt nhìn thấy cẩm đệm trên bàn liền hỏi: "Lại có cao thủ đến xem mắt cho quận chúa sao, nói thế nào rồi?"
Thị nữ nhìn thấy Hồng Liên liền tức giận, không hiểu sao công chúa này tự dưng chạy đến khiến tất cả mọi người không có thiện cảm!
Nhớ tới công chúa Anh Dạ trước kia, không nói một lời cũng được người yêu thích, nhưng sau lại xuất hiện Công chúa Vĩnh Ninh giống dung mạo của quận chúa nhưng lại khiến người khác chán ghét!
"Hí Thiên đại nhân nói, hai mắt quận chúa có thể trị được" Thị nữ lớn tiếng nói.
"A?" Hồng Liên nhẹ nhàng gõ cái bàn một chút, liếc Bắc Nguyệt quận chúa, trong ánh mắt mang theo một tia nghi hoặc,"Cao nhân nào dám nói ẩu nói tả như vậy?"
Ăn miếng trả miếng là thánh quân tự mình hạ chú, không thể nghịch chuyển, cao thủ nào dám nói có thể giải?
Thị nữ thấy nàng không tin, có vẻ không hy vọng mắt quận chúa có thể trị được, thoáng cái liền nổi giận nói: "Đúng là cao thủ mà Thái tử Chiến Dã mời tới! Không phải hạng người tầm thường!"
"Cao thủ trên đại lục ta biết hơn nửa, ngươi nói hắn tên là gì?"
Thị nữ sửng sốt, nhìn về phía Bắc Nguyệt quận chúa, nàng tính tình nhu nhược, không dám kết thù với người, người lợi hại như Hồng Liên thì Bắc Nguyệt quận chúa trong lòng vẫn e ngại.
"Nàng, nàng gọi là Hí Thiên......"
Ánh mắt chợt lóe, Hồng Liên nhẹ nhàng gõ móng tay, đột nhiên dùng sức, móng tay sơn đỏ thoáng cái bị gãy!
Lạch cạch
Tiếng động thanh thúy khiến Bắc Nguyệt quận chúa hoảng sợ, bất giác lui về phía sau, dựa vào cây cột trong lương đình, có chút khẩn trương.
Khí thế trên người Hồng Liên đột nhiên bừa bãi sắc bén, sát khí tràn ngập, lương đình nho nhỏ đột nhiên đáng sợ như địa ngục tu la!
Thị nữ nhìn thấy trong ánh mắt của cô ta đầy thù hận không che giấu, như lưỡi đao sắc bén có thể chém người ta thành nghìn mảnh.
"Là nữ?" Hồng Liên quay đầu sang, hung hăng nhìn chằm chằm Bắc Nguyệt quận chúa.
Bắc Nguyệt quận chúa gật đầu, hốc mắt đỏ một vòng, nước mắt như ẩn như hiện bên trong.
"Hừ!" Hồng Liên hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên đứng lên, lạnh lùng nói "Cao thủ như thế ta cũng muốn đi gặp!"
"Công chúa..." Bắc Nguyệt quận chúa gắng sức mở miệng, nhưng trong lương đình đã không còn bóng dáng Hồng Liên, nàng vẫn mờ mịt nhìn.
Thị nữ run rẩy: "Cô ta, cô ta......"
Trước kia chỉ biết Công chúa Vĩnh Ninh không ai thích, vẫn thường xuyên đến phủ Trưởng công chúa, cho nên thị nữ trong phủ cũng không thích cô ta.
Hôm nay mới biết, hóa ra thân thủ Công chúa Vĩnh Ninh không ngờ lợi hại như vậy.
Trong nháy mắt biến mất, tựa hồ cũng không kém vị Hí Thiên đại nhân kia!
Thị nữ lập tức thấy cổ họng khô khốc, nhịp tim mất tốc độ, nhớ tới trước kia vô lễ với Công chúa Vĩnh Ninh nên thấy lạnh sống lưng.
Nguyệt Dạ rời khỏi phủ Trưởng Công chúa, trên đường đi suy nghĩ, không có ý định trở lại Tỏa Nguyệt lâu, phi vút ra ngoài thành.
"Chủ nhân" Nến Đỏ lặng lẽ ra khỏi không gian linh thú, tò mò hỏi: "Chúng ta đi đâu?".
"Điện Quang Diệu"
Nến Đỏ kinh hãi, dùng thân phận như vậy đi Điện Quang Diệu có được hay...
"Chẳng lẽ chủ nhân định lặng lẽ mai phục?"
"Cũng không có vấn đề gì, ta chỉ cần đi xem tàng thư các trong Điện Quang Diệu thôi, chỉ cần cẩn thận sẽ không bị phát hiện".
Nguyệt Dạ nói, mũi chân điểm nhẹ trên thân cây. Cành cây hơi lay động, cả người như mũi tên rời khỏi dây cung hướng tới ngoại thành, bay tới phủ của Tiêu Dao Vương.
Tiến vào Điện Quang Diệu cũng không khó, không biết vì sao Mạnh Kỳ Thiên đếnnay vẫn không xóa kết giới trong vương phủ. Nguyệt Dạ tiến vào rất thuận lợi.
Trong thần điện Quang Minh luôn không có người, trừ khi Thánh quân có việc, bằng không nơi Quang Minh thần thánh này luôn khóa chặt cửa.
Vô số ánh nến thiêu đốt, sàn nhà sáng bóng chiếu ra cái bóng thon dài đen nhánh của nàng.
Ánh mắt liếc nhìn bốn phía, tràng chiến lần trước gần như hủy nơi này thành phế tích, không ngờ đã nhanh chóng xây lại.
Bóng dáng như quỷ mị trong ánh nến, rất nhanh ra khỏi Quang Minh thần điện, tàng thư các không xa, lúc nàng giả trang thành Hồng Liên đều nhớ rõ địa hình ở đây.
Lặng lẽ theo bóng tối cất bước.
"Hồng Liên tôn thượng, những quyển kinh này muốn mang đi đâu?" Bỗng nghe chỗ rẽ đằng trước có người nói chuyện.
Nguyệt Dạ lập tức dừng bước, xảo diệu trốn trong bóng tối.
"Đừng gọi ta là Hồng Liên tôn thượng". Giọng nói cô gái lạnh lùng vang lên bên trong/
"Vâng". Tiếng trả lời cung kính.
"Những thứ này đưa đến Hồng Liên Điện đi, ta xem xong sẽ cầm trở lại tàng thư các, cho nên không cần nói cho thánh quân".
"Thuộc hạ rõ".
Hai người nói chuyện, bước chân chầm chậm tới gần.
Nguyệt Dạ khẽ cau mày, đây là ban ngày, bóng râm cũng không thể hoàn toàn giúp nàng trốn được, với sự cảnh giác của Thiên Đại Đông Nhi sợ rằng sẽ phát hiện.
Trong lòng lặng lẽ bồn chồn, nàng không phải sợ gặp Thiên Đại Đông Nhi, chẳng qua cảm thấy hiện tại không thích hợp, huống hồ hình dạng nàng hiện tại không giống trước, trong chớp mắt Thiên Đại Đông Nhi sẽ không tin tưởng nàng.
Nếu như đánh nhau, nhất định sẽ kinh động nhiều người.
Phần lưng nhanh chóng dựa sát vào vách tường, trên ngón tay chậm rãi tràn ra một tia khí đen, trong bóng tối, tia khí này nhỏ đến mức không nhìn thấy được.
Quả nhiên nữ tử từ khúc quanh đi tới chính là Thiên Địa Đông nhi, đi tới chỗ tối đột nhiên thấy bất thường, đột nhiên quay đầu nhìn lại.
Một cơn gió từ chân tường thổi xuống, chậm rãi phất động sợi tóc nàng.
Nhưng chỗ tối kia không một bóng người.
"Tôn thượng đang nhìn cái gì vậy". Người cầm cuốn sách cẩn thận hỏi.
"không có gì, đi thôi" Thiên Đại Đông nhi lạnh nhạt nói, mang người đi xa.
Mà một bên khác, Nguyệt Dạ bóng người như điện xẹt nhanh qua góc tường, trong nháy mắt đã đến bên ngoài tàng thư các.
Mạo hiểm!
Nếu động tác chậm một chút chỉ sợ đã bị phát hiện.
Hung hăng thở hổn hển vài hơi, nàng nhanh chóng đẩy cửa tàng thư các, lướt người đi vào, sau đó lập tức đóng cửa lại.
Hoàn thành động tác không đến nửa giây, cũng không có bất cứ động tĩnh gì.
Muốn thở phào một cái vì tạm thời tránh được nguy hiểm nhưng không ngờ tiến vào tàng thứ các, trái tim mới thật sự treo lên.
Trong tàng thư các có người!
Nơi này luôn luôn không đặt ánh nến, vì kinh quyển trân quý bên trong không thể tới gần lửa, cho nên lúc vào bình thường đều dùng đá phát sáng chiếu nhìn.
Ánh sáng từ giấy cửa sổ thẩm thấu vào, tia sáng rơi trên giá sách.
Kinh quyển đặt nhiều năm hiện ra dấu vết loang lổ ố vàng của năm tháng.
Rất nhỏ tro bụi bay trong ánh sáng.
Một bóng người đang đứng phía trước giá sách, quay lưng về phía nàng, một tay vẫn duy trì động tác cầm sách từ giá sách, có chút giật mình.
Hô hấp trong nháy mắt đình trệ, cuộc đời đã trải qua nhiều chuyện hung hiểm nguy cấp, vô số lần chỉ mành treo chuông, mệnh nâng một đường, nàng cũng chưa từng khẩn trương như vậy.
Nhưng lúc này trái tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực!
Trong lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, toàn thân cứng ngắc, dựa lưng vào cửa đứng không nhúc nhích.
Không khí dường như hoàn toàn ngừng di chuyển, tro bụi trong ánh sáng như hình ảnh trong tác phẩm điện ảnh bị tạm dừng.
Nguyệt Dạ điều hòa hơi thở, hai mắt cũng không dám chớp, chỉ yên lặng nhìn thiếu niên trước giá sách.
Một luồng ánh sáng nhỏ vụn chiếu trên vai hắn, ánh sáng ngoài vẻ mặt, hoàn toàn không thấy rõ lắm.
Nhưng ánh sáng chiếu tới hoa văn trên quần áo tối đen của hắn có chút nặng nề.
Nửa người hắn bị bóng tối bao phủ.
Tìm sách trong Tàng thư các mà không cầm đá phát sáng, như vậy trong bóng sáng mờ ảo kỳ thật rất khó nhìn rõ chữ viết trên sách.
Nhưng đối với hắn mà nói cũng không có vấn đề gì.
Bởi vì vài chục năm trước, hắn đã quen sống trong bóng tối, đôi khi không cần hai mắt cũng có thể thấy rõ ràng.
Kỳ thật dùng hai tròng mắt nhìn chưa chắc chuẩn xác như vậy, nhìn bằng trái tim mới thật sự thấy được.
Lúc ở trong bóng tối, có thể lĩnh hội rất nhiều thứ mà khi có ánh sáng không thể lĩnh hội được.
Cho nên, hắn kỳ thật không thích dùng hai mắt nhìn.
Thời gian đằng đẵng, tựa hồ một giây đồng hồ vừa qua có tốc độ lưu động rất thong thả.
Kiếp phù du nửa ngày nhàn nhã, hóa ra thản nhiên an dật như vậy.
Tay thiếu niên động đậy, chậm rãi rút quyển sách trên giá xuống, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng mở trang sách.
Ánh sáng mặt trời chiếu trên cằm hắn, vẫn là màu da tái nhợt, vẫn có đường vòng cung cứng ngắc.
Nàng biết, hắn sẽ không cười.
Trong lòng đột nhiên chua xót cay đắng, khổ sở khó tin, trái tim cũng run rẩy.
Cảm giác chua xót cay đắng dâng trên trong lòng, bị nghẹn lại ở cổ họng, chua xót đau đớn.
Bàn tay đầy mồ hôi nhẹ nhàng nắm một chút, Nguyệt Dạ mở miệng định nói chuyện.
Song, tiếng bước chân đột nhiên khiến nàng mím miệng lại, trên người hoàn toàn không có khí tức, chỉ còn chờ tiếng bước chân qua.
Nhưng điều khiến nàng dày vò chính là tiếng bước chân không dừng lại, ngược lại đi tới chỗ nàng dựa vào cửa, một tay đẩy cửa ra.
Nguyệt Dạ thân thể khẽ động đậy, thuận thế để cửa mở ra, sau đó vừa hay nàng bị che ở sau cửa, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Ông trời a, nàng hôm nay thật sự là liên tiếp lo lắng đề phòng a!
"Mặc Liên?" Đẩy cửa vào dĩ nhiên là thiên đại Đông nhi.
Nàng đi mà quay lại, chắc là nghĩ vừa rồi trong bóng râm bất thường đi.
Trời sinh cảnh giác.
Nhưng sau khi mở cửa, nhìn thấy Mặc Liên bình tĩnh đứng trước giá sách, lẳng lặng nhìn trong tay, không có nửa phần khác thường, nàng ngây người một chút.
Mặc Liên nghiêng đầu không nói gì, song rất rõ ý tứ mất hứng.
Thiên đại Đông nhi ngượng ngùng hỏi: "Ta vừa rồi cảm giác có người xông tới, ngươi có cảm giác đó không?"
Mặc Liên chỉ nghiêng đầu một chút.
Hắn luôn luôn tính tình trầm mặc ít nói, thiên đại Đông nhi cũng quen, có đôi khi hắn tình nguyện ra tay giết một người cũng không mở miệng nói một chữ.
"Không có là tốt rồi." Thiên đại Đông nhi chuẩn bị lui ra ngoài, nhưng sau khi nhìn hắn một cái lại không nhịn được nói: "Về hai mắt của Bắc Nguyệt quận chúa, mấy ngày hôm trước thánh quân cho ta một ít tư liệu, ta xem có lẽ hữu dụng, ta nghĩ ngươi có thể xem một chút."
"Ừ." Bởi vì lời nàng nói tựa hồ khiến hắn cảm thấy hứng thú, cho nên rốt cuộc hắn bình thản lên tiếng.
"Ngươi không cần quá lo lắng, cô ấy nhất định sẽ nhìn thấy trở lại." Thiên đại Đông nhi vừa nói, phát hiện hắn đã cúi đầu đi xem sách, căn bản không nghe nàng nói chuyện, liền chậm rãi lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Nguyệt Dạ đứng ở ngoài cửa trong chốc lát mới nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi đi xa.
Trong lòng lặng lẽ buông lỏng, tâm tư vừa chuyển, nghĩ đến lời thiên đại Đông nhi vừa nói, quả nhiên Mạnh Kỳ Thiên thông minh tuyệt đỉnh, đối với thuật ăn miếng trả miếng, người khác không tìm được cách nhưng hắn sẽ tìm được.
Xem ra, chuyến này đến không uổng công.
Đạt được mục tiêu, Nguyệt Dạ cũng không hoảng hốt.
Hiện tại thiên đại Đông nhi đã đi, trong Tàng thư các chỉ còn lại nàng cùng Mặc Liên.
Trong lầu các rộng, hai người lại lặng im không tiếng động, ngay cả tiếng thở cũng không nghe được.
Chỉ có tiếng giở trang sách rất nhỏ của Mặc Liên nhắc nhở nàng rằng thời gian này đang dần trôi chứ không phải đứng lại như nàng suy nghĩ.
Nàng cùng Mặc Liên đã hồi lâu không nói chuyện bình thường.
Sau khi đánh một trận ở Thành Tu La, hắn bị Thánh Quân đầu độc, nàng không kịp mở miệng cũng đã bị hắn...
Sau bị phong ấn trong thân thể tiểu hồ ly, nàng hoàn toàn không có trí nhớ, gặp hắn cũng không biết nói cái gì.
Kỳ thật nàng hiểu rõ tâm tình của Mặc Liên, hắn là một người mẫn cảm, đối với lỗi lầm của chính mình sẽ hối hận hơn người khác mấy lần.
Tựa như lúc ở thành Kỳ Dương, hắn không nhìn thấy, không cẩn thận đả thương nàng, hắn tránh mặt nàng không dám gặp, một lòng cảm giác nàng sẽ không tha thứ hắn.
Nhưng trên thực tế nàng chưa từng trách hắn.
Ở Thành Tu La chết dưới tay hắn cũng thế, nàng muốn trách Tống Mịch, chứ không phải Mặc Liên trở thành công cụ của Tống Mịch.
Nàng luôn luôn yêu ghét rõ ràng, biết ai tốt với nàng.
Ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Liên, mở miệng định nói chuyện, nhưng Mặc Liên lại đột nhiên để sách trong tay xuống, đi sâu vào trong Tàng thư các.
Nguyệt Dạ ngẩn ra, theo thói quen phỏng đoán dụng ý của người khác, bởi vì vừa vặn đứng ở cửa, nói chuyện có thể sẽ bị nghe lén, cho nên Mặc Liên muốn đi sâu vào một chút.
Với năng lực của nàng cùng Mặc Liên thì không ai có thể tới gần nghe lén, tuy nhiên, trong Điện Quang Diệu nhiều cao thủ, nếu Mặc Liên lo lắng, nàng cứ theo hắn là được.
Từng hàng giá sách đứng sừng sững lặng lẽ, sách vở trên giá hình như nhìn bọn họ một trước một sau đi tới.
Càng đi vào thì càng tối, ánh sáng ngoài cửa sổ sáng căn bản không chiếu tới được.
Bóng dáng Mặc Liên đi đằng trước chậm rãi ẩn vào bóng tối, càng ngày càng mơ hồ.
May là nàng am hiểu nhìn trong bóng tối, nếu không hoàn toàn không biết theo sát chân Mặc Liên ở trong Tàng thư các như mê cung này.
Đã đi xa như vậy, hẳn là có thể nói chuyện rồi chứ?
Nguyệt Dạ không hiểu cứ tiếp tục bước về phía trước, Mặc Liên vẻ mặt mê hoặc, căn bản không định dừng lại.
Đột nhiên, Mặc Liên dừng bước chân một chút, nàng tưởng hắn rốt cuộc muốn mở miệng liền bước nhanh hơn lên.
Cũng không ngờ Mặc Liên chỉ hơi dừng lại một chút, liền xoay người từ giá sách cuối sang bên kia dọc đường đi ra ngoài.
Nguyệt Dạ hoàn toàn ngơ ngẩn, hắn không muốn nói chuyện cùng nàng...
Từ khe hở giữa chống sách nhìn bóng dáng Mặc Liên chậm rãi đi qua, trong ánh sáng mờ ảo, trên gương mặt hắn tái nhợt, đóa hoa Kết Ngạnh quỷ dị màu đen như dấu ấn chợt lóe mà qua.
Nguyệt Dạ bất đắc dĩ muốn đuổi theo hắn, nhưng bên tai đã sớm truyền đến tiếng mở cửa cùng đóng cửa, chờ lúc nàng đi tới cửa thì Mặc Liên đã sớm đi ra ngoài.
Tại sao rõ ràng phát hiện nàng cũng không muốn nói chuyện cùng nàng đây?
Đi theo một vòng như vậy, lòng tràn đầy hy vọng có thể nói mấy câu tốt đẹp với hắn, nhưng hắn lại không nói một tiếng đã đi.
Yểm nói rất đúng, hắn đúng là một kẻ một du côn cắc ké!
Điện Quang Diệu vĩnh viễn không thiếu ánh sáng, ở trong kết giới, cho dù trời đông ảm đạm giá rét buốt lạnh cũng có thể nhìn thấy chung quanh Quang Minh Thần Điện mãi mãi có ánh sáng sáng lạn.
Ánh sáng muôn đời, vĩnh viễn lưu truyền.
Mặc Liên chậm rãi đi tới trước quảng trường trống trải ở Quang Minh Thần Điện, vẫn trầm mặc không nói gì.
Thời gian ngắn ngủn ở chung, kiếp phù du nửa tấc, đối với hắn như là giấc mộng.
Hắn không đành lòng phã vỡ giấc mộng.
Không thể phá vỡ, nát sẽ không có, sau đó nàng sẽ không trở về, ngay cả mộng cũng không cho hắn.
Bên tai nhẹ nhàng vọng lên tiếng bước chân, giống như là trong Tàng thư các nàng bình thản đi theo hắn, vĩnh viễn sẽ không đi mất.
Cứ việc không nhìn thấy bộ dáng của nàng, nhưng không vấn đề gì, hắn ngay từ đầu không thấy cái gì, cũng không biết bộ dáng của nàng.
Khi đó, bọn họ còn có trí nhớ tốt đẹp vui vẻ, nhưng từ khi ánh mắt của hắn có thể nhìn thấy nàng thì đúng là cơn ác mộng.
Ánh mắt này đúng là nguyền rủa.
Thà rằng không nhìn thấy nàng, dựa vào tưởng tượng, cũng biết nàng tốt đẹp.
Ta yêu ngươi, thời gian sẽ biết.
Nguyệt Dạ một mình bồi hồi ở trong Tàng thư các, bị Mặc Liên chọc tức không nhẹ, cho nên buồn bực trong chốc lát, sau đó hạ quyết tâm muốn đi tới chỗ thiên đại Đông nhi một chuyến.
Mạnh Kỳ Thiên cho cô ấy tư liệu, hẳn là thứ nàng muốn.
Tuy nhiên giờ phút này trời vẫn sáng, đi ra ngoài không tiện, nàng đã chuẩn bị ứng phó tốt các tình huống, kể cả trước khi gặp thiên đại Đông nhi, tránh không chiến đấu.
Cho nên đợi trời tối mới đi ra ngoài.
Bóng đêm đối với nàng luôn luôn là thời cơ tốt nhất để làm việc.
Nếu quyết định vậy thì xem xét chung quanh Tàng thư các một chút, khó có cơ hội tốt như vậy, nàng biết trong Tàng thư các của Điện Quang Diệu có không ít thứ tốt.
Ngẩng đầu, ánh mắt tiếp xúc tới chỗ Mặc Liên vừa đứng đọc sách, sách hắn xem vẫn đặt ở đó.
Trong lòng đột nhiên tốt hơn, Mặc Liên sẽ xem sách gì? Trong lòng nàng vẫn có ấn tượng với mấy đặc trưng của Mặc Liên: Đơn thuần dễ bị lừa, cường giả không thể là địch, rất nghèo không có tiền, mù chữ.
Một người từ nhỏ không nhìn thấy sẽ có học vấn phong phú sao?
Đương nhiên ngoại trừ chữ nổi.
Cho nên ngay từ đầu nhìn thấy Mặc Liên ở trong Tàng thư các rất có thiện cảm, hắn muốn Bắc Nguyệt quận chúa hồi phục thị lực nên mới đến, nhưng hắn sẽ xem sách gì đây?
Đi tới trước giá sách, cầm sách hắn xem ra. Nhìn mặt bìa là một quyển dược kinh, nhưng khi nhìn thấy sách Nguyệt Dạ lại không nhịn được cười rộ lên.
"Đồ đần, sách cũng cầm ngược......" Khóe miệng hơi mỉm cười, mở sách vở ra, một đồ vật đột nhiên từ bên trong rơi ra.
Nguyệt Dạ tay mắt lanh lẹ, lập tức tiếp được, là một khối tử ngọc tròn, phía trên khắc hoa Kết Ngạnh tinh tế, cánh hoa nửa mở, vài mảnh lá cây phụ trợ, như là tùy thời sẽ nở rộ.
Nhìn thấy tử ngọc, trong lòng nàng đột nhiên nhói một cái, lập tức không tiếng động nắm thật tử ngọc trong lòng bàn tay.
"Mặc Liên, ta chưa từng trách ngươi a." Thấp giọng thì thào nói.
Tưởng tượng bộ dáng Mặc Liên đứng ở chỗ này cẩn thận bỏ tử ngọc vào trang sách, đột nhiên trong lòng dâng lên áy náy.
Bên ngoài ánh mặt trời chậm rãi nghiêng, từ từ, tro bụi trong ánh sáng mờ ảo chậm rãi biến mất.
Nguyệt Dạ vẫn đợi trời hoàn toàn tối mịt mới trả sách vở lên giá, sau đó thu hồi tử ngọc, lặng yên không một tiếng động ra khỏi Tàng thư các.
Nàng từng sống ở Hồng Liên điện nên rất quen thuộc. Mỗi lần đến một chỗ, việc làm trước hết của nàng là nhớ kỹ địa hình chỗ đó.
Bởi vậy muốn ẩn thân đi vào hoàn toàn không cần tốn nhiều sức.
Bên trong trừ mấy thị nữ quét dọn thì không có bất kỳ ai, Nguyệt Dạ thuận lợi tiến vào trong phòng.
Nhớ tới lúc hôm nay gặp nhau ở trên đường, thiên đại Đông nhi mang người cầm vài tập hồ sơ, đại khái chính là tư liệu Mạnh Kỳ Thiên cho cô ấy đi.
Trong Điện Quang Diệu ít có người có thể vào, hồ sơ này cấp cho Mặc Liên nhìn, cho nên thiên đại Đông nhi hẳn là sẽ không giấu kỹ.
Nguyệt Dạ đi thẳng đến trước bàn, quả nhiên nhìn thấy vài tập hồ sơ, nàng như nhặt được chí bảo, lập tức đi qua, vừa mới cầm hồ sơ lên, đột nhiên một giọng nói lạnh lùng từ trong trong phòng truyền đến.
"Ngươi là ai?"
Nguyệt Dạ khóe miệng giương lên, bị phát hiện cũng không trách, thiên đại Đông nhi sớm đã có cảnh giác, nhận thấy có người xông tới thì sao lại không phòng bị chứ?
Có điều không ngờ mới một năm không gặp, bản lĩnh ẩn giấu hơi thở của cô ấy lại lợi hại như vậy!
Có lẽ vì trở thành tân nhiệm Hồng Liên của Điện Quang Diệu, cho nên Mạnh Kỳ Thiên cho cô ấy không ít thứ tốt đi!
Tuy nhiên đã tìm được thứ mình muốn rồi cũng không cần tiếp tục ở lại.
Nguyệt Dạ cầm hồ sơ, xoay người đi ra ngoài.
Phượng Nghịch Thiên Hạ
"Quận chúa không cần đa lễ, theo quy củ thì ngươi là Ninh thân vương, tước vị ngang ta, không cần hành lễ."
Cô gái mặc váy đỏ tươi chân thành theo thềm đá đi tới, sắc mặt trang điểm tươi đẹp, che vẻ mặt vốn tái nhợt mất tự nhiên.
Dung mạo của nàng giống Bắc Nguyệt quận chúa như đúc, có điều một người thanh nhã như hoa lan trong thung lũng, mà một người như lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Màu đỏ rất hợp với nàng, thoáng cái làm tăng thêm vài phần vẻ đẹp của nàng, thiếu nữ mặc y phục đỏ đúng là Hồng Liên.
Ngón tay lạnh lẽo đỡ cánh tay Bắc Nguyệt quận chúa, nàng lập tức rụt lại.
"Hình như Quận chúa sợ ta." Hồng Liên thờ ơ đi tới một bên ngồi xuống, ánh mắt nhìn thấy cẩm đệm trên bàn liền hỏi: "Lại có cao thủ đến xem mắt cho quận chúa sao, nói thế nào rồi?"
Thị nữ nhìn thấy Hồng Liên liền tức giận, không hiểu sao công chúa này tự dưng chạy đến khiến tất cả mọi người không có thiện cảm!
Nhớ tới công chúa Anh Dạ trước kia, không nói một lời cũng được người yêu thích, nhưng sau lại xuất hiện Công chúa Vĩnh Ninh giống dung mạo của quận chúa nhưng lại khiến người khác chán ghét!
"Hí Thiên đại nhân nói, hai mắt quận chúa có thể trị được" Thị nữ lớn tiếng nói.
"A?" Hồng Liên nhẹ nhàng gõ cái bàn một chút, liếc Bắc Nguyệt quận chúa, trong ánh mắt mang theo một tia nghi hoặc,"Cao nhân nào dám nói ẩu nói tả như vậy?"
Ăn miếng trả miếng là thánh quân tự mình hạ chú, không thể nghịch chuyển, cao thủ nào dám nói có thể giải?
Thị nữ thấy nàng không tin, có vẻ không hy vọng mắt quận chúa có thể trị được, thoáng cái liền nổi giận nói: "Đúng là cao thủ mà Thái tử Chiến Dã mời tới! Không phải hạng người tầm thường!"
"Cao thủ trên đại lục ta biết hơn nửa, ngươi nói hắn tên là gì?"
Thị nữ sửng sốt, nhìn về phía Bắc Nguyệt quận chúa, nàng tính tình nhu nhược, không dám kết thù với người, người lợi hại như Hồng Liên thì Bắc Nguyệt quận chúa trong lòng vẫn e ngại.
"Nàng, nàng gọi là Hí Thiên......"
Ánh mắt chợt lóe, Hồng Liên nhẹ nhàng gõ móng tay, đột nhiên dùng sức, móng tay sơn đỏ thoáng cái bị gãy!
Lạch cạch
Tiếng động thanh thúy khiến Bắc Nguyệt quận chúa hoảng sợ, bất giác lui về phía sau, dựa vào cây cột trong lương đình, có chút khẩn trương.
Khí thế trên người Hồng Liên đột nhiên bừa bãi sắc bén, sát khí tràn ngập, lương đình nho nhỏ đột nhiên đáng sợ như địa ngục tu la!
Thị nữ nhìn thấy trong ánh mắt của cô ta đầy thù hận không che giấu, như lưỡi đao sắc bén có thể chém người ta thành nghìn mảnh.
"Là nữ?" Hồng Liên quay đầu sang, hung hăng nhìn chằm chằm Bắc Nguyệt quận chúa.
Bắc Nguyệt quận chúa gật đầu, hốc mắt đỏ một vòng, nước mắt như ẩn như hiện bên trong.
"Hừ!" Hồng Liên hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên đứng lên, lạnh lùng nói "Cao thủ như thế ta cũng muốn đi gặp!"
"Công chúa..." Bắc Nguyệt quận chúa gắng sức mở miệng, nhưng trong lương đình đã không còn bóng dáng Hồng Liên, nàng vẫn mờ mịt nhìn.
Thị nữ run rẩy: "Cô ta, cô ta......"
Trước kia chỉ biết Công chúa Vĩnh Ninh không ai thích, vẫn thường xuyên đến phủ Trưởng công chúa, cho nên thị nữ trong phủ cũng không thích cô ta.
Hôm nay mới biết, hóa ra thân thủ Công chúa Vĩnh Ninh không ngờ lợi hại như vậy.
Trong nháy mắt biến mất, tựa hồ cũng không kém vị Hí Thiên đại nhân kia!
Thị nữ lập tức thấy cổ họng khô khốc, nhịp tim mất tốc độ, nhớ tới trước kia vô lễ với Công chúa Vĩnh Ninh nên thấy lạnh sống lưng.
Nguyệt Dạ rời khỏi phủ Trưởng Công chúa, trên đường đi suy nghĩ, không có ý định trở lại Tỏa Nguyệt lâu, phi vút ra ngoài thành.
"Chủ nhân" Nến Đỏ lặng lẽ ra khỏi không gian linh thú, tò mò hỏi: "Chúng ta đi đâu?".
"Điện Quang Diệu"
Nến Đỏ kinh hãi, dùng thân phận như vậy đi Điện Quang Diệu có được hay...
"Chẳng lẽ chủ nhân định lặng lẽ mai phục?"
"Cũng không có vấn đề gì, ta chỉ cần đi xem tàng thư các trong Điện Quang Diệu thôi, chỉ cần cẩn thận sẽ không bị phát hiện".
Nguyệt Dạ nói, mũi chân điểm nhẹ trên thân cây. Cành cây hơi lay động, cả người như mũi tên rời khỏi dây cung hướng tới ngoại thành, bay tới phủ của Tiêu Dao Vương.
Tiến vào Điện Quang Diệu cũng không khó, không biết vì sao Mạnh Kỳ Thiên đếnnay vẫn không xóa kết giới trong vương phủ. Nguyệt Dạ tiến vào rất thuận lợi.
Trong thần điện Quang Minh luôn không có người, trừ khi Thánh quân có việc, bằng không nơi Quang Minh thần thánh này luôn khóa chặt cửa.
Vô số ánh nến thiêu đốt, sàn nhà sáng bóng chiếu ra cái bóng thon dài đen nhánh của nàng.
Ánh mắt liếc nhìn bốn phía, tràng chiến lần trước gần như hủy nơi này thành phế tích, không ngờ đã nhanh chóng xây lại.
Bóng dáng như quỷ mị trong ánh nến, rất nhanh ra khỏi Quang Minh thần điện, tàng thư các không xa, lúc nàng giả trang thành Hồng Liên đều nhớ rõ địa hình ở đây.
Lặng lẽ theo bóng tối cất bước.
"Hồng Liên tôn thượng, những quyển kinh này muốn mang đi đâu?" Bỗng nghe chỗ rẽ đằng trước có người nói chuyện.
Nguyệt Dạ lập tức dừng bước, xảo diệu trốn trong bóng tối.
"Đừng gọi ta là Hồng Liên tôn thượng". Giọng nói cô gái lạnh lùng vang lên bên trong/
"Vâng". Tiếng trả lời cung kính.
"Những thứ này đưa đến Hồng Liên Điện đi, ta xem xong sẽ cầm trở lại tàng thư các, cho nên không cần nói cho thánh quân".
"Thuộc hạ rõ".
Hai người nói chuyện, bước chân chầm chậm tới gần.
Nguyệt Dạ khẽ cau mày, đây là ban ngày, bóng râm cũng không thể hoàn toàn giúp nàng trốn được, với sự cảnh giác của Thiên Đại Đông Nhi sợ rằng sẽ phát hiện.
Trong lòng lặng lẽ bồn chồn, nàng không phải sợ gặp Thiên Đại Đông Nhi, chẳng qua cảm thấy hiện tại không thích hợp, huống hồ hình dạng nàng hiện tại không giống trước, trong chớp mắt Thiên Đại Đông Nhi sẽ không tin tưởng nàng.
Nếu như đánh nhau, nhất định sẽ kinh động nhiều người.
Phần lưng nhanh chóng dựa sát vào vách tường, trên ngón tay chậm rãi tràn ra một tia khí đen, trong bóng tối, tia khí này nhỏ đến mức không nhìn thấy được.
Quả nhiên nữ tử từ khúc quanh đi tới chính là Thiên Địa Đông nhi, đi tới chỗ tối đột nhiên thấy bất thường, đột nhiên quay đầu nhìn lại.
Một cơn gió từ chân tường thổi xuống, chậm rãi phất động sợi tóc nàng.
Nhưng chỗ tối kia không một bóng người.
"Tôn thượng đang nhìn cái gì vậy". Người cầm cuốn sách cẩn thận hỏi.
"không có gì, đi thôi" Thiên Đại Đông nhi lạnh nhạt nói, mang người đi xa.
Mà một bên khác, Nguyệt Dạ bóng người như điện xẹt nhanh qua góc tường, trong nháy mắt đã đến bên ngoài tàng thư các.
Mạo hiểm!
Nếu động tác chậm một chút chỉ sợ đã bị phát hiện.
Hung hăng thở hổn hển vài hơi, nàng nhanh chóng đẩy cửa tàng thư các, lướt người đi vào, sau đó lập tức đóng cửa lại.
Hoàn thành động tác không đến nửa giây, cũng không có bất cứ động tĩnh gì.
Muốn thở phào một cái vì tạm thời tránh được nguy hiểm nhưng không ngờ tiến vào tàng thứ các, trái tim mới thật sự treo lên.
Trong tàng thư các có người!
Nơi này luôn luôn không đặt ánh nến, vì kinh quyển trân quý bên trong không thể tới gần lửa, cho nên lúc vào bình thường đều dùng đá phát sáng chiếu nhìn.
Ánh sáng từ giấy cửa sổ thẩm thấu vào, tia sáng rơi trên giá sách.
Kinh quyển đặt nhiều năm hiện ra dấu vết loang lổ ố vàng của năm tháng.
Rất nhỏ tro bụi bay trong ánh sáng.
Một bóng người đang đứng phía trước giá sách, quay lưng về phía nàng, một tay vẫn duy trì động tác cầm sách từ giá sách, có chút giật mình.
Hô hấp trong nháy mắt đình trệ, cuộc đời đã trải qua nhiều chuyện hung hiểm nguy cấp, vô số lần chỉ mành treo chuông, mệnh nâng một đường, nàng cũng chưa từng khẩn trương như vậy.
Nhưng lúc này trái tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực!
Trong lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, toàn thân cứng ngắc, dựa lưng vào cửa đứng không nhúc nhích.
Không khí dường như hoàn toàn ngừng di chuyển, tro bụi trong ánh sáng như hình ảnh trong tác phẩm điện ảnh bị tạm dừng.
Nguyệt Dạ điều hòa hơi thở, hai mắt cũng không dám chớp, chỉ yên lặng nhìn thiếu niên trước giá sách.
Một luồng ánh sáng nhỏ vụn chiếu trên vai hắn, ánh sáng ngoài vẻ mặt, hoàn toàn không thấy rõ lắm.
Nhưng ánh sáng chiếu tới hoa văn trên quần áo tối đen của hắn có chút nặng nề.
Nửa người hắn bị bóng tối bao phủ.
Tìm sách trong Tàng thư các mà không cầm đá phát sáng, như vậy trong bóng sáng mờ ảo kỳ thật rất khó nhìn rõ chữ viết trên sách.
Nhưng đối với hắn mà nói cũng không có vấn đề gì.
Bởi vì vài chục năm trước, hắn đã quen sống trong bóng tối, đôi khi không cần hai mắt cũng có thể thấy rõ ràng.
Kỳ thật dùng hai tròng mắt nhìn chưa chắc chuẩn xác như vậy, nhìn bằng trái tim mới thật sự thấy được.
Lúc ở trong bóng tối, có thể lĩnh hội rất nhiều thứ mà khi có ánh sáng không thể lĩnh hội được.
Cho nên, hắn kỳ thật không thích dùng hai mắt nhìn.
Thời gian đằng đẵng, tựa hồ một giây đồng hồ vừa qua có tốc độ lưu động rất thong thả.
Kiếp phù du nửa ngày nhàn nhã, hóa ra thản nhiên an dật như vậy.
Tay thiếu niên động đậy, chậm rãi rút quyển sách trên giá xuống, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng mở trang sách.
Ánh sáng mặt trời chiếu trên cằm hắn, vẫn là màu da tái nhợt, vẫn có đường vòng cung cứng ngắc.
Nàng biết, hắn sẽ không cười.
Trong lòng đột nhiên chua xót cay đắng, khổ sở khó tin, trái tim cũng run rẩy.
Cảm giác chua xót cay đắng dâng trên trong lòng, bị nghẹn lại ở cổ họng, chua xót đau đớn.
Bàn tay đầy mồ hôi nhẹ nhàng nắm một chút, Nguyệt Dạ mở miệng định nói chuyện.
Song, tiếng bước chân đột nhiên khiến nàng mím miệng lại, trên người hoàn toàn không có khí tức, chỉ còn chờ tiếng bước chân qua.
Nhưng điều khiến nàng dày vò chính là tiếng bước chân không dừng lại, ngược lại đi tới chỗ nàng dựa vào cửa, một tay đẩy cửa ra.
Nguyệt Dạ thân thể khẽ động đậy, thuận thế để cửa mở ra, sau đó vừa hay nàng bị che ở sau cửa, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Ông trời a, nàng hôm nay thật sự là liên tiếp lo lắng đề phòng a!
"Mặc Liên?" Đẩy cửa vào dĩ nhiên là thiên đại Đông nhi.
Nàng đi mà quay lại, chắc là nghĩ vừa rồi trong bóng râm bất thường đi.
Trời sinh cảnh giác.
Nhưng sau khi mở cửa, nhìn thấy Mặc Liên bình tĩnh đứng trước giá sách, lẳng lặng nhìn trong tay, không có nửa phần khác thường, nàng ngây người một chút.
Mặc Liên nghiêng đầu không nói gì, song rất rõ ý tứ mất hứng.
Thiên đại Đông nhi ngượng ngùng hỏi: "Ta vừa rồi cảm giác có người xông tới, ngươi có cảm giác đó không?"
Mặc Liên chỉ nghiêng đầu một chút.
Hắn luôn luôn tính tình trầm mặc ít nói, thiên đại Đông nhi cũng quen, có đôi khi hắn tình nguyện ra tay giết một người cũng không mở miệng nói một chữ.
"Không có là tốt rồi." Thiên đại Đông nhi chuẩn bị lui ra ngoài, nhưng sau khi nhìn hắn một cái lại không nhịn được nói: "Về hai mắt của Bắc Nguyệt quận chúa, mấy ngày hôm trước thánh quân cho ta một ít tư liệu, ta xem có lẽ hữu dụng, ta nghĩ ngươi có thể xem một chút."
"Ừ." Bởi vì lời nàng nói tựa hồ khiến hắn cảm thấy hứng thú, cho nên rốt cuộc hắn bình thản lên tiếng.
"Ngươi không cần quá lo lắng, cô ấy nhất định sẽ nhìn thấy trở lại." Thiên đại Đông nhi vừa nói, phát hiện hắn đã cúi đầu đi xem sách, căn bản không nghe nàng nói chuyện, liền chậm rãi lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Nguyệt Dạ đứng ở ngoài cửa trong chốc lát mới nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi đi xa.
Trong lòng lặng lẽ buông lỏng, tâm tư vừa chuyển, nghĩ đến lời thiên đại Đông nhi vừa nói, quả nhiên Mạnh Kỳ Thiên thông minh tuyệt đỉnh, đối với thuật ăn miếng trả miếng, người khác không tìm được cách nhưng hắn sẽ tìm được.
Xem ra, chuyến này đến không uổng công.
Đạt được mục tiêu, Nguyệt Dạ cũng không hoảng hốt.
Hiện tại thiên đại Đông nhi đã đi, trong Tàng thư các chỉ còn lại nàng cùng Mặc Liên.
Trong lầu các rộng, hai người lại lặng im không tiếng động, ngay cả tiếng thở cũng không nghe được.
Chỉ có tiếng giở trang sách rất nhỏ của Mặc Liên nhắc nhở nàng rằng thời gian này đang dần trôi chứ không phải đứng lại như nàng suy nghĩ.
Nàng cùng Mặc Liên đã hồi lâu không nói chuyện bình thường.
Sau khi đánh một trận ở Thành Tu La, hắn bị Thánh Quân đầu độc, nàng không kịp mở miệng cũng đã bị hắn...
Sau bị phong ấn trong thân thể tiểu hồ ly, nàng hoàn toàn không có trí nhớ, gặp hắn cũng không biết nói cái gì.
Kỳ thật nàng hiểu rõ tâm tình của Mặc Liên, hắn là một người mẫn cảm, đối với lỗi lầm của chính mình sẽ hối hận hơn người khác mấy lần.
Tựa như lúc ở thành Kỳ Dương, hắn không nhìn thấy, không cẩn thận đả thương nàng, hắn tránh mặt nàng không dám gặp, một lòng cảm giác nàng sẽ không tha thứ hắn.
Nhưng trên thực tế nàng chưa từng trách hắn.
Ở Thành Tu La chết dưới tay hắn cũng thế, nàng muốn trách Tống Mịch, chứ không phải Mặc Liên trở thành công cụ của Tống Mịch.
Nàng luôn luôn yêu ghét rõ ràng, biết ai tốt với nàng.
Ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Liên, mở miệng định nói chuyện, nhưng Mặc Liên lại đột nhiên để sách trong tay xuống, đi sâu vào trong Tàng thư các.
Nguyệt Dạ ngẩn ra, theo thói quen phỏng đoán dụng ý của người khác, bởi vì vừa vặn đứng ở cửa, nói chuyện có thể sẽ bị nghe lén, cho nên Mặc Liên muốn đi sâu vào một chút.
Với năng lực của nàng cùng Mặc Liên thì không ai có thể tới gần nghe lén, tuy nhiên, trong Điện Quang Diệu nhiều cao thủ, nếu Mặc Liên lo lắng, nàng cứ theo hắn là được.
Từng hàng giá sách đứng sừng sững lặng lẽ, sách vở trên giá hình như nhìn bọn họ một trước một sau đi tới.
Càng đi vào thì càng tối, ánh sáng ngoài cửa sổ sáng căn bản không chiếu tới được.
Bóng dáng Mặc Liên đi đằng trước chậm rãi ẩn vào bóng tối, càng ngày càng mơ hồ.
May là nàng am hiểu nhìn trong bóng tối, nếu không hoàn toàn không biết theo sát chân Mặc Liên ở trong Tàng thư các như mê cung này.
Đã đi xa như vậy, hẳn là có thể nói chuyện rồi chứ?
Nguyệt Dạ không hiểu cứ tiếp tục bước về phía trước, Mặc Liên vẻ mặt mê hoặc, căn bản không định dừng lại.
Đột nhiên, Mặc Liên dừng bước chân một chút, nàng tưởng hắn rốt cuộc muốn mở miệng liền bước nhanh hơn lên.
Cũng không ngờ Mặc Liên chỉ hơi dừng lại một chút, liền xoay người từ giá sách cuối sang bên kia dọc đường đi ra ngoài.
Nguyệt Dạ hoàn toàn ngơ ngẩn, hắn không muốn nói chuyện cùng nàng...
Từ khe hở giữa chống sách nhìn bóng dáng Mặc Liên chậm rãi đi qua, trong ánh sáng mờ ảo, trên gương mặt hắn tái nhợt, đóa hoa Kết Ngạnh quỷ dị màu đen như dấu ấn chợt lóe mà qua.
Nguyệt Dạ bất đắc dĩ muốn đuổi theo hắn, nhưng bên tai đã sớm truyền đến tiếng mở cửa cùng đóng cửa, chờ lúc nàng đi tới cửa thì Mặc Liên đã sớm đi ra ngoài.
Tại sao rõ ràng phát hiện nàng cũng không muốn nói chuyện cùng nàng đây?
Đi theo một vòng như vậy, lòng tràn đầy hy vọng có thể nói mấy câu tốt đẹp với hắn, nhưng hắn lại không nói một tiếng đã đi.
Yểm nói rất đúng, hắn đúng là một kẻ một du côn cắc ké!
Điện Quang Diệu vĩnh viễn không thiếu ánh sáng, ở trong kết giới, cho dù trời đông ảm đạm giá rét buốt lạnh cũng có thể nhìn thấy chung quanh Quang Minh Thần Điện mãi mãi có ánh sáng sáng lạn.
Ánh sáng muôn đời, vĩnh viễn lưu truyền.
Mặc Liên chậm rãi đi tới trước quảng trường trống trải ở Quang Minh Thần Điện, vẫn trầm mặc không nói gì.
Thời gian ngắn ngủn ở chung, kiếp phù du nửa tấc, đối với hắn như là giấc mộng.
Hắn không đành lòng phã vỡ giấc mộng.
Không thể phá vỡ, nát sẽ không có, sau đó nàng sẽ không trở về, ngay cả mộng cũng không cho hắn.
Bên tai nhẹ nhàng vọng lên tiếng bước chân, giống như là trong Tàng thư các nàng bình thản đi theo hắn, vĩnh viễn sẽ không đi mất.
Cứ việc không nhìn thấy bộ dáng của nàng, nhưng không vấn đề gì, hắn ngay từ đầu không thấy cái gì, cũng không biết bộ dáng của nàng.
Khi đó, bọn họ còn có trí nhớ tốt đẹp vui vẻ, nhưng từ khi ánh mắt của hắn có thể nhìn thấy nàng thì đúng là cơn ác mộng.
Ánh mắt này đúng là nguyền rủa.
Thà rằng không nhìn thấy nàng, dựa vào tưởng tượng, cũng biết nàng tốt đẹp.
Ta yêu ngươi, thời gian sẽ biết.
Nguyệt Dạ một mình bồi hồi ở trong Tàng thư các, bị Mặc Liên chọc tức không nhẹ, cho nên buồn bực trong chốc lát, sau đó hạ quyết tâm muốn đi tới chỗ thiên đại Đông nhi một chuyến.
Mạnh Kỳ Thiên cho cô ấy tư liệu, hẳn là thứ nàng muốn.
Tuy nhiên giờ phút này trời vẫn sáng, đi ra ngoài không tiện, nàng đã chuẩn bị ứng phó tốt các tình huống, kể cả trước khi gặp thiên đại Đông nhi, tránh không chiến đấu.
Cho nên đợi trời tối mới đi ra ngoài.
Bóng đêm đối với nàng luôn luôn là thời cơ tốt nhất để làm việc.
Nếu quyết định vậy thì xem xét chung quanh Tàng thư các một chút, khó có cơ hội tốt như vậy, nàng biết trong Tàng thư các của Điện Quang Diệu có không ít thứ tốt.
Ngẩng đầu, ánh mắt tiếp xúc tới chỗ Mặc Liên vừa đứng đọc sách, sách hắn xem vẫn đặt ở đó.
Trong lòng đột nhiên tốt hơn, Mặc Liên sẽ xem sách gì? Trong lòng nàng vẫn có ấn tượng với mấy đặc trưng của Mặc Liên: Đơn thuần dễ bị lừa, cường giả không thể là địch, rất nghèo không có tiền, mù chữ.
Một người từ nhỏ không nhìn thấy sẽ có học vấn phong phú sao?
Đương nhiên ngoại trừ chữ nổi.
Cho nên ngay từ đầu nhìn thấy Mặc Liên ở trong Tàng thư các rất có thiện cảm, hắn muốn Bắc Nguyệt quận chúa hồi phục thị lực nên mới đến, nhưng hắn sẽ xem sách gì đây?
Đi tới trước giá sách, cầm sách hắn xem ra. Nhìn mặt bìa là một quyển dược kinh, nhưng khi nhìn thấy sách Nguyệt Dạ lại không nhịn được cười rộ lên.
"Đồ đần, sách cũng cầm ngược......" Khóe miệng hơi mỉm cười, mở sách vở ra, một đồ vật đột nhiên từ bên trong rơi ra.
Nguyệt Dạ tay mắt lanh lẹ, lập tức tiếp được, là một khối tử ngọc tròn, phía trên khắc hoa Kết Ngạnh tinh tế, cánh hoa nửa mở, vài mảnh lá cây phụ trợ, như là tùy thời sẽ nở rộ.
Nhìn thấy tử ngọc, trong lòng nàng đột nhiên nhói một cái, lập tức không tiếng động nắm thật tử ngọc trong lòng bàn tay.
"Mặc Liên, ta chưa từng trách ngươi a." Thấp giọng thì thào nói.
Tưởng tượng bộ dáng Mặc Liên đứng ở chỗ này cẩn thận bỏ tử ngọc vào trang sách, đột nhiên trong lòng dâng lên áy náy.
Bên ngoài ánh mặt trời chậm rãi nghiêng, từ từ, tro bụi trong ánh sáng mờ ảo chậm rãi biến mất.
Nguyệt Dạ vẫn đợi trời hoàn toàn tối mịt mới trả sách vở lên giá, sau đó thu hồi tử ngọc, lặng yên không một tiếng động ra khỏi Tàng thư các.
Nàng từng sống ở Hồng Liên điện nên rất quen thuộc. Mỗi lần đến một chỗ, việc làm trước hết của nàng là nhớ kỹ địa hình chỗ đó.
Bởi vậy muốn ẩn thân đi vào hoàn toàn không cần tốn nhiều sức.
Bên trong trừ mấy thị nữ quét dọn thì không có bất kỳ ai, Nguyệt Dạ thuận lợi tiến vào trong phòng.
Nhớ tới lúc hôm nay gặp nhau ở trên đường, thiên đại Đông nhi mang người cầm vài tập hồ sơ, đại khái chính là tư liệu Mạnh Kỳ Thiên cho cô ấy đi.
Trong Điện Quang Diệu ít có người có thể vào, hồ sơ này cấp cho Mặc Liên nhìn, cho nên thiên đại Đông nhi hẳn là sẽ không giấu kỹ.
Nguyệt Dạ đi thẳng đến trước bàn, quả nhiên nhìn thấy vài tập hồ sơ, nàng như nhặt được chí bảo, lập tức đi qua, vừa mới cầm hồ sơ lên, đột nhiên một giọng nói lạnh lùng từ trong trong phòng truyền đến.
"Ngươi là ai?"
Nguyệt Dạ khóe miệng giương lên, bị phát hiện cũng không trách, thiên đại Đông nhi sớm đã có cảnh giác, nhận thấy có người xông tới thì sao lại không phòng bị chứ?
Có điều không ngờ mới một năm không gặp, bản lĩnh ẩn giấu hơi thở của cô ấy lại lợi hại như vậy!
Có lẽ vì trở thành tân nhiệm Hồng Liên của Điện Quang Diệu, cho nên Mạnh Kỳ Thiên cho cô ấy không ít thứ tốt đi!
Tuy nhiên đã tìm được thứ mình muốn rồi cũng không cần tiếp tục ở lại.
Nguyệt Dạ cầm hồ sơ, xoay người đi ra ngoài.
Phượng Nghịch Thiên Hạ
Đánh giá:
Truyện Phượng Nghịch Thiên Hạ
Story
Chương 1079: Phù Du nửa tấc 1
10.0/10 từ 43 lượt.