Phương Gia Tiểu Trà Quán
Chương 28: C28: Cốt đốt nhi
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Dù có to gan hay bình tĩnh đến đâu, Phương Niên Niên cũng chỉ là một thiếu nữ bình thường, nghe người bên ngoài bỗng dưng lớn tiếng thì lập tức rối rắm là chuyện dễ hiểu.
Vào thời khắc mấu chốt, Thẩm Hựu Dự liền vòng lấy eo nàng, che miệng nàng lại, chân khẽ di chuyển, trong nháy mắt liền đổi chỗ.
Lá trúc phát ra tiếng xào xạc, Trần minh chủ chạy như bay, tay phải thành vuốt, luồn vào bên trong khóm trúc chế trụ cổ họng của kẻ nghe lén.
"Gia chủ tha mạng, gia chủ tha mạng."
Theo tiếng bịch của cơ thể ngã xuống, một giọng nữ vang lên, liên tục cầu xin tha mạng.
Phương Niên Niên thở phào nhẹ nhõm, hoá ra người bị phát hiện không phải bọn họ, hoá ra là bên trong khóm trúc cũng có người khác.
Tình huống gì thế này? Hai lão nhân giang hồ trò chuyện, nói vài câu đã có mấy người nghe lén.
Là vì minh chủ với Huyện thừa làm việc không đủ tỉ mỉ, hay do trong lòng bọn họ đại loạn, không để ý nhiều như vậy, hay là không biết sợ?
Cho dù thế nào đều tạo thành cục diện lúng túng như hiện tại. Trần minh chủ tóm được một người, thật sự không ngờ trong góc khuất còn hai người khác đang ẩn nấp.
Nguy cơ được giải trừ.
Phương Niên Niên huých tay về sau mấy cái, ra hiệu Thẩm Hựu Dự có thể buông nàng ra.
Nhuyễn hương ôn ngọc[1] đang ở trong ngực, rõ ràng tình thế vô cùng nguy cấp, Thẩm Hựu Dự lại không khỏi cảm thấy tâm viên ý mã[2], tâm bất tại yên[3], tâm tưởng sự thành... Không, không, mấy ý nghĩ quái đản này...
[1] Nhuyễn hương ôn ngọc (): là cách gọi khác về người con gái. Miêu tả thân thể con gái trẻ tuổi trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.
[2] Tâm viên ý mã (): thành ngữ chỉ tâm tình không khống chế được, suy nghĩ lung tung.
[3] Tâm bất tại yên (): tâm trạng không ổn định, không tập trung.
Phương Niên Niên nhẹ giãy dụa, nàng không dám làm động tác quá mạnh, sợ gây chú ý tới người ngoài. Có lẽ Trương Huyện thừa rửa tay gác kiếm đã lâu, lâu rồi không vận động, thính lực và thân thủ thoái hoá, song Trần minh chủ vẫn là lão nhân giang hồ, nếu khiến ông ta chú ý thì không ổn.
Thẩm Hựu Dự do dự không muốn buông ra, đôi tay cứng đờ xuôi theo người nàng, hắn nhìn chằm chằm Phương Niên Niên mặt không đổi sắc, tai hắn dần đỏ ửng lên. Hắn mất tự nhiên siết chặt nắm đấm, nhưng trong lòng bàn tay hoàn toàn không có vật gì.
Theo cách Phương Niên Niên hay nói, thứ hắn đang nắm lấy là sự lạc lõng.
Phương Niên Niên không hề hay biết người sau lưng ôm tâm tình thiếu nam phức tạp, nàng cẩn thận che chắn thân thể sau khóm trúc, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, có chút bất an nhìn tiểu nha đầu vừa bị lôi ra ngoài.
Ở bên ngoài, người bị lôi đi chính là người làm mà Trương Huyện thừa thuê tới giúp đỡ, là một tiểu nha đầu mười mấy tuổi, mặc váy áo xanh nhạt, búi tóc hai bên, nằm rạp trên mặt đất, vẻ mặt thấp thỏm lo âu nhìn Trương Huyện thừa cùng Trần minh chủ.
Sắc mặt Trần minh chủ tái xanh, còn Trương Huyện thừa mỉm cười hoà nhã, an ủi tiểu nha đầu đừng sợ, không có gì cả, bọn họ chỉ tuỳ tiện nói vậy thôi.
"Nha đầu ngươi vừa rồi nghe được chuyện gì?" Trương Huyện thừa cười hỏi. "Đừng sợ, ta chỉ hỏi thăm mà thôi."
Tiểu nha đầu gấp gấp đến lắp bắp: "Nô tì, nô tì không nghe, nghe thấy gì cả."
Nàng chột dạ đảo mắt, đây rõ ràng là lời nói dối.
Trương Huyện thừa vẫn duy trì dáng vẻ của một vị đại gia hàng xóm hoà nhã, không có chút vênh váo nào: "Cô nương tốt thì không nên nói dối đâu."
Trần minh chủ cười nhạo: "Nói nhảm nhiều như vậy làm gì! Hỗn Nguyên Khản Hồn Thủ không còn lăn lộn giang hồ lại thiếu quả quyết như vậy, năm đó đệ sợ bị người áo đen chú ý, có thể trơ mắt nhìn một hài tử Lâu gia vừa mới lên ba bị cắt cổ cơ mà!"
Sắc mặt Trương Huyện thừa lập tức xám ngoét, nghiến răng ken két, rõ ràng Trần minh chủ vừa khoét một nhát vào lòng ông ta.
Trần minh chủ duỗi tay phải ra, vươn ngang ra ngoài, chỉ chừa lại dư ảnh trong không trung, Trương Huyện thừa ra tay ngăn cản, song hoàn toàn không phải là đối thủ của Trần minh chủ, ngược lại bị đánh lui về, cả người lảo đảo. Chỉ trong chốc lát, chiếc cổ mềm mại của tiểu nha đầu đã bị Trần minh chủ dùng ba ngón tay bóp chặt, lực đạo càng lúc càng mạnh, nhấc bổng cả tiểu nha đầu lên trên.
Tiểu nha đầu lơ lửng trên không giãy giụa mấy cái, rồi dần dần không còn động tĩnh.
Phương Niên Niên mở to hai mắt, chỉ qua một xíu, tính mạng của một nha đầu hoạt bát đã biến mất.
Trước mắt nàng liền có một bàn tay chắn ngang. Thế nhưng đã quá muộn, sự tình xảy ra nàng đều nhìn thấy hết rồi.
Cơ thể rơi xuống đất tạo ra một tiếng phịch nặng nề, gương mặt tiểu nha đầu trở nên tím tái, hai con mắt trừng to nhìn Trương Huyện thừa, bên trong không còn chút thần sắc nào. Trương Huyện thừa cau mày lui về sau một bước, sắc mặt đen lại: "Chỉ là một tiểu nha đầu không liên quan gì, huynh làm vậy là sao?"
"À, Trương Huyện thừa làm quan lâu năm nên nhân từ nương tay, ta thì sống lâu trong chốn giang hồ, không mang lòng dạ đàn bà. Nhớ chuyện đứa bé năm xưa, rồi nhìn lại đệ thì, chậc chậc."
Từng lời của Trần minh chủ đều mang dao, từng câu của Trương Huyện thừa đều lảng tránh, một lưỡi dao sắc đang treo trên cổ, hắn cũng không còn đủ kiên nhẫn để đối phó nữa. Nếu ta không dễ chịu thì ngươi cũng đừng hòng sống yên ổn, có suy nghĩ như vậy, Trần minh chủ hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, dứt khoát cá chết lưới rách, xem ai có thể chịu đựng được.
Ông ta đã trắng tay, không còn đường lui, song Trương Huyện thừa có gia đình có thân thích, sớm đã không giống trước kia, nói đi là đi.
Trần minh chủ hừ lạnh một tiếng: "Lão trọc đầu Diệu Pháp kia ban đầu cũng muốn lừa ta cho qua chuyện, cuối cùng cũng phải giao hộp ra. Kẻ trong cung cấm kia chỉ là một thứ đồ chơi không có gốc rễ, nếu hắn có Huyết Liên Tử, ắt sẽ lấy ra tranh công ban thưởng, đâu đợi đến lượt ta sứt đầu mẻ trán."
Ông nhìn Trương Huyện thừa một cách ác ý, vẻ điên cuồng hiện lên trong mắt: "Ta tìm đệ cuối cùng, là vì chắc chắn năm đó chúng ta từ Lâu gia trở ra, chính đệ là ngươi mang Huyết Liên Tử đi. Phải, tên Ma giáo bất nam bất nữ kia ngày đó đã ném đồ trong hộp đi, đệ biết không, năm đó ta nấp trong góc đã nhìn thấy. Lúc ta đến tìm hắn, hắn còn ném vào mặt ta một nắm đậu vàng, ngay ở đây này."
Trần minh chủ giơ tay vỗ bốp bốp vào mặt mình, lại càng điên cuồng hơn: "Cảm giác lúc đó còn khiến ta cao hứng hơn. Ta và đệ hiện tại là hai con châu chấu trên cùng một sợi dây, ta không chạy được, đệ cũng không thoát đâu. Đừng nghĩ rằng có thể mặc kệ không đếm xỉa đến, đệ mau giao Huyết Liên Tử ra đi."
Ông ta cười khùng khục rồi nghênh ngang rời đi. Chỉ để lại Trương Huyện thừa mặt mày tái mét đứng ở một góc, đối diện là một thi thể chết không nhắm mắt.
Một hồi sau, nghe bên ngoài đã không còn động tĩnh, Thẩm Hựu Dự mới bỏ tay xuống. Phương Niên Niên nhìn hắn, hắn nhìn Phương Niên Niên, hai người nhất thời không biết nên nói điều gì.
Cuối cùng, Phương Niên Niên lắp bắp lên tiếng: "Chúng ta về trước đi."
Thẩm Hựu Dự gật đầu.
Hai người quay về tiểu đình, Lý Tú Tú còn đang trò chuyện cùng biểu ca, sau khi hai người rời đi thì bọn họ cũng không ăn thêm gì, trên mặt bàn không có đĩa mới. Thời gian còn lại, Phương Niên Niên có hơi mất tập trung, Lý Tú Tú nói gì thì cứ qua tai là nàng quên bén, không đọng lại gì.
Cũng may lễ thêm trang không bao lâu đã kết thúc, mọi người nháo nhác rời đi. Tại cửa ra vào, Phương Niên Niên gặp được khuôn mặt tươi cười tiễn khách của Trương Huyện thừa, dáng vẻ trắng trẻo mập mạp, khuôn mặt hoà nhã, thật sự không nhìn ra người này trước kia từng lăn lộn giang hồ, càng không ngờ người này vừa nhìn thấy người chết.
"Niên Niên, muội cùng biểu ca trở về nhà đại cữu, mấy ngày nữa về nhà sẽ đến chỗ tỷ chơi." Lý Tú Tú ngại ngùng cúi đầu, rúc vào bên người khuê mật, nhỏ giọng nói. "Chờ nhị cữu cữu ổn định, chắc lúc đó biểu ca cũng vào kỳ nghỉ đầu tiên, bọn muội sẽ định thân, tỷ nhất định phải tới đấy."
"Đương nhiên rồi." Phương Niên Niên nắm lấy tay cô nương bên cạnh, bằng hữu quen biết nhiều năm lại sắp định thân, thật không thể tưởng tượng nổi, trong ấn tượng của nàng, nàng ấy vẫn còn rất trẻ con.
Lý Tú Tú hé miệng cười: "He he, đến lúc chính thức phát thiệp mời, cả Phương thúc Phương thẩm, Tiểu Thừa Ý cùng Đại Ngưu thúc đều phải đến đấy."
"Được thôi, đến ăn sạch nhà các người." Phương Niên Niên vui đùa.
"Đến đó đến đó."
Lý Tú Tú nũng nịu.
Xe bò của Lý gia đến, Lý Tú Tú được biểu ca đỡ lên xe, sau khi lên xe thì vén rèm vẫy tay với Phương Niên Niên, nói lời tạm biệt. Biểu ca đứng cạnh xe bước lên chắp tay thi lễ, Phương Niên Niên cùng Thẩm Hựu Dự đáp lễ, sau đó biểu ca vén rèm bước lên xe, hai người họ đưa mắt nhìn xe bò rời đi.
Phương Niên Niên buồn bực vô cớ: "Còn chưa ăn cơm, lại nghe được một đống chuyện, ôi, đói thật đấy, huynh muốn đi ăn với ta không?"
"Ăn món gì?"
Phương Niên Niên suy nghĩ một lát thì nói: "Cốt đốt nhi[4], ninh trong nước dùng xương."
[4] Cốt đốt nhi ().
"Vậy đi thôi." Thẩm Hựu Dự chắp tay sau lưng, tuỳ ý nói.
Phương Niên Niên liếc nhìn hắn: "Nhìn huynh rất không tình nguyện."
"Không có."
Thẩm Hựu Dự lúng túng dời mắt, ban đầu khi mới ăn thì không có cảm giác gì, hiện tại thì trong bụng nặng trĩu, những chiếc bánh hỉ ngọt ngào kia thật sự rất chắc bụng. Không lâu trước đó bụng dạ hắn còn khó chịu không thôi, ký ức vẫn còn mới mẻ, hắn cũng không dám ăn đến núi lở, uống đến lấp hồ[5].
[5] Nguyên văn là sơn thôn hải cật, hồ cật hải tắc (), ý chỉ ăn uống vô độ không có điểm dừng.
"Đi thôi, ta cam đoan huynh sẽ thích mà." Phương Niên Niên vung vẩy túi xách đi trước, Thẩm Hựu Dự theo sau.
Hắn nhìn dáng vẻ xinh xắn mảnh khảnh của Phương Niên Niên, trong lòng không nhịn được mà cảm thấy vui vẻ. Đi thêm mấy bước, Thẩm Hựu Dự bắt kịp bước chân của Phương Niên Niên, hai người sóng vai mà đi.
Cốt đốt nhi chính là hoành thánh[6], có điều cách làm phức tạp hơn. Cho phần nhân thịt đã chuẩn bị sẵn vào giữa miếng bột hình tam giác, bắt đầu từ mép mà nắn đi vào, tạo thành một đoá hoa xinh đẹp.
[6] Hoành thánh ().
Từng viên đều có nếp gấp xinh đẹp, khi bỏ vào trong nước sôi liền nở rộ thành đoá hoa. Hoặc cho vào chảo dầu sôi, đến khi lớp bọt dầu vàng óng nổ lốp đốp, dưới tác dụng của nhiệt độ, cốt đốt nhi liền trở thành từng cánh hoa vàng óng.
Loại trước có vị giống hoành thánh và sủi cảo[7], loại sau lại giống sủi cảo chiên[8].
[7] Sủi cảo ().
[8] Sủi cảo chiên ().
Quán ăn mà Phương Niên Niên ưa thích nằm trên đường cái Đông Thị, bên cạnh một cửa hàng bánh, dưới một gốc cây hoè rất lớn. Có ba bốn chiếc bàn vuông, vài băng ghế dài, mấy tấm vải dầu được căng trên cọc tre dùng để che nắng che mưa, lại có một nồi một bàn, trên bàn là cốt đốt, trong nồi là xương hầm.
Khi cốt đốt ngập trong nước thì vớt ra chén, chủ quán lại cho vào nước hầm xương đã được ninh nhiều giờ, thêm một muôi đồ chua thái sợi, bên trên là một chút rau mùi.
Rau mùi chính là rau thơm, không phải ai cũng thích, song Phương Niên Niên cảm thấy có chút mùi vị này mới càng thêm hấp dẫn.
Đồ chua làm từ củ cải, chủ quán làm rất ngon, hầu hết đều là đồ chua đã muối hơn một năm. Màu sắc rất đậm đà, khi mới ăn vào thì có vị giòn giã bên ngoài mà không mất sự mềm dẻo bên trong, sự ngon miệng của cốt đốt nhi ở quán này còn nằm ở hương vị của đồ chua, có thể đồ chua là linh hồn của cốt đốt.
Thẩm Hựu Dự không lựa chọn gì, ngồi xuống theo Phương Niên Niên, nàng hướng về phía quầy hô to: "Hai bát cốt đốt nhi, lấy rau mùi."
"Được." Chủ quand đáp lại, bàn tay trơn tru bắt đầu nặn cốt đốt, vừa làm xong là có thể ăn ngay, vô cùng tươi mới.
"Đừng thấy quán này nhỏ, kỳ thật đã mở lâu đời rồi. Năm đó ta mới bảy tám tuổi, theo phụ thân lên trấn Ô Y có việc, giữa trưa ăn cốt đốt ở quán này cùng với phụ thân, hương vị rất khó quên." Phương Niên Niên mỉm cười, lấy từ túi xách nhỏ bên người hai cặp đầu đũa[9], trước ánh mắt kỳ dị của Thẩm Hựu Dự, nàng bao vào đôi đũa mà chủ quán chuẩn bị, rồi đưa một đôi cho Thẩm Hựu Dự.
[9] Đầu đũa (): phần bao lấy đầu đũa, thường dùng khi đi ăn ở ngoài để đảm bảo vệ sinh.
Nàng nháy mắt: "Đảm bảo sạch sẽ. Ta lên thị trấn mười lần thì hết tám lần ghé quán này ăn cốt đốt, huynh nếm thử là biết."
Thẩm Hựu Dự tiếp nhận đôi đũa từ tay Phương Niên Niên, khó hiểu nhìn phần bọc lại ở đầu đũa, thật sự không ngờ rằng sẽ diễn ra chuyện này.
"Cô còn nói ta lập dị à?!"
Phương Niên Niên hùng hồn nói lý: "Cao Tổ nói, phải ngăn ngừa lây nhiễm chéo."
Những lúc thế này có thể mang Cao Tổ ra, thật là sảng khoái.
Thẩm Hựu Dự: "..."
Ngày đấy binh hoang mã loạn còn thêm ôn dịch, Cao Tổ nói lời này là có cơ sở!
"Chuyện giang hồ ta cũng không hiểu rõ, có thể nói cho ta biết một chút hay không?" Phương Niên Niên chống cằm, nhìn Thẩm Hựu Dự. "Gì mà Lâu gia, rồi Hỗn Nguyên Khản Hồn Thủ, rồi minh chủ, ngọc bài, huynh nói cho ta biết một chút đi."
Thẩm Hựu Dự cân nhắc một chút, đứng lên đổi vị trí, từ ngồi đối diện chuyển sang ngồi bên cạnh Phương Niên Niên: "Những gì bọn họ nhắc tới đều là mấy chuyện năm xưa, cô có biết loạn thất vương không?"
"Biết." Phương Niên Niên gật đầu.
Loạn thất vương xảy ra vào hai mươi năm trước, lúc Cao Tổ còn sống có thể ngăn chặn đám con cháu như lang như hổ, song sau khi người buông tay thì đám nhi tử thành niên liền hoàn toàn bộc lộ tham vọng hùng bá một phương, không ai chịu khuất phục ai!
Tần vương đăng cơ, cũng chính là đương kim hoàng đế thì cho biên soạn lại sử sách, đối với giai đoạn trước đó thì giữ kín như bưng.
Bút pháp Xuân Thu[10], hàm súc thâm thuý.
[10] Bút pháp Xuân Thu (): tức là văn chương viết theo lối của Khổng Tử trong bộ Kinh "Xuân Thu", hàm súc, ngắn gọn, dùng chữ nghĩa thâm thúy thể hiện sự khen chê đối với một nhân vật hoặc một sự kiện nào đó.
Phương Niên Niên nói nàng biết sự tình loạn thất vương, chuyện này nằm ngoài dự liệu của Thẩm Hựu Dự, nghĩ kỹ một chút thì mấy người Phương gia quả thực thần bí, có thể biết thêm một vài chuyện mà bách tính thông thường không rõ, âu cũng hợp tình hợp lý.
Thẩm Hựu Dự cũng không hỏi làm sao Phương Niên Niên biết được, mà Phương Niên Niên cũng không giải thích, nàng cũng không thể nói từ khi sinh ra mình đã mang ký ức, trong những năm tháng vờ như không hiểu chuyện đã nghe được không ít bí mật từ miệng phụ mẫu mình.
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.
Phương Gia Tiểu Trà Quán