Phùng Xuân - Hữu Mao Nhi
Chương 120: Trừng phạt
178@-
Hành lang chìm trong sự yên tĩnh, chỉ có tiếng gió lạnh bên ngoài cửa sổ thì thầm nức nở.
An Đông im lặng vài giây, ngập ngừng nói: "Sầm Khê... Mình đương nhiên tin tưởng cậu. Thực sự là... mẹ mình làm phiền cậu quá nhiều, năm nay cậu cũng không dễ dàng gì..."
Sầm Khê nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia thất vọng: "Mình trong tim cậu lạnh lùng vô tình thế sao? Nhà cậu có chuyện, mình có thể trơ mắt đứng nhìn mà không giúp đỡ?"
Có lẽ vì thực sự tức giận, cô nói đến đây còn cười khẽ: "Hay là... Vì mẹ cậu ghét mình, nên mình chỉ có thể làm trở ngại chứ không giúp được gì?"
An Tú Anh quả thực rất thích Hà Trọng Minh. Mặc dù biết "Bảo tiêu hoàn" làm hại dạ dày của bà, bà vẫn chưa từng nói gì không phải về Hà Trọng Minh, thậm chí vẫn luôn nhớ đến anh ta rất tốt.
An Tú Anh đối xử với cô thế nào, Sầm Khê không để tâm, nhưng cô quan tâm An Đông nghĩ gì về mình.
Cô và mọi người ở Bạch Thạch trấn đều không hợp. Cô không giống Hà Trọng Minh, có thể làm hài lòng An Tú Anh, cô không muốn cũng chẳng thèm làm giả tạo như vậy. Đối với An Tú Anh, cô chỉ có thương hại và chán ghét, chút thiện cảm nào cũng không có, làm sao có thể giả trang ra vẻ khen ngợi.
Cô sẽ giúp đỡ, chỉ vì đối phương là mẹ của An Đông. Cô luyến tiếc An Đông bị mắng chửi, bị lăn lộn.
Còn An Đông thì sao?
Cô cảm thấy mình đang bảo vệ An Đông, nhưng An Đông có chỉ cảm thấy khó xử không? Cách hành xử thẳng thắn tuyệt đối của cô, đối với An Đông mà nói, có phải còn không bằng Hà Trọng Minh mang đến cảm giác an toàn không?
Tâm trạng cô lập tức trở nên tệ hại.
"Không phải, không phải!" An Đông vội vàng giải thích: "Sầm Khê, mình không phải ý đó. Cậu nghĩ đi đâu vậy... Mình không phải ý đó."
Cô ấy nhìn qua thực sự hoảng loạn, trong đôi mắt trong suốt ánh lên khẩn cầu đầy bất an.
Sầm Khê nhìn cô ấy, lạnh lùng nói một tiếng "Thôi được rồi", quay người đi mở cửa.
"Tích" một tiếng, cô mở cửa, rồi dừng bước, nghiêng đầu nói: "Sao không vào? Mình đâu có phạt cậu đứng ngoài."
An Đông mím môi, cẩn thận đi theo phía sau cô vào trong, đặt những túi đồ trong tay xuống sau cửa, cởi áo lông vũ, từ từ tiến lên ôm lấy vòng eo Sầm Khê.
"Sầm Khê... Đừng giận nữa được không?" An Đông ở bên tai cô khẽ dỗ dành.
Vòng ngực An Đông thật ấm áp, cách một lớp áo len cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô ấy. Bị sự ấm áp đặc trưng của cô ấy bao bọc, thân thể Sầm Khê không chút tiền đồ mà nhũn ra.
Chỉ cần nghiêng đầu, là có thể hôn đến môi.
Cô nghĩ sẽ ép An Đông tựa vào cánh cửa, hôn môi triền miên. Từng chiếc nút áo sơ mi trên người cô sẽ được An Đông cởi ra chậm rãi, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng v**t v* làn da mềm mại. Áo sơ mi run nhẹ trượt xuống, để lộ bộ nội y mà cô đã cố ý chọn mặc từ lúc xuất phát hôm nay.
Bộ nội y ấy, cô đã mua từ năm ngoái vì muốn lấy lòng người kia, nhưng không có cơ hội sử dụng ở Tô Luân, nhưng cũng không nỡ vứt đi, chỉ cất trong ngăn kéo sâu nhất cùng với sợi dây hồng đỏ kia cũng được cô cho vào cùng chiếc túi ấy, giữ gìn thật cẩn thận.
Lần này An Đông đến đây, cô muốn lấy ra bộ nội y này.
An Đông vẫn luôn nói "Không phải ý đó", nhưng còn có thể là ý gì khác?
Bây giờ, cô cảm thấy việc chuẩn bị này kia của cô cũng không còn thú vị gì nữa.
Cô hít sâu một hơi, gạt tay An Đông ra, xoay người định kéo khóa đôi boots cao cổ xuống. Nhưng không hiểu sao lại bị kẹt, kéo thế nào cũng không được.
Khuôn mặt căng lên vì bực, cô dùng lực giật mạnh phần khóa như để trút giận, đến mức các khớp ngón tay trắng bệch, cuối cùng tay trượt khỏi khóa, lòng bàn tay đau rát.
"Sầm Khê, để mình làm." An Đông lập tức nửa quỳ xuống, nâng chân cô, cẩn thận nắm lấy khóa kéo.
Sầm Khê không nói gì, từ trên cao nhìn xuống phần đỉnh đầu của cô ấy, để mặc cô ấy cúi đầu nghiêm túc điều chỉnh góc độ.
An Đông rất nhanh thuận lợi kéo khóa kéo xuống, nhưng cô ấy không đứng dậy ngay, mà cầm chiếc boots dài, giúp Sầm Khê cởi ra.
Sầm Khê đang mang đôi tất chân màu da, dưới ánh đèn, lớp vải mỏng lấp lánh ánh sáng li ti, từ mắt cá chân đến bắp chân kéo lên tạo nên những đường cong mượt mà hoàn mỹ, như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tỉ mỉ.
An Đông đưa tay vuốt dọc từ bắp chân đến mắt cá chân cô, nhẹ nhàng nắm lấy, kéo chiếc dép bông lại gần, cẩn thận giúp cô xỏ vào. Sau đó, cô ấy tiếp tục tháo chiếc bên còn lại.
Lúc nắm lấy mắt cá chân trái của cô hướng về phía dép bông, An Đông ngẩng đầu nhìn về phía Sầm Khê, đôi mắt đen trắng phân minh tràn đầy luống cuống và xin lỗi.
Sầm Khê đột nhiên dời mắt, lông mi run rẩy: "Cậu đứng dậy đi."
An Đông gần như chẳng còn chút tôn nghiêm nào, chỉ biết dỗ dành cô vui vẻ. Nhưng nhìn thấy An Đông như thế này, cô lại càng không thể vui nổi.
Cô không cần An Đông hạ mình như vậy. Điều cô mong muốn là An Đông có thể nói với cô rằng: An Đông cần cô, người mà cô ấy tin tưởng nhất trên thế giới này chính là cô, chứ không phải là Hà Trọng Minh, kẻ thậm chí không đáng nhắc đến.
Cô muốn nghe An Đông nói: "Chúng ta là người một nhà." Cô muốn An Đông sẵn lòng đón nhận sự giúp đỡ của mình. Dù cho An Đông có không đồng tình với cách làm của cô, thì cô cũng muốn nghe An Đông thẳng thắn nói ra bởi vì chặng đường phía trước của các cô, còn rất dài rất dài, và hai người các cô phải cùng nhau đi hết con đường ấy.
Nhưng An Đông lại không làm vậy. Cô ấy chỉ biết cúi đầu hèn mọn nhỏ giọng khẩn cầu cô đừng giận nữa.
"Sầm Khê..." An Đông ngẩng đầu nhìn cô: "Đừng giận mình nữa, được không? Mình không phải không tin cậu."
Sầm Khê nhìn cô ấy, sắc mặt nghiêm trọng: "Cậu đứng dậy trước đi."
An Đông từ từ đứng dậy, cúi đầu thử nắm lấy tay Sầm Khê.
Sầm Khê không né tránh, mặt vô biểu tình nói: "Được, chuyện chữa bệnh cho mẹ cậu, mình sẽ không can thiệp. Cậu tự xử lý đi."
An Đông ngập ngừng: "Thế... cậu còn giận không?"
Sầm Khê nhìn cô ấy, giọng điệu không có gì dao động: "Không giận. Cậu đã đi xa đến đây thăm mình, mình có gì mà giận."
An Đông thầm thở phào nhẹ nhõm, cúi người ôm lấy cô, cọ cọ vào gáy cô, vô hạn yêu thích nói: "Sầm Khê... Mình thích cậu."
Thích? Quả thực là thích thôi.
Không biết sao, Sầm Khê cảm thấy An Đông với cô giống như chỉ có thích.
Mấy ngày trước khi cô còn ở Bạch Thạch trấn, An Đông còn chia sẻ với cô những chuyện trong cửa hàng, cũng không ngại cô gặp An Tú Anh. Nhưng từ khi đến Bắc Kinh, An Đông như thể chỉ muốn nói những lời "thích", chỉ muốn kể những chuyện giữa hai người họ, còn lại thì dường như đều lảng tránh.
Cô đột nhiên cảm thấy, tình huống trước mắt giống như năm trước.
Năm đó, khi cô ở lại Bạch Thạch trấn, cũng từng không nhắc đến chuyện gì liên quan tới Bắc Kinh với An Đông.
Chỉ là khi ấy, cô là người cố tình giữ lại, vì không muốn chịu trách nhiệm. Còn An Đông thì sao? An Đông là vì lý do gì?
Cô có cảm giác, cái boomerang cô ném đi năm nào, giờ lại đập ngược vào trán mình. Cảm giác đó, thực sự rất khó chịu.
Cô tự nhận mình là một người phụ nữ hiện đại đủ cởi mở. Nếu ai đó nói với cô rằng họ muốn một mối quan hệ yêu đương độc lập, không ràng buộc quá nhiều, cô sẽ không phản đối. Nếu thực sự thích người đó, cô có thể thử một chút cũng được. Nhưng An Đông rõ ràng không phải như thế.
Rõ ràng là vào thời điểm năm trước, khi hai người họ thân thiết nhất, An Đông có thể thản nhiên, chân thành kể với cô mọi điều, vậy mà bây giờ, lại dần trở nên dè dặt và xa cách.
Cô thất thần cởi áo khoác, An Đông từ phòng tắm ra, ôm lấy eo cô, từ từ hôn cô.
Trong miệng An Đông vẫn còn vương vị bạc hà mát lạnh, Sầm Khê cảm nhận được nhịp thở của mình trở nên gấp gáp. Giống như cô đã nghĩ, An Đông vừa hôn cô, vừa dịu dàng cởi từng chiếc nút áo trên người cô. Chiếc sơ mi mỏng manh dần trượt xuống, để lộ ra bộ nội y màu cam rực rỡ.
Ánh mắt An Đông lẽ ra phải bị nó thu hút —— bộ nội y này hoàn toàn không giống với phong cách thường ngày của Sầm Khê..
Hai bên ngực được vải dệt cam nửa trong suốt khéo léo che phủ từng lớp, càng ra ngoài vải dệt càng mỏng, cuối cùng chỉ còn lại một lớp lụa mỏng, hai dây đai an toàn tinh tế đến cực điểm, khiến nhịp tim và hô hấp mang đến những rung động đều có thể thấy bằng mắt thường.
Dáng người cô tinh tế, nhìn thoáng qua đơn bạc thanh lãnh, chiếc nội y này càng gợi nên vẻ quyến rũ không lời.
An Đông sững sốt một chút, ngay sau đó đầu óc nóng lên, nuốt nuốt nước miếng, bàn tay từ vòng eo trượt lên, làn da mịn màng tràn đầy lòng bàn tay.
Sầm Khê nhẹ thở hổn hển một tiếng, ngẩng đầu hôn lên môi cô ấy, vừa hôn vừa cùng nhau nghiêng người đổ xuống ghế sofa.
An Đông s* s**ng cởi khóa kéo váy của cô, sau đó kéo xuống đặt chân cô lên vai mình.
Sầm Khê lập tức dùng tay ngăn cản, mày đẹp nhíu lại: "Không được... Mình chưa tắm."
An Đông hôn lên mu bàn tay cô: "Không sao."
Sau đó nắm lấy tay cô, cúi đầu cách lớp vải cam hôn lên người cô.
"Ưm... Không được." Sầm Khê dùng tay kia đẩy cô ấy ra, sau đó dựa vào lưng ghế sofa ngồi dậy, gập chân dài lên, nhíu mày nhìn cô ấy, không nói gì nữa.
"Sầm Khê..." An Đông lại thò đến, như cún con cọ cọ vào ngực cô, giọng mềm mỏng nói: "Mình nhớ cậu."
Sầm Khê nhìn cô ấy, vài giây sau mới sâu kín nói: "Lại vì họ Hà."
Vì cái tên này, cô đã giận An Đông rất nhiều lần.
Tuy lần này là Sầm Khê tự nhắc đến, nhưng vẫn giận. Nghĩ đến An Đông năm trước cùng họ Hà đi bệnh viện, mà bây giờ An Đông lại từ chối mình, cô ghen ghét đến phát cuồng.
An Đông trông như thể chỉ khi làm mọi cách để lấy lòng cô thì trong lòng mới dễ chịu được. Chính điều đó lại càng khiến Sầm Khê tức giận.
An Đông lại áp đến hôn cô, nhỏ nhẹ nói "Mình sai rồi" "Đừng giận nữa" "Chỉ thích cậu thôi", nhưng Sầm Khê thật sự không biết, rốt cuộc cô ấy có hiểu mình sai ở đâu không.
Sầm Khê tức giận trong vài phút, không muốn để ý đến cô ấy nữa. Nhưng khi nhìn thấy An Đông ngồi bên cạnh, cúi đầu, rụt rè kéo kéo tay mình, dáng vẻ bối rối lúng túng ấy lại như một bàn tay bóp chặt lấy trái tim cô.
Sầm Khê từ hộp bên cạnh lấy ra hai gói nhỏ xé mở đưa cho cô ấy, giọng nhẹ nói: "Dùng cái này."
An Đông cong mắt cười, vươn ngón tay.
Trên sofa một trận lộn xộn, vải cam bị vất sang một bên, Sầm Khê há môi, ngón tay trắng nõn nắm chặt tay vịn sofa, tạm thời quên mất nỗi bực bội trong lòng.
Cô thở hổn hển, lại cầm hai cái khác, xé mở.
An Đông tưởng là để cô ấy đổi, không ngờ Sầm Khê lại dùng.
"Lần trước cậu vì họ Hà chọc mình giận, thiếu mình một điều kiện, hôm nay trả lại cho mình." Sầm Khê lạnh giọng nói, đẩy An Đông một cái, khiến cô ấy dựa vào sofa.
An Đông tư tưởng truyền thống hơn cô rất nhiều, mỗi lần đều chỉ làm phía trước, còn thẹn thùng đến không được.
Cô ấy mím môi, đỏ mặt nằm sấp xuống.
"Hơn nữa vừa rồi cậu chọc mình giận, còn muốn đổi thêm một cái nữa." Sầm Khê nằm bên tai cô ấy, giọng nhẹ nói.
An Đông áp lực "Ừm" một tiếng, thái dương thấm mồ hôi, lông mi dài buông xuống, thuận theo để tùy ý cô lăn lộn.
Khác với phía trước, cô ấy nhìn không thấy Sầm Khê, trong lòng có chút sợ hãi, chỉ cảm thấy ý thức của mình bị Sầm Khê nắm trong tay, v**t v* x** n*n, cuối cùng ném cao lên không trung.
Nhưng cô ấy biết, mình sẽ được Sầm Khê đỡ lấy.
Không biết qua bao lâu, Sầm Khê mệt đến gần như sắp ngủ, chỉ mơ mơ màng màng cảm giác được An Đông ôm vào phòng tắm, tắm xong, sau đó lại dùng khăn tắm quấn cô lại, đặt lên giường.
Sầm Khê toàn thân mềm nhũn, tay cũng đau đến không nhấc nổi, mệt đến cùng cực, ghen ghét, tức giận đều không còn sức duy trì, hôn mê đi, ngay cả mơ cũng không có.
Chỉ nhớ mơ hồ tỉnh lại một lần, thấy An Đông còn đang xem điện thoại chưa ngủ, cô nhịn không được nửa ngủ nửa tỉnh nói một câu: "Không giận cậu nữa, nhanh ngủ đi."
An Đông nghiêng người ôm lấy cô, cọ cọ trán cô, nở nụ cười nói: "Được... Sầm Khê, ngủ ngon."
Phùng Xuân - Hữu Mao Nhi
Hành lang chìm trong sự yên tĩnh, chỉ có tiếng gió lạnh bên ngoài cửa sổ thì thầm nức nở.
An Đông im lặng vài giây, ngập ngừng nói: "Sầm Khê... Mình đương nhiên tin tưởng cậu. Thực sự là... mẹ mình làm phiền cậu quá nhiều, năm nay cậu cũng không dễ dàng gì..."
Sầm Khê nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia thất vọng: "Mình trong tim cậu lạnh lùng vô tình thế sao? Nhà cậu có chuyện, mình có thể trơ mắt đứng nhìn mà không giúp đỡ?"
Có lẽ vì thực sự tức giận, cô nói đến đây còn cười khẽ: "Hay là... Vì mẹ cậu ghét mình, nên mình chỉ có thể làm trở ngại chứ không giúp được gì?"
An Tú Anh quả thực rất thích Hà Trọng Minh. Mặc dù biết "Bảo tiêu hoàn" làm hại dạ dày của bà, bà vẫn chưa từng nói gì không phải về Hà Trọng Minh, thậm chí vẫn luôn nhớ đến anh ta rất tốt.
An Tú Anh đối xử với cô thế nào, Sầm Khê không để tâm, nhưng cô quan tâm An Đông nghĩ gì về mình.
Cô và mọi người ở Bạch Thạch trấn đều không hợp. Cô không giống Hà Trọng Minh, có thể làm hài lòng An Tú Anh, cô không muốn cũng chẳng thèm làm giả tạo như vậy. Đối với An Tú Anh, cô chỉ có thương hại và chán ghét, chút thiện cảm nào cũng không có, làm sao có thể giả trang ra vẻ khen ngợi.
Cô sẽ giúp đỡ, chỉ vì đối phương là mẹ của An Đông. Cô luyến tiếc An Đông bị mắng chửi, bị lăn lộn.
Còn An Đông thì sao?
Cô cảm thấy mình đang bảo vệ An Đông, nhưng An Đông có chỉ cảm thấy khó xử không? Cách hành xử thẳng thắn tuyệt đối của cô, đối với An Đông mà nói, có phải còn không bằng Hà Trọng Minh mang đến cảm giác an toàn không?
Tâm trạng cô lập tức trở nên tệ hại.
"Không phải, không phải!" An Đông vội vàng giải thích: "Sầm Khê, mình không phải ý đó. Cậu nghĩ đi đâu vậy... Mình không phải ý đó."
Cô ấy nhìn qua thực sự hoảng loạn, trong đôi mắt trong suốt ánh lên khẩn cầu đầy bất an.
Sầm Khê nhìn cô ấy, lạnh lùng nói một tiếng "Thôi được rồi", quay người đi mở cửa.
"Tích" một tiếng, cô mở cửa, rồi dừng bước, nghiêng đầu nói: "Sao không vào? Mình đâu có phạt cậu đứng ngoài."
An Đông mím môi, cẩn thận đi theo phía sau cô vào trong, đặt những túi đồ trong tay xuống sau cửa, cởi áo lông vũ, từ từ tiến lên ôm lấy vòng eo Sầm Khê.
"Sầm Khê... Đừng giận nữa được không?" An Đông ở bên tai cô khẽ dỗ dành.
Vòng ngực An Đông thật ấm áp, cách một lớp áo len cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô ấy. Bị sự ấm áp đặc trưng của cô ấy bao bọc, thân thể Sầm Khê không chút tiền đồ mà nhũn ra.
Chỉ cần nghiêng đầu, là có thể hôn đến môi.
Cô nghĩ sẽ ép An Đông tựa vào cánh cửa, hôn môi triền miên. Từng chiếc nút áo sơ mi trên người cô sẽ được An Đông cởi ra chậm rãi, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng v**t v* làn da mềm mại. Áo sơ mi run nhẹ trượt xuống, để lộ bộ nội y mà cô đã cố ý chọn mặc từ lúc xuất phát hôm nay.
Bộ nội y ấy, cô đã mua từ năm ngoái vì muốn lấy lòng người kia, nhưng không có cơ hội sử dụng ở Tô Luân, nhưng cũng không nỡ vứt đi, chỉ cất trong ngăn kéo sâu nhất cùng với sợi dây hồng đỏ kia cũng được cô cho vào cùng chiếc túi ấy, giữ gìn thật cẩn thận.
Lần này An Đông đến đây, cô muốn lấy ra bộ nội y này.
An Đông vẫn luôn nói "Không phải ý đó", nhưng còn có thể là ý gì khác?
Bây giờ, cô cảm thấy việc chuẩn bị này kia của cô cũng không còn thú vị gì nữa.
Cô hít sâu một hơi, gạt tay An Đông ra, xoay người định kéo khóa đôi boots cao cổ xuống. Nhưng không hiểu sao lại bị kẹt, kéo thế nào cũng không được.
Khuôn mặt căng lên vì bực, cô dùng lực giật mạnh phần khóa như để trút giận, đến mức các khớp ngón tay trắng bệch, cuối cùng tay trượt khỏi khóa, lòng bàn tay đau rát.
"Sầm Khê, để mình làm." An Đông lập tức nửa quỳ xuống, nâng chân cô, cẩn thận nắm lấy khóa kéo.
Sầm Khê không nói gì, từ trên cao nhìn xuống phần đỉnh đầu của cô ấy, để mặc cô ấy cúi đầu nghiêm túc điều chỉnh góc độ.
An Đông rất nhanh thuận lợi kéo khóa kéo xuống, nhưng cô ấy không đứng dậy ngay, mà cầm chiếc boots dài, giúp Sầm Khê cởi ra.
Sầm Khê đang mang đôi tất chân màu da, dưới ánh đèn, lớp vải mỏng lấp lánh ánh sáng li ti, từ mắt cá chân đến bắp chân kéo lên tạo nên những đường cong mượt mà hoàn mỹ, như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tỉ mỉ.
An Đông đưa tay vuốt dọc từ bắp chân đến mắt cá chân cô, nhẹ nhàng nắm lấy, kéo chiếc dép bông lại gần, cẩn thận giúp cô xỏ vào. Sau đó, cô ấy tiếp tục tháo chiếc bên còn lại.
Lúc nắm lấy mắt cá chân trái của cô hướng về phía dép bông, An Đông ngẩng đầu nhìn về phía Sầm Khê, đôi mắt đen trắng phân minh tràn đầy luống cuống và xin lỗi.
Sầm Khê đột nhiên dời mắt, lông mi run rẩy: "Cậu đứng dậy đi."
An Đông gần như chẳng còn chút tôn nghiêm nào, chỉ biết dỗ dành cô vui vẻ. Nhưng nhìn thấy An Đông như thế này, cô lại càng không thể vui nổi.
Cô không cần An Đông hạ mình như vậy. Điều cô mong muốn là An Đông có thể nói với cô rằng: An Đông cần cô, người mà cô ấy tin tưởng nhất trên thế giới này chính là cô, chứ không phải là Hà Trọng Minh, kẻ thậm chí không đáng nhắc đến.
Cô muốn nghe An Đông nói: "Chúng ta là người một nhà." Cô muốn An Đông sẵn lòng đón nhận sự giúp đỡ của mình. Dù cho An Đông có không đồng tình với cách làm của cô, thì cô cũng muốn nghe An Đông thẳng thắn nói ra bởi vì chặng đường phía trước của các cô, còn rất dài rất dài, và hai người các cô phải cùng nhau đi hết con đường ấy.
Nhưng An Đông lại không làm vậy. Cô ấy chỉ biết cúi đầu hèn mọn nhỏ giọng khẩn cầu cô đừng giận nữa.
"Sầm Khê..." An Đông ngẩng đầu nhìn cô: "Đừng giận mình nữa, được không? Mình không phải không tin cậu."
Sầm Khê nhìn cô ấy, sắc mặt nghiêm trọng: "Cậu đứng dậy trước đi."
An Đông từ từ đứng dậy, cúi đầu thử nắm lấy tay Sầm Khê.
Sầm Khê không né tránh, mặt vô biểu tình nói: "Được, chuyện chữa bệnh cho mẹ cậu, mình sẽ không can thiệp. Cậu tự xử lý đi."
An Đông ngập ngừng: "Thế... cậu còn giận không?"
Sầm Khê nhìn cô ấy, giọng điệu không có gì dao động: "Không giận. Cậu đã đi xa đến đây thăm mình, mình có gì mà giận."
An Đông thầm thở phào nhẹ nhõm, cúi người ôm lấy cô, cọ cọ vào gáy cô, vô hạn yêu thích nói: "Sầm Khê... Mình thích cậu."
Thích? Quả thực là thích thôi.
Không biết sao, Sầm Khê cảm thấy An Đông với cô giống như chỉ có thích.
Mấy ngày trước khi cô còn ở Bạch Thạch trấn, An Đông còn chia sẻ với cô những chuyện trong cửa hàng, cũng không ngại cô gặp An Tú Anh. Nhưng từ khi đến Bắc Kinh, An Đông như thể chỉ muốn nói những lời "thích", chỉ muốn kể những chuyện giữa hai người họ, còn lại thì dường như đều lảng tránh.
Cô đột nhiên cảm thấy, tình huống trước mắt giống như năm trước.
Năm đó, khi cô ở lại Bạch Thạch trấn, cũng từng không nhắc đến chuyện gì liên quan tới Bắc Kinh với An Đông.
Chỉ là khi ấy, cô là người cố tình giữ lại, vì không muốn chịu trách nhiệm. Còn An Đông thì sao? An Đông là vì lý do gì?
Cô có cảm giác, cái boomerang cô ném đi năm nào, giờ lại đập ngược vào trán mình. Cảm giác đó, thực sự rất khó chịu.
Cô tự nhận mình là một người phụ nữ hiện đại đủ cởi mở. Nếu ai đó nói với cô rằng họ muốn một mối quan hệ yêu đương độc lập, không ràng buộc quá nhiều, cô sẽ không phản đối. Nếu thực sự thích người đó, cô có thể thử một chút cũng được. Nhưng An Đông rõ ràng không phải như thế.
Rõ ràng là vào thời điểm năm trước, khi hai người họ thân thiết nhất, An Đông có thể thản nhiên, chân thành kể với cô mọi điều, vậy mà bây giờ, lại dần trở nên dè dặt và xa cách.
Cô thất thần cởi áo khoác, An Đông từ phòng tắm ra, ôm lấy eo cô, từ từ hôn cô.
Trong miệng An Đông vẫn còn vương vị bạc hà mát lạnh, Sầm Khê cảm nhận được nhịp thở của mình trở nên gấp gáp. Giống như cô đã nghĩ, An Đông vừa hôn cô, vừa dịu dàng cởi từng chiếc nút áo trên người cô. Chiếc sơ mi mỏng manh dần trượt xuống, để lộ ra bộ nội y màu cam rực rỡ.
Ánh mắt An Đông lẽ ra phải bị nó thu hút —— bộ nội y này hoàn toàn không giống với phong cách thường ngày của Sầm Khê..
Hai bên ngực được vải dệt cam nửa trong suốt khéo léo che phủ từng lớp, càng ra ngoài vải dệt càng mỏng, cuối cùng chỉ còn lại một lớp lụa mỏng, hai dây đai an toàn tinh tế đến cực điểm, khiến nhịp tim và hô hấp mang đến những rung động đều có thể thấy bằng mắt thường.
Dáng người cô tinh tế, nhìn thoáng qua đơn bạc thanh lãnh, chiếc nội y này càng gợi nên vẻ quyến rũ không lời.
An Đông sững sốt một chút, ngay sau đó đầu óc nóng lên, nuốt nuốt nước miếng, bàn tay từ vòng eo trượt lên, làn da mịn màng tràn đầy lòng bàn tay.
Sầm Khê nhẹ thở hổn hển một tiếng, ngẩng đầu hôn lên môi cô ấy, vừa hôn vừa cùng nhau nghiêng người đổ xuống ghế sofa.
An Đông s* s**ng cởi khóa kéo váy của cô, sau đó kéo xuống đặt chân cô lên vai mình.
Sầm Khê lập tức dùng tay ngăn cản, mày đẹp nhíu lại: "Không được... Mình chưa tắm."
An Đông hôn lên mu bàn tay cô: "Không sao."
Sau đó nắm lấy tay cô, cúi đầu cách lớp vải cam hôn lên người cô.
"Ưm... Không được." Sầm Khê dùng tay kia đẩy cô ấy ra, sau đó dựa vào lưng ghế sofa ngồi dậy, gập chân dài lên, nhíu mày nhìn cô ấy, không nói gì nữa.
"Sầm Khê..." An Đông lại thò đến, như cún con cọ cọ vào ngực cô, giọng mềm mỏng nói: "Mình nhớ cậu."
Sầm Khê nhìn cô ấy, vài giây sau mới sâu kín nói: "Lại vì họ Hà."
Vì cái tên này, cô đã giận An Đông rất nhiều lần.
Tuy lần này là Sầm Khê tự nhắc đến, nhưng vẫn giận. Nghĩ đến An Đông năm trước cùng họ Hà đi bệnh viện, mà bây giờ An Đông lại từ chối mình, cô ghen ghét đến phát cuồng.
An Đông trông như thể chỉ khi làm mọi cách để lấy lòng cô thì trong lòng mới dễ chịu được. Chính điều đó lại càng khiến Sầm Khê tức giận.
An Đông lại áp đến hôn cô, nhỏ nhẹ nói "Mình sai rồi" "Đừng giận nữa" "Chỉ thích cậu thôi", nhưng Sầm Khê thật sự không biết, rốt cuộc cô ấy có hiểu mình sai ở đâu không.
Sầm Khê tức giận trong vài phút, không muốn để ý đến cô ấy nữa. Nhưng khi nhìn thấy An Đông ngồi bên cạnh, cúi đầu, rụt rè kéo kéo tay mình, dáng vẻ bối rối lúng túng ấy lại như một bàn tay bóp chặt lấy trái tim cô.
Sầm Khê từ hộp bên cạnh lấy ra hai gói nhỏ xé mở đưa cho cô ấy, giọng nhẹ nói: "Dùng cái này."
An Đông cong mắt cười, vươn ngón tay.
Trên sofa một trận lộn xộn, vải cam bị vất sang một bên, Sầm Khê há môi, ngón tay trắng nõn nắm chặt tay vịn sofa, tạm thời quên mất nỗi bực bội trong lòng.
Cô thở hổn hển, lại cầm hai cái khác, xé mở.
An Đông tưởng là để cô ấy đổi, không ngờ Sầm Khê lại dùng.
"Lần trước cậu vì họ Hà chọc mình giận, thiếu mình một điều kiện, hôm nay trả lại cho mình." Sầm Khê lạnh giọng nói, đẩy An Đông một cái, khiến cô ấy dựa vào sofa.
An Đông tư tưởng truyền thống hơn cô rất nhiều, mỗi lần đều chỉ làm phía trước, còn thẹn thùng đến không được.
Cô ấy mím môi, đỏ mặt nằm sấp xuống.
"Hơn nữa vừa rồi cậu chọc mình giận, còn muốn đổi thêm một cái nữa." Sầm Khê nằm bên tai cô ấy, giọng nhẹ nói.
An Đông áp lực "Ừm" một tiếng, thái dương thấm mồ hôi, lông mi dài buông xuống, thuận theo để tùy ý cô lăn lộn.
Khác với phía trước, cô ấy nhìn không thấy Sầm Khê, trong lòng có chút sợ hãi, chỉ cảm thấy ý thức của mình bị Sầm Khê nắm trong tay, v**t v* x** n*n, cuối cùng ném cao lên không trung.
Nhưng cô ấy biết, mình sẽ được Sầm Khê đỡ lấy.
Không biết qua bao lâu, Sầm Khê mệt đến gần như sắp ngủ, chỉ mơ mơ màng màng cảm giác được An Đông ôm vào phòng tắm, tắm xong, sau đó lại dùng khăn tắm quấn cô lại, đặt lên giường.
Sầm Khê toàn thân mềm nhũn, tay cũng đau đến không nhấc nổi, mệt đến cùng cực, ghen ghét, tức giận đều không còn sức duy trì, hôn mê đi, ngay cả mơ cũng không có.
Chỉ nhớ mơ hồ tỉnh lại một lần, thấy An Đông còn đang xem điện thoại chưa ngủ, cô nhịn không được nửa ngủ nửa tỉnh nói một câu: "Không giận cậu nữa, nhanh ngủ đi."
An Đông nghiêng người ôm lấy cô, cọ cọ trán cô, nở nụ cười nói: "Được... Sầm Khê, ngủ ngon."
Phùng Xuân - Hữu Mao Nhi
Đánh giá:
Truyện Phùng Xuân - Hữu Mao Nhi
Story
Chương 120: Trừng phạt
10.0/10 từ 31 lượt.