Phụng Tử Thành Hôn - Tiên Thê Không Được Trốn
C82: Cô Đã Hại Cô Ấy Sảy Thai!
Editor: Rice ☘
Tên khốn kiếp! anh nhất định là cố ý.
Mộ Tư Nguyệt xuống xe, bất giác mím chặt đôi môi sưng húp, đáy lòng mắng Tề Duệ, hỏi chồng Phong Ca là ai, kết quả bị anh nói như vậy.
Thấy Tề Duệ đang trả tiền cho tài xế taxi, Mộ Tư Nguyệt trong lòng có oán niệm, giậm chân chạy thẳng về phía bệnh viện, bệnh viện nhiều người, vừa mới xoay người, đã không còn thấy bóng dáng Mộ Tư Nguyệt nữa.
"Nữ nhân chết, thế mà dám không đợi tôi." Tề Duệ căn bản cũng không biết vị bạn đời kia của Mộ Tư Nguyệt ở phòng số mấy, nhất thời sắc mặt càng thối.
Giọng nói âm lãnh lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Thẩm Diệu Thiên, "Vợ cậu ở phòng bệnh số mấy?! "
......
"Phòng bệnh 802, được rồi, bây giờ mình qua đó..." Mộ Tư Nguyệt vừa cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua tầng mà thang máy hiển thị.
"Mộ Tư Nguyệt!"
Lúc thang máy tăng lên tầng năm, đột nhiên một thanh âm vội vàng hô một câu, sau đó Mộ Tư Nguyệt còn chưa lấy lại tinh thần lại, liền bị đối phương kéo ra khỏi thang máy.
"Buông tay ra!" Khi Mộ Tư Nguyệt thấy rõ người trước mắt, lập tức lộ ra vẻ mặt chán ghét.
"Mộ Tư Nguyệt, cô lại đây thăm tôi?" Mộ Hướng Tuyết cũng không buông cô ra, ngược lại còn nắm chặt cổ tay cô hơn.
Mộ Tư Nguyệt nghe cô hỏi như vậy, ngược lại cười ra tiếng, "Mộ Hướng Tuyết, đầu óc cô có bệnh, lần trước ở trong công viên động vật hoang dã, tôi hảo tâm dẫn cô cùng nhau chạy trốn, nhưng cô vong ân phụ nghĩa còn muốn đẩy tôi từ trên cây xuống, tôi không có nhiều thiện lương như vậy, thẳng thắn mà nói tôi ước gì cô nằm ở bệnh viện thêm vài ngày. "
"Tôi biết cô không dám gặp tôi, bất quá hôm nay cô tới đây, cũng đừng hòng chạy, có một số việc nhất định phải nói rõ ràng!" Đáy mắt Mộ Hướng Tuyết hiện lên thần sắc phức tạp, ánh mắt cô ta thỉnh thoảng nhìn về phía bên trái hành lang, giống như đang chờ người nào đó.
"Mộ Hướng Tuyết, đầu óc cô có vấn đề thì đi xem khoa thần kinh. Buông tôi ra, tôi không có thời gian để trả lời cô, tôi đến đây chỉ để thăm bạn của tôi. "Mộ Tư Nguyệt đối với cái gọi là đường tỷ này không có kiên nhẫn, tính cách mềm mại của cô không có nghĩa là không có chính kiến.
"Cô lập gia đình rồi, còn muốn quyến rũ chồng của chị, Mộ Tư Nguyệt sao cô lại hạ tiện như mẹ cô vậy!"
"Cô nói cái gì!" Thanh âm Mộ Tư Nguyệt lạnh như băng, cô ghét nhất người khác nói xấu cha mẹ cô.
Hai người đứng ở cửa thang máy, bốn phía có người chờ thang máy vốn rất nhiều, hiện tại các cô náo loạn như vậy, tất cả mọi người nhao nhao nhìn xung quanh các cô.
Mộ Hướng Tuyết dư quang đảo qua đám người bốn phía, giọng nói càng lúc càng lớn, "Tôi có nói sai không? Chú nhỏ vốn đã có một vị hôn thê tình cảm rất tốt, mẹ cô chết cũng không biết xấu hổ chống bụng lớn đến nhà gây sự, tiểu tam đuổi đi chính thất, còn xúi giục chú nhỏ rời khỏi Mộ gia, nháo đến không yên ổn. "
Bốn phía đã có thanh âm nhỏ bé truyền đến, "Mẹ của nữ nhân này cũng quá hỏng, làm tiểu tam còn muốn nháo nhà..."
Mộ Tư Nguyệt trừng mắt nhìn cô ta, "Không phải như vậy, cô nói bậy! "
"Tôi nói bậy cái gì, mẹ cô âm độc ham hư vinh, hại bà nội cùng con trai yêu thương bất hòa, cuối cùng, cuối cùng chú nhỏ còn vì cứu cô chết oan uổng, bà nội tôi người đầu bạc tiễn kẻ đầu đen, tất cả đều là domej cô hịa!"
Mộ Hướng Tuyết thẳng lưng, lời nói chính nghĩa lẫm liệt, mẹ Mộ Tư Nguyệt tốt xấu gì cũng là trưởng bối của cô ta, trước kia cô ta cũng không nói nhiều những lời này, bất quá hôm nay cô ta lại không ngừng chỉ trích oán mắng.
Mộ Tư Nguyệt nghe mà lửa giận dâng lên, cũng không nghĩ nhiều vì sao Mộ Hướng Tuyết hôm nay lại nói những lời này, mạnh mẽ rút tay mình về, giận dữ mắng cô một câu, "Mộ Hướng Tuyết, cô câm miệng! "
"Sao, chột dạ à, đứa nhỏ mà tiện nhân sinh ra còn có thể là thứ tốt gì đây." Mộ Hướng Tuyết ngược lại trở tay nắm chặt cổ tay cô, sống chết không muốn buông tay.
"Mộ Tư Nguyệt, không phải cô ở trong khách sạn ngủ với đàn ông, may mắn mang thai con nhà người ta mới gả cho người có tiền sao? Tôi nói, dựa theo kinh nghiệm làm tiểu tam của mẹ cô, chắc chắn là ngươi thiết kế tốt, trong bụng cô là một dã chủng! "
"Không cho phép cô nói hài tử của tôi như vậy!" Mộ Tư Nguyệt cực kỳ tức giận, liều lĩnh đẩy Mộ Hướng Tuyết một phen.
Cô nổi điên mắng to, "Tôi không ngủ với đàn ông, là co hai nữ nhân âm độc là cô và Tề Phương hãm hại tôi, không cho phép cô nói xấu mẹ tôi, không cho phép cô nói xấu con tôi! "
Nhưng mà khi Mộ Tư Nguyệt tỉnh táo lại, bên tai chỉ có một mảnh khẩn trương kêu lên, "Mau, mau tới cứu người..."
Một tia đỏ sậm từ hai chân Mộ Hướng Tuyết chậm rãi chảy ra, màu đỏ sậm chói mắt này, thiêu đốt mắt cô.
Thẳng đến khi nhân viên y tế trong bệnh viện, kinh hoảng đưa Mộ Hướng Tuyết đi cấp cứu, Mộ Tư Nguyệt vẫn cảm thấy có chút giật mình.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tại sao cô ta tự dưng lại...
"Mộ Tư Nguyệt, thật độc ác! "Một thanh âm già nua bén nhọn vang lên bên tai.
Mộ Tư Nguyệt nghe được thanh âm quen thuộc này, đột nhiên quay đầu, ba một tiếng, mộ lão thái thái giơ lên tát hung hăng tát cô một cái.
Cái bạt tai này đau đến mức lỗ tai Mộ Tư Nguyệt đều ong ong rung động, lão nhân đánh rất mạnh, giống như cực kỳ hận.
Mộ Tư Nguyệt theo bản năng che chở bụng mình, cố nén tóc bị túm đau, đến bây giờ cô vẫn có chút mơ hồ.
Tóc bị túm lấy hung hăng đập vào vách tường, nhưng mà cũng không có đau đớn như tưởng tượng.
À...
Ngược lại nghe thấy tiếng thét chói tai thống khổ của Hướng Văn, "buông... Buông ra. "
Khuôn mặt trắng bệch của Mộ Tư Nguyệt dựa vào một lồng ngực quen thuộc lạnh lẽo, không hiểu sao cô giống như là kinh hãi, hai tay nắm chặt lấy vạt áo nam nhân đột nhiên xuất hiện, nắm chặt.
Trong đầu cô vẫn thấy rõ một màn vừa rồi, giữa hai chân Mộ Hướng Tuyết chảy rất nhiều máu, một vũng máu lớn tuôn ra, giống như là một vết rách lớn, máu không ngừng chảy.
"Tại sao lại như vậy?" Cô lẩm bẩm mất hồn.
Đúng là cô đã đẩy mạnh cô ấy, nhưng... Nhưng không đến mức chảy nhiều máu như vậy.
"Đây là chuyện gia đình của Mộ gia tôi, cậu buông ra!" Mộ lão thái thấy Hướng Viết ôm cánh tay phải thống khổ khóc lớn, liền tức giận tiến lên.
"Mộ Tư Nguyệt, cô lại đây! Đồ ti tiện nhà ngươi, tại sao cô lại hại Tiểu Tuyết chúng tôi! Cô không muốn thấy người khác sống tốt hơn cô đúng không? Người đáng hận nhất trên thế giới chính là cô! "
Mộ Tư Nguyệt nghe Mộ lão thái nói, đáy lòng không kìm nén được đau đớn, mỗi lần bà nội đều mắng mình đi chết như vậy, cô rõ ràng là cháu gái của bà, vì sao lại thiên vị như vậy.
"Không có việc gì." Tề Duệ nhẹ giọng sát vào bên tai cô nói hai chữ.
Mộ Tư Nguyệt nghe được thanh âm của anh, ôm anh càng chặt, cô không biết mình từ khi nào bắt đầu ỷ lại anh như vậy, nhưng Tề Duệ anh ít nhất sẽ không hại cô.
Tề Duệ giống như hoàn toàn không nhìn thấy người Mộ gia trước mắt, bàn tay to vuốt ve lưng cô, cảm giác thân thể cô run rẩy, đáy lòng xẹt qua một phần trầm trọng.
Mộ lão thái thái biết Tề Duệ không dễ trêu chọc, liền tức giận kéo Hướng Văn nhanh chóng đi vào thang máy đến phòng cấp cứu xem tình huống của Mộ Hướng Tuyết.
Hướng Văn đi vào thang máy, cánh tay phải của cô còn truyền đến ừng đợt đau đớn, nhìn thoáng qua phía Mộ Tư Nguyệt, tức giận không thể không lớn tiếng mắng chửi, "Tề Duệ, anh cho rằng cô là là cái thứ tốt lành gì chứ, cô ta là sát tinh, sớm muộn gì anh cũng sẽ bị cô ta khắc chết! "
Mộ Tư Nguyệt mạnh mẽ lui về phía sau, trong ánh mắt bừng tỉnh kia một mảnh trống rỗng, những lời của Hướng Văn giống như là ma chú, ma chú vẫn dây dưa bên tai cô từ nhỏ.
Cô là sát tinh...
"Đừng nghe cô ta nói, cô không phải..." Tề Duệ không nghĩ tới Mộ Tư Nguyệt sẽ phản ứng lớn như vậy, ngẩng đầu ánh mắt âm lãnh nhìn về phía thang máy thì bên kia đã đóng cửa lại.
"Tề Duệ, tôi, tôi không phải..."
Mộ Tư Nguyệt không tới gần anh, cúi đầu bình tĩnh nhìn một vũng máu trên sàn nhà, nhân viên vệ sinh bệnh viện đang dọn dẹp, cây lau nhà màu trắng sạch sẽ kia lần lượt nhuộm đỏ, chóp mũi nồng đậm đẫm máu, hết thảy đều làm cho cô cảm thấy rất hư ảo.
"Tề Duệ, Mộ Hướng Tuyết vì sao cô ta chảy nhiều máu như vậy, cô ấy, cô ấy có thể... Chết đi. "Từ cuối cùng, cô ấy nói rất nhẹ.
Mộ Tư Nguyệt rất chán ghét người chị Mộ Hướng Tuyết này, nhưng cô không có nghĩ tới muốn giết chết cô ta.
Cô ngẩng đầu lên, trong con ngươi vốn trong suốt có một mảnh xám xịt, "Tề Duệ, tôi thật sự không phải cố ý, cô ta túm lấy tôi, còn mắng mẹ tôi, còn mắng con tôi, tôi liền... Đẩy cô ta một cái..."
"Không có việc gì."
Tề Duệ sải bước ôm chặt cô vào lòng, nhìn vẻ mặt kinh hoảng áy náy của cô, ngực buồn bực như bị tảng đá đè rất khó chịu, đau lòng, còn có... Hối hận.
Tề Duệ ôm chặt cô, khiến Mộ Tư Nguyệt dần dần tỉnh táo lại, bả vai rộng lớn của anh, lồng ngực cường tráng, hơi thở lạnh lẽo...
"Anh có thể cùng tôi đi đến phòng cấp cứu không..." Thanh âm Mộ Tư Nguyệt rất thấp, giọng điệu có chút cầu xin.
Cho tới nay cô đều là một mình, cô đột nhiên rất muốn có một người ở bên cạnh cô, như vậy cũng không cần làm bộ trấn định...
Tề Duệ rõ ràng nghe được trong giọng nói của cô có chút hèn mọn, bàn tay ôm eo cô không hiểu sao thắt chặt, giống như đang ẩn nhẫn cảm xúc mãnh liệt gì đó.
"Tôi đi cùng cô." Đôi môi anh hôn lên vành tai cô, nhẹ nhàng nói một câu.
Mộ Tư Nguyệt chỉ cảm thấy những lời này làm cho cô vô cùng cảm động, nhưng không chú ý nụ hôn của Tề Duệ lúc này thực ra có chút lạnh lẽo.
Hai người xuống thang máy, đi đến phòng cấp cứu, bên ngoài phòng cấp cứu đã có rất nhiều người lo lắng chờ đợi.
"Mộ Tư Nguyệt, cô hại chết hài tử của Quý gia tôi!" Cả người Tề Phương tức giận chạy về phía cô, sắc mặt dữ tợn tràn đầy căm hận.
"Cô hại chết tôn tử tôi, cô là hung thủ giết người!" Móng tay bén nhọn của Tề Phương thẳng tắp muốn nắm lấy khuôn mặt cô, nghe được tin đứa nhỏ đã sảy thai, cô ta giống như là phát điên rồi.
Mộ Tư Nguyệt nghe được tin tức này, sắc mặt trắng bệch không huyết sắc, cứng đờ tại chỗ.
"Cô, Mộ Hướng Tuyết lúc ở công viên động vật hoang dã đã có dấu hiệu sảy thai, hôm nay cô ấy cố ý khiêu khích Mộ Tư Nguyệt, cô ấy tự gây chuyện, oán được ai đây."
Tề Duệ chắn trước người Mộ Tư Nguyệt, nheo mắt lại, trong con ngươi lộ ra vẻ khinh thường.
Tề Phương bình thường bất hòa với Tề Duệ, hôm nay nghe được tin cháu trai sảy thai, lại thấy biểu tình kiêu ngạo này của anh, rốt cuộc đè nén không ngừng chửi ầm lên.
"Tề Duệ, anh đừng quá kiêu ngạo! Đứa nhỏ của Quý gia tôi sảy thai, anh dám nói là tự gây chuyện, vậy hài tử của anh mới quý giá sao? Ha ha ha... Người thừa kế, tôi nhổ, Mộ Tư Nguyệt mang đứa nhỏ này tám phần thừa hưởng bệnh của anh, sinh ra hoặc là dị dạng, hoặc là giống như anh là một chủng loại đoản mệnh! "
Lời nói của Tề Phương quanh quẩn trong đại sảnh rộng rãi yên tĩnh này, quanh quẩn...
Cấm kỵ lớn nhất Tề gia chính là bệnh của Tề Duệ, liên quan đến lợi ích của toàn bộ tập đoàn DM&G, không ai dám tùy ý nhắc tới, chứ đừng nói là trắng trợn nói những từ như đoản mệnh này.
Người Mộ gia không biết chuyện, biểu tình đều có chút khiếp sợ, mà sắc mặt người Quý gia lại ẩn chứa phức tạp, lại trầm mặc không ai dám mở miệng lung tung nữa.
Ngay cả Tề Phương sau khi mắng xong, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
Mộ Tư Nguyệt tay phải theo bản năng nắm chặt anh.
"nếu Mộ Hướng Tuyết chết, xin thông báo cho chúng tôi một tiếng."
Mà biểu hiện của Tề Duệ lại làm cho tất cả mọi người ngoài ý muốn, anh cư nhiên không tức giận, mang theo Mộ Tư Nguyệt trực tiếp sải bước rời đi.
"Cô là một sát tinh!" Mộ lão thái thái mạnh mẽ vọt tới, túm lấy Mộ Tư Nguyệt, lão nhân thần trí không rõ.
"Mộ Tư Nguyệt, cô không thể đi, đến cửa phòng giải phẫu quỳ xuống, như vậy ác linh mới có thể rời khỏi Tiểu Tuyết, quỳ xuống cho ta!"
Tề Duệ xoay người một cái, tay phải túm lấy cổ áo lão nhân, một tay nâng bà lên.
Tất cả mọi người đều giật mình, anh muốn động thủ với một lão nhân?
"Tôi biết vì sao bà vẫn luôn chán ghét Mộ Tư Nguyệt..." Anh chỉ thấp giọng ở bên tai lão nhân nói một câu.
Mà Mộ lão thái thái lại khiếp sợ mở to hai mắt...
Phụng Tử Thành Hôn - Tiên Thê Không Được Trốn