Phụng Tử Thành Hôn - Tiên Thê Không Được Trốn

C70: Có Phải Cô Đã Gặp Anh Ở Đâu Đó Hay Không

191@-

Editor: Rice ☘

"Tề Duệ, cậu đi đâu vậy?"

Mưa vẫn không ngừng rơi xuống, nhìn tình huống này xem ra, trong thời gian ngắn cũng sẽ không ngừng lại, bầu trời một mảnh mây đen dày đặc, âm u, mặt trời sớm đã bị che lấp.

Tề Duệ đưa một khẩu súng lục về phía Sở Phi Phàm, không trả lời anh, ngược lại không hiểu sao lại nhỏ giọng dặn dò một câu, "Giúp tôi trông cô ấy. "

Nói xong, Tề Duệ liền cùng một gã bảo tiêu đi ra ngoài, màn mưa bên ngoài mơ hồ, rất nhanh thân ảnh bọn họ liền biến mất vô tung.

Mộ Tư Nguyệt khẽ nhếch môi, có chút chần chờ, cuối cùng cũng không mở miệng.

"Không cần lo lắng cho hắn, Tề Duệ hẳn là muốn thừa dịp mặt trời chưa lặn, xem xét địa hình xung quanh." Sở Phi Phàm ngồi thẳng bên cạnh cô.

Mộ Tư Nguyệt liếc mắt nhìn anh một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn bật lên, giọng điệu cứng rắn trói buộc trả lời một câu, "Tôi không có quan tâm anh ta. "

Tề Duệ đem đèn dầu và dao nhọn trong căn phòng nhỏ bẩn thỉu đều đem ra, mấy người bọn họ ngồi vây quanh lối ra địa đạo, ánh mắt cô cúi đầu nhìn chằm chằm ngọn lửa đang nhảy nhót của đèn dầu.

Sở Phi Phàm thấy cô đột nhiên im lặng, nhướng mày đánh giá cô, đột nhiên mở miệng, "Cô đang tức giận à?"

Mộ Tư Nguyệt làm như không nghe thấy, không để ý tới anh.

Tính tình Sở Phi Phàm tương đối sáng sủa, anh thò đầu đến gần cô, tò mò truy vấn, "Tề Duệ lúc trước đuổi cô ra khỏi Tề gia? "

Mộ Tư Nguyệt nghe, con ngươi bất ngờ âm trầm xuống, loại chuyện bị người đuổi đi, thật đúng là phi thường mất mặt.

Thanh âm của cô thản nhiên đáp ứng, "Không liên quan đến anh. "

"Có lẽ hắn vô tâm..." Sở Phi Phàm chú ý biểu tình sa sút của cô, bổ sung một câu.

"Bệnh kia của Tề Duệ sẽ khiến hắn rất nóng nảy, có khi đó cũng không phải ý định ban đầu của hắn, kỳ thật mấy năm nay hắn vẫn luôn khống chế rất tốt, chỉ là gần đây..."

Bệnh của Tề Duệ...

Mộ Tư Nguyệt nghe đến đó, đồng tử cũng không khỏi hơi thắt chặt.


Sở Phi Phàm xoa xoa chóp mũi, ánh mắt nhìn về phía mưa to ào ào bên ngoài, ý vị thâm trường mở miệng, "Mộ Tư Nguyệt, hình như cô ảnh hưởng đến hắn rất lớn, đừng kích thích hắn..."



"Tôi làm sao kích thích anh ta!" Mộ Tư Nguyệt đột nhiên tức giận phản bác một câu.

"Tất cả đều là anh ta, anh ta cứ mắng tôi, gầm gừ với tôi, để tôi phá đứa bé. Tính tình anh ta âm tình bất định, tôi có lỗi gì, anh ta còn không nghe tôi giải thích, dựa vào cái gì muốn tôi phải đón nhận cơn thịnh nộ của anh ta..."

Sở Phi Phàm thấy cô đột nhiên tức giận mắng to, ngược lại khóe môi hàm chứa ý cười, "Mộ Tư Nguyệt, thì ra cô tích oán đã sâu..."

"...Bất quá hắn cứu cô một mạng, cô chịu cảnh khốn cùng coi như trả nợ. "

Mộ Tư Nguyệt không hiểu rõ anh nói cứu cô một mạng là có ý gì, bất quá thấy Sở Phi Phàm này cười đến phô trương như vậy, cảm giác anh phi thường vô sỉ. ( nghe quen quen ha, anh cũng từng thấy thế, anh chị hợp nhau ghê :v )

"Cười cái gì mà cười... có gì buồn cười, huh! "

Mộ Tư Nguyệt vẻ mặt tức giận, bất quá so với lúc trước sa sút giờ đã nhiều hơn một phần tinh thần sáng láng, đôi mắt màu hổ phách của cô hàm chứa một phần trong suốt thanh linh, Sở Phi Phàm không hiểu sao nhìn chằm chằm khuôn mặt tức giận ửng đỏ của cô có chút ngẩn người.

Kỳ thật bộ dạng Mộ Tư Nguyệt này cũng rất thuận mắt...

Mộ Tư Nguyệt cúi đầu, không để ý tới anh nữa, chỉ là đáy lòng lại nhịn không được nhớ tới lời Tề Duệ vừa nói với cô.

Anh nói, anh xin lỗi...

Mộ Tư Nguyệt còn tưởng rằng mình là bị ảo giác, Tề Duệ cao ngạo không ai bì nổi, cư nhiên cũng sẽ nói ba chữ này.

Bọn họ không nói gì nữa, đều ở đáy lòng suy nghĩ sâu xa một ít chuyện, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài sắc trời dần dần mờ mịt, nếu như trước khi trời tối chi viện còn chưa tới, như vậy đêm nay sẽ phải qua đêm ở chỗ này.

Không giống như đêm qua sợ hãi rơi nước mắt, tâm trạng hoảng sợ khi chạy trốn, bây giờ dường như bình tĩnh hơn rất nhiều.

...có lẽ là bởi vì biết có anh đi cùng.

"Tại sao anh ta lại tới tìm mình?" Đáy mắt Mộ Tư Nguyệt ẩn qua một chút phức tạp, nhỏ giọng lẩm bẩm, tay phải vuốt ve bụng hơi lồi của mình, "Bởi vì mình mang thai đứa nhỏ của anh sao..."

Tề Duệ bọn họ rời đi có chút lâu, ngay khi Sở Phi Phàm cùng một gã bảo tiêu khác có chút đứng ngồi không yên, bọn họ cả người ướt sũng trở lại.

Tề Duệ vừa trở về, ánh mắt trước tiên nhìn thoáng qua về phía Mộ Tư Nguyệt, giọng nói trầm thấp thản nhiên mở miệng, "Chi viện hẳn là không tìm được chúng ta, phỏng chừng đêm nay phải ở chỗ này qua đêm. "


Mộ Tư Nguyệt nghe được thanh âm của anh, lúc ngẩng đầu lên, chỉ cảm giác tay trùng xuống, Tề Duệ đặt một chùm nho đen lên tay cô.


Sở Phi Phàm nhìn hoa quả bọn họ hái về, bên cạnh còn có mấy con cá tươi sống, mặt trầm xuống, "Vì sao không bắt chút động vật nhỏ trở về, đừng khách khí với tôi, lấp đầy bụng là quan trọng nhất..." Anh biết lấy thân thủ của Tề Duệ, săn giết động vật quả thực rất dễ dàng.

"Mùi tanh quá nặng..." Tề Duệ trả lời có chút kỳ quái, Sở Phi Phàm nhất thời không rõ mùi quá tanh là có ý gì, đột nhiên quay đầu nhìn về phía bụng Mộ Tư Nguyệt.

Đáng ghét, phụ nữ mang thai thật rắc rối, ngửi thấy mùi tanh nặng nề sẽ liền nôn mửa.

Mộ Tư Nguyệt cầm chùm nho đen này, có chút đói, muốn ăn, lại có chút giận dỗi, thoáng nhìn ánh mắt Sở Phi Phàm nhìn mình mang theo một phần bất mãn.

"Cho anh." Cô không rõ Sở Phi Phàm đang bất mãn cái gì, hào phóng đem nho trên tay đưa cho anh.

"Lão tử muốn ăn thịt!" Sở Phi Phàm tức giận hừ một tiếng, cầm lấy mũi đao bên cạnh Mộ Tư Nguyệt, đứng dậy bước nhanh ra ngoài đường hầm, ngoan độc làm thịt mấy con cá kia.

Anh cùng Tề Duệ tham gia vô số trại hè dã ngoại, mỗi lần bám lấy Tề Duệ nhất định có thể ăn nhiều dã thú lớn, lần này ở trong địa bàn của mình, cư nhiên phải gặm con cá rách nhỏ gầy này, ngẫm lại cũng có chút ủy khuất Sở đại thiếu gia anh.

Trong căn phòng kia cũng không có cành củi khô, bọn Tề Duệ trực tiếp đem cửa gỗ cũ kỹ kia, còn có một ít bàn ghế đều ném thành từng khối nhỏ, trực tiếp làm củi đốt, chất đống một đống lửa nhỏ.

Mộ Tư Nguyệt chỉ rụt người lại, nhìn mấy người đàn ông bọn họ bận rộn bên ngoài, nhất là ánh mắt rơi vào khuôn mặt lạnh lùng của Tề Duệ, anh ở trong hoàn cảnh hoang dã ác liệt như vậy, giống như không có nửa điểm khó chịu, động tác thuần thục đốt lửa, nướng cá.

Cô chưa từng thấy qua anh như vậy, Tề Duệ trong mắt cô chính là tổng giám đốc tập đoàn DM&G cao cao tại thượng, nam tôn duy nhất của Tề gia, anh làm sao có thể như vậy chứ...

Người khác nói nam nhân khi nghiêm túc làm việc là có mị lực nhất, Mộ Tư Nguyệt rõ ràng không muốn nhìn anh, thế nhưng, ánh mắt lại có chút không dời được.

Khoanh chân ngồi trên mặt đất dơ bẩn này, động tác thô tục như vậy, vì sao nam nhân này làm cho người ta nhìn lại có thêm một phần quý khí lẫm liệt, phảng phất mỗi cái giơ tay nhấc chân của đều hết sức tao nhã.

Tề Duệ giống như cảm giác được ánh mắt của cô, ánh mắt anh liếc cô một cái, ánh mắt dừng lại một giây trên chùm nho đen còn nguyên vẹn bên cạnh cô.

Đột nhiên Tề Duệ đưa con cá đã nướng trên tay cho Sở Phi Phàm đối diện, Sở Phi Phàm có chút thụ sủng nhược kinh tiếp nhận, đang muốn kích động nói cảm ơn, lại nghe thấy Tề Duệ lạnh lùng bổ sung một câu, "Cho cô ấy. "

Sở Phi Phàm biểu tình có chút khó chịu, anh tức giận hạ thấp giọng, "Vì sao không tự mình cầm qua. "


Tề Duệ trực tiếp không để ý tới anh, ngọn lửa phản chiếu trên gương mặt lạnh lùng của anh, lông mày anh hơi khép lại, giống như đang suy nghĩ sâu xa một số vấn đề...

Sở Phi Phàm ngoan độc trừng mắt nhìn cá nướng ngon trên tay mình, không tình nguyện đi về phía Mộ Tư Nguyệt, "Cho cô. "

Mộ Tư Nguyệt ngược lại có chút ngoài ý muốn, không nhìn ra, Sở Phi Phàm này tốt như vậy.

"Cảm ơn." Cô đưa tay tiếp nhận, thẳng thắn mà nói, cô thật sự rất đói.


Sở Phi Phàm có chút hổ thẹn, quay đầu nhìn về phía Tề Duệ, người đàn ông kia vẫn lạnh mặt không chút thay đổi, "Thật khó hiểu..."

Nướng cá cho nữ nhân, chẳng lẽ làm tổn hại đến uy danh lãnh lệ của Tề tổng giám đốc.

Mộ Tư Nguyệt thổi hơi nóng trên con cá nướng đi, thật cẩn thận nhai, thỉnh thoảng trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn lộ ra một bộ biểu tình rất hạnh phúc thỏa mãn.

Sở Phi Phàm cảm giác loại sinh vật như Mộ Tư Nguyệt thật sự là quá thần kỳ, nhanh như vậy đã quên mất thảm tình lúc trước.

Dư quang Tề Duệ nhìn về phía Mộ Tư Nguyệt trong con ngươi thâm trầm hiện lên một tia dị quang, cô luôn cười như vậy... ngu ngốc.

Khoảng 8 giờ tối, mưa bên ngoài dần dần dừng lại, gió thổi vào mang theo một phần sảng khoái thoải mái, nhưng bọn họ cũng không có lơi lỏng, bên luôn có dã thú hoành hành.

"Tối nay chúng ta qua đêm trong căn phòng nhỏ bên trong đi." Sở Phi Phàm nhìn bên ngoài một mảnh đen kịt, còn có truyền đến từng tiếng dã thú gầm thét, nhất thời lông tơ có chút dựng thẳng.

Mộ Tư Nguyệt nghe xong biểu tình lập tức có chút cứng đờ, cô không muốn ở bên trong căn phòng ẩm ướt âm lãnh kia, nhất là nhìn vết máu trên vách tường, cô nhịn không được nhớ tới tối hôm qua...

"Cậu sợ?" Thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Tề Duệ mang theo một tia trêu chọc.

"Ai sợ chứ." Sở Phi Phàm cảm giác mình bị anh xem thường, to gan, giơ súng lên, "Chỉ là ngồi xổm ở chỗ này canh đêm, nếu thật sự gặp phải động vật gì đó, săn giết động vật trong sở thú nhà mình chính là có chút đau thịt..."

Hai gã bảo tiêu khác thấy Tề Duệ ngữ khí thản nhiên bình tĩnh mang theo trêu tức, cũng khẽ cười mở miệng, "Sở thiếu, người của chúng ta hôm nay hình như giết bốn con gấu đen, hai con hổ, một con voi..."

"Có nhân tính hay không, voi nhu thuận như vậy cũng giết!" Sở Phi Phàm nghe được tiếng cười tràn ra khóe môi bọn họ, càng thêm bất mãn.

"Con voi nổi giận, đáng sợ hơn cả hổ..."

Mộ Tư Nguyệt nghe thanh âm bọn họ nói chuyện với nhau, quay đầu liếc mắt nhìn Mộ Hướng Tuyết đã ngất đi ở bên kia, mí mắt đột nhiên có chút nặng nề, rất mệt mỏi...

Từ chiều hôm qua bị bắt đi, lo lắng sợ hãi cả ngày, vẫn cố gắng chống đỡ.

Khi cô ôm hai đầu gối, dựa vào vách tường rốt cục nhịn không được nhắm mắt lại, chỉ cảm giác được có thứ gì đó rơi vào trên người cô, không biết đó là cái gì, có chút ấm áp.

Bọn Sở Phi Phàm thấy Tề Duệ từ trước đống lửa đứng dậy, khoác một chiếc áo khoác khô ráo lên người Mộ Tư Nguyệt, bọn họ trong chốc lát không nói gì nữa.


Tề Duệ cư nhiên cũng sẽ chiếu cố người khác...


Sở Phi Phàm không hiểu sao nhớ tới Tề Duệ trước 18 tuổi, khi đó anh thật sự phi thường... hoàn hảo, ngoại trừ căn bệnh bẩm sinh của mình.

Nhưng sau khi phụ thân Tề Duệ qua đời, tính tình Tề Duệ đại biến, ngay cả Sở Phi Phàm cũng không rõ ràng lắm, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhiều năm qua chưa từng thấy qua ánh mắt ôn nhu tỉ mỉ này của anh.

Tề Duệ ngồi trở lại đống lửa tiếp tục đem quần áo ướt sũng trên người mình hong khô, khuôn mặt lạnh lùng, giống như là một màn vừa rồi chỉ là ảo giác.

Sắc trời nặng nề âm u, màn đêm cũng từng chút dày đặc.

Sở Phi Phàm bọn họ đều là cú đêm, thức đêm chơi đùa đó là chuyện thường, bên người ai nấy đều cầm súng ống cảnh giác nhìn chăm chú vào bên ngoài, nhưng đêm tĩnh nhàm chán, liền tán gẫu chuyện vụ bắt cóc lần này.

"Mục đích của vụ bắt cóc này rốt cuộc là gì, nhằm vào Tề Duệ? "

"Đem thi thể bên ngoài giao cho cảnh sát điều tra, dù sao bọn họ cũng nhiệt tình truy tìm vị sát thủ hàng loạt kia."

"Chết tiệt, nếu tôi mà biết là ai hủy trực thăng của chúng ta, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn..."

Tề Duệ lười biếng dựa vào vách tường, cũng không tham dự đề tài của bọn họ, chỉ là thỉnh thoảng sẽ dùng dư quang liếc mắt nhìn Mộ Tư Nguyệt đang ngủ say ở bên kia một cái.

Thẳng đến khi chân trời dần dần trắng bệch, ánh nắng ban mai chiếu xuống, bọn Sở Phi Phàm mới duỗi tứ chi, nhanh chóng đứng dậy.

"Nằm ở dưới đất này một đêm, xương cốt lão tử đều chua xót." Sở Phi Phàm là đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng oán giận một câu, "Trong điện thoại di động Tề Duệ có bản đồ địa hình, chúng ta xuất phát đi, đi ra khỏi khu vực này hẳn là rất nhanh có thể..."

"Mọi người sao rồi?"

Lúc này đột nhiên một thanh âm vội vàng truyền đến, chỉ chốc lát sau liền có tiếng bước chân hỗn loạn.

Sở Phi Phàm bọn họ phóng mắt nhìn lại, đều có chút kinh ngạc cùng vui sướng, không hổ là hắn, hiệu suất thật cao.

Mộ Tư Nguyệt nghe được tiếng vang, chậm rãi mở mắt ra, kinh ngạc phát hiện trên người mình khoác một cái áo khoác tây trang.

Nhưng cô vừa ngẩng đầu nhìn lại, một khuôn mặt tuấn dật, màu da cực trắng xa lạ, rõ ràng xuất hiện trước mắt.

"Có bị thương hay không..." Ánh mắt anh bình tĩnh nhìn chăm chú vào cô.

Mộ Tư Nguyệt lại nhìn nam nhân xa lạ này, hơi có chút ngẩn người, anh là ai?

"Anh..." Mộ Tư Nguyệt sững sờ, có phải cô đã gặp anh ở đâu đó hay không.



Phụng Tử Thành Hôn - Tiên Thê Không Được Trốn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Phụng Tử Thành Hôn - Tiên Thê Không Được Trốn Truyện Phụng Tử Thành Hôn - Tiên Thê Không Được Trốn Story C70: Có Phải Cô Đã Gặp Anh Ở Đâu Đó Hay Không
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...