Phụng Tử Thành Hôn - Tiên Thê Không Được Trốn
C66: Tề Duệ, Càng Quan Tâm Càng Loạn...
Editor: Rice ☘
Mộ Tư Nguyệt kinh ngạc cơ hồ tuyệt vọng, cúi đầu nhìn lại, thấy Mộ Hướng Tuyết vẻ mặt cầu xin nhìn cô, khuôn mặt cô ta rơi lệ, đã khóc đến không thể phát ra thanh âm.
Mộ Tư Nguyệt tinh thần tập trung cao độ, mạnh mẽ ở trong ngực thở dài một hơi, may mắn...
"Đứng lên, đi..." Cô hạ thấp thanh âm, mạnh mẽ kéo Mộ Hướng Tuyết lên.
Mộ Hướng Tuyết bị Mộ Tư Nguyệt kéo liên tục, hai người một phen lao ra khỏi cửa lớn làm bằng gỗ cũ kỹ kia.
"Tiện nhân! Cô dám chạy..." Tiếng bước chân của các cô kinh động đến nam nhân kia, sắc mặt hắn dữ tợn, ở phía sau các cô rống to.
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ..." Mộ Hướng Tuyết sợ hãi khóc lớn, chân mềm nhũn.
"Cô muốn chết, liền tự mình ở lại đi!"
Mộ Tư Nguyệt quát mắng cô ta một tiếng, tay phải theo bản năng vuốt ve bụng mình, cô sẽ không để hắn bắt được, không thể để hắn bắt được, nhớ đến cảm giác con dao cứng kia kề sát bụng cô, cô không thể để cho mình có việc, không thể để cho hài tử của cô có việc...
Mộ Tư Nguyệt kéo Mộ Hướng Tuyết chạy trối chết về phía trước, một đường chạy trốn, cắn chặt môi, đâu mới là lối ra...
Lối ra ở đâu...
"Nơi này là nơi nào?"
Mộ Tư Nguyệt đi theo ánh đèn yếu ớt trước mặt vọt thẳng về phía trước, nhưng khi cô có chút vui sướng lao ra, cả người lại kinh ngạc.
"Nơi này rốt cuộc là địa phương nào?"
Tầm nhìn trước mắt một mảnh u ám, bên tai cư nhiên là một ít thanh âm chim thú và sâu bọ, ngay cả chóp mũi cũng tràn ngập khí tức cỏ dại.
"Không phải là đã ra khỏi thành phố A rồi chứ..." Một ý nghĩ tuyệt vọng tràn ngập đại não Mộ Tư Nguyệt.
Mộ Tư Nguyệt không nghĩ nổi nữa, cô thật sự là bị dọa choáng váng.
Buổi chiều, đột nhiên gặp được người đàn ông biến thái tráng kiện kia, cô cơ hồ không thấy rõ bộ dáng của hắn, chỉ nhớ rõ dáng người hắn to lớn như gấu, làn da ngăm đen tráng kiện, nắm đấm kia cực lớn, hắn dùng bao tải bắt bọn họ, trực tiếp ném vào trong xe tải, xe một đường chạy...
"Làm sao bây giờ?" Ánh mắt Mộ Tư Nguyệt mờ mịt nhìn hoàn cảnh xa lạ u ám trước mắt, trong lòng thoáng cái lạnh lẽo.
"Nơi này rốt cuộc là ở đâu? Tôi muốn tìm cảnh sát, tôi muốn tìm cảnh sát..." Mộ Hướng Tuyết thở hổn hển, giọng nói nhỏ của cô ta hoảng hốt hét lớn.
"Câm miệng lại!" Mộ Tư Nguyệt đưa tay nhanh chóng che miệng cô ta lại, đè nén trái tim run rẩy trong lòng, lạnh lùng cảnh cáo một câu, "Mộ Hướng Tuyết, người đàn ông kia còn đang tìm chúng ta bốn phía, cô muốn chết, liền kêu to một chút! "
Mộ Hướng Tuyết nghe được lời của cô, vô cùng tự giác mím chặt môi, nhưng nước mắt của cô ta vẫn nhịn không được rơi xuống từng giọt từng giọt.
"Mộ Tư Nguyệt, Tề Duệ đâu, mau gọi Tề Duệ tới đây!" Mộ Hướng Tuyết kéo cánh tay cô, lắc lắc cô như mất khống chế, "Để anh ta tới cứu chúng ta ra đi! "
Tề Duệ...
Mộ Tư Nguyệt đáy lòng thì thầm cái tên này, nước mắt sợ hãi trên khuôn mặt cô đã bị thổi khô.
"Anh ta sẽ không tới đây..."
Tề Duệ nói, cô chẳng qua chỉ là công cụ sinh con!
Tề Duệ nói, cô, cút khỏi Tề gia!
Đúng vậy, Tề gia cho tới bây giờ đều không phải là nhà của cô, cô không có nhà!
Lại là một phần cảm giác quen thuộc mà bất lực như vậy, giống như cảm giác ở trong vô số cơn ác mộng của cô, trước mắt một mảnh đen kịt, cả người sợ hãi phát run, không có ai, vô luận kêu cứu hò hét như thế nào, đều sẽ không có người đến cứu cô.
Chỉ có thể giống như cơn ác mộng rơi xuống nước bốn năm trước, không ngừng chìm xuống, từng chút một tuyệt vọng...
Lại chỉ còn lại một mình, mẹ khó sinh mà chết, cha qua đời trong hỏa hoạn, năm đó rơi xuống dòng sông lạnh lẽo, trong cổ họng chỉ còn một hơi thở cuối cùng, mệt mỏi, không muốn giãy dụa nữa.
"Không cần bất luận kẻ nào cứu tôi, tôi có thể, một mình tôi cũng có thể..."
Mộ Tư Nguyệt tay vuốt ve bụng mình, trước kia, cảm xúc trầm cảm kia bị cô đè nén trong đáy lòng, nhưng hiện tại cô có thể cảm giác được sinh mệnh mà bụng mình thai nghén, trước kia luôn tự mình một mình, nhưng hiện tại ít nhất bụng cô còn có một cỗ sinh mệnh khác, cô nên bảo vệ nó.
Mộ Tư Nguyệt đưa tay đỡ một gốc đại thụ, đồng tử cũng dần dần khôi phục tỉnh táo, lóe ra một phần kiên cường, "Nơi này, nơi này là một mảnh rừng rậm..."
......
"Các người đều đang làm cái gì? Phế vật--"
Tề Duệ cực kỳ tức giận mắng to đám thủ hạ của anh, giọng điệu trầm thấp kia có vẻ phiền não bất an.
"Duệ thiếu, chúng tôi dựa theo mười tám tuyến đường anh cung cấp tiến hành lục soát, quả thật phát hiện một chiếc xe tải màu trắng khả nghi." Lúc này một bóng người vội vàng chạy vào, thanh âm cấp thiết báo cáo.
"Còn gì nữa!" Tề Duệ không thể nhịn được, sải bước phía trước anh. "Nói nhanh cho một hơi cho tôi..."
Đối phương không dám chần chờ, vội vàng mở miệng bổ sung, "Chiếc xe tải màu trắng này, một năm trước đã bị đánh cắp, cho nên tạm thời không cách nào xác nhận thân phận người lái xe, xe một đường hướng núi Triều Dương chạy tới..."
"Khu vực bên phía núi Triều Dương tương đối hẻo lánh, kiểm soát đường không thể theo dõi, chúng tôi đã phái người bên kia tiến hành điều tra rà soát."
"Núi Triều Dương?" Tề Duệ buông thủ hạ trước mắt ra, anh cắn chặt răng, "Nói cách khác tạm thời cũng không có rời khỏi thành phố A..."
"Duệ thiếu, tôi nghĩ anh cần sự trợ giúp của chúng tôi." Đột nhiên có ba người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đến trước cổng.
"Ai cho bọn họ vào?" Tề Duệ sắc mặt không tốt, "Đuổi ra ngoài! "
"Duệ thiếu, chúng tôi nghe được thê tử của anh bị phạm nhân chúng tôi vẫn truy nã bắt đi, chuyện này mời anh phối hợp với chúng tôi..."
"Cánh sát Trần, tin tức của các anh rất nhanh nhạy." Tề Duệ cau chặt hai hàng lông mày, ánh mắt lạnh như băng đảo qua đám người ở đại sảnh Tề gia, đáy mắt thoáng hiện lên suy nghĩ sâu xa.
Chuyện Mộ Tư Nguyệt mất tích, cảnh sát làm sao có thể nhận được tin tức, có người tiết lộ ra ngoài?
"Duệ thiếu, tôi biết thủ hạ của anh có rất nhiều tinh anh, bất quá tên phạm nhân này chúng tôi gần nửa năm qua vẫn luôn truy tìm, chúng tôi đối với hắn tương đối hiểu rõ, cho nên có chúng tôi hiệp trợ, anh nhất định có thể nhanh chóng tìm được phu nhân." Người đàn ông trung niên cầm đầu kia, ngữ khí vang dội nói.
"Ngay từ đầu chúng tôi đã muốn anh phối hợp với chúng tôi điều tra." Một người đàn ông lớn tuổi khác bên phải lộ ra giọng điệu châm chọc, "Duệ thiếu, lần này anh phải chú ý đến an nguy của vợ anh, đối phương mỗi lần giết người gây án đều sử dụng vòng cổ thập tự giá kỷ niệm của tập đoàn các anh, hắn ta rất có thể là nhân viên của tập đoàn các anh, hoặc là..."
"Vậy phạm nhân không thể thoát khỏi liên can với tập đoàn DM&G..."
Đúng vậy, Tề Duệ được bọn họ mời hiệp trợ điều tra, nhưng anh hoàn toàn không để ý tới bọn họ, trước sau đều lạnh lùng từ chối một câu, không liên quan gì đến tập đoàn DM&G, cứ như vậy, người trong cục cảnh sát cũng không dám làm gì Tề Duệ.
Nhưng bây giờ, rốt cục chuyện cũng rơi vào Tề gia, mấy vị cảnh sát này đáy lòng không tránh khỏi có một phần vui sướng khi người gặp họa.
Vẫn luôn bị những tập đoàn lớn này ức hiếp, lần này cuối cùng cũng xả được cơn giận, nhất là vị tổng giám đốc Tề này ngạo mạn đến mức khiến bọn họ tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Sở Phi Phàm sải bước đi tới bên cạnh Tề Duệ, anh cho rằng Tề Duệ sẽ nổi giận tại chỗ ném ba cảnh sát viên trước mắt ra ngoài.
Nhưng mà làm cho anh có chút ngoài ý muốn, Tề Duệ chỉ là đem ánh mắt không vui trừng mắt nhìn bọn họ một cái, trầm mặc cũng không lập tức nói chuyện.
Cho dù điều này có liên quan đến Tập đoàn DM&G hay không, anh không quan tâm!
"Nếu ba vị tự tin như vậy, vậy tôi thỉnh các vị xuất ra bản lĩnh của các người, giúp tôi đem thê tử của tôi, mau chóng an toàn tìm về." Tề Duệ đột nhiên mở miệng, ngữ khí trong trẻo lạnh lùng trầm thấp nhưng cũng mang theo một phần trịnh trọng.
Ba vị cảnh sát đối diện ngược lại giật mình nhìn nhau, Tề Duệ cư nhiên dùng chữ "thỉnh".
Sở Phi Phàm cũng phi thường kinh ngạc, Tề Duệ là người cao ngạo như vậy...
Thẩm Diệu Thiên ở ngoài đám người thu hồi điện thoại di động, ánh mắt anh sâu xa nhìn về phía Tề Duệ, mà trong tin nhắn điện thoại di động của anh, rõ ràng là gửi cho cục trưởng cục cảnh sát thành phố...
"Phiền ba vị hỗ trợ." Thẩm Diệu Thiên đột nhiên thanh âm lạnh lẽo lên tiếng, thanh âm của anh cũng không lớn, nhưng cũng đủ để cho mấy người phía trước nghe được rõ ràng.
Thẩm gia là đại gia tộc chính trị, Thẩm Diệu Thiên thân là con trai Thẩm gia, mấy người trước mắt này tự nhiên biết anh.
Nếu như Tề Duệ khiến cho ba vị cảnh sát này kiêng kỵ, như vậy Thẩm Diệu Thiên tuyệt đối là đối tượng để bọn họ kính trọng.
Bọn họ cung kính hướng Thẩm Diệu Thiên gật đầu, ứng hòa một câu, "Chúng tôi nhất định sẽ tận lực. "
Nói xong, giơ tay lên, cảnh sát bên ngoài chờ đợi từ lâu cũng hành động, nhao nhao phối hợp với người Tề gia.
Ánh mắt Tề Duệ chuyển hướng về phía Thẩm Diệu Thiên, con ngươi nheo lại, thêm một phần suy nghĩ sâu xa.
...Cậu ta thông báo cho cảnh sát tới hỗ trợ?
"Cư nhiên kết hôn cũng không thông báo cho tôi một tiếng." Thẩm Diệu Thiên sải bước đi về phía Tề Duệ, cười khẽ, tươi cười thản nhiên, tay phải vỗ nhẹ bả vai anh, "Thật sự là rất khó thấy cậu để ý một nữ nhân như vậy..."
Thanh âm Thẩm Diệu Thiên dừng một chút, khẽ nhún vai, rất tùy ý hỏi ngược lại một câu, "Chắc là cậu sẽ không để ý tôi tự tiện thông báo cho cảnh sát tới đây đúng không, tôi cũng chỉ muốn mau chóng tìm được chị dâu. "
Tề Duệ lơ đãng đánh giá anh, chị dâu, hai chữ, làm cho đồng tử Tề Duệ hơi giật mình một chút, "Chờ cô ấy trở lại, tôi chính thức giới thiệu với cậu. "
Trên mặt Thẩm Diệu Thiên vẫn mang theo nụ cười tao nhã như trước, "Được. "Chỉ là đơn giản như vậy nhẹ nhàng đáp một tiếng, nhìn không thấy bất kỳ cảm xúc khác thường nào.
Tay phải Thẩm Diệu Thiên hơi siết chặt âm thầm đè nén một phần lực đạo, hắn cư nhiên cưới cô.
Cảnh sát làm việc luôn nghiêm túc liếc mắt một cái, Tề Duệ đứng ở một bên nhìn sắc mặt càng thêm âm trầm.
Thẩm Diệu Thiên thì đưa cho anh một tách cà phê, dặn dò một câu, "Tề Duệ, bình thường cậu xử lý mọi chuyện bình tĩnh sáng suốt như thế, đúng là càng quan tâm càng loạn..."
"Duệ thiếu, căn cứ vào thời gian gây án mà các anh cung cấp, chúng tôi tạm thời có thể khẳng định phu nhân nhà anh hiện tại an toàn, từ bảy vụ án trước đó mà xem, phạm nhân sẽ nhốt con tin ba ngày, ba ngày sau hắn mới có thể..." bạo bạo gian sát.
Mấy chữ phía sau nhân viên cảnh sát không dám nói ra, nhìn về phía Tề Duệ báo cáo, biểu tình luôn nhịn không được thêm một phần kiêng kỵ xa cách.
"Phải không?" ánh mắt Tề Duệ thâm trầm trừng mắt nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ.
"Nhưng vạn nhất người bắt vợ tôi không phải là tội phạm bị cảnh sát các anh truy nã, vậy bây giờ cô ấy còn an toàn sao!"
Anh rõ ràng lo lắng không giải quyết được vấn đề, thế nhưng hiện tại, vẫn là nhịn không được muốn lập tức động thủ.
"Cái này..." Đối phương hơi giật mình một chút, lập tức cảm thấy Tề Duệ đang làm khó bọn họ, bổ sung một câu, "Tổng giám đốc Tề, không phải người của các anh đã tìm được sợi dây chuyền thập tự giá nhiễm máu kia sao? "
"Nếu có người cố ý làm thì..." Tề Duệ hừ lạnh một tiếng.
"Duệ thiếu, chúng tôi biết phu nhân anh mất tích làm cho anh rất nóng nảy, không bằng anh đi nghỉ ngơi trước..." Một vị cảnh sát khác tiến lên, ngữ khí cung kính cũng hàm chứa khinh miệt.
"Không phải hắn, không phải phạm nhân chúng ta vẫn luôn truy nã..." Lúc này một vị tiểu cảnh sát chạy vào, thanh âm của anh làm cho tinh thần Tề Duệ trong nháy mắt căng thẳng.
"Ngươi nói cái gì!"
Tề Duệ nhìn đám cảnh sát này, khó khăn lắm mới có thể cố ý tiếp ứng bọn họ, cũng chính là bởi vì anh hiểu rõ thời gian này cảnh sát luôn truy nã phạm nhân giết người kia, anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm như vậy.
Không phải? Vậy đó là ai?
"Tiểu Tuyết, tiểu Tuyết nhà chúng tôi cũng không thấy..." Ngoài cửa lớn Tề gia, Hướng Văn khóc lóc kể lể xông vào, "Cứu con bé, cầu các người cứu con gái của tôi..."
Phạm nhân cảnh sát vẫn luôn truy nã vẫn chỉ là một đối một xuống tay, hắn làm sao có thể đột nhiên cùng một lúc bắt cóc hai nữ nhân đây.
Tề Duệ không còn kiên nhẫn, lạnh lùng mắng thủ hạ của mình, "ập tức lái xe qua núi Triều Dương..."
Phụng Tử Thành Hôn - Tiên Thê Không Được Trốn