Phụng Tử Thành Hôn - Tiên Thê Không Được Trốn
C59: Đáy Mắt Đè Nén Một Nỗi Buồn Ẩn Sâu
Editor: Rice ☘
"Mộ, Tư, Nguyệt!" Giọng nói khàn khàn phát ra âm thanh âm trầm.
Thân thể Mộ Tư Nguyệt căng thẳng, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Tề Duệ nằm rạp trên thảm, có chút sợ anh, lại có chút nhịn không được... hả hê khi người gặp họa.
"Tề Duệ, anh không sao chứ?"
Mộ Tư Nguyệt thề, cô chỉ nhẹ nhàng đẩy anh một cái mà thôi, sao anh lại thật sự bị cô đẩy ngã...
"Bộ dáng của tôi giống như không sao chứ!" Tề Duệ cơ hồ nghiến răng nghiến lợi mở miệng.
"Tôi, tôi không phải cố ý..."
Mộ Tư Nguyệt thấp giọng lẩm bẩm một câu, nhìn tay phải anh ấn chặt trán, chậm rãi vịn cánh cửa đứng lên, lập tức đi tới đỡ anh, nhưng vừa chạm tới cánh tay anh, lúc này mới kinh ngạc, thân thể anh rất nóng...
"Đi ra ngoài!" Tề Duệ nhíu chặt mày, không cho cô cơ hội nói chuyện, mở miệng lập tức đuổi người.
Mộ Tư Nguyệt đối với chuyện bị anh xua đuổi đã có lực chống cự, hỏi ngược lại một câu, "Tề Duệ, hình như anh bị bệnh? "
"Tôi không bị bệnh!" Thanh âm lạnh lùng khàn khàn kia, đột nhiên quát cô một tiếng.
Mộ Tư Nguyệt thật sự bị bộ dáng này của anh dọa sợ, cánh tay đang đỡ tay anh cũng không tự giác buông ra, kỳ thật cô chỉ là muốn nói anh bị cảm sốt, Tề Duệ có phải cho rằng cô định nói đến bệnh của anh hay không...
Nhưng mà thân thể Tề Duệ dựa vào cánh cửa, nhắm chặt hai mắt, khẽ ngẩng đầu lên lộ ra vẻ phi thường mệt mỏi, trong lúc nhất thời hai người đều trầm mặc không nói gì.
Ánh mắt Mộ Tư Nguyệt có chút khiếp đảm nhìn chăm chú vào anh, trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh có chút ửng đỏ khác thường, đôi môi mỏng gợi cảm lại lộ ra một phần khô khốc tái nhợt.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa, đáy lòng có chút do dự, có nên đi hay không? Vạn nhất tâm tình anh khó chịu... chẳng phải cô liền trở thành bia đỡ đạn sao...
"Mộ Tư Nguyệt, cô rất ngốc."
Tề Duệ đột nhiên mở mắt ra, con ngươi thâm trầm không lạnh như trước, ẩn chứa một tầng hơi nước, có chút mơ hồ còn có một phần... bất đắc dĩ.
Mộ Tư Nguyệt chớp chớp mắt một cái, anh mắng cô?
"Này! anh... anh rất nặng..." Vốn là muốn biểu hiện khí tiết một chút, nhưng vừa mới mở miệng, người này lại để toàn bộ thân thể nặng trịch hướng cô đè xuống.
"Tề Duệ!" Thân thể nhỏ bé của Mộ Tư Nguyệt chống đỡ anh, thanh âm oán giận.
"Không phải đuổi không được sao, nếu không đi, như vậy cũng đừng nghĩ chạy!" Anh không hiểu sao lại nói một câu như vậy, bởi vì giọng nói khàn khàn sốt cao so với bình thường thiếu đi một phần lạnh như băng, lại có thêm một phần hấp dẫn từ tính.
Tuy rằng không biết ý tứ của những lời này của anh, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Tư Nguyệt lại dần dần nhiễm ửng đỏ, anh vừa mới tắm rửa, phần khí tức lạnh nhạt đặc biệt trên người anh quấn lấy cô, thân hình nam nhân thâm hậu dựa vào cô, thật sự làm cho cô có chút xấu hổ.
"Vết thương trên trán anh..."
Cô đỡ anh lên giường nghỉ ngơi trong thư phòng, thân thể Tề Duệ ngồi dựa vào đầu giường, hai tròng mắt khép hờ, vết thương vừa rồi trên trán để lại vết bầm tím vô cùng chói mắt.
Anh không đáp lại cô, Mộ Tư Nguyệt ngơ ngác bên giường, chú ý trong hô hấp có chút hỗn loạn của anh phun ra hơi nóng, "Có muốn gọi bác sĩ hay không..." Cô nhịn không được lại mở miệng.
"Không cần..." Hồi lâu, Tề Duệ mới bình tĩnh đáp một câu.
Thân thể anh nằm trên giường, nghiêng người đi vào giấc ngủ, dừng một lát, giống như là ghét bỏ bị ánh mắt sáng quắc Mộ Tư Nguyệt nhìn chăm chú, trực tiếp kéo chăn ngay cả đầu cũng vùi vào trong chăn.
Con ngươi Mộ Tư Nguyệt hơi mở to, làm sao có thể cảm giác được người đàn ông này giống như đang đùa giỡn trẻ con, sẽ không vì bị cảm mạo mà ngượng ngùng chứ...
"Vậy tôi lấy cho anh một ít thuốc hạ sốt..."
Mộ Tư Nguyệt nhỏ giọng hỏi một câu, ánh mắt nhìn chằm chằm cái chăn nhô lên trên giường, nhưng đối phương giống như không nghe thấy.
Ân, anh phớt lờ cô!
Mộ Tư Nguyệt đảo mắt một chút, cố ý nói nặng lời, "Tề Duệ, sốt cao quá nghiêm trọng sẽ cháy hỏng đầu óc..."
Quả nhiên lời này vừa nói ra, chăn vén lên, Tề Duệ cau chặt mày, bất mãn trừng mắt nhìn cô.
Nhưng mà làm cho Mộ Tư Nguyệt có chút ngoài ý muốn, anh cư nhiên không hung cô, chỉ là dùng ánh mắt uy hiếp mà thôi, chốc lát sau Tề Duệ tức giận hừ một tiếng, thân thể tiếp tục rút về trong chăn.
"Không chết được..." Thanh âm trầm thấp phun ra một câu.
Cứ như vậy, chỉ là như vậy mà thôi, không đuổi cô, không mắng cô, trực tiếp dùng cái ót hướng về phía cô, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đại não Mộ Tư Nguyệt không quá nhanh nhẹn, có chút không kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn chằm chằm nam nhân trên giường.
Mà Tề Duệ nhắm mắt cũng không ngủ, suốt đêm sốt cao đau đầu không cách nào ngủ yên, vốn là muốn đuổi Mộ Tư Nguyệt để nghỉ ngơi thật tốt, nhưng nữ nhân này cư nhiên không đuổi được.
Đáy lòng có một loại cảm giác kỳ quái, anh chưa bao giờ có cảm giác như vậy.
Mềm lòng? Mỗi lần cô bị anh mắng, nhìn thấy biểu tình ủy khuất đáng thương kia, cư nhiên có một loại cảm giác rất không thoải mái, rất kỳ quái...
Đại não Tề Duệ đang suy nghĩ một ít chuyện, đột nhiên có chút thoải mái lạnh lẽo khẽ chạm vào trán anh.
Khăn mặt ướt nửa từng chút từng chút khẽ vuốt ve cái trán nóng bỏng của anh, Tề Duệ không cần mở mắt ra cũng có thể cảm giác được động tác của Mộ Tư Nguyệt thật cẩn thận, giống như là sợ anh sẽ tỉnh lại.
Phần cẩn thận này của Mộ Tư Nguyệt khiến Tề Duệ có chút kinh ngạc, trong lúc nhất thời quên cả cự tuyệt.
"Anh ta mà bị cháy hỏng đầu óc, ông nội khẳng định lại muốn giáo huấn mình..." Mộ Tư Nguyệt trầm xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, buồn bực oán giận.
Cô khom lưng nửa người, đánh giá người đàn ông nhắm chặt mắt trên giường một cái, thăm dò thân thể lén lảo đảo kéo xuống một ít chăn, đem thân thể ngủ nghiêng của anh, thoáng bày ra.
Ngâm khăn một lần nữa trong một chậu nước lạnh, vặn một chút và đặt nó nhẹ nhàng trên trán của anh một lần nữa.
"Thật sự rất nóng." Mộ Tư Nguyệt nhỏ giọng lẩm bẩm, "Thừa dịp anh ngủ, tìm một viên thuốc nhét vào miệng anh. "
Làm cho anh ăn một ngụm vị thuốc đắng, coi như trả thù cũng tốt...
Nghĩ như vậy, cô lập tức lao ra ngoài tìm một hộp thuốc hạ sốt trong phòng ngủ, nhưng làm sao cạy mở cánh môi đang mím chặt của người đàn ông này là một vấn đề nan giải.
"Tề Duệ, há miệng..." Cô kề sát anh, thanh âm nhẹ nhàng mang theo dụ dỗ, trên tay phải cầm một viên thuốc hạ sốt nhưng không nhét vào miệng anh.
"Đem thuốc hòa tan trong nước, lại rót cho anh..." Mộ Tư Nguyệt tiếp tục cố gắng.
Tề Duệ cảm giác được một cái ống hút linh tinh chạm vào môi anh, cô rất phiền.
Lúc này trong lòng anh thanh tỉnh nhất một ý nghĩ, Mộ Tư Nguyệt thật sự rất phiền lòng.
"Tề Duệ, gia gia rất lo lắng cho ạm..."
Mộ Tư Nguyệt vẫn không có cách nào thực hiện được, cúi đầu nhìn gương mặt đang ngủ của anh, không hiểu sao lại nhớ tới bệnh của anh.
"Bệnh kia của anh..." Thanh âm Mộ Tư Nguyệt dần dần thấp, giống như là có chút chần chờ, "Bệnh của anh tuy rằng tương đối nghiêm trọng, không dễ dàng trị liệu, bất quá dược vật có thể khống chế làm cho canh không khó chịu như vậy, vì sao anh không dùng..."
Nói đến lời cuối cùng, tiếng nói như muỗi của Mộ Tư Nguyệt đã nghe không rõ ràng, cô biết mình không có nhiều lập trường để nói những chuyện này, cũng không hiểu chuyện của Tề Duệ, bất quá vì sao anh không uống thuốc, người bên cạnh anh đều rất quan tâm, kỳ thật cô cũng hy vọng anh có thể khỏe lại...
Tề Duệ có chút cứng đờ, trong phòng yên tĩnh một lát.
"Chữa không được, " Anh đột nhiên mở miệng, thanh âm lười biếng không có quá nhiều cảm xúc, chỉ còn lại lạnh nhạt, "Bệnh của tôi chữa không được, sẽ chết..."
Mộ Tư Nguyệt khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngác, thì ra anh vẫn không ngủ...
"Tôi chết rồi, cô sẽ thương tâm sao?"
Tề Duệ chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt mơ hồ mang theo một phần suy nghĩ sâu xa nhìn chằm chằm cô, nhưng mà câu nói ưu thương này, anh lại không nói ra miệng.
...ngay cả mạng của mình cũng không quan tâm, làm sao có thể quan tâm đến suy nghĩ của người khác chứ.
"Chuyện Tề gia cô đừng can thiệp, nhất là năm vị cô cô của tôi, mỗi người đều không có hảo tâm..." Anh đột nhiên mở miệng dặn dò, "Chuyện của An Dĩ Nhu cô cũng đừng để ý! "
Mộ Tư Nguyệt bình tĩnh nhìn anh cũng không nói gì, trước sau như một đóng vai một người vợ nhu thuận nghe giáo.
Tề Duệ nhìn gương mặt khẽ giật mình nhu thuận của cô, lông mày khép lại, khó có được mở miệng giải thích một câu, "An Dĩ Nhu trong khoảng thời gian này bị cuốn vào một loạt vụ án giết người nghiêm trọng, thành phố A ồn ào xôn xao về vòng thập tự giá liên hoàn hãm hiếp giết người, bây giờ cô đang mang thai con tôi, không được tiếp xúc với thứ máu tanh này"
Tề Duệ thấy biểu tình ngơ ngác như trước của cô, mạnh mẽ quay đầu lại, quở trách một câu, "Chỉ bằng đầu óc của cô, thấy nhiều cũng chỉ biết gặp ác mộng. "
Cơn ác mộng...
Từ này, ngược lại làm cho Mộ Tư Nguyệt bừng tỉnh, thân thể khẽ run lên, kỳ thật cô thường xuyên ở trong đêm mưa, mơ thấy năm đó rơi xuống nước ác mộng.
Có lẽ lúc cô giãy dụa trong giấc ngủ, Tề Duệ nhìn thấy.
Anh biết cô sẽ gặp ác mộng, vì vậy anh mới không cho cô xem báo cáo ảnh thi thể...
Mộ Tư Nguyệt khẽ mở miệng, muốn nói gì đó với anh, nhưng lại không được tự nhiên không biết nên nói cái gì, nghĩ tới Tề lão gia.
"Tề Duệ, gia gia mấy ngày nay vẫn nhắc tới mọi người cùng đi nghĩa trang Tương Nghi..."
Nghe được nghĩa trang Tương Nghi, Tề Duệ nhất thời không còn kiên nhẫn, "Tôi biết! "
Cắn răng, chịu đựng sốt cao đau đầu, "Nói cho ông nội biết, tuần sau tôi sẽ tự mình đi qua nghĩa trang Tương Nghi. "
Nói xong, Tề Duệ từ trên giường ngồi dậy, anh nhắm mắt lại, không biết đang suy nghĩ sâu xa cái gì.
Đột nhiên cầm lấy thuốc hạ sốt trên tủ đầu giường, không nhìn nhiều trực tiếp ném hai viên vào miệng, ánh mắt vốn vì sinh bệnh mà mơ màng trở nên trong trẻo lạnh như băng, thậm chí có chút âm u tự bạo.
Ba một tiếng, anh tiện tay ném thuốc trở lại mặt tủ, "Cô có thể đi! "Thanh âm trong sáng lạnh lùng, giọng điệu vô tình xa cách.
Mộ Tư Nguyệt hơi kinh ngạc nhìn thẳng vào anh trong chốc lát, cô cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng lại nghĩ không ra.
Có lẽ lúc này ánh mắt Tề Duệ quá mức sắc bén, Mộ Tư Nguyệt có loại cảm giác không đành lòng nhìn thẳng, ánh mắt của anh tựa hồ có một phần bi ai mơ hồ.
Két cạch!
Cô đi ra khỏi thư phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Tề Duệ trong nháy mắt nhếch môi mỏng kéo ra một tia cười lạnh, giống như là đang tự giễu.
Ánh mắt thâm trầm lạnh như băng kia liếc về phía thuốc hạ sốt trên tủ, tầm mắt dừng lại hai giây, lập tức vươn tay phải nắm lấy, mạnh mẽ hướng ngoài cửa sổ hung hăng ném ra ngoài...
Ghét uống thuốc, ghét uống bất kỳ loại thuốc nào, anh ghét những thứ này!
Ghét tất cả các loại thuốc, những điều này làm cho anh nhớ đến những chuyện đó...
Mộ Tư Nguyệt đứng ở ngoài cửa, cô đột nhiên xoay người, ánh mắt trầm tư nhìn chằm chằm cánh cửa.
Giờ khắc này, cô không hiểu sao tự dưng minh bạch, Tề Duệ, tính cách lạnh lùng âm mậu của anh không quan tâm đến tính mạng của người khác, anh cho tới bây giờ cũng không quan tâm đến mình...
"Tại sao anh ta... vì sao đáy mắt đè nén một phần bi thương ẩn sâu..."
......
"Tề Duệ thật sự đáp ứng đi nghĩa trang Tương Nghi?" Tề lão gia nghe được tin tức này, biểu tình phi thường kinh ngạc.
Mộ Tư Nguyệt ngược lại không để ý tới sự kinh ngạc của lão nhân, mày tú suy nghĩ sâu xa, có chút để ý mở miệng, "Ông nội, con cảm thấy Tề Duệ không thích uống thuốc. "
"Thuốc này còn có phần thích hay không nữa sao, có bệnh nhất định phải uống..." Tề lão gia tức giận hừ một tiếng, lập tức phân phó một câu, "tuần sau con một mình cùng nó đi nghĩa trang Tương Nghi. "
Cả tuần Tề Duệ vẫn phi thường bận rộn như trước, trước kia anh thấy cô ít nhất còn có thể trêu chọc một câu, hù dọa cô, hiện tại lại nửa câu cũng không nói, giống như là không muốn cùng người khác trao đổi.
Mộ Tư Nguyệt cảm thấy Tề Duệ có chút không đúng, nhưng Tề lão gia nói hàng năm đến ngày tế bái phụ thân Tề Duệ, anh đều tương đối trầm mặc.
"Mấy ngày nay không được ra ngoài chạy loạn." Sáng sớm, Mộ Tư Nguyệt đẩy cửa phòng ra liền nhìn Tề Duệ vừa từ bên ngoài trở về, anh không hiểu sao ra lệnh một câu.
"à." cô khẽ đáp một tiếng, lập tức nhắc nhở một câu, "Tề Duệ, ngày mai..." đi nghĩa trang.
"Tôi biết." Ngữ khí của anh rất không kiên nhẫn, nhìn cô một cái, xoay người trực tiếp đi tới thư phòng.
Nhưng Tề Duệ vừa mới đóng cửa thư phòng, điện thoại di động của Mộ Tư Nguyệt lại vội vàng vang lên, cô nhanh chóng nhận lấy điện thoại di động, nhất thời thay đổi sắc mặt...
Vội vàng đi ra ngoài nhà chính, "Tài xế đâu, tôi muốn đi ra ngoài..."
Phụng Tử Thành Hôn - Tiên Thê Không Được Trốn