Phùng Thu
Chương 3: Bí mật không thể nói ra
291@-Edit: yyds
Beta: Kình Lạc
–
Thư viện vốn dĩ yên tĩnh, chỉ có tiếng ve râm ran bên ngoài cửa sổ, nhưng hiện tại bỗng xen lẫn tiếng chim hót líu lo như bản hợp tấu du dương.
Giữa bản hòa tấu ấy, giọng nói của cậu vang lên nhẹ như gió thoảng, len lỏi qua kệ sách sau lưng cô, chỉ đủ để cô nghe thấy.
Chàng trai đứng trong ánh nắng rực rỡ, có phần chói mắt.
Phùng Thu khẽ chớp mắt một lần, rồi lại chớp mắt lần nữa.
Chàng trai đối diện vẫn ở đó, không biến mất ngay sau khi đứng dậy như tuần trước.
Cuối cùng, Phùng Thu cũng có cảm giác chân thực hơn.
Cô tưởng rằng sẽ khó gặp lại, nhưng cuối cùng người ấy lại đột nhiên xuất hiện trước mắt, hình như con đang nói chuyện với mình.
Lần này còn bất ngờ hơn tuần trước, và cũng kinh ngạc hơn nhiều.
Nhưng cậu có thực sự đang nói chuyện với cô không?
Phùng Thu không chắc lắm, nên thử lên tiếng: “Hả?”
“Tác phẩm của Agatha đọc có hay không?”
Chàng trai khẽ chỉ vào quyển sách trong tay cô.
Ban đầu ánh mắt cậu nhìn về quyển sách, giờ mới hơi ngước lên nhìn cô.
Vì thế trong khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt cậu, Phùng Thu nhận ra màu mắt của cậu giống như nốt ruồi dưới mắt, là màu nâu nhạt, nhưng dưới ánh nắng lại sáng rực rỡ lạ thường.
Có lẽ cậu cảm thấy hỏi chuyện người lạ đột ngột quá nên cậu lại nhẹ giọng nói thêm: “Lần trước đọc quyển đó tối tăm quá, lãng phí hai buổi chiều của tôi, mà tiểu thuyết trinh thám lại không thể lên mạng tìm kiếm.”
Chàng trai hơi nghiêng đầu, giọng điệu đầy vẻ khổ não và bất lực.
Ánh nắng xuyên qua vai Phùng Thu chiếu xuống hai người, những hạt bụi lơ lửng trong ánh sáng, tim cô cũng đập nhanh theo.
Vậy là cậu thật sự đang nói chuyện với cô.
Hóa ra cậu cũng không thích quyển sách đó.
Thật ra những cuộc trò chuyện như vậy trong thư viện khá phổ biến, Phùng Thu cũng từng hỏi người khác về việc một quyển sách có hay hay không.
Nhưng khi đối tượng là cậu, trái tim cô lại không thể nào bình ổn.
Phùng Thu siết chặt gáy sách, trong tiếng tim đập hỗn loạn, cô cố gắng để giọng mình bình tĩnh hơn: “Không thích kiểu u ám thì có thể thử Agatha.”
Chàng trai gật đầu, ánh mắt chuyển sang kệ sách bên cạnh, lơ đễnh nói: “Cậu có gợi ý quyển nào không?”
Khi cậu nhìn đi chỗ khác, Phùng Thu không thể không biết ngượng mà nhìn chằm chằm cậu, nên cô cũng nhìn sang kệ sách bên cạnh.
Bà Agatha có vô số tác phẩm kinh điển, nếu gợi ý thì rất nhiều.
Ánh mắt Phùng Thu lướt qua từng quyển sách, cuối cùng dựa theo sở thích cá nhân mà chọn ra quyển sách đã khiến cô “lọt hố”: “Quyển này đi.”
Cậu nhìn theo hướng cô chỉ, xác nhận lại: “Vụ ám sát ông Roger Ackroyd?”
Phùng Thu gật đầu mạnh, cô chợt nhớ ra cậu không nhìn mình, chắc cũng không thấy cái gật đầu đó, nên lại khe khẽ “ừ” một tiếng.
Bàn tay với những khớp xương rõ ràng của cậu xuyên qua ánh nắng vàng, rút quyển sách cô chỉ từ trên kệ sách xuống, đồng thời giọng nói trong trẻo vang lên.
“Cảm ơn.”
Vào năm 2023, bài test tính cách MBTI trở nên cực kỳ phổ biến trên mạng, mọi người thường dùng “người I” và “người E” để mô tả bản thân.
Phùng Thu đã làm bài test vài lần, vì có một số câu hỏi hơi dao động, kết quả lúc là I lúc là E, nhưng I nhiều hơn, có lẽ thỉnh thoảng cũng có thể E một chút như “người I”.
Nhưng lúc này, cô lại không thể E được, rõ ràng muốn tiếp tục câu chuyện theo chủ đề, nhưng đầu óc lại trống không, cuối cùng cũng không thể mở miệng, chỉ đành nhìn cậu cầm quyển sách đã khiến cô “lọt hố”, đi đến chỗ bàn rồi ngồi xuống vị trí giống như tuần trước.
Phùng Thu đứng yên tại chỗ, hơi ảo não thở ra một hơi nhẹ.
Mãi một lúc sau, cô cũng cầm sách đi đến cùng một chiếc bàn.
Phùng Thu thường ngồi bên này, lấy sách từ khu I và ngồi đây là thuận tiện và hợp lý nhất, nhưng vì hiện tại trong lòng cô đang mang theo một bí mật không thể nói ra, nên lúc đi qua lại thấy hơi chột dạ.
Ngay cả động tác kéo ghế cũng nhẹ hơn bình thường.
Nhưng thư viện quá yên tĩnh, dù nhẹ đến đâu cũng có chút tiếng vang, vậy mà chàng trai đang đọc sách ở chếch phía đối diện lại không có chút dấu hiệu nào về việc ngẩng đầu lên.
Giống như hoàn toàn không quan tâm có người ngồi đối diện hay không, hoặc là ai đến ngồi.
Phùng Thu thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại có chút mất mát.
Lại là tâm trạng mâu thuẫn.
Cô ngồi vào chỗ, mở sách, đọc được vài dòng, những dòng chữ đen nhỏ in trên trang sách bắt đầu từ rõ ràng biến thành mơ hồ, cuối cùng hoàn toàn mất đi tiêu điểm.
Trận tranh luận không phân thắng bại của tuần trước lại tiếp tục diễn ra trong lòng cô.
Muốn phương thức liên lạc gì chứ, mày thậm chí còn chẳng biết rõ người ta là người thế nào.
Cũng không hẳn là không biết gì. Cậu đã từng giúp đỡ mình, nụ cười với trẻ con rất dịu dàng, cũng thích tiểu thuyết trinh thám, gu đọc truyện cũng giống mình.
Vậy là coi là đã hiểu rõ rồi à?
Thôi được rồi, cũng chưa hẳn là hiểu rõ.
…
Nửa chừng Phùng Thu có đi WC một lần.
Lo lắng cậu sẽ lại đột ngột rời đi như tuần trước, khi quay lại, bước chân cô nhanh hơn bình thường.
Lúc vội vã đi vào cửa, nhìn thấy cậu vẫn ngồi ở vị trí cũ, Phùng Thu mới an tâm, bước chân cũng theo đó khựng lại.
Chàng trai tựa hồ chống cằm bằng một tay, chiếc áo thun xám in từng đường nét trên cơ thể, đường vai thẳng tắp, kéo xuống eo dường như lại lõm vào một đoạn.
Ngay cả bóng lưng cũng như được vẽ ra bởi những nét vẽ tỉ mỉ trong truyện tranh.
Phùng Thu như bị ma ám lấy điện thoại ra.
Thư viện buổi chiều hè yên tĩnh chỉ còn tiếng ve kêu.
Tất cả mọi người hoặc đang chăm chú đọc sách, hoặc đang mơ màng ngủ, không ai chú ý đến cô.
Trong tiếng tim đập thình thịch như trống, Phùng Thu nhanh chóng chụp lén một tấm ảnh bóng lưng ấy.
Có lẽ vì hai lần trước cậu rời đi quá đột ngột, lại không có người khác chứng kiến, Phùng Thu luôn cảm thấy cậu như một giấc mơ của cô.
Như bước ra từ trong truyện tranh, hoàn toàn phù hợp với hình mẫu nam s1nh lý tưởng của cô, không phải là người có thật, mà có lẽ chỉ là do cô tưởng tượng ra.
Nhưng khoảnh khắc vừa rồi, ống kính điện thoại đã thực sự chụp lại được cậu.
Chụp lại được một chàng trai như bước ra từ truyện tranh, sở thích dường như giống với cô, chỉ một cái nhìn đã khiến trái tim cô rung động.
…
Lần đầu tiên Phùng Thu làm chuyện lén chụp ảnh người khác này cho nên lúc quay lại, lòng cô càng thêm bồn chồn.
Ngồi xuống, cô liếc nhìn sang, thấy chàng trai vẫn không hề có ý định ngẩng đầu lên, những ngón tay thon dài trắng trẻo lật từng trang sách, dường như đang đắm chìm vào việc đọc.
Quyển đó hay thế cơ à?
Phùng Thu ngồi ngay ngắn, liếc nhìn quyển sách của cậu, rồi lại nhìn quyển sách trên tay mình.
Cùng một nhà xuất bản, cùng một series sách, bìa sách cũng gần như giống nhau hoàn toàn.
Là do cô đích thân giới thiệu cho cậu, là tác phẩm đã khiến cô say mê.
Được rồi, đúng là hay thật thật.
Vậy rốt cuộc có nên xin phương thức liên lạc của cậu hay không?
Vấn đề lại quay trở lại.
Nhưng so với việc lén chụp ảnh bóng lưng của cậu thì việc xin phương thức liên lạc của cậu cần nhiều can đảm hơn nhiều.
Phùng Thu vẫn do dự không quyết định được.
Thời gian trôi đi từng phút từng giây, ánh nắng lén len lỏi qua cửa sổ dần tắt, người trong thư viện ngày càng ít.
May là hôm nay cậu không đi sớm.
Cho đến khi nhân viên lên tiếng nhắc nhở phòng đọc sắp đóng cửa, Phùng Thu mới nhìn thấy cậu gập sách và đứng dậy.
Phùng Thu đợi vài giây, rồi giả vờ như tự nhiên, cũng khép sách và đứng dậy.
Cả hai cùng đọc sách của cùng một tác giả, cùng một series nên giá sách để trả sách cũng là một.
Khi Phùng Thu đi đến, chàng trai đã đặt quyển “Vụ ám sát ông Roger Ackroyd” về vị trí cũ.
Lối đi vẫn không rộng cũng không hẹp, bởi vì chuyện nhỏ buổi chiều, nên dường như cậu vẫn còn ấn tượng với cô, khi quay người đi, cậu khẽ gật đầu.
Lúc lướt qua nhau, một mùi hương thanh mát thoang thoảng bên cánh mũi trong một giây, rồi lại nhanh chóng biến mất.
Liệu còn có cơ hội gặp mặt lần thứ tư hay không?
Tâm trí Phùng Thu bỗng lóe lên ý nghĩ này, không biết vì sao, cô bỗng dấy lên một sự bốc đồng, khi kịp phản ứng lại, cô đã lên tiếng gọi cậu.
“Đợi chút.”
Chàng trai quay người lại, vẻ mặt nghi ngờ.
“Cậu gọi tôi à?”
Phùng Thu chỉ cao đến ngang vai cậu một chút, ở góc độ này, cô có thể nhìn thấy đường nét đẹp đẽ nơi quai hàm của cậu, sắc bén như dao.
Lòng dũng cảm mà cô tích góp được giống như con quái vật yếu máu trong game, bị một đòn chí mạng này hạ gục toàn bộ thanh máu.
Lời nói đến bên miệng lại nghẹn lại.
Có lẽ vì không đợi được cô nói, chàng trai càng thêm nghi ngờ, lại hỏi thêm một câu.
“Có chuyện gì thế?”
Phùng Thu siết chặt quyển sách trong tay.
Lần này không có con bướm nào bay vào cứu nguy, cô chỉ có thể tự cứu mình.
May là não bộ vẫn hoạt động nhanh nhạy, cô nhanh chóng tìm được một lý do hoàn hảo: “Chị quản lý nói với tôi rằng thứ bảy tuần sau bên này có hoạt động, có thể phải đến ba giờ mới mở cửa, thông tin cụ thể sẽ được thông báo trên tài khoản công cộng.”
Nói xong, Phùng Thu muốn tự khen ngợi bản thân.
Mới gặp nhau vào buổi chiều, cô thuận miệng nhắc nhở một câu vừa hợp lý vừa nhiệt tình.
Nhân tiện cũng có thể thử một chút là tuần sau cậu có còn đến đây nữa hay không.
Chàng trai rõ ràng không nghĩ nhiều, khẽ gật đầu đồng thời nở nụ cười: “Cảm ơn, tuần sau tôi sẽ đến muộn hơn một chút.”
Nói xong cậu quay người rời đi, bóng hình cao ráo nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt cô.
Phía sau khung cửa sổ, tiếng chim hót líu lo vẫn vang vọng.
Phùng Thu quay đầu lại khi nghe tiếng nhắc nhở của nhân viên, nhìn thấy một chú chim sẻ nhỏ màu xám đang nhảy nhót trên cành cây nâu.
Kính cửa sổ mờ ảo phản chiếu hình ảnh khóe môi cô khẽ nhếch lên.
Lần đầu tiên Phùng Thu nhận ra, từ “nhảy nhót” lại sinh động đến vậy.
Lúc Phùng Thu ra khỏi thư viện, chàng trai đi trước đã biến mất từ lâu.
Nhưng vì trong điện thoại đã có thêm một bức ảnh chụp được bóng lưng thật của cậu, và cũng xác định được cậu sẽ quay lại vào tuần sau, nên tâm trạng của Phùng Thu cuối cùng cũng không còn mâu thuẫn “mất mát chân thật” nữa mà chuyển thành sự hài hòa “vui vẻ chân thật”.
Trên đường về, Phùng Thu lại nhận được hai tin nhắn từ Vưu Hiểu.
Tin nhắn đầu tiên là một bức ảnh món ăn.
Tin nhắn thứ hai là lời giải thích cho tin nhắn trước đó: Thịt ngỗng hầm.
Phùng Thu:?
Phùng Thu: Chẳng phải định tha cho nó một mạng à?
Vưu Hiểu: Chẳng còn cách nào, nhà có khách đến, tớ không bảo vệ được nó.
Vưu Hiểu: Vừa nãy buồn quá nên ăn thêm hai chén cơm.
Phùng Thu: Vậy cũng coi như nó chết có ý nghĩa.
Vưu Hiểu: Đúng không?
Vưu Hiểu: Tớ cũng thấy vậy.
Vưu Hiểu: À, anh chàng đẹp trai “giấy” của cậu thế nào, tuần này có gặp lại không?
Phùng Thu khựng lại, khóe môi lại bất giác cong lên.
Phùng Thu: Gặp rồi.
Vưu Hiểu:!
Vưu Hiểu: Xin được thông tin liên lạc chưa??
Phùng Thu: Chưa.
Vưu Hiểu: Cậu có làm được không vậy?
Vưu Hiểu: Cậu không xin thông tin liên lạc thế không sợ sau này không gặp lại được à?
Phùng Thu: Tuần sau cậu ấy sẽ quay lại.
Vưu Hiểu:???
Vưu Hiểu: Sao cậu biết?
Phùng Thu: Có trò chuyện vài câu.
Vưu Hiểu: Cũng được.
Vưu Hiểu: Giữ vững phong độ này, tuần sau trò chuyện nhiều hơn với cậu ấy.
…
Trò chuyện nhiều hơn với cậu ấy, đây cũng là điều Phùng Thu tự nhủ.
So với việc tiến đến add Wechat với tư cách là người hoàn toàn xa lạ, cô vẫn thích phương pháp tiến lên dần dần này hơn.
Thôi được rồi, thật ra là do cô không dám.
Lúc nãy chủ động bắt chuyện với cậu mà tim cô đã đập nhanh như sắp nhảy ra ngoài.
Về nhà, Phùng Thu bất ngờ nhìn thấy khóe môi mình vẫn đang hơi nhếch lên trong gương.
Có vui đến vậy không?
Tính kỹ ra, cũng chỉ mới gặp cậu ba lần.
Có lẽ cậu mới là người đến từ Hogwarts.
Ừm… cũng có thể là Miêu Cương*.
Thứ bảy tuần sau cậu sẽ đến lúc nào nhỉ?
*
Miêu cương: ý chỉ sự nguy hiểm bí ẩn.
Hết chương 03!
Phùng Thu
Beta: Kình Lạc
–
Thư viện vốn dĩ yên tĩnh, chỉ có tiếng ve râm ran bên ngoài cửa sổ, nhưng hiện tại bỗng xen lẫn tiếng chim hót líu lo như bản hợp tấu du dương.
Giữa bản hòa tấu ấy, giọng nói của cậu vang lên nhẹ như gió thoảng, len lỏi qua kệ sách sau lưng cô, chỉ đủ để cô nghe thấy.
Chàng trai đứng trong ánh nắng rực rỡ, có phần chói mắt.
Phùng Thu khẽ chớp mắt một lần, rồi lại chớp mắt lần nữa.
Chàng trai đối diện vẫn ở đó, không biến mất ngay sau khi đứng dậy như tuần trước.
Cuối cùng, Phùng Thu cũng có cảm giác chân thực hơn.
Cô tưởng rằng sẽ khó gặp lại, nhưng cuối cùng người ấy lại đột nhiên xuất hiện trước mắt, hình như con đang nói chuyện với mình.
Lần này còn bất ngờ hơn tuần trước, và cũng kinh ngạc hơn nhiều.
Nhưng cậu có thực sự đang nói chuyện với cô không?
Phùng Thu không chắc lắm, nên thử lên tiếng: “Hả?”
“Tác phẩm của Agatha đọc có hay không?”
Chàng trai khẽ chỉ vào quyển sách trong tay cô.
Ban đầu ánh mắt cậu nhìn về quyển sách, giờ mới hơi ngước lên nhìn cô.
Vì thế trong khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt cậu, Phùng Thu nhận ra màu mắt của cậu giống như nốt ruồi dưới mắt, là màu nâu nhạt, nhưng dưới ánh nắng lại sáng rực rỡ lạ thường.
Có lẽ cậu cảm thấy hỏi chuyện người lạ đột ngột quá nên cậu lại nhẹ giọng nói thêm: “Lần trước đọc quyển đó tối tăm quá, lãng phí hai buổi chiều của tôi, mà tiểu thuyết trinh thám lại không thể lên mạng tìm kiếm.”
Chàng trai hơi nghiêng đầu, giọng điệu đầy vẻ khổ não và bất lực.
Ánh nắng xuyên qua vai Phùng Thu chiếu xuống hai người, những hạt bụi lơ lửng trong ánh sáng, tim cô cũng đập nhanh theo.
Vậy là cậu thật sự đang nói chuyện với cô.
Hóa ra cậu cũng không thích quyển sách đó.
Thật ra những cuộc trò chuyện như vậy trong thư viện khá phổ biến, Phùng Thu cũng từng hỏi người khác về việc một quyển sách có hay hay không.
Nhưng khi đối tượng là cậu, trái tim cô lại không thể nào bình ổn.
Phùng Thu siết chặt gáy sách, trong tiếng tim đập hỗn loạn, cô cố gắng để giọng mình bình tĩnh hơn: “Không thích kiểu u ám thì có thể thử Agatha.”
Chàng trai gật đầu, ánh mắt chuyển sang kệ sách bên cạnh, lơ đễnh nói: “Cậu có gợi ý quyển nào không?”
Khi cậu nhìn đi chỗ khác, Phùng Thu không thể không biết ngượng mà nhìn chằm chằm cậu, nên cô cũng nhìn sang kệ sách bên cạnh.
Bà Agatha có vô số tác phẩm kinh điển, nếu gợi ý thì rất nhiều.
Ánh mắt Phùng Thu lướt qua từng quyển sách, cuối cùng dựa theo sở thích cá nhân mà chọn ra quyển sách đã khiến cô “lọt hố”: “Quyển này đi.”
Cậu nhìn theo hướng cô chỉ, xác nhận lại: “Vụ ám sát ông Roger Ackroyd?”
Phùng Thu gật đầu mạnh, cô chợt nhớ ra cậu không nhìn mình, chắc cũng không thấy cái gật đầu đó, nên lại khe khẽ “ừ” một tiếng.
Bàn tay với những khớp xương rõ ràng của cậu xuyên qua ánh nắng vàng, rút quyển sách cô chỉ từ trên kệ sách xuống, đồng thời giọng nói trong trẻo vang lên.
“Cảm ơn.”
Vào năm 2023, bài test tính cách MBTI trở nên cực kỳ phổ biến trên mạng, mọi người thường dùng “người I” và “người E” để mô tả bản thân.
Phùng Thu đã làm bài test vài lần, vì có một số câu hỏi hơi dao động, kết quả lúc là I lúc là E, nhưng I nhiều hơn, có lẽ thỉnh thoảng cũng có thể E một chút như “người I”.
Nhưng lúc này, cô lại không thể E được, rõ ràng muốn tiếp tục câu chuyện theo chủ đề, nhưng đầu óc lại trống không, cuối cùng cũng không thể mở miệng, chỉ đành nhìn cậu cầm quyển sách đã khiến cô “lọt hố”, đi đến chỗ bàn rồi ngồi xuống vị trí giống như tuần trước.
Phùng Thu đứng yên tại chỗ, hơi ảo não thở ra một hơi nhẹ.
Mãi một lúc sau, cô cũng cầm sách đi đến cùng một chiếc bàn.
Phùng Thu thường ngồi bên này, lấy sách từ khu I và ngồi đây là thuận tiện và hợp lý nhất, nhưng vì hiện tại trong lòng cô đang mang theo một bí mật không thể nói ra, nên lúc đi qua lại thấy hơi chột dạ.
Ngay cả động tác kéo ghế cũng nhẹ hơn bình thường.
Nhưng thư viện quá yên tĩnh, dù nhẹ đến đâu cũng có chút tiếng vang, vậy mà chàng trai đang đọc sách ở chếch phía đối diện lại không có chút dấu hiệu nào về việc ngẩng đầu lên.
Giống như hoàn toàn không quan tâm có người ngồi đối diện hay không, hoặc là ai đến ngồi.
Phùng Thu thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại có chút mất mát.
Lại là tâm trạng mâu thuẫn.
Cô ngồi vào chỗ, mở sách, đọc được vài dòng, những dòng chữ đen nhỏ in trên trang sách bắt đầu từ rõ ràng biến thành mơ hồ, cuối cùng hoàn toàn mất đi tiêu điểm.
Trận tranh luận không phân thắng bại của tuần trước lại tiếp tục diễn ra trong lòng cô.
Muốn phương thức liên lạc gì chứ, mày thậm chí còn chẳng biết rõ người ta là người thế nào.
Cũng không hẳn là không biết gì. Cậu đã từng giúp đỡ mình, nụ cười với trẻ con rất dịu dàng, cũng thích tiểu thuyết trinh thám, gu đọc truyện cũng giống mình.
Vậy là coi là đã hiểu rõ rồi à?
Thôi được rồi, cũng chưa hẳn là hiểu rõ.
…
Nửa chừng Phùng Thu có đi WC một lần.
Lo lắng cậu sẽ lại đột ngột rời đi như tuần trước, khi quay lại, bước chân cô nhanh hơn bình thường.
Lúc vội vã đi vào cửa, nhìn thấy cậu vẫn ngồi ở vị trí cũ, Phùng Thu mới an tâm, bước chân cũng theo đó khựng lại.
Chàng trai tựa hồ chống cằm bằng một tay, chiếc áo thun xám in từng đường nét trên cơ thể, đường vai thẳng tắp, kéo xuống eo dường như lại lõm vào một đoạn.
Ngay cả bóng lưng cũng như được vẽ ra bởi những nét vẽ tỉ mỉ trong truyện tranh.
Phùng Thu như bị ma ám lấy điện thoại ra.
Thư viện buổi chiều hè yên tĩnh chỉ còn tiếng ve kêu.
Tất cả mọi người hoặc đang chăm chú đọc sách, hoặc đang mơ màng ngủ, không ai chú ý đến cô.
Trong tiếng tim đập thình thịch như trống, Phùng Thu nhanh chóng chụp lén một tấm ảnh bóng lưng ấy.
Có lẽ vì hai lần trước cậu rời đi quá đột ngột, lại không có người khác chứng kiến, Phùng Thu luôn cảm thấy cậu như một giấc mơ của cô.
Như bước ra từ trong truyện tranh, hoàn toàn phù hợp với hình mẫu nam s1nh lý tưởng của cô, không phải là người có thật, mà có lẽ chỉ là do cô tưởng tượng ra.
Nhưng khoảnh khắc vừa rồi, ống kính điện thoại đã thực sự chụp lại được cậu.
Chụp lại được một chàng trai như bước ra từ truyện tranh, sở thích dường như giống với cô, chỉ một cái nhìn đã khiến trái tim cô rung động.
…
Lần đầu tiên Phùng Thu làm chuyện lén chụp ảnh người khác này cho nên lúc quay lại, lòng cô càng thêm bồn chồn.
Ngồi xuống, cô liếc nhìn sang, thấy chàng trai vẫn không hề có ý định ngẩng đầu lên, những ngón tay thon dài trắng trẻo lật từng trang sách, dường như đang đắm chìm vào việc đọc.
Quyển đó hay thế cơ à?
Phùng Thu ngồi ngay ngắn, liếc nhìn quyển sách của cậu, rồi lại nhìn quyển sách trên tay mình.
Cùng một nhà xuất bản, cùng một series sách, bìa sách cũng gần như giống nhau hoàn toàn.
Là do cô đích thân giới thiệu cho cậu, là tác phẩm đã khiến cô say mê.
Được rồi, đúng là hay thật thật.
Vậy rốt cuộc có nên xin phương thức liên lạc của cậu hay không?
Vấn đề lại quay trở lại.
Nhưng so với việc lén chụp ảnh bóng lưng của cậu thì việc xin phương thức liên lạc của cậu cần nhiều can đảm hơn nhiều.
Phùng Thu vẫn do dự không quyết định được.
Thời gian trôi đi từng phút từng giây, ánh nắng lén len lỏi qua cửa sổ dần tắt, người trong thư viện ngày càng ít.
May là hôm nay cậu không đi sớm.
Cho đến khi nhân viên lên tiếng nhắc nhở phòng đọc sắp đóng cửa, Phùng Thu mới nhìn thấy cậu gập sách và đứng dậy.
Phùng Thu đợi vài giây, rồi giả vờ như tự nhiên, cũng khép sách và đứng dậy.
Cả hai cùng đọc sách của cùng một tác giả, cùng một series nên giá sách để trả sách cũng là một.
Khi Phùng Thu đi đến, chàng trai đã đặt quyển “Vụ ám sát ông Roger Ackroyd” về vị trí cũ.
Lối đi vẫn không rộng cũng không hẹp, bởi vì chuyện nhỏ buổi chiều, nên dường như cậu vẫn còn ấn tượng với cô, khi quay người đi, cậu khẽ gật đầu.
Lúc lướt qua nhau, một mùi hương thanh mát thoang thoảng bên cánh mũi trong một giây, rồi lại nhanh chóng biến mất.
Liệu còn có cơ hội gặp mặt lần thứ tư hay không?
Tâm trí Phùng Thu bỗng lóe lên ý nghĩ này, không biết vì sao, cô bỗng dấy lên một sự bốc đồng, khi kịp phản ứng lại, cô đã lên tiếng gọi cậu.
“Đợi chút.”
Chàng trai quay người lại, vẻ mặt nghi ngờ.
“Cậu gọi tôi à?”
Phùng Thu chỉ cao đến ngang vai cậu một chút, ở góc độ này, cô có thể nhìn thấy đường nét đẹp đẽ nơi quai hàm của cậu, sắc bén như dao.
Lòng dũng cảm mà cô tích góp được giống như con quái vật yếu máu trong game, bị một đòn chí mạng này hạ gục toàn bộ thanh máu.
Lời nói đến bên miệng lại nghẹn lại.
Có lẽ vì không đợi được cô nói, chàng trai càng thêm nghi ngờ, lại hỏi thêm một câu.
“Có chuyện gì thế?”
Phùng Thu siết chặt quyển sách trong tay.
Lần này không có con bướm nào bay vào cứu nguy, cô chỉ có thể tự cứu mình.
May là não bộ vẫn hoạt động nhanh nhạy, cô nhanh chóng tìm được một lý do hoàn hảo: “Chị quản lý nói với tôi rằng thứ bảy tuần sau bên này có hoạt động, có thể phải đến ba giờ mới mở cửa, thông tin cụ thể sẽ được thông báo trên tài khoản công cộng.”
Nói xong, Phùng Thu muốn tự khen ngợi bản thân.
Mới gặp nhau vào buổi chiều, cô thuận miệng nhắc nhở một câu vừa hợp lý vừa nhiệt tình.
Nhân tiện cũng có thể thử một chút là tuần sau cậu có còn đến đây nữa hay không.
Chàng trai rõ ràng không nghĩ nhiều, khẽ gật đầu đồng thời nở nụ cười: “Cảm ơn, tuần sau tôi sẽ đến muộn hơn một chút.”
Nói xong cậu quay người rời đi, bóng hình cao ráo nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt cô.
Phía sau khung cửa sổ, tiếng chim hót líu lo vẫn vang vọng.
Phùng Thu quay đầu lại khi nghe tiếng nhắc nhở của nhân viên, nhìn thấy một chú chim sẻ nhỏ màu xám đang nhảy nhót trên cành cây nâu.
Kính cửa sổ mờ ảo phản chiếu hình ảnh khóe môi cô khẽ nhếch lên.
Lần đầu tiên Phùng Thu nhận ra, từ “nhảy nhót” lại sinh động đến vậy.
Lúc Phùng Thu ra khỏi thư viện, chàng trai đi trước đã biến mất từ lâu.
Nhưng vì trong điện thoại đã có thêm một bức ảnh chụp được bóng lưng thật của cậu, và cũng xác định được cậu sẽ quay lại vào tuần sau, nên tâm trạng của Phùng Thu cuối cùng cũng không còn mâu thuẫn “mất mát chân thật” nữa mà chuyển thành sự hài hòa “vui vẻ chân thật”.
Trên đường về, Phùng Thu lại nhận được hai tin nhắn từ Vưu Hiểu.
Tin nhắn đầu tiên là một bức ảnh món ăn.
Tin nhắn thứ hai là lời giải thích cho tin nhắn trước đó: Thịt ngỗng hầm.
Phùng Thu:?
Phùng Thu: Chẳng phải định tha cho nó một mạng à?
Vưu Hiểu: Chẳng còn cách nào, nhà có khách đến, tớ không bảo vệ được nó.
Vưu Hiểu: Vừa nãy buồn quá nên ăn thêm hai chén cơm.
Phùng Thu: Vậy cũng coi như nó chết có ý nghĩa.
Vưu Hiểu: Đúng không?
Vưu Hiểu: Tớ cũng thấy vậy.
Vưu Hiểu: À, anh chàng đẹp trai “giấy” của cậu thế nào, tuần này có gặp lại không?
Phùng Thu khựng lại, khóe môi lại bất giác cong lên.
Phùng Thu: Gặp rồi.
Vưu Hiểu:!
Vưu Hiểu: Xin được thông tin liên lạc chưa??
Phùng Thu: Chưa.
Vưu Hiểu: Cậu có làm được không vậy?
Vưu Hiểu: Cậu không xin thông tin liên lạc thế không sợ sau này không gặp lại được à?
Phùng Thu: Tuần sau cậu ấy sẽ quay lại.
Vưu Hiểu:???
Vưu Hiểu: Sao cậu biết?
Phùng Thu: Có trò chuyện vài câu.
Vưu Hiểu: Cũng được.
Vưu Hiểu: Giữ vững phong độ này, tuần sau trò chuyện nhiều hơn với cậu ấy.
…
Trò chuyện nhiều hơn với cậu ấy, đây cũng là điều Phùng Thu tự nhủ.
So với việc tiến đến add Wechat với tư cách là người hoàn toàn xa lạ, cô vẫn thích phương pháp tiến lên dần dần này hơn.
Thôi được rồi, thật ra là do cô không dám.
Lúc nãy chủ động bắt chuyện với cậu mà tim cô đã đập nhanh như sắp nhảy ra ngoài.
Về nhà, Phùng Thu bất ngờ nhìn thấy khóe môi mình vẫn đang hơi nhếch lên trong gương.
Có vui đến vậy không?
Tính kỹ ra, cũng chỉ mới gặp cậu ba lần.
Có lẽ cậu mới là người đến từ Hogwarts.
Ừm… cũng có thể là Miêu Cương*.
Thứ bảy tuần sau cậu sẽ đến lúc nào nhỉ?
*
Miêu cương: ý chỉ sự nguy hiểm bí ẩn.
Hết chương 03!
Phùng Thu
Đánh giá:
Truyện Phùng Thu
Story
Chương 3: Bí mật không thể nói ra
10.0/10 từ 48 lượt.