Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ
Chương 169: Khảo hạch (9)
Trong nửa giờ kế tiếp, cả hai trận doanh khí thế ngất trời mà làm việc, trong khi lam doanh xây dựng doanh địa như cái thùng sắt, bẫy rập hiểm hóc ở các nơi, tận dụng những thanh tre chót vót kết hợp với vô số cát đá dựng thành một đài máy bắn tên di động. Thì hồng doanh cũng chạy nước rút, có trật tự mà phối hợp với Mạc Vân Long chế tạo những con "không điểu" và những vật dụng có lợi cho tiến công khác.
Rốt cuộc, ở một con "không điểu" cuối cùng được lắp ráp xong, toàn bộ thành viên của hồng doanh võ trang ra trận, hô khẩu hiệu rung trời, tập thể xuất phát về phía lam doanh. Ba mươi mốt thành viên cưỡi không điểu, một tay cầm tấm chắn gỗ, một tay cầm nỏ cơ, trong mắt có nhiệt huyết dâng cao và một niềm tin chiến thắng đang sục sôi trong từng thớ thịt.
Từ xa nhìn lại, ba mươi đứa nhỏ cưỡi "không điểu" tựa như đạp lên phong hỏa luân, tốc độ nhanh nhẹn, tấn công chớp nhoáng về phía lam doanh.
Toàn bộ hồng doanh đều không biết, ngay khi bọn họ vừa xuất phát không lâu, thì có một đội ngũ chừng năm sáu người lấm la lấm lét chui vào doanh trướng, lục tung khắp nơi hòng tìm được trận kỳ.
Đáng tiếc, hồng doanh bên này cũng có quân sư, hơn nữa nghe theo ý kiến của các thành viên, vì vậy mà mang theo trận kỳ ở trên người, không cho lam doanh có cơ hội rút củi dưới đáy nồi.
Tìm không thấy trận kỳ, tiểu đội ngũ này lại liếc qua nhau, từng người phân công, sáu người dọc theo tuyến đường chính trở về hội hợp với đội ngũ mai phục tại nơi đó, tận hết sức lực kiềm chế bước chân tiến công của hồng doanh, nếu có thể dùng bẫy rập thô sơ đánh hạ không điểu thì càng tốt. Mà bốn người còn lại thì men theo tuyến đường nhỏ bí ẩn mà Mạc Du Hồng cung cấp, trở về doanh địa báo tin, để tất cả mọi người ở doanh địa đồng thời "mở ra" máy gặt cỡ lớn, đón chào hồng doanh tiến vào chơi chơi.
Trong thời gian đếm ngược để lam doanh chuẩn bị sở hữu bẫy rập, thì hồng doanh quả nhiên đã bị ngăn lại ở một mảnh rừng cây cách doanh địa khoảng năm trăm mét. Không vì cái gì khác, bởi vì hồng doanh bị tập kích bởi năm đài máy bắn đá, luân phiên oanh tạc.
Bởi vì điều kiện thô sơ, hơn nữa tất cả đều là hài tử dưới mười tuổi, cho nên đồ vật làm ra không có kinh vi thiên nhân cỡ nào, chỉ đơn giản đặt một khối đá ở chính giữa, phía trên vắt ngang tấm ván gỗ, một đầu đặt cát, bao đá, sỏi gạch, mà một đầu còn lại thì để trống. Nếu muốn công kích, thì chỉ cần có một người nhảy lên bên còn lại, theo lực quán tính thì cát đá sẽ bay lên không trung, tựa như chơi bập bênh vậy.
Khuyết điểm của loại máy bắn đá này là thiếu tính cơ động, không thể xoay chiều, không thể chuyển đổi vị trí, nhưng dùng để đánh bất ngờ, thì quả thật là khó lòng phòng bị.
Năm đài nằm ở năm hướng khác nhau, đợi cho tất cả thành viên hồng doanh đều rơi vào tầm bắn, thì tập thể đội ngũ của lam doanh cũng xuất động, mỗi một người nhảy lên bập bênh, cát đá bay ra, những người còn lại sẽ nhanh nhẹn đặt vũ khí đã chuẩn bị sẵn lên tấm ván gỗ, dùng cho đợt công kích tiếp theo, phối hợp nhịp nhàng ăn ý, hơn nữa chơi vui vẻ vô cùng.
Kể từ đó, đội ngũ của hồng doanh liền xui xẻo, bởi vì không có định tính, nên cát đá bay tán loạn, ai có thân thủ nhanh nhẹn vội vàng điều khiển không điểu né tránh, nhưng một số người khác thì không may mắn như vậy.
Có người bị đá tảng trực tiếp đánh trúng thân điểu, thủng ra một lỗ lớn, từ trên trời rơi xuống. Có người thì bị cát bay đầy trời khiến cho mê mắt, phương hướng đều không phân biệt được. Có người ho sặc sụa, một bên chửi ầm lên, một bên loạng choạng né tránh, hiển nhiên đã quên mất lợi thế của chính mình.
Mà những đội viên bị đánh rơi xuống kia, tắc sẽ bị các thành viên chờ chực sẵn ở một bên của lam doanh tiến lên quần ẩu, sau đó soàn soạt, đá ra chiến trường.
Chỉ trong nháy mắt, mà hồng doanh đã tổn thất ba người.
Thống soái Đỗ Sơn thấy tình thế không đúng, loạng choạng ổn định thân hình, một bên chỉ huy tác chiến:
"Mọi người đừng hoảng loạn, tất cả thành viên đồng thời sử dụng nỏ cơ. Tập trung bắn vào những ai nhảy lên máy bắn đá. Không có thứ này trợ lực, bọn họ không phải đối thủ của chúng ta!"
"Đúng vậy!"
Nghe tiếng, tất cả thành viên vội vã hoàn hồn, đồng thời hí ha hí hửng mở ra nỏ cơ, điên cuồng chỉa xuống đất mà bắn phá, vừa bắn vừa cười chế nhạo:
"Khụ! Đám vương bát dê con các ngươi, khi nãy không phải kiêu ngạo lắm sao? Có giỏi thì bỏ xuống tấm ván, chúng ta tới đấu tay đôi."
Đội ngũ lam doanh sau khi bị nỏ cơ bắn trúng, đào thải hai người, đội trưởng liền tập hợp mọi người lại cùng một chỗ, căng năm tấm ván gỗ ở bốn phía và trên đầu để che lại mũi tên từ nỏ cơ, đội trưởng nghe thấy lời chế nhạo này thì dịch tấm ván chừa một lỗ nhỏ, ló đầu ra và trợn trắng mắt nói:
"Tốt nha! Muốn ta bỏ xuống tấm ván thì các ngươi cũng đừng cưỡi trên con chim nhỏ xấu xí kia. Xuống đây nha! Hai ta đấu tay đôi nha."
Sở hữu đội viên của lam doanh nghe vậy, một tay vịn tấm ván, một tay ôm bụng cười ha ha, liên tiếp chế nhạo ra tiếng:
"Đúng, đúng! Là anh hùng hảo hán thì đừng trốn trên lưng chim nhỏ nha! Xuống đây chơi này!"
"Phẩm vị của các ngươi cũng thật không ra sao? Con chim kia vừa xấu vừa béo! Nếu không phải các ngươi kêu nó bằng chim, chúng ta còn tưởng đâu nó là con vịt lên cạn chứ."
"Ha ha ha! Thật không sợ nó béo quá, sẽ áp chết các ngươi sao?"
"Rốt cuộc là ai nghĩ ra hình dáng của con chim này vậy, không được, cười chết mất!'
"..."
Thành viên của lam doanh trốn đằng sau tấm ván, ngươi một lời ta một lời, thay phiên đả kích "không điểu".
Mà người sáng tác "không điểu" là Mạc Vân Long, lúc này đã tức giận đến khuôn mặt đều tái mét, tóc ở thái dương dựng đứng lên, cảm thấy cực kỳ mất mặt mà hừ một tiếng:
"Con chim nhỏ của ta tuy xấu chút, nhưng còn không phải có nó, mà các ngươi trở thành rùa đen rút đầu sao?"
Đội ngũ hồng doanh cũng phản ứng lại đây, đồng thời ra tiếng phản bác, kiêu ngạo cực kỳ:
"Thiết! Một đám đều là đại rùa đen, chỉ biết co đầu rụt cổ. Còn có mặt mũi chê này chê nọ."
"Có bản lĩnh thì bỏ tấm ván xuống, dùng thực lực đánh hạ ta, ta kính ngươi là hán tử chân chính!"
"Rùa đen! Đại rùa đen!"
"..."
Vì vậy mà, một trận đánh vốn dĩ oanh oanh liệt liệt, không biết bị cổ tà phong nào thổi ngang, đã ngạnh sinh sinh biến thành khẩu chiến. Ta mắng ngươi một câu, ngươi mắng ta một ngữ, mắng đến khí thế ngất trời không dừng được tới.
Hiển nhiên, hồng doanh cũng bị mang oai, mà không nghĩ đây là kế hoãn binh do lam doanh tạm thời nghĩ ra, với mục đích tranh thủ thời gian cho đại bản doanh tạo ra càng nhiều lợi thế.
Phải hơn mười phút sau, tiểu quân sư của hồng doanh mới phản ứng lại đây, sắc mặt khẽ biến, thì thầm vào tai Đỗ Sơn.
Tiểu thống soái Đỗ Sơn nghe vậy thì nhíu mi, trầm trọng gật đầu, sau đó nói với toàn thể thành viên:
"Đám người này vô nghĩa quá nhiều, có lẽ dụ dỗ chúng ta dậm chân tại chỗ để đại bản doanh bên kia tạo ra càng nhiều bẫy rập. Chúng ta cũng không thể mắc lừa. Các huynh đệ tỷ muội, chúng ta đi thôi! Tấn công lam doanh!"
Nghe vậy, tất cả thành viên hồng doanh đồng loạt ngừng khẩu chiến, điều khiển không điểu tập thể bay về phía trước.
Lúc này, đội trưởng lam doanh phía dưới ló đầu ra, rít gào gọi theo:
"Các chim nhỏ xấu xí kia! Chúng ta còn chưa mắng xong, các ngươi định đi đâu?"
Người cuối cùng của hồng doanh quay đầu lại, trợn trắng mắt, khinh bỉ mà đáp một tiếng:
"Đám rùa đen các ngươi quá nhàm chán, chúng ta không có hứng thú cùng các ngươi chơi. Các ngươi cứ ở trong mấy tấm ván đó mà co đầu rụt cổ đi ha!"
Kết thúc lời nói, quân đội hồng doanh đã đi ra gần năm mươi mét.
"Chúng ta làm sao bây giờ nha!?" Một tiểu binh của đội ngũ số bốn nhịn không được lo lắng hỏi.
Đội trưởng đội số hai trợn mắt, vác bao đá đặt lên vai, thở hổn hển nói:
"Còn làm sao bây giờ? Đương nhiên là mang lên mấy thứ này chạy về doanh địa, cùng thống soái bọn họ tiền hậu giáp kích nha."
"Nhưng kế hoạch này chúng ta đã sử dụng, liệu bọn họ còn sẽ trúng chiêu sao?" Đội trưởng đội số sáu gãi đầu, hỏi.
"Cứ mang lên là được! Thống soái và mưu sĩ đều có trọng dụng." Đội trưởng đội số hai cộc lốc đáp một tiếng, mang theo vũ khí tối tân chạy về phía trước.
Các thành viên còn lại nhìn nhau, cũng nhận mệnh mà khiêng vác đồ tái sử dụng, hì hục chạy theo.
(Lộ Lộ: còn một chương nữa sẽ kết thúc phần thi đấu giữa hai trận doanh này, sau đó là tiến vào khảo nghiệm ở Hàm Vân Sơn nha mọi người. Mọi người thử đoán xem có chuyện gì sẽ xảy ra trong giai đoạn khảo nghiệm đó không nè?)
Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ
Rốt cuộc, ở một con "không điểu" cuối cùng được lắp ráp xong, toàn bộ thành viên của hồng doanh võ trang ra trận, hô khẩu hiệu rung trời, tập thể xuất phát về phía lam doanh. Ba mươi mốt thành viên cưỡi không điểu, một tay cầm tấm chắn gỗ, một tay cầm nỏ cơ, trong mắt có nhiệt huyết dâng cao và một niềm tin chiến thắng đang sục sôi trong từng thớ thịt.
Từ xa nhìn lại, ba mươi đứa nhỏ cưỡi "không điểu" tựa như đạp lên phong hỏa luân, tốc độ nhanh nhẹn, tấn công chớp nhoáng về phía lam doanh.
Toàn bộ hồng doanh đều không biết, ngay khi bọn họ vừa xuất phát không lâu, thì có một đội ngũ chừng năm sáu người lấm la lấm lét chui vào doanh trướng, lục tung khắp nơi hòng tìm được trận kỳ.
Đáng tiếc, hồng doanh bên này cũng có quân sư, hơn nữa nghe theo ý kiến của các thành viên, vì vậy mà mang theo trận kỳ ở trên người, không cho lam doanh có cơ hội rút củi dưới đáy nồi.
Tìm không thấy trận kỳ, tiểu đội ngũ này lại liếc qua nhau, từng người phân công, sáu người dọc theo tuyến đường chính trở về hội hợp với đội ngũ mai phục tại nơi đó, tận hết sức lực kiềm chế bước chân tiến công của hồng doanh, nếu có thể dùng bẫy rập thô sơ đánh hạ không điểu thì càng tốt. Mà bốn người còn lại thì men theo tuyến đường nhỏ bí ẩn mà Mạc Du Hồng cung cấp, trở về doanh địa báo tin, để tất cả mọi người ở doanh địa đồng thời "mở ra" máy gặt cỡ lớn, đón chào hồng doanh tiến vào chơi chơi.
Trong thời gian đếm ngược để lam doanh chuẩn bị sở hữu bẫy rập, thì hồng doanh quả nhiên đã bị ngăn lại ở một mảnh rừng cây cách doanh địa khoảng năm trăm mét. Không vì cái gì khác, bởi vì hồng doanh bị tập kích bởi năm đài máy bắn đá, luân phiên oanh tạc.
Bởi vì điều kiện thô sơ, hơn nữa tất cả đều là hài tử dưới mười tuổi, cho nên đồ vật làm ra không có kinh vi thiên nhân cỡ nào, chỉ đơn giản đặt một khối đá ở chính giữa, phía trên vắt ngang tấm ván gỗ, một đầu đặt cát, bao đá, sỏi gạch, mà một đầu còn lại thì để trống. Nếu muốn công kích, thì chỉ cần có một người nhảy lên bên còn lại, theo lực quán tính thì cát đá sẽ bay lên không trung, tựa như chơi bập bênh vậy.
Khuyết điểm của loại máy bắn đá này là thiếu tính cơ động, không thể xoay chiều, không thể chuyển đổi vị trí, nhưng dùng để đánh bất ngờ, thì quả thật là khó lòng phòng bị.
Năm đài nằm ở năm hướng khác nhau, đợi cho tất cả thành viên hồng doanh đều rơi vào tầm bắn, thì tập thể đội ngũ của lam doanh cũng xuất động, mỗi một người nhảy lên bập bênh, cát đá bay ra, những người còn lại sẽ nhanh nhẹn đặt vũ khí đã chuẩn bị sẵn lên tấm ván gỗ, dùng cho đợt công kích tiếp theo, phối hợp nhịp nhàng ăn ý, hơn nữa chơi vui vẻ vô cùng.
Kể từ đó, đội ngũ của hồng doanh liền xui xẻo, bởi vì không có định tính, nên cát đá bay tán loạn, ai có thân thủ nhanh nhẹn vội vàng điều khiển không điểu né tránh, nhưng một số người khác thì không may mắn như vậy.
Có người bị đá tảng trực tiếp đánh trúng thân điểu, thủng ra một lỗ lớn, từ trên trời rơi xuống. Có người thì bị cát bay đầy trời khiến cho mê mắt, phương hướng đều không phân biệt được. Có người ho sặc sụa, một bên chửi ầm lên, một bên loạng choạng né tránh, hiển nhiên đã quên mất lợi thế của chính mình.
Mà những đội viên bị đánh rơi xuống kia, tắc sẽ bị các thành viên chờ chực sẵn ở một bên của lam doanh tiến lên quần ẩu, sau đó soàn soạt, đá ra chiến trường.
Chỉ trong nháy mắt, mà hồng doanh đã tổn thất ba người.
Thống soái Đỗ Sơn thấy tình thế không đúng, loạng choạng ổn định thân hình, một bên chỉ huy tác chiến:
"Mọi người đừng hoảng loạn, tất cả thành viên đồng thời sử dụng nỏ cơ. Tập trung bắn vào những ai nhảy lên máy bắn đá. Không có thứ này trợ lực, bọn họ không phải đối thủ của chúng ta!"
"Đúng vậy!"
Nghe tiếng, tất cả thành viên vội vã hoàn hồn, đồng thời hí ha hí hửng mở ra nỏ cơ, điên cuồng chỉa xuống đất mà bắn phá, vừa bắn vừa cười chế nhạo:
"Khụ! Đám vương bát dê con các ngươi, khi nãy không phải kiêu ngạo lắm sao? Có giỏi thì bỏ xuống tấm ván, chúng ta tới đấu tay đôi."
Đội ngũ lam doanh sau khi bị nỏ cơ bắn trúng, đào thải hai người, đội trưởng liền tập hợp mọi người lại cùng một chỗ, căng năm tấm ván gỗ ở bốn phía và trên đầu để che lại mũi tên từ nỏ cơ, đội trưởng nghe thấy lời chế nhạo này thì dịch tấm ván chừa một lỗ nhỏ, ló đầu ra và trợn trắng mắt nói:
"Tốt nha! Muốn ta bỏ xuống tấm ván thì các ngươi cũng đừng cưỡi trên con chim nhỏ xấu xí kia. Xuống đây nha! Hai ta đấu tay đôi nha."
Sở hữu đội viên của lam doanh nghe vậy, một tay vịn tấm ván, một tay ôm bụng cười ha ha, liên tiếp chế nhạo ra tiếng:
"Đúng, đúng! Là anh hùng hảo hán thì đừng trốn trên lưng chim nhỏ nha! Xuống đây chơi này!"
"Phẩm vị của các ngươi cũng thật không ra sao? Con chim kia vừa xấu vừa béo! Nếu không phải các ngươi kêu nó bằng chim, chúng ta còn tưởng đâu nó là con vịt lên cạn chứ."
"Ha ha ha! Thật không sợ nó béo quá, sẽ áp chết các ngươi sao?"
"Rốt cuộc là ai nghĩ ra hình dáng của con chim này vậy, không được, cười chết mất!'
"..."
Thành viên của lam doanh trốn đằng sau tấm ván, ngươi một lời ta một lời, thay phiên đả kích "không điểu".
Mà người sáng tác "không điểu" là Mạc Vân Long, lúc này đã tức giận đến khuôn mặt đều tái mét, tóc ở thái dương dựng đứng lên, cảm thấy cực kỳ mất mặt mà hừ một tiếng:
"Con chim nhỏ của ta tuy xấu chút, nhưng còn không phải có nó, mà các ngươi trở thành rùa đen rút đầu sao?"
Đội ngũ hồng doanh cũng phản ứng lại đây, đồng thời ra tiếng phản bác, kiêu ngạo cực kỳ:
"Thiết! Một đám đều là đại rùa đen, chỉ biết co đầu rụt cổ. Còn có mặt mũi chê này chê nọ."
"Có bản lĩnh thì bỏ tấm ván xuống, dùng thực lực đánh hạ ta, ta kính ngươi là hán tử chân chính!"
"Rùa đen! Đại rùa đen!"
"..."
Vì vậy mà, một trận đánh vốn dĩ oanh oanh liệt liệt, không biết bị cổ tà phong nào thổi ngang, đã ngạnh sinh sinh biến thành khẩu chiến. Ta mắng ngươi một câu, ngươi mắng ta một ngữ, mắng đến khí thế ngất trời không dừng được tới.
Hiển nhiên, hồng doanh cũng bị mang oai, mà không nghĩ đây là kế hoãn binh do lam doanh tạm thời nghĩ ra, với mục đích tranh thủ thời gian cho đại bản doanh tạo ra càng nhiều lợi thế.
Phải hơn mười phút sau, tiểu quân sư của hồng doanh mới phản ứng lại đây, sắc mặt khẽ biến, thì thầm vào tai Đỗ Sơn.
Tiểu thống soái Đỗ Sơn nghe vậy thì nhíu mi, trầm trọng gật đầu, sau đó nói với toàn thể thành viên:
"Đám người này vô nghĩa quá nhiều, có lẽ dụ dỗ chúng ta dậm chân tại chỗ để đại bản doanh bên kia tạo ra càng nhiều bẫy rập. Chúng ta cũng không thể mắc lừa. Các huynh đệ tỷ muội, chúng ta đi thôi! Tấn công lam doanh!"
Nghe vậy, tất cả thành viên hồng doanh đồng loạt ngừng khẩu chiến, điều khiển không điểu tập thể bay về phía trước.
Lúc này, đội trưởng lam doanh phía dưới ló đầu ra, rít gào gọi theo:
"Các chim nhỏ xấu xí kia! Chúng ta còn chưa mắng xong, các ngươi định đi đâu?"
Người cuối cùng của hồng doanh quay đầu lại, trợn trắng mắt, khinh bỉ mà đáp một tiếng:
"Đám rùa đen các ngươi quá nhàm chán, chúng ta không có hứng thú cùng các ngươi chơi. Các ngươi cứ ở trong mấy tấm ván đó mà co đầu rụt cổ đi ha!"
Kết thúc lời nói, quân đội hồng doanh đã đi ra gần năm mươi mét.
"Chúng ta làm sao bây giờ nha!?" Một tiểu binh của đội ngũ số bốn nhịn không được lo lắng hỏi.
Đội trưởng đội số hai trợn mắt, vác bao đá đặt lên vai, thở hổn hển nói:
"Còn làm sao bây giờ? Đương nhiên là mang lên mấy thứ này chạy về doanh địa, cùng thống soái bọn họ tiền hậu giáp kích nha."
"Nhưng kế hoạch này chúng ta đã sử dụng, liệu bọn họ còn sẽ trúng chiêu sao?" Đội trưởng đội số sáu gãi đầu, hỏi.
"Cứ mang lên là được! Thống soái và mưu sĩ đều có trọng dụng." Đội trưởng đội số hai cộc lốc đáp một tiếng, mang theo vũ khí tối tân chạy về phía trước.
Các thành viên còn lại nhìn nhau, cũng nhận mệnh mà khiêng vác đồ tái sử dụng, hì hục chạy theo.
(Lộ Lộ: còn một chương nữa sẽ kết thúc phần thi đấu giữa hai trận doanh này, sau đó là tiến vào khảo nghiệm ở Hàm Vân Sơn nha mọi người. Mọi người thử đoán xem có chuyện gì sẽ xảy ra trong giai đoạn khảo nghiệm đó không nè?)
Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ
Đánh giá:
Truyện Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ
Story
Chương 169: Khảo hạch (9)
10.0/10 từ 11 lượt.