Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ
Chương 101: Đại tiểu thư!?
Giang Nguyệt và Phong hộ pháp đồng thời xoay người lại, biểu tình chuyển sang kinh ngạc khi nhìn thấy Mạc Túc vậy mà xuất hiện ở nơi đó, thần sắc nghiêm nghị.
"Mạc cô nương, sao ngươi lại đến đây?" Phong hộ pháp có chút dè chừng mà hỏi. Thật sự là lực phá hoại của Mạc Túc quá lớn, khiến cho hắn mỗi lần nghĩ tới đều phải rùng mình. Hơn nữa đêm hôm khuya khoắt, nàng không ngủ không nghỉ mà tìm đến nơi này, không phải là muốn đập phá nữa đi?
Chủ tử cứu mạng, thuộc hạ ngăn không được!!!
Mà Giang Nguyệt, cũng nhìn Mạc Túc đầy cảnh giác. Suốt một buổi chiều, con hàng đầu gỗ này cũng suy nghĩ cẩn thận phản ứng khác thường của Đế Mặc Thần và Phong hộ pháp, hoàn toàn thăm dò ra được người phá hoại Lâu Giang Các là ai. Càng khổ sở nhất, tuy biết hung thủ là người nào nhưng nàng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, không thể mắng không thể đánh, ngược lại còn phải nhân nhượng lấy lòng, nếu không chủ mẫu bỏ của chạy lấy người, chủ tử khẳng định lại trừ lương của nàng.
Cho nên, tâm tình của Giang Nguyệt lúc này cực kỳ rối rắm và phức tạp.
Mạc Túc thẳng lưng đi qua, ánh mắt nhìn hai người, sau đó nhìn ra cửa sổ, bình thản nói:
"Hắn đến tìm ta, cho nên các ngươi có thể dừng tay sao?"
Cũng trách nàng ban ngày chạy tới chạy lui nhiều việc, nhất thời quên mất báo tin cho Mạc Nhất và Mạc Cửu. Đến khi nhớ lại thì đã sau giờ cơm chiều, nàng mới phóng thích đặc hiệu báo bình an. Dựa theo nàng tính toán thì sáng mai Mạc Cửu mới về tới, Ai ngờ hắn sẽ về trước dự đoán, hơn nữa còn dùng phương thức này.
Thật là thất sách!
Nếu không phải phát hiện Lâu Giang Các có dị động, mọi người đều khẩn trương, Mạc Túc còn sẽ chưa phát hiện Mạc Cửu đã tới.
Giang Nguyệt nhanh chóng thay đổi sắc mặt, phất tay ta hiệu cho ẩn vệ lui xuống, thở ra một hơi nói:
"Thì ra là người quen của Mạc cô nương à, nếu hắn chịu nói sớm thì đâu có chuyện gì xảy ra chứ. Ban đêm ban hôm mặc y phục dạ hành, lại lén lút trèo tường hệt như kẻ quấy rối. Làm hại bọn ta hưng sư động chúng, suýt nữa tổn thương người một nhà rồi."
Mạc Túc tự giác làm lơ ba chữ "người một nhà" của Giang Nguyệt, thần sắc bình đạm nói:
"Các ngươi chỉ làm đúng chức trách của mình thôi, là do ta không báo trước. Phiền đến các ngươi rồi."
Phong hộ pháp xoa trán, nhìn Giang Nguyệt bằng ánh mắt kinh dị.
Không hổ là người có năng lực kinh doanh nhất trong tám đại hộ pháp, tốc độ thay đổi sắc mặt, tư thái ân cần nhưng không phải nịnh nọt này của Giang Nguyệt thật là luyện đến lô hỏa thuần thanh.
Cùng lúc đó, Mạc Cửu rốt cuộc cũng thở hổn hển trèo lên tới, bò vào khung cửa sổ, cởi bỏ và thu gom xong dây bảo hộ, hắn liền kéo xuống mặt nạ, trưng ra một gương mặt tươi cười, vẫy tay chào Mạc Túc:
"Chủ tử! Thuộc hạ đã về!"
"Ừ! Theo ta đi nghỉ ngơi, đoạn thời gian này chúng ta ở tạm nơi này." Mạc Túc gật đầu nói.
Mạc Cửu không hỏi lý do tại sao Mạc Túc lại ở nơi này, cũng không hỏi đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần Mạc Túc bình an vô sự. Thì mọi việc hắn chỉ cần nghe lệnh và chấp hành thôi.
"Cái đó... nếu không để ta sắp xếp cho vị công tử này một phòng ở đi, phòng của Mạc cô nương quá nhỏ, e là không tiện cho lắm đâu!" Giang Nguyệt ánh mắt chợt lóe, sau đó chen vào nói.
Đùa à, tuy rằng người nam nhân này nhìn Mạc Túc với vẻ cung kính và sùng bái, nhưng cô nam quả nữ ở chung một phòng. Nếu để chủ tử biết được, lại kiếm nàng hỏi tội nữa.
Phong hộ pháp âm thầm giơ ngón tay cái cho Giang Nguyệt, cũng chen vào nói:
"Đúng vậy, Lâu Giang Các không thiếu nhất chính là phòng ở. Vị công tử này không cần phải khách sáo, cứ để chúng ta an bài cho ngươi đi."
Mạc Cửu nhìn một nam một nữ đối diện, đáy mắt hiện lên kinh ngạc, sau đó nhìn qua Mạc Túc để hỏi han ý kiến.
Trước đó vài phút, hai người này còn một hai phải đưa hắn vào chỗ chết, thế nhưng giờ lại ân cần nhiệt tình quá mức, hắn... hắn có chút không tiếp thu được.
Mạc Túc không nghĩ nhiều lý do sâu xa bên trong, thấy hai người đưa ra ý kiến cũng hợp lý, nên nàng gật đầu đồng ý:
"Vậy phiền các ngươi sắp xếp cho hắn! Đa tạ!"
"Không cần khách khí!" Giang Nguyệt nhe răng nhếch miệng cười, trong lòng cho bản thân một cái tán.
Nàng thật là quá thông minh!!!
Cuối cùng, Mạc Túc trở về phòng một mình, còn Mạc Cửu lại đi theo Giang Nguyệt và Phong hộ pháp.
Trong khi Mạc Cửu âm thầm đánh giá hai người, thì hai người cũng đồng thời quan sát ngược lại Mạc Cửu.
Lúc nãy từ trên cao nhìn xuống, hơn nữa Mạc Cửu lại đeo mặt nạ, cho nên Phong hộ pháp và Giang Nguyệt phỏng đoán theo thực lực thì người đến cũng phải hơn năm mươi tuổi. Ấy vậy mà hiện tại nhìn đến, cả hai đều không khỏi giật mình. Bởi vì Mạc Cửu quá tuấn dật, hơn nữa còn trẻ tuổi, một đôi mắt đào hoa đều không thấy có nếp nhăn.
Càng để hai người kinh ngạc là, Mạc Cửu rõ ràng là Kim Huyền cao thủ, nếu xếp vị trí ở Huyền Nguyệt đại lục thì cũng là nhân vật số một số hai, ấy vậy mà khi đối diện với Mạc Túc lại hoàn toàn cung kính.
Thật không thể tưởng tượng nổi. Đam Mỹ Cổ Đại
Mà Mạc Cửu trong thâm tâm cũng không kém hai người là
Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ
"Mạc cô nương, sao ngươi lại đến đây?" Phong hộ pháp có chút dè chừng mà hỏi. Thật sự là lực phá hoại của Mạc Túc quá lớn, khiến cho hắn mỗi lần nghĩ tới đều phải rùng mình. Hơn nữa đêm hôm khuya khoắt, nàng không ngủ không nghỉ mà tìm đến nơi này, không phải là muốn đập phá nữa đi?
Chủ tử cứu mạng, thuộc hạ ngăn không được!!!
Mà Giang Nguyệt, cũng nhìn Mạc Túc đầy cảnh giác. Suốt một buổi chiều, con hàng đầu gỗ này cũng suy nghĩ cẩn thận phản ứng khác thường của Đế Mặc Thần và Phong hộ pháp, hoàn toàn thăm dò ra được người phá hoại Lâu Giang Các là ai. Càng khổ sở nhất, tuy biết hung thủ là người nào nhưng nàng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, không thể mắng không thể đánh, ngược lại còn phải nhân nhượng lấy lòng, nếu không chủ mẫu bỏ của chạy lấy người, chủ tử khẳng định lại trừ lương của nàng.
Cho nên, tâm tình của Giang Nguyệt lúc này cực kỳ rối rắm và phức tạp.
Mạc Túc thẳng lưng đi qua, ánh mắt nhìn hai người, sau đó nhìn ra cửa sổ, bình thản nói:
"Hắn đến tìm ta, cho nên các ngươi có thể dừng tay sao?"
Cũng trách nàng ban ngày chạy tới chạy lui nhiều việc, nhất thời quên mất báo tin cho Mạc Nhất và Mạc Cửu. Đến khi nhớ lại thì đã sau giờ cơm chiều, nàng mới phóng thích đặc hiệu báo bình an. Dựa theo nàng tính toán thì sáng mai Mạc Cửu mới về tới, Ai ngờ hắn sẽ về trước dự đoán, hơn nữa còn dùng phương thức này.
Thật là thất sách!
Nếu không phải phát hiện Lâu Giang Các có dị động, mọi người đều khẩn trương, Mạc Túc còn sẽ chưa phát hiện Mạc Cửu đã tới.
Giang Nguyệt nhanh chóng thay đổi sắc mặt, phất tay ta hiệu cho ẩn vệ lui xuống, thở ra một hơi nói:
"Thì ra là người quen của Mạc cô nương à, nếu hắn chịu nói sớm thì đâu có chuyện gì xảy ra chứ. Ban đêm ban hôm mặc y phục dạ hành, lại lén lút trèo tường hệt như kẻ quấy rối. Làm hại bọn ta hưng sư động chúng, suýt nữa tổn thương người một nhà rồi."
Mạc Túc tự giác làm lơ ba chữ "người một nhà" của Giang Nguyệt, thần sắc bình đạm nói:
"Các ngươi chỉ làm đúng chức trách của mình thôi, là do ta không báo trước. Phiền đến các ngươi rồi."
Phong hộ pháp xoa trán, nhìn Giang Nguyệt bằng ánh mắt kinh dị.
Không hổ là người có năng lực kinh doanh nhất trong tám đại hộ pháp, tốc độ thay đổi sắc mặt, tư thái ân cần nhưng không phải nịnh nọt này của Giang Nguyệt thật là luyện đến lô hỏa thuần thanh.
Cùng lúc đó, Mạc Cửu rốt cuộc cũng thở hổn hển trèo lên tới, bò vào khung cửa sổ, cởi bỏ và thu gom xong dây bảo hộ, hắn liền kéo xuống mặt nạ, trưng ra một gương mặt tươi cười, vẫy tay chào Mạc Túc:
"Chủ tử! Thuộc hạ đã về!"
"Ừ! Theo ta đi nghỉ ngơi, đoạn thời gian này chúng ta ở tạm nơi này." Mạc Túc gật đầu nói.
Mạc Cửu không hỏi lý do tại sao Mạc Túc lại ở nơi này, cũng không hỏi đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần Mạc Túc bình an vô sự. Thì mọi việc hắn chỉ cần nghe lệnh và chấp hành thôi.
"Cái đó... nếu không để ta sắp xếp cho vị công tử này một phòng ở đi, phòng của Mạc cô nương quá nhỏ, e là không tiện cho lắm đâu!" Giang Nguyệt ánh mắt chợt lóe, sau đó chen vào nói.
Đùa à, tuy rằng người nam nhân này nhìn Mạc Túc với vẻ cung kính và sùng bái, nhưng cô nam quả nữ ở chung một phòng. Nếu để chủ tử biết được, lại kiếm nàng hỏi tội nữa.
Phong hộ pháp âm thầm giơ ngón tay cái cho Giang Nguyệt, cũng chen vào nói:
"Đúng vậy, Lâu Giang Các không thiếu nhất chính là phòng ở. Vị công tử này không cần phải khách sáo, cứ để chúng ta an bài cho ngươi đi."
Mạc Cửu nhìn một nam một nữ đối diện, đáy mắt hiện lên kinh ngạc, sau đó nhìn qua Mạc Túc để hỏi han ý kiến.
Trước đó vài phút, hai người này còn một hai phải đưa hắn vào chỗ chết, thế nhưng giờ lại ân cần nhiệt tình quá mức, hắn... hắn có chút không tiếp thu được.
Mạc Túc không nghĩ nhiều lý do sâu xa bên trong, thấy hai người đưa ra ý kiến cũng hợp lý, nên nàng gật đầu đồng ý:
"Vậy phiền các ngươi sắp xếp cho hắn! Đa tạ!"
"Không cần khách khí!" Giang Nguyệt nhe răng nhếch miệng cười, trong lòng cho bản thân một cái tán.
Nàng thật là quá thông minh!!!
Cuối cùng, Mạc Túc trở về phòng một mình, còn Mạc Cửu lại đi theo Giang Nguyệt và Phong hộ pháp.
Trong khi Mạc Cửu âm thầm đánh giá hai người, thì hai người cũng đồng thời quan sát ngược lại Mạc Cửu.
Lúc nãy từ trên cao nhìn xuống, hơn nữa Mạc Cửu lại đeo mặt nạ, cho nên Phong hộ pháp và Giang Nguyệt phỏng đoán theo thực lực thì người đến cũng phải hơn năm mươi tuổi. Ấy vậy mà hiện tại nhìn đến, cả hai đều không khỏi giật mình. Bởi vì Mạc Cửu quá tuấn dật, hơn nữa còn trẻ tuổi, một đôi mắt đào hoa đều không thấy có nếp nhăn.
Càng để hai người kinh ngạc là, Mạc Cửu rõ ràng là Kim Huyền cao thủ, nếu xếp vị trí ở Huyền Nguyệt đại lục thì cũng là nhân vật số một số hai, ấy vậy mà khi đối diện với Mạc Túc lại hoàn toàn cung kính.
Thật không thể tưởng tượng nổi. Đam Mỹ Cổ Đại
Mà Mạc Cửu trong thâm tâm cũng không kém hai người là
Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ
Đánh giá:
Truyện Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ
Story
Chương 101: Đại tiểu thư!?
10.0/10 từ 11 lượt.