Phu Thê Nhà Nghèo
Chương 147: Tôn trọng lý tưởng
Edit: Sahara
Tần Chung ôm Lý Ỷ La, nghe nàng mách tội các con suốt một đường trở về.
Lúc về đến nhà, ba đứa nhóc còn đang lăn lộn trên giường. Tử Tĩnh, Tử Xu vừa thấy Tần Chung và Lý Ỷ La, hai mắt liền tròn xoe: "Ẹ...." Lý Ỷ La vẫn còn đứng ở cửa mà Tử Tĩnh đã dang tay đòi bế.
"Tử Tĩnh biết gọi mẹ rồi?" Tần Chung vừa kinh ngạc vừa vui mừng reo lên.
"Biết cái gì mà biết! Chàng thấy ta mắc ói lắm sao?"
Tần Chung cười không khép miệng được, vội vàng bế Tử Tĩnh lên: "Bảo bối thật thông minh, gọi cha nào!"
Tử Tĩnh nhoẻn miệng cười với Tần Chung, còn chảy nước miếng nữa.
Lý Ỷ La đứng bên cạnh lắc đầu lau nước miếng cho Tử Tĩnh: "Nha đầu ngốc này! Tướng công, chàng mau tắm rửa thay y phục rồi ra ăn cơm. Ở trong trường thi lâu như vậy, không biết đã chịu bao nhiêu khổ. Tôn mẫu, canh ta nấu trước khi đi thế nào rồi?" Nghĩ đến đó, Lý Ỷ La thấy đau lòng không thôi.
Tôn mẫu vội đáp: "Đã xong rồi thưa phu nhân, lão nô vẫn luôn trông chừng."
Lý Ỷ La gật đầu, phân phó Tiểu Hồng chuẩn bị nước tắm cho Tần Chung, còn mình thi đi tới tách ba đứa con đang bị Tần Chung hôn lia hôn lịa: "Tắm rồi hôn tiếp!" Chỉ mới ba ngày mà cả nàng cũng cảm thấy như đã rất lâu rồi không gặp.
Tần Chung hôn các con thêm vài cái rồi mới chịu đứng lên: "Ba ngày không gặp, các con đáng yêu hơn rất nhiều." Thời điểm nói câu này, vẻ mặt Tần Chung vừa nghiêm túc, vừa cảm thán.
Lý Ỷ La: "........." Đúng vậy, con nhà mình tất nhiên nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.
Lý Ỷ La cưỡng chế đẩy mạnh Tần Chung vào phòng trong, lúc nàng định đi ra thì bị Tần Chung bắt lấy cánh tay giữ lại: "Nương tử, ta ở trường thi suốt ba ngày có hơi mệt mỏi, nàng giúp ta tắm đi!"
Lý Ỷ La không nghi ngờ, căn dặn Tôn mẫu đi trông chừng phòng bếp, bản thân cùng Tần Chung vào phòng trong. Lý Ỷ La đi trước, Tần Chung theo sau, vừa vào phòng liền nhanh tay đóng cửa lại.
Ước chừng qua nửa canh giờ mà hai người vẫn chưa đi ra.
Ba đứa bé nhìn cửa phòng đóng chặt, Tử Tĩnh và Tử Xu vịnh vòng bảo hộ đứng dậy, muốn đi về phía phòng trong. Tiểu Hồng và Tiểu Hoàng vội vàng ôm hai đứa thả về vị trí cũ. Tiểu Hồng nhìn cửa phòng, nói với Tôn mẫu: "Sao phu nhân và lão gia đi lâu vậy còn chưa ra, hay là gọi họ một tiếng?"
Tôn mẫu trợn mắt liếc Tiểu Hồng một cái: "Nha đầu không hiểu chuyện!"
Chờ trời hoàn toàn tối, Lý Ỷ La và Tần Chung mới trở ra. Dưới ánh nến mông lung, sắc mặt hai người đều hơi ửng đỏ.
Lý Ỷ La cực kỳ bình tĩnh bảo dọn cơm.
Vừa nghe ăn cơm, hai mắt ba đứa bé liền sáng lên. Lý Ỷ La bật cười nói với Tần Chung: "Nhà chúng ta đâu phải nuôi ba đứa bé, rõ ràng là nuôi ba cái thùng cơm nhỏ mà."
Tần Chung không tán đồng: "Dù có là thùng cơm nhỏ, cũng là thùng cơm nhỏ ngoan nhất, đáng yêu nhất." Tần Chung tự tay bế ba đứa bé đến cạnh bàn, vô cùng có kiên nhẫn bắt đầu đút các con ăn cơm.
"Tướng công, buổi tối đừng cho các con ăn nhiều quá, nếu không lúc đi ngủ chúng sẽ không bú sữa."
Tần Chung gật đầu, tiếp tục đút thêm một muỗng cho Tử Tĩnh, Tử Xu. Thời điểm hai tỷ tỷ ăn, Tử Khuê ở bên cạnh đã há miệng thật to, không biết có phải nó nghe hiểu lời Lý Ỷ La nói hay không, sợ Tần Chung không đút mình ăn, Tử Khuê tự chòm tới trước, vươn cánh tay nhỏ xíu bắt lấy tay cầm muỗng của Tần Chung, kéo đến bên miệng, tự đút cháo cho chính mình.
Tần Chung ngồi giữa ba đứa con, bên phải là Tử Tĩnh, bên trái là Tử Xu, rồi mới tới Tử Khuê. Tử Khuê người nhỏ tay ngắn, dù có chòm thế nào, nếu Tần Chung không đưa muỗng về phía nó thì nó không thể nào ăn được.
"Ha ha ha...." Lý Ỷ La ôm bụng, nhìn bộ dáng tham ăn của con trai mà cười chảy cả nước mắt.
"Aaa!" Tử Khuê uất ức nhìn Tần Chung, há miệng lớn hơn, ý bảo Tần Chung mau đút nó.
Bị đôi mắt to tròn ngập nước của Tử Khuê nhìn, là ai đi nữa cũng phải tước vũ khí đầu hàng. Tần Chung xoa xoa đầu tiểu nhi tử, nhịn cười đưa cái muỗng tới bên miệng Tử Khuê.
"Tướng công, để ta, để ta! Để ta đút!" Đúng là thú vị thật! Lý Ỷ La vội vàng cầm lấy cái muỗng, kéo Tần Chung ra đổi chỗ cho mình.
"Nàng đừng ghẹo con!" Tất nhiên Tần Chung biết Lý Ỷ La muốn làm gì.
Lý Ỷ La phất tay với Tần Chung, bảo Tần Chung mau ăn cơm đi, còn mình thì cầm muỗng đưa tới bên miệng Tử Khuê. Tử Khuê thấy muỗng đưa tới gần miệng, hai mắt liền cong vòng, há miệng lớn một chút, tự mình chòm tới gần cái muỗng.
"A...." Lúc há miệng còn phát ra tiếng a.
Lúc Tử Khuê sắp ăn được cháo, Lý Ỷ La bỗng nhiên dựt lui cái muỗng về phía sau, làm Tử Khuê đớp trúng không khí.
"Me~..." Hai mắt Tử Khuê không cong nữa, ý cười hơi héo đi một chút, không biết có phải Lý Ỷ La bị ảo giác hay không mà nàng cảm thấy tiếng mẹ chưa phát âm rõ này lộ ra bất mãn rất lớn.
Tử Tĩnh, Tử Xu ở bên cạnh tròn xoe mắt nhìn, hai đứa tưởng đâu cả nhà đang chơi trò gì đó rất vui nên học theo Tử Khuê, há to miệng a a.
Ba gương mặt nhỏ đồng thời há miệng, làm Lý Ỷ La có cảm giác mình giống như chim mẹ đang bón mồi cho chim non.
"Ỷ La...." Tần Chung nhìn Lý Ỷ La: "Đừng chọc con khóc."
"Tử Khuê sẽ không khóc đâu." Lý Ỷ La chột dạ nhìn Tử Khuê một cái, bộ mặt xụ xuống kia không khác tức giận là mấy. Nàng ho khụ khụ hai cái, đưa cái muỗng tới trước mặt Tử Khuê: "Được rồi, bảo bối, mẹ sai rồi! Lần này đảm bảo không ghẹo con nữa, măm~!"
Tử Khuê liếc Lý Ỷ La một cái, cúi đầu chơi ngón tay.
"Con không ăn, vậy mẹ đút tỷ tỷ ăn đó nha?" Lý Ỷ La giả vờ lấy muỗng lại.
Tử Khuê vội ngẩng đầu, chủ động há miệng, làm Lý Ỷ La phì cười: "Tiểu tử thúi, không có chí khí!" Đút Tử Khuê xong, nàng lại đút thêm cho Tử Tĩnh và Tử Xu nửa muỗng cháo. Xong rồi bảo Tôn mẫu bế mấy đứa đến giường: "Được rồi, bây giờ các con tự mình chơi đi."
Ăn cơm xong, Tần Chung hỏi Lý Ỷ La mấy ngày nay trong nhà có xảy ra chuyện gì không.
Tiểu Hồng nhìn Lý Ỷ La một cái, nói: "Hồi bẩm lão gia, hôm qua ở trên phố, phu nhân và nô tỳ có gặp một vị cô nương, cô nương kia nói mình là thiên kim của thượng thư, thái độ đối với phu nhân vô cùng kiêu căng ngạo mạn."
Sắc mặt Tần Chung lập tức lạnh đi: "Ỷ La, sao lại thế này?"
Lý Ỷ La bảo mấy người Tôn mẫu lui ra, rồi tự mình kể lại cho Tần Chung nghe chuyện gặp được Trang Du.
"Ý nàng là, cô ta vì ta nên mới làm khó nàng?" Tần Chung nhíu mày, hỏi.
Lý Ỷ La ừm, nhướng mày, như cười như không nhìn Tần Chung: "Tướng công, chàng phát biểu chút cảm tưởng về hoa đào mà chàng trêu chọc nghe xem nào! Cô nương xinh đẹp trẻ trung ái mộ chàng như trè già măng mọc, có phải chàng cảm thấy rất thỏa mãn không?"
Tần Chung cười khổ: "Ỷ La, nàng thật sự muốn nói móc ta sao?" Tần Chung chợt hạ thấp giọng: "Nếu nói lo lắng, ta mới là người phải lo lắng đây này." Những nữ tử bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của hắn, cuối cùng có người nào không quỳ dưới váy Ỷ La đâu.
Lý Ỷ La phất phất tay, đương nhiên nàng biết Tần Chung không có tâm tư này, ít nhất trước mắt là thế: "Ta đùa thôi! Ai bảo tướng công chàng ưu tú quá làm gì. Hoa quá thơm, tự nhiên thu hút nhiều ong bướm. Chuyện này không thể trách chàng. Yên tâm đi! Nếu cô ta dám có hành động gì, ta lập tức...." Lý Ỷ La không nói hết câu mà làm một động tác cắt cổ thay cho lời nói sau đó.
Thái độ của nàng rất thoải mái phóng khoáng, cái ánh mắt bễ nghễ kia làm người khác không tự chủ được mà nảy sinh cảm giác sùng bái.
Tần Chung khẽ cười ra tiếng.
"Chàng cười cái gì?" Nàng đang nói chuyện nghiêm túc đó có được không?
Tần Chung ghé sát vào nàng: "Ta cười chúng ta đúng là nên ở bên nhau. Tuy nhiên, chuyện này nàng đừng nhúng tay vào. Cách đây không lâu, nàng vừa ra tay dạy dỗ một đám vô lại phóng ngựa đâm người, tuy bọn họ không thể nào điều tra đến chỗ nàng, nhưng dù sao lúc ấy nàng cũng có mặt ở đó. Lần này, nàng lại cùng vị Trang tiểu thư kia lời qua tiếng lại giữa chốn đông người, nếu bây giờ cô ta xảy ra chuyện gì thì tất cả hiềm nghi đều trút lên người nàng. Trang tiểu thư kia nói gì cũng là tiểu thư khuê các, cho dù cô ta muốn bất chấp hậu quả thì phủ thượng thư cũng sẽ không để cô ta muốn làm gì thì làm. Trong khoảng thời gian ngắn hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Đợi ta thi xong...." Đợi hắn thi xong thì sao? Tần Chung không nói. Có điều, đôi mắt Tần Chung khẽ nheo lại, môi hơi nhếch lên thành nụ cười giễu cợt.
Lý Ỷ La gật đầu: "Chỉ cần cô ta không đến sinh sự, tất nhiên ta cũng sẽ không làm bẩn tay mình. Nếu cô ta chỉ nói vài lời hâm dọa, chuyện này cũng không cần để ý đến nữa. Suy cho cùng, dù chàng có thi đậu thi đình thì cũng chỉ mới bước vào triều, làm sao đấu lại bọn họ. Hơn nữa, hôm qua cô ta cũng chẳng chiếm được chỗ tốt nào. Chàng ưu tú như vậy, sẽ luôn có cô nương đỏ mắt nhìn chàng. Ta muốn so đo thì cũng không so đo hết được. Bỏ đi, bỏ đi, nhịn một lúc sóng êm biển lặng!"
Tần Chung ừ, ôm Lý Ỷ La vào lòng, ta vuốt ve suối tóc nàng, đáy mắt trước sau vẫn là một mảnh lạnh lẽo. Bất kể thế nào, Trang Du kia dám mắng Lý Ỷ La là tiện dân....
Hai người trò chuyện thêm một lúc rồi chuẩn bị đi ngủ.
Ba đứa bé luôn ngủ cùng phòng với hai người.
Lý Ỷ La: "Há, Tử Khuê, phải ngủ rồi, không cần mẹ bế à?"
Tử Khuê cúi đầu chơi ngón tay, chẳng buồn ê a.
"Con giận à?" Lý Ỷ La chọt chọt vào lưng Tử Khuê: "Đừng nhỏ mọn vậy mà~, mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi Tử Khuê của mẹ, được không~~?"
Lỗ tay Tử Khuê động đậy, nhưng vẫn không xoay người lại.
Lý Ỷ La nhìn Tần Chung, cố ý nói lớn tiếng: "Xem ra Tử Khuê không định tha lỗi cho mẹ, mẹ thật là đáng thương mà~~, hu hu hu..."
Lý Ỷ La giả vờ gạt nước mắt.
Lý Ỷ La vừa khóc, ba đứa bé liền sốt ruột.
"Ẹ..."
"Oăm..."
"Me..." Tử Khuê cũng xoay người lại.
Nàng chỉ muốn trêu con một chút, không ngờ lại làm các con lo lắng, lòng Lý Ỷ La vừa mềm nhũn vừa thấy ấm áp, đồng thời cũng có chút chột dạ. Nàng vội vàng bỏ tay xuống: "Ha ha ha, mẹ không khóc, mẹ không sao hết."
"Ẹ..."
"Oăm..."
Tử Khuê im lặng nhìn Lý Ỷ La.
Lý Ỷ La ho một cái, vươn tay về phía Tử Khuê: "Tử Khuê, con vẫn không tha lỗi cho mẹ à? Không muốn mẹ bế à?"
Tử Khuê nhìn Lý Ỷ La, từ từ vươn tay ra một cách chậm rì rì.
Lý Ỷ La bế Tử Khuê lên ngay: "Đúng rồi, vậy mới là con trai ngoan của mẹ chứ! Nam tử hán tiểu trượng phu, sao lòng dạ có thể hẹp hòi như vậy được. Chàng nói có đúng không, tướng công?"
Tần Chung e hèm, nhìn Lý Ỷ La nhưng không có trả lời nàng, rồi bế hai tỷ muội về phòng.
Lý Ỷ La ế một tiếng, thấp giọng nói: "Có ý gì chứ?" Tiếp theo nàng giật mình chợt tỉnh, nhún vai nhìn Tử Khuê: "Hỏi lầm người rồi!"
Ngày hôm sau, Tần Chung vẫn làm việc và nghỉ ngơi giống như trước, đọc sách ôn thi, chơi với các con, không giống như các thí sinh khác, lo lắng không yên, hay là thắp đèn đọc sách suốt đêm.
Sau đó thi nốt hai môn còn lại, chín ngày thi nhoáng cái đã qua.
Sau khi thi hết ba môn, hầu như tất cả thí sinh đều giống như vừa sống sót sau cơn đại nạn. Tóc tai tán loạn, mặt mày trắng bệch, hai mắt thâm quầng. Cổng trường thi vừa mở, hàng ngàn mái đầu đen nhánh lập tức đổ xô ra ngoài. Nếu không phải bọn họ không có vết máu loang lổ, Lý Ỷ La đã nghĩ họ là zombie rồi.
Có người đi được vài bước liền ngã nhào xuống đất. Những người thân của thí sinh tới đón còn phải quỳ rạp trên đất tìm người.
Thấy tình cảnh này, trong lòng Lý Ỷ La lo lắng không yên, khẳng định Tần Chung cũng chịu khổ không ít.
Nàng căng mắt nhìn chằm chằm cửa trường thi, qua một hồi lâu, rốt cuộc cũng nhìn thấy Tần Chung xuất hiện giữa dòng người.
Sắc mặt Tần Chung có hơi trắng một chút, có vài sợi tóc rối loạn. Cũng may, thoạt nhìn tuy có vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn khá hơn bộ dạng chạy nạn của các thí sinh khác. So ra, Tần Chung đã tốt hơn rất nhiều rồi.
"Tướng công!" Lý Ỷ La gọi lớn, dùng sức vẫy tay.
Dường như Tần Chung đặc biệt nhạy bén với giọng nói của Lý Ỷ La, nàng vừa gọi một tiếng thì Tần Chung đã lập tức nhìn về hướng nàng. Đẩy các thí sinh chỉ còn nửa mạng sống ở phía trước ra, rất nhanh Tần Chung đã đi tới trước mặt Lý Ỷ La.
Lý Ỷ La vội vàng khoác thêm áo cho Tần Chung, còn nắm tay hắn chà xát: "Tướng công, trong đó rất không thoải mái phải không?"
Tần Chung mỉm cười, ánh mắt nhu tình như nước nhìn Lý Ỷ La: "Vẫn ổn!"
Lý Ỷ La vẩu môi: "Nhìn họ kìa! Chàng cảm thấy ta có tin không?"
Tần Chung bật cười: "Sao có thể so sánh ta với họ được? Ta có hiền thê, mọi chuyện đều chuẩn bị chu đáo giúp ta, đương nhiên không phải chịu nhiều khổ." Khoan nói đến chuyện Lý Ỷ La chuẩn bị y phục giữ ấm và lương khô mềm dễ ăn, chỉ riêng dị năng Lý Ỷ La thêm vào lúc may vá đã đủ giúp Tần Chung dễ ngủ và ngủ ngon, khi thức dậy thì vô cùng tỉnh táo có tinh thần. Phải nói là Lý Ỷ La đã giúp Tần Chung đại ân.
Mấy ngày thi vừa qua, trời không chiều lòng người, lại còn đổ mưa, cộng thêm trường thi cũ kỹ đã lâu không được tu sửa, khắp nơi bị gió lạnh thổi vào. Lúc ngồi bên cửa sổ quả thật là đang chịu tội, nước mưa tạt vào, riêng chuyện bảo vệ bài thi không bị ướt đã tiêu tốn không ít tinh lực.
Trường thi lúc đó như một cái hầm băng, thí sinh vừa bị lạnh, vừa phải làm bài thi, tinh thần luôn ở trạng thái tập trung cao độ. Buổi tối còn không được nghỉ ngơi tốt, trời lạnh run cầm cập, căn bản không tài nào ngủ ngon giấc. Các thí sinh trải qua chín ngày thi trong tình trạng như vậy, lúc ra khỏi trường thi không giống nạn dân mới là lạ.
Nhưng Tần Chung hoàn toàn không chịu những khổ cực đó. Một là do Tần Chung may mắn, được phân thi ở khu vực giữa. Hai là y phục mà Lý Ỷ La chuẩn bị cho hắn đúng là rất ấm, nhìn bề ngoài không dày, nhưng mặc vào thì không thấy lạnh chút nào. Tần Chung vốn là người kiên cường, lại được dị năng của Lý Ỷ La hổ trợ, tuy không phát huy vượt trội hơn người, nhưng cũng thi đúng trình độ thật của mình.
Lý Ỷ La liếc nhìn Tần Chung: "Bỏ đi! Chàng nói ổn thì ổn. Chúng ta về thôi."
Tần Chung gật đầu: "Ừm, về nhà thôi."
Sau khi trở về, đêm đó Tần Chung nghỉ ngơi một chút, ngày hôm sau đã hồi phục tinh thần. Tần Chung làm việc, nghỉ ngơi đều không có gì thay đổi. Sáng sớm thức dậy cùng Lý Ỷ La tập thể dục một hồi, hoạt động chân tay, rồi đi đọc sách. Có điều, hiện tại đã thi xong rồi, không cần phải đọc sách cả ngày trời như lúc ôn thi.
Các thí sinh khác thi xong liền đi vui chơi thư giãn, thành lập các loại thi xã, học xã, du hồ uống rượu, giống như phải bù đấp lại khoảng thời gian chịu tội ở trường thi. Quả thật chơi đến điên cuồng.
Tần Chung trái ngược hoàn toàn với bọn họ. Thời gian không đọc sách, hắn liền cùng Lý Ỷ La chơi đùa với các con, hoặc là trò chuyện với Lý Ỷ La.
Tuy nhiên, ở kinh thành mấy ngày, Tần Chung cũng quen được vài người. Nếu không xã giao một chút, khó tránh bị người ta nói là lạc đàn.
Ở nhà nghỉ ngơi được ba ngày thì có vài thí sinh tìm tới cửa.
"Tần huynh, huynh có ở nhà không? Chúng ta tới tìm huynh uống rượu." Giờ này mấy đứa bé đang ngủ trưa, Tần Chung kéo Lý Ỷ La ra đình vẽ tranh. Lý Ỷ La tinh thông thêu thùa, nên cực kỳ nhạy bén với bố cục và màu sắc trong phương diện hội họa. Tần Chung đứng nhìn Lý Ỷ La vẽ mà không nhịn được liên tục khen ngợi.
Giữa lúc Tần Chung đang khen ngợi Lý Ỷ La thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
"Là vài người ta mới quen ở kinh thành này, học thức đều vượt trội hơn người." Tần Chung mới nói sơ, Lý Ỷ La liền hiểu rõ.
"Vậy chàng mau đi mở cửa đi, ta đi pha trà."
Tần Chung gật đầu, đi ra cửa lớn mở cửa: "Mã huynh, Thụy huynh, Chương huynh, còn có vị huynh đài đây, xin mời vào!"
Người đến tổng cộng có bốn người. Ba người trước đều là quen biết thông qua chuyện phóng ngựa trên phố lần trước. Còn người thứ tư, Tần Chung chưa từng gặp qua.
"Tần huynh, thi xong, mọi người đều đi thư giãn, chỉ có mình huynh là không thấy bóng dáng đâu, chúng ta không muốn thiếu huynh, nên không mời mà tới tìm huynh uống rượu, huynh sẽ không trách chúng ta chứ?" Người được Tần Chung gọi là Mã huynh giải thích.
Tần Chung vội đáp: "Tất nhiên là không rồi! Các vị, mời vào trong nhà."
Thời điểm mấy người bọn họ theo Tần Chung vào nhà có đi ngang qua đình hóng mát ở trong sân. Ngôi đình này đã được Lý Ỷ La bố trí lại một lần. Bốn phía gắn cửa sổ lớn dạng lưới, bên ngoài che một tầng lụa mỏng. Lý Ỷ La tự mình trồng một vài chậu hoa đặt ở bốn góc đình. Trong đình có giường nệm cùng án thư, nhìn rất thanh nhã. Đôi khi Tần Chung ở thư phòng đọc sách mệt mỏi, sẽ ra đình hóng mát thư giãn tinh thần.
"A, ngôi đình kia trông thật thanh nhã, chi bằng chúng ta đến đó ngồi đi, được không?" Người được gọi là Chương huynh nhìn thấy đình hóng mát, hai mắt sáng lên, nói.
"Đình kia gắn cửa sổ lưới, gió thổi vào có hơi lạnh, nếu để mấy vị nhân huynh bị lạnh, sẽ là lỗi của Tần mỗ." Tần Chung nhìn thoáng qua đình hóng mát, ở đó có bức tranh Lý Ỷ La vẽ còn chưa cất đi. Hắn khẽ nói.
"Không sao, không sao! Chúng ta đều đã từng ở trong trường thi, chút sương lạnh này tất nhiên không thấm vào đâu, không biết ý mấy vị nhân huynh đây thế nào?" Chương huynh nhìn những người khác.
Ba người còn lại cũng rất tán thành.
"Chuyện này.... Thôi được! Chỉ cần mọi người không cảm thấy Tần mỗ tiếp đãi không chu đáo là được."
"Chuyện này tất nhiên là không!" Mấy người cười cười nói nói đi vào đình.
Lý Ỷ La thấy bọn họ không đi vào nhà mà lại muốn đến đình hóng mát ngồi, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, sai Tôn mẫu đi pha trà. Nếu là người Tần Chung kết giao, có thể thấy được không phải là hạng người giá áo túi cơm. Bọn họ đã tới, tất nhiên Lý Ỷ La phải ra chào hỏi một tiếng.
Nàng bưng khay trà và điểm tâm đi vào đình.
"Tần huynh, còn chưa giới thiệu với huynh, vị này là Lý Khải Lệnh–Lý huynh, là Giải Nguyên kỳ thi hương ở kinh thành, đồng thời cũng là người kinh thành."
Cũng giống thi hương, thi hội cũng sẽ có người đứng đầu. Từ thi huyện đến thi hương, Tần Chung vẫn luôn là người đứng nhất, tất nhiên không phải hạng vô danh tiểu tốt. Vị Lý Khải Lệnh này cũng là người danh tiếng vang dội. Năm nay y hai mươi bốn tuổi, tuy không phải liên tục chiếm ngao đầu giống Tần Chung, nhưng cũng là một đường thi đỗ. Trong kỳ thi hương ở kinh thành vừa rồi, y còn lấy được Giải Nguyên, danh tiếng hiển nhiên hơn hẳn người đỗ Giải Nguyên phủ Lưỡng Giang như Tần Chung.
Tần Chung vừa nghe xong liền nói: "Thì ra là Lý huynh, nghe danh đã lâu!"
Lý Khải Lệnh chậm rãi quan sát Tần Chung, cuối cùng mới chắp tay: "Tần huynh mới là người danh tiếng vang dội, Lý mỗ bội phục."
Tần Chung mỉm cười: "Không dám nhận!"
Ba người khác cũng cười nói: "Các huynh đều là nhân vật phong vân, không giống chúng tôi, đứng giữa anh tài thiên hạ chỉ là hạng vô danh."
Lý Khải Lệnh nói: "Cũng chỉ là hư danh mà thôi! Thi cử cuối cùng vẫn phải xem thực học và may mắn." May mắn là thứ con người ta không thể nắm bắt, nhưng tất cả thí sinh đều tin tưởng vào sự may mắn.
Tần Chung cười nói: "Lý huynh nói rất có lý."
"Tướng công!" Từ xa Lý Ỷ La đã nghe rõ ràng rạch mạch cuộc trò chuyện của họ. Nàng đến bên ngoài đình liền gọi Tần Chung. Tần Chung mỉm cười, đứng dậy đón lấy khay trà và điểm tâm trên tay Lý Ỷ La.
"Giới thiệu cùng mấy vị nhân huynh một chút, vị này chính là nội tử, Ỷ La..." Tần Chung kéo Lý Ỷ La qua, giới thiệu nàng với mọi người. Lý Ỷ La mỉm cười chào họ.
"Ta đã thấy lạ là vì sao Tần huynh đệ đây không ra khỏi cửa, thì ra trong nhà có thê tử xinh đẹp. Đệ muội, lần này chúng ta đường đột tới thăm, đã quấy rầy!" Mã huynh là người biết ăn nói, Tần Chung vừa giới thiệu xong, y liền nói.
Lý Ỷ La mỉm cười: "Tất nhiên là không! Các vị, từ từ dùng!" Nàng ra chào một tiếng xem như làm tròn lễ nghĩa chủ nhà.
Lý Khải Lệnh nhìn Tần Chung và Lý Ỷ La nắm tay nhau, khóe môi khẽ giật một cái. Chờ sau khi Lý Ỷ La đi rồi, mấy người bọn họ liền nói về kỳ thi hội năm nay. Mấy người bọn họ đều thông qua sự kiện phóng ngựa mà quen biết nhau, nói một hồi tất nhiên không tránh khỏi đề tài này.
"Haiz, ta cứ tưởng kinh thành trọng địa, hiển nhiên là quy củ nghiêm ngặt, không ngờ vẫn giống như những nơi khác, người có quyền có thế thì có thể tùy ý làm xằng làm bậy tới mức đó." Thụy huynh nhắp một ngụm trà, tức giận bất bình nói.
"Thụy huynh nói vậy là sai rồi! Tuy rằng trên đời có nhiều chuyện không được như ý, nhưng "lưới trời lồng lộng, tuy thưa khó lọt", những tên công tử phóng ngựa trên đường đó không phải đã bị cưỡng chế bồi thường ngân lượng cho người bị thương rồi sao?"
"Xem mạng người như cỏ rác, bồi thường mấy lượng bạc thì có tác dụng gì? Nếu tại hạ may mắn ra làm quan, ta nhất định sẽ rửa sạch quan trường hắc ám." Mã huynh kích động đặt mạnh chén trà xuống mặt bàn.
"Đúng! Đây là đạo lý mà người đọc sách chúng ta theo đuổi, cũng là trách nhiệm không thể chối bỏ của chúng ta."
Tần Chung lẳng lặng uống trà, không nói gì cả.
Lý Khải Lệnh nhìn Tần Chung: "Tần huynh, vì sao huynh cứ im lặng mãi vậy? Tần huynh cảm thấy lời của mấy người Mã huynh có chỗ nào không ổn chăng?"
Những người còn lại lập tức nhìn về phía Tần Chung, Tần Chung cười nói: "Lời các vị huynh đài tất nhiên không có chỗ nào không ổn! Tấm lòng nhiệt huyết của các huynh làm ta vô cùng kính nể." Tần Chung không nói dối, trước khi bước chân vào quan trường, rất nhiều người đều ôm một bầu nhiệt huyết như thế, mặc kệ lý tưởng hiện tại có ấu trĩ ha không, thủ đoạn làm việc có non nớt hay không, nhưng thế giới vẫn đục này quả thật không thể thiếu những người như vậy. Sau này, có thể bọn họ sẽ mất đi chí hướng, nương theo tình thế, nhưng cũng sẽ có một số ít người giữ vững lập trường, làm một ngọn nến đặt giữa khe hở, có thể bị thổi tắt bất cứ lúc nào. Mặc dù tự thêu chính mình, cũng muốn mang lại chút ánh sáng cho thế gian này.
Tần Chung tự hỏi bản thân không làm được người như vậy. Ưu tiên hàng đầu của hắn là bảo vệ gia đình nhỏ của mình, thuận thế mà làm. Tuy nhiên, việc này không cản trở hắn kính nể dạng người này.
Thấy thái độ Tần Chung thành khẩn, Lý Khải Lệnh dừng một chút rồi giơ cao chén trà ý bảo cạn chung: "Đã vậy, kính lý tưởng*!"
"Ha ha ha, đúng, kính lý tưởng!"
Tần Chung mỉm cười, cụng chén trà cùng mọi người, tiếng sứ va chạm vang lên âm thanh trong trẻo: "Kính lý tưởng!"
(*kính lý tưởng: kính = tôn trọng. Chữ kính được dùng ở đây là trong trường hợp cụng ly hoặc mời rượu, mọi người hay nói " Ta kính ngài!", ẩn ý là tôn trọng, kính trọng hoặc khâm phục một người nào đó. Tương tự, "kính lý tưởng!" là cạn chén vì lý tưởng, kính trọng, tôn trọng, khâm phục lý tưởng này.
_chú thích dành cho những bạn nào nhất thời chưa hiểu ra hay hiểu lờ mờ, còn mơ hồ chưa rõ.)
Phu Thê Nhà Nghèo
Tần Chung ôm Lý Ỷ La, nghe nàng mách tội các con suốt một đường trở về.
Lúc về đến nhà, ba đứa nhóc còn đang lăn lộn trên giường. Tử Tĩnh, Tử Xu vừa thấy Tần Chung và Lý Ỷ La, hai mắt liền tròn xoe: "Ẹ...." Lý Ỷ La vẫn còn đứng ở cửa mà Tử Tĩnh đã dang tay đòi bế.
"Tử Tĩnh biết gọi mẹ rồi?" Tần Chung vừa kinh ngạc vừa vui mừng reo lên.
"Biết cái gì mà biết! Chàng thấy ta mắc ói lắm sao?"
Tần Chung cười không khép miệng được, vội vàng bế Tử Tĩnh lên: "Bảo bối thật thông minh, gọi cha nào!"
Tử Tĩnh nhoẻn miệng cười với Tần Chung, còn chảy nước miếng nữa.
Lý Ỷ La đứng bên cạnh lắc đầu lau nước miếng cho Tử Tĩnh: "Nha đầu ngốc này! Tướng công, chàng mau tắm rửa thay y phục rồi ra ăn cơm. Ở trong trường thi lâu như vậy, không biết đã chịu bao nhiêu khổ. Tôn mẫu, canh ta nấu trước khi đi thế nào rồi?" Nghĩ đến đó, Lý Ỷ La thấy đau lòng không thôi.
Tôn mẫu vội đáp: "Đã xong rồi thưa phu nhân, lão nô vẫn luôn trông chừng."
Lý Ỷ La gật đầu, phân phó Tiểu Hồng chuẩn bị nước tắm cho Tần Chung, còn mình thi đi tới tách ba đứa con đang bị Tần Chung hôn lia hôn lịa: "Tắm rồi hôn tiếp!" Chỉ mới ba ngày mà cả nàng cũng cảm thấy như đã rất lâu rồi không gặp.
Tần Chung hôn các con thêm vài cái rồi mới chịu đứng lên: "Ba ngày không gặp, các con đáng yêu hơn rất nhiều." Thời điểm nói câu này, vẻ mặt Tần Chung vừa nghiêm túc, vừa cảm thán.
Lý Ỷ La: "........." Đúng vậy, con nhà mình tất nhiên nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.
Lý Ỷ La cưỡng chế đẩy mạnh Tần Chung vào phòng trong, lúc nàng định đi ra thì bị Tần Chung bắt lấy cánh tay giữ lại: "Nương tử, ta ở trường thi suốt ba ngày có hơi mệt mỏi, nàng giúp ta tắm đi!"
Lý Ỷ La không nghi ngờ, căn dặn Tôn mẫu đi trông chừng phòng bếp, bản thân cùng Tần Chung vào phòng trong. Lý Ỷ La đi trước, Tần Chung theo sau, vừa vào phòng liền nhanh tay đóng cửa lại.
Ước chừng qua nửa canh giờ mà hai người vẫn chưa đi ra.
Ba đứa bé nhìn cửa phòng đóng chặt, Tử Tĩnh và Tử Xu vịnh vòng bảo hộ đứng dậy, muốn đi về phía phòng trong. Tiểu Hồng và Tiểu Hoàng vội vàng ôm hai đứa thả về vị trí cũ. Tiểu Hồng nhìn cửa phòng, nói với Tôn mẫu: "Sao phu nhân và lão gia đi lâu vậy còn chưa ra, hay là gọi họ một tiếng?"
Tôn mẫu trợn mắt liếc Tiểu Hồng một cái: "Nha đầu không hiểu chuyện!"
Chờ trời hoàn toàn tối, Lý Ỷ La và Tần Chung mới trở ra. Dưới ánh nến mông lung, sắc mặt hai người đều hơi ửng đỏ.
Lý Ỷ La cực kỳ bình tĩnh bảo dọn cơm.
Vừa nghe ăn cơm, hai mắt ba đứa bé liền sáng lên. Lý Ỷ La bật cười nói với Tần Chung: "Nhà chúng ta đâu phải nuôi ba đứa bé, rõ ràng là nuôi ba cái thùng cơm nhỏ mà."
Tần Chung không tán đồng: "Dù có là thùng cơm nhỏ, cũng là thùng cơm nhỏ ngoan nhất, đáng yêu nhất." Tần Chung tự tay bế ba đứa bé đến cạnh bàn, vô cùng có kiên nhẫn bắt đầu đút các con ăn cơm.
"Tướng công, buổi tối đừng cho các con ăn nhiều quá, nếu không lúc đi ngủ chúng sẽ không bú sữa."
Tần Chung gật đầu, tiếp tục đút thêm một muỗng cho Tử Tĩnh, Tử Xu. Thời điểm hai tỷ tỷ ăn, Tử Khuê ở bên cạnh đã há miệng thật to, không biết có phải nó nghe hiểu lời Lý Ỷ La nói hay không, sợ Tần Chung không đút mình ăn, Tử Khuê tự chòm tới trước, vươn cánh tay nhỏ xíu bắt lấy tay cầm muỗng của Tần Chung, kéo đến bên miệng, tự đút cháo cho chính mình.
Tần Chung ngồi giữa ba đứa con, bên phải là Tử Tĩnh, bên trái là Tử Xu, rồi mới tới Tử Khuê. Tử Khuê người nhỏ tay ngắn, dù có chòm thế nào, nếu Tần Chung không đưa muỗng về phía nó thì nó không thể nào ăn được.
"Ha ha ha...." Lý Ỷ La ôm bụng, nhìn bộ dáng tham ăn của con trai mà cười chảy cả nước mắt.
"Aaa!" Tử Khuê uất ức nhìn Tần Chung, há miệng lớn hơn, ý bảo Tần Chung mau đút nó.
Bị đôi mắt to tròn ngập nước của Tử Khuê nhìn, là ai đi nữa cũng phải tước vũ khí đầu hàng. Tần Chung xoa xoa đầu tiểu nhi tử, nhịn cười đưa cái muỗng tới bên miệng Tử Khuê.
"Tướng công, để ta, để ta! Để ta đút!" Đúng là thú vị thật! Lý Ỷ La vội vàng cầm lấy cái muỗng, kéo Tần Chung ra đổi chỗ cho mình.
"Nàng đừng ghẹo con!" Tất nhiên Tần Chung biết Lý Ỷ La muốn làm gì.
Lý Ỷ La phất tay với Tần Chung, bảo Tần Chung mau ăn cơm đi, còn mình thì cầm muỗng đưa tới bên miệng Tử Khuê. Tử Khuê thấy muỗng đưa tới gần miệng, hai mắt liền cong vòng, há miệng lớn một chút, tự mình chòm tới gần cái muỗng.
"A...." Lúc há miệng còn phát ra tiếng a.
Lúc Tử Khuê sắp ăn được cháo, Lý Ỷ La bỗng nhiên dựt lui cái muỗng về phía sau, làm Tử Khuê đớp trúng không khí.
"Me~..." Hai mắt Tử Khuê không cong nữa, ý cười hơi héo đi một chút, không biết có phải Lý Ỷ La bị ảo giác hay không mà nàng cảm thấy tiếng mẹ chưa phát âm rõ này lộ ra bất mãn rất lớn.
Tử Tĩnh, Tử Xu ở bên cạnh tròn xoe mắt nhìn, hai đứa tưởng đâu cả nhà đang chơi trò gì đó rất vui nên học theo Tử Khuê, há to miệng a a.
Ba gương mặt nhỏ đồng thời há miệng, làm Lý Ỷ La có cảm giác mình giống như chim mẹ đang bón mồi cho chim non.
"Ỷ La...." Tần Chung nhìn Lý Ỷ La: "Đừng chọc con khóc."
"Tử Khuê sẽ không khóc đâu." Lý Ỷ La chột dạ nhìn Tử Khuê một cái, bộ mặt xụ xuống kia không khác tức giận là mấy. Nàng ho khụ khụ hai cái, đưa cái muỗng tới trước mặt Tử Khuê: "Được rồi, bảo bối, mẹ sai rồi! Lần này đảm bảo không ghẹo con nữa, măm~!"
Tử Khuê liếc Lý Ỷ La một cái, cúi đầu chơi ngón tay.
"Con không ăn, vậy mẹ đút tỷ tỷ ăn đó nha?" Lý Ỷ La giả vờ lấy muỗng lại.
Tử Khuê vội ngẩng đầu, chủ động há miệng, làm Lý Ỷ La phì cười: "Tiểu tử thúi, không có chí khí!" Đút Tử Khuê xong, nàng lại đút thêm cho Tử Tĩnh và Tử Xu nửa muỗng cháo. Xong rồi bảo Tôn mẫu bế mấy đứa đến giường: "Được rồi, bây giờ các con tự mình chơi đi."
Ăn cơm xong, Tần Chung hỏi Lý Ỷ La mấy ngày nay trong nhà có xảy ra chuyện gì không.
Tiểu Hồng nhìn Lý Ỷ La một cái, nói: "Hồi bẩm lão gia, hôm qua ở trên phố, phu nhân và nô tỳ có gặp một vị cô nương, cô nương kia nói mình là thiên kim của thượng thư, thái độ đối với phu nhân vô cùng kiêu căng ngạo mạn."
Sắc mặt Tần Chung lập tức lạnh đi: "Ỷ La, sao lại thế này?"
Lý Ỷ La bảo mấy người Tôn mẫu lui ra, rồi tự mình kể lại cho Tần Chung nghe chuyện gặp được Trang Du.
"Ý nàng là, cô ta vì ta nên mới làm khó nàng?" Tần Chung nhíu mày, hỏi.
Lý Ỷ La ừm, nhướng mày, như cười như không nhìn Tần Chung: "Tướng công, chàng phát biểu chút cảm tưởng về hoa đào mà chàng trêu chọc nghe xem nào! Cô nương xinh đẹp trẻ trung ái mộ chàng như trè già măng mọc, có phải chàng cảm thấy rất thỏa mãn không?"
Tần Chung cười khổ: "Ỷ La, nàng thật sự muốn nói móc ta sao?" Tần Chung chợt hạ thấp giọng: "Nếu nói lo lắng, ta mới là người phải lo lắng đây này." Những nữ tử bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của hắn, cuối cùng có người nào không quỳ dưới váy Ỷ La đâu.
Lý Ỷ La phất phất tay, đương nhiên nàng biết Tần Chung không có tâm tư này, ít nhất trước mắt là thế: "Ta đùa thôi! Ai bảo tướng công chàng ưu tú quá làm gì. Hoa quá thơm, tự nhiên thu hút nhiều ong bướm. Chuyện này không thể trách chàng. Yên tâm đi! Nếu cô ta dám có hành động gì, ta lập tức...." Lý Ỷ La không nói hết câu mà làm một động tác cắt cổ thay cho lời nói sau đó.
Thái độ của nàng rất thoải mái phóng khoáng, cái ánh mắt bễ nghễ kia làm người khác không tự chủ được mà nảy sinh cảm giác sùng bái.
Tần Chung khẽ cười ra tiếng.
"Chàng cười cái gì?" Nàng đang nói chuyện nghiêm túc đó có được không?
Tần Chung ghé sát vào nàng: "Ta cười chúng ta đúng là nên ở bên nhau. Tuy nhiên, chuyện này nàng đừng nhúng tay vào. Cách đây không lâu, nàng vừa ra tay dạy dỗ một đám vô lại phóng ngựa đâm người, tuy bọn họ không thể nào điều tra đến chỗ nàng, nhưng dù sao lúc ấy nàng cũng có mặt ở đó. Lần này, nàng lại cùng vị Trang tiểu thư kia lời qua tiếng lại giữa chốn đông người, nếu bây giờ cô ta xảy ra chuyện gì thì tất cả hiềm nghi đều trút lên người nàng. Trang tiểu thư kia nói gì cũng là tiểu thư khuê các, cho dù cô ta muốn bất chấp hậu quả thì phủ thượng thư cũng sẽ không để cô ta muốn làm gì thì làm. Trong khoảng thời gian ngắn hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Đợi ta thi xong...." Đợi hắn thi xong thì sao? Tần Chung không nói. Có điều, đôi mắt Tần Chung khẽ nheo lại, môi hơi nhếch lên thành nụ cười giễu cợt.
Lý Ỷ La gật đầu: "Chỉ cần cô ta không đến sinh sự, tất nhiên ta cũng sẽ không làm bẩn tay mình. Nếu cô ta chỉ nói vài lời hâm dọa, chuyện này cũng không cần để ý đến nữa. Suy cho cùng, dù chàng có thi đậu thi đình thì cũng chỉ mới bước vào triều, làm sao đấu lại bọn họ. Hơn nữa, hôm qua cô ta cũng chẳng chiếm được chỗ tốt nào. Chàng ưu tú như vậy, sẽ luôn có cô nương đỏ mắt nhìn chàng. Ta muốn so đo thì cũng không so đo hết được. Bỏ đi, bỏ đi, nhịn một lúc sóng êm biển lặng!"
Tần Chung ừ, ôm Lý Ỷ La vào lòng, ta vuốt ve suối tóc nàng, đáy mắt trước sau vẫn là một mảnh lạnh lẽo. Bất kể thế nào, Trang Du kia dám mắng Lý Ỷ La là tiện dân....
Hai người trò chuyện thêm một lúc rồi chuẩn bị đi ngủ.
Ba đứa bé luôn ngủ cùng phòng với hai người.
Lý Ỷ La: "Há, Tử Khuê, phải ngủ rồi, không cần mẹ bế à?"
Tử Khuê cúi đầu chơi ngón tay, chẳng buồn ê a.
"Con giận à?" Lý Ỷ La chọt chọt vào lưng Tử Khuê: "Đừng nhỏ mọn vậy mà~, mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi Tử Khuê của mẹ, được không~~?"
Lỗ tay Tử Khuê động đậy, nhưng vẫn không xoay người lại.
Lý Ỷ La nhìn Tần Chung, cố ý nói lớn tiếng: "Xem ra Tử Khuê không định tha lỗi cho mẹ, mẹ thật là đáng thương mà~~, hu hu hu..."
Lý Ỷ La giả vờ gạt nước mắt.
Lý Ỷ La vừa khóc, ba đứa bé liền sốt ruột.
"Ẹ..."
"Oăm..."
"Me..." Tử Khuê cũng xoay người lại.
Nàng chỉ muốn trêu con một chút, không ngờ lại làm các con lo lắng, lòng Lý Ỷ La vừa mềm nhũn vừa thấy ấm áp, đồng thời cũng có chút chột dạ. Nàng vội vàng bỏ tay xuống: "Ha ha ha, mẹ không khóc, mẹ không sao hết."
"Ẹ..."
"Oăm..."
Tử Khuê im lặng nhìn Lý Ỷ La.
Lý Ỷ La ho một cái, vươn tay về phía Tử Khuê: "Tử Khuê, con vẫn không tha lỗi cho mẹ à? Không muốn mẹ bế à?"
Tử Khuê nhìn Lý Ỷ La, từ từ vươn tay ra một cách chậm rì rì.
Lý Ỷ La bế Tử Khuê lên ngay: "Đúng rồi, vậy mới là con trai ngoan của mẹ chứ! Nam tử hán tiểu trượng phu, sao lòng dạ có thể hẹp hòi như vậy được. Chàng nói có đúng không, tướng công?"
Tần Chung e hèm, nhìn Lý Ỷ La nhưng không có trả lời nàng, rồi bế hai tỷ muội về phòng.
Lý Ỷ La ế một tiếng, thấp giọng nói: "Có ý gì chứ?" Tiếp theo nàng giật mình chợt tỉnh, nhún vai nhìn Tử Khuê: "Hỏi lầm người rồi!"
Ngày hôm sau, Tần Chung vẫn làm việc và nghỉ ngơi giống như trước, đọc sách ôn thi, chơi với các con, không giống như các thí sinh khác, lo lắng không yên, hay là thắp đèn đọc sách suốt đêm.
Sau đó thi nốt hai môn còn lại, chín ngày thi nhoáng cái đã qua.
Sau khi thi hết ba môn, hầu như tất cả thí sinh đều giống như vừa sống sót sau cơn đại nạn. Tóc tai tán loạn, mặt mày trắng bệch, hai mắt thâm quầng. Cổng trường thi vừa mở, hàng ngàn mái đầu đen nhánh lập tức đổ xô ra ngoài. Nếu không phải bọn họ không có vết máu loang lổ, Lý Ỷ La đã nghĩ họ là zombie rồi.
Có người đi được vài bước liền ngã nhào xuống đất. Những người thân của thí sinh tới đón còn phải quỳ rạp trên đất tìm người.
Thấy tình cảnh này, trong lòng Lý Ỷ La lo lắng không yên, khẳng định Tần Chung cũng chịu khổ không ít.
Nàng căng mắt nhìn chằm chằm cửa trường thi, qua một hồi lâu, rốt cuộc cũng nhìn thấy Tần Chung xuất hiện giữa dòng người.
Sắc mặt Tần Chung có hơi trắng một chút, có vài sợi tóc rối loạn. Cũng may, thoạt nhìn tuy có vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn khá hơn bộ dạng chạy nạn của các thí sinh khác. So ra, Tần Chung đã tốt hơn rất nhiều rồi.
"Tướng công!" Lý Ỷ La gọi lớn, dùng sức vẫy tay.
Dường như Tần Chung đặc biệt nhạy bén với giọng nói của Lý Ỷ La, nàng vừa gọi một tiếng thì Tần Chung đã lập tức nhìn về hướng nàng. Đẩy các thí sinh chỉ còn nửa mạng sống ở phía trước ra, rất nhanh Tần Chung đã đi tới trước mặt Lý Ỷ La.
Lý Ỷ La vội vàng khoác thêm áo cho Tần Chung, còn nắm tay hắn chà xát: "Tướng công, trong đó rất không thoải mái phải không?"
Tần Chung mỉm cười, ánh mắt nhu tình như nước nhìn Lý Ỷ La: "Vẫn ổn!"
Lý Ỷ La vẩu môi: "Nhìn họ kìa! Chàng cảm thấy ta có tin không?"
Tần Chung bật cười: "Sao có thể so sánh ta với họ được? Ta có hiền thê, mọi chuyện đều chuẩn bị chu đáo giúp ta, đương nhiên không phải chịu nhiều khổ." Khoan nói đến chuyện Lý Ỷ La chuẩn bị y phục giữ ấm và lương khô mềm dễ ăn, chỉ riêng dị năng Lý Ỷ La thêm vào lúc may vá đã đủ giúp Tần Chung dễ ngủ và ngủ ngon, khi thức dậy thì vô cùng tỉnh táo có tinh thần. Phải nói là Lý Ỷ La đã giúp Tần Chung đại ân.
Mấy ngày thi vừa qua, trời không chiều lòng người, lại còn đổ mưa, cộng thêm trường thi cũ kỹ đã lâu không được tu sửa, khắp nơi bị gió lạnh thổi vào. Lúc ngồi bên cửa sổ quả thật là đang chịu tội, nước mưa tạt vào, riêng chuyện bảo vệ bài thi không bị ướt đã tiêu tốn không ít tinh lực.
Trường thi lúc đó như một cái hầm băng, thí sinh vừa bị lạnh, vừa phải làm bài thi, tinh thần luôn ở trạng thái tập trung cao độ. Buổi tối còn không được nghỉ ngơi tốt, trời lạnh run cầm cập, căn bản không tài nào ngủ ngon giấc. Các thí sinh trải qua chín ngày thi trong tình trạng như vậy, lúc ra khỏi trường thi không giống nạn dân mới là lạ.
Nhưng Tần Chung hoàn toàn không chịu những khổ cực đó. Một là do Tần Chung may mắn, được phân thi ở khu vực giữa. Hai là y phục mà Lý Ỷ La chuẩn bị cho hắn đúng là rất ấm, nhìn bề ngoài không dày, nhưng mặc vào thì không thấy lạnh chút nào. Tần Chung vốn là người kiên cường, lại được dị năng của Lý Ỷ La hổ trợ, tuy không phát huy vượt trội hơn người, nhưng cũng thi đúng trình độ thật của mình.
Lý Ỷ La liếc nhìn Tần Chung: "Bỏ đi! Chàng nói ổn thì ổn. Chúng ta về thôi."
Tần Chung gật đầu: "Ừm, về nhà thôi."
Sau khi trở về, đêm đó Tần Chung nghỉ ngơi một chút, ngày hôm sau đã hồi phục tinh thần. Tần Chung làm việc, nghỉ ngơi đều không có gì thay đổi. Sáng sớm thức dậy cùng Lý Ỷ La tập thể dục một hồi, hoạt động chân tay, rồi đi đọc sách. Có điều, hiện tại đã thi xong rồi, không cần phải đọc sách cả ngày trời như lúc ôn thi.
Các thí sinh khác thi xong liền đi vui chơi thư giãn, thành lập các loại thi xã, học xã, du hồ uống rượu, giống như phải bù đấp lại khoảng thời gian chịu tội ở trường thi. Quả thật chơi đến điên cuồng.
Tần Chung trái ngược hoàn toàn với bọn họ. Thời gian không đọc sách, hắn liền cùng Lý Ỷ La chơi đùa với các con, hoặc là trò chuyện với Lý Ỷ La.
Tuy nhiên, ở kinh thành mấy ngày, Tần Chung cũng quen được vài người. Nếu không xã giao một chút, khó tránh bị người ta nói là lạc đàn.
Ở nhà nghỉ ngơi được ba ngày thì có vài thí sinh tìm tới cửa.
"Tần huynh, huynh có ở nhà không? Chúng ta tới tìm huynh uống rượu." Giờ này mấy đứa bé đang ngủ trưa, Tần Chung kéo Lý Ỷ La ra đình vẽ tranh. Lý Ỷ La tinh thông thêu thùa, nên cực kỳ nhạy bén với bố cục và màu sắc trong phương diện hội họa. Tần Chung đứng nhìn Lý Ỷ La vẽ mà không nhịn được liên tục khen ngợi.
Giữa lúc Tần Chung đang khen ngợi Lý Ỷ La thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
"Là vài người ta mới quen ở kinh thành này, học thức đều vượt trội hơn người." Tần Chung mới nói sơ, Lý Ỷ La liền hiểu rõ.
"Vậy chàng mau đi mở cửa đi, ta đi pha trà."
Tần Chung gật đầu, đi ra cửa lớn mở cửa: "Mã huynh, Thụy huynh, Chương huynh, còn có vị huynh đài đây, xin mời vào!"
Người đến tổng cộng có bốn người. Ba người trước đều là quen biết thông qua chuyện phóng ngựa trên phố lần trước. Còn người thứ tư, Tần Chung chưa từng gặp qua.
"Tần huynh, thi xong, mọi người đều đi thư giãn, chỉ có mình huynh là không thấy bóng dáng đâu, chúng ta không muốn thiếu huynh, nên không mời mà tới tìm huynh uống rượu, huynh sẽ không trách chúng ta chứ?" Người được Tần Chung gọi là Mã huynh giải thích.
Tần Chung vội đáp: "Tất nhiên là không rồi! Các vị, mời vào trong nhà."
Thời điểm mấy người bọn họ theo Tần Chung vào nhà có đi ngang qua đình hóng mát ở trong sân. Ngôi đình này đã được Lý Ỷ La bố trí lại một lần. Bốn phía gắn cửa sổ lớn dạng lưới, bên ngoài che một tầng lụa mỏng. Lý Ỷ La tự mình trồng một vài chậu hoa đặt ở bốn góc đình. Trong đình có giường nệm cùng án thư, nhìn rất thanh nhã. Đôi khi Tần Chung ở thư phòng đọc sách mệt mỏi, sẽ ra đình hóng mát thư giãn tinh thần.
"A, ngôi đình kia trông thật thanh nhã, chi bằng chúng ta đến đó ngồi đi, được không?" Người được gọi là Chương huynh nhìn thấy đình hóng mát, hai mắt sáng lên, nói.
"Đình kia gắn cửa sổ lưới, gió thổi vào có hơi lạnh, nếu để mấy vị nhân huynh bị lạnh, sẽ là lỗi của Tần mỗ." Tần Chung nhìn thoáng qua đình hóng mát, ở đó có bức tranh Lý Ỷ La vẽ còn chưa cất đi. Hắn khẽ nói.
"Không sao, không sao! Chúng ta đều đã từng ở trong trường thi, chút sương lạnh này tất nhiên không thấm vào đâu, không biết ý mấy vị nhân huynh đây thế nào?" Chương huynh nhìn những người khác.
Ba người còn lại cũng rất tán thành.
"Chuyện này.... Thôi được! Chỉ cần mọi người không cảm thấy Tần mỗ tiếp đãi không chu đáo là được."
"Chuyện này tất nhiên là không!" Mấy người cười cười nói nói đi vào đình.
Lý Ỷ La thấy bọn họ không đi vào nhà mà lại muốn đến đình hóng mát ngồi, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, sai Tôn mẫu đi pha trà. Nếu là người Tần Chung kết giao, có thể thấy được không phải là hạng người giá áo túi cơm. Bọn họ đã tới, tất nhiên Lý Ỷ La phải ra chào hỏi một tiếng.
Nàng bưng khay trà và điểm tâm đi vào đình.
"Tần huynh, còn chưa giới thiệu với huynh, vị này là Lý Khải Lệnh–Lý huynh, là Giải Nguyên kỳ thi hương ở kinh thành, đồng thời cũng là người kinh thành."
Cũng giống thi hương, thi hội cũng sẽ có người đứng đầu. Từ thi huyện đến thi hương, Tần Chung vẫn luôn là người đứng nhất, tất nhiên không phải hạng vô danh tiểu tốt. Vị Lý Khải Lệnh này cũng là người danh tiếng vang dội. Năm nay y hai mươi bốn tuổi, tuy không phải liên tục chiếm ngao đầu giống Tần Chung, nhưng cũng là một đường thi đỗ. Trong kỳ thi hương ở kinh thành vừa rồi, y còn lấy được Giải Nguyên, danh tiếng hiển nhiên hơn hẳn người đỗ Giải Nguyên phủ Lưỡng Giang như Tần Chung.
Tần Chung vừa nghe xong liền nói: "Thì ra là Lý huynh, nghe danh đã lâu!"
Lý Khải Lệnh chậm rãi quan sát Tần Chung, cuối cùng mới chắp tay: "Tần huynh mới là người danh tiếng vang dội, Lý mỗ bội phục."
Tần Chung mỉm cười: "Không dám nhận!"
Ba người khác cũng cười nói: "Các huynh đều là nhân vật phong vân, không giống chúng tôi, đứng giữa anh tài thiên hạ chỉ là hạng vô danh."
Lý Khải Lệnh nói: "Cũng chỉ là hư danh mà thôi! Thi cử cuối cùng vẫn phải xem thực học và may mắn." May mắn là thứ con người ta không thể nắm bắt, nhưng tất cả thí sinh đều tin tưởng vào sự may mắn.
Tần Chung cười nói: "Lý huynh nói rất có lý."
"Tướng công!" Từ xa Lý Ỷ La đã nghe rõ ràng rạch mạch cuộc trò chuyện của họ. Nàng đến bên ngoài đình liền gọi Tần Chung. Tần Chung mỉm cười, đứng dậy đón lấy khay trà và điểm tâm trên tay Lý Ỷ La.
"Giới thiệu cùng mấy vị nhân huynh một chút, vị này chính là nội tử, Ỷ La..." Tần Chung kéo Lý Ỷ La qua, giới thiệu nàng với mọi người. Lý Ỷ La mỉm cười chào họ.
"Ta đã thấy lạ là vì sao Tần huynh đệ đây không ra khỏi cửa, thì ra trong nhà có thê tử xinh đẹp. Đệ muội, lần này chúng ta đường đột tới thăm, đã quấy rầy!" Mã huynh là người biết ăn nói, Tần Chung vừa giới thiệu xong, y liền nói.
Lý Ỷ La mỉm cười: "Tất nhiên là không! Các vị, từ từ dùng!" Nàng ra chào một tiếng xem như làm tròn lễ nghĩa chủ nhà.
Lý Khải Lệnh nhìn Tần Chung và Lý Ỷ La nắm tay nhau, khóe môi khẽ giật một cái. Chờ sau khi Lý Ỷ La đi rồi, mấy người bọn họ liền nói về kỳ thi hội năm nay. Mấy người bọn họ đều thông qua sự kiện phóng ngựa mà quen biết nhau, nói một hồi tất nhiên không tránh khỏi đề tài này.
"Haiz, ta cứ tưởng kinh thành trọng địa, hiển nhiên là quy củ nghiêm ngặt, không ngờ vẫn giống như những nơi khác, người có quyền có thế thì có thể tùy ý làm xằng làm bậy tới mức đó." Thụy huynh nhắp một ngụm trà, tức giận bất bình nói.
"Thụy huynh nói vậy là sai rồi! Tuy rằng trên đời có nhiều chuyện không được như ý, nhưng "lưới trời lồng lộng, tuy thưa khó lọt", những tên công tử phóng ngựa trên đường đó không phải đã bị cưỡng chế bồi thường ngân lượng cho người bị thương rồi sao?"
"Xem mạng người như cỏ rác, bồi thường mấy lượng bạc thì có tác dụng gì? Nếu tại hạ may mắn ra làm quan, ta nhất định sẽ rửa sạch quan trường hắc ám." Mã huynh kích động đặt mạnh chén trà xuống mặt bàn.
"Đúng! Đây là đạo lý mà người đọc sách chúng ta theo đuổi, cũng là trách nhiệm không thể chối bỏ của chúng ta."
Tần Chung lẳng lặng uống trà, không nói gì cả.
Lý Khải Lệnh nhìn Tần Chung: "Tần huynh, vì sao huynh cứ im lặng mãi vậy? Tần huynh cảm thấy lời của mấy người Mã huynh có chỗ nào không ổn chăng?"
Những người còn lại lập tức nhìn về phía Tần Chung, Tần Chung cười nói: "Lời các vị huynh đài tất nhiên không có chỗ nào không ổn! Tấm lòng nhiệt huyết của các huynh làm ta vô cùng kính nể." Tần Chung không nói dối, trước khi bước chân vào quan trường, rất nhiều người đều ôm một bầu nhiệt huyết như thế, mặc kệ lý tưởng hiện tại có ấu trĩ ha không, thủ đoạn làm việc có non nớt hay không, nhưng thế giới vẫn đục này quả thật không thể thiếu những người như vậy. Sau này, có thể bọn họ sẽ mất đi chí hướng, nương theo tình thế, nhưng cũng sẽ có một số ít người giữ vững lập trường, làm một ngọn nến đặt giữa khe hở, có thể bị thổi tắt bất cứ lúc nào. Mặc dù tự thêu chính mình, cũng muốn mang lại chút ánh sáng cho thế gian này.
Tần Chung tự hỏi bản thân không làm được người như vậy. Ưu tiên hàng đầu của hắn là bảo vệ gia đình nhỏ của mình, thuận thế mà làm. Tuy nhiên, việc này không cản trở hắn kính nể dạng người này.
Thấy thái độ Tần Chung thành khẩn, Lý Khải Lệnh dừng một chút rồi giơ cao chén trà ý bảo cạn chung: "Đã vậy, kính lý tưởng*!"
"Ha ha ha, đúng, kính lý tưởng!"
Tần Chung mỉm cười, cụng chén trà cùng mọi người, tiếng sứ va chạm vang lên âm thanh trong trẻo: "Kính lý tưởng!"
(*kính lý tưởng: kính = tôn trọng. Chữ kính được dùng ở đây là trong trường hợp cụng ly hoặc mời rượu, mọi người hay nói " Ta kính ngài!", ẩn ý là tôn trọng, kính trọng hoặc khâm phục một người nào đó. Tương tự, "kính lý tưởng!" là cạn chén vì lý tưởng, kính trọng, tôn trọng, khâm phục lý tưởng này.
_chú thích dành cho những bạn nào nhất thời chưa hiểu ra hay hiểu lờ mờ, còn mơ hồ chưa rõ.)
Phu Thê Nhà Nghèo
Đánh giá:
Truyện Phu Thê Nhà Nghèo
Story
Chương 147: Tôn trọng lý tưởng
8.5/10 từ 50 lượt.