Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa
Chương 328: Linh hồn
Ninh Vương Phi quay đầu nhìn nàng, khẽ cười rồi nhẹ nhàng đứng dậy.
"Ta trở về đây, lúc nào rảnh rỗi thì qua Ninh Vương Phủ chơi nhé."
Nói rồi, Ninh Vương Phi nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Chu Thanh, sau đó mới quay người rời đi.
Mới bước được mấy bước, Ninh Vương phi hình như chợt nhớ ra gì đó, vừa quay đầu nhìn Chu Thanh, cười nói: "Vừa rồi Đại Lý Tự khanh Trầm đại nhân tới phải không?"
Chu Thanh không ngờ bà lại đột nhiên hỏi đến chuyện này. Dù sao, nàng và người của Ninh Vương Phủ, cũng không thân thuộc. Hơn nữa, nghe đồn thế tử Ninh Vương Phủ luôn một mực si tình với Trầm Minh Nguyệt.
Có điều Chu Thanh cũng không giấu diếm, đáp: "Phải."
Ninh Vương Phi suy nghĩ một lát, rồi thấp giọng, nói: "Cách xa nhà hắn một chút."
Vừa nói xong, đúng lúc Thạch Nguyệt Hinh đang vội vàng chạy tới, Ninh Vương Phi liền quay người rời đi, liền trông thấy Thạch Nguyệt Hinh, hai người gật đầu chào hỏi nhau vài câu.
Thạch Nguyệt Hinh đầy mắt hồ nghi nhìn bóng lưng Ninh Vương Phi, lại quay sang hỏi Chu Thanh: "Bà ấy tới tìm ngươi làm cái gì thế?"
Chu Thanh liền cười nói: "Sao ngươi cũng chạy ra đây?"
Thật sự là khó hiểu. Theo lý thuyết, nàng và Thạch Nguyệt Hinh, hẳn phải là tình địch, là kẻ thù mới đúng. Hoặc dựa theo lời nói dối của nàng, hiện tại là nàng điên cuồng thầm mến Thạch Nguyệt Hinh, Thạch Nguyệt Hinh phải tránh nàng không kịp kìa. Nhưng hết lần này tới lần khác, vị này lại giống như là bạn bè khuê mật tốt của nàng vậy. Càng quái dị hơn là, Chu Thanh cũng không bài xích, thậm chí rất hi vọng có thể có một vị khuê mật tốt như Thạch Nguyệt Hinh. Cũng không biết về sau chân tướng rõ ràng, vị này sẽ thế nào?
Trong lòng thầm thở dài một hơi, Chu Thanh cười đáp: "Tới để nói cảm ơn ta."
Thạch Nguyệt Hinh bày vẻ mặt thối, ngồi xuống dưới giàn hoa, đáp: "Bà ấy không cảm thấy ngượng sao!"
"Sao bà ấy lại phải ngượng ngùng?" Chu Thanh cười hỏi, có chút hiếu kỳ.
Thạch Nguyệt Hinh tức giận nhìn Chu Thanh, đưa tay chọc vào trán nàng một cái, trách: "Ngươi nha, thực sự là.. ta không biết nói cái gì cho phải! Ta hỏi ngươi, tối hôm qua, có phải Thẩm Lệ không ở cùng ngươi không?"
Trong lòng Chu Thanh lập tức căng thẳng.
Thẩm Lệ nửa đêm rời kinh, đây là chuyện tuyệt mật. Còn chuyện Thẩm Lệ đi đâu lại càng là tuyệt đối cơ mật.
"Ở cùng."
Nghe Chu Thanh mở mắt nói dối, Thạch Nguyệt Hinh chỉ cảm thấy đau lòng cho kẻ ngốc này.
"Nếu hắn ở đây thì tại sao hôm nay lại không bồi ngươi cùng tiến cung tạ ơn, không bồi ngươi về nhà lại mặt?"
Chu Thanh liền cười đáp: "Đây không phải là vì công vụ của ảnh vệ bận rộn rồi? Lại nói, tổ mẫu cùng mẫu thân đều đến đây, ta cũng không thiệt thòi."
"Không thiệt thòi! Ngươi thực sự là.. hết nói nổi!" Thạch Nguyệt Hinh trợn trắng mắt liếc Chu Thanh, phụng phịu nói.
Nàng cũng không thể nói cho Chu Thanh biết nửa đêm hôm qua nàng đã nhìn thấy cái gì! Thực sự là giận muốn chết.
Chu Thanh nhìn Thạch Nguyệt Hinh, đưa tay điểm lên chóp mũi nàng hỏi: "Sao thế? Lòng ngươi thương ta sao?"
Thạch Nguyệt Hinh đang muốn gật đầu, chợt trong lòng căng thẳng, cảnh giác nhìn Chu Thanh. Tiếp đó nàng ta lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào mặt Chu Thanh gào lên: "Ta cảnh cáo ngươi, ta chỉ thích nam nhân thôi!"
Chu Thanh phì cười: "Ta biết."
Thạch Nguyệt Hinh nhìn chằm chằm Chu Thanh hồi lâu, đầu vai rũ xuống, sa sút tinh thần ngồi lại bên cạnh Chu Thanh nói: "Cái đồ đáng thương nhà ngươi, sao lại đáng thương như vậy, ta nói ngươi nghe, ngươi trở về nhà mình ở là đúng đấy, ít nhất thì đây là nhà ngươi, ngươi muốn làm gì liền làm cái đó, không cần phải chịu ủy khuất."
"Ta ở Nghiễm Bình Bá phủ cũng không phải chịu ủy khuất."
"Sao có thể giống nhau, ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó nhà mình, hơn nữa ta xem ra, cha ngươi thật sự rất thương ngươi, tất nhiên tên vương bát đản Thẩm Lệ kia cũng.. Thôi đi, không thèm nhắc đến hắn nữa! Dù sao thì, mặc kệ Nghiễm Bình Bá phủ hay Ninh Vương Phủ như thế nào, dù họ có hái sao trên trời xuống cho ngươi, ngươi cũng cứ yên tâm thoải mái mà tiếp lấy. Đó chính là trách nhiệm của bọn họ! Biết không? Thẩm Lệ cùng thế tử Ninh Vương Phủ đều như vậy, bọn hắn đối tốt với ngươi, bù đắp cho ngươi cũng là phải."
Chu Thanh bị những lời này của Thạch Nguyệt Hinh làm cho cay cay sống mũi.
"Ngươi đối với Minh Hòa công chúa, cũng như vậy sao?"
Thạch Nguyệt Hinh nháy mắt mấy cái nhìn Chu Thanh, tiếp đó đưa tay làm ra hành động như cắt ngang giữa mình và Chu Thanh.
"Cắt! Ta cảnh cáo ngươi, đừng có ý đồ xấu!"
Chu Thanh yên lặng dựng thẳng 3 ngón tay, nói: "Ta bảo đảm, không hề động tâm tư gì đó với ngươi, chỉ đơn thuần coi ngươi là bằng hữu tốt."
Ngữ khí có chút cưng chiều.
Thạch Nguyệt Hinh trợn mắt trừng một cái, đáp: "Vậy còn nghe được, ngươi là cô nương đáng thương, ta đối với Minh Hòa, đương nhiên không cần như vậy. Minh Hòa là ai, nàng là công chúa, đích công chúa, ai dám ủy khuất nàng!"
Câu nói sau cùng, thanh âm của Thạch Nguyệt Hinh càng lúc càng thấp, rõ ràng có chút không đủ tin tưởng Đúng vậy a! Minh Hòa là đích công chúa, ai dám ủy khuất nàng! Người có thể khiến nàng phải chịu ủy khuất, cũng chỉ có hoàng hậu cùng thái hậu.
Chu Thanh tất nhiên là hiểu rõ, cũng không hỏi nhiều, dù sao nàng và Minh Hòa cũng không hề thân quen.
Hai người nói chuyện, mặt trời dần ngã về tây, Thạch Nguyệt Hinh mới rời khỏi nhà Chu Thanh. Chờ Chu Thanh trở lại chính phòng, lão phu nhân cùng phu nhân Nghiễm Bình Bá đã sớm rời đi, duy chỉ có Thẩm Tâm lưu lại, đang chui trong phòng Chu Dao.
Bên bàn cha nàng, ăn uống từ giữa trưa ăn đến xế chiều, từ xế chiều ăn đến buổi tối, bây giờ vẫn còn đang hò hét náo nhiệt.
Lúc Chu Thanh đi tìm Chu Dao, Chu Dao cùng Thẩm Tâm đang nằm trên giường cùng đọc một cuốn truyện, nghe thấy động tĩnh, hai người quay đầu nhìn sang.
Thấy là Chu Thanh, Thẩm Tâm trực tiếp nhảy từ trên giường xuống, đỡ lấy cánh tay Chu Thanh nói: "Tẩu tẩu, ta ở chỗ này ở vài ngày, không cần chuẩn bị gian phòng khác cho ta đâu, ta ở cùng phòng với Dao nhi. Chậc chậc! Tẩu tẩu, thực sự là không thể nhìn người chỉ nhìn bề ngoài, Dao nhi nhìn thì tưởng là một cô nương điềm đạm nho nhã, không ngờ bản sự lại lớn như vậy."
Chu Thanh nhìn sang Chu Dao.
Chu Dao đã từ xuống khỏi giường, đứng bên cạnh Thẩm Tâm, nghe nói như thế lại nghênh đón ánh mắt của Chu Thanh, liền không khỏi đỏ mặt cúi đầu.
Chu Thanh liền cười nói: "Dao nhi nhà chúng ta quả là có bản lãnh lớn."
Thẩm Tâm tùy tiện đạo: "Tẩu tẩu, Dao nhi đã thiết kế riêng cho ta một câu chuyện về mỹ thực, ta sẽ là nữ chính trong quyển sách này, dựa vào mỹ thực phát tài! Như thế nào, có giỏi không?"
Chu Dao liền cúi đầu, đỏ mặt, nói: "Ta viết linh tinh."
Thẩm Tâm lập tức sáp lại bên cạnh Chu Dao, túm lấy cánh tay nàng, nói: "Ngươi không thể viết linh tinh, ngươi đã đáp ứng ta, đây là quà tặng cho ta ngày sinh thần, nhất định là phải dụng tâm viết, mấy ngày nay ta sẽ ở nhà ngươi, ngươi cần mỹ thực gì ta liền làm cho ngươi xem, cái này gọi là.. tài liệu, đúng vậy, tài liệu!"
Chu Thanh nhìn Chu Dao rồi lại nhìn Thẩm Tâm, nói: "Hai người các muội, một người am hiểu làm mỹ thực, một người am hiểu viết văn hay, có từng không nghĩ tới việc, hai ngươi liên thủ mở cửa hàng không?"
Chu Dao cùng Thẩm Tâm đồng loạt nhìn về phía Chu Thanh.
"Một tiểu điếm, bán chút đồ ăn vặt đồ uống, bên trong bày mấy cái bàn, mời một vị nữ tiên sinh thuyết thư, để cho mọi người vừa ăn mỹ thực của Tâm nhi vừa nghe truyện của Dao nhi, còn có thể nuôi vài con chó, mèo nhỏ."
Chu Thanh vừa nói, vừa thầm tự chửi mình. Chu Thanh, ngươi quá tàn nhẫn rồi! Hai người này, một là em gái ruột, một là em chồng của ngươi! Vì kiếm tiền, ngươi thật đúng là người nào cũng có thể dụ dỗ a! Đây chính là linh hồn quản lí tiêu thụ quật cường sao!
"Thế nào?"
Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa
"Ta trở về đây, lúc nào rảnh rỗi thì qua Ninh Vương Phủ chơi nhé."
Nói rồi, Ninh Vương Phi nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Chu Thanh, sau đó mới quay người rời đi.
Mới bước được mấy bước, Ninh Vương phi hình như chợt nhớ ra gì đó, vừa quay đầu nhìn Chu Thanh, cười nói: "Vừa rồi Đại Lý Tự khanh Trầm đại nhân tới phải không?"
Chu Thanh không ngờ bà lại đột nhiên hỏi đến chuyện này. Dù sao, nàng và người của Ninh Vương Phủ, cũng không thân thuộc. Hơn nữa, nghe đồn thế tử Ninh Vương Phủ luôn một mực si tình với Trầm Minh Nguyệt.
Có điều Chu Thanh cũng không giấu diếm, đáp: "Phải."
Ninh Vương Phi suy nghĩ một lát, rồi thấp giọng, nói: "Cách xa nhà hắn một chút."
Vừa nói xong, đúng lúc Thạch Nguyệt Hinh đang vội vàng chạy tới, Ninh Vương Phi liền quay người rời đi, liền trông thấy Thạch Nguyệt Hinh, hai người gật đầu chào hỏi nhau vài câu.
Thạch Nguyệt Hinh đầy mắt hồ nghi nhìn bóng lưng Ninh Vương Phi, lại quay sang hỏi Chu Thanh: "Bà ấy tới tìm ngươi làm cái gì thế?"
Chu Thanh liền cười nói: "Sao ngươi cũng chạy ra đây?"
Thật sự là khó hiểu. Theo lý thuyết, nàng và Thạch Nguyệt Hinh, hẳn phải là tình địch, là kẻ thù mới đúng. Hoặc dựa theo lời nói dối của nàng, hiện tại là nàng điên cuồng thầm mến Thạch Nguyệt Hinh, Thạch Nguyệt Hinh phải tránh nàng không kịp kìa. Nhưng hết lần này tới lần khác, vị này lại giống như là bạn bè khuê mật tốt của nàng vậy. Càng quái dị hơn là, Chu Thanh cũng không bài xích, thậm chí rất hi vọng có thể có một vị khuê mật tốt như Thạch Nguyệt Hinh. Cũng không biết về sau chân tướng rõ ràng, vị này sẽ thế nào?
Trong lòng thầm thở dài một hơi, Chu Thanh cười đáp: "Tới để nói cảm ơn ta."
Thạch Nguyệt Hinh bày vẻ mặt thối, ngồi xuống dưới giàn hoa, đáp: "Bà ấy không cảm thấy ngượng sao!"
"Sao bà ấy lại phải ngượng ngùng?" Chu Thanh cười hỏi, có chút hiếu kỳ.
Thạch Nguyệt Hinh tức giận nhìn Chu Thanh, đưa tay chọc vào trán nàng một cái, trách: "Ngươi nha, thực sự là.. ta không biết nói cái gì cho phải! Ta hỏi ngươi, tối hôm qua, có phải Thẩm Lệ không ở cùng ngươi không?"
Trong lòng Chu Thanh lập tức căng thẳng.
Thẩm Lệ nửa đêm rời kinh, đây là chuyện tuyệt mật. Còn chuyện Thẩm Lệ đi đâu lại càng là tuyệt đối cơ mật.
"Ở cùng."
Nghe Chu Thanh mở mắt nói dối, Thạch Nguyệt Hinh chỉ cảm thấy đau lòng cho kẻ ngốc này.
"Nếu hắn ở đây thì tại sao hôm nay lại không bồi ngươi cùng tiến cung tạ ơn, không bồi ngươi về nhà lại mặt?"
Chu Thanh liền cười đáp: "Đây không phải là vì công vụ của ảnh vệ bận rộn rồi? Lại nói, tổ mẫu cùng mẫu thân đều đến đây, ta cũng không thiệt thòi."
"Không thiệt thòi! Ngươi thực sự là.. hết nói nổi!" Thạch Nguyệt Hinh trợn trắng mắt liếc Chu Thanh, phụng phịu nói.
Nàng cũng không thể nói cho Chu Thanh biết nửa đêm hôm qua nàng đã nhìn thấy cái gì! Thực sự là giận muốn chết.
Chu Thanh nhìn Thạch Nguyệt Hinh, đưa tay điểm lên chóp mũi nàng hỏi: "Sao thế? Lòng ngươi thương ta sao?"
Thạch Nguyệt Hinh đang muốn gật đầu, chợt trong lòng căng thẳng, cảnh giác nhìn Chu Thanh. Tiếp đó nàng ta lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào mặt Chu Thanh gào lên: "Ta cảnh cáo ngươi, ta chỉ thích nam nhân thôi!"
Chu Thanh phì cười: "Ta biết."
Thạch Nguyệt Hinh nhìn chằm chằm Chu Thanh hồi lâu, đầu vai rũ xuống, sa sút tinh thần ngồi lại bên cạnh Chu Thanh nói: "Cái đồ đáng thương nhà ngươi, sao lại đáng thương như vậy, ta nói ngươi nghe, ngươi trở về nhà mình ở là đúng đấy, ít nhất thì đây là nhà ngươi, ngươi muốn làm gì liền làm cái đó, không cần phải chịu ủy khuất."
"Ta ở Nghiễm Bình Bá phủ cũng không phải chịu ủy khuất."
"Sao có thể giống nhau, ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó nhà mình, hơn nữa ta xem ra, cha ngươi thật sự rất thương ngươi, tất nhiên tên vương bát đản Thẩm Lệ kia cũng.. Thôi đi, không thèm nhắc đến hắn nữa! Dù sao thì, mặc kệ Nghiễm Bình Bá phủ hay Ninh Vương Phủ như thế nào, dù họ có hái sao trên trời xuống cho ngươi, ngươi cũng cứ yên tâm thoải mái mà tiếp lấy. Đó chính là trách nhiệm của bọn họ! Biết không? Thẩm Lệ cùng thế tử Ninh Vương Phủ đều như vậy, bọn hắn đối tốt với ngươi, bù đắp cho ngươi cũng là phải."
Chu Thanh bị những lời này của Thạch Nguyệt Hinh làm cho cay cay sống mũi.
"Ngươi đối với Minh Hòa công chúa, cũng như vậy sao?"
Thạch Nguyệt Hinh nháy mắt mấy cái nhìn Chu Thanh, tiếp đó đưa tay làm ra hành động như cắt ngang giữa mình và Chu Thanh.
"Cắt! Ta cảnh cáo ngươi, đừng có ý đồ xấu!"
Chu Thanh yên lặng dựng thẳng 3 ngón tay, nói: "Ta bảo đảm, không hề động tâm tư gì đó với ngươi, chỉ đơn thuần coi ngươi là bằng hữu tốt."
Ngữ khí có chút cưng chiều.
Thạch Nguyệt Hinh trợn mắt trừng một cái, đáp: "Vậy còn nghe được, ngươi là cô nương đáng thương, ta đối với Minh Hòa, đương nhiên không cần như vậy. Minh Hòa là ai, nàng là công chúa, đích công chúa, ai dám ủy khuất nàng!"
Câu nói sau cùng, thanh âm của Thạch Nguyệt Hinh càng lúc càng thấp, rõ ràng có chút không đủ tin tưởng Đúng vậy a! Minh Hòa là đích công chúa, ai dám ủy khuất nàng! Người có thể khiến nàng phải chịu ủy khuất, cũng chỉ có hoàng hậu cùng thái hậu.
Chu Thanh tất nhiên là hiểu rõ, cũng không hỏi nhiều, dù sao nàng và Minh Hòa cũng không hề thân quen.
Hai người nói chuyện, mặt trời dần ngã về tây, Thạch Nguyệt Hinh mới rời khỏi nhà Chu Thanh. Chờ Chu Thanh trở lại chính phòng, lão phu nhân cùng phu nhân Nghiễm Bình Bá đã sớm rời đi, duy chỉ có Thẩm Tâm lưu lại, đang chui trong phòng Chu Dao.
Bên bàn cha nàng, ăn uống từ giữa trưa ăn đến xế chiều, từ xế chiều ăn đến buổi tối, bây giờ vẫn còn đang hò hét náo nhiệt.
Lúc Chu Thanh đi tìm Chu Dao, Chu Dao cùng Thẩm Tâm đang nằm trên giường cùng đọc một cuốn truyện, nghe thấy động tĩnh, hai người quay đầu nhìn sang.
Thấy là Chu Thanh, Thẩm Tâm trực tiếp nhảy từ trên giường xuống, đỡ lấy cánh tay Chu Thanh nói: "Tẩu tẩu, ta ở chỗ này ở vài ngày, không cần chuẩn bị gian phòng khác cho ta đâu, ta ở cùng phòng với Dao nhi. Chậc chậc! Tẩu tẩu, thực sự là không thể nhìn người chỉ nhìn bề ngoài, Dao nhi nhìn thì tưởng là một cô nương điềm đạm nho nhã, không ngờ bản sự lại lớn như vậy."
Chu Thanh nhìn sang Chu Dao.
Chu Dao đã từ xuống khỏi giường, đứng bên cạnh Thẩm Tâm, nghe nói như thế lại nghênh đón ánh mắt của Chu Thanh, liền không khỏi đỏ mặt cúi đầu.
Chu Thanh liền cười nói: "Dao nhi nhà chúng ta quả là có bản lãnh lớn."
Thẩm Tâm tùy tiện đạo: "Tẩu tẩu, Dao nhi đã thiết kế riêng cho ta một câu chuyện về mỹ thực, ta sẽ là nữ chính trong quyển sách này, dựa vào mỹ thực phát tài! Như thế nào, có giỏi không?"
Chu Dao liền cúi đầu, đỏ mặt, nói: "Ta viết linh tinh."
Thẩm Tâm lập tức sáp lại bên cạnh Chu Dao, túm lấy cánh tay nàng, nói: "Ngươi không thể viết linh tinh, ngươi đã đáp ứng ta, đây là quà tặng cho ta ngày sinh thần, nhất định là phải dụng tâm viết, mấy ngày nay ta sẽ ở nhà ngươi, ngươi cần mỹ thực gì ta liền làm cho ngươi xem, cái này gọi là.. tài liệu, đúng vậy, tài liệu!"
Chu Thanh nhìn Chu Dao rồi lại nhìn Thẩm Tâm, nói: "Hai người các muội, một người am hiểu làm mỹ thực, một người am hiểu viết văn hay, có từng không nghĩ tới việc, hai ngươi liên thủ mở cửa hàng không?"
Chu Dao cùng Thẩm Tâm đồng loạt nhìn về phía Chu Thanh.
"Một tiểu điếm, bán chút đồ ăn vặt đồ uống, bên trong bày mấy cái bàn, mời một vị nữ tiên sinh thuyết thư, để cho mọi người vừa ăn mỹ thực của Tâm nhi vừa nghe truyện của Dao nhi, còn có thể nuôi vài con chó, mèo nhỏ."
Chu Thanh vừa nói, vừa thầm tự chửi mình. Chu Thanh, ngươi quá tàn nhẫn rồi! Hai người này, một là em gái ruột, một là em chồng của ngươi! Vì kiếm tiền, ngươi thật đúng là người nào cũng có thể dụ dỗ a! Đây chính là linh hồn quản lí tiêu thụ quật cường sao!
"Thế nào?"
Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa
Đánh giá:
Truyện Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa
Story
Chương 328: Linh hồn
10.0/10 từ 15 lượt.