Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa
Chương 325: Gãy tay
Lời này của Chu Bình, giống như trực tiếp nén một quả phảo vào đỉnh đầu Thạch Nguyệt Hinh. Nhất là lúc Chu Bình nói xong, còn ho khan một tiếng. Rõ ràng muốn nói: Hai nữ nhân các người rõ ràng có thể làm gì cùng nhau a?
Hết lần này tới lần khác tiếng ho khan của nó lại bị hiểu thành: Hai nữ nhân các người có thể ở khụ khụ cùng một chỗ không?
Trước khi Thạch Nguyệt Hinh kịp có phản ứng, Chu Thanh đã vội nói: "Có thể làm bạn, có thể làm tỷ muội, có thể làm huynh đệ! Hai nữ nhân cùng một chỗ, có thể nói chuyện bát quái ròng rã ba ngày ba đêm cũng không hết! Cũng có thể đánh bài!"
Nói xong, Chu Thanh nhanh chóng liếc Thạch Nguyệt Hinh. Nhìn xong, bỗng nhiên lại cảm thấy có chút quỷ dị. Nàng quan tâm Thạch Nguyệt Hinh làm gì? Chẳng lẽ trong tiềm thức của nàng đã có ý tưởng gì không nên có đối với Thạch Nguyệt Hinh rồi hả? Phi, phi!
Cũng may Chu Thanh vừa nói xong, sắc mặt Thạch Nguyệt Hinh cũng lập tức thanh tỉnh lại, trong đáy mắt mang theo tia hứng thú, nhìn Chu Bình, hỏi: "Ngươi cầm cái gì trong tay đấy?"
Chu Bình cúi đầu nhìn, lộ ra nụ cười nịnh nọt nói: "Tâm tỷ tỷ làm cho ta đùi gà chiên, siêu ngon, ngươi ăn không?"
"Thẩm Tâm?"
Chu Bình kiêu ngạo gật đầu, đáp: "Đúng vậy!"
Bộ dáng kia giống nhe Thẩm Tâm mới là chị ruột của nó vậy.
Đúng lúc này, bụng của Thạch Nguyệt Hinh cũng rất phối hợp mà kêu lên òng ọc: "Ta đã sớm nghe nói, Thẩm Tâm nấu cơm rất ngon, những cho tới bây giờ vẫn chưa được ăn qua, trước đó còn nghĩ, gả cho Thẩm Lệ liền có thể ăn mỗi ngày, chậc chậc, đi, đi ăn thử nào!"
Thạch Nguyệt Hinh nhìn Chu Thanh một cái, cánh tay hơi do dự dừng khựng giữa không trung, cuối cùng khoác lên cổ Chu Bình, nhấc chân vào viện.
Chu Thanh..
Xì! Ta hoài nghi ngươi điên cuồng theo đuổi Thẩm Lệ mấy năm, căn bản không phải là vì yêu Thẩm Lệ, ngươi chỉ là thèm thuồng tài nấu ăn của Thẩm Tâm thôi.
Chu Bình trực tiếp dẫn hai người bọn họ đến phòng bếp. Lúc các nàng đến, đã thấy Thẩm Tâm cùng Hồ Vi Nhạc ở nơi này rồi.
Thẩm Tâm còn đang hèn mọn khẩn cầu: "Hồ đại nhân, Hồ bá bá, Hồ gia gia, người dạy cho ta đi mà. Người xem tay nghề này của người, chính là thiên hạ nhất tuyệt, bây giờ người đã chừng này tuổi rồi, về sau vạn nhất muốn ăn mà không thể tự tay nấu được, vậy thì ai làm cho người đây. Nếu người dạy cho ta, về sau phàm là người muốn ăn, ta sẽ không nói hai lời, lập tức tới cửa làm. Hồ gia gia, Hồ bá bá, Hồ đại nhân, nếu tay nghề này của ngài không dạy cho ta, vạn nhất về sau thất truyền thì sao? Vậy sẽ tổn thất biết bao nhiêu cơ chứ. Người xem tuổi người đã lớn như vậy rồi.."
Ba! Một tiếng dao phay chặt xuống thớt, dọa cho Chu Thanh vội vã nhảy vọt vào phòng bếp, vừa vào liền thấy Hồ Vi Nhạc đã chặt con vịt thành hai nửa.
Chu Thanh.. Vừa rồi nàng kích động cái khỉ gì thế! Lo lắng Hồ Vi Nhạc sẽ chém Thẩm Tâm sao!
Khóe miệng giật một cái, Chu Thanh đưa mắt nhìn Hồ Vi Nhạc.
Hồ Vi Nhạc đang đẹo một cái tạp dề, một tay nhấc đao một tay nhấc vịt, thở dài nói với Thẩm Tâm: "Hài tử, đừng nói nữa. Ngươi mà còn tiếp tục trù ẻo như vậy, không chừng dựa theo kịch bản ngươi nói thì ắt hẳn đến mai ta phải chết rồi! Ta đáp ứng ngươi còn không được sao? Để cho ta sống lâu thêm mấy năm đi."
Chu Bình đứng một bên, vừa vui vẻ xem kịch vừa duỗi móng vuốt cầm lấy đùi gà chiên đặt trong chậu lớn, sung sướng ăn.
Thẩm Tâm muốn vui đến phát khóc, ôm chặt lấy cánh tay Hồ Vi Nhạc nịnh nọt: "Hồ gia gia, ngài thực sự là cha ruột của ta!"
Hồ Vi Nhạc..
Bất đắc dĩ thở dài nói: "Ông nội cùng cha ngươi sẽ không đáp ứng đau, đứng có nói mấy lời ngốc nghếch."
Hồ Vi Nhạc vừa nói xong, Thẩm Tâm đã nhanh chóng buông tay, tiếp đó quay sang vỗ đánh bốp một cái vào mu bàn tay của Chu Bình.
"Ngươi đã ăn bao nhiêu cái rồi? Ta lại mới chiên được tổng cộng bao nhiêu cái, còn không đủ để đặt lên bàn đâu, đều bị ngươi ăn sạch rồi!"
Chu Bình ủy khuất chỉ chỉ Thạch Nguyệt Hinh, nói: "Ta lấy cho tỷ tỷ xinh đẹp như hoa kia ăn mà."
Thẩm Tâm theo đó nhìn sang, vừa nhìn thấy Thạch Nguyệt Hinh, liền kinh ngạc nhảy dựng cả lên, lập tức cảnh giác nhìn Chu Thanh, tiếp đó bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện làm cho người ta đau đến mức không muốn sống nữa. Ca ca của nàng thích nam nhân! Vốn là, chuyện này nàng cũng đã sớm quên mất tiêu rồi. Nhưng khi đó ở bên hồ, nàng nhìn thấy một màn kia với Thạch Nguyệt Hinh a. Bây giờ thấy Thạch Nguyệt Hinh, nàng lại nghĩ tới nó.
Thực sự là..
Hôm nay là ngày đại hỉ, có để cho người ta vui vẻ ăn ngon hay không đây!
Còn may Hồ Vi Nhạc đã đồng ý truyền thụ bí quyết làm món vịt tái chanh cho nàng, nếu không, thời gian này biết làm sao qua được! Có một ca ca đáng ghét thật đúng là quá buồn bực.
Rầu rĩ thở dài một tiếng, Thẩm Tâm nhìn Thạch Nguyệt Hinh gật gật đầu, hỏi: "Biết băm tỏi không?"
Thạch Nguyệt Hinh nhìn đùi gà chiên một cái, sau đó nuốt nước miếng gật đầu: "Biết."
"Vậy ngươi rửa tay rồi băm mấy củ tỏi này đi." Thả con dao trong tay xuống, Thẩm Tâm lau lau tay quay sang nói với Hồ Vi Nhạc: "Người bắt đầu đi."
Bên kia, Hồ Vi Nhạc dạy cho Thẩm Tâm làm món vịt như thế nào. Bên này, Chu Thanh xoa xoa tay cầm một cái đùi gà chiện từ trong chậu đưa tới trước mặt Thạch Nguyệt Hinh hỏi: "Ăn không?"
Thạch Nguyệt Hinh vừa mới rửa tay chuẩn bị băm tỏi, không hề nghĩ ngợi, ghé sát vào cạnh Chu Thanh cắn một miếng, nói: "Ừm, quả nhiên danh bất hư truyền, ăn ngon thật."
Ăn xong, lại chuyển mắt nhìn chằm chằm về phía mấy củ tủi trên thớt.
"Biết băn tỏi không? Hay để ta băm cho, ngươi đừng làm, nào có tiểu thư quyền quý nhà ai lại biết đập tỏi chứ." Chu Thanh dở khóc dở cười nhìn Thẩm Tâm rồi nói với Thạch Nguyệt Hinh.
Thạch Nguyệt Hinh nâng cằm đáp: "Xem thường ta chứ gì? Đừng nói là tỏi, dưa leo ta cũng băm được!"
Nói rồi, lại đưa mắt nhìn chằm chằm mấy củ tỏi, trầm mặc trong chốc lát, tiếp đó quơ lấy con dao phay, vung lên thật cao, hung hăng chém xuống mấy củ tỏi. Tư thế kia, rất giống như đang chém đầu kẻ thù! Còn phối hợp thêm cả âm thanh.
"Hây!"
Xuống một dao, tỏi thì không chặt được, nhưng mà chúng nó điên cuồng bắn tung ra tứ phía. Chu Bình hơi sửng sốt một chút, sau đó lập tức ngã lăn ra đất ôm bụng cười. Ha ha ha ha ha ha ha.
Hồ Vi Nhạc đang dạy Thẩm Tâm làm vịt như thế nào, nhồi gia vị vào trong miệngvịt ra sao, chợt một nhánh tỏi lao tới, cứ thế rơi thẳng vào miệng vịt. Lập tức..
Chu Bình cười lăn lộn trên đất, Chu Thanh cũng không nhịn được, vịn tường ôm bụng cười.
Thẩm Tâm quay đầu nhìn Thạch Nguyệt Hinh. Tiếp đó Chu Thanh liền trơ mắt nhìn Thạch Nguyệt Hinh không cam lòng bốc mấy nhánh tỏi trong cái chén nhỏ bên cạnh, thả lên trên thớt, ném dao qua một bên, dùng hết khí lực toàn thân, theo một tiếng 'a' cả người nhảy lên, tiếp đó, vỗ mạnh một chưởng lên thớt.
"..."
Một tiếng hét thảm lập tức vang vọng khắp phòng bếp.
Thạch Nguyệt Hinh vội vã bưng lấy tay xoay một vòng tại chỗ, vừa xoay vừa kêu: "Tay của ta!"
Chu Bình cười sắp tắt thở.
Chu Thanh cũng cười ra nước mắt, đi lại gần Thạch Nguyệt Hinh hỏi: "Tay ngươi sao rồi?"
Thạch Nguyệt Hinh kêu thảm đáp: "Tay của ta gãy rồi."
Thẩm Tâm liếc mắt tiến lên, nói: "Ta chưa bao giờ thấy có ai đập tỏi như ngươi! Đập thế làm sao mà nát được.. Ha ha ha ha ha ha"
Thẩm Tâm ôm bụng cười vui vẻ.
Trong lòng bàn tay của Thạch Nguyệt Hinh còn khảm hai nhánh tỏi, quả thật đã bị đâm rách tay rồi.
Hồ Vi Nhạc là trưởng bối duy nhất ở đây, nín cười cầm chặt lấy cổ tay của Thạch Nguyệt Hinh nói: "Không có việc gì, thấy đau hẳn là do bị nhánh tỏi đâm vào thôi."
Nói xong lời cuối cùng, chính ông cũng không thể nhịn cười được nữa. Mẹ nó! Thực sự buồn cười quá rồi!
Mà chính Thạch Nguyệt Hinh cũng cảm thấy vui vẻ.
Vừa tự mình đi tới chỗ cái bàn bên cạnh, cầm đũa gỡ hai nhánh tỏi trên tay xuống, vừa quay nhìn Thẩm Tâm nói: "Đây là tỏi do chính ta bất chấp nguy hiểm đập ra, nếu ngươi làm đồ ăn không ngon, thì sẽ không yên với cái tay này của ta đâu."
Thẩm Tâm liền cười nói: "Ta cũng đâu dùng tay ngươi nấu cơm!"
Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa
Hết lần này tới lần khác tiếng ho khan của nó lại bị hiểu thành: Hai nữ nhân các người có thể ở khụ khụ cùng một chỗ không?
Trước khi Thạch Nguyệt Hinh kịp có phản ứng, Chu Thanh đã vội nói: "Có thể làm bạn, có thể làm tỷ muội, có thể làm huynh đệ! Hai nữ nhân cùng một chỗ, có thể nói chuyện bát quái ròng rã ba ngày ba đêm cũng không hết! Cũng có thể đánh bài!"
Nói xong, Chu Thanh nhanh chóng liếc Thạch Nguyệt Hinh. Nhìn xong, bỗng nhiên lại cảm thấy có chút quỷ dị. Nàng quan tâm Thạch Nguyệt Hinh làm gì? Chẳng lẽ trong tiềm thức của nàng đã có ý tưởng gì không nên có đối với Thạch Nguyệt Hinh rồi hả? Phi, phi!
Cũng may Chu Thanh vừa nói xong, sắc mặt Thạch Nguyệt Hinh cũng lập tức thanh tỉnh lại, trong đáy mắt mang theo tia hứng thú, nhìn Chu Bình, hỏi: "Ngươi cầm cái gì trong tay đấy?"
Chu Bình cúi đầu nhìn, lộ ra nụ cười nịnh nọt nói: "Tâm tỷ tỷ làm cho ta đùi gà chiên, siêu ngon, ngươi ăn không?"
"Thẩm Tâm?"
Chu Bình kiêu ngạo gật đầu, đáp: "Đúng vậy!"
Bộ dáng kia giống nhe Thẩm Tâm mới là chị ruột của nó vậy.
Đúng lúc này, bụng của Thạch Nguyệt Hinh cũng rất phối hợp mà kêu lên òng ọc: "Ta đã sớm nghe nói, Thẩm Tâm nấu cơm rất ngon, những cho tới bây giờ vẫn chưa được ăn qua, trước đó còn nghĩ, gả cho Thẩm Lệ liền có thể ăn mỗi ngày, chậc chậc, đi, đi ăn thử nào!"
Thạch Nguyệt Hinh nhìn Chu Thanh một cái, cánh tay hơi do dự dừng khựng giữa không trung, cuối cùng khoác lên cổ Chu Bình, nhấc chân vào viện.
Chu Thanh..
Xì! Ta hoài nghi ngươi điên cuồng theo đuổi Thẩm Lệ mấy năm, căn bản không phải là vì yêu Thẩm Lệ, ngươi chỉ là thèm thuồng tài nấu ăn của Thẩm Tâm thôi.
Chu Bình trực tiếp dẫn hai người bọn họ đến phòng bếp. Lúc các nàng đến, đã thấy Thẩm Tâm cùng Hồ Vi Nhạc ở nơi này rồi.
Thẩm Tâm còn đang hèn mọn khẩn cầu: "Hồ đại nhân, Hồ bá bá, Hồ gia gia, người dạy cho ta đi mà. Người xem tay nghề này của người, chính là thiên hạ nhất tuyệt, bây giờ người đã chừng này tuổi rồi, về sau vạn nhất muốn ăn mà không thể tự tay nấu được, vậy thì ai làm cho người đây. Nếu người dạy cho ta, về sau phàm là người muốn ăn, ta sẽ không nói hai lời, lập tức tới cửa làm. Hồ gia gia, Hồ bá bá, Hồ đại nhân, nếu tay nghề này của ngài không dạy cho ta, vạn nhất về sau thất truyền thì sao? Vậy sẽ tổn thất biết bao nhiêu cơ chứ. Người xem tuổi người đã lớn như vậy rồi.."
Ba! Một tiếng dao phay chặt xuống thớt, dọa cho Chu Thanh vội vã nhảy vọt vào phòng bếp, vừa vào liền thấy Hồ Vi Nhạc đã chặt con vịt thành hai nửa.
Chu Thanh.. Vừa rồi nàng kích động cái khỉ gì thế! Lo lắng Hồ Vi Nhạc sẽ chém Thẩm Tâm sao!
Khóe miệng giật một cái, Chu Thanh đưa mắt nhìn Hồ Vi Nhạc.
Hồ Vi Nhạc đang đẹo một cái tạp dề, một tay nhấc đao một tay nhấc vịt, thở dài nói với Thẩm Tâm: "Hài tử, đừng nói nữa. Ngươi mà còn tiếp tục trù ẻo như vậy, không chừng dựa theo kịch bản ngươi nói thì ắt hẳn đến mai ta phải chết rồi! Ta đáp ứng ngươi còn không được sao? Để cho ta sống lâu thêm mấy năm đi."
Chu Bình đứng một bên, vừa vui vẻ xem kịch vừa duỗi móng vuốt cầm lấy đùi gà chiên đặt trong chậu lớn, sung sướng ăn.
Thẩm Tâm muốn vui đến phát khóc, ôm chặt lấy cánh tay Hồ Vi Nhạc nịnh nọt: "Hồ gia gia, ngài thực sự là cha ruột của ta!"
Hồ Vi Nhạc..
Bất đắc dĩ thở dài nói: "Ông nội cùng cha ngươi sẽ không đáp ứng đau, đứng có nói mấy lời ngốc nghếch."
Hồ Vi Nhạc vừa nói xong, Thẩm Tâm đã nhanh chóng buông tay, tiếp đó quay sang vỗ đánh bốp một cái vào mu bàn tay của Chu Bình.
"Ngươi đã ăn bao nhiêu cái rồi? Ta lại mới chiên được tổng cộng bao nhiêu cái, còn không đủ để đặt lên bàn đâu, đều bị ngươi ăn sạch rồi!"
Chu Bình ủy khuất chỉ chỉ Thạch Nguyệt Hinh, nói: "Ta lấy cho tỷ tỷ xinh đẹp như hoa kia ăn mà."
Thẩm Tâm theo đó nhìn sang, vừa nhìn thấy Thạch Nguyệt Hinh, liền kinh ngạc nhảy dựng cả lên, lập tức cảnh giác nhìn Chu Thanh, tiếp đó bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện làm cho người ta đau đến mức không muốn sống nữa. Ca ca của nàng thích nam nhân! Vốn là, chuyện này nàng cũng đã sớm quên mất tiêu rồi. Nhưng khi đó ở bên hồ, nàng nhìn thấy một màn kia với Thạch Nguyệt Hinh a. Bây giờ thấy Thạch Nguyệt Hinh, nàng lại nghĩ tới nó.
Thực sự là..
Hôm nay là ngày đại hỉ, có để cho người ta vui vẻ ăn ngon hay không đây!
Còn may Hồ Vi Nhạc đã đồng ý truyền thụ bí quyết làm món vịt tái chanh cho nàng, nếu không, thời gian này biết làm sao qua được! Có một ca ca đáng ghét thật đúng là quá buồn bực.
Rầu rĩ thở dài một tiếng, Thẩm Tâm nhìn Thạch Nguyệt Hinh gật gật đầu, hỏi: "Biết băm tỏi không?"
Thạch Nguyệt Hinh nhìn đùi gà chiên một cái, sau đó nuốt nước miếng gật đầu: "Biết."
"Vậy ngươi rửa tay rồi băm mấy củ tỏi này đi." Thả con dao trong tay xuống, Thẩm Tâm lau lau tay quay sang nói với Hồ Vi Nhạc: "Người bắt đầu đi."
Bên kia, Hồ Vi Nhạc dạy cho Thẩm Tâm làm món vịt như thế nào. Bên này, Chu Thanh xoa xoa tay cầm một cái đùi gà chiện từ trong chậu đưa tới trước mặt Thạch Nguyệt Hinh hỏi: "Ăn không?"
Thạch Nguyệt Hinh vừa mới rửa tay chuẩn bị băm tỏi, không hề nghĩ ngợi, ghé sát vào cạnh Chu Thanh cắn một miếng, nói: "Ừm, quả nhiên danh bất hư truyền, ăn ngon thật."
Ăn xong, lại chuyển mắt nhìn chằm chằm về phía mấy củ tủi trên thớt.
"Biết băn tỏi không? Hay để ta băm cho, ngươi đừng làm, nào có tiểu thư quyền quý nhà ai lại biết đập tỏi chứ." Chu Thanh dở khóc dở cười nhìn Thẩm Tâm rồi nói với Thạch Nguyệt Hinh.
Thạch Nguyệt Hinh nâng cằm đáp: "Xem thường ta chứ gì? Đừng nói là tỏi, dưa leo ta cũng băm được!"
Nói rồi, lại đưa mắt nhìn chằm chằm mấy củ tỏi, trầm mặc trong chốc lát, tiếp đó quơ lấy con dao phay, vung lên thật cao, hung hăng chém xuống mấy củ tỏi. Tư thế kia, rất giống như đang chém đầu kẻ thù! Còn phối hợp thêm cả âm thanh.
"Hây!"
Xuống một dao, tỏi thì không chặt được, nhưng mà chúng nó điên cuồng bắn tung ra tứ phía. Chu Bình hơi sửng sốt một chút, sau đó lập tức ngã lăn ra đất ôm bụng cười. Ha ha ha ha ha ha ha.
Hồ Vi Nhạc đang dạy Thẩm Tâm làm vịt như thế nào, nhồi gia vị vào trong miệngvịt ra sao, chợt một nhánh tỏi lao tới, cứ thế rơi thẳng vào miệng vịt. Lập tức..
Chu Bình cười lăn lộn trên đất, Chu Thanh cũng không nhịn được, vịn tường ôm bụng cười.
Thẩm Tâm quay đầu nhìn Thạch Nguyệt Hinh. Tiếp đó Chu Thanh liền trơ mắt nhìn Thạch Nguyệt Hinh không cam lòng bốc mấy nhánh tỏi trong cái chén nhỏ bên cạnh, thả lên trên thớt, ném dao qua một bên, dùng hết khí lực toàn thân, theo một tiếng 'a' cả người nhảy lên, tiếp đó, vỗ mạnh một chưởng lên thớt.
"..."
Một tiếng hét thảm lập tức vang vọng khắp phòng bếp.
Thạch Nguyệt Hinh vội vã bưng lấy tay xoay một vòng tại chỗ, vừa xoay vừa kêu: "Tay của ta!"
Chu Bình cười sắp tắt thở.
Chu Thanh cũng cười ra nước mắt, đi lại gần Thạch Nguyệt Hinh hỏi: "Tay ngươi sao rồi?"
Thạch Nguyệt Hinh kêu thảm đáp: "Tay của ta gãy rồi."
Thẩm Tâm liếc mắt tiến lên, nói: "Ta chưa bao giờ thấy có ai đập tỏi như ngươi! Đập thế làm sao mà nát được.. Ha ha ha ha ha ha"
Thẩm Tâm ôm bụng cười vui vẻ.
Trong lòng bàn tay của Thạch Nguyệt Hinh còn khảm hai nhánh tỏi, quả thật đã bị đâm rách tay rồi.
Hồ Vi Nhạc là trưởng bối duy nhất ở đây, nín cười cầm chặt lấy cổ tay của Thạch Nguyệt Hinh nói: "Không có việc gì, thấy đau hẳn là do bị nhánh tỏi đâm vào thôi."
Nói xong lời cuối cùng, chính ông cũng không thể nhịn cười được nữa. Mẹ nó! Thực sự buồn cười quá rồi!
Mà chính Thạch Nguyệt Hinh cũng cảm thấy vui vẻ.
Vừa tự mình đi tới chỗ cái bàn bên cạnh, cầm đũa gỡ hai nhánh tỏi trên tay xuống, vừa quay nhìn Thẩm Tâm nói: "Đây là tỏi do chính ta bất chấp nguy hiểm đập ra, nếu ngươi làm đồ ăn không ngon, thì sẽ không yên với cái tay này của ta đâu."
Thẩm Tâm liền cười nói: "Ta cũng đâu dùng tay ngươi nấu cơm!"
Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa
Đánh giá:
Truyện Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa
Story
Chương 325: Gãy tay
10.0/10 từ 15 lượt.