Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa
Chương 314: Đổ
Khóe miệng Chu Thanh cũng mang theo cười, đi về phía Thẩm Lệ.
"Có chuyện gì mà hai người vui vẻ như vậy?"
Thẩm Lệ nhìn Chu Thanh, đáy mắt giống như được phủ một tầng ánh sáng: "Nhìn thấy nàng liền vui vẻ."
Chu Thanh đưa thư cho hắn, nói: "Ừm, ta thấy huynh cũng rất vui vẻ. Một nửa học sinh của Hoài Sơn thư viện muốn theo nghiệp võ, huynh có biết không?"
Thẩm Lệ nhận thư, nhìn lướt qua nội dung bên trong, đáp: "Trung Thúc từng nói với ta, nàng nghĩ như thế nào?"
Chu Thanh tựa lưng vào cột trụ hành lang, cười tủm tỉm nhìn Thẩm Lệ hỏi: "Huynh nghĩ như thế nào?"
Chu Bình nhìn Chu Thanh rồi lại liếc Thẩm Lệ, sau đó vội vàng đứng thẳng dậy, xoa xoa hai cánh tay nói: "Eo ơi, nổi hết cả da gà, hai người nói chuyện đi, ta đi tìm tỷ tỷ của ta."
Nói xong, quay đầu bạch bạch chạy đi.
Chu Bình vừa đi, Thẩm Lệ liền tiến lại gần Chu Thanh, đưa tay khẽ bóp mũi nàng hỏi: "Nàng nói xem vì sao thằng bé lại nổi da gà?"
Chu Thanh liền cười nói: "Bị huynh làm cho nổi da gà đấy."
Thẩm Lệ cười nhẹ hai tiếng, nói: "Võ khoa của Hoài Sơn thư viện cũng là do người của ảnh vệ dạy dỗ, trong quá trình dạy học, tất nhiên sẽ tự thân bồi dưỡng tư tưởng, tương lai những người này ra ngoài, không nói là một 100%, nhưng ít nhất 80% số người sẽ trung thành với sư phó."
Chu Thanh gật đầu: "Kỳ thực ngay từ đầu, huynh đã xem việc này như nuôi dưỡng tư binh phải không?"
"Cũng không thể nói là tư binh, dù sao bọn họ đều là học sinh, cũng có thể tham gia khoa khảo, nếu như tương lai bọn họ trở thành tướng sĩ sa trường, chắc chắn sẽ dễ kiến công lập nghiệp hơn so với những tướng sĩ thông thường."
Nói đến đây, Chu Thanh xem như hiểu rõ. Một học sinh, muốn dựa vào khoa khảo để trở nên nổi bật thì cần phải tốn rất nhiều thời gian. Nhưng nếu một học sinh có thiên phú học tập lại tòng quân, hơn nữa giá trị vũ lực của hắn còn không thấp, vậy thì hắn hẳn sẽ vượt trội hơn người khác, đồng thời, thời gian đạt được thành tựu cũng sẽ rút ngắn đi rất nhiều. Nếu như trên người hắn có học vị đồng sinh, tú tài hoặc cử nhân, vậy thì lại càng dễ dàng trở thành truyền kỳ.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên |||||
Nhưng mà, song song với đó, cũng tồn tại phong hiểm phải bỏ mạng. Sa trường tàn khốc, đao kiếm vô tình.
Thẩm Lệ nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Chu Thanh: "Đừng đặt nặng trong lòng, phải làm gì, ta đều sẽ thông báo cho bọn họ biết, có những lợi ích cũng như phong hiểm nào kèm theo ta cũng đều sẽ nói rõ ràng. Lựa chọn như thế nào, là do họ quyết định. Ta sẽ không ép buộc."
Chu Thanh liền hỏi: "Vậy gần một nửa học sinh theo học võ, cũng đều là cam tâm tình nguyện muốn đi một con đường khác sao?"
Thẩm Lệ gật đầu, đáp: "Nam nhi chí tại bốn phương. Có điều, sau khi bọn họ đưa ra quyết định, ta sẽ chỉ dạy bọn họ trung thành với bệ hạ và sư phó."
Chu Thanh liền cười ha ha nói: "Nói giống như cha ta có thể đứng ngang hàng với bệ hạ không bằng."
Thẩm Lệ cũng cười theo: "Nói không chừng, bệ hạ cũng có nguyện vọng này."
Hai người đang nói chuyện, trong phòng bỗng nhiên vang lên tiếng động nặng nề. Nghe giống như có vật nặng gì đó vừa bị rơi xuống đất vậy. Tiếng động đột ngột dọa cho Chu Thanh vội vã chạy trở lại phòng.
Đợi đến khi nàng cùng Thẩm Lệ xông vào đã thấy Chu Hoài Sơn bị ngã chổng vó trên đất, đang nhe răng trợn mắt lấy tay chống xuống sàn nhà muốn bò dậy. Chu Thanh cùng Thẩm Lệ vội vàng một trái một phải đỡ hắn đứng lên.
"Cha viết bài làm sao mà viết đến tận mặt đất như thế chứ hả?" Chu Thanh dở khóc dở cười hỏi.
Chu Hoài Sơn ủy khuất đáp: "Ta chỉ muốn thử một chút, nếu cái ghế này chỉ có một chân chạm đất, thì có thể xoay chuyển không."
Chu Thanh.. Sao cha không thử lên trời luôn đi! Viết bài tập thôi mà sao cứ phải bày ra lắm trò như vậy không biết! Vừa không có người nhìn chằm chằm liền gây chuyện, thế nào mà cứ như học sinh tiểu học vậy, một chút năng lực tự hạn chế cũng không có!
Hít sâu một hơi, Chu Thanh đưa tay vỗ vào ót Chu Hoài Sơn một cái, hỏi: "Cha viết được bao nhiêu rồi?"
Chu Hoài Sơn ngồi xuống ghế lần nữa, đáp: "Lưu lại bao nhiêu thì còn bấy nhiêu."
Chu Thanh phải mất một lúc mới hiểu được lời này của cha nàng là có ý tứ gì. Chính là một chút cũng chưa viết!
"Chẳng phải cha vẫn đang viết từ nãy tới giờ sao?"
Chu Thanh gào lên một tiếng, lập tức nhìn thấy tờ giấy đang đặt trước mặt Chu Hoài Sơn. Ba hàng đầu, đích thật là đang viết, nội dung phù hợp với yêu cầu bài tập. Nhưng bắt đầu từ hàng thứ tư trở đi, cũng chính là từ khi Chu Thanh ra ngoài, thì nội dung liền thay đổi. Lão cha nàng trực tiếp vẽ lên giấy một con rùa đen, bên cạnh còn ghi chú: Thái Hậu nương nương giá lâm!
Chu Thanh lập tức bị mấy chữ này chọc cho giận quá hóa cười.
Nàng quơ lấy tờ giấy kia trực tiếp xé nát, đập bàn quát: "Nhanh chóng viết!"
Thẩm Lệ vỗ vỗ vai Chu Thanh nói: "Để ta bồi tiếp sư phó, nàng đi trò chuyện với một nhà tam thúc một lát đi."
Cô dâu tốt đẹp của hắn còn chưa vào cửa đâu, nhỡ bị làm cho tức chết thì biết xử lý thế nào! Vợ mình thì mình thương thôi! Mà phương thức thương vợ trực tiếp nhất, chính là phụ đạo nhạc phụ đọc sách. Gia hỏa này, chỉ cần sơ sẩy một chút, thật sự sẽ muốn mạng a.
Thẩm Lệ nói xong, yên lặng lấy ra một bình sứ nhỏ trừ trong ngực áo, đổ ra một viên dược hoàn màu nâu, thả vào miệng.
"Huynh làm gì đấy?"
"Ngươi làm gì đấy?"
Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn đồng thanh hỏi.
Có điều, Chu Hoài Sơn hỏi xong, còn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn lướt qua bụng dưới của Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ lập tức kéo miệng, đáp: "Thuốc tăng lực."
Chu Hoài Sơn vỗ bàn đánh ầm một cái, ngoác mỏ mắng: "Ta dựa vào! Chỉ bằng ngươi sao? Thuốc tăng lực! Sao ngươi không trực tiếp uống hai cân máu gà đi!"
Chu Thanh còn đập bàn mạnh hơn: "Cha còn không biết xấu hổ mà nói sao, phàm là cha chịu nghiêm túc một chút, có ai mới 20 tuổi đầu mà đã phải uống thuốc tăng lực!"
Chu Hoài Sơn há há mồm, đang muốn nói cái gì, Chu Thanh chỉ vào chồng bài tập trên bàn, gầm lên: "Viết!"
Tổ tông của ta ơi!
Chu Hoài Sơn hữu khí vô lực thở dài nói: "Ta không có mệnh kia~~~"
Chu Thanh mang theo cơn thịnh nộ, thở phì phì đi ra ngoài. Nếu còn ở đây thêm một giây nào, nàng sợ sẽ phạm phải tội bất hiếu gì đó mất. Quá khó khăn! Phụ đạo bài tập quá khó khăn! So với phục dịch 10 ông Sếp khó tình còn khó khăn hơn!
Chu Thanh tức giận rời đi, vừa ra khỏi cửa liền thấy Chu Bình đang đứng dưới mái hiên nội viện, mượn ánh sáng từ ngọn đèn lồng mà đọc một quyển sách.
Chu Thanh nhìn mà thở dài không thôi. Nhìn người ta đi! Rồi lại nhìn cha nàng xem!
"Bình tử, không phải đệ đi tìm tỷ tỷ tán gẫu sao?"
Chu Bình đáp: "Đã nói chuyện phiếm xong, ta muốn đi học, mê muội mất cả ý chí."
Chu Thanh.. Ai! Cha nàng mà có nửa phần cố gắng của Chu Bình thôi cũng đủ rồi.
"Ở đây tối lắm, sao đệ không trở về phòng mà đọc?"
Chu Bình liền cười nói: "Kỳ thực hôm nay ta đã học xong rồi, ta tới đây, chính là vì muốn so kè với nhị bá, cho mọi người liếc qua liền thấy được rõ ràng, trong cái nhà này, ai mới thật sự chăm chỉ học tập."
Chu Thanh.. Mẹ nó!
Giơ ngón tay cái với Chu Bình, Chu Thanh quay đầu rời đi, không muốn nhiều lời nữa. Người một nhà này, không có một ai là đầu óc bình thường.
Bởi vì trong nhà có hạ nhân làm việc, mấy chuyện dọn dẹp, nấu cơm đều không cần Triệu thị lo liệu nữa, lúc Chu Thanh đi qua, Triệu thị đang ở trong phòng nói chuyện với Chu Dao.
"Tam thúc đâu?" Không thấy Chu Hoài Lâm, Chu Thanh vào nhà hỏi.
Triệu thị liền thở dài, đáp: "Đi đốt vàng mã."
Chu Thanh giật mình, trầm mặc ngồi vào ghế.
Triệu thị cười nói: "Thanh nha đầu đừng lo lắng, tam thúc của cháu không có việc gì đâu, dù nói thế nào, cũng là cha mẹ thân sinh, cần phải đi đốt chút vàng mã."
Chu Thanh vâng một tiếng.
Triệu thị hơi chút do dự, hỏi: "Lão gia tử, quả thật muốn hạ độc nhị ca sao?"
Chu Thanh nâng mắt nhìn Triệu thị, rõ ràng Chu Bình đã kể lại chuyện này với nàng, Chu Thanh cũng không giấu diếm, gật gật đầu đáp: "Có điều cha cháu không ăn trúng."
Triệu thị liền thở dài nói: "Đều là ruột thịt, ba đứa con trai đều là ruột thịt mà!"
"Tam thẩm, mẹ cháu, tại sao lại mất?"
Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa
"Có chuyện gì mà hai người vui vẻ như vậy?"
Thẩm Lệ nhìn Chu Thanh, đáy mắt giống như được phủ một tầng ánh sáng: "Nhìn thấy nàng liền vui vẻ."
Chu Thanh đưa thư cho hắn, nói: "Ừm, ta thấy huynh cũng rất vui vẻ. Một nửa học sinh của Hoài Sơn thư viện muốn theo nghiệp võ, huynh có biết không?"
Thẩm Lệ nhận thư, nhìn lướt qua nội dung bên trong, đáp: "Trung Thúc từng nói với ta, nàng nghĩ như thế nào?"
Chu Thanh tựa lưng vào cột trụ hành lang, cười tủm tỉm nhìn Thẩm Lệ hỏi: "Huynh nghĩ như thế nào?"
Chu Bình nhìn Chu Thanh rồi lại liếc Thẩm Lệ, sau đó vội vàng đứng thẳng dậy, xoa xoa hai cánh tay nói: "Eo ơi, nổi hết cả da gà, hai người nói chuyện đi, ta đi tìm tỷ tỷ của ta."
Nói xong, quay đầu bạch bạch chạy đi.
Chu Bình vừa đi, Thẩm Lệ liền tiến lại gần Chu Thanh, đưa tay khẽ bóp mũi nàng hỏi: "Nàng nói xem vì sao thằng bé lại nổi da gà?"
Chu Thanh liền cười nói: "Bị huynh làm cho nổi da gà đấy."
Thẩm Lệ cười nhẹ hai tiếng, nói: "Võ khoa của Hoài Sơn thư viện cũng là do người của ảnh vệ dạy dỗ, trong quá trình dạy học, tất nhiên sẽ tự thân bồi dưỡng tư tưởng, tương lai những người này ra ngoài, không nói là một 100%, nhưng ít nhất 80% số người sẽ trung thành với sư phó."
Chu Thanh gật đầu: "Kỳ thực ngay từ đầu, huynh đã xem việc này như nuôi dưỡng tư binh phải không?"
"Cũng không thể nói là tư binh, dù sao bọn họ đều là học sinh, cũng có thể tham gia khoa khảo, nếu như tương lai bọn họ trở thành tướng sĩ sa trường, chắc chắn sẽ dễ kiến công lập nghiệp hơn so với những tướng sĩ thông thường."
Nói đến đây, Chu Thanh xem như hiểu rõ. Một học sinh, muốn dựa vào khoa khảo để trở nên nổi bật thì cần phải tốn rất nhiều thời gian. Nhưng nếu một học sinh có thiên phú học tập lại tòng quân, hơn nữa giá trị vũ lực của hắn còn không thấp, vậy thì hắn hẳn sẽ vượt trội hơn người khác, đồng thời, thời gian đạt được thành tựu cũng sẽ rút ngắn đi rất nhiều. Nếu như trên người hắn có học vị đồng sinh, tú tài hoặc cử nhân, vậy thì lại càng dễ dàng trở thành truyền kỳ.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên |||||
Nhưng mà, song song với đó, cũng tồn tại phong hiểm phải bỏ mạng. Sa trường tàn khốc, đao kiếm vô tình.
Thẩm Lệ nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Chu Thanh: "Đừng đặt nặng trong lòng, phải làm gì, ta đều sẽ thông báo cho bọn họ biết, có những lợi ích cũng như phong hiểm nào kèm theo ta cũng đều sẽ nói rõ ràng. Lựa chọn như thế nào, là do họ quyết định. Ta sẽ không ép buộc."
Chu Thanh liền hỏi: "Vậy gần một nửa học sinh theo học võ, cũng đều là cam tâm tình nguyện muốn đi một con đường khác sao?"
Thẩm Lệ gật đầu, đáp: "Nam nhi chí tại bốn phương. Có điều, sau khi bọn họ đưa ra quyết định, ta sẽ chỉ dạy bọn họ trung thành với bệ hạ và sư phó."
Chu Thanh liền cười ha ha nói: "Nói giống như cha ta có thể đứng ngang hàng với bệ hạ không bằng."
Thẩm Lệ cũng cười theo: "Nói không chừng, bệ hạ cũng có nguyện vọng này."
Hai người đang nói chuyện, trong phòng bỗng nhiên vang lên tiếng động nặng nề. Nghe giống như có vật nặng gì đó vừa bị rơi xuống đất vậy. Tiếng động đột ngột dọa cho Chu Thanh vội vã chạy trở lại phòng.
Đợi đến khi nàng cùng Thẩm Lệ xông vào đã thấy Chu Hoài Sơn bị ngã chổng vó trên đất, đang nhe răng trợn mắt lấy tay chống xuống sàn nhà muốn bò dậy. Chu Thanh cùng Thẩm Lệ vội vàng một trái một phải đỡ hắn đứng lên.
"Cha viết bài làm sao mà viết đến tận mặt đất như thế chứ hả?" Chu Thanh dở khóc dở cười hỏi.
Chu Hoài Sơn ủy khuất đáp: "Ta chỉ muốn thử một chút, nếu cái ghế này chỉ có một chân chạm đất, thì có thể xoay chuyển không."
Chu Thanh.. Sao cha không thử lên trời luôn đi! Viết bài tập thôi mà sao cứ phải bày ra lắm trò như vậy không biết! Vừa không có người nhìn chằm chằm liền gây chuyện, thế nào mà cứ như học sinh tiểu học vậy, một chút năng lực tự hạn chế cũng không có!
Hít sâu một hơi, Chu Thanh đưa tay vỗ vào ót Chu Hoài Sơn một cái, hỏi: "Cha viết được bao nhiêu rồi?"
Chu Hoài Sơn ngồi xuống ghế lần nữa, đáp: "Lưu lại bao nhiêu thì còn bấy nhiêu."
Chu Thanh phải mất một lúc mới hiểu được lời này của cha nàng là có ý tứ gì. Chính là một chút cũng chưa viết!
"Chẳng phải cha vẫn đang viết từ nãy tới giờ sao?"
Chu Thanh gào lên một tiếng, lập tức nhìn thấy tờ giấy đang đặt trước mặt Chu Hoài Sơn. Ba hàng đầu, đích thật là đang viết, nội dung phù hợp với yêu cầu bài tập. Nhưng bắt đầu từ hàng thứ tư trở đi, cũng chính là từ khi Chu Thanh ra ngoài, thì nội dung liền thay đổi. Lão cha nàng trực tiếp vẽ lên giấy một con rùa đen, bên cạnh còn ghi chú: Thái Hậu nương nương giá lâm!
Chu Thanh lập tức bị mấy chữ này chọc cho giận quá hóa cười.
Nàng quơ lấy tờ giấy kia trực tiếp xé nát, đập bàn quát: "Nhanh chóng viết!"
Thẩm Lệ vỗ vỗ vai Chu Thanh nói: "Để ta bồi tiếp sư phó, nàng đi trò chuyện với một nhà tam thúc một lát đi."
Cô dâu tốt đẹp của hắn còn chưa vào cửa đâu, nhỡ bị làm cho tức chết thì biết xử lý thế nào! Vợ mình thì mình thương thôi! Mà phương thức thương vợ trực tiếp nhất, chính là phụ đạo nhạc phụ đọc sách. Gia hỏa này, chỉ cần sơ sẩy một chút, thật sự sẽ muốn mạng a.
Thẩm Lệ nói xong, yên lặng lấy ra một bình sứ nhỏ trừ trong ngực áo, đổ ra một viên dược hoàn màu nâu, thả vào miệng.
"Huynh làm gì đấy?"
"Ngươi làm gì đấy?"
Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn đồng thanh hỏi.
Có điều, Chu Hoài Sơn hỏi xong, còn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn lướt qua bụng dưới của Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ lập tức kéo miệng, đáp: "Thuốc tăng lực."
Chu Hoài Sơn vỗ bàn đánh ầm một cái, ngoác mỏ mắng: "Ta dựa vào! Chỉ bằng ngươi sao? Thuốc tăng lực! Sao ngươi không trực tiếp uống hai cân máu gà đi!"
Chu Thanh còn đập bàn mạnh hơn: "Cha còn không biết xấu hổ mà nói sao, phàm là cha chịu nghiêm túc một chút, có ai mới 20 tuổi đầu mà đã phải uống thuốc tăng lực!"
Chu Hoài Sơn há há mồm, đang muốn nói cái gì, Chu Thanh chỉ vào chồng bài tập trên bàn, gầm lên: "Viết!"
Tổ tông của ta ơi!
Chu Hoài Sơn hữu khí vô lực thở dài nói: "Ta không có mệnh kia~~~"
Chu Thanh mang theo cơn thịnh nộ, thở phì phì đi ra ngoài. Nếu còn ở đây thêm một giây nào, nàng sợ sẽ phạm phải tội bất hiếu gì đó mất. Quá khó khăn! Phụ đạo bài tập quá khó khăn! So với phục dịch 10 ông Sếp khó tình còn khó khăn hơn!
Chu Thanh tức giận rời đi, vừa ra khỏi cửa liền thấy Chu Bình đang đứng dưới mái hiên nội viện, mượn ánh sáng từ ngọn đèn lồng mà đọc một quyển sách.
Chu Thanh nhìn mà thở dài không thôi. Nhìn người ta đi! Rồi lại nhìn cha nàng xem!
"Bình tử, không phải đệ đi tìm tỷ tỷ tán gẫu sao?"
Chu Bình đáp: "Đã nói chuyện phiếm xong, ta muốn đi học, mê muội mất cả ý chí."
Chu Thanh.. Ai! Cha nàng mà có nửa phần cố gắng của Chu Bình thôi cũng đủ rồi.
"Ở đây tối lắm, sao đệ không trở về phòng mà đọc?"
Chu Bình liền cười nói: "Kỳ thực hôm nay ta đã học xong rồi, ta tới đây, chính là vì muốn so kè với nhị bá, cho mọi người liếc qua liền thấy được rõ ràng, trong cái nhà này, ai mới thật sự chăm chỉ học tập."
Chu Thanh.. Mẹ nó!
Giơ ngón tay cái với Chu Bình, Chu Thanh quay đầu rời đi, không muốn nhiều lời nữa. Người một nhà này, không có một ai là đầu óc bình thường.
Bởi vì trong nhà có hạ nhân làm việc, mấy chuyện dọn dẹp, nấu cơm đều không cần Triệu thị lo liệu nữa, lúc Chu Thanh đi qua, Triệu thị đang ở trong phòng nói chuyện với Chu Dao.
"Tam thúc đâu?" Không thấy Chu Hoài Lâm, Chu Thanh vào nhà hỏi.
Triệu thị liền thở dài, đáp: "Đi đốt vàng mã."
Chu Thanh giật mình, trầm mặc ngồi vào ghế.
Triệu thị cười nói: "Thanh nha đầu đừng lo lắng, tam thúc của cháu không có việc gì đâu, dù nói thế nào, cũng là cha mẹ thân sinh, cần phải đi đốt chút vàng mã."
Chu Thanh vâng một tiếng.
Triệu thị hơi chút do dự, hỏi: "Lão gia tử, quả thật muốn hạ độc nhị ca sao?"
Chu Thanh nâng mắt nhìn Triệu thị, rõ ràng Chu Bình đã kể lại chuyện này với nàng, Chu Thanh cũng không giấu diếm, gật gật đầu đáp: "Có điều cha cháu không ăn trúng."
Triệu thị liền thở dài nói: "Đều là ruột thịt, ba đứa con trai đều là ruột thịt mà!"
"Tam thẩm, mẹ cháu, tại sao lại mất?"
Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa
Đánh giá:
Truyện Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa
Story
Chương 314: Đổ
10.0/10 từ 15 lượt.