Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa
Chương 139: Yêu cầu viết bài
Sau khi sang tên, hai chú cháu đến thẳng cửa hàng nhà mình. Nhìn cửa hàng hai tầng trước mặt, lại nhìn người đến người đi náo nhiệt, Chu Hoài Lâm hung hăng siết chặt nắm tay.
"Thanh nha đầu, chúng ta đã có cửa hàng của mình!" Dưới sự kích động, giọng nói của Chu Hoài Lâm cũng khẽ run rẩy.
Chu Thanh vỗ vỗ vai Chu Hoài Lâm nói: "Tam thúc, chúng ta sẽ còn có càng nhiều cửa hàng hơn nữa, tam thúc phải cố gắng lên a!"
Chu Hoài Lâm nghiêm túc gật đầu, đáp: "Thanh nha đầu, chúng ta sẽ làm tốt!"
Chu Thanh cười cười, ngửa đầu nhìn về phía bảng hiệu trên cao. Vẫn là bảng hiệu cũ của tiệm trà.
Chu Thanh giơ ngón tay, phân phó Lý Nhị đang đứng bên cạnh: "Tháo xuống đi."
Lý Nhị nhón mũi chân, bay lên, trơn tru lanh lẹ tháo xuống. Động tĩnh bên này rất nhanh đã hấp dẫn mọi người xung quanh.
Trải qua chuyện Tống Kỳ hãm hại Chu Hoài Sơn trước đó, bây giờ một nhà Chu Thanh ở huyện thành cũng coi như là nhân sĩ nổi danh.
"Đây không phải là khuê nữ của Chu Hoài Sơn sao? Họ đang muốn làm gì thế?"
"Xem ra, là muốn mở cửa hàng?"
"Mở cái gì? Nhà in sao? Hoài Sơn đọc sách chăm chỉ như vậy, sách hắn từng dùng qua, mặc kệ là bao nhiêu tiền, ta cũng phải mua về cho nhi tử a!"
"Cũng đúng, có Hoài Sơn đánh dấu, bọn nhỏ xem qua, nhất định học ít mà tác dụng nhiều!"
"Còn có một tay viết chữ của Hoài Sơn nữa, nếu là sách do tự tay hắn viết ra, ta nhất định sẽ mua về cho nhi tử để nó viết theo."
"Ta nghe người ta nói, chữ của Hoài Sơn, có phong phạm của Đại tướng quân đấy."
"Ta thấy không giống như mở nhà in đâu, đối diện là tửu lâu, không chừng là muốn mở tửu lâu đấy."
* * *
Tiếng nghị luận hỗn tạp vang lên, không ít người quan tâm để ý đến hành động của Chu Thanh. Chu Thanh cũng không để ý bọn họ thảo luận, sau khi lấy tấm biển xuống, liền cùng Chu Hoài Lâm tiến vào tiệm trà. Trang trí trong tiệm quả thực không tệ. Gian phòng, đại đường đều có, lầu một còn có một vũ đài nhỏ dành cho tiên sinh thuyết thư.
Chu Hoài Lâm kích động đi lên đi xuống mấy vòng, nhìn Chu Thanh nói: "Thanh nha đầu, tiệm trà này, chúng ta cũng không sửa sang gì nhiều, chỉ cần điều chỉnh một chút liền có thể khai trương."
"Tam thúc dự định điều chỉnh như thế nào?"
Chu Thanh tán đồng gật đầu.
Chu Hoài Lâm tiếp tục nói: "Chúng ta quây cái đài thuyết thư này lại, dựng ở bên ngoài một bức bình phong lớn, coi như ranh giới ngăn cách với đại đường lầu một, chuyên để cho những người muốn đến ăn nhưng lại không có chỗ ngồi chờ."
Nghe thấy lời này, Chu Thanh lập tức dùng ánh mắt mới lạ nhìn Chu Hoài Lâm. Tam thúc, ý tưởng này của người thật là hay nha! Cho tới bây giờ, ta còn chưa từng thấy một tửu lâu cổ đại nào còn thiết lập một khu vực chuyên cung cấp cho khách nhân đợi ăn đâu. Bất kể là huyện thành, hay là phủ thành, cũng có đầy khách đến nhưng lại đành ra về vì không còn chỗ ngồi a.
"Tam thúc, sao người lại nghĩ ra được biện pháp này thế?"
Chu Hoài Lâm ngượng ngùng gãi ót, hỏi lại: "Thanh nha đầu cảm thấy không tốt à?"
"Ta cảm thấy quá tốt a!"
Chu Hoài Lâm lại ngượng ngùng cười nói: "Ta chỉ muốn nghĩ cách hấp dẫn khách nhân a, phàm là khách nhân tới, ta sẽ không muốn để cho họ đi. Nhưng nếu không còn chỗ ngồi trống, chúng ta sẽ lập một khu vực chuyên dụng để bọn họ ngồi chờ. Trong thời gian chờ đợi, chúng ta sẽ kể chuyện cho họ nghe, lại đem cho bọn họ chút đồ ăn vặt, hoa quả khô, điểm tâm, không để bọn họ nhàm chán. Dùng bình phong ngăn cách bọn họ và thực khách ở đại đường, nhưng không ngăn cách mùi thơm của nồi lẩu a."
Chu Thanh.. Tam thúc! Thúc là người cổ đại, mà sao lại có tư tưởng tiến bộ thế này!
"Được, liền nghe tam thúc! Tam thúc, ta cảm thấy người chắc chắn sẽ có một sự nghiệp lẫy lừng a, về sau, cha ta chủ công khoa khảo, tam thúc chủ công kiếm tiền, nhà chúng ta, một đầu đi quan lộ, một đầu đi thương đồ."
Chu Thanh liền chăm chú nhìn Chu Hoài Lâm, nói: "Tam thúc chẳng lẽ không muốn khuếch trương cửa hàng lẩu của chúng ta ở khắp các nơi? Tam thúc chẳng lẽ không muốn kiếm tiền đầy tủ? Tam thúc chẳng lẽ không muốn tạo ra cho mình một đế quốc lẩu sao?"
Chu Hoài Lâm.. Mặc dù biết Chu Thanh đang cổ vũ ủng hộ, nhưng hắn lại cực kì tin tưởng a! Hắn muốn! Hắn đương nhiên là muốn rồi!
Vốn là nhiệt tình mười phần, bây giờ, dưới sự thúc giục của ước mơ, máu huyết toàn thân Chu Hoài Lâm càng thêm sôi trào.
Chu Hoài Lâm suy nghĩ thành thục, Chu Thanh liền không cần hao tổn tâm trí vào chuyện sửa chữa cửa hàng nữa. Nàng muốn làm trước khi cửa hàng được gầy dựng xong xuôi tất thảy phải làm một hạng mục: Quảng cáo!
Tất nhiên cửa hàng lẩu muốn thiết lập chuyên khu chờ đợi, muốn thiết lập bình đài kể chuyện, Chu Thanh sẽ coi như đây là điểm trung tâm của quảng cáo, dứt khoát mở một hoạt động yêu cầu viết bài.
Dùng chữ viết bá khí nhất trời của Chu Hoài Sơn, viết một bố cáo yêu cầu viết bài, dán ở cửa ra vào của cửa hàng. Nội dung bố cáo rất rõ ràng, trưng thu các thiên cố sự dài ngắn, nội dung không giới hạn, yêu cầu phải có kết thúc. Ly kỳ khúc chiết, rung động tâm can, hào khí ngất trời, sầu ly triền miên.. Chỉ cần chuyện xưa của ngươi đủ để cho người ta khắc sâu ấn tượng, đủ để cho người ta hai mắt tỏa sáng, đủ để cho người ta muốn ngừng mà không được, tiệm lẩu sẽ cung cấp cho ngươi một cái bình đài rộng lớn. Không chỉ có càng nhiều người đọc được chuyện xưa của ngươi, mà sẽ dùng trọng kim tạ ơn.
Lần này yêu cầu viết bài, thiết lập một giải đặc biệt, tiền thưởng là ngân phiếu 100 lượng.
Ba giải nhì, tiền thưởng ngân phiếu 50 lượng.
Sáu giải ba, tiền thưởng ngân phiếu hai mươi lượng.
Hoan nghênh những người yêu thích văn học nô nức tấp nập tham gia.
Ngày cuối cùng nhận bản thảo, 15 tháng giêng.
Ngoại trừ dán bố cáo ngoài cửa tiệm, Chu Thanh còn nhờ quan hệ của Từ chưởng quỹ, làm một bảng bố cáo đơn giản ở Vân Hải Thư cục. Không sai, Chu Thanh làm hẳn một cái bảng bố cáo đơn giản, đặt ở vị trí dễ thấy nhất ở Vân Hải Thư cục. Trên bảng bố cao, có tên tiệm lẩu, to lớn mà nổi bật: Lẩu Nồi Đồng.
Yêu cầu viết bài vừa ra, nhất thời đã nhấc lên cơn sóng không hề nhỏ trong giới văn nhân ở huyện thành. Có người cảm thấy hiếm lạ, có người nhìn trúng phần tiền thưởng rất cao kia. Bất luận là giải đặc biệt 100 lượng, hay là giải ưu tú 5 lượng, đối với học sinh bình thường, cũng là một khoản thu vào không ít. Loại thu vào này, bọn họ lại chỉ cần trả ra một chút phí bút mực. Còn nữa, nếu có thể trúng tuyển, văn chương của mình được truyền tụng, đây là vinh quang bực nào a! Huống chi, tiệm lẩu này, còn là cửa hàng của nhà Chu Hoài Sơn.
Chu Hoài Sơn là ai! Đây chính là viện trưởng Hoài Sơn thư viện, dẫu có ngồi tù cũng không quên học bài đấy! Cửa hàng nhà viện trưởng, bọn họ có thể không cổ động sao!
Trong lúc nhất thời, trong các quán trà tửu lâu, tiếng nghị luận vang lên kịch liệt. Có người cao đàm khoát luận, có người yên lặng cày cấy, bất kể như thế nào, tên tiệm Lẩu Nồi Đồng, trong lúc nhất thời người người đều biết.
Chu Thanh rất hài lòng với hiệu quả của lần quảng cáo này.
Công việc lu bù, thời gian lưu chuyển. Trải qua cái tết đầu tiên khi đến thế giới này, Chu Thanh còn chưa kịp cảm nhận được bầu không khí ăn tết, thì năm mới đã qua.
Chớp mắt đã đến đầu năm. Mùng năm tết. Từng nhà đều gom bụi đất từ mùng 1 đến nay lại cùng một chỗ, thả vào một viên pháo đốt lên. Đến canh năm, liền nhóm lửa đốt pháo, nổ cho bụi đất nổ bay tung bốn phía. Nổ bay một năm nghèo nàn đi. Một năm mới, đại cát đại lợi, mỗi ngày đều ăn gà.
Đầu năm, đầu đường cuối ngõ, các cửa hàng đều bắt đầu mở cửa kinh doanh. Chu Thanh cùng Chu Hoài Lâm dậy thật sớm, dẫn Lý Nhị đến thẳng Bình Châu. Bình Châu rất gần Bắc Yên, mà Bắc Yên nuôi nhiều dê bò lấy thịt.
Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa
"Thanh nha đầu, chúng ta đã có cửa hàng của mình!" Dưới sự kích động, giọng nói của Chu Hoài Lâm cũng khẽ run rẩy.
Chu Thanh vỗ vỗ vai Chu Hoài Lâm nói: "Tam thúc, chúng ta sẽ còn có càng nhiều cửa hàng hơn nữa, tam thúc phải cố gắng lên a!"
Chu Hoài Lâm nghiêm túc gật đầu, đáp: "Thanh nha đầu, chúng ta sẽ làm tốt!"
Chu Thanh cười cười, ngửa đầu nhìn về phía bảng hiệu trên cao. Vẫn là bảng hiệu cũ của tiệm trà.
Chu Thanh giơ ngón tay, phân phó Lý Nhị đang đứng bên cạnh: "Tháo xuống đi."
Lý Nhị nhón mũi chân, bay lên, trơn tru lanh lẹ tháo xuống. Động tĩnh bên này rất nhanh đã hấp dẫn mọi người xung quanh.
Trải qua chuyện Tống Kỳ hãm hại Chu Hoài Sơn trước đó, bây giờ một nhà Chu Thanh ở huyện thành cũng coi như là nhân sĩ nổi danh.
"Đây không phải là khuê nữ của Chu Hoài Sơn sao? Họ đang muốn làm gì thế?"
"Xem ra, là muốn mở cửa hàng?"
"Mở cái gì? Nhà in sao? Hoài Sơn đọc sách chăm chỉ như vậy, sách hắn từng dùng qua, mặc kệ là bao nhiêu tiền, ta cũng phải mua về cho nhi tử a!"
"Cũng đúng, có Hoài Sơn đánh dấu, bọn nhỏ xem qua, nhất định học ít mà tác dụng nhiều!"
"Còn có một tay viết chữ của Hoài Sơn nữa, nếu là sách do tự tay hắn viết ra, ta nhất định sẽ mua về cho nhi tử để nó viết theo."
"Ta nghe người ta nói, chữ của Hoài Sơn, có phong phạm của Đại tướng quân đấy."
"Ta thấy không giống như mở nhà in đâu, đối diện là tửu lâu, không chừng là muốn mở tửu lâu đấy."
* * *
Tiếng nghị luận hỗn tạp vang lên, không ít người quan tâm để ý đến hành động của Chu Thanh. Chu Thanh cũng không để ý bọn họ thảo luận, sau khi lấy tấm biển xuống, liền cùng Chu Hoài Lâm tiến vào tiệm trà. Trang trí trong tiệm quả thực không tệ. Gian phòng, đại đường đều có, lầu một còn có một vũ đài nhỏ dành cho tiên sinh thuyết thư.
Chu Hoài Lâm kích động đi lên đi xuống mấy vòng, nhìn Chu Thanh nói: "Thanh nha đầu, tiệm trà này, chúng ta cũng không sửa sang gì nhiều, chỉ cần điều chỉnh một chút liền có thể khai trương."
"Tam thúc dự định điều chỉnh như thế nào?"
Chu Thanh tán đồng gật đầu.
Chu Hoài Lâm tiếp tục nói: "Chúng ta quây cái đài thuyết thư này lại, dựng ở bên ngoài một bức bình phong lớn, coi như ranh giới ngăn cách với đại đường lầu một, chuyên để cho những người muốn đến ăn nhưng lại không có chỗ ngồi chờ."
Nghe thấy lời này, Chu Thanh lập tức dùng ánh mắt mới lạ nhìn Chu Hoài Lâm. Tam thúc, ý tưởng này của người thật là hay nha! Cho tới bây giờ, ta còn chưa từng thấy một tửu lâu cổ đại nào còn thiết lập một khu vực chuyên cung cấp cho khách nhân đợi ăn đâu. Bất kể là huyện thành, hay là phủ thành, cũng có đầy khách đến nhưng lại đành ra về vì không còn chỗ ngồi a.
"Tam thúc, sao người lại nghĩ ra được biện pháp này thế?"
Chu Hoài Lâm ngượng ngùng gãi ót, hỏi lại: "Thanh nha đầu cảm thấy không tốt à?"
"Ta cảm thấy quá tốt a!"
Chu Hoài Lâm lại ngượng ngùng cười nói: "Ta chỉ muốn nghĩ cách hấp dẫn khách nhân a, phàm là khách nhân tới, ta sẽ không muốn để cho họ đi. Nhưng nếu không còn chỗ ngồi trống, chúng ta sẽ lập một khu vực chuyên dụng để bọn họ ngồi chờ. Trong thời gian chờ đợi, chúng ta sẽ kể chuyện cho họ nghe, lại đem cho bọn họ chút đồ ăn vặt, hoa quả khô, điểm tâm, không để bọn họ nhàm chán. Dùng bình phong ngăn cách bọn họ và thực khách ở đại đường, nhưng không ngăn cách mùi thơm của nồi lẩu a."
Chu Thanh.. Tam thúc! Thúc là người cổ đại, mà sao lại có tư tưởng tiến bộ thế này!
"Được, liền nghe tam thúc! Tam thúc, ta cảm thấy người chắc chắn sẽ có một sự nghiệp lẫy lừng a, về sau, cha ta chủ công khoa khảo, tam thúc chủ công kiếm tiền, nhà chúng ta, một đầu đi quan lộ, một đầu đi thương đồ."
Chu Thanh liền chăm chú nhìn Chu Hoài Lâm, nói: "Tam thúc chẳng lẽ không muốn khuếch trương cửa hàng lẩu của chúng ta ở khắp các nơi? Tam thúc chẳng lẽ không muốn kiếm tiền đầy tủ? Tam thúc chẳng lẽ không muốn tạo ra cho mình một đế quốc lẩu sao?"
Chu Hoài Lâm.. Mặc dù biết Chu Thanh đang cổ vũ ủng hộ, nhưng hắn lại cực kì tin tưởng a! Hắn muốn! Hắn đương nhiên là muốn rồi!
Vốn là nhiệt tình mười phần, bây giờ, dưới sự thúc giục của ước mơ, máu huyết toàn thân Chu Hoài Lâm càng thêm sôi trào.
Chu Hoài Lâm suy nghĩ thành thục, Chu Thanh liền không cần hao tổn tâm trí vào chuyện sửa chữa cửa hàng nữa. Nàng muốn làm trước khi cửa hàng được gầy dựng xong xuôi tất thảy phải làm một hạng mục: Quảng cáo!
Tất nhiên cửa hàng lẩu muốn thiết lập chuyên khu chờ đợi, muốn thiết lập bình đài kể chuyện, Chu Thanh sẽ coi như đây là điểm trung tâm của quảng cáo, dứt khoát mở một hoạt động yêu cầu viết bài.
Dùng chữ viết bá khí nhất trời của Chu Hoài Sơn, viết một bố cáo yêu cầu viết bài, dán ở cửa ra vào của cửa hàng. Nội dung bố cáo rất rõ ràng, trưng thu các thiên cố sự dài ngắn, nội dung không giới hạn, yêu cầu phải có kết thúc. Ly kỳ khúc chiết, rung động tâm can, hào khí ngất trời, sầu ly triền miên.. Chỉ cần chuyện xưa của ngươi đủ để cho người ta khắc sâu ấn tượng, đủ để cho người ta hai mắt tỏa sáng, đủ để cho người ta muốn ngừng mà không được, tiệm lẩu sẽ cung cấp cho ngươi một cái bình đài rộng lớn. Không chỉ có càng nhiều người đọc được chuyện xưa của ngươi, mà sẽ dùng trọng kim tạ ơn.
Lần này yêu cầu viết bài, thiết lập một giải đặc biệt, tiền thưởng là ngân phiếu 100 lượng.
Ba giải nhì, tiền thưởng ngân phiếu 50 lượng.
Sáu giải ba, tiền thưởng ngân phiếu hai mươi lượng.
Hoan nghênh những người yêu thích văn học nô nức tấp nập tham gia.
Ngày cuối cùng nhận bản thảo, 15 tháng giêng.
Ngoại trừ dán bố cáo ngoài cửa tiệm, Chu Thanh còn nhờ quan hệ của Từ chưởng quỹ, làm một bảng bố cáo đơn giản ở Vân Hải Thư cục. Không sai, Chu Thanh làm hẳn một cái bảng bố cáo đơn giản, đặt ở vị trí dễ thấy nhất ở Vân Hải Thư cục. Trên bảng bố cao, có tên tiệm lẩu, to lớn mà nổi bật: Lẩu Nồi Đồng.
Yêu cầu viết bài vừa ra, nhất thời đã nhấc lên cơn sóng không hề nhỏ trong giới văn nhân ở huyện thành. Có người cảm thấy hiếm lạ, có người nhìn trúng phần tiền thưởng rất cao kia. Bất luận là giải đặc biệt 100 lượng, hay là giải ưu tú 5 lượng, đối với học sinh bình thường, cũng là một khoản thu vào không ít. Loại thu vào này, bọn họ lại chỉ cần trả ra một chút phí bút mực. Còn nữa, nếu có thể trúng tuyển, văn chương của mình được truyền tụng, đây là vinh quang bực nào a! Huống chi, tiệm lẩu này, còn là cửa hàng của nhà Chu Hoài Sơn.
Chu Hoài Sơn là ai! Đây chính là viện trưởng Hoài Sơn thư viện, dẫu có ngồi tù cũng không quên học bài đấy! Cửa hàng nhà viện trưởng, bọn họ có thể không cổ động sao!
Trong lúc nhất thời, trong các quán trà tửu lâu, tiếng nghị luận vang lên kịch liệt. Có người cao đàm khoát luận, có người yên lặng cày cấy, bất kể như thế nào, tên tiệm Lẩu Nồi Đồng, trong lúc nhất thời người người đều biết.
Chu Thanh rất hài lòng với hiệu quả của lần quảng cáo này.
Công việc lu bù, thời gian lưu chuyển. Trải qua cái tết đầu tiên khi đến thế giới này, Chu Thanh còn chưa kịp cảm nhận được bầu không khí ăn tết, thì năm mới đã qua.
Chớp mắt đã đến đầu năm. Mùng năm tết. Từng nhà đều gom bụi đất từ mùng 1 đến nay lại cùng một chỗ, thả vào một viên pháo đốt lên. Đến canh năm, liền nhóm lửa đốt pháo, nổ cho bụi đất nổ bay tung bốn phía. Nổ bay một năm nghèo nàn đi. Một năm mới, đại cát đại lợi, mỗi ngày đều ăn gà.
Đầu năm, đầu đường cuối ngõ, các cửa hàng đều bắt đầu mở cửa kinh doanh. Chu Thanh cùng Chu Hoài Lâm dậy thật sớm, dẫn Lý Nhị đến thẳng Bình Châu. Bình Châu rất gần Bắc Yên, mà Bắc Yên nuôi nhiều dê bò lấy thịt.
Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa
Đánh giá:
Truyện Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa
Story
Chương 139: Yêu cầu viết bài
10.0/10 từ 15 lượt.