Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa
Chương 127: Xứng sao?
Nhìn đôi mắt đầy tơ máu cùng cái cằm lún phun râu của Thẩm Lệ, Chu Hoài Lâm có chút đau lòng.
"Cái kia, Thanh nha đầu đã lấy được chứng cứ bọn họ hãm hại Nhị ca, bên phủ thành, có Hồ đại nhân phối hợp với Thanh nha đầu, sẽ không có chuyện gì đâu, ngươi đừng đi, nghỉ một chút đã."
Triệu thị cũng nói: "Đúng vậy a, ăn cơm chưa? Ta chuẩn bị cho ngươi chút đồ ăn nhé?"
Thẩm Lệ ngồi trên lưng ngựa, cười cười, đáp: "Không cần đâu tam thúc tam thẩm, ta vẫn nên tự mình đi một chuyến a, nếu không lòng ta sẽ bất an, ăn không ngon ngủ không yên được."
Mang theo Lý Nhất, Thẩm Lệ chạy thẳng đến phủ thành.
Nhà lao phủ thành.
Hồ Vi Nhạc do dự thật lâu, cuối cùng vẫn tới gặp Tống Kỳ.
Trái tim Tống Kỳ đau đớn giống như bị xé nứt, gương mặt tái nhợt ngồi dựa vào chân tường, mồ hôi lạnh lấm tấm đầy trán. Liên tiếp hai ngày không ăn không uống, bây giờ ông ta hư thoát tới mức hai tay run rẩy không thể kiềm chế được.
Nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng ngục tốt gọi "đại nhân", Tống Kỳ mở choàng mắt, nhìn về phía cửa đề lao.
Ngục tốt lấy cho Hồ Vi Nhạc một cái ghế, Hồ Vi Nhạc rũ rũ quan bào, ngồi xuống.
Đầu Tống Kỳ dựa vào tường, dùng ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Hồ Vi Nhạc, nói: "Ngươi nhất định phải chết."
Mấy năm bị trục xuất khỏi quan trường chịu ma luyện cùng giày vò đã khiến mỗi một nếp nhăn trên gương mặt Hồ Vi Nhạc đều mang theo vẻ tang thương, khắc khổ.
Ông hững hờ nở nụ cười, hỏi: "Phải không? Vậy thì thật là tốt, có ngươi đi trước, tìm kiếm đường xuống hoàng tuyền cho ta."
"Ta? Ta không chết được, trong tay ta có thánh chỉ do đích thân bệ hạ ngự bút, bất kỳ quan viên tỉnh nào, cũng đều phải nghe ta phân phó.."
Hồ Vi Nhạc bật cười ha ha, ngắt lời Tống Kỳ: "Nhưng mà không có ai biết ngươi ở nơi này, ta muốn giết ngươi, chỉ giống như bóp chết một con kiến."
"Chỉ cần trong vòng ba ngày ta không có bất cứ động tĩnh gì, tuần phủ đại nhân nhất định sẽ tới vấn trách ngươi."
"Vậy trong vòng ba ngày ta liền giết ngươi, tiếp đó ngồi đợi tuần phủ vấn trách."
Hồ Vi Nhạc một bộ lợn chết không sợ nước sôi, đã chọc giận Tống Kỳ, ông ta vốn bởi vì hoảng sợ đói khát cùng đau đớn mà mệt lả, lúc này không biết lấy đâu ra khí lực, ngồi thẳng dậy.
Trừng to mắt trừng Hồ Vi Nhạc, quát: "Ngay cả thánh chỉ ngươi cũng không để vào trong mắt sao?"
Hồ Vi Nhạc nhún vai, đáp: "Dù sao cũng phải chết, có để thánh chỉ trong mắt hay không, thì có quan trọng gì!"
Tống Kỳ.. Nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Hồ Vi Nhạc, hung ác nói: "Nếu ngươi thả ta ra, ta.."
"Không, không cần phải nói điều kiện với ta, ta chờ chết là tốt rồi."
Tống Kỳ.. người này bị bãi quan đến điên rồi sao! Sao ngay cả câu thông tối thiểu cũng không làm được!
"Ta bị sơn phỉ bắt cóc, ngươi đã cứu ta, việc này liền không thể gạt được những người khác, tất cả mọi người đều biết, ta đang ở chỗ này của ngươi.."
Hồ Vi Nhạc khẽ gật đầu một cái, một lần nữa cắt lời Tống Kỳ.
"Thứ nhất, bắt cóc ngươi không phải sơn phỉ, mà là ta. Thứ hai, nếu như ta đã bắt cóc ngươi, vậy cũng chỉ có ta mới biết ngươi ở nơi này, không phải tất cả mọi người. Thứ ba, coi như người khác có biết, thì cũng chẳng sao, như ngươi nói đấy, ta chết chắc rồi, thì còn sợ cái quái gì!"
Trong chớp mắt này, Tống Kỳ chỉ cảm thấy đỉnh đầu như bị ba đạo thiên lôi liên tiếp đánh trúng.
Không thể tưởng tượng nhìn Hồ Vi Nhạc, hung hăng giật giật khóe miệng, ông ta mới gian nan hỏi: "Vì sao ngươi lại bắt cóc ta? Vì cái gì?"
Hồ Vi Nhạc liền nói: "Đương nhiên là vì thả ra tin tức, để đám Trần Quang cho là ngươi bị triều đình bắt, khi ấy, bọn chúng sẽ chột dạ mà tự thú, bản án của Chu Hoài Sơn liền được giải quyết."
Hơi ngừng lại, Hồ Vi Nhạc nở nụ cười.
"A, đúng rồi, đồng thời lừa của ngươi 5 vạn lượng bạc, sớm biết ngươi đáp ứng thống khoái như vậy, ta đã đòi 10 vạn lượng rồi."
Tống Kỳ lập tức nhảy dựng lên, lao thẳng tới cửa phòng giam, duỗi cánh tay ra, muốn bắt lấy Hồ Vi Nhạc.
Khuôn mặt ông ta dữ tợn nhìn Hồ Vi Nhạc, quát: "Thế mà lại là ngươi! Ngươi thậm chí ngay cả Học Chính cũng dám bắt cóc, còn giả mạo sơn phỉ, chẳng lẽ ngươi không sợ.."
Tống Kỳ vươn cánh tay, vừa vặn đến ngay trước mặt Hồ Vi Nhạc, nhưng lại không chạm được tới người nọ.
Hồ Vi Nhạc liếc nhìn bàn tay Tống Kỳ một cái, nói: "Ta không sợ, ngươi nói rồi còn gì, ta chết chắc rồi, đều phải chết, tại sao còn phải sợ? Chẳng lẽ có cái gì đáng sợ hơn cả chết sao?"
Tống Kỳ vốn bị Hồ Vi Nhạc kích thích đến phát cuồng, chợt tỉnh táo lại. Ông ta dùng ánh mắt âm độc nhìn Hồ Vi Nhạc, ngửa đầu cười ha hả, nụ cười kịch liệt lại dữ tợn.
"Có cái gì đáng sợ hơn cả chết không ấy hả? Có! Đương nhiên là có! Bản thân ngươi chết không đáng sợ, nhưng con của ngươi, vợ của ngươi, bạn chí thân của ngươi, phương trượng chùa Bạch Vân cũng đều phải chết thì sao? Ngươi chống lại thánh chỉ, vô lễ với ta, nếu như nghiêm tra xuống, định tội chu di cửu tộc của ngươi cũng không là vấn đề. Đến lúc đó, ngươi phí hết tâm tư cứu Chu Hoài Sơn, hắn lại bị ngươi liên lụy mà chết. Đáng sợ không? Ha ha ha ha, đáng sợ không?"
Sở dĩ vừa rồi Hồ Vi Nhạc nói như vậy, chính là vì muốn kích động Tống Kỳ.
Mắt thấy Tống Kỳ nói ra những lời này, Hồ Vi Nhạc làm ra bộ dáng khó tin nói: "Không có khả năng, chỉ cần ngươi chết, ai có thể biết ngươi chết như thế nào, cùng ta có quan hệ gì, làm sao có thể giết cửu tộc ta được."
"Không có khả năng? Ngươi thực sự là bị cách chức lâu nên đầu óc trở nên ngu đần rồi sao! Ta có thể xuống đây tiếp nhận vị trí Học Chính của ngươi vào cuối năm, chẳng lẽ ngươi không đoán được người phái ta ra ngoài, là Trấn Quốc Công đại nhân sao!"
Hồ Vi Nhạc giật nảy cả mình, nhìn Tống Kỳ. Tống Kỳ rất hài lòng với phản ứng này của ông. Cũng dần tỉnh táo lại khỏi trạng thái điên cuồng.
"Ta nói cho ngươi biết, lần này tới đây, không riêng gì ta, còn có tam công tử của quốc công gia. Nếu ta có chút sơ xuất, tam công tử nhất định sẽ lập tức truy xét đến trên đầu ngươi. Dù không có chứng cứ cũng chẳng sao, ngược lại chuyến này chúng ta tới đây, một trong số những mục đích chính là diệt trừ ngươi. Đến lúc đó, ngươi cảm thấy ngươi trốn được tội chu di cửu tộc sao! Ta khuyên ngươi lập tức thả ta ra, nói không chừng còn có thể dùng thi thể của ngươi đổi lấy chín tộc của ngươi bình an. Nếu không, ngươi chờ máu chảy thành sông đi!"
Sự chấn kinh trước đó của Hồ Vi Nhạc, là giả vờ cho Tống Kỳ nhìn. Nhưng bây giờ, ông thật sự bị chấn kinh a. Tam công tử của Trấn Quốc Công Phủ thế mà cũng tới. Bọn hắn rốt cuộc muốn làm gì! Diệt trừ ông, chỉ là một trong những mục đích, vậy những mục đích cái khác là gì!
Dưới sự kinh hãi, Hồ Vi Nhạc đứng dậy, thò tay qua song cửa, một phát bắt được cổ áo Tống Kỳ.
"Các ngươi còn có mục đích gì? Tam công tử của Trấn Quốc Công Phủ đang ở đâu?"
Tống Kỳ cười lạnh một tiếng, đáp: "Chỉ bằng ngươi cũng muốn biết an bài của quốc công gia, ngươi xứng sao!"
Tống Kỳ nói xong, không đợi Hồ Vi Nhạc mở miệng, từ phía cửa từ vang lên một giọng nói âm lãnh, mang theo đao thương bén nhọn truyền đến.
"Hắn không xứng, vậy ta xứng không?"
Giọng nói vang lên, Hồ Vi Nhạc cùng Tống Kỳ đồng thời quay đầu.
"Thẩm Lệ?"
Hồ Vi Nhạc chỉ là đơn thuần hiếu kỳ, vì sao đồ đệ của Chu Hoài Sơn lại tới nơi này. Còn Tống Kỳ lại bị dọa đến mềm nhũn cà chân, ngã ngồi trên mặt đất. Ông trời ơi! Đầu lĩnh ảnh vệ sao lại tới đây!
Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa
"Cái kia, Thanh nha đầu đã lấy được chứng cứ bọn họ hãm hại Nhị ca, bên phủ thành, có Hồ đại nhân phối hợp với Thanh nha đầu, sẽ không có chuyện gì đâu, ngươi đừng đi, nghỉ một chút đã."
Triệu thị cũng nói: "Đúng vậy a, ăn cơm chưa? Ta chuẩn bị cho ngươi chút đồ ăn nhé?"
Thẩm Lệ ngồi trên lưng ngựa, cười cười, đáp: "Không cần đâu tam thúc tam thẩm, ta vẫn nên tự mình đi một chuyến a, nếu không lòng ta sẽ bất an, ăn không ngon ngủ không yên được."
Mang theo Lý Nhất, Thẩm Lệ chạy thẳng đến phủ thành.
Nhà lao phủ thành.
Hồ Vi Nhạc do dự thật lâu, cuối cùng vẫn tới gặp Tống Kỳ.
Trái tim Tống Kỳ đau đớn giống như bị xé nứt, gương mặt tái nhợt ngồi dựa vào chân tường, mồ hôi lạnh lấm tấm đầy trán. Liên tiếp hai ngày không ăn không uống, bây giờ ông ta hư thoát tới mức hai tay run rẩy không thể kiềm chế được.
Nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng ngục tốt gọi "đại nhân", Tống Kỳ mở choàng mắt, nhìn về phía cửa đề lao.
Ngục tốt lấy cho Hồ Vi Nhạc một cái ghế, Hồ Vi Nhạc rũ rũ quan bào, ngồi xuống.
Đầu Tống Kỳ dựa vào tường, dùng ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Hồ Vi Nhạc, nói: "Ngươi nhất định phải chết."
Mấy năm bị trục xuất khỏi quan trường chịu ma luyện cùng giày vò đã khiến mỗi một nếp nhăn trên gương mặt Hồ Vi Nhạc đều mang theo vẻ tang thương, khắc khổ.
Ông hững hờ nở nụ cười, hỏi: "Phải không? Vậy thì thật là tốt, có ngươi đi trước, tìm kiếm đường xuống hoàng tuyền cho ta."
"Ta? Ta không chết được, trong tay ta có thánh chỉ do đích thân bệ hạ ngự bút, bất kỳ quan viên tỉnh nào, cũng đều phải nghe ta phân phó.."
Hồ Vi Nhạc bật cười ha ha, ngắt lời Tống Kỳ: "Nhưng mà không có ai biết ngươi ở nơi này, ta muốn giết ngươi, chỉ giống như bóp chết một con kiến."
"Chỉ cần trong vòng ba ngày ta không có bất cứ động tĩnh gì, tuần phủ đại nhân nhất định sẽ tới vấn trách ngươi."
"Vậy trong vòng ba ngày ta liền giết ngươi, tiếp đó ngồi đợi tuần phủ vấn trách."
Hồ Vi Nhạc một bộ lợn chết không sợ nước sôi, đã chọc giận Tống Kỳ, ông ta vốn bởi vì hoảng sợ đói khát cùng đau đớn mà mệt lả, lúc này không biết lấy đâu ra khí lực, ngồi thẳng dậy.
Trừng to mắt trừng Hồ Vi Nhạc, quát: "Ngay cả thánh chỉ ngươi cũng không để vào trong mắt sao?"
Hồ Vi Nhạc nhún vai, đáp: "Dù sao cũng phải chết, có để thánh chỉ trong mắt hay không, thì có quan trọng gì!"
Tống Kỳ.. Nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Hồ Vi Nhạc, hung ác nói: "Nếu ngươi thả ta ra, ta.."
"Không, không cần phải nói điều kiện với ta, ta chờ chết là tốt rồi."
Tống Kỳ.. người này bị bãi quan đến điên rồi sao! Sao ngay cả câu thông tối thiểu cũng không làm được!
"Ta bị sơn phỉ bắt cóc, ngươi đã cứu ta, việc này liền không thể gạt được những người khác, tất cả mọi người đều biết, ta đang ở chỗ này của ngươi.."
Hồ Vi Nhạc khẽ gật đầu một cái, một lần nữa cắt lời Tống Kỳ.
"Thứ nhất, bắt cóc ngươi không phải sơn phỉ, mà là ta. Thứ hai, nếu như ta đã bắt cóc ngươi, vậy cũng chỉ có ta mới biết ngươi ở nơi này, không phải tất cả mọi người. Thứ ba, coi như người khác có biết, thì cũng chẳng sao, như ngươi nói đấy, ta chết chắc rồi, thì còn sợ cái quái gì!"
Trong chớp mắt này, Tống Kỳ chỉ cảm thấy đỉnh đầu như bị ba đạo thiên lôi liên tiếp đánh trúng.
Không thể tưởng tượng nhìn Hồ Vi Nhạc, hung hăng giật giật khóe miệng, ông ta mới gian nan hỏi: "Vì sao ngươi lại bắt cóc ta? Vì cái gì?"
Hồ Vi Nhạc liền nói: "Đương nhiên là vì thả ra tin tức, để đám Trần Quang cho là ngươi bị triều đình bắt, khi ấy, bọn chúng sẽ chột dạ mà tự thú, bản án của Chu Hoài Sơn liền được giải quyết."
Hơi ngừng lại, Hồ Vi Nhạc nở nụ cười.
"A, đúng rồi, đồng thời lừa của ngươi 5 vạn lượng bạc, sớm biết ngươi đáp ứng thống khoái như vậy, ta đã đòi 10 vạn lượng rồi."
Tống Kỳ lập tức nhảy dựng lên, lao thẳng tới cửa phòng giam, duỗi cánh tay ra, muốn bắt lấy Hồ Vi Nhạc.
Khuôn mặt ông ta dữ tợn nhìn Hồ Vi Nhạc, quát: "Thế mà lại là ngươi! Ngươi thậm chí ngay cả Học Chính cũng dám bắt cóc, còn giả mạo sơn phỉ, chẳng lẽ ngươi không sợ.."
Tống Kỳ vươn cánh tay, vừa vặn đến ngay trước mặt Hồ Vi Nhạc, nhưng lại không chạm được tới người nọ.
Hồ Vi Nhạc liếc nhìn bàn tay Tống Kỳ một cái, nói: "Ta không sợ, ngươi nói rồi còn gì, ta chết chắc rồi, đều phải chết, tại sao còn phải sợ? Chẳng lẽ có cái gì đáng sợ hơn cả chết sao?"
Tống Kỳ vốn bị Hồ Vi Nhạc kích thích đến phát cuồng, chợt tỉnh táo lại. Ông ta dùng ánh mắt âm độc nhìn Hồ Vi Nhạc, ngửa đầu cười ha hả, nụ cười kịch liệt lại dữ tợn.
"Có cái gì đáng sợ hơn cả chết không ấy hả? Có! Đương nhiên là có! Bản thân ngươi chết không đáng sợ, nhưng con của ngươi, vợ của ngươi, bạn chí thân của ngươi, phương trượng chùa Bạch Vân cũng đều phải chết thì sao? Ngươi chống lại thánh chỉ, vô lễ với ta, nếu như nghiêm tra xuống, định tội chu di cửu tộc của ngươi cũng không là vấn đề. Đến lúc đó, ngươi phí hết tâm tư cứu Chu Hoài Sơn, hắn lại bị ngươi liên lụy mà chết. Đáng sợ không? Ha ha ha ha, đáng sợ không?"
Sở dĩ vừa rồi Hồ Vi Nhạc nói như vậy, chính là vì muốn kích động Tống Kỳ.
Mắt thấy Tống Kỳ nói ra những lời này, Hồ Vi Nhạc làm ra bộ dáng khó tin nói: "Không có khả năng, chỉ cần ngươi chết, ai có thể biết ngươi chết như thế nào, cùng ta có quan hệ gì, làm sao có thể giết cửu tộc ta được."
"Không có khả năng? Ngươi thực sự là bị cách chức lâu nên đầu óc trở nên ngu đần rồi sao! Ta có thể xuống đây tiếp nhận vị trí Học Chính của ngươi vào cuối năm, chẳng lẽ ngươi không đoán được người phái ta ra ngoài, là Trấn Quốc Công đại nhân sao!"
Hồ Vi Nhạc giật nảy cả mình, nhìn Tống Kỳ. Tống Kỳ rất hài lòng với phản ứng này của ông. Cũng dần tỉnh táo lại khỏi trạng thái điên cuồng.
"Ta nói cho ngươi biết, lần này tới đây, không riêng gì ta, còn có tam công tử của quốc công gia. Nếu ta có chút sơ xuất, tam công tử nhất định sẽ lập tức truy xét đến trên đầu ngươi. Dù không có chứng cứ cũng chẳng sao, ngược lại chuyến này chúng ta tới đây, một trong số những mục đích chính là diệt trừ ngươi. Đến lúc đó, ngươi cảm thấy ngươi trốn được tội chu di cửu tộc sao! Ta khuyên ngươi lập tức thả ta ra, nói không chừng còn có thể dùng thi thể của ngươi đổi lấy chín tộc của ngươi bình an. Nếu không, ngươi chờ máu chảy thành sông đi!"
Sự chấn kinh trước đó của Hồ Vi Nhạc, là giả vờ cho Tống Kỳ nhìn. Nhưng bây giờ, ông thật sự bị chấn kinh a. Tam công tử của Trấn Quốc Công Phủ thế mà cũng tới. Bọn hắn rốt cuộc muốn làm gì! Diệt trừ ông, chỉ là một trong những mục đích, vậy những mục đích cái khác là gì!
Dưới sự kinh hãi, Hồ Vi Nhạc đứng dậy, thò tay qua song cửa, một phát bắt được cổ áo Tống Kỳ.
"Các ngươi còn có mục đích gì? Tam công tử của Trấn Quốc Công Phủ đang ở đâu?"
Tống Kỳ cười lạnh một tiếng, đáp: "Chỉ bằng ngươi cũng muốn biết an bài của quốc công gia, ngươi xứng sao!"
Tống Kỳ nói xong, không đợi Hồ Vi Nhạc mở miệng, từ phía cửa từ vang lên một giọng nói âm lãnh, mang theo đao thương bén nhọn truyền đến.
"Hắn không xứng, vậy ta xứng không?"
Giọng nói vang lên, Hồ Vi Nhạc cùng Tống Kỳ đồng thời quay đầu.
"Thẩm Lệ?"
Hồ Vi Nhạc chỉ là đơn thuần hiếu kỳ, vì sao đồ đệ của Chu Hoài Sơn lại tới nơi này. Còn Tống Kỳ lại bị dọa đến mềm nhũn cà chân, ngã ngồi trên mặt đất. Ông trời ơi! Đầu lĩnh ảnh vệ sao lại tới đây!
Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa
Đánh giá:
Truyện Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa
Story
Chương 127: Xứng sao?
10.0/10 từ 15 lượt.