Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa
Chương 115: Công đường
Nhìn thấy Thành Vũ ở đây, Chu Thanh quả thực có chút ngoài ý muốn. Có điều nàng vẫn gật đầu chào hắn, nhấc chân đi ra ngoài.
"Sao ngươi lại tới đây?"
Thành Vũ miễn cưỡng cười, ngẩng đầu nhìn tòa nhà sau lưng Chu Thanh hỏi: "Đây là nhà của ông chủ kia?"
"Ừ."
Thành Vũ liền nói: "Ngươi chính là bởi vì cái này, mới không muốn gả cho ta?"
Chu Thanh.. "Chuyện của chúng ta, khi đó ta đã nói rất rõ ràng, ta chỉ coi ngươi là bạn thôi."
Khách khí nói một câu, Chu Thanh lựa chọn kết thúc đề tài này.
"Ta còn có việc, không thể hàn huyên nhiều với ngươi, chờ ngươi thành thân, ta sẽ đến uống rượu mừng."
Nói rồi, Chu Thanh nhấc chân muốn đi.
Thành Vũ kéo nàng lại: "Ngươi đi huyện nha phải không? Chuyện của Hoài Sơn thúc, ta đã biết."
Chu Thanh quay đầu nhìn Thành Vũ.
Thành Vũ liền nói: "Hôm qua, người của huyện nha đến thôn chúng ta, tìm không ít người tra hỏi, ngày hôm nay mở công đường thẩm án, có mấy người trong thôn cũng tới làm chứng cho Hoài Sơn thúc."
Ngừng lại một chút, Thành Vũ né tránh ánh mắt của Chu Thanh, cắn răng, nói: "Nếu ngươi chịu đáp ứng ta, hôm nay ta nhất định sẽ nói chuyện giúp Hoài Sơn thúc."
Chu Thanh cau chặt mi tâm, mở to hai mắt nhìn Thành Vũ. Mấy ngày không gặp, Thành Vũ quả thực gầy đi không ít. Xương gò má nhô ra, hốc mắt hõm sâu. Làm hảo hữu của nguyên chủ ngày xưa, Chu Thanh đối với Thành Vũ, vẫn còn có chút quan tâm theo bản năng. Nhưng lúc này, hắn lại nói như vậy, Chu Thanh hơi nhíu mày, thần sắc u lãnh.
"Như thế nào? Nếu như ta không đáp ứng, ngươi liền muốn bỏ đá xuống giếng nói xấu cha ta phải không?"
Sắc mặt Thành Vũ chuyển sang màu tím đỏ, gắt gao cắn chặt môi.
"Thanh tỷ, ta chân tâm thật ý muốn cưới ngươi, ông chủ kia, nhìn thì ngăn nắp, nhưng người có tiền đều sẽ tam thê tứ thiếp, ta chỉ có một mình ngươi, gả cho ta ngươi sẽ không lỗ, ta thật sự không hiểu vì sao ngươi lại không muốn?"
Chu Thanh hất tay Thành Vũ ra, hỏi: "Ngươi thật sự muốn biết?"
Thành Vũ gật đầu đáp: "Muốn."
Chu Thanh vốn định cự tuyệt Thành Vũ một cách cay nghiệt, nhưng nghĩ lại, Chu Thanh dự định chọn một cách khác.
"Bởi vì ta thích nữ nhân!"
Thành Vũ.. Mở to hai mắt nghẹn họng trân trối nhìn Chu Thanh, trong phút chốc, suýt chút nữa hai chân hắn mềm nhũn trực tiếp quỳ trước mặt Chu Thanh.
Chu Thanh phiền muộn thở dài.
"Vấn đề này, vốn là bí mật của ta, ta không định nói cho bất luận người nào biết, nhưng ngươi lại cứ ép ta phải nói ra, bât giờ ta đã nói, ngươi phải giữ bí mật cho ta a."
Thành Vũ.. Trong lỗ tai giống như là có hàng trăm con côn trùng đang vỗ cánh rào rào. Làm cho hắn đầu váng mắt hoa. Ưa thích nữ nhân? Chu Thanh thích nữ nhân? Cái này..
Thành Vũ nhìn Chu Thanh, trong lúc nhất thời vẫn chưa tỉnh hồn lại.
Chu Thanh vỗ vỗ vai Thành Vũ nói: "Ngươi đã đã biết bí mật của ta, về sau cũng đừng dùng vấn đề này đến kích động ta nữa."
Nói rồi, Chu Thanh quay đầu rời đi. Thành Vũ hóa đá tại chỗ, ngổn ngang trong gió bấc. Ưa thích, nữ nhân?
Trước cổng Huyện nha, lúc Chu Thanh đến, đã có rất đông người đứng vây xem. Huyện lệnh xử án, Học Chính ngồi ở một bên áp trận. Theo một hồi tiếng sát uy bổng gõ lên mặt đất, Chu Hoài Sơn cùng ba học sinh kia đều bị áp giải lên công đường.
Vỗ kinh đường mộc, Huyện lệnh trang nghiêm nhìn Chu Hoài Sơn, hỏi: "Chu Hoài Sơn, ba người này cáo trạng ngươi tội quấy rối, ngươi có nhận tội không?"
Một bộ phá án theo lẽ công bằng.
Chu Hoài Sơn lắc đầu, đáp: "Thảo dân vô tội, thảo dân không nhận."
Huyện lệnh quay đầu nhìn về phía ba học sinh kia, nói: "Bản quan đã thẩm tra ba ngày, đối với bản án, bản quan chỉ có thể tìm được nhân chúng duy nhất, chính là thôn dân thôn Khánh Dương. Bởi vì các ngươi không thể cung cấp chứng cớ xác thực chuyện Chu Hoài Sơn quấy rối, nếu như lại không có nhân chứng, bản quan liền không thể nào phán định hắn có tội. Hơn nữa, nếu như Chu Hoài Sơn muốn cáo trạng các ngươi vu hãm phỉ báng, thì lại có chứng cứ mười phần. Các ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"
Trần Quang liếc nhìn Học Chính một cái thật nhanh, sau đó ôm quyền hành lễ với Huyện lệnh: "Cầu xin đại nhân chủ trì công đạo cho chúng học sinh."
Trần Quang nói xong, Vương Nhạc cùng Cao Hà bên cạnh cũng nói theo: "Cầu xin đại nhân chủ trì công đạo."
Huyện lệnh nhân tiện nói: "Dẫn thôn dân thôn Khánh Dương lên."
Huyện lệnh mời tới, ngoại trừ tộc trưởng, chính là mấy nhà thôn dân ở gần Hoài Sơn thư viện nhất, trong đó có nhà Thành Vũ.
Vừa lên công đường, còn chưa kịp chờ Huyện lệnh mở miệng, mẹ Thành Vũ Nương đã lườm nguýt Chu Hoài Sơn: "Đại nhân minh xét, người này hèn hạ ác độc, ái mộ hư vinh, gian xảo lười biếng."
Bộ dáng cắn răng nghiến lợi, hận không thể xông lên cắn cho Chu Hoài Sơn mấy miếng.
Bên cạnh mẹ Thành Vũ chính là Triệu bà tử. Triệu bà Tử vừa ghen ghét đỏ mắt nhà Chu Thanh vừa thầm ghi hận trong lòng việc lần trước Chu Hoài Lâm không cho bà ta mượn tiền, lập tức nói theo: "Không sai, đại nhân, Chu Hoài Sơn ở thôn chúng ta, là một tên đầu gỗ có tiếng, nhưng đây chỉ là trò lừa bịp gạt người của hắn, nếu thực sự là một tên đầu gỗ, cũng không thể quấy đến mức Chu Gia phải trục xuất hắn khỏi gia phả."
Hai người phụ nữ vừa nói xong, tiếng nghị luận bên ngoài lại sôi nổi lên.
Tộc trưởng tức giận trừng hai người, ôm quyền nói với Huyện lệnh: "Đại nhân minh xét, hai người này có khúc mắc với nhà Chu Hoài Sơn, Chu Hoài Sơn chất phác trung thực, ấn tượng của thôn dân với hắn luôn rất tốt."
Lần này tới huyện thành, ngoại trừ những người được Huyện lệnh mời tới làm nhân chứng, còn có không ít thôn dân tự nguyện tới. Hoài Sơn thư viện không hạn chế điều kiện thu nhận học sinh, trong thôn có không ít người mang ơn Chu Hoài Sơn.
Bên ngoài công đường, liền có người hô to: "Đúng vậy, đại nhân, chúng ta cũng là thôn dân thôn Khánh Dương, Chu Hoài Sơn là người rất tốt, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện xấu đâu."
"Đúng vậy, đại nhân, đừng nghe hai người kia nói bậy, đó là mẹ Thành Vũ, con trai bà ta muốn cưới khuê nữ của Chu Hoài Sơn nhưng không được đáp ứng, liền thẹn quá hóa giận. Không thể tính bà ta là nhân chứng được."
Còn có người muốn nói, Huyện lệnh lại vỗ kinh đường mộc, ngăn tiếng ồn ào bên ngoài lại.
"Đây là công đường, không phải chỗ cho các người tự do muốn nói gì thì nói, bản quan đã mời các ngươi tới làm nhân chứng, mỗi một câu nói của các ngươi, đều phải là chân thật, phàm là giở trò dối trá công báo tư thù, sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!"
Tiếng kinh đường mộc phối cùng với sự uy nghiêm của Huyện lệnh, khiến cho Triệu bà tử cùng mẹ của Thành Vũ sợ hãi rụt đầu so vai lại.
Học Chính hừ lạnh một tiếng, nói: "Như thế nào, Huyện lệnh đại nhân đây là đang trên công đường, trước mặt mọi người mà uy hiếp nhân chứng sao?"
Mẹ Thành Vũ cùng Triệu bà tử đảo mắt, nhìn về phía Học Chính đại nhân. Mặc dù không biết người này, nhưng mà hai người họ biết quan phục người ta mặc trên người a. Hơn nữa, Huyện lệnh xử án hắn đều có thể ngồi ở chỗ này dự thính, hẳn là một đại quan.
Hai người trao đổi ánh mắt, Triệu bà tử nhân tiện nói: "Đại nhân minh xét, thảo dân không dám nói lung tung."
Mẹ Thành Vũ cũng nói theo: "Thảo dân cũng không dám!"
Tộc trưởng tức giận dậm chân: "Đại nhân, xét về nhân phẩm của Chu Hoài Sơn, thôn Khánh Dương còn nhiều người có thể chứng minh, hai người bọn họ chỉ là ở gần thư viện nhất mà thôi."
Lời này chính là đang nhắc nhở Huyện lệnh. Điều hai người này có thể chứng minh, chỉ là có từng nhìn thấy Chu Hoài Sơn quấy rối học sinh hay không thôi. Còn những thức khác, cũng không có tác dụng.
Huyện lệnh nhìn tộc trưởng, chợt chuyển ánh mắt về phía mẹ Thành Vũ cùng Triệu bà tử.
"Bản quan hỏi các ngươi, các ngươi có từng nhìn thấy Chu Hoài Sơn có bất kì cử chỉ bất nhã nào với ba người này chưa?"
Triệu bà tử há miệng liền nói: "Ta đã thấy Chu Hoài Sơn mang theo bọn hắn đi đến ruộng ngô."
Mẹ Thành Vũ cũng nói theo: "Ta đã thấy Chu Hoài Sơn dẫn bọn họ về nhà."
"Nương, người nói bậy bạ gì đó! Hoài Sơn thúc làm chuyện đó lúc nào!" Thành Vũ chẳng biết xuất hiện từ bao giờ trong đám người, hô với mẹ hắn.
Hắn muốn lên công đường, nhưng lại bị nha dịch ngăn lại bên ngoài.
"Để hắn đi vào!" Huyện lệnh nhìn ra bên ngoài, phân phó một câu.
Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa
"Sao ngươi lại tới đây?"
Thành Vũ miễn cưỡng cười, ngẩng đầu nhìn tòa nhà sau lưng Chu Thanh hỏi: "Đây là nhà của ông chủ kia?"
"Ừ."
Thành Vũ liền nói: "Ngươi chính là bởi vì cái này, mới không muốn gả cho ta?"
Chu Thanh.. "Chuyện của chúng ta, khi đó ta đã nói rất rõ ràng, ta chỉ coi ngươi là bạn thôi."
Khách khí nói một câu, Chu Thanh lựa chọn kết thúc đề tài này.
"Ta còn có việc, không thể hàn huyên nhiều với ngươi, chờ ngươi thành thân, ta sẽ đến uống rượu mừng."
Nói rồi, Chu Thanh nhấc chân muốn đi.
Thành Vũ kéo nàng lại: "Ngươi đi huyện nha phải không? Chuyện của Hoài Sơn thúc, ta đã biết."
Chu Thanh quay đầu nhìn Thành Vũ.
Thành Vũ liền nói: "Hôm qua, người của huyện nha đến thôn chúng ta, tìm không ít người tra hỏi, ngày hôm nay mở công đường thẩm án, có mấy người trong thôn cũng tới làm chứng cho Hoài Sơn thúc."
Ngừng lại một chút, Thành Vũ né tránh ánh mắt của Chu Thanh, cắn răng, nói: "Nếu ngươi chịu đáp ứng ta, hôm nay ta nhất định sẽ nói chuyện giúp Hoài Sơn thúc."
Chu Thanh cau chặt mi tâm, mở to hai mắt nhìn Thành Vũ. Mấy ngày không gặp, Thành Vũ quả thực gầy đi không ít. Xương gò má nhô ra, hốc mắt hõm sâu. Làm hảo hữu của nguyên chủ ngày xưa, Chu Thanh đối với Thành Vũ, vẫn còn có chút quan tâm theo bản năng. Nhưng lúc này, hắn lại nói như vậy, Chu Thanh hơi nhíu mày, thần sắc u lãnh.
"Như thế nào? Nếu như ta không đáp ứng, ngươi liền muốn bỏ đá xuống giếng nói xấu cha ta phải không?"
Sắc mặt Thành Vũ chuyển sang màu tím đỏ, gắt gao cắn chặt môi.
"Thanh tỷ, ta chân tâm thật ý muốn cưới ngươi, ông chủ kia, nhìn thì ngăn nắp, nhưng người có tiền đều sẽ tam thê tứ thiếp, ta chỉ có một mình ngươi, gả cho ta ngươi sẽ không lỗ, ta thật sự không hiểu vì sao ngươi lại không muốn?"
Chu Thanh hất tay Thành Vũ ra, hỏi: "Ngươi thật sự muốn biết?"
Thành Vũ gật đầu đáp: "Muốn."
Chu Thanh vốn định cự tuyệt Thành Vũ một cách cay nghiệt, nhưng nghĩ lại, Chu Thanh dự định chọn một cách khác.
"Bởi vì ta thích nữ nhân!"
Thành Vũ.. Mở to hai mắt nghẹn họng trân trối nhìn Chu Thanh, trong phút chốc, suýt chút nữa hai chân hắn mềm nhũn trực tiếp quỳ trước mặt Chu Thanh.
Chu Thanh phiền muộn thở dài.
"Vấn đề này, vốn là bí mật của ta, ta không định nói cho bất luận người nào biết, nhưng ngươi lại cứ ép ta phải nói ra, bât giờ ta đã nói, ngươi phải giữ bí mật cho ta a."
Thành Vũ.. Trong lỗ tai giống như là có hàng trăm con côn trùng đang vỗ cánh rào rào. Làm cho hắn đầu váng mắt hoa. Ưa thích nữ nhân? Chu Thanh thích nữ nhân? Cái này..
Thành Vũ nhìn Chu Thanh, trong lúc nhất thời vẫn chưa tỉnh hồn lại.
Chu Thanh vỗ vỗ vai Thành Vũ nói: "Ngươi đã đã biết bí mật của ta, về sau cũng đừng dùng vấn đề này đến kích động ta nữa."
Nói rồi, Chu Thanh quay đầu rời đi. Thành Vũ hóa đá tại chỗ, ngổn ngang trong gió bấc. Ưa thích, nữ nhân?
Trước cổng Huyện nha, lúc Chu Thanh đến, đã có rất đông người đứng vây xem. Huyện lệnh xử án, Học Chính ngồi ở một bên áp trận. Theo một hồi tiếng sát uy bổng gõ lên mặt đất, Chu Hoài Sơn cùng ba học sinh kia đều bị áp giải lên công đường.
Vỗ kinh đường mộc, Huyện lệnh trang nghiêm nhìn Chu Hoài Sơn, hỏi: "Chu Hoài Sơn, ba người này cáo trạng ngươi tội quấy rối, ngươi có nhận tội không?"
Một bộ phá án theo lẽ công bằng.
Chu Hoài Sơn lắc đầu, đáp: "Thảo dân vô tội, thảo dân không nhận."
Huyện lệnh quay đầu nhìn về phía ba học sinh kia, nói: "Bản quan đã thẩm tra ba ngày, đối với bản án, bản quan chỉ có thể tìm được nhân chúng duy nhất, chính là thôn dân thôn Khánh Dương. Bởi vì các ngươi không thể cung cấp chứng cớ xác thực chuyện Chu Hoài Sơn quấy rối, nếu như lại không có nhân chứng, bản quan liền không thể nào phán định hắn có tội. Hơn nữa, nếu như Chu Hoài Sơn muốn cáo trạng các ngươi vu hãm phỉ báng, thì lại có chứng cứ mười phần. Các ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"
Trần Quang liếc nhìn Học Chính một cái thật nhanh, sau đó ôm quyền hành lễ với Huyện lệnh: "Cầu xin đại nhân chủ trì công đạo cho chúng học sinh."
Trần Quang nói xong, Vương Nhạc cùng Cao Hà bên cạnh cũng nói theo: "Cầu xin đại nhân chủ trì công đạo."
Huyện lệnh nhân tiện nói: "Dẫn thôn dân thôn Khánh Dương lên."
Huyện lệnh mời tới, ngoại trừ tộc trưởng, chính là mấy nhà thôn dân ở gần Hoài Sơn thư viện nhất, trong đó có nhà Thành Vũ.
Vừa lên công đường, còn chưa kịp chờ Huyện lệnh mở miệng, mẹ Thành Vũ Nương đã lườm nguýt Chu Hoài Sơn: "Đại nhân minh xét, người này hèn hạ ác độc, ái mộ hư vinh, gian xảo lười biếng."
Bộ dáng cắn răng nghiến lợi, hận không thể xông lên cắn cho Chu Hoài Sơn mấy miếng.
Bên cạnh mẹ Thành Vũ chính là Triệu bà tử. Triệu bà Tử vừa ghen ghét đỏ mắt nhà Chu Thanh vừa thầm ghi hận trong lòng việc lần trước Chu Hoài Lâm không cho bà ta mượn tiền, lập tức nói theo: "Không sai, đại nhân, Chu Hoài Sơn ở thôn chúng ta, là một tên đầu gỗ có tiếng, nhưng đây chỉ là trò lừa bịp gạt người của hắn, nếu thực sự là một tên đầu gỗ, cũng không thể quấy đến mức Chu Gia phải trục xuất hắn khỏi gia phả."
Hai người phụ nữ vừa nói xong, tiếng nghị luận bên ngoài lại sôi nổi lên.
Tộc trưởng tức giận trừng hai người, ôm quyền nói với Huyện lệnh: "Đại nhân minh xét, hai người này có khúc mắc với nhà Chu Hoài Sơn, Chu Hoài Sơn chất phác trung thực, ấn tượng của thôn dân với hắn luôn rất tốt."
Lần này tới huyện thành, ngoại trừ những người được Huyện lệnh mời tới làm nhân chứng, còn có không ít thôn dân tự nguyện tới. Hoài Sơn thư viện không hạn chế điều kiện thu nhận học sinh, trong thôn có không ít người mang ơn Chu Hoài Sơn.
Bên ngoài công đường, liền có người hô to: "Đúng vậy, đại nhân, chúng ta cũng là thôn dân thôn Khánh Dương, Chu Hoài Sơn là người rất tốt, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện xấu đâu."
"Đúng vậy, đại nhân, đừng nghe hai người kia nói bậy, đó là mẹ Thành Vũ, con trai bà ta muốn cưới khuê nữ của Chu Hoài Sơn nhưng không được đáp ứng, liền thẹn quá hóa giận. Không thể tính bà ta là nhân chứng được."
Còn có người muốn nói, Huyện lệnh lại vỗ kinh đường mộc, ngăn tiếng ồn ào bên ngoài lại.
"Đây là công đường, không phải chỗ cho các người tự do muốn nói gì thì nói, bản quan đã mời các ngươi tới làm nhân chứng, mỗi một câu nói của các ngươi, đều phải là chân thật, phàm là giở trò dối trá công báo tư thù, sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!"
Tiếng kinh đường mộc phối cùng với sự uy nghiêm của Huyện lệnh, khiến cho Triệu bà tử cùng mẹ của Thành Vũ sợ hãi rụt đầu so vai lại.
Học Chính hừ lạnh một tiếng, nói: "Như thế nào, Huyện lệnh đại nhân đây là đang trên công đường, trước mặt mọi người mà uy hiếp nhân chứng sao?"
Mẹ Thành Vũ cùng Triệu bà tử đảo mắt, nhìn về phía Học Chính đại nhân. Mặc dù không biết người này, nhưng mà hai người họ biết quan phục người ta mặc trên người a. Hơn nữa, Huyện lệnh xử án hắn đều có thể ngồi ở chỗ này dự thính, hẳn là một đại quan.
Hai người trao đổi ánh mắt, Triệu bà tử nhân tiện nói: "Đại nhân minh xét, thảo dân không dám nói lung tung."
Mẹ Thành Vũ cũng nói theo: "Thảo dân cũng không dám!"
Tộc trưởng tức giận dậm chân: "Đại nhân, xét về nhân phẩm của Chu Hoài Sơn, thôn Khánh Dương còn nhiều người có thể chứng minh, hai người bọn họ chỉ là ở gần thư viện nhất mà thôi."
Lời này chính là đang nhắc nhở Huyện lệnh. Điều hai người này có thể chứng minh, chỉ là có từng nhìn thấy Chu Hoài Sơn quấy rối học sinh hay không thôi. Còn những thức khác, cũng không có tác dụng.
Huyện lệnh nhìn tộc trưởng, chợt chuyển ánh mắt về phía mẹ Thành Vũ cùng Triệu bà tử.
"Bản quan hỏi các ngươi, các ngươi có từng nhìn thấy Chu Hoài Sơn có bất kì cử chỉ bất nhã nào với ba người này chưa?"
Triệu bà tử há miệng liền nói: "Ta đã thấy Chu Hoài Sơn mang theo bọn hắn đi đến ruộng ngô."
Mẹ Thành Vũ cũng nói theo: "Ta đã thấy Chu Hoài Sơn dẫn bọn họ về nhà."
"Nương, người nói bậy bạ gì đó! Hoài Sơn thúc làm chuyện đó lúc nào!" Thành Vũ chẳng biết xuất hiện từ bao giờ trong đám người, hô với mẹ hắn.
Hắn muốn lên công đường, nhưng lại bị nha dịch ngăn lại bên ngoài.
"Để hắn đi vào!" Huyện lệnh nhìn ra bên ngoài, phân phó một câu.
Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa
Đánh giá:
Truyện Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa
Story
Chương 115: Công đường
10.0/10 từ 15 lượt.