Phu Nhân Giả

Chương 22

30.

Sau khi Nghiêm Thù Lân nói xong, con mèo lông trắng mắt xanh đẹp nhất trong trang đột nhiên nhảy lên người tôi rồi khéo léo nằm trên đùi tôi. Tôi lập tức vui lên, chớp mắt mấy cái, kìm lại nước mắt rồi đưa tay vuốt nó, nó còn dụi cái đầu ấm áp mượt như nhung vào lòng bàn tay tôi.

Tôi liên tục nhắc mình không được chìm đắm trong niềm vui có thể mất đi bất cứ lúc nào mà phải mau chóng chạy trốn giữ mạng, nhưng khi ôm con mèo thơm mềm lại vô thức nghĩ "Giờ Nghiêm Thù Lân đối với mình tốt lắm mà, còn cho mình ngủ chung với mèo của hắn nữa".

Nghiêm Thù Lân ngồi cạnh nhìn tôi vuốt mèo, còn tự tay đút cho tôi mấy miếng lê ngọt lịm đã cắt nhỏ.

Tôi sửng sốt nhìn tay hắn giơ lên trước mặt mình, cảm thấy không tiện từ chối nên ngoan ngoãn há miệng cho hắn đút.


31.

"Nghiêm trang chủ, ta có thể hỏi ngươi một chuyện được không?" Tôi ăn no căng, lá gan lại dần phình ra, thả mèo trắng xuống đất rồi quay đầu cầm cổ tay Nghiêm Thù Lân, mở miệng hỏi hắn.

Nghiêm Thù Lân gật đầu: "Được."

"Nếu...... Nếu chúng ta thành hôn, ngươi sẽ để ta lại trong trang rồi ra ngoài làm việc một thời gian dài sao?" Càng nói giọng tôi càng nhỏ, ngón tay nắm cổ tay hắn cũng hơi run, lấm lét nhìn mặt hắn, sợ nói sai câu nào sẽ chọc giận hắn.

Trong truyện viết kết hôn chưa đầy một tháng, Nghiêm Thù Lân đã rời sơn trang ra ngoài làm việc. Hắn thật sự bận rộn hay là không muốn gặp phu nhân mới cưới trong trang?



Một lát sau hắn cầm tay tôi, khuôn mặt tuấn tú kề tới gần, tiếp tục nói với tôi: "Ngươi có thể đi theo ta, ta sẽ bảo vệ ngươi."

"Sao phải tổ chức lễ cưới gấp vậy?" Tôi thấy hiện giờ hắn không nổi điên, nói chuyện với tôi cũng ôn hòa nên nhịn không được nói thêm mấy câu, "Nghiêm Thù Lân, ngươi là trang chủ Nghiêm gia, kết hôn là việc trọng đại, chưa biết ta là người thế nào mà sao ngươi lại tùy tiện......"

"Năm ngày nữa là giỗ mẫu thân." Hắn nhìn tôi chăm chú rồi bình tĩnh nói, "Ta sẽ đặt bài vị của bà ấy ở sảnh chính để bà ấy chứng kiến chúng ta thành hôn."

Tôi muốn nói rất nhiều nhưng nghe hắn nhắc tới mẫu thân thì lời gì cũng không nói ra được.

Nghiêm Thù Lân hỏi tôi muốn mời ai đến dự lễ cưới.


Tôi cúi đầu nghĩ: Mình có ai để mời đâu chứ?

"Doãn Hoàn Từ" cũng là cô nhi như tôi. Hắn chuyên sống nhờ mấy trò lừa bịp, đừng nói bạn bè mà chưa biết chừng còn kết thù với rất nhiều người.

"Ta sinh ra trong hẻm nhỏ, không biết mẹ mình là ai, trước kia bị bán vào rạp hát bưng trà cho người ta, sau đó trộm tiền trốn đi......" Tôi dựa theo trí nhớ của nguyên chủ nói với hắn, "Nghiêm trang chủ, ta còn làm rất nhiều việc xấu trên giang hồ nên chẳng có bạn bè gì cả."

Nói xong tôi cúi đầu thấp hơn, nước mắt không còn chảy ra nhưng sống mũi vẫn cay cay.

Nghiêm Thù Lân hỏi tôi: "Làm việc xấu gì?"

Tôi nói: "Bịa chuyện lừa gạt người giàu......"

Nghiêm Thù Lân hỏi: "Có giết người không?"

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, mở to mắt rồi lắc đầu nguầy nguậy: "Không có, làm sao ta dám chứ......"

Nghiêm Thù Lân nói: "Có bao giờ nảy ra ý đồ giết người không?"

"Nghiêm trang chủ, ta, ta chỉ hơi tham tiền thôi chứ chưa bao giờ muốn giết người cả!" Tôi giơ ngón tay lên thành khẩn thề với hắn, "Từ nay về sau ta sẽ không làm thế nữa......"

Nghiêm Thù Lân đưa tay kia cầm lấy ngón tay tôi rồi nhìn tôi nói: "Doãn Hoàn Từ, lần này thành hôn xong đừng phản bội ta nữa mà cùng làm kẻ ác với ta được không?"

Phu Nhân Giả
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Phu Nhân Giả Truyện Phu Nhân Giả Story Chương 22
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...