Phong Thủy Đại Sư
Chương 99: Thế giới thứ năm 12
Lâm Lâu nói: "Ngươi cảm thấy cái gì chưa đủ nữa, hay là trước đó ta ra sức chưa đủ?"
Trước giờ mức độ không biết xấu hổ của y chưa bao giờ là có giới hạn, Kiều Quảng Lan suýt chút nữa sặc cháo chết. Hắn ha ha một tiếng, nói câu "Chờ xem."
Lâm Lâu chỉ đơn giản là cười. Hắn húp hai ngụm cháo, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: "Không đúng, theo lý thuyết ở thế giới này phải có một ngươi giả nữa mới đúng, hắn đâu?"
Lâm Lâu nói hời hợt: "Ha, mới vừa đến ta đã giết hắn rồi."
Kiều Quảng Lan: "... Ngươi thật là tàn nhẫn."
Lâm Lâu nói: "Chẳng qua cũng chỉ là ảo ảnh thôi, bận tâm làm gì."
Kiều Quảng Lan lắc đầu một cái, đưa chén cháo đã hết cho y. Lúc nhấc tay, tà áo buông xuống, lộ ra cổ tay lít nha lít nhít dấu hồng.
Lâm Lâu đau lòng xuýt xoa một tiếng, tiện tay đặt chén bên cạnh, xoa xoa cổ tay hắn một chút rồi nói: "Xin lỗi, là ta không biết nặng nhẹ. Lần sau nhất định chú ý."
Kiều Quảng Lan phất tay gạt y, nhảy xuống giường: "Lần sau? Phi! Nằm mơ đi!"
Hắn đáp đất, thắt lưng vừa đau vừa thốn, nhưng vì mặt mũi nên đành cắn răng chịu đựng, nói như không có gì xảy ra: "Bây giờ còn cách cung biến* bao lâu?"
Lâm Lâu đi đến cạnh hắn, xoa bóp eo cho hắn sức lực vừa phải, nói: "Sắp rồi."
Y đứng sau lưng Kiều Quảng Lan, chỉ nghe được thanh âm mang theo ý cười của hắn lại không thấy được sắc mặt nặng nề của hắn, lông mày nhíu chặt, biểu cảm cũng không có chút ý cười.
Kiều Quảng Lan nói: "Vậy thừa dịp hiện tại, chúng ta đến chỗ Thích Dương nhìn xem? Ta luôn cảm thấy, nếu như Hình Siêu muốn bày trò, thì người muốn gặp cuối cùng trước lúc này có lẽ là Thích Dương."
Hắn đoán không sai, quả nhiên Hình Siêu đang nói chuyện với Thích Dương. Tuy rằng đối với Kiều Quảng Lan và Lâm Lâu mà nói, thời gian trôi qua chỉ vừa đủ hai người lăn giường một hồi, nhưng với Hình Siêu và Thích Dương mà nói thì là đã qua rất lâu.
Lúc này hai huynh đệ đang ngồi trong một cái đình giữa hồ cùng uống rượu. Quanh đình được nước bao quanh, tầm nhìn thông thoáng, Hình Siêu sẽ chọn nơi đây, có lẽ do cảm thấy nơi này tuyệt đối sẽ không có ai nghe trộm, là nơi an toàn nhất.
Chắc gã cũng không nghĩ đến đường đường là Ma Tôn đại nhân thế mà lại đích thân đến nghe trộm bí mật của gã.
Dĩ nhiên Thích Dương rất sẵn lòng được gặp gã. Sau khi hắn uống được mấy ngụm thì đặt chén rượu xuống, cười nói: "Rượu này của ngươi không tệ, nếu ngươi không uống nhanh xem chừng ta uống cạn mất."
Hình Siêu nói: "Muốn uống thì uống, phí lời làm gì, rượu này là ta tự mình ủ, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."
Thích Dương nói: "Ngươi còn biết ủ rượu?"
Hình Siêu lắc lắc chén rượu, bình tĩnh đưa ánh mắt rơi xuống sóng nước trong veo, thản nhiên nói: "Phương thức tổ truyền trong nhà, chỉ có một loại, cho nên ta cũng chỉ có thể ủ mỗi loại rượu này."
Thích Dương nói: "Thật hiếm khi nghe thấy ngươi nhắc đến chuyện quá khứ."
Hình Siêu liếc hắn một cái, châm chọc cười: "Đến cả mẹ ngươi năm đó chạy trốn theo ai cũng không biết sao?"
Từ lúc mới quen, gã nói chuyện luôn là như thế, Thích Dương cũng sẽ không vì vậy mà tức giận với Hình Siêu. Giờ đây, hắn cũng dần hiểu rõ gã, tất nhiên biết nhiều quá thì không, nghe thấy lời này cũng chỉ cười khẽ: "Cha ta xem như chuyện này chưa từng xảy ra, không cho bất kể ai nhắc đến hay điều tra. Tất nhiên ta cũng sẽ không làm chuyện gì khiên cha mẹ không vui."
Hắn ôn hòa nhìn Hình Siêu: "Người sống một đời mấy khi sai lầm, có nhiều chuyện không nên đào sâu đến ngọn nguồn vẫn hơn."
Hình Siêu phì cười một tiếng: "Ngươi thế này dễ mà để bị hại chết rồi cũng không biết bản thân chết thế nào."
Thích Dương lắc đầu nói: "Nào có nhiều người muốn hại người như thế. Vả lại hại người có gì tốt đẹp đâu. Dù rằng vẫn nói là phải có lòng đề phòng người khác, thế nhưng đề phòng thế nào cũng không đề phòng ngươi nhà mình. Chẳng qua hôm nay ngươi... rất xúc động."
Hình Siêu thờ ơ đặt chén xuống, nói: "Chỉ là mệt thôi. Thích Dương, nếu không chúng ta đi đi. Ta không thích ma tộc."
Câu này của gã quá đột ngột, Thích Dương ngẩn ra, nói: "Đi đâu?"
Hai mắt Hình Siêu nhìn hắn trực diện, tuy rằng giọng điệu không thay đổi gì, thế nhưng từ vẻ mặt gã, ngay cả Kiều Quảng Lan và Lâm Lâu đều cảm nhận được sự chân thành trong đấy.
Gã nói: "Đi đâu cũng được, chỉ cần là không ngây người ở đây nữa, ma tôn không thiếu một tên thuộc hạ để sai khiến như ngươi. Ngươi cũng nói, trên thế gian này người thân của chúng ta cũng chỉ còn mình đối phương, nếu vậy, chẳng phải với ngươi người quan trọng nhất là ta sao?"
Thích Dương im lặng, dường như đang do dự.
Kiều Quảng Lan nói: "A, hắn đang ghen với ngươi, đang tranh giành yêu thương với ngươi."
Lâm Lâu không đấu võ mồm với hắn, một lát sau mới nói: "Giống như hắn đang nóng lòng muốn chứng minh gì đó. Với tính cách Hình Siêu, vốn dĩ không nên hỏi vậy."
Kiều Quảng Lan liếc mắt nhìn hắn, nói một cách quái lạ: "Ngươi hình như mất tập trung, sao thế?"
"Không có gì." Lâm Lâu kéo tay hắn, nhẹ nhàng vuốt một vết bầm trên cổ tay, đưa đến bên môi hôn một cái, hạ giọng nói: "Chỉ là, sắp có chuyện xảy ra, trong lòng có chút không chắc chắn. Ngươi nhất định phải nghe lời ta, gặp phải tình huống thế nào cũng không được làm bừa, nếu không nếu như ngươi bị thương ta sẽ rất đau lòng, nghe không?"
Kiều Quảng Lan nhạy cảm liếc mắt nhìn Lâm Lâm một cái, đột nhiên có một loại cảm giác rất quái lạ -- dây dưa tận mấy đời, hắn đối với người trước mắt có thể nói là hiểu rõ vô cùng. Lộ Hành ngoài mềm trong cứng, tính cách kiêu ngạo, trên đời này rất ít chuyện có thể khiến y để trong mắt. Đừng nói là cháy lớn ở Lăng Kiến Cung, cho dù Lăng Kiến Cung hoàn toàn biến mất không còn tăm hơi, hắn đoán y sẽ nghĩ cách tìm ra chân tướng chứ không phải sốt sắng thế này.
...Y, thật sự không biết chút nội tình nào sao? Vậy nếu như biết thì sao phải giấu mình?
Huống hồ Minh Chiếu Ma tôn có tu vi ngàn năm, là người đứng đầu ma đạo, bao nhiêu năm qua người đời muốn liếc mắt nhìn gương mặt thật sự của y còn khó được, vậy thì sao y lại bị người ta hại ở ngay tại nhà mình như vậy?
Lòng Lâm Lâu loạn như ma nhưng vẫn giữ sắc mặt thong dong, đón lấy ánh mắt của Kiều Quảng Lan cười cười: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Có phải đột nhiên cảm thấy ta có chút dễ nhìn không?
Kiều Quảng Lan nói: "Nếu ngươi không phải là dễ nhìn thì xứng với ta sao?"
Mặt mày Lâm Lâu giãn ra. Mà một bên khác, Thích Dương im lặng hồi lâu cuối cùng mới mở miệng,
Hắn khổ sở nói: "Xin lỗi, tiểu đệ, ta vẫn không thể đi được."
Hình Siêu híp đôi mắt lại một chút —— đây là một động tác vô cùng nguy hiểm, đại diện cho sự thay đổi của cảm xúc, chẳng qua nó vô cùng nhỏ nên Thích Dương cũng không chú ý.
Hình Siêu nói: "Nếu vậy ý của ngươi là chúng ta cũng đành mỗi người mỗi ngả, ai đi đường nấy đúng không?"
Thích Dương kinh ngạc: "Sao lại muốn vậy chứ? Cho dù ngươi không ở đây, ta vẫn ở, ta cũng có thể thường xuyên đi tìm ngươi. Chỉ cần ngươi nguyện ý đến thăm ta, bất cứ lúc nào ta cũng đều hoan nghênh, hà cớ gì phải dứt khoát như thế?"
Hắn dừng một chút, còn nói: "Tiểu đệ, ta biết tính ngươi không thích trói buộc, không muốn ở đây cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng ta không giống. Trước đó, Ma tôn từng cứu mạng ta, thưởng thức và đề bạt ta, ơn nặng khó trả, ta đã lập lời thề cống hiến cho ngài cả đời không thể thay đổi. Ta có trách nhiệm của bản thân với..."
Lời còn chưa dứt, đột nhiên Hình Siêu ném ném, lạnh lùng nói: "Cho nên hắn bảo ngươi đi giết ai, ngươi sẽ không chút do dự đi giết kẻ đó đúng không! Nếu ngày nào đó, hắn bảo ngươi giết ta thì sao đây?!"
Chén ngọc chạm vào nền đá cẩn thạch phát ra tiếng vang chói tai, nghe vào lúc này thậm chí có vẻ khá kinh động. Thích Dương lập tức ngậm miệng, Hình Siêu nhìn hắn chằm chằm, lồ ng ngực gã phập phồng, trong đôi mắt đầy tơ máu, xung quanh là một mảnh yên tĩnh chết chóc.
Qua một hồi lâu, Thích Dương mới nghi hoặc nói: "Ngươi làm sao vậy?"
Hình Siêu chậm rãi nói: "Ngươi làm sao vậy?"
Lời của hai người giống hệt nhau, chỉ có điều trong giọng một người chứa đầy sự mơ hồ, một người khác là giọng cao vút, càng giống như đang khiêu khích hơn.
Hình Siêu khép đôi mắt lại, nói tiếp: "Ta cho ngươi biết, con mẹ nó ta ghét nhất người khác lảm nhảm cái gì về đạo lý muôn dân thiên hạ với ta. Ít ỏi mới quý giá, nếu ngươi nghĩ muốn tốt với ta thì cũng chỉ được tốt với mình ta như ngươi nói, nếu ngươi muốn tốt tốt với mọi ngươi, vậy thì ngươi cũng chỉ là thứ rẻ rách, ta không hiếm lạ."
Thích Dương mới vừa muốn nói chuyện, đột nhiên sắc mặt thay đổi, hắn ôm lồ ng ngực mình, máu đang chảy từ khóe miệng xuống.
Kiều Quảng Lan nói: "Trong rượu có độc?"
Lâm Lâu nói: "Thích Dương cũng không phải chết vì độc."
Kiều Quảng Lan khoác tay lên vai y, vỗ vỗ an ủi tượng trưng: "Ngươi đừng đau lòng."
Lâm Lâu liếc mắt nhìn hắn, bỗng nhiên nở nụ cười: "Sao ta lại phải đau lòng? Chẳng qua chỉ là một tên thuộc hạ mà thôi. Trên đời này người ta quan tâm cũng chỉ có mình ngươi."
Kiều Quảng Lan nói: "Mạnh miệng... Nhìn thấy hắn chết, trong trái tim ngươi rõ ràng cũng rất khó chịu. Ở trước mặt ta không cần vờ vịt làm gì. Thích Dương hắn... aiz."
Hắn có lòng muốn an ủi Lâm Lâu vài câu, nhưng tiếc là hắn cũng không biết cách an ủi, trong lòng cũng cảm thấy chuyện của Thích Dương cũng khiến người tiếc nuối, im lặng một hồi nên cũng đơn giản là không nói nữa.
Đúng thật là cảm xúc của Lâm Lâu không ổn, thế nhưng nhìn thấy Kiều Quảng Lan thế này, trong lòng lại thấy hắn vô cùng đáng yêu, trong mắt y dâng lên ấm áp, nhẹ nhàng vỗ vỗ hắn.
Thích Dương nói: "Ngươi bỏ cái gì vào rượu?" Giọng hắn run rẩy, giống như phát hiện chuyện gì đó vô cùng đáng sợ, "Chuyện, chuyện, chuyện này... sao có thể!"
Mặt Hình Siêu đang tươi cười: "Có gì đâu, chỉ là một chút thuốc tê, giờ tạm thời ngươi không nhúc nhích được, qua một ngày sẽ ổn thôi. Mùi vị này có thấy quen không?"
Cơ thể Thích Dương không động đậy được nữa, ngồi cứng tại chỗ, hắn lẩm bẩm: "Trước đây ta từng bị Long Thanh bỏ thuốc tê này... Ngươi và hắn... Không thể nào!:
Khi hai chữ "Long Thanh" thoát ra khỏi miệng hắn, trên mặt Hình Siêu đột nhiên xuất hiện một loại biểu cảm vô cùng âm u tàn độc. Gã nhìn Thích Dương chằm chằm, còn chưa mở miệng không khí xung quanh đã lập tức trở nên nguy hiểm.
Gã nói: "Không sai, đó là cha ta, là ngươi tự tay giết hắn. Bởi vì đó là lệnh của Ma tôn, ngươi thành kẻ thù giết cha của ta... Đại ca, ngươi đã cứu ta, mà ta đến nông nỗi này tất cả đều do ngươi ban tặng!"
Thích Dương há miệng động lưỡi, hồi lâu mới thì thào nói: "Xin lỗi..."
Hình Siêu "Ha" một tiếng, đột nhiên giơ tay bóp chặt cổ hắn nói: "Bây giờ ngươi xin lỗi thì được cái rắm gì! Ta cho ngươi cơ hội rồi, Thích Dương! Nếu ban nãy ngươi đồng ý rời đi vứi ta, nếu như giữa ta và Minh Chiếu ngươi chọn ta, vậy ta sẽ không ra tay với ngươi, thế nhưng ngươi không! Con mẹ nó!"
Cổ họng Thích Dương phát ra tiếng khục khục không nói được câu nào.
Hình Siêu cắn răng nghiến lợi nói: "Thật là sảng khoái! Ta diễn kịch trước mặt ngươi lâu như vậy, rốt cục cũng không cần diễn nữa! Nếu không phải vì ngươi, cuộc sống của ta bây giờ còn dễ chịu hơn hiện tại gấp mười lần! Ta không quan tâm Long Thanh có tội phải chịu hay không, ta chỉ biết đó là cha ta!"
Gã bỏ qua cho Thích Dương, bỗng nhiên giọng điệu thay đổi: "Nhưng điểm ta hận ngươi nhất không phải ở đó."
Thích Dương ho khan hai tiếng, nói bằng cổ họng khản đặc: "Ta thật sự không biết hắn lại là..."
Hình Siêu ngắt gãy lời: "Nếu như ngươi biết đó là ta cha, ngươi còn giết hắn không?"
Thích Dương im lặng.
Hình Siêu bay lên đá một cước vào ghế hắn: "Nói!"
Ghế ngã xuống đất, cơ thể Thích Dương không động đậy được, ngã xuống đất, trán hắn đập một chút, bỗng chốc máu tươi trào ra. Hình Siêu không hề bị lay động, gã nhìn hắn từ trên cao xuống.
Thích Dương cũng không kêu đau, hắn bình tĩnh nói: "Ngươi nói đúng, ta không có tư cách nói cái gì, vởi vì cho dù biết tất cả, ta vẫn chọn giết hắn."
Hình Siêu cười lạnh: "Bởi vì là lệnh của Ma tôn đúng không?"
Thích Dương nói: "Sau khi Long Thanh rời khỏi Ma tộc thì không còn huyết mạch được Ma tôn ban cho, hắn biến thành một người bình thường. Thế nhưng hắn không chỉ cam lòng là một người bình thường mà lại dùng người sống để tu luyện tà công, nếu như ta không giết hắn, vậy thì lại có thêm bao nhiêu người phải chết đây? Nếu từ đầu Ma tôn đã muốn hắn chết thì hắn vốn không có cách nào rời khỏi Lăng Kiến Sơn, hắn chết không phải bởi vì phản bội ma tộc mà là do hắn làm việc ác."
Hắn thấy biểu cảm châm chọc của Hình Siêu chỉ bình tĩnh nói: "Nhất định ngươi sẽ cảm thấy lời giải thích này của ta là ngụy biện, thế nhưng những thứ này người bị hại sẽ không thấy vậy, người còn sống cũng không cảm thấy vậy."
"Người khác nghĩ thế nào có liên quan gì đến ta không? Ta chỉ để ý cảm nhận của ta thôi!" Hình Siêu đấm một đấm lên bàn, phẫn nộ nói, "Ta hận nhất đó là, ngươi luôn miệng nói ta rất quan trọng, chúng ta là thân nhân duy nhất, thế nhưng đến thời khắc mấu chốt, ngươi vẫn xem trọng thứ tình nghĩa chó má kia, ngươi vốn dĩ còn đặt mạng sống của kẻ không quen biết lên trên cả ta! Nếu như ngươi ta quan trọng nhất, thì trước mặt ta đừng có nguyên tắc tận tâm như thế, ngươi chỉ có thể —— xem ta là trung tâm!"
Giọng gã đầy khinh bỉ: "Ngươi nhớ thương người đời, người đời có yêu quý ngươi không? Người đời có xứng đáng với sự trả giá của ngươi hay không? Đại ca cao thượng, chi bằng hôm này để ta dạy ngươi cái gì gọi là lòng người hiểm ác đi."
Thích Dương thấp giọng nói: "Cho nên ngươi lừa ta."
Hình Siêu và Thích Dương liếc mắt nhìn nhau, gã tránh ánh mắt, làm như không nghe tiếng thì thào đó, môi gã câu lên một điệu cười ác ý: "Cái giá ngươi phải trả chính là —— tận mắt nhìn thấy Minh Chiếu tử vong, Lăng Kiến Cung bị hủy diệt, dân chúng xung quanh chết sạch. Kính mong hãy trông đợi, đại ca."
Thích Dương kinh hãi nói: "Đừng kích động, chờ chút! Ngươi —— "
Hình Siêu bước đi không ngoảnh đầu.
Nhìn đến đây, Kiều Quảng Lan và Lâm Lâu đều đại khái hiểu được, có lẽ cũng bởi vì cố gắng khống chế dược tính cho nên Thích Dương cố gắng bò từ đình ra ngoài, muốn báo tin cho Ma tôn, không nghĩ tới là đến chậm một bước, bản thân còn chết dưới tay thủ hạ Mã Mẫn Nghĩa.
Chỉ là, nơi này chẳng qua cũng chỉ là ảo ảnh, cho dù bây giờ bọn họ có thấy cũng không có cách nào sửa đổi.
Lâm Lâu còn có chút sững sờ, Kiều Quảng Lan đã đứng dậy: "Hắn gây chuyện rồi... Đuổi theo, hôm nay ta phải nhìn xem người đứng đằng sau là ai mới được!"
Lâm Lâu dừng một chút, hạ quyết tâm nói: "Ngươi đi đi, bản thân phải tuyệt đối cẩn thận!"
Kiều Quảng Lan kỳ quái nói: "Ngươi thì sao?"
Lâm Lâu nói: "Ta... Có lời muốn nói với Thích Dương. Mặc dù muộn rồi, thế nhưng có còn hơn không."
Kiều Quảng Lan thở dài, nói: "Được rồi, ngươi cũng phải chú ý, cẩn thận đừng để bị người khác giết."
Lâm Lâu nở nụ cười ấm áp: "Trong lòng có thứ bận tâm, sao ta cam lòng chết được."
Kiều Quảng Lan nhìn thấy Hình Siêu chạy ngày càng xa như là có chuyện gì đó gấp gáp, cho nên cũng không phí lời thêm với y, xoay người một cái đã nhẹ nhàng biến mất trước mắt Lâm Lâu.
Lâm Lâu đứng tại chỗ, nhìn hướng Kiều Quảng Lan biến mất một hồi, trong lòng y cứ thấy bất an, nhưng cho dù y có lo lắng hay không nỡ cũng không thể không để Kiều Quảng Lan đi rồi mới hành động được.
Thích Dương biết tính cách Hình Siêu rất tàn nhẫn và cực đoan, nếu gã đã nói vậy thì nhất định chuyện gì cũng đều có thể làm được. Lúc này hắn đang phiền muộn mình sơ suất thì cũng đã muộn, hắn cố gắng bình tĩnh điều chỉnh hô hấp, đợi đến khi thuốc tê đã bị ép ra một chú mới bò về phía tẩm điện Ma tôn từng chút một.
Nhất định phải báo tin đúng lúc mới được!
Bò được vài bước, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày màu trắng, trên mặt giày còn đêu thêu hoa văn hình mây bằng kim tuyến không dính một hạt bụi.
Thích Dương kinh sợ, sau đó lập tức vui vẻ, ngẩng đầu kêu lên: "Tôn thượng!"
Quả nhiên người đứng trước mặt hắn là Minh Chiếu Ma tôn, cả cơ thể y đang giấu trong sương mù lờ mờ khiến người không rõ như thường ngày. Y rất khó nhìn ra, chỉ có thể lờ mờ thấy được đó là bóng dáng của một người đàn ông.
Thích Dương liền vội vã nói: "Tôn thượng không việc gì tốt quá, thuộc hạ vô năng, bây giờ có chuyện quan trọng bẩm báo, mới rồi..."
Thanh âm Minh Chiếu truyền ra từ sương mù, vẫn lạnh nhạt không chút cảm xúc như cũ: "Không cần nhiều lời, những chuyện ngươi muốn nói, bản tôn đã biết."
Trong lòng Thích Dương y là thần không gì không làm được, bây giờ nghe được câu này cũng không nghi ngờ chút nào, lập tức bắt đầu lo lắng cho Hình Siêu, vừa mở miệng liền muốn giúp cầu xin thay Hình Siêu.
Thế nhưng lời cầu xin còn chưa được nói ra, bỗng nhiên Minh Chiếu Ma tôn cúi người. Một đôi tay thon dài duỗi ra từ sương mù, đặt lên đầu hắn.
Bống chốc vết thương sứt sẹo trên trán lại bóng loáng như cũ, không để lại chút dấu vết."
Trong ấn tượng, đây là lần đầu tiên Ma tôn lần đầu chủ động đụng vào người khác, Thích Dương được thương mà sợ, trong thoáng chốc mất hết ngôn ngữ, lắp bắp nói: "Ngài, ngài, ngài... Ta..."
Lâm Lâu liếc mắt nhìn thuộc hạ trung thành của mình, nói: "Thích Dương, cực khổ rồi... Đa tạ."
Sau khi nói xong câu đó, y cũng không cho Thích Dương thời gian phản ứng liền chưởng một phát, biểu cảm vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ của Thích Dương còn dừng lại trên mặt nhưng hắn đã không còn hơi thở.
Thích Dương thật sự đã chết trước đó, cho dù trong ảo cảnh này y có cứu "Thích Dương", cho dù cứu được mạng hắn cũng chẳng có ý nghĩa gì, trái lại còn làm ảo cảnh phải lần nữa sửa lại trật tự, sau đó thế giới sẽ lại rơi vào bóng tối, chờ y và Kiều Quảng Dương bước ra, Thích Dương cũng sẽ chết.
Cho nên điều Lâm Lâu có thể làm cũng chỉ có thể khiến hắn chết thoải mái một chút, chết đi lúc cảm xúc đang vui vẻ nhất.
Mới nãy y không nói thật với Kiều Quảng Lan, chuyện Thích Dương xong rồi, Lâm Lâu còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm —— Y phải về, chờ cái kẻ... đâm lén từ sau cho y một kiếm chí mạng.
Chỉ nghĩ như thế, nơi vết thương cũ cũng đã mơ hồ gợi lại cảm giác đau đớn, Lâm Lâu cười khổ xoay người biến mất.
Bóng y vừa biến mất, Kiều Quảng Lan cũng vừa xuất hiện —— Tuy rằng Lâm Lâu che giấu rất khá, thế nhưng không dễ gì mà giấu được hắn. Hắn làm bộ đi theo dõi Hình Siêu, thực tế chỉ đi theo một đoạn rồi lặng lẽ quay ngược về. Vốn muốn muốn núp trong tối nhìn xem Lâm Lâu rốt cục muốn làm gì, thế nhưng không ngờ vẫn chậm một bước, không biết tên này đã đi đâu rồi. Trong đình không một bóng người, có lẽ cũng ở hướng Thích Dương bò theo.
Chẳng qua điều này chứng tỏ mới nãy đúng là Lâm Lâu không nói thật.
Kiều Quảng Lan tức giận giẫm chân, hắn đứng tại chỗ nghĩ ngợi chốc lát, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, búng ngón tay, quay người đổi hướng, dọc theo bờ nước nhanh chân đi về phía tẩm điện Lâm Lâu.
Đi được một nửa, cách đó không xa đột nhiên truyền đến âm thanh loáng thoáng, Kiều Quảng Lan nghe được hình như có tiếng bước chân của hai ngươi, do dự thoáng chốc, vội vàng lóe lên, núp sau một cây đại thụ bên bờ sông.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, kèm theo còn có tiếng trò chuyện thì thầm. Không có pháp thuật ma tộc của Lâm Lâu, Kiều Quảng Lan không có cách nào nhìn rõ mặt của người nói chuyện, chỉ có thể phân biệt được trong đó có một người là Hình Siêu.
Mới hắn bởi vì muốn bắt tên nhóc Lâm Lâu khốn nạn giấu này giấu nọ nên hắn nhịn đau không đi thám thính tin tức của Hình Siêu mà đi đường khác, không nghĩ đến thế mà lại có niềm vui bất ngờ, bấy giờ hắn mới tập trung tinh thần cố gắng nghe trộm.
Hình Siêu đang nói chuyện với một người khác, trong giọng điệu có sự nghi hoặc: "... Chuyện này không phải là chuyện nhỏ, chút này thôi sao, đủ không? Ngươi biết là ta không chỉ muốn mạng của Minh Chiếu, mà là toàn bộ bách tính dưới núi Lăng Kiến Cung một, người, cũng, không, tha."
Một giọng khác bình tĩnh nói: "Tuy rằng nhìn qua mồi lửa Huyền Tiêu Chân Hỏa không là gì, thế nhưng khó lắm ta mới lấy được, chỉ cần đốt rồi sẽ vĩnh viễn không tắt. Làm cho Minh Chiếu không còn cách nào đứng dậy đối với ta cũng là chuyện quan trọng, Hình công tử cần gì đa nghi như vậy chứ?"
Kiều Quảng Lan khẽ nhíu mày, cảm thấy giọng nói này nghe như đã từng quen, thế nhưng lại không nghĩ ra được là ai, hắn hơi nhích người, muốn nhìn rõ chút, thế nhưng phía trước có lá cây che nên hắn đổi vài góc cũng nhìn không được.
Vốn dĩ hắn là người nóng tính, bây giờ cũng có chút bực mình, chỉ hận không thể lập tức nhảy ra nhìn kỹ xem là ai mới được. Thế nhưng nếu nói vậy thì cũng khó mà tránh được phát sinh xung đột, kinh động Lâm Lâu, không nghe được chuyện y đang giấu rốt cục là chuyện gì.
Kiều Quảng Lan vừa nghĩ như thế, không thể làm gì khác hơn là nghiến răng, cố nhịn nghe tiếp.
Hết chương 99.
Phong Thủy Đại Sư