Phong Lưu Tiểu Tử
Chương 15: Đàm Đạo
Vân Vũ thu hai tay thở một ngụm khí trắng, đôi mắt sáng bừng trong bóng tối.
“Đã lên được tầng 11 trong 15 tầng Vô Tướng Phá Nguyên Khí”
Hắn cảm giác rõ ràng được võ công mình lúc này, đã đạt tới cảnh giới chí cao vô thượng, so với trước đây, võ công tăng lên chừng một tầng, điều này cực kỳ khó được.
Lúc này để kiểm nghiệm, hắn vận công Ly Hỏa Công và Huyền Băng Quyết, đan điền trong người xoay tròn như cánh quạt lập tức hai đạo chân khí nóng lạnh đan xen tỏa khắp người, cảm tưởng hắn chỉ cần vung tay nhẹ thì lập tức vật thể bị dính sẽ tan nát.
Sắc trời lờ mờ sáng, Bạch Ngọc tỷ muội vẫn say giấc nồng, Vân Vũ khẽ kéo chăn đắp cho hai người rồi rời khỏi phòng.
Bên ngoài, các gian hàng cũng bắt đầu dọn đồ bày bán gian hàng. Vân Vũ đi dạo hít thở buổi sáng trong lành tiện thể vào quán ăn ven đường.
Có hai bàn, một bàn có bốn người ngồi bàn còn lại chỉ duy có Vân Vũ ngồi ăn.
“Tên kia, ngươi ra khỏi bàn này đi”
Miếng bánh bao chưa kịp vào miệng, một giọng nói đầy hách dịch pha chút nữ tính từ một kẻ đứng trước mặt hắn. Vẻ mặt khá kiêu ngạo và giống một tiểu bạch kiểm, sau lưng đeo trường kiếm sáng lấp lánh, tự tin nhìn Vân Vũ với hàm ý “Nhanh mà đứng dậy có biết ta là ai không?”
Vân Vũ nhíu mày nhìn cái thằng ất ơ nào tự dựng chạy đến đuổi người khác, không biết thân phụ thân mẫu tên này là ai mà không dạy dỗ mấy phép xử sực cơ bản.
không?” Sau đó nhai nuốt
nói nhưng lập tức là sự tức
cao tuổi nhưng vẫn giữ được cái thần thái uy mãnh, eo lưng thẳng tắp, đôi mắt thần quang nội liễm, tóc mi đã
vội ngăn lại nhưng bắt gặp ánh mắt uy nghiêm từ sư phụ nên
lỗi. Nó còn non trẻ chưa đi ra
không có để ý”
ngồi một mình! Chẳng hay
không vấn
mạnh cái ghế ngồi xuống kêu to hét lớn gọi món, ông lão chỉ
để ý tiếp tục
ai
ôm bọc vải, dường như tên trộm này lợi dụng buổi sáng ít người mà hành
phía trước lăn lộn
tên trộm ngã trong khoảng 3 giây hắn đã cảm nhận được một tia kiếm khí phát ra từ ông lão. Vân Vũ liếc nhìn, ông lão
đã thấy
gật đầu
phái La Phù Thiên Sơn? Và
trước, một mình dựa vào ba đường La Phù Kiếm Pháp đả bại người được xưng là Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm lúc đó là Hoàng Dương đạo trưởng, sau đó mang kiếm
cần nhìn lướt qua mà có thể đoán được võ công gì có chăng
đòn với tốc độ nhanh như vậy mà thiếu hiệp
danh tự
chòm râu rung rinh, nói đoạn quay
ta chỉ cần nhìn qua là có thể biết được
so tài xem con dạy dỗ hắn
đệ tử cứng đầu, có lẽ sau chuyến
trong người thiếu hiệp là một cỗ băng hỏa giao nhau,
luyện Ly Hỏa
nó đã thất truyền từ rất lâu rồi kể từ khi
Độc Cô Cầu Bại? Tiền
Võng lúc như nhớ lại quá khứ,
Thần Địa nơi tập hợp những kẻ có sức mạnh tuyệt đối tại đó. Một mình hai tay cầm
“Hắn mạnh một cách điên rồ, không hề có điểm yếu trong các chiêu thức dường như mỗi khi kẻ địch tấn công một bước thì đã bị hắn giết chết hoặc bị thương. Có lẽ điểm yếu duy nhất của hắn là lòng tin tưởng. Bị những người hắn tin tưởng hãm hãi và môt đời kiêu hùng chỉ mong muốn bị đánh bại nhưng bị đánh bại một cách nhục nhã”
“Vậy lý do gì mà những kẻ thân tín lại phản bội?”
“Do tranh đoạt thần binh và rồi những kẻ phản bội lại tự tay giết nhau thành ra chết hết”
“Hả? Chết hết?” Vân Vũ giật mình trố mắt hỏi.
“Đúng vậy, tất cả chết hết. Chuyện này nổi tiếng trong võ lâm sao thiếu hiệp không biết?”
Vân Vũ cười trừ
“Là do không hay đi ra ngoài nên không biết. Mà chuyện thần là thế nào?”
“Trên giang hồ thì có mười thần binh trong đó Độc Cô Cầu Bại nắm giữ Cuồng Băng Diệt Kiếm và Tà Hỏa Diệt Đao. Ai tập hợp được đầy đủ sẽ hiệu lệnh thiên hạ nhưng chỉ cần nắm giữ một trong số đó thì đã xưng bá võ lâm rồi nên những kẻ kia muốn đoạt lấy là điều đương nhiên. Mà trong đó có minh chủ chính phái nắm giữ Phục Ma Hoa Linh Kiếm”
“Mà thôi, đến giờ ta phải đi. Thiếu hiệp, hẹn ngày tái ngộ”
“Tiền bối đi thong thả”
“Hừ, người liệu hồn, ta sẽ kiếm ngươi sau”
Đông Lãng trước khi đi cảnh cáo Vân Vũ nhưng tâm trí hắn đầu có để tâm, vậy việc báo thù thay sư phụ là thế nào đây.
Phong Lưu Tiểu Tử