Phó Thác Vận Mệnh
Chương 56: C56: Chương 56
<!-- vuông -->
Chương 56
“Cậu bắt đầu nghi ngờ anh ta từ bao giờ vậy?”
“Đêm đó nhận được điện thoại, biết được nguyên nhân thực sự về cái chết của Nghê Hướng Đông.”
Trong phòng họp, nhân lúc người chưa đến đủ, Tiểu Trần nghiêng đầu sang hỏi Đồng Hạo.
Được sự ủy thác của Mạnh Triều khi còn sống, cảnh sát Nam Dương đã thành lập ban chuyên án, quyết định lật lại vụ án của Bao Đức Thịnh. Sau khi khám nghiệm pháp y chi tiết, xác nhận những mảnh xương gãy trong mộ nhà họ Từ đúng là Nghê Hướng Đông, hơn nữa phát hiện phần đầu người chết từng bị dụng cụ cùn đập vào, khiến phần xương sọ có nhiều chỗ bị vỡ. <!-- vuông -->
“Nếu Ngô Tế Muội đã thừa nhận giết người, tại sao phải nói dối về hung khí chứ? Trừ khi…”
“Trừ khi sau cô ta còn có người bổ thêm vài nhát.” Tiểu Trần gật đầu: “Mà người này rất có thể là Từ Khánh Lợi.”
“Đúng vậy, bây giờ để Từ Khánh Lợi tự nhận tội là điều không thể, chúng ta chỉ đành gửi gắm hy vọng vào lời khai của Ngô Tế Muội thôi.”
Lão Mã đẩy cửa đi vào, cùng với cơn gió lạnh ập vào mặt.
“Ngô Tế Muội chết rồi.”
Đây là câu đầu tiên ông ta nói sau khi ngồi xuống ghế.
“Lúc nào?” Đồng Hạo đứng bật dậy: “Chẳng phải hôm trước lúc thẩm vấn vẫn bình thường sao?”
“Sáng nay vừa nhận được tin, nói tối qua định cố ý vượt ngục, đánh đập như điên, còn cướp súng của cai ngục, tấn công cảnh sát nhiều lần, sau nhiều lần cảnh cáo không thành đã bị bắn chết ngay tại chỗ.”
“Sao đột nhiên lại muốn vượt ngục? Rõ ràng cô ta đã đồng ý đứng ra làm chứng rồi mà.”
“Thực ra, tôi nghi ngờ là tự sát.”
Lão Mã gõ tay lên bàn, ánh mắt cũng liếc xuống theo.
“Có lẽ cô ta đã biết tin Tào Thiên Bảo chết từ đâu đó, bây giờ lòng như tro lạnh, còn về việc Từ Khánh Lợi bị kết án thế nào cô ta đã chẳng quan tâm nữa, một lòng muốn nhanh chóng đi theo chồng và con trai, cả nhà cùng nhau đoàn tụ bên đó.”
Đồng Hạo há miệng, chẳng thể nào nói được bốn chữ xứng đáng như vậy.
Cho dù hận cô ta làm liên lụy tới Mạnh Triều, nhưng trước mắt luôn xuất hiện cảnh cô ta quỳ xuống rơi nước mắt. Cứ nghĩ tới tất cả sự gập ghềnh đau khổ mà cô ta đã trải qua trong cuộc đời ngắn ngủi này, nỗi căm hận cô ta dâng lên trong lòng rồi lại tan biến. Chưa trải qua sự khổ sở của cô ta, cậu ta không có tư cách khuyên cô ta lương thiện, nếu mình rơi vào tình cảnh của cô ta, không đường nào để đi như cô ta, có lẽ còn chẳng thể làm được như cô ta.
“Một cuộc gọi của Từ Khánh Lợi đã hủy diệt cả nhà Tào Tiểu Quân.” Sở Tiếu thở dài: “Ba mạng người, không ai may mắn thoát khỏi.”
“Bốn mạng.” Đồng Hạo lẩm bẩm: “Còn có anh Mạnh nữa.”
Bỗng chốc chẳng ai đáp lời, chỉ có tiếng thở dài khe khẽ vang lên trong không khí, bay nhảy, rơi xuống đất.
Còn vài ngày nữa là đến tết Âm lịch, nhưng vui vẻ náo nhiệt nơi đầu đường cuối ngõ lại chẳng liên quan gì tới mọi người trong căn phòng này.
Sương mù dày đặc bao phủ cửa sổ, một mảng trắng xóa, cứ như tình cảnh của bọn họ lúc này, bị nhốt trong ngày đông lạnh giá.
“Bây giờ vụ án đang đến giai đoạn quan trọng, vốn dĩ có Ngô Tế Muội là điểm đột phá…” Lão Mã lắc đầu: “Bây giờ rất khó giải quyết, không có bằng chứng xác thực, Từ Khánh Lợi lại nhất quyết không chịu khai ra. Tên ranh này ranh ma lắm, biết rõ tội xúc phạm thi thể bị ngồi tù nhiều năm, mà cố ý giết người lại là bị xử bắn.”
“Vậy là không có bằng chứng sao?” Tiểu Trương gân cổ lên: “Lẽ nào chúng ta cứ trơ mắt nhìn cậu ta lợi dụng sơ hở của pháp luật, ngồi tù vài năm, sau đó tiêu dao ngoài vòng pháp luật cả nửa đời sau sao?”
“Không, chắc chắn có, chắc chắn sẽ có bằng chứng. chúng ta tìm tiếp, chắc chắn sẽ có. Nếu cậu ta đã làm, chắc chắn sẽ để lại dấu vết gì đấy, nhưng…”
Đồng Hạo đỏ mắt, hoảng loạn nhìn tài liệu trên bàn, động tác quá mạnh, bất cẩn xô đổ báo cáo xuống đất, rơi vương vãi cả ra.
“Nhưng chúng ta tạm thời quên mất rằng, trên đời này không tồn tại phạm tội hoàn hảo, chắc chắn có bằng chứng, chắc chắn sẽ có…”
Cậu ta vừa lẩm bẩm, vừa túng ta lúng túng nhặt lên. Sở Tiếu bên cạnh không nhìn nổi nữa, khom lưng xuống giúp đỡ.
“Đồng Hạo, cậu bình tĩnh chút đi, làm loạn hết lên rồi.” Cô ấy rút mấy bức ảnh hiện trường ra: “Cậu nhìn xem, đây là Nghê Hướng Đông, cậu làm lẫn lộn tài liệu về Nghê Hướng Đông và Lưu Trình An lại với nhau rồi, cậu đừng dọn nữa, để tôi làm cho.”
Đồng Hạo đứng đực ra ở đó, sững sờ nhìn Sở Tiếu sắp xếp lại những bức ảnh tán loạn kia, tách tài liệu về Nghê Hướng Đông và Lưu Trình An ra từng chút một. Trong tay cậu ta còn cầm bức ảnh kia, Nghê Hướng Đông thực sự đang lạnh lùng liếc nhìn cậu ta qua thời gian hơn mười năm.
“Nghê Hướng Đông là người có thù tất báo, anh ta sẽ không cam lòng làm quỷ thế mạng cho Từ Khánh Lợi đâu, anh ta sẽ không bỏ mạng vô ích, anh ta nhất định sẽ chờ thời cơ thể trả thù.” Đồng Hạo nhìn ảnh Nghê Hướng Đông trong tay, lại nghiêng đầu nhìn Lưu Trình An trên đất, giọng điệu chần chừ: “Đợi đã, tôi nghĩ anh ta đã nói cho chúng ta rồi.”
“Cái gì?”
“Hòn đá, hòn đá đập vào đầu kia, hòn đá chính là bằng chứng.”
Sở Tiếu khó hiểu nhìn cậu ta.
“Cậu tỉnh táo chút đi, vụ án của Nghê Hướng Đông đã trôi qua hơn 10 năm rồi, hơn nữa lại xảy ra ở tỉnh Nam Dương, hòn đá khi đó đã không tìm được từ lâu rồi…”
“Không, ở Cầm Đảo, hòn đá đó ở ngay trên đảo nổi ở Cầm Đảo!”
Đồng Hạo cầm lấy báo cáo khám nghiệm tử thi của Lưu Trình An, xem thật nhanh.
“Nghê Hướng Đông tái hiện vụ án năm đó một lần nữa, nhưng lần này, người chết biến thành Lưu Trình An.”
Cậu ta đứng dậy, hai tay không kìm được run rẩy, kích động đến mức nói không mạch lạc.
“Chúng ta bị lừa rồi, lại bị người ta dắt mũi đi, Từ Khánh Lợi anh được lắm, một trò mà dám chơi hai lần!”
Lão Mã cắt ngang lời lẩm bẩm của cậu ta: “Đồng Hạo, cậu nói cẩn thận lại xem nào, nhớ ra gì rồi?”
“Tôi có một suy đoán, tôi cảm thấy chúng ta lại rơi vào ấn tượng ban đầu nào đó, như lúc bắt đầu, nhìn thấy da đầu thì phán đoán sai rằng Tào Tiểu Quân đã chết, nay chúng ta cũng theo ấn tượng ban đầu mà quy kết án mạng khác cho Tào Tiểu Quân.”
“Nhưng Lý Thanh Phúc có nhân chứng.” Tiểu Trần nhắc nhở: “Đừng quên, thằng bé tên Thước Thước kia chẳng phải đã nhìn thấy hết rồi sao?”
“Đúng, Lý Thanh Phúc có nhân chứng, nhưng Lưu Trình An không có. Có lẽ người ban đầu tấn công anh ta là Tào Tiểu Quân, nhưng kẻ cuối cùng lấy mạng anh ta, có khi nào là Từ Khánh Lợi không?”
Đồng Hạo đặt báo cáo khám nghiệm tử thi của Lý Thanh Phúc và Lưu Trình An lại với nhau, cho mọi người xem.
“Hành vi của con người có quán tính nào đó, nếu là Tào Tiểu Quân, trong tình huống cấp bách, rất có thể anh ta sẽ ôm đầu, đánh vào đầu như lúc anh ta giết Lý Thanh Phúc, vết thương chí mạng ở chính diện, vũ khí cùn đánh vào xương sọ, xương sọ bị nghiền nát, giống như…”
Tiểu Trần xoa râu xanh trên cằm: “Cách chết này, giống như Nghê Hướng Đông.”
“Đúng vậy, để ngụy tạo thân phận, khi đó Từ Khánh Lợi đã đập đá vào má trái của mình, vậy trước khi anh ta đánh bản thân, có khi nào cũng dùng cùng một hòn đá đánh chết Lưu Trình An trước không?”
Lão Mã gật đầu, ra hiệu cho cậu ta tiếp tục.
“Năm đó Tào Tiểu Quân và Ngô Tế Muội tưởng nhầm rằng đã giết chết được Nghê Hướng Đông, không ngờ Từ Khánh Lợi lại là chim sẻ rình ở sau, vậy thì bây giờ có khi nào cũng như vậy không? Từ Khánh Lợi bị cảnh sát bao vây ở trên núi, để không lộ thân phận của mình, giết Lưu Trình An diệt khẩu, mà nay Tào Tiểu Quân đã chết, anh ta lại đẩy hết mọi án mạng đi một cách rất hợp lý.”
Đồng Hạo nói mãi nói mãi, cảm thấy tư duy đột nhiên mở ra.
“Tôi cảm thấy về mặt ý nghĩa nào đó, Lưu Trình An hôm nay chính là Nghê Hướng Đông hơn mười năm trước. Nếu chúng ta đã không kìm được hung khí vụ án của Nghê Hướng Đông, vậy thì chúng ta tìm của Lưu Trình An. Tôi mơ hồ nhớ rằng lúc Từ Khánh Lợi được Hà Viên đỡ xuống núi, hai tay trống không, không có gì cả. Cho nên, tôi đoán chắc chắn anh ta chưa kịp xử lý hòn đá gây án kia, có khi vẫn còn trên núi. Bây giờ chỉ cần tìm được hòn đá kia, là chúng ta có thể tìm thấy sự thật.”
“Tôi cảm thấy cậu phân tích rất có lý, đúng là có thể điều tra lại vụ án của Lưu Trình An, chỉ có một vấn đề…”
Lão Mã lộ vẻ khó xử.
“Cậu biết đảo nổi to đến mức nào không?”
Đồng Hạo dựa lưng vào cái cây xiêu vẹo, chống eo, thở hồng hộc.
….
Bọn họ đã quay lại hiện trường rất nhiều lần, nhưng vẫn không tìm được hòn đá kia, hòn đá có thể kết tội kia.
Sắc trời u ám, gió lạnh rít lên, trong không khí lan tràn mùi tanh của đá.
Dự báo thời tiết nói, tối nay sẽ đổ mưa to, mà cậu ta phải tìm một lần nữa trước khi trời đổ mưa.
Lão Mã lo lắng không sai, đúng là đảo nổi to thật, mà phải tìm kiếm một hòn đá nhỏ không nổi bật trên núi, như mò kim đáy bể vậy. Cho dù bên trên đã tăng thêm người, mỗi ngày đều tìm kiếm dưới đất, khối lượng công việc cũng không tính là nhỏ. Huống hồ từng ngày trôi qua, bọn họ vẫn không thu hoạch được gì, chỉ sợ trì hoãn lâu hơn, lòng người dao động, hiệu quả sẽ càng thấp.
Đồng Hạo ngẩng mặt nhìn chằm chằm ánh sáng mờ ảo, lòng nóng như lửa đốt.
Cậu ta biết mình không còn nhiều thời gian, một khi mưa tẩy rửa hết vân tay và vết máu trên hòn đá, vậy thì bọn họ sẽ mất đi manh mối duy nhất bây giờ.
Cậu ta vừa khom người vạch cỏ dại ra, vừa thầm cầu nguyện trong lòng.
“Lưu Trình An à Lưu Trình An, tôi tới giúp anh đấy, nếu anh không muốn chết uổng, nếu anh thực sự có linh thiêng, xin hãy hiện thân, gợi ý cho tôi một chút, như cuộc gọi đêm qua vậy…”
Vừa dứt lời, bụi cây phía sau vang lên tiếng loạt soạt, Đồng Hạo giật mình quay đầu lại.
“Anh gợi ý cho tôi là được rồi, không cần xuất hiện thật đâu…”
Một bóng đen gầy gò xuất hiện.
“Làm gì đấy?”
Người tới không phải oan hồn của Lưu Trình An, mà là một ông lão mặc áo phao. Bên cạnh chân phải là một con chó Nhật, lúc này bốn chân nhỏ đang nhảy nhót, sủa không ngừng.
“Cậu lén la lén lút định làm gì vậy?” Ông lão tiến lại gần một bước: “Có phải muốn phóng hóa đốt núi không?”
Đồng Hạo lắc đầu, mệt mỏi đưa giấy chứng nhận ra.
“Cảnh sát, tới xử lý vụ án ạ.”
Ông lão vừa nghe thấy cảnh sát thì hưng phấn, đi vào bước đến gần.
“Ấy? Có phải để tra vụ án lần trước không?” Ông ta thụi cùi chỏ vào Đồng Hạo: “Cái tên có vết sẹo trên mặt lần trước bây giờ thế nào rồi? Tôi đã nói nhìn anh ta không giống người tốt rồi mà, tra ra, quả nhiên là tội phạm…”
“Ông à, chi tiết cụ thể của vụ án thế nào tôi không thể tiết lộ quá nhiều.”
“Tôi hiểu, tôi hiểu, phải giữ nguyên tắc.” Ông lão nháy mắt với cậu ta: “Các cậu xử lý vụ án, dân thường chúng tôi yên tâm, còn để tội phạm chạy được chắc? Thế chẳng phải hạng bất tài hay sao?”
Mấy câu này chọc trúng tim Đồng Hạo, cậu ta hoảng loạn đáp bừa, quay người tiếp tục cúi đầu tìm kiếm, mà ông lão và con chó lại cùng nhau đi theo sau cậu ta mãi không thôi.
“Chỉ là thấy tiếc cho cậu bảo vệ sau đấy thật, chậc, tuổi còn trẻ đã bị người ta hại rồi, theo tôi thấy, tên có vết sẹo trên mặt kia đáng sợ thật.”
“Đúng rồi, mấy ngày trước mẹ của cậu bảo vệ kia còn lên núi đốt vàng mã đấy, bị tôi ngăn lại rồi, tết đến trời hanh khô vật dễ cháy, sao lại đốt vàng mã được? Bất cẩn đốt núi, thì bà ta phải vào mà đón tết cùng tên mặt sẹo kia mất.”
“Trời ơi, bây giờ cái tên mặt sẹo kia bị kết án chưa? Các cậu phán thế nào? Đừng để anh ta chạy mất, khó khăn lắm tôi mới bắt được…”
“Ông à, trời sắp tối rồi, lát nữa còn mưa đấy, đường khó đi, ông dẫn chó về trước đi ạ.”
“Được được, đúng là cảnh sát nhân dân chu đáo nhất, vừa làm việc, còn vừa quan tâm chúng tôi.” Ông cụ cười lùi lại vài bước: “Cậu tên là gì? Sau này cụ viết một bức thư tuyên dương cậu…”
“Ông à, đừng khách sáo, máu về nhà đi ạ.”
Đồng Hạo nói vài câu lấy lệ, nhanh chân đưa ông lão tới con đường nhỏ giữa núi, nhưng không ngờ rằng, một lúc sau ông lão lại tự quay lại.
“Đợi đã, tôi còn một chuyện, muốn các cậu kêu oan giúp. Vài ngày trước tôi bị người ta lừa, nói là chuyên gia gì đó, nhưng là tên lừa đảo.”
Đồng Hạo lạnh mặt quyết tâm không để ý nữa, tự mình tìm kiếm trong lùm cỏ, nhưng ông cụ và chó lại đi theo sau mông cậu ta nói này nói kia.
“Thời gian trước ấy, tôi nhặt được một viên đá máu gà, màu sắc trong kẽ đá rất tươi, vừa nhìn đã biết là bảo bối, tìm một chuyên gia để định giá, kết quả chả hiểu cái quái gì cả, nhất quyết nói là tự tôi bôi máu lên, trời đất có lương tâm, tôi lừa anh ta làm gì, hòn đá kia đúng là tôi nhặt trên núi về…”
Đồng Hạo đột nhiên sững sờ, đứng thẳng người dậy, nhìn chằm chằm ông lão.
“Ông à, ông vừa nói gì cơ ạ?”
“Tôi nói, tôi nhặt được viên đá máu gà, cái tên chuyên gia chết tiệt kia cứ nói tôi làm giả, tôi sống gần 70 tuổi rồi chưa từng lừa người, anh ta đang phỉ báng…”
“Ở đâu ạ?” <!-- vuông -->
“Nhặt được ở trong lùm cỏ trên núi.”
“Không phải.” Đồng Hạo túm lấy tay áo ông lão: “Tôi đang hỏi hòn đá, bây giờ đang ở đâu?”
“Ở nhà tôi, sao vậy?”
Ông lão chớp mắt, mỉm cười.
“Sao thế, cậu cũng muốn mở mang tầm mắt à?” <!-- vuông --> <!-- 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->
Phó Thác Vận Mệnh