Phố Hạnh Vũ
Chương 65: 65: Phiên Ngoại 7
Để nhân dịp Đoàn Hủ Nghiên và Mạc Tiểu Vũ trở lại Hạnh Vũ cổ trấn, bà lão cố ý chuẩn bị một bàn thức ăn nào là tôm chiên, thịt kho tàu, khoai tây hầm, còn có bánh hải sản mà Mạc Tiểu Vũ thích ăn.
Lúc Đoàn Hủ Nghiên dắt Mạc Tiểu Vũ xuống lầu ăn cơm, bà lão vừa lúc bưng nồi canh tôm đi ra, thấy hai người bà liền chào hỏi, "Mau mau, mau đến đây ngồi, canh này lúc nóng ăn mới ngon.
"
Đoàn Hủ Nghiên rất ngượng khi phải làm phiền bà như vậy, "Bà ơi, như này là quá phiền bà rồi, bà không cần nấu nhiều đồ ăn như vậy.
"
Bà đang múc canh cho hắn và Mạc Tiểu Vũ, nghe thấy Đoàn Hủ Nghiên nói, bà chỉ cười, "Trong lòng ta rất vui nên làm thêm mấy món ăn, các cháu lát nữa phải ăn nhiều một chút.
"
Đoàn Hủ Nghiên cười cười nhận lấy chén canh, "Được, chúng cháu sẽ ăn nhiều một chút, cám ơn bà.
"
Mạc Tiểu Vũ ở một bên nghe thấy cũng nói theo, "Cám ơn bà.
"
Trên bàn ăn, Đoàn Hủ Nghiên vẫn như cũ, hắn không ăn trước mà hắn bóc tôm cho Mạc Tiểu Vũ, Mạc Tiểu Vũ thích ăn tôm nhất, nhưng cậu không thích không lột tôm, lúc cậu và Đoàn Hủ Nghiên cùng nhau ăn cơm nhất định là Đoạn Hủ Nghiên lột cho cậu.
Đoàn Hủ Nghiên đã bóc tôm cho cậu nhiều lần, tay nghề sớm đã thành thạo, chỉ vài bước là đã có thể lột tôm ra.
Bà lão ngồi ở một bên cười cười nhìn bọn họ, sau đó liền hỏi một câu, "Đoàn tiên sinh ngày mai bắt đầu chuẩn bị sao? "
"Bà cứ gọi cháu là Tiểu Nghiên đi." Đoàn Hủ Nghiên đem tôm đã bóc xong bỏ vào trong chén của Mạc Tiểu Vũ, lấy khăn chuyên dùng để lau tay, lau vết dầu mỡ trên ngón tay, "Hôm nay sẽ bắt đầu chuẩn bị.
"
"Hôm nay bắt đầu?" Bà có chút kinh ngạc, "Lúc này cháu vừa mới trở về, cháu không nghỉ ngơi à? "
Đoàn Hủ Nghiên: "Không ạ, lát nữa cháu ăn cơm xong dẫn Tiểu Vũ đi thăm bà Anh, sau đó lại dẫn em ấy về ngủ trưa, chuyện hôn lễ cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ, lúc cháu ở thành phố A đã liên hệ với quản lý khu thắng cảnh cổ trấn, hẹn chiều nay gặp mặt để nói chi tiết.
"
Bà nghe thế gật đầu, "Được, vậy ta có thể giúp gì cho cháu không? "
Đoàn Hủ Nghiên cười cười, "Cháu bận rộn khả năng không có thời gian để ở bên Tiểu Vũ, mấy ngày nay phải phiền phiền bà chăm sóc em ấy.
"
Bà gắp một miếng sườn cho Mạc Tiểu Vũ, nhìn Mạc Tiểu Vũ đang ăn cơm, cười đến hai mắt híp lại thành một khe hở, "Không phiền, không phiền, là phiền Tiểu Vũ phải chăm sóc một bà già như ta mới đúng.
"
Mạc Tiểu Vũ trong miệng đầy cơm, mở to đôi mắt hạnh nhân tròn trịa nhìn Đoàn Hủ Nghiên lại nhìn bà lão, cố gắng nuốt đồ trong miệng,"...!Không phiền, Tiểu Vũ sẽ chăm sóc bà.
"
Bà lão vui vẻ ừ một tiếng, cầm đũa liên tục gắp thức ăn vào chén của Mạc Tiểu Vũ, rất nhanh đồ ăn trong chén của Mạc Tiểu Vũ đã chất đống như núi nhỏ, trong lòng bà rất vui, cười đến mức không thấy răng không thấy mắt, "Được, Tiểu Vũ chăm sóc bà, bà sẽ nấu đồ ăn ngon cho Tiểu Vũ.
"
Mạc Tiểu Vũ không nhìn bà gắp thức ăn cho mình, cậu cũng cầm đũa gắp thức ăn cho bà, mềm giọng nói: "Bà cũng ăn, phải ăn nhiều một chút.
"
Sau khi ăn cơm trưa, Đoàn Hủ Nghiên dắt Mạc Tiểu Vũ rời khỏi nhà bà lão, đi về phía phố Hạnh Vũ.
Cách nhiều ngày mới trở lại nơi này, khi nhìn thấy cầu thang quen thuộc, Đoàn Hủ Nghiên nhất thời nhớ lại quá khứ, hắn nhớ tới lần đầu tiên hắn đưa Mạc Tiểu Vũ về nhà, chính là lúc vừa đi tới cầu thang này thì đèn đường liền hỏng.
Khi đó Mạc Tiểu Vũ sợ tối, đi tới đi lui tại chỗ, thậm chí còn không dám nắm tay hắn, mà bây giờ Mạc Tiểu Vũ đã là người yêu của hắn, cậu đang nắm chặt tay hắn, bởi vì tâm trạng cậu rất tốt nên trong miệng còn hừ hừ bài hát "Bài hát Tiểu Vũ", Đoàn Hủ Nghiên yên lặng nghe, khóe môi nở một nụ cười.
Bọn họ vai sánh vai, tay trong tay đi lên bậc thang đi vào đường Hạnh Vũ, đi tới trước cửa nhà Mạc Tiểu Vũ bỗng nhiên ngừng lại.
Đoàn Hủ Nghiên hỏi cậu, "Tiểu Vũ muốn đi vào xem không? "
Mạc Tiểu Vũ nhìn ngôi nhà mà cậu đã ở rất nhiều năm, suy nghĩ một chút, "Nhìn bà Anh trước.
"
"Được, vậy chúng ta đi xem bà Anh trước."
Bà Anh đối với Mạc Tiểu Vũ mà nói là một người rất quan trọng, bà là người duy nhất kiên trì dùng trợ cấp ít ỏi của mình nuôi Mạc Tiểu Vũ.
Sức khỏe và tiền bạc của bà có hạn, chỉ có thể vắt ra một phần gạo và trứng gà cho Mạc Tiểu Vũ, nhưng mặc dù như vậy bà cũng không bỏ mặt Mạc Tiểu Vũ, cho đến khi Đoàn Hủ Nghiên xuất hiện.
Đoàn Hủ Nghiên rất biết ơn bà Anh, hắn vô cùng cảm ơn người vì trước khi hắn gặp Mạc Tiểu Vũ, bà mỗi ngày đều kiên trì đưa cơm cho Mạc Tiểu Vũ, dùng hết khả năng của mình chăm sóc Mạc Tiểu Vũ, vì như thế mà sau này họ mới có thể gặp nhau.
Trước khi đến nhà bà Anh, Đoàn Hủ Nghiên dẫn Mạc Tiểu Vũ đi mua hai túi hoa quả, sau đó giống như lần đầu tiên bọn họ cùng nhau đi gặp bà Anh, đi đến khu phố đối diện đường Hạnh Vũ.
Bà Anh đang ngồi dưới bóng cây, trong tay cầm một cây quạt, đang ngồi quạt, tay trái thỉnh thoảng xoa bóp chân trái của mình một chút.
Mạc Tiểu Vũ từ xa nhìn thấy bà liền nhịn không được hô: "Bà bà! "
Bà Anh đang ngồi dưới tán cây hóng mát nghe thấy âm thanh quen thuộc này thì hơi sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn liền thấy Mạc Tiểu Vũ, vô ý thức đưa tay đỡ cây nẹp bên cạnh run rẩy đứng lên.
Mạc Tiểu Vũ đặc biệt vui vẻ, liên tục nhảy nhót, giang cánh tay vẫy vẫy, "Bà Anh! Bà bà! Tiểu Vũ trở về rồi! "
Đoàn Hủ Nghiên nhìn cậu nhảy múa, có chút lo lắng, "Tiểu Vũ phải cẩn thận, coi chừng bị ngã.
"
Mạc Tiểu Vũ vui vẻ đến mức căn bản không nghe thấy Đoàn Hủ Nghiên nói chuyện, hô xong liền chạy về phía Bà Anh, giống như con Samoye* đang vui vẻ, cái đuôi đều lắc lư vui vẻ.
*Samoyed là một giống chó săn có nguồn gốc từ vùng Siberia, đây là giống chó có bộ lông trắng tinh như tuyết cùng tính cách mang nhiều đặc điểm của chó sói là những đặc trưng nổi bật của giống chó này.
"Bà Anh! Bà bà!" cậu chạy đến trước mặt bà, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn có một chút mồ hôi, ánh mắt lại đặc biệt sáng.
Bà cẩn thânk quan sát sự thay đổi trên người Mạc Tiểu Vũ, càng nhìn trong lòng càng vui vẻ, nhưng tính cách trời sinh lãnh đạm làm cho bà dù trong lòng có bao nhiêu vui vẻ, thần sắc trên mặt cũng không có thay đổi gì.
Lúc Đoàn Hủ Nghiên xách hoa quả đi tới gần, Mạc Tiểu Vũ đang cúi đầu nói gì đó với bà Anh, bà trầm mặc nghe, quạt trong tay nhẹ nhàng quạt về phía Mạc Tiểu Vũ.
Đoàn Hủ Nghiên không quấy rầy bọn họ, cũng không cố ý nghe Mạc Tiểu Vũ đang nói cái gì, hắn chỉ ở đứng yên ở bên cạnh, thẳng đến khi Mạc Tiểu Vũ quay đầu vẫy vẫy tay với hắn, lúc này Đoàn Hủ Nghiên mới đi tới.
"Chào bà Anh." Đoàn Hủ Nghiên xách hoa quả đi tới trước mặt bà, ý cười trên mặt vừa nhẹ nhàng lại vừa ôn nhu, "Cháu đưa Tiểu Vũ trở về thăm bà.
"
Bà Anh ngẩng đầu nhìn Đoàn Hủ Nghiên, ánh mắt ôn hòa không nói gì, chỉ trầm mặc gật đầu.
Đoàn Hủ Nghiên nhấc hai cái túi lớn trong tay lên, "Bà Anh, những loại hoa quả này bà giữ lại ăn.
"
Sự chú ý của bà Anh không phải ở trên túi hoa quả, mà là nhìn thẳng về phía chiếc nhẫn trên ngón áp út của Đoàn Hủ Nghiên.
Mạc Tiểu Vũ vừa rồi nói với bà Anh chuyện mình và Đoàn Hủ Nghiên kết hôn, chuyện gì cậu cũng nói với bà, kể cả việc trước khi tới nơi này cậu đã đi gặp cha mẹ Đoàn Hủ Nghiên.
Bà Anh và cha mẹ Đoàn Hủ Nghiên rất giống nhau, sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuyện của Mạc Tiểu Vũ, dù sao bà và Mạc Tiểu Vũ không có chút quan hệ huyết thống nào, bà chăm sóc Mạc Tiểu Vũ cũng là bởi vì tình bạn của bà với bà nội của Mạc Tiểu Vũ, hơn nữa thân là một người đã chăm sóc Mạc Tiểu Vũ hai năm, bà vui vẻ hơn bất kì ai, bà vui vẻ khi biết Mạc Tiểu Vũ hiện tại sống rất tốt, còn có một gia đình mới và người nhà mới.
Đoàn Hủ Nghiên nhận ra bà đang nhìn chiếc nhẫn của mình, hắn nghĩ vừa rồi Mạc Tiểu Vũ hẳn là nói cho bà chuyện bọn họ kết hôn, hắn nghiêm túc nói, "Bà Anh, con muốn mời bà năm ngày sau tham gia hôn lễ của cháu và Tiểu Vũ, cho dù như thế nào cháu cũng hy vọng bà có thể đến.
"
Bà Anh không ngờ là sẽ được mời, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc rõ ràng.
"Bà bà, đối với Tiểu Vũ mà nói bà là người nhà vô cùng quan trọng, hôn lễ của em ấy là dịp rất quan trọng, nếu không có bà tham dự, em ấy chắc hẳn sẽ rất đau buồn."
Bàn tay trái của bà vô thức siết chặt chân trái, chân trái của bà không tốt, không tiện đi lại.
Đoàn Hủ Nghiên biết bà lo lắng cái gì, lại nói tiếp: "Bà Anh, trong hôn lễ chỉ có cha mẹ và bạn bè cháu, còn có hàng xóm ở phố Hạnh Vũ, bà không cần lo lắng, quần áo trong hôn lễ bà cũng không cần lo lắng, những thứ này cháu đều sẽ sắp xếp tốt, chỉ cầu bà đồng ý tham gia với tư cách người nhà của Tiểu Vũ.
".
Phố Hạnh Vũ