Phố Hạnh Vũ
Chương 29: Chương 29
Mạc Tiểu Vũ có thói quen ngủ trưa, đến một hai giờ chiều cậu cũng không muốn động đậy, cậu ngồi trên sô pha, ngay cả robot quét nhà chạy đến dưới chân cậu, cậu cũng chỉ yên lặng cúi đầu nhìn một cái, cậu nâng chân chặn robot lại.
Đoàn Hủ Nghiên nhìn cậu ngồi trên sô pha mệt mỏi liền dẫn cậu trở về phòng ngủ chính lầu hai, kéo rèm cửa sổ cùng cậu nằm một chút.
Mạc Tiểu Vũ nằm trên giường với tư thế ngủ bình thường, hai tay đan xen lên bụng, chỉ là chậm rãi chớp chớp mắt hai cái, một giây sau cả người liền nặng nề ngủ thiếp đi.
Đoàn Hủ Nghiên ngủ bên cạnh cậu, nhắm mắt lại chợp mắt, cảm giác hô hấp của Mạc Tiểu Vũ đã trở nên đều đặn, cẩn thận ngồi dậy nhìn xung quanh, xác định cậu đã ngủ rồi mới nhẹ nhàng đứng dậy đi ra ngoài.
Khoảng hơn ba giờ chiều, Đoàn Hủ Nghiên đang ngồi trước máy tính trong thư phòng, Kiều Hành Tín gọi điện thoại cho hắn, hẹn hắn cùng nhau ra ngoài ăn tối.
Trong khoảng thời gian Đoàn Hủ Nghiên không ở thành phố A, tất cả bạn bè bên cạnh hắn sau khi biết hắn đi nghỉ phép thì không có ai quấy rầy hắn, tối hôm qua Kiều Hành Tin đi đón hắn thì bọn họ mới biết Đoàn Hủ Nghiên trở về.
Kiều Hành Tín: "Bọn Diêu Thanh rất lâu không gặp cậu, đều rất quan tâm cậu, nói rằng đêm nay họ có thời gian nên có thể cùng nhau tụ tập, gặp mặt một chút, cậu xem xem có được không.
"
Đoàn Hủ Nghiên vốn định từ chối, nhưng lời nói của Kiều Hành Tín nói rất dễ nghe, hơn nữa cũng là sự quan tâm của bạn bè, hợp tình hợp lý, trước khi tìm hắn cũng bảo Kiều Hành Tín gọi điện thoại tới hỏi ý kiến của hắn.
Bình thường thì hắn sẽ đi tới đó, nhưng hiện tại bên cạnh hắn còn có Mạc Tiểu Vũ, nếu hắn ra ngoài Mạc Tiểu Vũ sẽ ở nhà một mình, hắn không thể để Mạc Tiểu Vũ ở nhà một mình.
Kiều Hành Tín một hồi lâu không nghe thấy người ở đầu dây bên kia nói chuyện, nhướng mày liền biết hắn đang lo lắng cái gì, nói: "Cậu mang Mạc Tiểu Vũ đến không phải là tốt rồi sao? Cậu sợ chúng tôi sẽ ăn thịt cậu ta à? "
Đoàn Hủ Nghiên vẫn do dự, "Tiểu Vũ dù sao cũng không bình thường, tôi hẳn là nên suy nghĩ một chút.
"
"Tôi thấy cậu ta rất tốt, cậu cũng không cần cẩn thận như vậy, đều là bạn bè với nhau, cậu còn lo lắng như vậy, vậy sau này cậu ta phải làm sao bây giờ? Cậu có định đi đâu cũng đưa cậu ta đi cùng không? "
Đoàn Hủ Nghiên gần đây cũng suy nghĩ về chuyện này, muốn Mạc Tiểu Vũ đi theo hắn đi làm cũng không phải không được, dù sao cậu cũng nguyện ý, nhưng dù sao cũng không phải cách hay.
Hắn hy vọng thế giới của Mạc Tiểu Vũ có thể lớn hơn một chút, thêm một số người bước vào, náo nhiệt một chút, không phải chỉ có một mình hắn.
Mạc Tiểu Vũ không phải là đồ vật của hắn, cậu là một người có nhân cách hoàn chỉnh, có tính tình và tư tưởng của mình, cậu xứng đáng có được một cuộc sống và cuộc sống bình thường và tử tế, Đoàn Hủ Nghiên sẵn sàng giúp đỡ trong việc này..
"Ừm, vậy tôi sẽ mang theo Tiểu Vũ cùng đi." Đoàn Hủ Nghiên cuối cùng vẫn nhận lời.
"Yên tâm, tôi sẽ chào đón đàng hoàng."
Sau khi cúp điện thoại, Đoàn Hủ Nghiên ngồi ở chỗ ngồi hồi lâu cũng không nhúc nhích, sau đó bỗng nhiên giống như nhớ tới cái gì đó, mở danh sách wechat lục lọi địa chỉ liên lạc.
Bởi vì cách âm của thư phòng rất tốt, Đoàn Hủ Nghiên sợ Mạc Tiểu Vũ tỉnh ở bên ngoài tìm không thấy hắn, cho nên cửa thư phòng vẫn mở, điều này cũng làm cho hắn nghe thấy tiếng cửa phòng bị mở ra, còn có giọng Mạc Tiểu Vũ nhỏ giọng gọi hắn.
"Tiểu Vũ, tôi ở chỗ này."
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Đoàn Hủ Nghiên ánh mắt mỉm cười nhìn cửa thư phòng, không lâu sau tiếng bước chân liền ngừng lại, một cái đầu với mái tóc bồng bềnh từ bên khung cửa thò ra, đôi mắt hạnh nhân tròn to nhìn hắn.
Thấy Đoàn Hủ Nghiên trong thư phòng, Mạc Tiểu Vũ đứng bên cửa không đi vào, nhỏ giọng gọi hắn, "Hủ Nghiên.
"
"Tiểu Vũ có đói không?" Đoàn Hủ Nghiên đứng dậy đi ra, đi về phía Mạc Tiểu Vũ hỏi, "Có rửa mặt hay không? "
Mạc Tiểu Vũ lắc đầu, theo bản năng đưa tay nắm tay Đoàn Hủ Nghiên.
Mạc Tiểu Vũ rất thích đặt tay mình vào trong tay của hắn, cho nên luôn tìm được cơ hội muốn nắm tay của Đoàn Hủ Nghiên.
Đoàn Hủ Nghiên dẫn người đi vào phòng vệ sinh của phòng ngủ chính, nhìn người đứng trước bồn rửa mặt lấy tay rửa mặt, Đoàn Hủ Nghiên nói: "Tiểu Vũ, buổi tối Hủ Nghiên dẫn cậu ra ngoài chơi có được không? "
Mạc Tiểu Vũ ướt mặt quay đầu nhìn hắn, "Ra ngoài chơi? "
Lúc trước ở Phố Hạnh Vũ, đến buổi tối Đoàn Hủ Nghiên và cậu đều sẽ không ra ngoài nữa, mà là ở nhà Mạc Tiểu Vũ cùng nhau vẽ tranh, đến lúc Mạc Tiểu Vũ ngủ, Đoàn Hủ Nghiên sẽ trở về homestay, cho nên lúc này nghe thấy Đoàn Hủ Nghiên nói buổi tối muốn ra ngoài chơi, Mạc Tiểu Vũ hơi nghi ngờ.
"Đúng, đi ra ngoài chơi." Đoàn Hủ Nghiên đưa tay đẩy một sợi tóc trên trán Mạc Tiểu Vũ, nhẹ giọng nói: "Mang Tiểu Vũ đi làm quen với bạn của Hủ Nghiên.
"
Mạc Tiểu Vũ cầm lấy khăn mặt vừa lau mặt vừa tò mò hỏi: " Anh Hành Tín? "
"Có anh Hành Tín, nhưng cũng có mấy người khác, bọn họ đều muốn làm quen với Tiểu Vũ, cùng Tiểu Vũ làm bạn tốt."
Mạc Tiểu Vũ nghe được ánh mắt hơi sáng lên, "Làm bạn tốt với Tiểu Vũ? "
Đoàn Hủ Nghiên cười gật gật đầu, "Đúng.
"
Mạc Tiểu Vũ ừ một tiếng, xoay người đi tới trước mặt Đoàn Hủ Nghiên đưa tay nắm tay hắn.
Đoàn Hủ Nghiên bả vai dựa vào khung cửa phòng vệ sinh, nhẹ nhàng động đậy cánh tay một chút, nhìn Mạc Tiểu Vũ, "Tiểu Vũ đồng ý? "
Mạc Tiểu Vũ liên tục gật đầu, "Đồng ý, đồng ý.
"
Đến chạng vạng tối, sau khi mặt trời lặn, Đoàn Hủ Nghiên mang theo Mạc Tiểu Vũ vào gara của biệt thự lái xe ra ngoài.
Mạc Tiểu Vũ tuy rằng sẽ say xe, nhưng cũng may cậu không đặc biệt bài xích việc ngồi xe, Đoàn Hủ Nghiên sẽ mở cửa sổ cho cậu, bên ngoài có gió thổi vào Mạc Tiểu Vũ sẽ dễ chịu một chút, sẽ không buồn nôn.
Hai mươi phút sau, xe dừng lại trước một tòa nhà theo phong cách Gothic*, khi màn đêm buông xuống, tòa nhà được thắp sáng bằng ánh đèn màu cam, chiếu từ dưới lên trên, tạo nên một bầu không khí tao nhã.
Gothic là phong cách hắc ám, ảm đạm, đen đen á
Sau khi xuống xe, Mạc Tiểu Vũ bị Đoàn Hủ Nghiên dắt đi vào trong cửa, nhịn không được quay đầu lại nhìn tượng phun nước khổng lồ bên ngoài sân.
Golden Wave là một câu lạc bộ tư nhân cao cấp có hệ thống hội viên, mỗi năm Đoàn Hủ Nghiên đều phải nộp không ít lệ phí hội viên ở đây, nhưng ngoại trừ nhu cầu công việc hoặc tụ tập với bạn bè ra, những lúc khác cơ bản hắn không tới nơi này.
Nhưng bồi bàn trong câu lạc bộ đều nhận ra hắn, trên thực tế tất cả những hội viên bọn họ đều phải nhớ rõ mặt, ví dụ như người giữ cửa, y chỉ cần nhìn là có thể nhận ra đó là Đoàn Hủ Nghiên, không cần nói thêm gì liền tự động dẫn Đoàn Hủ Nghiên đến phòng của Kiều Hành Tín.
Mạc Tiểu Vũ không thích nơi này lắm, sau khi vào cửa vẫn dán sát vào người Đoàn Hủ Nghiên, thỉnh thoảng có một hai người đàn ông mặc vest đắt tiền bước ra từ hành lang xa hoa dường như dài vô tận.
Mỗi người mặc vest và bưng khay đen luôn dừng lại hơi cúi đầu khi đi tới trước mặt người .
Những người này đi tới trước mặt Đoàn Hủ Nghiên cũng sẽ như vậy, Đoàn Hủ Nghiên sẽ không phớt lờ bọn họ, sẽ lễ phép gật đầu về phía họ, Mạc Tiểu Vũ đi theo phía sau Đoàn Hủ Nghiên, sẽ giơ tay về phía bọn họ vung lên, nhỏ giọng nói, "Xin chào.
"
Đây là Đoàn Hủ Nghiên dạy cậu, lần đầu gặp mặt nên chào hỏi.
Mạc Tiểu Vũ ở phía sau Đoàn Hủ Nghiên tò mò thò đầu ra, liếc mắt một cái nhìn vào trong, đầu tiên là thấy Kiều Hành Tín trong tay bưng ly rượu vang đỏ, sau đó liếc mắt thứ hai đã bị đèn chùm thủy tinh khổng lồ trong phòng hấp dẫn.
Đèn chùm thủy tinh kia thật sự quá lớn, lớn đến mức cậu căn bản không có khả năng đếm được trên đó rốt cuộc có bao nhiêu viên thủy tinh.
Đoàn Hủ Nghiên dắt cậu đi vào trong cửa, cậu còn ngửa cổ nhìn.
Những người ngồi vây quanh trên sô pha thấy nam sinh phía sau Đoàn Hủ Nghiên đi vào vẫn ngửa cổ, cũng không tự chủ được ngửa đầu nhìn theo.
Chỉ chốc lát sau toàn bộ phòng ngoại trừ Đoàn Hủ Nghiên ra, tất cả mọi người ngửa đầu.
Kiều Hành Tín bưng ly rượu vang vừa ngửa đầu nhìn vừa hỏi: "Nhìn cái gì vậy? Có gì trên đó không? "
"Không biết, không phải chỉ là đèn thôi sao?"
"......!Cậu ta có phải là nhà ngoại cảm không? Cậu ta sẽ nhìn được những thứ ô uế hả? "
"Lộn xộn quá..."
"Aiss...!Cổ tôi đau quá.
"
Mạc Tiểu Vũ không nghe thấy bọn họ nói chuyện, mình nhìn xong liền cúi đầu xuống, đi sát Đoàn Hủ Nghiên, đem mặt kề sát vào lỗ tai Đoàn Hủ Nghiên, lặng lẽ nói: "Hủ Nghiên, cái đèn này nhìn thật đẹp.
".
Phố Hạnh Vũ