Phim Giả Tình Thật
Chương 50
153@-Đoàn phim “Dưới ánh nắng chói chang” đột ngột thay đổi địa điểm tổ chức họp báo, nhưng may địa điểm mới khá gần chỗ cũ, hơn nữa ngay bên cạnh còn là nơi tổ chức họp báo của “Lọ lem vườn trường”, đối với phóng viên lại càng tiện hơn, chỉ cần đi một xe là được.
Một cái xe bánh mì đi tới, đoàn “Ánh năng chói chang” đi xuống, bước lên thảm đỏ, dẫn đầu là đạo diễn Từ cùng Cố Tư Thần. Từ đạo diễn bình thường lôi thôi, thiếu đứng đắn hôm nay mặc Tây trang, mà Cố Tư Thần cũng một thân vest xám, ánh mắt sắc bén, mũi cao ngất, cả người tỏa ra aura mê hoặc khó có thể chối từ.
Lục Phàm ngồi trong xe nhìn ra, khinh thường cười nhạo: “Hừ, đi thảm đỏ mà cứ như khổng tước, cho ai nhìn chứ?”
Trần Mục Dương im lặng ngồi một bên.
Mãi cho đến khi trợ lý nói: “Lục Phàm, Trần Mục Dương, hai người có thể xuất hiện rồi.”
Đẩy cửa xe ra, hai người cùng nhau bước xuống.
Lục Phàm mặc Tây trang màu lam, thật phù hợp với khí chất sang chảnh của anh, xuống xe, fans nữ xung quanh bắt đầu gào chói tai. Lục Phàm vừa đi vừa vẫy tay mỉm cười chào hỏi họ, còn Trần Mục Dương ở một bên lại phăm phăm bước đi.
Fans của anh đã tăng lên không ít, giữa một đống fans của Lục Phàm và Cố Tư Thần vẫn có thể loảng thoáng nghe thấy có người gào tên anh.
Trần Mục Dương nghe tiếng liền quay qua, chậm rãi đưa tay lên, mỉm cười vẫy tay với fans của mình.
Fans thấy anh nhìn qua mình càng thêm kích động không hold nổi ra sức gào tên anh, gần như đứt cả giọng.
Lục Phàm nhỏ giọng trêu bên tai anh: “Không ngờ cậu cũng biết thế nào là hút fans đấy?”
Trần Mục Dương mặt không đổi sắc đáp: “Đây là lịch sự.”
“Hở? Cậu mà cũng biết lịch sự, không phải đã bị sớm bị chó ăn rồi hả?” Lục Phàm tỏ vẻ khá khinh bỉ.
“Tôi khuyên anh tốt nhất không nên dựa vào tôi gần như vậy, ánh mắt của người nào đó hướng về đây như thể muốn giết tôi vậy.” Trần Mục Dương khuyên bảo Lục Phàm.
Lục Phàm lia mắt về phía trước, dù Cố Tư Thần đang nói chuyện với đạo diễn Từ ở phía trên, nhưng ánh mắt rõ ràng nhìn bên này, mục tiêu xác định hơn chính là Lục Phàm, ánh mắt mang phần cảnh cáo. Lục Phàm cười khiêu khích với Cố Tư Thần, ôm cánh tay Trần Mục Dương, vô cùng thân thiết dựa người mình vào người anh.
Trần Mục Dương tuy cực kỳ ghét bỏ nhưng không thể đẩy Lục Phàm ra được, nếu bị người ta chụp thì sẽ không ổn lắm.
“Anh phải biết nếu làm thế này thì người ch3t sẽ là anh.” Trần Mục Dương cảnh cáo.
Mà người kia lại không cần sự tốt bụng: “Còn lâu mới ch3t!”
Thảm đỏ bên này còn chưa xong, thì bên kia đã bắt đầu rồi.
Bởi vì bên này chỉ còn toàn diễn viên phụ, nên hầu hết ánh mắt bị “Lọ lem vườn trường” thu hút, thật sự không thể tránh được.
Một cái xe bánh mì chạy tới, người đầu tiên xuống xe là đạo diễn Vương cùng diễn viên Khả Trữ. Khả Trữ mặc một chiếc váy dài màu đỏ, khí thế cũng gọi là ngút trời. Nhưng da cô màu rám nắng, thế nào cũng khiến lễ phục đỏ thẫm giảm mất vài phần đẹp.
Đạo diễn Vương dáng người ục ịch mặc Tây trang đi cạnh Khả Trữ, hơi giống người đẹp và quái vật, tuy không hợp nhau lắm mà lại có hiệu quả bất ngờ.
Xem ra vòng lên thảm đỏ đầu tiên, bên này thắng.
Kế tiếp là dàn diễn viên, thật ra khá hay ho.
Chu Chỉ Huyên tóc vấn cao, mặc Tây trang màu đen thuần, lúc xuống xe làm một hành động cười khẽ rất thân sĩ nhưng thực chất khiến đám phóng viên mắt sáng ngời, đèn flash không ngừng lóe lên.
Mà Trương Tiêu Nhiên, Trịnh Diệc Hiên, Tô Cách, Dương Dương lục đục đi xuống lại mặc lễ phục của nữ, đội tóc giả, nhưng nhìn được có vài người giống nữ thôi.
Đám phóng viên cùng fans đều bị phong cách đi thảm đỏ này làm cho hứng thú, không khí tại đây lên cao đỉnh điểm, fans bắt đầu hô lên tên thần tường tượng của mình.
Thi thoảng Tô Cách cũng có thể nghe được tên mình.
Bởi vì ý tưởng đi thảm đỏ này của Tô Cách giúp hiệu quả giữa hai đoàn không chênh lệch nhiều, đạo viễn Vương quả nhiên cũng khá vừa lòng vỗ vai cậu: “Đứa nhóc này không ngờ cũng có ý hay như thế, xem ra sau này tiền đồ rộng mở lắm đây.”
Tô Cách khiêm tốn xua tay, mà Dương Dương bị làm lơ, tối mặt nhìn cậu..
Vì thế buổi họp báo cứ thế hữu kinh vô hiểm mà xong, đạo diễn Vương cực vui vẻ với kết quả hòa, càng thêm ca ngợi Tô Cách: “Tôi sắp quay phim mới, nếu có vai hợp sẽ liên hệ với cậu.”
Cậu gật đầu đồng ý.
Vài nam thanh niên đã muốn nhanh chóng c0iđồ nữ, dù sao cũng là đàn ông, chẳng ai thích mặc váy chạy loạn cả, còn mặc đến nghiện.
Tô Cách đang định thay đồ thì lại nhận được một cuộc điện thoại: “Alo?”
“Ra đây.” Trần Mục Dương thản nhiên nói.
“Anh đợi chút, để em thay quần áo.”
“Không cần thay.” Anh đã biết cậu mặc đồ nữ, hơn nữa anh gọi cũng là muốn xem.
“Dạ?”
“Anh muốn xem em mặc đồ nữ.”
“Em không muốn.” Tô Cách đỏ mặt.
“Người khác có thể nhìn, chẳng lẽ anh không thể?” Trong lời nói của anh có chút thản nhiên.
Tô Cách ngẫm lại, dù sao cũng nhiều người thấy rồi, để Trần Mục Dương nhìn cũng chẳng sao cả.
Vì thế cậu liền cúp điện thoại chạy ra ngoài.
Trương Tiêu Nhiên ở đằng sau gọi: “Tô Cách, em mặc thế muốn chạy đi đâu?”
Cậu đầu cũng không quay lại, đáp: “Tôi ra ngoài một chút, về nhanh thôi.”
Cậu đi đến phòng nghỉ ở tầng hai, đẩy cửa ra, Trần Mục Dương đang ngồi trên sofa, anh vẫn mặc trang phục lúc tham gia họp báo, Tây trang đen đầy thần bí, tao nhã.
Trần Mục Dương ngẩng đầu nhìn cậu, vẫy tay: “Lại đây.”
Tô Cách cảm thấy anh như đang gọi thú cưng, trong lòng có chút không vui, vì thế quệt miệng đi qua, Trần Mục Dương liền đưa tay kéo người, để cậu ngồi trên đùi mình.
Đôi mắt đen láy nhìn cậu từ trên xuống dưới, tóc xoăn đen dài xõa trên vai, trên cậu cũng được phối với vài phụ kiện nữ đáng yêu, váy trắng, khung xương vốn nhỏ, mặc dù cao 1m78 nhưng người khác nhìn cũng chỉ ra một mỹ nữ cao gầy, cho nên một dường đi tới đây chẳng có ai nghi ngờ giới tính.
“Em mặc đồ nữ… thật ra cũng không tồi.” Trần Mục Dương cười.
Tuy cậu nhận được lời khen ngợi hiếm hoi từ anh, nhưng thật ra cũng chẳng vui: “Anh mong em nói cảm ơn à?”
Trần Mục Dương đương nhiên nghe ra cậu mất hứng, lắc đầu: “Không cần.”
“Anh bảo em tới em liền tới, xem ra em ngày càng xứng với chức người yêu này.” Tô Cách cũng bị sự săn sóc của mình làm cho cảm động.
Trần Mục Dương rất thích hợp gật đầu: “Ừ, thi thoảng rất ngoan.”
“Lúc nào em chả ngoan?” Cậu kháng nghị.
Nhưng Trần Mục Dương lại không cảm thấy thế, anh như thể đang nghiêm túc ngẫm nghĩ, còn làm vẻ thật thà lắc đầu: “Không hề.”
“Ý anh là em toàn gây phiền?” Tô Cách uy hiếp nhìn anh.
Anh còn thật sự cười cười, gật đầu: “Thường xuyên.”
“Anh…” Tô Cách còn chưa xù lông xong thì đã bị Trần Mục Dương hôn.
Đây là nụ hôn rất dài, hai người giận nhau lâu nên hơi mất tự nhiên, đã lâu không được chăm sóc. Cái lưỡi bá đạo chen vào miệng cậu, Tô Cách không tự giác mà đáp lại, xúc cảm khiến người ta chìm sâu. Nhân sinh ngắn như vậy, điều gì đến nhất định phải bắt lấy. Thích một người đàn ông, tương lai không biết còn gặp phải bao nhiên khó khăn cùng hiểm trở, cho nên khi còn có thể ngọt ngào thì phải dùng hết khả năng để tận hưởng.
Trần Mục Dương cuối cùng cũng chịu buông Tô Cách, nhìn gương mặt hơi đỏ lên của cậu, không tự giác cười bảo: “Thi thoảng em mặc đồ nữ cũng biết bao nhiêu tình đấy.”
“Anh…” Tô Cách cảm thấy suy nghĩ vừa nãy của mình sai mười phần, Trần Mục Dương là một tên thích bị ăn chửi, lại còn thiếu bị ăn chửi, một ngày không cãi nhau liền ngứa mồm.
Trần Mục Dương chọn đúng lúc trước khi Tô Cách nổi bão, chặn môi cậu.
Tô Cách khi rơi vào hố sâu liền oán hận nghĩ: lần nào cũng chỉ biết dùng cách này, thật sự quá đê tiện…
Sau khi tham dự xong buổi ra mắt, Tô Cách liền quay lại thành phố H.
Mùa xuân ở thành phố H rất ngắn, vội đến vội đi, mùa hè gần như đã gõ cửa. Tô Cách mặc áo khoác toàn đổ mồ hôi, Trần Mục Dương lại mặc áo khoác mỏng như chẳng có chuyện gì, cậu không nhịn được liền lèm bèm: “Bảo sao là động vật máu lạnh, chẳng có tí mồ hôi nào.”
Trần Mục Dương thản nhiên nhìn cậu, tiếp tục xem TV: “Mồ hôi của anh không phải đều đổ lên em sao?”
Tô Cách lập tức nóng hơn.
“Chỉ cần yêu” chiếu đúng hạn, doanh số rất khá khẩm. Rất nhiều hủ nữ xem một lần lại một lần, có người còn sưu tập cuống vé, có cô còn một ngày đến xem một lần, còn kém gọi rồng thần nữa thôi.
Tuy “Ái tình” chỉ chiếu có vài suất trong ngày, hơn nữa cũng chỉ chiếu ở vài rạp xa thành phố, nhưng thành tích bán vé thực sự rất nổi trội.
Có thể nói là một con hắc mã, tuy chỉ có ít suất chiếu như thế những cũng thu được mấy ngàn vạn, thật sự khiến không ít người kinh ngạc ngả mũ.
Trên mục tìm kiếm hot của Weibo thường xuyên xuất hiện tên Trần Mục Dương cùng Tô Cách, còn có vài từ khóa liên quan đến “Ái tình”, rất nhiều bạn bè trong giới đều up ảnh chụp cùng hai người, sau đó viết caption: “Sao bây giờ, tôi bắt đầu không tin vào tình yêu nam nữ rồi?!”. “Thật muốn tìm một người bạn trai cho mình mà, tìm kiểu gì đây? Thật sốt ruột!”…
Cứ thế, mỗi ngày phải đăng đi đăng lại cả trăm lần.
Lượng fans trên Weibo của Tô Cách tăng lên như tên lửa, không ít fans nguyên tác nhảy ra chê bai khả năng diễn xuất của cậu và Trần Mục Dương, cực cứng ngắc, căn bản không có hồn như nguyên tác, một đứa chỉ biết cười ngu, một đứa toàn nghiêm mặt lạnh lùng, như thể người ta thiếu của anh tám trăm đồng vậy.
Còn nói hai người là thẳng nam, chẳng qua ăn theo phim mà thôi.
Có người còn nhảy ra bảo biết bạn gái của Tô Cách và Trần Mục Dương là ai. Cầm điện thoại đọc tin này, thấy hơi buồn cười, sao cậu lại không biết bạn gái mình là ai nhỉ. Còn về Trần Mục Dương, nếu cậu có bạn gái thì anh cũng không ngại giúp cậu kết thúc đâu.
Phim Giả Tình Thật
Một cái xe bánh mì đi tới, đoàn “Ánh năng chói chang” đi xuống, bước lên thảm đỏ, dẫn đầu là đạo diễn Từ cùng Cố Tư Thần. Từ đạo diễn bình thường lôi thôi, thiếu đứng đắn hôm nay mặc Tây trang, mà Cố Tư Thần cũng một thân vest xám, ánh mắt sắc bén, mũi cao ngất, cả người tỏa ra aura mê hoặc khó có thể chối từ.
Lục Phàm ngồi trong xe nhìn ra, khinh thường cười nhạo: “Hừ, đi thảm đỏ mà cứ như khổng tước, cho ai nhìn chứ?”
Trần Mục Dương im lặng ngồi một bên.
Mãi cho đến khi trợ lý nói: “Lục Phàm, Trần Mục Dương, hai người có thể xuất hiện rồi.”
Đẩy cửa xe ra, hai người cùng nhau bước xuống.
Lục Phàm mặc Tây trang màu lam, thật phù hợp với khí chất sang chảnh của anh, xuống xe, fans nữ xung quanh bắt đầu gào chói tai. Lục Phàm vừa đi vừa vẫy tay mỉm cười chào hỏi họ, còn Trần Mục Dương ở một bên lại phăm phăm bước đi.
Fans của anh đã tăng lên không ít, giữa một đống fans của Lục Phàm và Cố Tư Thần vẫn có thể loảng thoáng nghe thấy có người gào tên anh.
Trần Mục Dương nghe tiếng liền quay qua, chậm rãi đưa tay lên, mỉm cười vẫy tay với fans của mình.
Fans thấy anh nhìn qua mình càng thêm kích động không hold nổi ra sức gào tên anh, gần như đứt cả giọng.
Lục Phàm nhỏ giọng trêu bên tai anh: “Không ngờ cậu cũng biết thế nào là hút fans đấy?”
Trần Mục Dương mặt không đổi sắc đáp: “Đây là lịch sự.”
“Hở? Cậu mà cũng biết lịch sự, không phải đã bị sớm bị chó ăn rồi hả?” Lục Phàm tỏ vẻ khá khinh bỉ.
“Tôi khuyên anh tốt nhất không nên dựa vào tôi gần như vậy, ánh mắt của người nào đó hướng về đây như thể muốn giết tôi vậy.” Trần Mục Dương khuyên bảo Lục Phàm.
Lục Phàm lia mắt về phía trước, dù Cố Tư Thần đang nói chuyện với đạo diễn Từ ở phía trên, nhưng ánh mắt rõ ràng nhìn bên này, mục tiêu xác định hơn chính là Lục Phàm, ánh mắt mang phần cảnh cáo. Lục Phàm cười khiêu khích với Cố Tư Thần, ôm cánh tay Trần Mục Dương, vô cùng thân thiết dựa người mình vào người anh.
Trần Mục Dương tuy cực kỳ ghét bỏ nhưng không thể đẩy Lục Phàm ra được, nếu bị người ta chụp thì sẽ không ổn lắm.
“Anh phải biết nếu làm thế này thì người ch3t sẽ là anh.” Trần Mục Dương cảnh cáo.
Mà người kia lại không cần sự tốt bụng: “Còn lâu mới ch3t!”
Thảm đỏ bên này còn chưa xong, thì bên kia đã bắt đầu rồi.
Bởi vì bên này chỉ còn toàn diễn viên phụ, nên hầu hết ánh mắt bị “Lọ lem vườn trường” thu hút, thật sự không thể tránh được.
Một cái xe bánh mì chạy tới, người đầu tiên xuống xe là đạo diễn Vương cùng diễn viên Khả Trữ. Khả Trữ mặc một chiếc váy dài màu đỏ, khí thế cũng gọi là ngút trời. Nhưng da cô màu rám nắng, thế nào cũng khiến lễ phục đỏ thẫm giảm mất vài phần đẹp.
Đạo diễn Vương dáng người ục ịch mặc Tây trang đi cạnh Khả Trữ, hơi giống người đẹp và quái vật, tuy không hợp nhau lắm mà lại có hiệu quả bất ngờ.
Xem ra vòng lên thảm đỏ đầu tiên, bên này thắng.
Kế tiếp là dàn diễn viên, thật ra khá hay ho.
Chu Chỉ Huyên tóc vấn cao, mặc Tây trang màu đen thuần, lúc xuống xe làm một hành động cười khẽ rất thân sĩ nhưng thực chất khiến đám phóng viên mắt sáng ngời, đèn flash không ngừng lóe lên.
Mà Trương Tiêu Nhiên, Trịnh Diệc Hiên, Tô Cách, Dương Dương lục đục đi xuống lại mặc lễ phục của nữ, đội tóc giả, nhưng nhìn được có vài người giống nữ thôi.
Đám phóng viên cùng fans đều bị phong cách đi thảm đỏ này làm cho hứng thú, không khí tại đây lên cao đỉnh điểm, fans bắt đầu hô lên tên thần tường tượng của mình.
Thi thoảng Tô Cách cũng có thể nghe được tên mình.
Bởi vì ý tưởng đi thảm đỏ này của Tô Cách giúp hiệu quả giữa hai đoàn không chênh lệch nhiều, đạo viễn Vương quả nhiên cũng khá vừa lòng vỗ vai cậu: “Đứa nhóc này không ngờ cũng có ý hay như thế, xem ra sau này tiền đồ rộng mở lắm đây.”
Tô Cách khiêm tốn xua tay, mà Dương Dương bị làm lơ, tối mặt nhìn cậu..
Vì thế buổi họp báo cứ thế hữu kinh vô hiểm mà xong, đạo diễn Vương cực vui vẻ với kết quả hòa, càng thêm ca ngợi Tô Cách: “Tôi sắp quay phim mới, nếu có vai hợp sẽ liên hệ với cậu.”
Cậu gật đầu đồng ý.
Vài nam thanh niên đã muốn nhanh chóng c0iđồ nữ, dù sao cũng là đàn ông, chẳng ai thích mặc váy chạy loạn cả, còn mặc đến nghiện.
Tô Cách đang định thay đồ thì lại nhận được một cuộc điện thoại: “Alo?”
“Ra đây.” Trần Mục Dương thản nhiên nói.
“Anh đợi chút, để em thay quần áo.”
“Không cần thay.” Anh đã biết cậu mặc đồ nữ, hơn nữa anh gọi cũng là muốn xem.
“Dạ?”
“Anh muốn xem em mặc đồ nữ.”
“Em không muốn.” Tô Cách đỏ mặt.
“Người khác có thể nhìn, chẳng lẽ anh không thể?” Trong lời nói của anh có chút thản nhiên.
Tô Cách ngẫm lại, dù sao cũng nhiều người thấy rồi, để Trần Mục Dương nhìn cũng chẳng sao cả.
Vì thế cậu liền cúp điện thoại chạy ra ngoài.
Trương Tiêu Nhiên ở đằng sau gọi: “Tô Cách, em mặc thế muốn chạy đi đâu?”
Cậu đầu cũng không quay lại, đáp: “Tôi ra ngoài một chút, về nhanh thôi.”
Cậu đi đến phòng nghỉ ở tầng hai, đẩy cửa ra, Trần Mục Dương đang ngồi trên sofa, anh vẫn mặc trang phục lúc tham gia họp báo, Tây trang đen đầy thần bí, tao nhã.
Trần Mục Dương ngẩng đầu nhìn cậu, vẫy tay: “Lại đây.”
Tô Cách cảm thấy anh như đang gọi thú cưng, trong lòng có chút không vui, vì thế quệt miệng đi qua, Trần Mục Dương liền đưa tay kéo người, để cậu ngồi trên đùi mình.
Đôi mắt đen láy nhìn cậu từ trên xuống dưới, tóc xoăn đen dài xõa trên vai, trên cậu cũng được phối với vài phụ kiện nữ đáng yêu, váy trắng, khung xương vốn nhỏ, mặc dù cao 1m78 nhưng người khác nhìn cũng chỉ ra một mỹ nữ cao gầy, cho nên một dường đi tới đây chẳng có ai nghi ngờ giới tính.
“Em mặc đồ nữ… thật ra cũng không tồi.” Trần Mục Dương cười.
Tuy cậu nhận được lời khen ngợi hiếm hoi từ anh, nhưng thật ra cũng chẳng vui: “Anh mong em nói cảm ơn à?”
Trần Mục Dương đương nhiên nghe ra cậu mất hứng, lắc đầu: “Không cần.”
“Anh bảo em tới em liền tới, xem ra em ngày càng xứng với chức người yêu này.” Tô Cách cũng bị sự săn sóc của mình làm cho cảm động.
Trần Mục Dương rất thích hợp gật đầu: “Ừ, thi thoảng rất ngoan.”
“Lúc nào em chả ngoan?” Cậu kháng nghị.
Nhưng Trần Mục Dương lại không cảm thấy thế, anh như thể đang nghiêm túc ngẫm nghĩ, còn làm vẻ thật thà lắc đầu: “Không hề.”
“Ý anh là em toàn gây phiền?” Tô Cách uy hiếp nhìn anh.
Anh còn thật sự cười cười, gật đầu: “Thường xuyên.”
“Anh…” Tô Cách còn chưa xù lông xong thì đã bị Trần Mục Dương hôn.
Đây là nụ hôn rất dài, hai người giận nhau lâu nên hơi mất tự nhiên, đã lâu không được chăm sóc. Cái lưỡi bá đạo chen vào miệng cậu, Tô Cách không tự giác mà đáp lại, xúc cảm khiến người ta chìm sâu. Nhân sinh ngắn như vậy, điều gì đến nhất định phải bắt lấy. Thích một người đàn ông, tương lai không biết còn gặp phải bao nhiên khó khăn cùng hiểm trở, cho nên khi còn có thể ngọt ngào thì phải dùng hết khả năng để tận hưởng.
Trần Mục Dương cuối cùng cũng chịu buông Tô Cách, nhìn gương mặt hơi đỏ lên của cậu, không tự giác cười bảo: “Thi thoảng em mặc đồ nữ cũng biết bao nhiêu tình đấy.”
“Anh…” Tô Cách cảm thấy suy nghĩ vừa nãy của mình sai mười phần, Trần Mục Dương là một tên thích bị ăn chửi, lại còn thiếu bị ăn chửi, một ngày không cãi nhau liền ngứa mồm.
Trần Mục Dương chọn đúng lúc trước khi Tô Cách nổi bão, chặn môi cậu.
Tô Cách khi rơi vào hố sâu liền oán hận nghĩ: lần nào cũng chỉ biết dùng cách này, thật sự quá đê tiện…
Sau khi tham dự xong buổi ra mắt, Tô Cách liền quay lại thành phố H.
Mùa xuân ở thành phố H rất ngắn, vội đến vội đi, mùa hè gần như đã gõ cửa. Tô Cách mặc áo khoác toàn đổ mồ hôi, Trần Mục Dương lại mặc áo khoác mỏng như chẳng có chuyện gì, cậu không nhịn được liền lèm bèm: “Bảo sao là động vật máu lạnh, chẳng có tí mồ hôi nào.”
Trần Mục Dương thản nhiên nhìn cậu, tiếp tục xem TV: “Mồ hôi của anh không phải đều đổ lên em sao?”
Tô Cách lập tức nóng hơn.
“Chỉ cần yêu” chiếu đúng hạn, doanh số rất khá khẩm. Rất nhiều hủ nữ xem một lần lại một lần, có người còn sưu tập cuống vé, có cô còn một ngày đến xem một lần, còn kém gọi rồng thần nữa thôi.
Tuy “Ái tình” chỉ chiếu có vài suất trong ngày, hơn nữa cũng chỉ chiếu ở vài rạp xa thành phố, nhưng thành tích bán vé thực sự rất nổi trội.
Có thể nói là một con hắc mã, tuy chỉ có ít suất chiếu như thế những cũng thu được mấy ngàn vạn, thật sự khiến không ít người kinh ngạc ngả mũ.
Trên mục tìm kiếm hot của Weibo thường xuyên xuất hiện tên Trần Mục Dương cùng Tô Cách, còn có vài từ khóa liên quan đến “Ái tình”, rất nhiều bạn bè trong giới đều up ảnh chụp cùng hai người, sau đó viết caption: “Sao bây giờ, tôi bắt đầu không tin vào tình yêu nam nữ rồi?!”. “Thật muốn tìm một người bạn trai cho mình mà, tìm kiểu gì đây? Thật sốt ruột!”…
Cứ thế, mỗi ngày phải đăng đi đăng lại cả trăm lần.
Lượng fans trên Weibo của Tô Cách tăng lên như tên lửa, không ít fans nguyên tác nhảy ra chê bai khả năng diễn xuất của cậu và Trần Mục Dương, cực cứng ngắc, căn bản không có hồn như nguyên tác, một đứa chỉ biết cười ngu, một đứa toàn nghiêm mặt lạnh lùng, như thể người ta thiếu của anh tám trăm đồng vậy.
Còn nói hai người là thẳng nam, chẳng qua ăn theo phim mà thôi.
Có người còn nhảy ra bảo biết bạn gái của Tô Cách và Trần Mục Dương là ai. Cầm điện thoại đọc tin này, thấy hơi buồn cười, sao cậu lại không biết bạn gái mình là ai nhỉ. Còn về Trần Mục Dương, nếu cậu có bạn gái thì anh cũng không ngại giúp cậu kết thúc đâu.
Phim Giả Tình Thật
Đánh giá:
Truyện Phim Giả Tình Thật
Story
Chương 50
10.0/10 từ 32 lượt.