Phía Sau Anh Còn Có Em
C12: Nghệ thuật
Bách Triết khẽ dùng ánh mắt khiêu khích nhìn cô như đang thách thức cô lấy bài môn khác ra làm một lần nữa.
Nhìn cô lúc này cứ như một con mèo nhỏ đang xù lông vậy, chẳng có tác dụng gì với một con sói già cả.
Anh bắt đầu cầm viên phấn từ trong hộp ra rồi đặt nó lên bảng xanh, viết một tràng giáo trình thật dài.
Cô ngồi chống tay lên cầm thỏa dài ngao ngán, lấy ra một cuốn sổ thật dày rồi bàn tay nhanh nhẹn thoăn thoắt viết bài vào sổ.
Tên kia vừa viết xong bảng thứ năm cũng ké thúc bài học 3 tiết, liền ung dung bỏ viên phấn xuống bàn, nhìn lên bục chả ai chú ý vào bài trừ cô, liền to miệng gọi cô:
- Em! Đứng dậy cho tôi biết, phần trăm thuế phải đóng cho nhà nước là bao nhiêu trong tổng thu nhập việc làm?
Cô bị kêu liền đứng phắt dậy, mở to mắt hoang mang nhìn người đàn ông phía trước mà không ngừng phẫn nộ.
- Úi chà, đồ đôi kìa.
Cậu bạn phía cuối dãy cảm thấy kì lạ liền hét lên, thu hút sự chú ý của tất cả sinh viên trong lớp.
Mặt cô lúc này bắt đầu đỏ ửng vì tiếng bàn tán xì xào của mọi người, chỉ có mỗi anh vẫn an nhiên đứng trên bục giảng,
- Trả lời nhanh đi.
Anh mất kiên nhẫn dần hối thúc cô.khiến tinh thần cô càng hoảng loạn.
- 267%
Cô vừa trả lời xong, cả lớp liền im bặt, sau đó không ngừng ôm bụng cười rần rần. Chẳng phải là tiểu cô nương xinh đẹp trong trường sao, tại sao lại trả lời ngu dốt như vậy chứ?
Cô thấy rõ mặt anh liền dịu xuống, thậm chí cười thở hắc ra vì sợ cười nhạo cô, sau đó liền bất lực nói:
- Ngồi xuống đi, lo mà đọc bài trước ở nhà, thuế chiếm 8% tổng thu nhập hàng tháng, với điều kiện tiền lương phải trên 10 triệu thì mới bắt buộc đóng.
Cô phồng má tỏ vẻ khó chịu rồi ngồi thẳng xuống ghế. Chỉ thấy anh gục mặt xuống bàn nhìn lấy giáo trình trên bàn mà khóe miệng khẽ cong lên, một nụ cười nhẹ thật đẹp.
________________.______
Kết thúc 3 tiết thật sự rất dài, cô đau lưng đứng dậy chào anh rồi lại ngồi xuống lấy Ipad từ trong balo ra ngồi chỉnh sửa bản phác thảo tận dụng giờ giải lao 30 phút.
Vừa may 20 phút sau cô cũng đã hoàn thành, nhanh cất chiếc Ipad vào balo cô nhìn quanh lớp, chẳng còn ai trong lớp cả, chỉ có mình cô ở lại đây.
Cô cũng đứng dậy mang balo lên vai rồi đến phòng giáo viên để đưa bài cho giáo sư Tôn.
Thật sự cô rất vui vì có thể thể hiện được sự cá tính của mình suốt 18 năm che đậy.
Lúc trước cứ đi học lên lớp là cô lại làm một học sinh mờ nhạt, không nổi bật trong lớp vì rụt rè, nhưng bây giờ cô đã được chú ý đến.
Giáo sư Tôn tên là Tôn Niệm Mặc, ông đã 67 tuổi rồi nhưng vẫn rất minh mẫn và có một sức khỏe tốt.
Giáo sư rất giản dị, chỉ mặc chiếc áo sơ mi sờn cũ với chiếc quần tây đơn giản cùng chiếc cặp da để lên bục giảng. Ngoài ra ông còn nhận diện bằng một cặp kính dày cộp.
Khi trẻ, giáo sư chỉ là một sinh viên bình thường nhưng sau khi tốt nghiệp bằng căn bản lại được chú ý đến vì tác phẩm tốt nghiệp quá ý nghĩa.
Khi ấy ông đi đến đâu cũng được săn đón, nhưng cuối cùng ông lại không tiếp tục học lên thạc sĩ mà cũng chẳng đi làm ở một công ty lớn, ông chọn ở ẩn rồi bí mật lấy vợ.
Bởi vì ông quá giỏi nên đã được tìm kiếm và năn nỉ về làm giảng viên trong trường cũ cũng đã được hơn 15 năm, dù vậy ông rất hòa đồng với tất cả những sinh viên mà ông đã dạy.
Cô hồi hộp cầm lấy chiếc Ipad trên tay rồi lịch sự cúi đầu chào giáo sư:
- Chào giáo sư, em mới đến đây ạ.
Giáo sư đang đọc sách vừa nghe giọng nói quen thuộc này liền quay sang nhìn cô rồi niềm nở nói:
- Chà, có vẻ em đã hoàn thành thử thách thầy giao lần trước rồi nhỉ, đưa thầy xem thử nào?
Giáo sư cầm lấy chiếc Ipad chăm chú xem bức tranh của cô không sót một chi tiết nào, thậm chí đôi lúc còn chau mày suy xét rất nghiêm túc.
Cô căng thẳng nhìn xung quanh, phát hiện ra bàn làm việc đối diện chính là bàn làm việc của anh, vừa anh đã ngồi ở đây xem tài liệu từ bao giờ.
Giáo sư xem xong liền thở dài đặt kính xuống bàn cất giọng:
- Này Tư Hạ, thầy nói thật, từ trước đến giờ em là người triển vọng nhất đấy, em xem, thậm chí thầy chưa dạy qua em cách sử dụng cái này, em cũng là người miền quê nên không rành điện tử cuối cùng lại có thể hoàn thành bài tốt như vậy.
Nói xong giáo sư lại nhìn một lượt quanh tác phẩm rồi lại chỉ tay vào cô mà thắc mắc:
- Mà này, lúc thầy xe tranh của em lúc trước chính là một bức tranh đầy sự sống, tại sao bây giờ nó lại mất sức sống thế này? Thầy chỉ đang thắc mắc thôi.
Cô nặng lòng suy nghĩ một lúc rồi lại nhẹ nhàng nói:
- Bức tranh thầy thấy là lúc 3 tháng trước, lúc đó em còn ở cùng gia đình, có bạn bè có tình yêu, bây giờ phải xa nó rồi, em không thể vui được nữa...
Thầy gật gật đầu, dùng đôi tay nhăn nheo ấy đưa chiếc Ipad lại cho cô rồi nói:
- Lúc trước thầy phải mất tận 4 năm đại học để có thể học được cách đưa tâm tình vào bài vẽ, nhìn xem, bây giờ em không cần học vẫn có khả năng thiên phú đó, chắc chắn phải trau dồi. Thầy muốn thấy những bức tranh với nhiều màu sắc khác nhau của em, cứ rảnh thì lên đây ngồi nói chuyện với thầy cũng được.
Nói xong thầy mỉm cười thật tươi như an ủi cô phần nào, ánh mắt cô long lên rồi lại nở nụ cười mãn nguyện chào thầy rồi rời đi.
Mãi nhìn lấy dáng cô xa khuất, anh mới đang buông ánh mắt củ mình ra khỏi đống tài liệu kia, nãy giờ là anh vẫn luôn ngồi nghe cô và giáo sư nói chuyện với nhau.
- Giáo sư, thầy có thiện cảm với cô nhóc này sao?
Giáo sư nghe thấy anh nói liền ngẩng đầu lên cười lớn rồi nói:
- Haha, này Bách Triết, em là học trò thầy bao năm rồi giờ mới nhận ra sao?
- Ây da, con bé ấy có gì nổi bật đâu chứ?
- Này này, em không biết đó thôi, nó như được sinh ra từ nghệ thuật vậy, không phải thầy nói quá, nhưng nó có máu nghệ thuật lắm đấy em ạ.
- Woa, thầy mà thấy vậy thì chắc vậy rồi, lúc trước thầy cũng phán em trở thành một ông chú khó tính đấy ạ, giờ em thành rồi.
- Mà nè, sao cứ thấy con bé ấy, nó giống cô nhóc Tô Vy ngày nào quá nhỉ, nhìn cứ tràn đầy sức sống nhưng lại có nhiều nỗi niềm...
Nghe đến hai từ "Tô Vy" lòng anh lại thắt lên, nhìn về phía khung cửa rồi lại cười đùa nói:
- Haha, trùng hợp thôi, em thấy chẳng giống tí nào thầy ạ, thôi đến giờ rôi, em phải đi nhận một tiết ở ngành thể dục nữa, em đi trước nha thầy.
Giáo sư gật gật đầu đồng ý, sau đó anh liền lập tức đứng dậy cầm sấp tài liệu rời đi, anh không muốn nói thêm nữa, nhất là vấn đề của người con gái anh đã rất thương.
Phía Sau Anh Còn Có Em