Phi Thiên
Chương 624-1: Lão Nhị hết thuốc chữa (1)
Nghe mùi thơm quen thuộc, Nguyệt Dao ấm áp cười nói:
- Thật ra ta cũng không ăn ít, đại ca không cho ăn, nhị ca ta sẽ đi lấy trộm, sau khi lấy trộm sẽ kéo ta trốn ra ngoài lén ăn. Thật ra nói đến làm mấy món ăn này, nhị ca ta vẫn là sở trường nhất, tay nghề của đại ca thật ra chưa ra hình dáng gì.
Nàng cầm lấy chiếc đũa gắp một chút đồ ăn nếm thử, phát hiện có chút khó nuốt, nàng hiện tại vốn không thích ăn loại thức ăn nhiều dầu mỡ, cuối cùng chỉ có món súp máu heo hơi chút hợp khẩu vị, nhưng uống thêm mấy hớp, làm sao cũng không tìm được mùi vị trong trí nhớ.
Miêu Nghị không biết từ lúc nào xuất hiện ở cửa, hỏi:
- Có phải rất khó ăn hay không?
Nguyệt Dao liếc hắn một cái, cùi chỏ đặt lên bàn, hai tay ôm mặt, mặt mũi sầu não nói:
- Đại ca, bao lâu rồi ngươi không làm cơm, không có mùi vị trước kia.
- Phương pháp có lẽ không có vấn đề, vẫn là phương pháp trước kia, ta nếm thử, phát hiện cũng không dễ ăn.
Miêu Nghị đi tới đối diện nàng ngồi xuống nói:
- Cuối cùng ta suy nghĩ cẩn thận, là tự chúng ta ăn nhiều đồ ngon rồi, nên những món ăn này đã không còn hợp khẩu vị của chúng ta. Không phải là mùi vị món ăn thay đổi, mà là bản thân chúng ta đã thay đổi.
Quay đầu lại hắn nói với Thiên nhi:
- Tối hôm qua ngươi đã thức cả đêm rồi, đi nghỉ ngơi đi, ta và lão Tam nói chuyện một chút.
- Vâng!
Thiên nhi lên tiếng rời đi.
Không biết có phải hôm qua đã khóc đủ hay không, trên mặt Nguyệt Dao hiện ra nụ cười sáng rỡ, ánh mắt nhìn thẳng vào Miêu Nghị.
Miêu Nghị khẽ mỉm cười:
- Tại sao lại nhìn ta như vậy?
Nguyệt Dao hỏi:
- Đại ca, ngươi đã sớm biết thân phận của ta, tại sao trong dẹp loạn Tinh Túc hải còn giả bộ không quen biết ta?
Miêu Nghị bình tĩnh nói:
- Ta không nhận ngươi dĩ nhiên là có nguyên nhân của ta. Chuyện này ta cần phải giải thích với nha đầu ngươi sao?
- Ai là nha đầu?
Nguyệt Dao liếc mắt:
- Trong mắt người phàm, ta đã thành lão yêu bà rồi.
Miêu Nghị không tranh cãi vấn đề này với nàng, hỏi:
- Lần trước ở Tinh Túc hải ngươi nói ngươi đã có phải đối tượng thành thân, không biết vị đó là vị nào, hiện tại có thể nói cho ta biết không?
Nguyệt Dao ngẩn ra, chợt nhớ tới hình như đã nói như vậy, cười hì hì nói:
- Chỉ nói giỡn thôi, còn chưa có.
Miêu Nghị trầm mặt xuống:
- Loại chuyện này một nữ nhân như ngươi có thể tùy tiện lấy ra nói giỡn hay sao? Có thì nói có, không có thì nói không có?
- Đại ca, chúng ta hơn kém nhau chỉ mấy tuổi, ngươi đừng làm ra vẻ người lớn dạy dỗ ta như cha ta có được không?
Nguyệt Dao giận dỗi nói:
- Có phải ngươi ước gì ta sớm đi thành thân đúng không?
Miêu Nghị nói:
- Không phải là ước gì ngươi sớm thành thân. Ta chỉ quan tâm đến đối tượng ngươi muốn thành thân là ai cũng không được sao?
- Nói không có là không có, ta không định lập gia đình, đàn ông các ngươi không có kẻ nào tốt.
Nguyệt Dao châm chọc một câu, bỗng nhiên đổi khuôn mặt tươi cười.
- Đại ca. Ngươi còn nhớ chuyện cầu hôn thất bại nhà họ Lý ở đối diện khi còn nhỏ chứ?
Miêu Nghị nhíu mày nói:
- Chuyện này có quan hệ gì đến chuyện thành thân?
- Đương nhiên là có quan hệ!
Nguyệt Dao đột nhiên đứng dậy đi qua, ngồi xuống bên cạnh hắn, ôm lấy cánh tay của hắn, cười hì hì nói:
- Lúc ấy ta đã kêu ngươi không nên nản chí, chờ ta trưởng thành ta sẽ lấy ngươi. Ta nói lời giữ lời, chỉ dựa vào vẻ thùy mị của muội muội ta, đó là người gặp người khen. Quá tiện nghi cho ngươi rồi, lễ hỏi hay gì đó đều không cần, ta chỉ cần thành thân với ngươi thôi.
Nha đầu này bình thường thoạt nhìn cao cao tại thượng, rất đoan trang, làm sao lại đột nhiên trở nên không ra gì như vậy? Vẻ mặt Miêu Nghị co quắp nói:
- Ngươi không có bệnh đấy chứ? Chúng ta là huynh muội mà?
Nguyệt Dao xem thường nói:
- Nhưng không có quan hệ máu mủ, sợ cái gì? Người ta là biểu huynh muội không phải vẫn có thể lấy nhau.
Miêu Nghị trầm giọng nói:
- Ngươi đang nói mê sảng gì đấy?
Nguyệt Dao nghiêm túc nói:
- Ta không nói mê sảng, ta nói thật, không phải là nói giỡn. Ngươi nghĩ đi! Ngươi tự vuốt lương tâm nói thử xem, đàn ông các ngươi có mấy người tốt, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn muội muội của ngươi sau khi lập gia đình bị ức hiếp? Nếu lấy đại ca, ngươi ít nhất sẽ không khi dễ ta?
- Dừng lại!
Miêu Nghị đẩy cánh tay của nàng, chỉ vào đối diện, ý bảo nàng ngồi trở lại, sau khi đợi nàng đàng hoàng ngồi xuống mới nói:
- Ta không có ý ép ngươi lập gia đình, ngươi cứ từ từ chờ xem, khi nào có người hợp ý nhớ báo cho ta biết một tiếng là được, chỉ cần ngươi thích là được, ta sẽ không can thiệp.
- Không lấy chồng!
Nguyệt Dao quay đầu sang bên, giả bộ tức giận nói.
- Không đôi co với ngươi nữa! Quay đầu lại đây, ta sẽ nói chính sự!
Miêu Nghị gõ mặt bàn, hỏi:
- Lần trước ở Tây Túc Tinh cung nhìn thấy lão Nhị, sau đó các ngươi có liên lạc không?
- Nhị ca sao!
Nguyệt Dao quay đầu lại, sầu não nói:
- Vẫn liên lạc, chẳng qua không được thuận tiện, bối cảnh của ta và hắn hiện tại không tiện liên lạc thường xuyên, thỉnh thoảng liên lạc cũng phải lén lén lút lút. Quan hệ của chúng ta cũng không dám nói cho những người khác, ngay cả sư phụ của ta cũng giấu, nếu không nhất định sẽ có phiền toái. Thất Giới đại sư cũng thiệt là, làm sao lại cho nhị ca làm hòa thượng chứ. Miêu Nghị hỏi:
- Hắn hiện tại như thế nào?
Nguyệt Dao thở dài nói:
- Nói đến nhị ca ta lại thấy rầu rĩ! Tính cách của nhị ca ngươi cũng không phải không biết, hắn hoàn toàn không có tư chất làm hòa thượng, năm xưa bị Thất Giới đại sư lừa đi tu hành, Thất Giới đại sư kêu hắn một lòng hướng Phật, nhưng nhị ca nhớ thương hoàn tục, nhiều lần phản bội sư môn trốn đi, nhưng cũng nhiều lần bị bắt trở về.
Miêu Nghị cũng có thể nghĩ ra được tên đó có tính tình như thế nào, khi còn bé cũng không ít lần khiến hắn bận tâm, cau mày nói:
- Hắn chơi bời như vậy không có việc gì sao?
- Có thể có chuyện gì? Coi như là nhị ca vận khí tốt, đụng phải hòa thượng tốt bụng như Thất Giới đại sư, nếu đổi thành người bình thường chỉ sợ sớm đã tát chết nhị ca rồi.
Nói đến đây, Nguyệt Dao đột nhiên dở khóc dở cười nói:
- Đại ca, ngươi biết nhị ca bây giờ đang ở đâu không?
- Nếu ta biết còn cần hỏi ngươi sao?
- Đại ca, nhị ca cũng thật là không đáng tin, lần trước sau khi dẹp loạn Tinh Túc hải kết thúc, hắn lập được chút công lao, trở lại Phật quốc, luận công được phần thưởng, hắn chủ động nói ra yêu cầu với phía trên, cuối cùng chạy đến một tự miếu làm chủ trì! Ta còn cải trang đến đó một lần, thật sự là nhìn không nổi.
Miêu Nghị xem thường nói:
- Chuyện này có gì kỳ quái, Phật quốc và Tiên quốc ít nhiều có chút khác biệt, cấp bậc tự miếu bên bọn họ đối ứng với các động phủ của chúng ta, lão Nhị đi làm chủ trì có lẽ không có gì không ổn?
- Ta cũng xấu hổ mở miệng!
Nguyệt Dao dựa đầu lên trên bàn, cổ trắng lộ ra ngoài, vùi đầu nói:
- Nhị ca không phải đến tự miếu bình thường, mà là am ni cô, nhị ca chạy đi làm chủ trì am ni cô! Cả am ni cô đều là nữ nhân, một mình hòa thượng hắn là nam nhân, nhị ca trời sinh đã là hoa hòa thượng (chỉ hòa thượng không giữ giới quy, như uống rượu, ăn thịt), ngươi suy nghĩ một chút cũng biết là tình huống nào rồi.
---------------
Phi Thiên
- Thật ra ta cũng không ăn ít, đại ca không cho ăn, nhị ca ta sẽ đi lấy trộm, sau khi lấy trộm sẽ kéo ta trốn ra ngoài lén ăn. Thật ra nói đến làm mấy món ăn này, nhị ca ta vẫn là sở trường nhất, tay nghề của đại ca thật ra chưa ra hình dáng gì.
Nàng cầm lấy chiếc đũa gắp một chút đồ ăn nếm thử, phát hiện có chút khó nuốt, nàng hiện tại vốn không thích ăn loại thức ăn nhiều dầu mỡ, cuối cùng chỉ có món súp máu heo hơi chút hợp khẩu vị, nhưng uống thêm mấy hớp, làm sao cũng không tìm được mùi vị trong trí nhớ.
Miêu Nghị không biết từ lúc nào xuất hiện ở cửa, hỏi:
- Có phải rất khó ăn hay không?
Nguyệt Dao liếc hắn một cái, cùi chỏ đặt lên bàn, hai tay ôm mặt, mặt mũi sầu não nói:
- Đại ca, bao lâu rồi ngươi không làm cơm, không có mùi vị trước kia.
- Phương pháp có lẽ không có vấn đề, vẫn là phương pháp trước kia, ta nếm thử, phát hiện cũng không dễ ăn.
Miêu Nghị đi tới đối diện nàng ngồi xuống nói:
- Cuối cùng ta suy nghĩ cẩn thận, là tự chúng ta ăn nhiều đồ ngon rồi, nên những món ăn này đã không còn hợp khẩu vị của chúng ta. Không phải là mùi vị món ăn thay đổi, mà là bản thân chúng ta đã thay đổi.
Quay đầu lại hắn nói với Thiên nhi:
- Tối hôm qua ngươi đã thức cả đêm rồi, đi nghỉ ngơi đi, ta và lão Tam nói chuyện một chút.
- Vâng!
Thiên nhi lên tiếng rời đi.
Không biết có phải hôm qua đã khóc đủ hay không, trên mặt Nguyệt Dao hiện ra nụ cười sáng rỡ, ánh mắt nhìn thẳng vào Miêu Nghị.
Miêu Nghị khẽ mỉm cười:
- Tại sao lại nhìn ta như vậy?
Nguyệt Dao hỏi:
- Đại ca, ngươi đã sớm biết thân phận của ta, tại sao trong dẹp loạn Tinh Túc hải còn giả bộ không quen biết ta?
Miêu Nghị bình tĩnh nói:
- Ta không nhận ngươi dĩ nhiên là có nguyên nhân của ta. Chuyện này ta cần phải giải thích với nha đầu ngươi sao?
- Ai là nha đầu?
Nguyệt Dao liếc mắt:
- Trong mắt người phàm, ta đã thành lão yêu bà rồi.
Miêu Nghị không tranh cãi vấn đề này với nàng, hỏi:
- Lần trước ở Tinh Túc hải ngươi nói ngươi đã có phải đối tượng thành thân, không biết vị đó là vị nào, hiện tại có thể nói cho ta biết không?
Nguyệt Dao ngẩn ra, chợt nhớ tới hình như đã nói như vậy, cười hì hì nói:
- Chỉ nói giỡn thôi, còn chưa có.
Miêu Nghị trầm mặt xuống:
- Loại chuyện này một nữ nhân như ngươi có thể tùy tiện lấy ra nói giỡn hay sao? Có thì nói có, không có thì nói không có?
- Đại ca, chúng ta hơn kém nhau chỉ mấy tuổi, ngươi đừng làm ra vẻ người lớn dạy dỗ ta như cha ta có được không?
Nguyệt Dao giận dỗi nói:
- Có phải ngươi ước gì ta sớm đi thành thân đúng không?
Miêu Nghị nói:
- Không phải là ước gì ngươi sớm thành thân. Ta chỉ quan tâm đến đối tượng ngươi muốn thành thân là ai cũng không được sao?
- Nói không có là không có, ta không định lập gia đình, đàn ông các ngươi không có kẻ nào tốt.
Nguyệt Dao châm chọc một câu, bỗng nhiên đổi khuôn mặt tươi cười.
- Đại ca. Ngươi còn nhớ chuyện cầu hôn thất bại nhà họ Lý ở đối diện khi còn nhỏ chứ?
Miêu Nghị nhíu mày nói:
- Chuyện này có quan hệ gì đến chuyện thành thân?
- Đương nhiên là có quan hệ!
Nguyệt Dao đột nhiên đứng dậy đi qua, ngồi xuống bên cạnh hắn, ôm lấy cánh tay của hắn, cười hì hì nói:
- Lúc ấy ta đã kêu ngươi không nên nản chí, chờ ta trưởng thành ta sẽ lấy ngươi. Ta nói lời giữ lời, chỉ dựa vào vẻ thùy mị của muội muội ta, đó là người gặp người khen. Quá tiện nghi cho ngươi rồi, lễ hỏi hay gì đó đều không cần, ta chỉ cần thành thân với ngươi thôi.
Nha đầu này bình thường thoạt nhìn cao cao tại thượng, rất đoan trang, làm sao lại đột nhiên trở nên không ra gì như vậy? Vẻ mặt Miêu Nghị co quắp nói:
- Ngươi không có bệnh đấy chứ? Chúng ta là huynh muội mà?
Nguyệt Dao xem thường nói:
- Nhưng không có quan hệ máu mủ, sợ cái gì? Người ta là biểu huynh muội không phải vẫn có thể lấy nhau.
Miêu Nghị trầm giọng nói:
- Ngươi đang nói mê sảng gì đấy?
Nguyệt Dao nghiêm túc nói:
- Ta không nói mê sảng, ta nói thật, không phải là nói giỡn. Ngươi nghĩ đi! Ngươi tự vuốt lương tâm nói thử xem, đàn ông các ngươi có mấy người tốt, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn muội muội của ngươi sau khi lập gia đình bị ức hiếp? Nếu lấy đại ca, ngươi ít nhất sẽ không khi dễ ta?
- Dừng lại!
Miêu Nghị đẩy cánh tay của nàng, chỉ vào đối diện, ý bảo nàng ngồi trở lại, sau khi đợi nàng đàng hoàng ngồi xuống mới nói:
- Ta không có ý ép ngươi lập gia đình, ngươi cứ từ từ chờ xem, khi nào có người hợp ý nhớ báo cho ta biết một tiếng là được, chỉ cần ngươi thích là được, ta sẽ không can thiệp.
- Không lấy chồng!
Nguyệt Dao quay đầu sang bên, giả bộ tức giận nói.
- Không đôi co với ngươi nữa! Quay đầu lại đây, ta sẽ nói chính sự!
Miêu Nghị gõ mặt bàn, hỏi:
- Lần trước ở Tây Túc Tinh cung nhìn thấy lão Nhị, sau đó các ngươi có liên lạc không?
- Nhị ca sao!
Nguyệt Dao quay đầu lại, sầu não nói:
- Vẫn liên lạc, chẳng qua không được thuận tiện, bối cảnh của ta và hắn hiện tại không tiện liên lạc thường xuyên, thỉnh thoảng liên lạc cũng phải lén lén lút lút. Quan hệ của chúng ta cũng không dám nói cho những người khác, ngay cả sư phụ của ta cũng giấu, nếu không nhất định sẽ có phiền toái. Thất Giới đại sư cũng thiệt là, làm sao lại cho nhị ca làm hòa thượng chứ. Miêu Nghị hỏi:
- Hắn hiện tại như thế nào?
Nguyệt Dao thở dài nói:
- Nói đến nhị ca ta lại thấy rầu rĩ! Tính cách của nhị ca ngươi cũng không phải không biết, hắn hoàn toàn không có tư chất làm hòa thượng, năm xưa bị Thất Giới đại sư lừa đi tu hành, Thất Giới đại sư kêu hắn một lòng hướng Phật, nhưng nhị ca nhớ thương hoàn tục, nhiều lần phản bội sư môn trốn đi, nhưng cũng nhiều lần bị bắt trở về.
Miêu Nghị cũng có thể nghĩ ra được tên đó có tính tình như thế nào, khi còn bé cũng không ít lần khiến hắn bận tâm, cau mày nói:
- Hắn chơi bời như vậy không có việc gì sao?
- Có thể có chuyện gì? Coi như là nhị ca vận khí tốt, đụng phải hòa thượng tốt bụng như Thất Giới đại sư, nếu đổi thành người bình thường chỉ sợ sớm đã tát chết nhị ca rồi.
Nói đến đây, Nguyệt Dao đột nhiên dở khóc dở cười nói:
- Đại ca, ngươi biết nhị ca bây giờ đang ở đâu không?
- Nếu ta biết còn cần hỏi ngươi sao?
- Đại ca, nhị ca cũng thật là không đáng tin, lần trước sau khi dẹp loạn Tinh Túc hải kết thúc, hắn lập được chút công lao, trở lại Phật quốc, luận công được phần thưởng, hắn chủ động nói ra yêu cầu với phía trên, cuối cùng chạy đến một tự miếu làm chủ trì! Ta còn cải trang đến đó một lần, thật sự là nhìn không nổi.
Miêu Nghị xem thường nói:
- Chuyện này có gì kỳ quái, Phật quốc và Tiên quốc ít nhiều có chút khác biệt, cấp bậc tự miếu bên bọn họ đối ứng với các động phủ của chúng ta, lão Nhị đi làm chủ trì có lẽ không có gì không ổn?
- Ta cũng xấu hổ mở miệng!
Nguyệt Dao dựa đầu lên trên bàn, cổ trắng lộ ra ngoài, vùi đầu nói:
- Nhị ca không phải đến tự miếu bình thường, mà là am ni cô, nhị ca chạy đi làm chủ trì am ni cô! Cả am ni cô đều là nữ nhân, một mình hòa thượng hắn là nam nhân, nhị ca trời sinh đã là hoa hòa thượng (chỉ hòa thượng không giữ giới quy, như uống rượu, ăn thịt), ngươi suy nghĩ một chút cũng biết là tình huống nào rồi.
---------------
Phi Thiên
Đánh giá:
Truyện Phi Thiên
Story
Chương 624-1: Lão Nhị hết thuốc chữa (1)
10.0/10 từ 43 lượt.