Phi Thiên
Chương 564-1: Một hầu bàn của khách sạn Phong Vân mà thôi (1)
- Không, ta không phải tên hát rong!
Miêu Nghị tức giận nói, hắn phát hiện thợ mộc là người rất thích ồn ào, hai tên mang kiệu khốn kiếp này cũng không phải người tốt, ra sức trêu chọc hắn để làm Lão bản nương vui vẻ. Hắn rất muốn nói cho hai người bọn họ, Lão bản nương sớm đã ngủ với ta rồi. Tốt nhất các ngươi nên thành thật một chút.
Phụt! Trên mông đít lại trúng một cước. Miêu Nghị bị đau quay đầu lại, tức giận nói:
- Lão bản nương, ngươi làm xong hay chưa?
Lão bản nương giơ tay che đôi môi anh đào, lười biếng ngáp một cái, nhìn hắn cười dài nói:
- Kêu ngươi hát một bài mà? Ta còn chưa từng nghe ngươi hát bao giờ.
Miêu Nghị nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta nói là không!
Lão bản nương không nói hai lời, lại đâm một cái vào mông đít của hắn:
- Không biết hát thì tùy tiện hát đi, gào thét mấy tiếng cho chúng ta nâng nâng cao tinh thần cũng được. Mệt nhọc.
Miêu Nghị xoa cái mông, tức giận truyền âm nói:
- Vân Tri Thu, đừng nghịch nữa. Còn gây nữa, cẩn thận ta quay lại vén váy của ngươi đấy.
Lão bản nương truyền âm hỏi:
- Vén váy ta để làm gì? Ngươi cũng không phải chưa từng thấy thứ trong đấy, đừng tưởng là ta không biết ngươi ở dưới lầu nhìn qua khe hở vách trần, nhìn lén ta tắm.
- Ta lặp lại một lần nữa, không có chuyện đó, thật oan uổng cho ta!
Đây cũng không phải lần đầu tiên Lão bản nương hỏi chuyện này, đánh chết Miêu Nghị cũng không thừa nhận, làm sao mình có thể làm ra chuyện mất mặt như vậy chứ:
- Ta cảnh cáo ngươi, ngươi đâm vào mông ta mấy cái ta đều nhớ, lần sau đừng trách ta đánh cái mông của ngươi cho sưng lên.
Đánh cái mông của ta? Lông mày Lão bản nương nhảy lên, buông ra thanh âm hỏi:
- Ngưu Nhị, ngươi rốt cuộc có hát hay không?
- Không hát!
Miêu Nghị quyết đoán cự tuyệt, bắt đầu bò lên cột khiêng kiệu, không ngồi cùng nữ nhân này nữa.
Nhưng tốc độ của hắn làm sao nhanh hơn phi cước dưới váy Lão bản nương, một cước bay ra, cười lạnh:
- Ta cho ngươi mạnh miệng!
- A! Vân Tri Thu, bà điên nhà ngươi...
Miêu Nghị kêu lên oai oái, bị đạp bay ra ngoài, lại khua tay múa chân từ trên cao rơi xuống.
Thợ mộc và thợ đá cười ha ha, Lão bản nương cắn môi cười trộm, vén màn lụa lên, cúi đầu nhìn xuống.
Nhưng trong nháy mắt, nhất thời mặt liền biến sắc, trầm giọng nói:
- Không hay rồi, xảy ra chuyện rồi, mau xuống đi!
Thợ mộc và thợ đá cúi đầu vừa nhìn, mặt cũng liền biến sắc, nhanh chóng khiêng cỗ kiệu chuyển hướng, bay xuống phía dưới.
Trên dãy núi phía dưới, có một tòa cung điện to lớn do vô số đống xương trắng tạo nên, một gã đại hán râu quai nón, mặc áo choàng màu đen uy vũ, đang nằm nghiêng người trên một cái giường bạch cốt. Một chân hắn thả xuống đất, một chân để trên giường, một tay cầm một ống xương trắng hếu gõ lên một mặt trống, một tay cầm một quả chuối đang cắn dở.
Chiếc giường bạch cốt bày trên bậc thang cửa cung điện, phía dưới là một đám nịnh nọt đang xếp hàng nhảy múa, giống như đang tập một màn vũ đạo quy mô lớn, trận hình vũ đạo theo nhịp trống “cốc cốc” trên tay đại hán râu quai nón biến ảo.
Nhịp trống gõ gõ có chút biến ảo, một tay cầm xương ống chân, miệng nhai chuối tiêu, đại hán râu quai nón ngẩng đầu nhìn lên trời, không biết nhìn thấy gì, cái miệng đang nhai nhai chuối sửng sốt, chuyện gì thế này?
Nhịp trống dừng lại, đám đệ tử phía dưới cũng nghe thấy động tĩnh trong không trung, nhất tề ngẩng đầu nhìn lên, thấy một người từ phía trên rơi xuống.
“Ầm” một tiếng, vừa lúc nện xuống giữa đám nhảy múa, Miêu Nghị hiện thân lên đài, thiếu chút nữa nện vào đám người, khiến một đám đệ tử cả kinh hét lên chói tai tránh né, còn tưởng rằng cường địch tới đột kích.
Miêu Nghị nhìn chung quanh, lại nhìn lên nam nhân đang nằm trên chiếc giường bạch cốt ở cửa đại điện, chột dạ, làm sao lại trùng hợp như thế?
Đại hán râu quai nón tỏ vẻ thờ ơ, lại tiếp tục nhét quả chuối vào trong miệng, từ từ cắn, lạnh lùng nhìn Miêu Nghị.
Miêu Nghị nhìn thế nào cũng giống như đối phương muốn bỏ hắn vào trong miệng mà nhai, không biết đại hán kia là ai. Hắn cũng là người lăn lộn nhiều ở Tinh Túc hải, biết rằng cấp bậc thống lĩnh bình thường cũng không thể ở trong một tòa cung điện xa hoa khí phái như vậy, không phải mình rơi vào nhà tên yêu tướng hay yêu vương nào đấy chứ?
Ánh mắt đại hán râu quai nón khẽ hướng lên không trung, chỉ thấy thợ mộc và thợ đá mang giường Hương phi hạ xuống đất, cái chùy xương ống chân và vỏ chuối đồng thời ném ra phía sau, đại hán vung áo choàng màu đen đứng lên, cười hắc hắc nói:
- Ta tưởng là ai to gan dám chạy tới nơi này đập phá, thì ra là Lão bản nương của khách sạn Phong Vân.
Lão bản nương lại chui ra khỏi giường Hương phi, lập tức cười dài chắp tay nói:
- Vân Tri Thu bái kiến Bạch Cốt Đại vương, Yêu Vương có mạnh khỏe không?
Yêu Vương?
Miêu Nghị không biết nói gì nhìn về phía thợ mộc. Thợ mộc hiểu ý, truyền âm giải thích:
- Đây là một trong chín đại Yêu Vương thủ hạ của Bắc Phương túc chủ Tinh Túc hải Hồng Thiên, chính là Sơn Khôi Yêu, có tu vi Kim Liên nhất phẩm, tên yêu này tính cách hung tàn, thích giết chóc, không dễ nói chuyện, sợ là lần này sẽ có chút phiền toái.
- Mạnh khỏe?
Bạch Cốt Đại vương đột nhiên ngửa mặt lên trời, cười ha ha nói:
- Có thể mạnh khỏe mới là lạ, Bổn vương và khách sạn Phong Vân nước giếng không phạm nước sông, hàng năm ngươi đều mượn đường đi qua, bổn vương cũng không gây ra bất kỳ khó khăn nào, hôm nay không chào hỏi tiếng nào, đã trực tiếp phá hỏng dạ vũ của ta, là đạo lý gì?
Lão bản nương không chút hoang mang, cười nhận lỗi nói:
- Yêu Vương bớt giận, ta tuyệt đối không phải cố ý mạo phạm, Vân Tri Thu xin nhận lỗi với Yêu Vương, chúng ta sẽ lập tức rời đi, không dám quấy rầy.
- Đi?
Bạch Cốt Đại vương lại ngửa mặt lên trời cười to, đưa tay chỉ vào Lão bản nương:
- Ngươi xem nơi ở của bổn vương là chỗ nào? Đây là nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?
Lão bản nương hỏi:
- Không biết Yêu Vương có gì chỉ giáo? Vân Tri Thu rửa tai lắng nghe!
Bạch Cốt Đại vương chắp tay ra sau lưng, nhìn trên trời:
- Xem ra lại đến thời điểm Lão bản nương đi chung quanh chuẩn bị quan hệ rồi! Nể mặt Vân Ngạo Thiên, ta cũng không gây khó khăn cho ngươi, lấy ra một trăm ngàn hạ phẩm Nguyện Lực châu, ta sẽ thả cho các ngươi rời đi, coi như chuyện này chưa từng phát sinh. Nếu không, Yêu quốc của chúng ta cũng không phải dễ đi như vậy, bổn vương không thể làm gì khác hơn là tạm thời giữ bọn ngươi lại, để cho Vân Ngạo Thiên hoặc là Phong Bắc Trần đi tìm Cơ Hoan đòi người đi!
Đám yêu đầu này của Tinh Túc hải bình thường không xem mình là người của Yêu quốc, nói như bây giờ, đơn giản là đẩy tên đầu lĩnh Cơ Hoan ra sóng vai với Vân Ngạo Thiên, nói cho cùng vẫn là muốn lừa gạt một khoản.
---------------
Phi Thiên
Miêu Nghị tức giận nói, hắn phát hiện thợ mộc là người rất thích ồn ào, hai tên mang kiệu khốn kiếp này cũng không phải người tốt, ra sức trêu chọc hắn để làm Lão bản nương vui vẻ. Hắn rất muốn nói cho hai người bọn họ, Lão bản nương sớm đã ngủ với ta rồi. Tốt nhất các ngươi nên thành thật một chút.
Phụt! Trên mông đít lại trúng một cước. Miêu Nghị bị đau quay đầu lại, tức giận nói:
- Lão bản nương, ngươi làm xong hay chưa?
Lão bản nương giơ tay che đôi môi anh đào, lười biếng ngáp một cái, nhìn hắn cười dài nói:
- Kêu ngươi hát một bài mà? Ta còn chưa từng nghe ngươi hát bao giờ.
Miêu Nghị nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta nói là không!
Lão bản nương không nói hai lời, lại đâm một cái vào mông đít của hắn:
- Không biết hát thì tùy tiện hát đi, gào thét mấy tiếng cho chúng ta nâng nâng cao tinh thần cũng được. Mệt nhọc.
Miêu Nghị xoa cái mông, tức giận truyền âm nói:
- Vân Tri Thu, đừng nghịch nữa. Còn gây nữa, cẩn thận ta quay lại vén váy của ngươi đấy.
Lão bản nương truyền âm hỏi:
- Vén váy ta để làm gì? Ngươi cũng không phải chưa từng thấy thứ trong đấy, đừng tưởng là ta không biết ngươi ở dưới lầu nhìn qua khe hở vách trần, nhìn lén ta tắm.
- Ta lặp lại một lần nữa, không có chuyện đó, thật oan uổng cho ta!
Đây cũng không phải lần đầu tiên Lão bản nương hỏi chuyện này, đánh chết Miêu Nghị cũng không thừa nhận, làm sao mình có thể làm ra chuyện mất mặt như vậy chứ:
- Ta cảnh cáo ngươi, ngươi đâm vào mông ta mấy cái ta đều nhớ, lần sau đừng trách ta đánh cái mông của ngươi cho sưng lên.
Đánh cái mông của ta? Lông mày Lão bản nương nhảy lên, buông ra thanh âm hỏi:
- Ngưu Nhị, ngươi rốt cuộc có hát hay không?
- Không hát!
Miêu Nghị quyết đoán cự tuyệt, bắt đầu bò lên cột khiêng kiệu, không ngồi cùng nữ nhân này nữa.
Nhưng tốc độ của hắn làm sao nhanh hơn phi cước dưới váy Lão bản nương, một cước bay ra, cười lạnh:
- Ta cho ngươi mạnh miệng!
- A! Vân Tri Thu, bà điên nhà ngươi...
Miêu Nghị kêu lên oai oái, bị đạp bay ra ngoài, lại khua tay múa chân từ trên cao rơi xuống.
Thợ mộc và thợ đá cười ha ha, Lão bản nương cắn môi cười trộm, vén màn lụa lên, cúi đầu nhìn xuống.
Nhưng trong nháy mắt, nhất thời mặt liền biến sắc, trầm giọng nói:
- Không hay rồi, xảy ra chuyện rồi, mau xuống đi!
Thợ mộc và thợ đá cúi đầu vừa nhìn, mặt cũng liền biến sắc, nhanh chóng khiêng cỗ kiệu chuyển hướng, bay xuống phía dưới.
Trên dãy núi phía dưới, có một tòa cung điện to lớn do vô số đống xương trắng tạo nên, một gã đại hán râu quai nón, mặc áo choàng màu đen uy vũ, đang nằm nghiêng người trên một cái giường bạch cốt. Một chân hắn thả xuống đất, một chân để trên giường, một tay cầm một ống xương trắng hếu gõ lên một mặt trống, một tay cầm một quả chuối đang cắn dở.
Chiếc giường bạch cốt bày trên bậc thang cửa cung điện, phía dưới là một đám nịnh nọt đang xếp hàng nhảy múa, giống như đang tập một màn vũ đạo quy mô lớn, trận hình vũ đạo theo nhịp trống “cốc cốc” trên tay đại hán râu quai nón biến ảo.
Nhịp trống gõ gõ có chút biến ảo, một tay cầm xương ống chân, miệng nhai chuối tiêu, đại hán râu quai nón ngẩng đầu nhìn lên trời, không biết nhìn thấy gì, cái miệng đang nhai nhai chuối sửng sốt, chuyện gì thế này?
Nhịp trống dừng lại, đám đệ tử phía dưới cũng nghe thấy động tĩnh trong không trung, nhất tề ngẩng đầu nhìn lên, thấy một người từ phía trên rơi xuống.
“Ầm” một tiếng, vừa lúc nện xuống giữa đám nhảy múa, Miêu Nghị hiện thân lên đài, thiếu chút nữa nện vào đám người, khiến một đám đệ tử cả kinh hét lên chói tai tránh né, còn tưởng rằng cường địch tới đột kích.
Miêu Nghị nhìn chung quanh, lại nhìn lên nam nhân đang nằm trên chiếc giường bạch cốt ở cửa đại điện, chột dạ, làm sao lại trùng hợp như thế?
Đại hán râu quai nón tỏ vẻ thờ ơ, lại tiếp tục nhét quả chuối vào trong miệng, từ từ cắn, lạnh lùng nhìn Miêu Nghị.
Miêu Nghị nhìn thế nào cũng giống như đối phương muốn bỏ hắn vào trong miệng mà nhai, không biết đại hán kia là ai. Hắn cũng là người lăn lộn nhiều ở Tinh Túc hải, biết rằng cấp bậc thống lĩnh bình thường cũng không thể ở trong một tòa cung điện xa hoa khí phái như vậy, không phải mình rơi vào nhà tên yêu tướng hay yêu vương nào đấy chứ?
Ánh mắt đại hán râu quai nón khẽ hướng lên không trung, chỉ thấy thợ mộc và thợ đá mang giường Hương phi hạ xuống đất, cái chùy xương ống chân và vỏ chuối đồng thời ném ra phía sau, đại hán vung áo choàng màu đen đứng lên, cười hắc hắc nói:
- Ta tưởng là ai to gan dám chạy tới nơi này đập phá, thì ra là Lão bản nương của khách sạn Phong Vân.
Lão bản nương lại chui ra khỏi giường Hương phi, lập tức cười dài chắp tay nói:
- Vân Tri Thu bái kiến Bạch Cốt Đại vương, Yêu Vương có mạnh khỏe không?
Yêu Vương?
Miêu Nghị không biết nói gì nhìn về phía thợ mộc. Thợ mộc hiểu ý, truyền âm giải thích:
- Đây là một trong chín đại Yêu Vương thủ hạ của Bắc Phương túc chủ Tinh Túc hải Hồng Thiên, chính là Sơn Khôi Yêu, có tu vi Kim Liên nhất phẩm, tên yêu này tính cách hung tàn, thích giết chóc, không dễ nói chuyện, sợ là lần này sẽ có chút phiền toái.
- Mạnh khỏe?
Bạch Cốt Đại vương đột nhiên ngửa mặt lên trời, cười ha ha nói:
- Có thể mạnh khỏe mới là lạ, Bổn vương và khách sạn Phong Vân nước giếng không phạm nước sông, hàng năm ngươi đều mượn đường đi qua, bổn vương cũng không gây ra bất kỳ khó khăn nào, hôm nay không chào hỏi tiếng nào, đã trực tiếp phá hỏng dạ vũ của ta, là đạo lý gì?
Lão bản nương không chút hoang mang, cười nhận lỗi nói:
- Yêu Vương bớt giận, ta tuyệt đối không phải cố ý mạo phạm, Vân Tri Thu xin nhận lỗi với Yêu Vương, chúng ta sẽ lập tức rời đi, không dám quấy rầy.
- Đi?
Bạch Cốt Đại vương lại ngửa mặt lên trời cười to, đưa tay chỉ vào Lão bản nương:
- Ngươi xem nơi ở của bổn vương là chỗ nào? Đây là nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?
Lão bản nương hỏi:
- Không biết Yêu Vương có gì chỉ giáo? Vân Tri Thu rửa tai lắng nghe!
Bạch Cốt Đại vương chắp tay ra sau lưng, nhìn trên trời:
- Xem ra lại đến thời điểm Lão bản nương đi chung quanh chuẩn bị quan hệ rồi! Nể mặt Vân Ngạo Thiên, ta cũng không gây khó khăn cho ngươi, lấy ra một trăm ngàn hạ phẩm Nguyện Lực châu, ta sẽ thả cho các ngươi rời đi, coi như chuyện này chưa từng phát sinh. Nếu không, Yêu quốc của chúng ta cũng không phải dễ đi như vậy, bổn vương không thể làm gì khác hơn là tạm thời giữ bọn ngươi lại, để cho Vân Ngạo Thiên hoặc là Phong Bắc Trần đi tìm Cơ Hoan đòi người đi!
Đám yêu đầu này của Tinh Túc hải bình thường không xem mình là người của Yêu quốc, nói như bây giờ, đơn giản là đẩy tên đầu lĩnh Cơ Hoan ra sóng vai với Vân Ngạo Thiên, nói cho cùng vẫn là muốn lừa gạt một khoản.
---------------
Phi Thiên
Đánh giá:
Truyện Phi Thiên
Story
Chương 564-1: Một hầu bàn của khách sạn Phong Vân mà thôi (1)
10.0/10 từ 43 lượt.