Phi Thiên
Chương 390-1: Không Diễm sơn (Thượng)
- Vùng đất trung tâm sa mạc trước mặt chính là Không Diễm sơn, không bằng chúng ta dừng chân trong dãy núi này, nếu xảy ra bất trắc lập tức chạy vào Không Diễm sơn tạm lánh.
Cổ Tam Chính phất tay chỉ, quay đầu lại hỏi:
- Mọi người cảm thấy như thế nào?
Miêu Nghị gật đầu nói:
- Cũng chỉ có thể như vậy, tránh thoát một đợt đuổi giết ngươi trước rồi hãy nói, nếu như có thể, ở thêm một hai năm hãy nói.
Mọi người quay lại, dừng chân ở sơn cốc lúc tới.
Trong sơn cốc mát mẻ, suối chảy róc rách êm tai, vô số loài hoa dại không biết tên đua nhau khoe sắc, côn trùng chim chóc lượn khắp nơi, còn có dã thú cỡ nhỏ thập thò ẩn nấp, là thế giới hoàn toàn khác với sa mạc bên kia.
Mạnh ai nấy đào huyệt động trên vách núi, chuẩn bị ở lâu dài nơi đây.
Đào Vĩnh Xuân ngược lại chủ động đề xuất lên đỉnh núi canh gác, vốn nguyên hình lão là cây đào yêu, không thích hợp ở trong sơn động lâu dài, hiện ra nguyên hình chịu đựng mưa móc phong sương có lợi hơn cho tu luyện.
Bì Quân Tử cũng hiện ra nguyên hình tu luyện trong động mình, mọi người cũng khoanh chân ngồi tĩnh tọa ở trong động, long câu và Bích Giáp Truy Phong Thú đều thả ở trong sơn cốc.
Thế nhưng tuy ước mơ đẹp đẽ, thực tế lại luôn luôn tàn khốc, không thể nào như ý của mình được.
Trời sắp hoàng hôn, một con chuột dài chừng hai thước, có răng nanh dài đang tu luyện trong huyệt động đột nhiên mở hai mắt ra.
Thanh quang chợt lóe, Bì Quân Tử hiện thân, nhanh chóng nằm trên mặt đất lắng tai nghe một hồi, sắc mặt chợt biến, nhanh chóng ra khỏi động kêu to:
- Có người đến!
Mọi người nghe tiếng lục tục từ bên trong động lướt ra, đáp xuống sơn cốc hoàn cảnh tuyệt đẹp.
Miêu Nghị hỏi:
- Tình huống thế nào?
Bì Quân Tử phất tay chỉ về phương hướng người tới, cao giọng nói:
- Có chừng hơn trăm người chia làm bốn đường, mượn thế núi che chở, đang lặng lẽ chạy tới bên này, rất có thể là nhắm vào chúng ta mà tới.
Ba người Cổ Tam Chính nhìn nhau, nhất tề ngẩng đầu nhìn về phía cây đào trên đỉnh núi, Diệp Tâm hỏi:
- Đào Vĩnh Xuân, có thấy người tới không?
Đào Vĩnh Xuân hiện ra nguyên hình ở trên đỉnh núi kêu to:
- Không thấy.
Diệp Tâm không tin, phi thân mà lên, đáp trên đỉnh núi nhìn quanh quất một hồi, sau đó cũng lắc đầu nói với phía dưới:
- Không thấy ai cả.
Cổ Tam Chính cau mày hỏi Bì Quân Tử:
- Phía trên cũng không thấy, tu vi chúng ta cao hơn ngươi cũng không nghe thấy gì, làm sao ngươi biết có người tới, còn biết có hơn trăm người?
- Thật đúng là âm hồn không tiêu tan!
Miêu Nghị trầm giọng nói:
- Tin y không sai, nếu như y có lòng, bên trong chu vi mười mấy dặm cho dù có một con thỏ nhảy, cũng rất khó tránh được tai của y, đây là thiên phú thần thông của y, chúng ta nên sớm chuẩn bị!
Lời này vừa nói ra, lúc này bọn Cổ Tam Chính có hơi kinh ngạc nhìn về phía Bì Quân Tử, không nghĩ tới yêu quái này còn có bản lãnh như vậy.
- Không biết người tới là ai, vì sao lại tìm tới nơi này nhanh như vậy?
Triệu Phi hơi có vẻ nghi ngờ.
- Chúng ta đều quên một chuyện, nơi này là địa bàn của yêu tu!
Miêu Nghị ngẩng đầu nhìn về phía không trung, mấy con ác điểu vẫn quanh quẩn trên không, hắn nhớ lại tình hình lần đầu tiên tới Đồng La trại Tinh Tú Hải giết chết bảy mươi hai trại chủ, sau đó bị bầy chim dò tìm tung tích.
Mấy người ngẩng đầu nhìn lại, trong nháy mắt sáng tỏ.
- Nếu không diệt trừ đám tai mắt này, e rằng chúng ta đi tới bất cứ nơi nào cũng bị chúng tìm ra.
Đàm Lạc quay đầu nhìn lại:
- Miêu Nghị, ngươi nên dùng đám Đường Lang đi.
Nghe giọng điệu này, tựa hồ y vẫn canh cánh bên lòng về chuyện Miêu Nghị giết chết Tầm Phương Điểu của mình.
Miêu Nghị phất tay thả mấy con tiểu Đường Lang ra ngoài, quay đầu lại nói:
- Chúng ta chuẩn bị sẵn sàng đi, xem thử rốt cục là ai chạy đi tìm chết.
Đợi đến khi mấy người cỡi vật cỡi chạy lên đỉnh núi, mấy con ác điểu trên không đã rơi xuống, tiểu Đường Lang giải quyết hết vấn đề sạch sẽ lưu loát bay tới chui vào trong nhẫn trữ vật Miêu Nghị.
Bì Quân Tử áp tai xuống đất lắng nghe, phất tay chỉ bốn địa phương phía trước dãy núi, chỉ rõ lai lịch đối phương, mấy người nấp trong rừng cây quan sát...
-----------
- Thiếu chủ, tiếp tục đi về phía trước chính là cảnh nội Không Diễm sơn, đó là vùng cung điện của Yêu Vương Liệt Hoàn. Vì để tránh cho Kham Loạn hội phá hỏng đất riêng của các đại Yêu Vương, những chỗ này đều được vạch giới hạn vùng đất cấm cấm chỉ tự tiện xông vào. Nếu như Liệt Hoàn biết chúng ta tự tiện xông vào, chọc cho Liệt Hoàn tức giận, sợ là sẽ rất phiền phức.
Giữa núi rừng, một tên đại hán râu rồng mắt lồi, mặt nung núc thịt bồi ở bên người Bạch Tử Lương cẩn thận nói.
- Không phải là Tây Tinh hải đã được dọn dẹp rồi sao?
Bạch Tử Lương cau mày nói.
Thấy y không coi ra gì, đại hán râu rồng lại cẩn thận bổ sung một câu:
- Đúng là đã dọn dẹp, nhưng Liệt Hoàn có tu vi Kim Liên nhất phẩm!
Bên cạnh Lam Tố Tố lên tiếng quát:
- Bàng Đa, Liệt Hoàn lớn tới mức nào, còn có thể lớn hơn Phục Thanh Đại nhân sao, có thể lớn hơn Vạn Yêu Thiên sao?
- Cô cô nói phải, tự nhiên là không thể.
Bàng Đa cười khan bồi tội, rốt cục vẫn nhắc nhở:
- Ta chỉ muốn nói Không Diễm sơn là một hiểm địa, cho dù không có Yêu Vương Liệt Hoàn ở đây, chỉ sợ tự tiện xông vào cũng sẽ rất nguy hiểm!
- Những tên kia còn không sợ, chúng ta lại sợ gì?
Lam Tố Tố hừ lạnh nói:
- Ngươi chỉ cần yên tâm làm xong chuyện, tự nhiên Thiếu chủ sẽ không bạc đãi ngươi!
- Dạ dạ dạ, dĩ nhiên là tiểu nhân răm rắp nghe theo lệnh Thiếu chủ!
Bàng Đa gật đầu khom lưng nói.
Đối với y, Vạn Yêu Thiên là một huyền thoại trong truyền thuyết. Mà Bạch Tử Lương lại là ngoại tôn Yêu Thánh Cơ Hoan, đây đã là bối cảnh vô cùng ghê gớm, về phần Bạch Tử Lương có được thế ở Vạn Yêu Thiên hay không, không phải loại tiểu yêu như y có thể biết được.
Bầy yêu vừa tiếp xúc với vị trí gần sơn cốc, bọn Miêu Nghị đang âm thầm ẩn nấp phát hiện có thể nói giật mình kinh hãi, phát hiện người tới lại là Bạch Tử Lương, không phải là y đã bị Nguyệt Dao hù dọa chạy sao, tại sao lại đuổi tới?
Bọn họ còn tưởng rằng là người nào tới, có mấy món trọng bảo nơi tay, còn muốn đánh một trận, ai ngờ lại là Bạch Tử Lương.
Bạch Tử Lương không phải bọn họ có thể ngăn nổi, huống chi y còn có nhiều trợ thủ như vậy, bọn Miêu Nghị lập tức âm thầm ra dấu với nhau, lặng lẽ rút lui.
- Ủa, đám chim định vị kia đâu mất hết rồi?
Lam Tố Tố đột nhiên kinh ngạc kêu lên.
- Không thể nào vô duyên vô cớ biến mất!
Bàng Đa cũng kinh ngạc, đột nhiên lại nói:
- Không tốt, có thể chúng ta bị phát hiện rồi!
Lúc này Bạch Tử Lương quát lớn:
- Không cần trốn tránh nữa, lập tức nghĩ biện pháp tìm người cho ra, không thể để cho bọn họ chạy thoát!
Thật ra Bạch Tử Lương cũng không có ý đối phó với Cổ Tam Chính quyết liệt như vậy, nhưng bị thua thiệt nhiều dưới tay Miêu Nghị, mất hết thể diện ở trước mặt Nguyệt Dao, ngay cả Luyện Yêu Hồ mẫu thân khuất nhục cầu xin được đã bị phá hủy.
---------------
Phi Thiên
Cổ Tam Chính phất tay chỉ, quay đầu lại hỏi:
- Mọi người cảm thấy như thế nào?
Miêu Nghị gật đầu nói:
- Cũng chỉ có thể như vậy, tránh thoát một đợt đuổi giết ngươi trước rồi hãy nói, nếu như có thể, ở thêm một hai năm hãy nói.
Mọi người quay lại, dừng chân ở sơn cốc lúc tới.
Trong sơn cốc mát mẻ, suối chảy róc rách êm tai, vô số loài hoa dại không biết tên đua nhau khoe sắc, côn trùng chim chóc lượn khắp nơi, còn có dã thú cỡ nhỏ thập thò ẩn nấp, là thế giới hoàn toàn khác với sa mạc bên kia.
Mạnh ai nấy đào huyệt động trên vách núi, chuẩn bị ở lâu dài nơi đây.
Đào Vĩnh Xuân ngược lại chủ động đề xuất lên đỉnh núi canh gác, vốn nguyên hình lão là cây đào yêu, không thích hợp ở trong sơn động lâu dài, hiện ra nguyên hình chịu đựng mưa móc phong sương có lợi hơn cho tu luyện.
Bì Quân Tử cũng hiện ra nguyên hình tu luyện trong động mình, mọi người cũng khoanh chân ngồi tĩnh tọa ở trong động, long câu và Bích Giáp Truy Phong Thú đều thả ở trong sơn cốc.
Thế nhưng tuy ước mơ đẹp đẽ, thực tế lại luôn luôn tàn khốc, không thể nào như ý của mình được.
Trời sắp hoàng hôn, một con chuột dài chừng hai thước, có răng nanh dài đang tu luyện trong huyệt động đột nhiên mở hai mắt ra.
Thanh quang chợt lóe, Bì Quân Tử hiện thân, nhanh chóng nằm trên mặt đất lắng tai nghe một hồi, sắc mặt chợt biến, nhanh chóng ra khỏi động kêu to:
- Có người đến!
Mọi người nghe tiếng lục tục từ bên trong động lướt ra, đáp xuống sơn cốc hoàn cảnh tuyệt đẹp.
Miêu Nghị hỏi:
- Tình huống thế nào?
Bì Quân Tử phất tay chỉ về phương hướng người tới, cao giọng nói:
- Có chừng hơn trăm người chia làm bốn đường, mượn thế núi che chở, đang lặng lẽ chạy tới bên này, rất có thể là nhắm vào chúng ta mà tới.
Ba người Cổ Tam Chính nhìn nhau, nhất tề ngẩng đầu nhìn về phía cây đào trên đỉnh núi, Diệp Tâm hỏi:
- Đào Vĩnh Xuân, có thấy người tới không?
Đào Vĩnh Xuân hiện ra nguyên hình ở trên đỉnh núi kêu to:
- Không thấy.
Diệp Tâm không tin, phi thân mà lên, đáp trên đỉnh núi nhìn quanh quất một hồi, sau đó cũng lắc đầu nói với phía dưới:
- Không thấy ai cả.
Cổ Tam Chính cau mày hỏi Bì Quân Tử:
- Phía trên cũng không thấy, tu vi chúng ta cao hơn ngươi cũng không nghe thấy gì, làm sao ngươi biết có người tới, còn biết có hơn trăm người?
- Thật đúng là âm hồn không tiêu tan!
Miêu Nghị trầm giọng nói:
- Tin y không sai, nếu như y có lòng, bên trong chu vi mười mấy dặm cho dù có một con thỏ nhảy, cũng rất khó tránh được tai của y, đây là thiên phú thần thông của y, chúng ta nên sớm chuẩn bị!
Lời này vừa nói ra, lúc này bọn Cổ Tam Chính có hơi kinh ngạc nhìn về phía Bì Quân Tử, không nghĩ tới yêu quái này còn có bản lãnh như vậy.
- Không biết người tới là ai, vì sao lại tìm tới nơi này nhanh như vậy?
Triệu Phi hơi có vẻ nghi ngờ.
- Chúng ta đều quên một chuyện, nơi này là địa bàn của yêu tu!
Miêu Nghị ngẩng đầu nhìn về phía không trung, mấy con ác điểu vẫn quanh quẩn trên không, hắn nhớ lại tình hình lần đầu tiên tới Đồng La trại Tinh Tú Hải giết chết bảy mươi hai trại chủ, sau đó bị bầy chim dò tìm tung tích.
Mấy người ngẩng đầu nhìn lại, trong nháy mắt sáng tỏ.
- Nếu không diệt trừ đám tai mắt này, e rằng chúng ta đi tới bất cứ nơi nào cũng bị chúng tìm ra.
Đàm Lạc quay đầu nhìn lại:
- Miêu Nghị, ngươi nên dùng đám Đường Lang đi.
Nghe giọng điệu này, tựa hồ y vẫn canh cánh bên lòng về chuyện Miêu Nghị giết chết Tầm Phương Điểu của mình.
Miêu Nghị phất tay thả mấy con tiểu Đường Lang ra ngoài, quay đầu lại nói:
- Chúng ta chuẩn bị sẵn sàng đi, xem thử rốt cục là ai chạy đi tìm chết.
Đợi đến khi mấy người cỡi vật cỡi chạy lên đỉnh núi, mấy con ác điểu trên không đã rơi xuống, tiểu Đường Lang giải quyết hết vấn đề sạch sẽ lưu loát bay tới chui vào trong nhẫn trữ vật Miêu Nghị.
Bì Quân Tử áp tai xuống đất lắng nghe, phất tay chỉ bốn địa phương phía trước dãy núi, chỉ rõ lai lịch đối phương, mấy người nấp trong rừng cây quan sát...
-----------
- Thiếu chủ, tiếp tục đi về phía trước chính là cảnh nội Không Diễm sơn, đó là vùng cung điện của Yêu Vương Liệt Hoàn. Vì để tránh cho Kham Loạn hội phá hỏng đất riêng của các đại Yêu Vương, những chỗ này đều được vạch giới hạn vùng đất cấm cấm chỉ tự tiện xông vào. Nếu như Liệt Hoàn biết chúng ta tự tiện xông vào, chọc cho Liệt Hoàn tức giận, sợ là sẽ rất phiền phức.
Giữa núi rừng, một tên đại hán râu rồng mắt lồi, mặt nung núc thịt bồi ở bên người Bạch Tử Lương cẩn thận nói.
- Không phải là Tây Tinh hải đã được dọn dẹp rồi sao?
Bạch Tử Lương cau mày nói.
Thấy y không coi ra gì, đại hán râu rồng lại cẩn thận bổ sung một câu:
- Đúng là đã dọn dẹp, nhưng Liệt Hoàn có tu vi Kim Liên nhất phẩm!
Bên cạnh Lam Tố Tố lên tiếng quát:
- Bàng Đa, Liệt Hoàn lớn tới mức nào, còn có thể lớn hơn Phục Thanh Đại nhân sao, có thể lớn hơn Vạn Yêu Thiên sao?
- Cô cô nói phải, tự nhiên là không thể.
Bàng Đa cười khan bồi tội, rốt cục vẫn nhắc nhở:
- Ta chỉ muốn nói Không Diễm sơn là một hiểm địa, cho dù không có Yêu Vương Liệt Hoàn ở đây, chỉ sợ tự tiện xông vào cũng sẽ rất nguy hiểm!
- Những tên kia còn không sợ, chúng ta lại sợ gì?
Lam Tố Tố hừ lạnh nói:
- Ngươi chỉ cần yên tâm làm xong chuyện, tự nhiên Thiếu chủ sẽ không bạc đãi ngươi!
- Dạ dạ dạ, dĩ nhiên là tiểu nhân răm rắp nghe theo lệnh Thiếu chủ!
Bàng Đa gật đầu khom lưng nói.
Đối với y, Vạn Yêu Thiên là một huyền thoại trong truyền thuyết. Mà Bạch Tử Lương lại là ngoại tôn Yêu Thánh Cơ Hoan, đây đã là bối cảnh vô cùng ghê gớm, về phần Bạch Tử Lương có được thế ở Vạn Yêu Thiên hay không, không phải loại tiểu yêu như y có thể biết được.
Bầy yêu vừa tiếp xúc với vị trí gần sơn cốc, bọn Miêu Nghị đang âm thầm ẩn nấp phát hiện có thể nói giật mình kinh hãi, phát hiện người tới lại là Bạch Tử Lương, không phải là y đã bị Nguyệt Dao hù dọa chạy sao, tại sao lại đuổi tới?
Bọn họ còn tưởng rằng là người nào tới, có mấy món trọng bảo nơi tay, còn muốn đánh một trận, ai ngờ lại là Bạch Tử Lương.
Bạch Tử Lương không phải bọn họ có thể ngăn nổi, huống chi y còn có nhiều trợ thủ như vậy, bọn Miêu Nghị lập tức âm thầm ra dấu với nhau, lặng lẽ rút lui.
- Ủa, đám chim định vị kia đâu mất hết rồi?
Lam Tố Tố đột nhiên kinh ngạc kêu lên.
- Không thể nào vô duyên vô cớ biến mất!
Bàng Đa cũng kinh ngạc, đột nhiên lại nói:
- Không tốt, có thể chúng ta bị phát hiện rồi!
Lúc này Bạch Tử Lương quát lớn:
- Không cần trốn tránh nữa, lập tức nghĩ biện pháp tìm người cho ra, không thể để cho bọn họ chạy thoát!
Thật ra Bạch Tử Lương cũng không có ý đối phó với Cổ Tam Chính quyết liệt như vậy, nhưng bị thua thiệt nhiều dưới tay Miêu Nghị, mất hết thể diện ở trước mặt Nguyệt Dao, ngay cả Luyện Yêu Hồ mẫu thân khuất nhục cầu xin được đã bị phá hủy.
---------------
Phi Thiên
Đánh giá:
Truyện Phi Thiên
Story
Chương 390-1: Không Diễm sơn (Thượng)
10.0/10 từ 43 lượt.