Phi Thiên
Chương 3787: Đằng Phi hàng (2)
Đạo lý thì hiểu được, nhưng trong lòng nàng thực rất khổ sở, nước mắt không kìm được tuôn ra, hai người đều là vương phi, nhưng hôm nay vương phi là mình đã thanh trò cười, vương phi này mới làm được bao lâu, mới phong quang được bao lâu? Sao đã thành như vậy...
Chuyện tới bước này, nàng đã sớm thông qua miệng Đằng Phi biết được bên mình bị Ngưu Hữu Đức lợi dụng.
Ngẫm lại đương sơ mình gắng sức thúc thành đôi bên hợp tác, vì vị trí vương phi này mà không tiếc dùng hết thủ đoạn, thậm chí mượn lực đối phương, sau khi đắc sính con âm thầm đắc ý, bây giờ nhìn lại, có gì để đắc y đâu? Nam nhân của mình không được, không ganh nổi đại thế, thủ đoạn mình dù cao minh đến mấy, dày vò được đến đâu, tất cả đều là giả.
- Cao hứng là tốt, cao hứng là tốt.
Vân Tri Thu vỗ vỗ mu bàn tay nàng, tiếp đó chào hỏi đam nữ quyến, rồi cứ như vậy mà tan biến, nơi này không phải chỗ cho đam nữ nhân các nàng nói chuyện gia đình.
Đám nữ nhân tan biến, Miêu Nghị hạ lệnh một tiếng, bên này lập tức có người đi sang tiếp thu nhân mã của Đằng Phi, lần nữa chính biên là tránh không được, nếu không lỡ kẻ nào có uy tín đứng ra kêu gọi một cái, liền có khả năng bị lôi kéo chạy mất.
- Đằng huynh.
- Thành huynh.
Thành Thái Trạch cùng Đằng Phi cuối cùng lại gặp mặt, chắp tay chào hỏi lẫn nhau một cái, đều nhìn nhau khẽ cười, có vẻ như tương phùng nhất tiếu mẫn ân cừu.
Chỉ là chua xót trong nụ cười chỉ có trong lòng hai người mới hiểu được, trước đấu đến muốn chết muốn sống, lại bị người khác nhặt mất lợi ích, đấu nửa ngày cuộn lên thiên hạ kinh biên, mới phát hiện là quân cờ trên tay người khác, sớm biết như thế còn đấu làm cái gì.
Trong lòng hai người quá rõ ràng, nếu không phải giữa bọn họ bị người ngoại khiêu khích chọc ra phân tranh, chỉ cần hai người ổn định, Ngưu Hữu Đức căn bản không cơ hội gây sóng gây gió, thế cục thiên hạ này vẫn được tiếp tục duy trì như xưa.
Nhưng mà lại có thể trách ai? Muốn trách chỉ có thể trách bản thân vô năng.
Đằng Phi đã không dám quay đầu nhìn cảnh người mình bị thu biên, chịu khó chịu khổ nhiều năm như vậy, đánh xuống một mảnh cơ nghiệp, một khi tan tành mây khói, hắn sợ chỉ cần nhìn thấy sẽ không khống chế được cảm xúc bản thân, khiến Ngưu Hữu Đức hiểu lầm...
Ngoại tinh vực chưa biết, Đằng Phi cùng Miêu Nghị lần lượt trốn vào vùng lối vào tinh vực chưa biết, lúc này nơi đây đã bố đầy nhân mã chi chi chít chít, một tỷ ba viện binh tư Cực lạc giới, một tỷ nhân mã cận về quân được Thanh Chủ thu gom lại, được phân biệt rõ ràng chia thành hai nơi đội hình.
Thanh Chủ cùng Phật chủ mỗi người ngồi trên một con kim sắc cự long bồi hồi giữa tinh không, cuối cùng song long đụng đầu, hai người đứng trên đầu rồng song song nhìn ra nơi sâu trong tinh không.
- Xác nhận là tiến vào tư nơi này?
Thanh Chủ hỏi một tiếng.
Phật chủ khẽ gật đầu:
- Hẳn là không sai, nhãn tuyến của ta tận mắt nhìn thấy.
Thanh Chủ hừ lạnh một tiếng:
Gia hoa Ngưu Hữu Đức này thật đúng là một con chó điên, không ngờ cắn chết Đằng Phi không tha.
Phật chủ:
- Mục đích của hắn rất đơn giản, thanh trừ hậu hoạn, tạo điều kiện sau nay quyết chiến cùng người ta, không muốn đánh tới sau cùng rồi để người khác kiếm tiện nghi thôi.
Thanh Chủ:
- Đằng Phi đi vào lâu như vậy rồi, hắn vẫn dám đuổi theo tìm, sợ là có gì đó mờ ám, ta hoài nghi tạm chín phần mươi bên phía Đằng Phi có thám tử của Ngưu Hữu Đức, e rằng Đằng Phi sẽ gặp nguy hiểm, ta phải nhắc nhở hắn một cái.
Nói rồi lấy ra tinh linh trực tiếp liên hệ Đằng Phi.
Sau khi liên hệ xong, thả xuống tinh linh trong tay, Phật chủ hỏi:
- Hắn nói thế nào?
Thanh Chủ hờ hững nói:
- Cảm ơn ta đã nhắc nhở, nói hắn đã biết, sẽ cẩn thận phòng bị. Ta để hắn nghĩ cách dẫn dụ nhân mã Ngưu Hữu Đức tới đây, hắn lại hàm hàm hồ hồ, hiển nhiên cũng đang đề phòng ta.
Phật chủ:
- Tinh vực chưa biết, bọn họ cũng không dám chạy loạn, đường cũ tiến vào, tất nhiên theo đường cũ mà lui, chúng ta cứ thủ ở đây là được, trừ phi bọn họ vĩnh viễn không đi ra.
Thanh Chủ gật đầu, đây cũng là vạn bất đắc dĩ, không biết lộ tuyến Miêu Nghị tiến vào tinh vực chưa biết, bọn họ cũng không dám chạy loạn, đến đây là dừng, không cách nào tiếp tục truy kích.
Tiếp đó hai người liền hạ lệnh, hơn hai tỷ nhân mã phân tán ẩn tàng trên các tinh cầu hoang vu chung quanh, nếu không cứ đứng ở đây thì quá rõ ràng, người mù đều có thể nhìn ra, sau này để quân địch nhìn thấy chỉ sợ chưa hẳn đã dám đi ra.
Một phiến tinh vực chưa biết khác, cùng chủ mười hành cung tính cả ba người Hỏa Chân Quân khoái tốc tiến về phía trước.
Đột nhiên đám người tấn tốc dừng lại, độ cao giới bị bốn phía, chỉ thấy chung quanh xuất hiện nhân mã chi chi chít chít vây tới, lập tức mươi hành cung bên này cung lộ ra thực lực ẩn tàng nhiều năm, mười mấy vạn đệ tử dồn dập hiện thân.
- Không phải nói nơi này còn là tinh vực chưa biết ư? Đâu ra nhiều nhân mã Thiên Đình như vậy? Ly Hoa, người có biết dẫn đường hay không đấy?
Ngô Trường nhìn quanh bốn phía mắng một tiếng. Ly Hoa nghiêng đầu bễ nghễ nói
- Ta lại không cầu người đi theo, có bản sự ngươi cứ cút đi.
Hỏa Chân Quân chợt ha ha một tiếng:
- Đừng nháo, đụng phải người quen cũ.
m Nhị Lang hắc hắc tiếp một câu:
- Oan gia ngõ hẹp, đây là đến báo thù ư?
Trong phía người tới bên nay nhìn ra không ít khuôn mặt quen thuộc, Kim Man, Trưởng Tôn Cư, Tinh La, Lục Ca, Ly Sinh, Dạ Hành Không.
Số lớn nhân mã vậy lại nhận mã bên này, nhìn thấy đám ngươi Hỏa Chân Quân, sắc mặt đám người Kim Man cũng biến, trong người ẩn hiện sát khí.
Không cách nào khác, năm đó Lục đạo Thánh chủ rơi đài, đám ngươi Kim Man bị bức vao Luyện Ngục, trước mắt những người này đối với bọn họ ý nghĩa thế nào đã không cần phải nói.
Phi Thiên
Chuyện tới bước này, nàng đã sớm thông qua miệng Đằng Phi biết được bên mình bị Ngưu Hữu Đức lợi dụng.
Ngẫm lại đương sơ mình gắng sức thúc thành đôi bên hợp tác, vì vị trí vương phi này mà không tiếc dùng hết thủ đoạn, thậm chí mượn lực đối phương, sau khi đắc sính con âm thầm đắc ý, bây giờ nhìn lại, có gì để đắc y đâu? Nam nhân của mình không được, không ganh nổi đại thế, thủ đoạn mình dù cao minh đến mấy, dày vò được đến đâu, tất cả đều là giả.
- Cao hứng là tốt, cao hứng là tốt.
Vân Tri Thu vỗ vỗ mu bàn tay nàng, tiếp đó chào hỏi đam nữ quyến, rồi cứ như vậy mà tan biến, nơi này không phải chỗ cho đam nữ nhân các nàng nói chuyện gia đình.
Đám nữ nhân tan biến, Miêu Nghị hạ lệnh một tiếng, bên này lập tức có người đi sang tiếp thu nhân mã của Đằng Phi, lần nữa chính biên là tránh không được, nếu không lỡ kẻ nào có uy tín đứng ra kêu gọi một cái, liền có khả năng bị lôi kéo chạy mất.
- Đằng huynh.
- Thành huynh.
Thành Thái Trạch cùng Đằng Phi cuối cùng lại gặp mặt, chắp tay chào hỏi lẫn nhau một cái, đều nhìn nhau khẽ cười, có vẻ như tương phùng nhất tiếu mẫn ân cừu.
Chỉ là chua xót trong nụ cười chỉ có trong lòng hai người mới hiểu được, trước đấu đến muốn chết muốn sống, lại bị người khác nhặt mất lợi ích, đấu nửa ngày cuộn lên thiên hạ kinh biên, mới phát hiện là quân cờ trên tay người khác, sớm biết như thế còn đấu làm cái gì.
Trong lòng hai người quá rõ ràng, nếu không phải giữa bọn họ bị người ngoại khiêu khích chọc ra phân tranh, chỉ cần hai người ổn định, Ngưu Hữu Đức căn bản không cơ hội gây sóng gây gió, thế cục thiên hạ này vẫn được tiếp tục duy trì như xưa.
Nhưng mà lại có thể trách ai? Muốn trách chỉ có thể trách bản thân vô năng.
Đằng Phi đã không dám quay đầu nhìn cảnh người mình bị thu biên, chịu khó chịu khổ nhiều năm như vậy, đánh xuống một mảnh cơ nghiệp, một khi tan tành mây khói, hắn sợ chỉ cần nhìn thấy sẽ không khống chế được cảm xúc bản thân, khiến Ngưu Hữu Đức hiểu lầm...
Ngoại tinh vực chưa biết, Đằng Phi cùng Miêu Nghị lần lượt trốn vào vùng lối vào tinh vực chưa biết, lúc này nơi đây đã bố đầy nhân mã chi chi chít chít, một tỷ ba viện binh tư Cực lạc giới, một tỷ nhân mã cận về quân được Thanh Chủ thu gom lại, được phân biệt rõ ràng chia thành hai nơi đội hình.
Thanh Chủ cùng Phật chủ mỗi người ngồi trên một con kim sắc cự long bồi hồi giữa tinh không, cuối cùng song long đụng đầu, hai người đứng trên đầu rồng song song nhìn ra nơi sâu trong tinh không.
- Xác nhận là tiến vào tư nơi này?
Thanh Chủ hỏi một tiếng.
Phật chủ khẽ gật đầu:
- Hẳn là không sai, nhãn tuyến của ta tận mắt nhìn thấy.
Thanh Chủ hừ lạnh một tiếng:
Gia hoa Ngưu Hữu Đức này thật đúng là một con chó điên, không ngờ cắn chết Đằng Phi không tha.
Phật chủ:
- Mục đích của hắn rất đơn giản, thanh trừ hậu hoạn, tạo điều kiện sau nay quyết chiến cùng người ta, không muốn đánh tới sau cùng rồi để người khác kiếm tiện nghi thôi.
Thanh Chủ:
- Đằng Phi đi vào lâu như vậy rồi, hắn vẫn dám đuổi theo tìm, sợ là có gì đó mờ ám, ta hoài nghi tạm chín phần mươi bên phía Đằng Phi có thám tử của Ngưu Hữu Đức, e rằng Đằng Phi sẽ gặp nguy hiểm, ta phải nhắc nhở hắn một cái.
Nói rồi lấy ra tinh linh trực tiếp liên hệ Đằng Phi.
Sau khi liên hệ xong, thả xuống tinh linh trong tay, Phật chủ hỏi:
- Hắn nói thế nào?
Thanh Chủ hờ hững nói:
- Cảm ơn ta đã nhắc nhở, nói hắn đã biết, sẽ cẩn thận phòng bị. Ta để hắn nghĩ cách dẫn dụ nhân mã Ngưu Hữu Đức tới đây, hắn lại hàm hàm hồ hồ, hiển nhiên cũng đang đề phòng ta.
Phật chủ:
- Tinh vực chưa biết, bọn họ cũng không dám chạy loạn, đường cũ tiến vào, tất nhiên theo đường cũ mà lui, chúng ta cứ thủ ở đây là được, trừ phi bọn họ vĩnh viễn không đi ra.
Thanh Chủ gật đầu, đây cũng là vạn bất đắc dĩ, không biết lộ tuyến Miêu Nghị tiến vào tinh vực chưa biết, bọn họ cũng không dám chạy loạn, đến đây là dừng, không cách nào tiếp tục truy kích.
Tiếp đó hai người liền hạ lệnh, hơn hai tỷ nhân mã phân tán ẩn tàng trên các tinh cầu hoang vu chung quanh, nếu không cứ đứng ở đây thì quá rõ ràng, người mù đều có thể nhìn ra, sau này để quân địch nhìn thấy chỉ sợ chưa hẳn đã dám đi ra.
Một phiến tinh vực chưa biết khác, cùng chủ mười hành cung tính cả ba người Hỏa Chân Quân khoái tốc tiến về phía trước.
Đột nhiên đám người tấn tốc dừng lại, độ cao giới bị bốn phía, chỉ thấy chung quanh xuất hiện nhân mã chi chi chít chít vây tới, lập tức mươi hành cung bên này cung lộ ra thực lực ẩn tàng nhiều năm, mười mấy vạn đệ tử dồn dập hiện thân.
- Không phải nói nơi này còn là tinh vực chưa biết ư? Đâu ra nhiều nhân mã Thiên Đình như vậy? Ly Hoa, người có biết dẫn đường hay không đấy?
Ngô Trường nhìn quanh bốn phía mắng một tiếng. Ly Hoa nghiêng đầu bễ nghễ nói
- Ta lại không cầu người đi theo, có bản sự ngươi cứ cút đi.
Hỏa Chân Quân chợt ha ha một tiếng:
- Đừng nháo, đụng phải người quen cũ.
m Nhị Lang hắc hắc tiếp một câu:
- Oan gia ngõ hẹp, đây là đến báo thù ư?
Trong phía người tới bên nay nhìn ra không ít khuôn mặt quen thuộc, Kim Man, Trưởng Tôn Cư, Tinh La, Lục Ca, Ly Sinh, Dạ Hành Không.
Số lớn nhân mã vậy lại nhận mã bên này, nhìn thấy đám ngươi Hỏa Chân Quân, sắc mặt đám người Kim Man cũng biến, trong người ẩn hiện sát khí.
Không cách nào khác, năm đó Lục đạo Thánh chủ rơi đài, đám ngươi Kim Man bị bức vao Luyện Ngục, trước mắt những người này đối với bọn họ ý nghĩa thế nào đã không cần phải nói.
Phi Thiên
Đánh giá:
Truyện Phi Thiên
Story
Chương 3787: Đằng Phi hàng (2)
10.0/10 từ 43 lượt.