Phi Thiên
Chương 3463: Cẩm Tú Vô Song hội (2)
Dặn dò sơ lược một hồi, Hoàng Phủ Yến dẫn Hàn Lệ đi về phòng của mình, về phân hai người đi làm gì thì lại không phải môi quan tâm của tiểu bối rồi.
Sau khi đám tiểu bối giải tán, Hoàng Phủ Quân Nhu trở về phòng của mình, tỉnh linh có truyền tin, có bạn mời đi chơi, nhìn vẻ quyến rũ của Hàn Lệ thì ngay cả nữ nhân cũng phải rung động, xem chừng tối này ông nội không cần mình giúp bầu bạn với Hàn Lệ rồi, vậy thì ra ngoài tìm bằng hữu chơi thôi.
Gia quyến phủ Mão Lộ nguyên soái đã đến từ một ngày trước, địa vị Bàng gia tất nhiên không tầm thường, được bố trí ở nơi khá tốt.
Trên lầu các, trên dưới vài trăm người một nhà Bàng gia náo nhiệt, căn bản đều là nữ nhân.
Mặc dù Bàng Quán cũng có mười mấy thiếp thất, nhưng Tra Như Diễm có vẻ khá ngang ngược, có thể cưới thiếp, nhưng chuyện sinh con lại bị mình bà thầu hết, không cho những nữ nhân khác có bất cứ một cơ hội nào, những người con trai, con gái của Bàng Quán đều do Tra Như Diễm sinh ra. Vậy nên địa vị của Tra Như Diễm trong nhà vô cùng vững chắc, nữ nhân nào dám uy hiếp vị trí của bà thì phải hỏi con cái bà có đáp ứng hay không.
Nơi này trừ nữ nhân và con gái của Bàng Quán, còn có cả nữ nhân của con trai Bàng Quán, hai đứa con trai mặc dù chưa lập chính thê, nhưng cưới vợ bé cũng là điều dễ hiểu.
Tra Như Diễm ngồi ở trên cao, hai bên là hai cô con gái.
Đưa mắt nhìn khắp phòng đều là nữ nhân, không có lấy một nam nhân, Tra Như Diễm không khỏi có chút buồn bực, chẳng có chút hứng thú nào với loại du ngoạn này, đã thành người già cả rồi, theo chân bọn họ mài như vậy cũng chẳng có gì vui.
Có vài điều không thể không thừa nhận, Tra Như Diễm bà mặc dù không quá khuôn phép, nhưng các con cái lại đều là những người xuất chúng, là loại ưu tú hàng đầu trong giới con cháu quyền quý, đã sớm có thể phân ưu cho Bàng Quán, một người là Đô Thống tay nắm thực quyền, một là Tổng Trấn tay nắm thực quyền, hơn nữa đều là chức vị bên người Bàng Quán, rất có năng lực, đây là chuyện Bàng Quán vẫn lấy làm kiêu ngạo, khiến Bàng Quán chẳng lo không người kế tục.
Có những lúc ngay cả chính Bàng Quán cũng buồn bực, tính cách đó của phu nhân nhà mình sao lại có thể dạy dỗ được những đứ con giỏi giang như vậy, ngoài vui mừng còn có thể là do di truyền tốt, đều là di truyền từ mình cả.
Không hề biết rằng trong mắt con trai con gái mình, bọn họ đều biết mẫu thân không ổn, coi mẫu thân như phản diện, ép bọn họ phải như vậy.
Lúc này Bàng Ngọc Nương lại có vẻ phóng túng, thậm chí còn không ngừng rót rượu, uống đến ánh mắt lờ đờ mê ly.
Tra Như Diễm nghiêng đầu nhìn, vươn tay đoạt lấy bầu rượu trong tay con gái, giận dữ nhìn Bàng Ngọc Nương, quát: -Con gái nhà người ta có ai giống con chắc? Bàng Ngọc Nương nấc một cái, nhìn mẹ mình cười hì hì.
- Con...
Tra Như Diễm muốn mắng, cuối cùng lại thoáng hiện vẻ thương tiếc, vẫn không mắng ra miệng, con gái tốt đẹp vậy mà lại ra nông nổi này, bà cũng có thể hiểu được nỗi khổ trong con gái, đều là do cái tên Vương Lạc chết tiệt kia hại ca.
- Mẹ Bàng Tiếu Tiếu ở bên cạnh kéo kéo ống tay áo bà tỏ ý khuyên nhủ.
Bà quay đầu nhìn về phía con gái nhỏ của mình, Tra Như Diễm lại lộ vẻ vui mừng, sau khi phát hiện con gái lập gia đình dường như đã thay đổi thành một người khác, phong thái trở nên rạng rỡ, cũng xinh đẹp hơn, có thể thấy con rễ không bạc đài con gái của bà.
Điều duy nhất khiến bà buồn bực là bà không thể khoe khoang với bên ngoài rằng Ngưu Hữu Đức danh chấn thiên hạ là con rễ bà. Có điều ngẫm lại thì hiện giờ không nói cũng không sao, hiện giờ con gái vẫn chỉ là thiếp thất, đợi sau khi Ngưu Hữu Đức lên làm nguyên soái, con gái mình thành chính thê rồi công khai sẽ càng hoành tráng hơn.
Cũng có lẽ là nhớ ra gì đó, bỗng nhiên có người bẩm báo: -Phu nhân. Vương Lạc Vương đại nhân cầu kiến!
Căn phòng đầy tiếng bô lô ba la tỉnh lặng lại trong nháy mắt, ai nấy lẳng lặng nhìn về phía Bàng Ngọc Nương. Bàng Ngọc Nương lại tỏ vẻ chẳng quan tâm.
Sắc mặt Tra Như Diễm lạnh đi trong nháy mắt, nhưng lại không thể không gặp, ừm một tiếng.
Chỉ chốc lát sau, một người lưng hùm vai gấu râu quai nón nhanh chân bước vào, gã này chính là Vương Lạc, phía sau còn mang theo cả đám người, đều là tướng lĩnh dưới trướng Vương Lạc.
Vương Lạc vừa vào phòng đã lập tức nhìn về phía Bàng Ngọc Nương, bước tới giữa phòng mới đưa mắt về phía Tra Như Diễm, chắp tay cúi người nói:
- Mạt tướng bái kiến phu nhân!
- Tra Như Diễm lạnh lùng hỏi: -Có chuyện gì không?
Vương Lạc cười đáp:
- Nghe nói phu nhân ở đây, làm sao mạt tướng có thể thất lễ? Hóa ra đại tiểu thư cũng ở đây, Vương Lạc hữu lễ.
Rồi gã cố ý chắp tay hành lễ với Bàng Ngọc Nương.
Bàng Ngọc Nương ánh mắt mê ly hương rượu gật gật đầu.
Tra Như Diễm lạnh lùng nói: -Lê cũng bái rồi, nơi này đều là nữ quyến, không tiện giữ Đại tướng quân lại.
Vương Lạc nhìn oanh oanh yến yến xung quanh, quả thật là vậy, vì thế lại chắp tay nói: -Mạt tướng xin cáo lui! Trước khi đi còn cứ lưu luyến nhìn Bàng Ngọc Nương mãi.
Một đám đàn ông ra khỏi nơi các bóng hồng ở, tới ngoài trạch viện. Vương Lạc phất tay gọi một thủ hạ tới truyền âm:
- Ngươi dặn hai người ẩn núp qua sát ở đây, có động tĩnh gì phải thông báo kịp thời cho ta.
- Đã hiểu! Thủ hạ kia cười cười đáp ứng, đương nhiên là phải canh giữ tin tức của Bàng Ngọc Nương, tìm cơ hội bộc bạch nỗi lòng rồi.
- Đi, uống rượu! Vương Lạc thét to, khoác vai những người khác rời đi.
Bàng Ngọc Nương trong lầu dường như cũng không còn hứng thú vui vẻ, nói với Tra Như Diễm.
- Mẹ con hẹn bạn cùng du ngoạn, đi trước đây.
Tra Như Diễm lập tức hỏi:
- Nam hay nữ?
Bà quả thật mong chờ có một nam nhi lớn mật nào đó tìm tới con gái mình, đương nhiên là trừ Vương Lạc ra, đó là nội gián Hạo Đức Phương cài vào bên người lão gia.
Bàng Ngọc Nương lườm bà một cái: -Hoàng Phủ Quân Mai.
Đúng là ngưu tầm ngưu, mà tầm mã, hai đứa con gái quá lứa lỡ thì sao cứ thân thiết với nhau làm chi? Tra Như Diễm thầm nhủ trong lòng, không khỏi có chút thất vọng, thấy sáng vẻ con gái ngà say mê ly, sợ nàng sẽ gây ra chuyện gì hoang đường, quay đầu nói với Bàng Tiếu Tiếu:
- Con đi với tỷ tỷ đi, đi ngắm chỗ này chỗ kia.
Phi Thiên
Sau khi đám tiểu bối giải tán, Hoàng Phủ Quân Nhu trở về phòng của mình, tỉnh linh có truyền tin, có bạn mời đi chơi, nhìn vẻ quyến rũ của Hàn Lệ thì ngay cả nữ nhân cũng phải rung động, xem chừng tối này ông nội không cần mình giúp bầu bạn với Hàn Lệ rồi, vậy thì ra ngoài tìm bằng hữu chơi thôi.
Gia quyến phủ Mão Lộ nguyên soái đã đến từ một ngày trước, địa vị Bàng gia tất nhiên không tầm thường, được bố trí ở nơi khá tốt.
Trên lầu các, trên dưới vài trăm người một nhà Bàng gia náo nhiệt, căn bản đều là nữ nhân.
Mặc dù Bàng Quán cũng có mười mấy thiếp thất, nhưng Tra Như Diễm có vẻ khá ngang ngược, có thể cưới thiếp, nhưng chuyện sinh con lại bị mình bà thầu hết, không cho những nữ nhân khác có bất cứ một cơ hội nào, những người con trai, con gái của Bàng Quán đều do Tra Như Diễm sinh ra. Vậy nên địa vị của Tra Như Diễm trong nhà vô cùng vững chắc, nữ nhân nào dám uy hiếp vị trí của bà thì phải hỏi con cái bà có đáp ứng hay không.
Nơi này trừ nữ nhân và con gái của Bàng Quán, còn có cả nữ nhân của con trai Bàng Quán, hai đứa con trai mặc dù chưa lập chính thê, nhưng cưới vợ bé cũng là điều dễ hiểu.
Tra Như Diễm ngồi ở trên cao, hai bên là hai cô con gái.
Đưa mắt nhìn khắp phòng đều là nữ nhân, không có lấy một nam nhân, Tra Như Diễm không khỏi có chút buồn bực, chẳng có chút hứng thú nào với loại du ngoạn này, đã thành người già cả rồi, theo chân bọn họ mài như vậy cũng chẳng có gì vui.
Có vài điều không thể không thừa nhận, Tra Như Diễm bà mặc dù không quá khuôn phép, nhưng các con cái lại đều là những người xuất chúng, là loại ưu tú hàng đầu trong giới con cháu quyền quý, đã sớm có thể phân ưu cho Bàng Quán, một người là Đô Thống tay nắm thực quyền, một là Tổng Trấn tay nắm thực quyền, hơn nữa đều là chức vị bên người Bàng Quán, rất có năng lực, đây là chuyện Bàng Quán vẫn lấy làm kiêu ngạo, khiến Bàng Quán chẳng lo không người kế tục.
Có những lúc ngay cả chính Bàng Quán cũng buồn bực, tính cách đó của phu nhân nhà mình sao lại có thể dạy dỗ được những đứ con giỏi giang như vậy, ngoài vui mừng còn có thể là do di truyền tốt, đều là di truyền từ mình cả.
Không hề biết rằng trong mắt con trai con gái mình, bọn họ đều biết mẫu thân không ổn, coi mẫu thân như phản diện, ép bọn họ phải như vậy.
Lúc này Bàng Ngọc Nương lại có vẻ phóng túng, thậm chí còn không ngừng rót rượu, uống đến ánh mắt lờ đờ mê ly.
Tra Như Diễm nghiêng đầu nhìn, vươn tay đoạt lấy bầu rượu trong tay con gái, giận dữ nhìn Bàng Ngọc Nương, quát: -Con gái nhà người ta có ai giống con chắc? Bàng Ngọc Nương nấc một cái, nhìn mẹ mình cười hì hì.
- Con...
Tra Như Diễm muốn mắng, cuối cùng lại thoáng hiện vẻ thương tiếc, vẫn không mắng ra miệng, con gái tốt đẹp vậy mà lại ra nông nổi này, bà cũng có thể hiểu được nỗi khổ trong con gái, đều là do cái tên Vương Lạc chết tiệt kia hại ca.
- Mẹ Bàng Tiếu Tiếu ở bên cạnh kéo kéo ống tay áo bà tỏ ý khuyên nhủ.
Bà quay đầu nhìn về phía con gái nhỏ của mình, Tra Như Diễm lại lộ vẻ vui mừng, sau khi phát hiện con gái lập gia đình dường như đã thay đổi thành một người khác, phong thái trở nên rạng rỡ, cũng xinh đẹp hơn, có thể thấy con rễ không bạc đài con gái của bà.
Điều duy nhất khiến bà buồn bực là bà không thể khoe khoang với bên ngoài rằng Ngưu Hữu Đức danh chấn thiên hạ là con rễ bà. Có điều ngẫm lại thì hiện giờ không nói cũng không sao, hiện giờ con gái vẫn chỉ là thiếp thất, đợi sau khi Ngưu Hữu Đức lên làm nguyên soái, con gái mình thành chính thê rồi công khai sẽ càng hoành tráng hơn.
Cũng có lẽ là nhớ ra gì đó, bỗng nhiên có người bẩm báo: -Phu nhân. Vương Lạc Vương đại nhân cầu kiến!
Căn phòng đầy tiếng bô lô ba la tỉnh lặng lại trong nháy mắt, ai nấy lẳng lặng nhìn về phía Bàng Ngọc Nương. Bàng Ngọc Nương lại tỏ vẻ chẳng quan tâm.
Sắc mặt Tra Như Diễm lạnh đi trong nháy mắt, nhưng lại không thể không gặp, ừm một tiếng.
Chỉ chốc lát sau, một người lưng hùm vai gấu râu quai nón nhanh chân bước vào, gã này chính là Vương Lạc, phía sau còn mang theo cả đám người, đều là tướng lĩnh dưới trướng Vương Lạc.
Vương Lạc vừa vào phòng đã lập tức nhìn về phía Bàng Ngọc Nương, bước tới giữa phòng mới đưa mắt về phía Tra Như Diễm, chắp tay cúi người nói:
- Mạt tướng bái kiến phu nhân!
- Tra Như Diễm lạnh lùng hỏi: -Có chuyện gì không?
Vương Lạc cười đáp:
- Nghe nói phu nhân ở đây, làm sao mạt tướng có thể thất lễ? Hóa ra đại tiểu thư cũng ở đây, Vương Lạc hữu lễ.
Rồi gã cố ý chắp tay hành lễ với Bàng Ngọc Nương.
Bàng Ngọc Nương ánh mắt mê ly hương rượu gật gật đầu.
Tra Như Diễm lạnh lùng nói: -Lê cũng bái rồi, nơi này đều là nữ quyến, không tiện giữ Đại tướng quân lại.
Vương Lạc nhìn oanh oanh yến yến xung quanh, quả thật là vậy, vì thế lại chắp tay nói: -Mạt tướng xin cáo lui! Trước khi đi còn cứ lưu luyến nhìn Bàng Ngọc Nương mãi.
Một đám đàn ông ra khỏi nơi các bóng hồng ở, tới ngoài trạch viện. Vương Lạc phất tay gọi một thủ hạ tới truyền âm:
- Ngươi dặn hai người ẩn núp qua sát ở đây, có động tĩnh gì phải thông báo kịp thời cho ta.
- Đã hiểu! Thủ hạ kia cười cười đáp ứng, đương nhiên là phải canh giữ tin tức của Bàng Ngọc Nương, tìm cơ hội bộc bạch nỗi lòng rồi.
- Đi, uống rượu! Vương Lạc thét to, khoác vai những người khác rời đi.
Bàng Ngọc Nương trong lầu dường như cũng không còn hứng thú vui vẻ, nói với Tra Như Diễm.
- Mẹ con hẹn bạn cùng du ngoạn, đi trước đây.
Tra Như Diễm lập tức hỏi:
- Nam hay nữ?
Bà quả thật mong chờ có một nam nhi lớn mật nào đó tìm tới con gái mình, đương nhiên là trừ Vương Lạc ra, đó là nội gián Hạo Đức Phương cài vào bên người lão gia.
Bàng Ngọc Nương lườm bà một cái: -Hoàng Phủ Quân Mai.
Đúng là ngưu tầm ngưu, mà tầm mã, hai đứa con gái quá lứa lỡ thì sao cứ thân thiết với nhau làm chi? Tra Như Diễm thầm nhủ trong lòng, không khỏi có chút thất vọng, thấy sáng vẻ con gái ngà say mê ly, sợ nàng sẽ gây ra chuyện gì hoang đường, quay đầu nói với Bàng Tiếu Tiếu:
- Con đi với tỷ tỷ đi, đi ngắm chỗ này chỗ kia.
Phi Thiên
Đánh giá:
Truyện Phi Thiên
Story
Chương 3463: Cẩm Tú Vô Song hội (2)
10.0/10 từ 43 lượt.